Liêu Thần
Chương 145: Người cá biển xanh 25

Tiếng thủy triều va đập từng nhịp sóng, một hồi lâu, Kình đảo về đêm rốt cuộc mới khôi phục lại yên tĩnh.

không còn âm thanh ồn ã ban ngày và sự uy hiếp của những loài vật biển cả, một tòa đảo nhỏ liền an phận đắm mình trong đêm tối. Lúc này những ánh đèn dầu trên đảo bắt đầu thắp sáng le lói, những hòn đá ngầm thi thoảng bị sóng đánh vỗ, thanh âm dịu nhẹ khiến lòng người bất giác mềm đi.

Phía trên hòn đá ngầm nhú ra khỏi mặt biển, cô gái nhân loại nhào vào lòng nhân ngư của mình, dùng tay lau đi những giọt nước vương trên gương mặt hắn. Dưới trời đêm, những bọt nước trong suốt vương trên mặt hắn càng khiến da thịt hắn thêm phần trơn tru bóng mượt.

hắn bắt lấy tay cô, nhéo nhéo những khớp xương mềm mại của nhân loại, không dám dùng sức.

Xương cốt nhân loại rõ ràng không cứng cáp như hải yêu. Trong mắt của bọn họ, nhân loại là một loài chủng tộc vô cùng yếu ớt.

Trì An nhìn Siren cười tủm tỉm, không chút để ý tay mình bị đối phương cầm xoa nắn mà chỉ rúc vào ngực hắn, hỏi: “Siren, làm sao anh biết em gặp chuyện mà đến?”

Lại còn đến đúng lúc như vậy, chưa kể còn lên sân khấu một cách oai phong như thế. Nếu nói hắnkhông hề cố ý, Trì An tuyệt đối không tin.

“Chính hải yêu nói cho anh biết.” hắn hôn hôn các ngón tay Trì An, ánh mắt nhìn cô tựa như đang trêu đùa.

rõ ràng không hề có chút hành động nào mang tính ám chỉ nào, trong đôi mắt trong trẻo kia thậm chí lại còn có vẻ lạnh lùng, thế nhưng không hiểu sao Trì An lại cảm thấy trong lòng có lửa nóng, suýt chút nữa nhịn không được nhào tới ôm chầm lấy hắn.

“Hải yêu? Là người cá sao?” Trì An lại hỏi.

hắn vẫn đang sờ nắn tay cô, hôn lên các khớp xương tay của cô, bộ dáng vô cùng bận rộn.

Điệu bộ này, Trì An sao có thể không hiểu. cô thầm cảm thấy buồn cười, đồng thời cũng cảm thấy đây cũng là chuyện không ngoài dự đoán.

Bất kể người đàn ông này đã cùng cô vượt qua bao nhiêu thế giới, dù hắn có sinh trưởng thành loại người gì hay bản thân bị ảnh hưởng tính cách bởi nguyên thể ra sao thì một vài bản năng nguyên thủy trong hắn vẫn không hề thay đổi, giống như chuyện thích giám sát cô chẳng hạn. Dù cho Tư Ngang không ở đây, hắn cũng vẫn duy trì ý định giám sát cô thôi mà.

Trì An có thể khẳng định nếu mình thực sự làm ra chuyện gì đó có lỗi với người này, hắn nhất định sẽtriệu hoán hải yêu tiêu diệt Kình đảo, sau đó bắt nhốt cô vào trong phòng tối ngay lập tức!

May thay, ngoại trừ việc cô gấp gáp đối phó những tên cặn bã kia ra thì không có làm chuyện gì khác khiến hắn hiểu lầm cả.

Trì An thầm thấy may mắn, tiếp theo lại hỏi thăm Siren tình trạng bên kia đã giải quyết thế nào. Nghe Siren nói mùa xuân năm trước, các nhân ngư trong tộc đều sinh ra khá nhiều trứng nhân ngư, cũng thu xếp vô số người trông coi khu vực ấp trứng để bảo vệ chúng được an toàn. Trì An nghe một hồi liền cảm thấy nôn nao trong lòng, đây là điều mới lạ duy nhất cô chưa từng tiếp xúc qua ở thế giới này.

“Thuyền của chúng ta đã đang dần hoàn thành, các thủy thủ đều ra sức tập luyện. Qua khỏi khoảng thời gian này thì họ sẽ có thể thuần thục mọi thứ, đến lúc đó em sẽ cùng anh ra biển khơi nhé.” Trì An cười nói, quả nhiên cảm giác được đuôi cá đang an ổn dưới nước bỗng dưng nhẹ nhàng phe phẩy, làm những bọt nước trong suốt văng tung tóe khắp nơi.

“Chúng ta đặt tên cho con thuyền này là gì đây nhỉ? Đặt là thuyền Siren có được hay không?” Trì An hỏi hắn.

“Rất được.” Người đàn ông trả lời không chút do dự.

Trì An nín cười bổ nhào vào lồng ngực hắn, mặc cho hắn ngô nghê không hiểu ôm lấy cô gái nhỏ đangcười càng lúc càng khoái chí trong lòng mình. Mặc dù không hiểu vì sao cô lại cười nhưng theo bản năng cũng hiểu cô đang cười hắn, nhất thời tức giận giam cầm lấy cô trong ngực, cúi đầu hôn lấy hôn để.

Trì An vòng tay qua cổ hắn, dần dần gia tăng nụ hôn thêm sâu sắc.

Mãi cho đến thân thể hai người đều có chút xao động, nụ hôn này mới ngừng lại.

hắn cúi đầu nhìn gương mặt sáng bừng nay đã nhiễm sắc đỏ vô cùng xinh đẹp, trong đôi mắt đen láy ánh lên một tầng hơi nước mù mịt, nhất thời làm lòng hắn nhộn nhạo như có lửa. Nếu không phải địa điểm không thích hợp, nhất định hắn sẽ không kìm được mà kéo cô vào đại dương sâu thẳm, trực tiếp giao phối rồi.

không thể gấp gáp được!

hắn vuốt ve gương mặt hồng nhuận của Trì An, cảm thụ độ ấm mềm mại từ da thịt cô truyền tới, trong lòng tự thầm có tính toán.

Trì An tuy đã là tài xế già nhưng ngẫu nhiên cũng sẽ cảm thấy ngượng ngùng mỗi khi cảm nhận được loại mập mờ giữa nam và nữ. Đặc biệt là khi người đàn ông của mình ở thế giới này lại biến thành mộtchàng nhân ngư đơn thuần trong suốt, bảo cô làm sao có thể lôi loại tư tưởng đen tối kia làm vấy bẩn hắn chứ?

Vẫn cứ để hắn làm một nhân ngư đơn giản không biết gì hết, thuần khiết bên nhau giữa đại dương mênh mông đi.

cô nhanh chóng nói sang chuyện khác, cười cười với hắn: “Siren, hôm nay anh ngầu quá đi!”

Nhân ngư ở dưới nước nhẹ nhàng lắc đuôi, bộ dáng kiêu ngạo hiển nhiên, “Là do nhân loại quá yếu! Chỉ một động vật biển cũng có thể dọa bọn chúng thành như vậy, quá vô dụng!”

Nhưng đây lại là loài động vật biển thuộc hàng nguy hiểm nhất đó có được không vậy?

không phải là nhân loại vô dụng, mà là do quân địch quá mức cường đại không cùng cấp bậc với những sinh bậc hạ đẳng được, thực chất là không thể so sánh mà!

“Nhưng rốt cuộc anh cũng xuất hiện, em thực sự rất vui!” cô cười tủm tỉm nói.

Tuy rằng Trì An đã sớm vạch xong kế hoạch đối phó với gia tộc Jones và chuẩn bị để họ giao ra quyền kế thừa đảo chủ. Vốn dĩ kế hoạch của cô vừa mới triển khai thì đã bị vị nhân ngư này một phát chặt đứt.

Vũ lực xưa nay luôn là lệnh bài của những tay sát thủ, so với âm mưu quỷ kế của loài người thì lực uy hiếp của một loài động vật biển như bạch tuộc dĩ nhiên phải lợi hại hơn gấp trăm lần rồi. Đứng trước quái vật biển cả, nhân loại ngoài việc thỏa hiệp thì không còn cách nào khác, ngay cả van xin kì kèo cũng không được.

hắn mất tự nhiên ừm một tiếng, lại sáp tới hôn Trì An, đem cả cơ thể nhỏ bé của cô nhét trong ngực mình.

Nhiệt độ cơ thể của nhân ngư tương đồng với nước biển, đều lành lạnh như nhau. Với loài nhân ngư mà nói, nhiệt độ cơ thể của nhân loại là quá cao, nhưng trái lại hắn vẫn vô cùng thích thú độ ấm trên người cô, một khi ôm vào lòng là không nỡ buông tay.

Bầu trời đêm nay dày đặc những ngôi sao sáng, dưới tiếng sóng mềm mại vỗ về, hai người họ cùng ôm nhau tại một chỗ, mười ngón đan chặt, không còn khoảnh khắc hạnh phúc nào có thể sánh bằng giờ phút này.

Trì An nằm trong lòng hắn, chậm rãi chìm vào giấc ngủ.

Mãi cho đến hừng đông, lúc Trì An tỉnh dậy thì phát hiện có gì đó đã bao phủ hai mắt mình, khiến trước mắt cô chỉ toàn một mảnh tối đen.

Thời điểm mí mắt Trì An run rẩy, Siren liền biết cô đã tỉnh giấc, đến khi bị hàng mi dài khẽ chạm đến lòng bàn tay mình, hắn mới chậm rãi dời tay mình ra khỏi mắt cô.

Ánh nắng chói lòa từ mặt trời trên cao rọi thẳng vào mắt, ngay lập tức dập tắt luôn cơn buồn ngủ của Trì An.

Đến giờ cô mới phát hiện, đêm qua vì mải mê nói chuyện nên cuối cùng mình đã gục trong lòng hắnngủ thiếp đi, cả đêm đều không về nhà.

hiện tại sắc trời đã hừng sáng, nhân ngư nửa trên ngồi ở đá ngầm, nửa dưới tự nhiên buông thõng trong nước. Sợ ánh mặt trời làm đau mắt cô gái trong lòng mình, vì thế khi trời vừa hừng đông, hắn lập tức đưa tay che ánh mắt cô gái, để cô có thể thoải mái ngủ ngon.

“À, Siren, em phải về rồi …” cô xoa xoa mắt nói.

hắn ừ một tiếng, giọng điệu thản nhiên.

Trì An ôm tay múc nước biển để rửa mặt, để bản thân thanh tỉnh một chút mới quay đầu nhìn chàng nhân ngư đang dần chìm cơ thể của mình trong nước. Những hạt nước đọng từ ngực hắn tí tách chảy xuống, đuôi tóc dài màu bạc trôi bồng bềnh dưới nước, theo từng đợt sóng dập dềnh nhấp nhô, kết hợp với ánh dương rọi xuống như càng khiến hắn thêm phần xinh đẹp.

Trì An cười khúc khích nhìn hắn, lại hôn trên mặt hắn một cái, nói: “Elena muốn gặp anh đấy. Khi nào thì anh chịu ra mặt gặp mẹ em đây?”

hắn ừm một tiếng, đỡ lấy eo cô đáp: “Vậy định một ngày nào đó đi.”

“Được.”

Lại quấn quít thêm một hồi, đến khi mặt trời đã lên cao, hắn mới đưa cô trở lại đất liền.

Bởi vì sự việc động vật biển đại náo Kình đảo ngày hôm qua nên hôm nay dường như không hề có ngư dân rời bến bắt cá, dọc bờ biển đều trở nên buồn tẻ vì vắng lặng.

Lúc Trì An lê từng bước lên bờ thì gặp được một vài đứa trẻ lớn gan thoạt chừng mười hai mười ba tuổi. Vốn những đứa trẻ này chỉ định tìm kiếm một vài hoa quả trên bờ biển rồi đi ngay, không ngờ lại gặp phải Trì An đang đi lên từ dưới biển, dường như ở ngoài biển phía xa lại còn xuất hiện một bóng người đàn ông chỉ lộ nửa người trên mặt nước, bất giác khiến bọn trẻ không nhịn được ngây người.

Đến tận khi cái bóng thấp thoáng của người đàn ông tuyệt mỹ kia một lần nữa chìm dần trong nước, lộ ra chiếc đuôi cá xanh biếc dưới ánh mặt trời, lúc này bọn trẻ mới có phản ứng.

“Là hải yêu!?”

***

Rất nhanh, Trì An đã trở lại Durth gia tại Warner.

Durth gia đã không còn bị bao vây bởi quân đội Kình đảo. Trì An vừa bước vào cửa đã thấy ngay quản gia Millers với bộ dạng mệt mỏi ngủ gật trên sofa phòng khách, trong phòng còn có vài người khác ăn mặc chỉnh tề, cũng gục đầu hoặc nhắm mắt nghỉ ngơi một chỗ.

Nghe thấy tiếng động, Millers giật nảy mình tỉnh táo lại, vừa nhìn thấy Trì An thì lập tức mở to cả hai mắt.

“Thiếu gia, ngài đã về rồi!” Millers dõng dạc kêu lên.

Giọng của Millers nháy mắt thu hút những người bên cạnh, ngay lập tức mọi người đều dồn mắt nhìn sang.

trên lầu vang đến tiếng bước chân dồn dập, tiếp đó mọi người nhìn thấy Elena gấp gáp chạy tới, vẻ như là vừa mới rời giường chạy xuống, ôm chầm Trì An: “Con yêu, cuối cùng con cũng trở về! Đêm qua con đã đi đâu vậy? Các quý ngài ở đây đã chờ con suốt một đêm đấy.” Mặc dù ngoài miệng Elena dùng ngữ điệu gặn hỏi, nhưng trên mặt lại tràn đầy tự hào.

Elena mặt mày hồng hào, tuy đáy mắt xuất hiện quầng thâm do thiếu ngủ nhưng tinh thần của bà lại vô cùng phấn khích, rất giống với Millers hiện giờ.

Trì An đảo mắt nhìn hai người họ, cười nói: “Đương nhiên là con ở dưới biển rồi.”

Elena nghe vậy, nghĩ tới con gái của mình gặp nhân ngư cả đêm mà không chút nghỉ ngơi, thế là đau lòng nói: “Con yêu, có muốn lên lầu nghỉ ngơi trước hay không? Mẹ nghĩ các quý ngài đây sẽ không để ý đâu, phải không?”

Được hỏi đến, các quý ngài ở đây chỉ đành cười khổ trong lòng, ngoài mặt lại nghiêm cẩn khiêm tốn: “Đúng vậy, Durth … tiên sinh!”

Tuy rằng sau chuyện ngày hôm qua, mọi người ai cũng biết Durth gia chỉ có duy nhất một vị tiểu thư nhưng khi nhìn thấy Trì An toàn thân nam trang, thoạt nhìn tựa như một vị thiếu gia khôi ngô tuấn mỹ, những người này cũng rất thức thời gọi cô là Durth tiên sinh.

“không cần, con không ngại!” Trì An đã ngủ mấy tiếng nên tinh thần cũng không đến nỗi, có thể tiếp đãi những vị đã chờ ở đây cả một đêm.

Sau khi mọi người đã an vị, Trì An mới hiểu lý do vì sao những người này đồng thời đến đây tìm mình.

Bọn họ đều là những người đại diện cho các quý tộc danh tiếng và một số đại biểu trực thuộc chính phủ, thay mặt cho tầng lớp quý tộc không tiện lộ diện, đến đây để khéo léo truyền đạt lại ý tứ của họ với Trì An. Bất kể Trì An muốn làm cái gì, bọn họ đều sẽ toàn lực hỗ trợ cô đến cùng. Thậm chí đại biểu của chính phủ còn trực tiếp mở lời, hy vọng Trì An có thể ra mặt quán xuyến cục diện rắc rối của Kình đảo.

Với những người khác mà nói thì đây là một mớ hỗn độn, nhưng với Trì An, đây cùng lắm cũng chỉ là một chuyện thường mà thôi.

Bởi Trì An đã có được thực lực khiến dân chúng nơi đây kính phục hoàn toàn.

một vị nhân viên bộ ngoại giao trong số đó báo cáo với Trì An: “Do bởi ngày hôm qua đã có rất nhiều chiếc thuyền chìm xuống biển, nên hiện những thuyền viên của các đảo nhỏ khác đều đang kẹt ở Kình đảo. Đội tuần tra hải quân cũng đã thu xếp vài chỗ cho họ nghỉ ngơi, đợi chuẩn bị xong thuyền sẽ cho bọn họ trở về.”

một vị quản lý cũng báo cáo với cô về những tổn thất do động vật biển gây ra ngày hôm qua.

Đương nhiên tổn thất lần này của Kình đảo không hề lớn. Ngoại trừ động đất mà con bạch tuộc tạo ra ngày hôm qua khiến một số ít nhà dân kém chất lượng sụp đổ thì thiệt hại lớn nhất phải là Jones gia mới phải, biến một phủ đảo chủ nguy nga tráng lệ trở thành một mảnh phế tích chỉ trong chớp mắt. Hiển nhiên đây đều thuộc sản nghiệp của Jones gia, tuyệt đối không liên quan đến chính phủ.

Nghe xong, Trì An không nhịn được đưa mắt nhìn hết những người họ, không thể không ngắt lời người đang báo cáo, nở một nụ cười có lỗi: “Các quý ngài, thứ cho tôi nói thẳng, những điều này không thuộc trách nhiệm của tôi. Thực ra động vật biển lên bờ hôm qua chỉ là một chuyện ngoài ý muốn mà thôi, tôi cam đoan chuyện tương tự thế này sẽ không xảy ra nữa. Còn những chuyện khác, nên làm thế nào thìcứ làm thế đó vậy.”

Mọi người kinh ngạc nhìn cô, sau một lúc lâu mới hiểu quả nhiên cô nàng này không nắm được tình hình hiện tại rồi.

Vì thế, vị quan viên của bộ ngoại giao dùng giọng điệu nịnh hót nói với Trì An: “Durth tiên sinh đáng kính, tuy là lúc này chưa đến mãn nhiệm kỳ hai mươi năm làm đảo chủ nhưng Jones đảo chủ hiện đanglâm trọng bệnh, ngài ấy không thể tiếp tục đảm nhiệm chức vị đảo chủ được nữa. hiện tại Kình đảo buộc phải tranh cử chức đảo chủ để tìm ra người kế thừa, và theo chúng tôi cảm nhận được, Durth tiên sinh là người vô cùng thích hợp cho vị trí này!”

Trì An: “…”

Elena và Millers quản gia hiện đã kích động đến sắc mặt đỏ bừng, nhìn Trì An nói không nên lời.

Ngày hôm qua sau khi biết được mục đích những người này đến đây, hai người họ đã kích động mộttrận rồi, bây giờ còn được nghe chính thức trước mặt, một chủ một tớ vẫn là kích động đến không nhịn được thêm nữa.

Là đảo chủ đó, chức vị có thể nắm quyền cả quân đội, điều hành cả một Kình đảo, đây là vị trí mà chỉ có những người thuộc dòng dõi quyền quý của gia tộc danh tiếng mới được đảm nhiệm và không mộtngười trẻ tuổi nào có thể với tới được. Nhưng nay một cơ hội lớn như vậy không những đang xuất hiệntrước mặt mà còn cách họ rất gần nữa, bảo bọn họ làm sao có thể không kích động cho được?

Trì An đánh giá bọn họ hết một lượt, cười nói: “Việc này trước tiên cứ như vậy đi!” Sau đó lại quay sang nhìn Millers nói: “Millers, ông lập tức sắp xếp đi! Ba ngày sau Durth gia sẽ tổ chức một buổi yến hội, mời nhân sĩ khắp nơi cùng đến đây chung vui.”

Millers giống như bị ai đó đả thông kinh mạch, sức sống đột nhiên tăng vọt, mừng rỡ đáp một tiếng rồi bắt tay vào thu xếp công việc.

Sau khi tiễn các vị khách rời đi, Trì An duỗi lưng, quyết định trở về phòng tu luyện.

“Elena, mẹ xem ra cũng không được khỏe cho lắm, cũng nên vào phòng nghỉ ngơi thôi.” Trì An đỡ tay bà, cười dìu bà trở về phòng.

Elena cười đáp: “Mẹ không hề mệt, thật mà! Angel à, mẹ thực sự rất vui mừng, tuy trước đây cũng từng đề cập tới, nhưng bây giờ mẹ vẫn muốn nói cho con biết, cả cuộc đời này của mẹ chưa từng có ngày nào vui như hôm nay.”

Trì An phì một tiếng, không kìm được cười rộ lên.

Lúc hai mẹ con tiến vào phòng ngủ, Trì An đột nhiên nói: “Elena, hôm qua lúc bạch tuộc biển hất văng Jones đảo chủ ra ngoài đại dương, vô ý làm xương sống ông ta bị thương nặng, có thể cả đời này ông ta sẽ phải yên ổn trên giường rồi, còn Jones phu nhân thì vẻ như giờ đã phát điên. Riêng nơi ở của Jones gia giờ đây đã bị bạch tuộc biển tàn phá dữ dội, xem ra tổng thiệt hại không hề ít đâu.”

Thần sắc trên mặt Elena thoáng chốc cứng lại, trông có chút kỳ lạ, sau một lúc lâu mới trả lời: “Angel, cám ơn con!”

Trì An giang tay ôm bà, cười nói: “không cần cám ơn, đây là chuyện bọn họ phải gánh!”

Trong mắt Elena long lanh nước mắt, bà vội vàng lấy khăn tay lau đi, cười cười: “Cho đến bây giờ mẹ cũng chưa từng có ý muốn trả thù họ, bởi vì mẹ biết mình không có năng lực làm điều đó, vì thế chỉ đành chọn cách sống thật tốt. Nhưng thật không ngờ khi nghe được kết cục của bọn họ, trong lòng mẹ vẫn cảm thấy vô cùng hả dạ, như vậy có nghĩa mẹ vẫn còn mang lòng thù hận, chưa buông được. Có điều kể từ hôm nay trở đi, mẹ sẽ không hận bọn họ nữa!”

Bà đã hoàn toàn buông bỏ sự việc năm đó, dù là đau thương hay khổ cực, hết thảy đều nên kết thúc thôi.

Từng là một thiên kim rồi chớp mắt tán gia bại sản, nghèo túng đến mức phải buông bỏ lòng tự tôn để làm người hầu cho gia đình người khác, để rồi cuối cùng bị kẻ xấu hãm hại, gánh trên lưng tội oan mà buộc rời khỏi khu quý tộc Warner.

Những người tạo nên bất hạnh cho bà trong quá khứ, giờ đây còn thê thảm hơn cả bà ngày trước. Cả nửa đời sau của họ sẽ phải sống tuyệt vọng như thế, bà cần gì phải quan tâm đến những người đó nữa.

Khi chiều dần buông, Edward Hill đến tận cửa nhà Durth gia thăm hỏi.

Trì An ngồi ở phòng khách lầu một tiếp đãi hắn, nhìn thần sắc đối phương lộ vẻ mỏi mệt, mỉm cười hỏi thăm: “Đêm qua Hill trưởng quan không ngủ đủ giấc sao?”

Edward Hill nhìn sâu vào mắt cô, nói: “Kể từ tối qua cho đến giờ tôi đều chưa từng chợp mắt,hết lần này đến lần khác đều có người của Hill gia ghé thăm, tôi không thể không tiếp đãi bọn họ.”

Trì An hiểu được ý tứ của hắn, bèn đích thân pha cho hắn một tách cà phê.

Edward Hill nhìn tách cà phê trước mặt, hương cà phê khi xộc lên mũi đặc biệt thơm ngát nhưng hắnvẫn không không hề động đến, vì lúc này hắn đặc biệt cảm nhận được sự chua xót cay nồng hòa lẫn trong tách cà phê kia.

Từ khoảnh khắc nhìn thấy cô và nam nhân ngư kia ôm nhau ngày hôm qua, hắn biết Edward này rốt cuộc đã đến trễ một bước!

Giờ đây hắn chỉ đành làm như không hề hay biết, cố gắng giống như trước kia, lấy cương vị là mộtngười bạn để đối mặt với người con gái trước mắt.

một lúc lâu sau, hắn cuối cùng cũng lên tiếng: “Angel Durth tiểu thư, không biết cô có hứng thú trở thành đảo chủ nhậm kỳ lần thứ 102 của Kình đảo hay không?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương