Kình Thương xuống mặt đất đầu tiên, trong sơn lâm sâu thẳm không có một tia sáng, trên mặt đất có một kết giới nhỏ giống như con đường trên không, hỏa diễm đỏ tươi tại kết giới bùng cháy, tỏa sáng soi rọi đại địa.

Sau khi an toàn hạ xuống mọi người khó tránh khỏi thở phào nhẹ nhõm, mặc dù kỵ hành trên không rất thuận tiện thế nhưng cũng đòi hỏi phải có lòng cam đản cao, không chú ý sẽ bị rơi xuống, dù đã quen bôn ba chinh chiến nhưng bọn họ cũng không dám nhìn xuống.

Túc Dạ Dực khi thấy Kình Thương xuống đất cũng hạ mã, thời gian dài kỵ mã làm da thịt non mềm ma sát tạo thành vết thương, cước bộ bước xuống có chút bất ổn, lúc này Kình Thương đã vững vàng xuống ngựa, hắn vốn đã chuẩn bị trước nên không hề bị thương.

Thấy Túc Dạ Dực bước đi không ổn, hắn vươn tay chống đỡ.

Cảm giác ấm áp từ cánh tay truyền lại, xâm chiến cảm quan, nội tâm băng lãnh trong nháy máy bị điểm nhiên, cả người khô nóng, khuôn mặt cũng nóng lên, đó là loại quẫn bách không có ý tứ, làm thuộc hạ nhưng lại khiến chủ nhân giúp đỡ.

Túc Dạ Dực cúi đầu, bóng đêm cũng giúp che giấu khuôn mặt đỏ bừng của hắn.

Sau khi y đứng vững, Kình Thương lấy một cái lọ từ trong yên ngựa đưa qua, “Cầm, buổi tốt sát, ngày mai sẽ tốt lên.”

Thuốc này đều không phải thứ trân quý, thế giới này vì nhiều năm chiến tranh nên về phương diện thuốc trị ngoại thương rất phát triển, còn lọ đựng dược bằng sứ là do Kình Thương tham khảo tài liệu làm ra.

Túc Dạ Dực lập tức quỳ xuống tiếp nhận lọ thuốc, “Tạ Ngô chủ ban ân.”, có chút ý tứ mà thấp giọng.

Xúc cảm nhẵn nhụi khi sờ lên cái lọ, vẫn còn lưu lại một chút độ ấm của Kình Thương, Túc Dạ Dực không coi đây là tài chất gì, ngực hiện lên một tia ấm. Đây là Ngô chủ đối hắn quan tâm a.

Sau khi mọi người đều xuống đất thì Kình Thương giải thoát lực lượng, con đường trên không khi nãy hóa thành bùn đất chồng chất.

Cận gia Gia chủ an bài để họ kiếm nơi đóng quân, trước lúc xuất phát cũng chỉ ăn một chút, sau thời gian dài hành quân năng lượng cũng tiêu hao, vì vậy khi nghỉ chân mọi người bắt đầu nhóm lửa.

Lửa trại được thắp lên, Kình Thương tán đi kết giới thắp sáng.

Bước tiến Kình Thương đột nhiên nhoáng lên, Túc Dạ Dực theo bên người vội vã đỡ lấy.

“Ngô chủ.” Túc Dạ Dực lo lắng kêu lên.

“Vương.” Trì gia, Cận gia Gia chủ cũng chú ý tới.

Các binh lính cũng bị một phen hốt hoảng, vương làm sao vậy?

“Không có việc gì?” Thời gian dài sử dụng lực lượng nên có chút ảnh hưởng.

Túc Dạ Dực nhanh chóng đỡ Kình Thương ngồi xuống.

“Vương, ngài đừng miễn cưỡng.” Trì gia Gia chủ không tán thành nói, bởi vì biểu hiện của Kình Thương làm hắn quên vương chỉ mới mười hai tuổi, chỉ vừa làm lễ thành niên. Con đường đều do vương dùng thực lực duy trì rồi xuất chinh lâu như vậy, vương hẳn là kiệt sức.

“Miễn cưỡng. Không, ta đã tính toán tất cả.” Kình Thương không có khả năng chưa chuẩn bị, trước lúc xuất phát hắn đã phân tích qua trọng lượng đoàn người, độ mạnh yếu khi bay nhanh, cường độ lực lượng có khả năng duy trì, độ rộng của đường hòa trường độ, tất cả đều tính toán qua. Hiện tại hắn cũng còn dư sức mạnh, dù sao thì cách tu luyện của hắn cũng bất đồng mọi người. “Ngươi cho rằng lực lượng ta hao tổn là bao nhiêu?”

Trì gia Gia chủ nghe được vấn đề này thì trong đầu chấn động, hiện tại nghĩ đến dùng lực lượng trong thời gian dài như vậy quả là bất khả tư nghị, nếu vương có niên kỷ như hắn thì không sao, thế nhưng vương mới mười hai, lẽ nào thức tỉnh sớm thì lực lượng cũng chênh lệch lớn như vậy? Không, nghe ý tứ của vương, đoạn đường cũng không tiêu hao nhiều sức mạnh, nhưng nhứ thế cũng không có khả năng a.

“Chế tạo con đường này không khó, chỉ cần chống đỡ hai bên trụ đường, trọng lượng vững chắc vừa đủ là có thể, mà muốn làm như vậy ta chỉ cần cải biến mật độ kết giới.” Công thức cơ học này hắn có nói cũng không ai biết, tiếp lấy nước từ Túc Dạ Dực, Kình Thương uống một ngụm rồi lấy tay áo lau nước chảy ra, sau đó tiếp tục nói, “Đây là loại điều khiển đại thể, làm hao tâm lực nhất là hàm tiếp bùn đất lần nữa, vì làm chúng vững chắc mà phải điều khiển những thứ rất nhỏ, ta không có loại năng lực cải biến phân tử, nguyên tử, chỉ có thể sắp xếp lại nguyên tố có sẵn…” Thấy nhãn thần mê man của Cận gia cùng Trì gia Gia chủ, thần sắc sùng bái của Túc Dạ Dực, Kình Thương cảm giác được tịch mịch, thế giới này không ai hiểu a.

Khóe miệng cong lên như tự giễu, mà biểu cảm lúc này của hắn bị Túc Dạ Dực bắt gặp.

Vì sao phải lộ ra vẻ mặt này, Ngô chủ? Chỉ có tám tuổi Túc Dạ Dực không hiểu, y chỉ biết mình không thích thần sắc này của Kình Thương, có loại cảm giác vương cách y quá xa.

“Nói tóm lại con đường này cũng không làm ta gánh vác nhiều lắm, làm ta mệt mỏi không phải lực lượng mà là tính toán cải biến dọc theo đường đi.” Kình Thương nói đơn giản, đừng xem hắn làm dễ dàng như vậy, thực ra nếu không tiêu hao đầu óc để tính toán tuyệt đối không thể suôn sẻ mà đi, mỗi một lần đắp nặn lại khiến lực lượng của hắn tiêu hao.

“Thế nhưng, duy trì thời gian dài như vậy…” Cận gia Gia chủ đề ra nghi hoặc của bản thân, được rồi, dù là không tiêu hao nhiều lực lượng thế nhưng dùng lâu như vậy, dù là hắn thì tiêu hao ít cũng là tiêu hao a, coi như là hắn dù tỏa ra lực lượng nhiều và lâu dài như thế cũng sẽ bị tiêu hao phân nửa. Thiếu chủ hiện tại dễ dàng như thế, dung lượng sức mạnh cường đại đến có chút bất khả tư nghị a.

“Ta biết suy nghĩ của các ngươi, sử dụng năng lực sẽ bị tiêu hao, dùng trong một ngày căn bản không kiên trì được bao lâu.” Đối với suy nghĩ của hai người hắn sáng tỏ, đây là cực hạn a, “Thế nhưng vài lúc sử dụng sức mạnh lại bổ sung ngay, như vậy thế nào?”

Kình Thương lần thứ hai đưa ra phản vấn.

“Không có khả năng.” Trì gia Gia chủ phản ứng đầu tiên, nếu như vừa sử dụng thì bổ sung ngay bất luận nhiều ít đều có thể kéo dài thời gian sử dụng. Thế nhưng chuyện này là không thể nào, hồi phục lực lượng là chuyện tự nhiên tiến hành, trừ phi sử dụng những thiên tài địa bảo hỗ trợ, mà dọc đường đi không hề thấy Thiếu chủ động qua, phải nói, thực lực Hiển quốc không có loại vật phẩn hi hữu trân quý này, hơn nữa những thứ đó là sau khi sử dụng hết năng lượng mới có tác dụng. Ý của Thiếu chủ rõ ràng là vừa sử dụng lực lượng vừa bổ sung, tuyệt đối không có khả năng đó.

“Không có gì là không thể.” Kình Thương nhìn thần sắc không tin tưởng của Trì gia Gia chủ mà nói. Trên đời này thực sự không có chuyện gì không thể xảy ra, cái gọi là “không có khả năng” chỉ là hiện tại không làm được, không có nghĩa là sau đó cũng không làm được.

Kiếp trước hắn cũng là khoa học gia, đối khoa học gia mà nói cái gì đều có khả năng xảy ra, chuyện hắn từng trải qua không phải cũng không có khả năng sao?

Trì gia Gia chủ cũng không nói ra lời. Lẽ nào Thiếu chủ thực sự có loại phương pháp này? Trước lúc khởi hành hắn đã hỏi qua nhi tử những chuyện xảy ra trước khi cứu binh tới, nhận thức và ngộ tính của vương đã làm hắn nghĩ vương là một kỳ tài hiếm có, thế nhưng phương thức đó thực sự tồn tại sao?

Trì gia Gia chủ cứ như vậy ngốc ngốc lo lắng, Kình Thương cũng không nói gì nữa, Túc Dạ Dực tìm chỗ sát dược rồi cất dấu cẩn thận bình sứ, trở lại bên Kình Thương, hầu hạ hắn ăn cơm.

Ẩm thực thế giới này rất phong phú, dù thứ quân lữ ăn chỉ là thực vật giản dị nhưng rất mỹ vị.

“Uy, Hồ ly, ngươi cùng vương nói gì đó?” Nhìn Trì gia Gia chủ vẫn còn đờ ra, Cận gia Gia chủ đưa thức ăn đến trước mặt Trì gia Gia chủ. Vừa rồi Hồ ly nói chuyện với vương hắn nghe không hiểu, chỉ là sau khi hai người đối thoại xong con Hồ ly Trì gia này vẫn giữ trạng thái ngốc lăng như giờ làm hắn có chút hiếu kỳ, đến tột cùng là chuyện gì làm cho Hồ ly luôn luôn cười nham hiểm biến thành như vậy?

Kẻ địch Gia chủ Cận gia gọi làm Trì gia Gia chủ hoàn hồn, lộ ra dáng tươi cười thường ngày, trong miệng là lời nói ác độc, “Ngu xuẩn thú loại, không có một chút trí tuệ. Đơn giản như vậy cũng không hiểu…”

Cận gia Gia chủ khắc chế lửa giận, trước mặt vương không thể động thủ, không sao, người Trì gia luôn rất giỏi miệng lưỡi, không sao. Suy nghĩ suy nghĩ, Cận gia Gia chủ tay nổi gân xanh.

Sau khi Trì gia Gia chủ quở trách không lưu tình, rốt cục trả lời vấn đề của Cận gia Gia chủ.

“Ý tứ của vương là hắn có phương pháp có thể vừa sử dụng vừa bổ sung lực lượng.”

“Không có khả năng.” Cận gia Gia chủ cùng một phản ứng như Trì gia Gia chủ, hắn không biết nói uyển chuyển, trong đêm khuya yên lặng tạo thành một âm thanh lớn.

Đã ăn xong, đang muốn khoanh chân nhập định, Kình Thương đang khôi phục sức khỏe mở mắt, khi hắn nhập định đối hoàn cảnh an tĩnh cũng không có nhiều yêu cầu, thế nhưng nếu như đang nhập định lại nghe thấy âm thanh lớn như vậy, Kình Thương nghĩ hắn sẽ bị tẩu hỏa nhập ma như trong truyền thuyết.

Túc Dạ Dực nhìn quân vương vốn đang nhắm mắt lại nghỉ ngơi thế nhưng lại bị tiếng hô thô lỗ của Cận gia Gia chủ quấy rối, bất mãn liếc nhìn Cận gia Gia chủ, nếu như hắn có năng lực nhất định phải hảo hảo giáo huấn tên vô lễ này.

“Cận gia chủ.” Kình Thương vẫn duy trì thái độ lễ phép, “Kế tiếp mời an tĩnh một chút, ta cần khôi phục sức khỏe để tiếp tục hành trình ngày mai, không thể bị quấy rầy.”

“Thị.” Không nói nhiều lời, Cận gia Gia chủ chỉ có thể nuốt vào.

Túc Dạ Dực nghe được Kình Thương nói bắt đầu nhìn chằm chằm Cận gia Gia chủ không ngừng, hẳn là để quan sát mọi người, đôi mắt băng lam sắc xinh đẹp tràn đầy cảnh cáo như muốn nói không được lên tiếng.

Không cần Túc Dạ Dực cảnh cáo, sau khi Kình Thương nói mọi người đều phóng nhẹ động tác trên tay.

Trì gia Gia chủ càng cẩn thận, tiếng hô thông báo đến thời gian ngủ bị hắn loại bỏ, tiếng gác đêm cũng thế, cùng kẻ la to nhất – Cận gia Gia chủ rời khỏi đây, để nơi này không bị cái gì quấy rầy.

Lúc mọi người duy trì không gian an tĩnh, Kình Thương nhắm mắt lại, bắt đầu vận chuyển công pháp hắn tự nghĩ ra, một vòng chuyển qua, lực lượng đang khôi phục cũng song song rèn luyện, thời gian vận công tương đương lúc ngủ, thậm chí còn làm người luyện được nghỉ ngơi đầy đủ hơn, khôi phục trạng thái tuyệt hảo.

Editor: Hai bác Gia chủ thật là đáng yêu, cha con nhà Trì gia là Hồ ly với con công, thằng con Cận gia là *** ***, không biết ông cha nhà Cận con gì đây?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương