Liệu Nguyên
-
Chương 70: “Em cần phải nghĩ rằng―― em chính là của anh.”
Nước mắt thẩm thấu qua vạt áo sơ mi, mang theo hơi ấm trên người Đào Hiểu Đông.
Anh nói anh Ngôn cứu em với, nói em không muốn mù.
Thang Sách Ngôn nhắm mắt lại, giọt nước bỏng rát từ bờ vai thuận một đường xuống xương cốt, rơi vào trái tim, nước mắt cháy bỏng hằn một lỗ nhỏ trong trái tim hắn.
Trước giờ Đào Hiểu Đông vẫn luôn là một người kiên cường, giống như một thanh thép đúc thẳng tắp, không biết đau không biết mệt, gặp khó khăn đến đâu vẫn hướng về phía trước. Từ lúc Thang Sách Ngôn biết anh tới bây giờ, hiếm khi nào đôi mắt anh hoen đỏ.
Bao nhiêu ngày trôi qua, anh đè nén mãi, cuối cùng cũng vỡ òa. Bấy giờ anh chôn đầu xuống vai Thang Sách Ngôn, không che giấu sự chật vật của bản thân, hít sâu một hơi, cổ họng không kiềm chế được mà khàn khàn, phơi bày sự yếu đuối trần trụi của mình cho Thang Sách Ngôn nhìn thấy.
“Em không muốn chia tay, em muốn bên anh tới chết, có đôi khi trước khi nhắm mắt ngủ, nghĩ tới bên cạnh là anh.. Em lại phải mở to mắt nhìn anh.” Đào Hiểu Đông dụi đầu vào bả vai Thang Sách Ngôn, bởi vỡ òa mà giọng nói cũng bị bóp méo, “Em quá…”
Có những lời nếu không phải nỗi ưu tư đè nén tới một trình độ nhất định thì không thể nói ra, lời nói nghẹn lại ở đó hồi lâu, qua nửa buổi sau Đào Hiểu Đông mới khẽ thầm thì: “Quá thích anh.”
Thang Sách Ngôn vòng tay ôm lấy eo anh, yết hầu cuồn cuộn, không thể mở lời.
“Em khó chịu.. trái tim em như bị xẻ ra làm mấy cánh, em làm thế nào cũng sai.” Nửa câu cuối nghẹn lại, trong cuống họng chỉ còn lại tiếng nức nở thầm thì. Vầng trán tì trên bả vai Thang Sách Ngôn lại không kiềm chế được mà dụi dụi, “Dựa vào đâu mà lại đối xử với em như vậy chứ? Em làm nhiều việc tốt như vậy, em cứu nhiều đôi mắt như vậy không thể đổi lấy đôi mắt cho mình hay sao?”
Câu nói này không rõ là đang chất vấn ai nữa, từng câu từng chữ như lưỡi dao khiến lòng người tan nát, “Em mù rồi Tiểu Nam làm sao bây giờ? Em lo lắng bao nhiêu năm như vậy,” Gò má Đào Hiểu Đông dán vào bờ vai Thang Sách Ngôn, đôi mắt thất thần trống rỗng, “Mặc cho anh hết sao? Anh có phân tâm ra cũng không đủ, hai anh em mù lòa, sau này anh không có lấy một ngày bình an, thở thôi cũng có thể đè nén anh không thở nổi.”
“Dựa vào đâu mà mặc kệ cho anh hết chứ?” Đào Hiểu Đông dựa vào đó, khẽ nỉ non, “Em không cam lòng bỏ ai cả, dựa vào đâu cơ chứ.”
Đào Hiểu Đông thường xuyên phải đấu tranh với chính bản thân mình, so sánh tới lui đến mức trái tim xoắn bện không thể gỡ giải.
Thang Sách Ngôn vẫn đưa lưng về phía anh, không quay đầu lại, không để Đào Hiểu Đông trông thấy gương mặt mình, Đào Hiểu Đông vỡ òa, cũng mỏi mệt, anh vẫn vùi mặt vào vai Thang Sách Ngôn, không nói lời nào.
Cả hai đều trầm mặc, mười mấy phút sau, Thang Sách Ngôn xoay người, đưa tay nhẹ nhàng ôm lấy Đào Hiểu Đông.
Lần này Đào Hiểu Đông không tránh né, để hắn ôm vào lòng.
Một tay Thang Sách Ngôn ôm lấy anh, tay kia xoa lên gương mặt anh, khẽ cười bảo rằng: “Tủi thân tới vậy.”
Đào Hiểu Đông trút hết ưu tư trong lòng, bấy giờ cả người dựa vào hắn.
Bàn tay Thang Sách Ngôn ôm lấy anh vẫn giữ chặt không buông, tay kia duỗi ra lấy hai tờ giấy, đưa cho anh: “Lau mặt đi.”
Đào Hiểu Đông nhận lấy, lau nước mũi. Lau nước mũi xong trong tay không còn giấy, lại gập tờ giấy lại muốn lau nước mắt.
Thang Sách Ngôn kêu “Này” một tiếng rồi vội vã cản lại, ném tờ giấy dùng rồi trong tay anh đi, lại trở tay lấy thêm hai tờ giấy cho anh.
Sau khi ném đi một lần nữa, Thang Sách Ngôn hôn lên đôi mắt anh một chút, ấn gáy anh dựa vào lòng mình, xoa xoa gáy anh, khẽ cười bảo: “Xem anh chàng đầu trọc nhà chúng ta này.”
Đào Hiểu Đông tì cằm lên vai hắn, khẽ “Ừ” một tiếng: “Sợ sau này không tiện gội.”
“Đã bảo anh gội cho em rồi mà.” Lòng bàn tay Thang Sách Ngôn nhẹ nhàng xoa lên đầu anh.
“Tốn thời gian của anh.” Đào Hiểu Đông thoải mái nheo mắt lại, dựa vào người hắn, đột nhiên cảm thấy thật sự mệt mỏi, “Như vậy bớt việc.”
Áo ngủ tơ lụa mềm mượt, Thang Sách Ngôn vỗ về lên lưng anh một chút. Đào Hiểu Đông khép hờ đôi mắt, lại gọi một tiếng “Anh Ngôn” à.
Thang Sách Ngôn đáp lời, Đào Hiểu Đông bảo rằng: “Đừng giận em nữa, em thực sự hết cách rồi.”
Thang Sách Ngôn vỗ về anh nói: “Anh không giận em.”
“Anh hờ hững với em.” Đào Hiểu Đông nhắm mắt lại, nhỏ giọng nói, “Em khó chịu chết đi được.”
Thang Sách Ngôn lại cười: “Em muốn chia tay anh tới nơi mà anh không được giận à?”
“Được chứ.” Đào Hiểu Đông lại nói, “Đừng đau lòng nữa.”
Đào Hiểu Đông thực sự buồn ngủ, cả người chẳng còn chút sức lực nào, giống như trút cạn cùng chỗ cảm xúc ưu tư ban nãy. Thang Sách Ngôn còn muốn nói chuyện với anh, nhưng Đào Hiểu Đông đã ngủ thiếp đi rồi.
Đã lâu lắm rồi anh không được ngủ một giấc ngon lành, đêm nào cũng thao thức không yên, dù nhắm mắt ngủ cũng chỉ chập chờn, ngủ không sâu. Bấy giờ dựa vào người Thang Sách Ngôn, cảm nhận khí chất và mùi hương trên người hắn, mệt mỏi không thể mở mắt ra.
Sau đó Thang Sách Ngôn đưa anh về giường, để anh ngủ tiếp.
Đào Hiểu Đông vừa đặt đầu xuống gối liền ngủ say, Thang Sách Ngôn nằm cùng anh một lúc mới từ từ đứng dậy.
Hắn vẫn còn mặc sơ mi và quần tây, hồi chiều đi họp còn chưa thay đồ lại.
Chiếc áo bị Đào Hiểu Đông cọ chẳng còn hình dáng, quần ngồi cũng hằn nhiều nếp nhăn. Thang Sách Ngôn cởi ra thay bộ đồ ngủ, sau đó không làm gì, rửa mặt quay trở về phòng ngủ, nhìn Đào Hiểu Đông, nhẹ nhàng ôm lấy anh.
Giấc ngủ này vừa sâu vừa ngon, không hề mộng mị, cũng không chập chờn tỉnh giấc. Bất giác ngủ một giấc thật dài, khí thế căng ra bấy lâu cuối cùng cũng nơi lỏng, bao nhiêu mệt mỏi tích lũy suốt khoảng thời gian qua cuối cùng cũng tìm tới.
Đêm xuống anh tỉnh giấc một lần, ngọn đèn nhỏ ngoài cửa hẵng còn đang bật, Đào Hiểu Đông sờ sang bên cạnh, Thang Sách Ngôn nắm lấy tay anh, giọng nói khàn khàn: “Dậy rồi à? Đói bụng không?”
Đào Hiểu Đông nói không đói, Thang Sách Ngôn để anh ngủ tiếp.
Đào Hiểu Đông trở mình, dựa vào người Thang Sách Ngôn, vùi mặt vào người hắn, nhắm mắt lại tiếp tục ngủ say. Bàn tay anh nắm lấy vạt áo ngủ Thang Sách Ngôn, theo giấc ngủ chìm xuống cũng dần dần buông lỏng.
Trước kia ôm nhau ngủ, tóc anh luôn cọ vào khiến Thang Sách Ngôn ngưa ngứa, nếu không cọ lên cổ thì cũng cọ vào cằm, dù thế nào Thang Sách Ngôn cũng phải nhẹ nhàng gẩy ra. Bây giờ không còn ngứa nữa, cằm, cổ, xương quai xanh đều trống trơn.
Lúc Đào Hiểu Đông tỉnh hẳn đã là trưa ngày chủ nhật.
Anh nhìn đồng hồ, giật nảy mình, anh đã ngủ gần hai mươi tiếng rồi.
Lúc xuống giường bàn chân không còn sức, cả người không có chút sức lực nào, mệt mỏi. Thang Sách Ngôn ở thư phòng nghe thấy tiếng bước chân anh, đi tới xem anh thế nào, Đào Hiểu Đông trông thấy hắn thì mỉm cười, nhớ lại hôm qua mình khóc nức nở, còn thấy hơi ngượng ngùng.
Thang Sách Ngôn cũng cười: “Ngủ tới giờ.”
Đào Hiểu Đông đi vệ sinh, ngủ lâu như vậy nhịn đến khó chịu. Thang Sách Ngôn không đi, hắn đứng bên bồn rửa tay nói chuyện vẩn vơ. Đào Hiểu Đông cất giọng không còn khản đặc nữa: “Anh ở đây em không đi tiểu được.”
Thang Sách Ngôn nhướng mày lên: “Anh có nhìn em đâu.”
Nói rồi không biết nghĩ tới điều gì, buông mắt xuống cười, khẽ nói: “Lại nói cũng không phải anh chưa nhìn……”
Đào Hiểu Đông vội cắt ngang lời hắn: “Suỵt!!”
Hắn chưa nói hết Đào Hiểu Đông đã đoán được hắn muốn nói gì, lời kia nói ra lực chiến quá mạnh mẽ, khi đó thực sự làm quá lên, chuyện mất mặt như vậy không thể nói cũng không thể nghĩ tới.
Thang Sách Ngôn cười một lúc, đoạn xoay người bước ra: “Đi tiểu đi.”
Bởi vì nửa câu chưa nói hết của Thang Sách Ngôn, Đào Hiểu Đông chẳng còn tâm tư nào cả, chuyện trước đó choán đầy trong đầu.
Thang Sách Ngôn đã nấu ăn xong, hắn dọn đồ ăn ra, múc một bát cháo cho anh.
Đến tận khi Đào Hiểu Đông cúi đầu húp cháo vẫn còn ngượng ngùng.
“Được rồi đừng nghĩ đi đâu nữa.” Thang Sách Ngôn gắp đồ ăn vào trong bát anh, cười bảo: “Anh không nói nữa.”
Đào Hiểu Đông đang húp cháo suýt chút nữa bị sặc, khẽ “khụ” một tiếng.
Thang Sách Ngôn rót nước cho anh, nhìn anh mỉm cười.
Hồi sáng Đào Hoài Nam gọi điện thoại, Thang Sách Ngôn nghe máy, nói anh vẫn còn đang ngủ. Đã một thời gian rồi Đào Hiểu Đông không trở về, buổi chiều hai người sửa soạn xong quay về nhà.
Dọc đường đi Đào Hiểu Đông bảo rằng: “Anh Ngôn à, em không muốn nói với Tiểu Nam.”
Thang Sách Ngôn: “Không cần phải nói.”
“Em ấy… không chịu nổi chuyện này.” Đào Hiểu Đông mím môi, nhìn ra ngoài cửa sổ xe, “Em ấy sẽ sợ lắm.”
“Không cho thằng bé biết,” Thang Sách Ngôn nói một cách đương nhiên, “Không cần cho thằng bé biết.”
Đào Hiểu Đông nhìn hắn một chút, anh không nói gì khác, lặng lẽ gật đầu.
Đào Hoài Nam quá nhạy cảm, Đào Hiểu Đông vừa vào nhà chưa đầy ba phút cậu đã cảm thấy được điều bất thường.
Lúc ra mở cửa Trì Sính kinh ngạc thốt lên “Anh à”, sau đó trầm mặc mấy giây.
Dù rằng sau đó mọi chuyện vẫn diễn ra như bình thường, nhưng Đào Hoài Nam vẫn biết có điều không ổn.
Cậu đi tới sờ anh mình, từ cánh tay trở lên, Đào Hiểu Đông thở dài, trực tiếp đặt tay cậu lên đầu mình, Đào Hoài Nam ngạc nhiên há hốc miệng. Đào Hiểu Đông cười bảo: “Cạo đầu rồi.”
Đào Hoài Nam sờ lên gương mặt anh, chau mày lại: “Sao anh lại gầy như vậy? Anh bị sao thế hả?”
“Không sao đâu, bị cảm không ăn cơm được, em tránh xa anh một chút, không lây cho em bây giờ.” Đào Hiểu Đông nói.
Hàng mày Đào Hoài Nam chau lại mãi mà không giãn ra, Thang Sách Ngôn nắm tay cậu ra sofa ngồi, bảo rằng: “Đợt trước bọn anh cãi nhau một chút, anh trai em tức điên lên.”
Thoạt đầu Đào Hoài Nam bảo không sao, sau đó lại khẽ hỏi: “Hai anh vì sao vậy?”
Thang Sách Ngôn nói: “Anh em muốn chia tay với anh, còn cạo cả đầu, muốn cắt đứt sạch sẽ với anh.”
Đào Hoài Nam lại một lần nữa ngạc nhiên há hốc miệng, đôi mắt vô thức trợn tròn: “Không thể nào.”
Cậu quay đầu về phía anh mình: “Anh làm gì thế hả?”
“Anh lên cơn.” Đào Hiểu Đông nhìn Thang Sách Ngôn, bất đắc dĩ bảo: “Anh biết mách lẻo phết nhỉ.”
“Bắt chước em thôi,” Thang Sách Ngôn nói với Đào Hoài Nam, “Cậu ấy làm tổn thương anh quá.”
Đào Hoài Nam không biết nói sao cho phải, nắm lấy tay Thang Sách Ngôn: “Anh Thang à anh đừng để ý tới anh ấy, anh ấy để tâm tới anh thế cơ mà.. đầu óc anh ấy có vấn đề đấy.”
Ngày hôm ấy Thang Sách Ngôn và Trì Sính ở trong bếp nấu nướng, Đào Hoài Nam lo lắng ngồi trên chiếc ghế, nhỏ giọng khuyên nhủ.
Thang Sách Ngôn an ủi cậu: “Anh không coi là thật đâu, đừng lo Tiểu Nam à.”
“Lắm lúc Đào Hiểu Đông như đồ đần ấy, không phải lúc nào cũng khôn khéo đâu.” Đào Hoài Nam kéo chân hắn, nhỏ giọng nói.
Thang Sách Ngôn bật cười, Đào Hiểu Đông ở trong phòng sách quát lên: “Đào Hoài Nam!”
Đào Hoài Nam nói: “Em nói bé thế mà anh ấy cũng nghe thấy à!”
Thang Sách Ngôn mỉm cười xoa đầu cậu.
Tạm xem như gạt Đào Hoài Nam qua chuyện này, nhưng Trì Sính cứ nhìn chòng chọc Đào Hiểu Đông, thi thoảng lại đưa mắt nhìn anh một lúc, Đào Hiểu Đông biết không thể giấu được cậu. Dù sao bây giờ trông Đào Hiểu Đông quá tiều tụy, vừa nhìn là biết nhất định anh đã gặp chuyện gì rồi.
Đào Hiểu Đông lắc đầu với cậu, Trì Sính chau mày lại.
“Hai đứa em đều tinh ý.” Buổi tối trở về Đào Hiểu Đông dựa vào ghế nói, quá thông minh đôi khi cũng rất mệt mỏi, ví dụ như có chuyện muốn giấu giếm, giấu được người này nhưng không gạt được người kia.
“Tùy ý em.” Thang Sách Ngôn nói.
Chiều hôm qua không kiềm chế được mà khóc nức nở một trận, khiến Đào Hiểu Đông thả lỏng hơn nhiều. Có thể cảm giác được rõ ràng anh không còn căng thẳng như trước đó, chỉ là hôm nay từ lúc tỉnh dậy, anh hết sức bám lấy Thang Sách Ngôn.
Không phải lúc nào cũng bám lấy nhau, chỉ là những khi họ ở trong cùng một không gian, ánh mắt Đào Hiểu Đông thường xuyên dừng trên người Thang Sách Ngôn, giống như nhìn mãi không thấy đủ, cứ nhìn hoài nhìn mãi.
Trước khi đi ngủ Đào Hiểu Đông chủ động uống thuốc, uống rồi quay trở về phòng ngủ, Thang Sách Ngôn ngồi trên giường, thấy anh đi tới thì dang tay về phía anh, Đào Hiểu Đông mỉm cười bổ nhào người tới.
Anh vẫn kiềm chế lực của mình lại, thực ra không đụng mạnh, chỉ là ôm lấy một lúc.
Người này nằm đè lên người kia, Đào Hiểu Đông nằm lên người Thang Sách Ngôn, vẫn cứ dõi mắt nhìn hắn, trong mắt ních đầy nỗi không nỡ, nhìn hắn một lúc, trong lòng lại thấy trướng đau.
Thang Sách Ngôn bật cười, mặc cho anh nhìn: “Nếu em muốn hôn thì nhanh lên một chút.”
Thế là Đào Hiểu Đông cúi đầu hôn một cái, hôn xong anh bảo rằng: “Em không muốn hôn, chỉ muốn nhìn một chút.”
“Nhưng vẫn hôn rồi đấy thôi.” Thang Sách Ngôn nói.
Thế là Đào Hiểu Đông lại cúi đầu hôn thêm một cái nữa.
Thang Sách Ngôn nằm dựa ở đó, lúc nằm xuống, xương chân mày và xương mũi lại ưỡn thẳng rõ ràng, đường nét cũng rất rắn rỏi. Hắn không cử động, để Đào Hiểu Đông say sưa ngắm nhìn, còn bình tĩnh hỏi anh: “Nhìn được không?”
“Đương nhiên rồi,” Giọng Đào Hiểu Đông hơi khàn, anh hắng giọng, “Đẹp trai lắm.”
“Thế em đừng có nhìn như kiểu hôm nay không có ngày mai được không?” Thang Sách Ngôn xoa xoa cằm anh, mỉm cười rằng, “Ánh mắt em như nhấn chìm trái tim anh xuống đáy Thái Bình Dương.”
Vậy mà Đào Hiểu Đông bình tĩnh trả lời rằng: “Em vốn không có ngày mai.”
Thang Sách Ngôn không nói gì, Đào Hiểu Đông khẽ nói thêm một câu: “Em sợ một ngày mình không nhớ rõ.”
Nếu như không được nhìn thấy gương mặt người mình yêu thương, ấn tượng dù có sâu sắc rồi sẽ nhớ được bao lâu. Đào Hiểu Đông không biết, anh chỉ có thể tự mình thử.
Thang Sách Ngôn mặc anh nhìn hồi lâu, cuối cùng đưa tay đè anh xuống, khẽ cười rằng: “Hiểu Đông à.”
Đào Hiểu Đông dựa vào người hắn, “Ừm.”
“Có vấn đề này mấy hôm nay anh muốn hỏi em một chút,” Thang Sách Ngôn xoa cái đầu trọc của anh, sờ quen rồi cảm giác cũng rất thú vị, “Em có biết anh là ai không?”
“Đầu óc em có vấn đề gì đâu mà,” Đào Hiểu Đông hít hà mùi hương trên người hắn, đáp vậy.
“Biết à?” Thang Sách Ngôn hỏi.
Đào Hiểu Đông nói anh biết chứ.
Thang Sách Ngôn bảo rằng: “Anh bảo em đừng nghĩ tới việc này, nghĩa là đừng nghĩ tới thật. Nếu em biết anh là ai thì em phải tin anh chứ.”
“Anh bảo em làm gì thì em làm nấy, ngoan ngoãn nghe anh quản.” Nói tới đây Thang Sách Ngôn còn nhướng mày lên, “Có cần anh quản em không?”
“Cần chứ,” Bây giờ Đào Hiểu Đông hiểu chuyện rồi, lập tức nói, “Anh mặc kệ em là em đi đấy.”
Từng gàn bướng, cũng từng đâm đầu vào ngõ cụt, nhưng bàn tay không thể buông lỏng, không thể buông người ra. Bây giờ đâm lao phải theo lao, dù sao cũng đã như vậy, người này đã định trước bị anh dây dưa, vậy thì đừng giãy giụa nữa, thẳng thừng lên nào.
Đào Hiểu Đông dịu giọng nói: “Đừng không quản em.”
Con người sau khi mắc phải sai lầm đều rất ngoan ngoãn, dù cho lỗi sai này bản thân anh cũng ở trong cái thế bất đắc dĩ mà thành.
Thang Sách Ngôn hôn lên vành tai anh, ghé vào tai anh từ tốn nói: “Hôm qua em nói dựa vào đâu em cứu nhiều đôi mắt như vậy, mà không thể đổi cho em một đôi.”
Hắn cười cười: “Sao lại như thế chứ, em cứu nhiều đôi mắt như vậy, cho nên em có anh.”
Đào Hiểu Đông nằm trên người hắn ngước đầu lên, hai người nhìn nhau, đôi mắt Thang Sách Ngôn vẫn khiến người ta cảm thấy an tâm trầm ổn như trước.
“Đẩy anh đi hay là bám víu lấy anh, khiến em khó chịu thành ra như vậy, ngay từ đầu em đã nghĩ sai rồi.”
Thang Sách Ngôn chăm chú nhìn vào đôi mắt anh, dần thu lại ý cười trên môi, hắn nhìn Đào Hiểu Đông, thản nhiên nói: “Em cần phải nghĩ rằng―― em chính là của anh.”
Anh nói anh Ngôn cứu em với, nói em không muốn mù.
Thang Sách Ngôn nhắm mắt lại, giọt nước bỏng rát từ bờ vai thuận một đường xuống xương cốt, rơi vào trái tim, nước mắt cháy bỏng hằn một lỗ nhỏ trong trái tim hắn.
Trước giờ Đào Hiểu Đông vẫn luôn là một người kiên cường, giống như một thanh thép đúc thẳng tắp, không biết đau không biết mệt, gặp khó khăn đến đâu vẫn hướng về phía trước. Từ lúc Thang Sách Ngôn biết anh tới bây giờ, hiếm khi nào đôi mắt anh hoen đỏ.
Bao nhiêu ngày trôi qua, anh đè nén mãi, cuối cùng cũng vỡ òa. Bấy giờ anh chôn đầu xuống vai Thang Sách Ngôn, không che giấu sự chật vật của bản thân, hít sâu một hơi, cổ họng không kiềm chế được mà khàn khàn, phơi bày sự yếu đuối trần trụi của mình cho Thang Sách Ngôn nhìn thấy.
“Em không muốn chia tay, em muốn bên anh tới chết, có đôi khi trước khi nhắm mắt ngủ, nghĩ tới bên cạnh là anh.. Em lại phải mở to mắt nhìn anh.” Đào Hiểu Đông dụi đầu vào bả vai Thang Sách Ngôn, bởi vỡ òa mà giọng nói cũng bị bóp méo, “Em quá…”
Có những lời nếu không phải nỗi ưu tư đè nén tới một trình độ nhất định thì không thể nói ra, lời nói nghẹn lại ở đó hồi lâu, qua nửa buổi sau Đào Hiểu Đông mới khẽ thầm thì: “Quá thích anh.”
Thang Sách Ngôn vòng tay ôm lấy eo anh, yết hầu cuồn cuộn, không thể mở lời.
“Em khó chịu.. trái tim em như bị xẻ ra làm mấy cánh, em làm thế nào cũng sai.” Nửa câu cuối nghẹn lại, trong cuống họng chỉ còn lại tiếng nức nở thầm thì. Vầng trán tì trên bả vai Thang Sách Ngôn lại không kiềm chế được mà dụi dụi, “Dựa vào đâu mà lại đối xử với em như vậy chứ? Em làm nhiều việc tốt như vậy, em cứu nhiều đôi mắt như vậy không thể đổi lấy đôi mắt cho mình hay sao?”
Câu nói này không rõ là đang chất vấn ai nữa, từng câu từng chữ như lưỡi dao khiến lòng người tan nát, “Em mù rồi Tiểu Nam làm sao bây giờ? Em lo lắng bao nhiêu năm như vậy,” Gò má Đào Hiểu Đông dán vào bờ vai Thang Sách Ngôn, đôi mắt thất thần trống rỗng, “Mặc cho anh hết sao? Anh có phân tâm ra cũng không đủ, hai anh em mù lòa, sau này anh không có lấy một ngày bình an, thở thôi cũng có thể đè nén anh không thở nổi.”
“Dựa vào đâu mà mặc kệ cho anh hết chứ?” Đào Hiểu Đông dựa vào đó, khẽ nỉ non, “Em không cam lòng bỏ ai cả, dựa vào đâu cơ chứ.”
Đào Hiểu Đông thường xuyên phải đấu tranh với chính bản thân mình, so sánh tới lui đến mức trái tim xoắn bện không thể gỡ giải.
Thang Sách Ngôn vẫn đưa lưng về phía anh, không quay đầu lại, không để Đào Hiểu Đông trông thấy gương mặt mình, Đào Hiểu Đông vỡ òa, cũng mỏi mệt, anh vẫn vùi mặt vào vai Thang Sách Ngôn, không nói lời nào.
Cả hai đều trầm mặc, mười mấy phút sau, Thang Sách Ngôn xoay người, đưa tay nhẹ nhàng ôm lấy Đào Hiểu Đông.
Lần này Đào Hiểu Đông không tránh né, để hắn ôm vào lòng.
Một tay Thang Sách Ngôn ôm lấy anh, tay kia xoa lên gương mặt anh, khẽ cười bảo rằng: “Tủi thân tới vậy.”
Đào Hiểu Đông trút hết ưu tư trong lòng, bấy giờ cả người dựa vào hắn.
Bàn tay Thang Sách Ngôn ôm lấy anh vẫn giữ chặt không buông, tay kia duỗi ra lấy hai tờ giấy, đưa cho anh: “Lau mặt đi.”
Đào Hiểu Đông nhận lấy, lau nước mũi. Lau nước mũi xong trong tay không còn giấy, lại gập tờ giấy lại muốn lau nước mắt.
Thang Sách Ngôn kêu “Này” một tiếng rồi vội vã cản lại, ném tờ giấy dùng rồi trong tay anh đi, lại trở tay lấy thêm hai tờ giấy cho anh.
Sau khi ném đi một lần nữa, Thang Sách Ngôn hôn lên đôi mắt anh một chút, ấn gáy anh dựa vào lòng mình, xoa xoa gáy anh, khẽ cười bảo: “Xem anh chàng đầu trọc nhà chúng ta này.”
Đào Hiểu Đông tì cằm lên vai hắn, khẽ “Ừ” một tiếng: “Sợ sau này không tiện gội.”
“Đã bảo anh gội cho em rồi mà.” Lòng bàn tay Thang Sách Ngôn nhẹ nhàng xoa lên đầu anh.
“Tốn thời gian của anh.” Đào Hiểu Đông thoải mái nheo mắt lại, dựa vào người hắn, đột nhiên cảm thấy thật sự mệt mỏi, “Như vậy bớt việc.”
Áo ngủ tơ lụa mềm mượt, Thang Sách Ngôn vỗ về lên lưng anh một chút. Đào Hiểu Đông khép hờ đôi mắt, lại gọi một tiếng “Anh Ngôn” à.
Thang Sách Ngôn đáp lời, Đào Hiểu Đông bảo rằng: “Đừng giận em nữa, em thực sự hết cách rồi.”
Thang Sách Ngôn vỗ về anh nói: “Anh không giận em.”
“Anh hờ hững với em.” Đào Hiểu Đông nhắm mắt lại, nhỏ giọng nói, “Em khó chịu chết đi được.”
Thang Sách Ngôn lại cười: “Em muốn chia tay anh tới nơi mà anh không được giận à?”
“Được chứ.” Đào Hiểu Đông lại nói, “Đừng đau lòng nữa.”
Đào Hiểu Đông thực sự buồn ngủ, cả người chẳng còn chút sức lực nào, giống như trút cạn cùng chỗ cảm xúc ưu tư ban nãy. Thang Sách Ngôn còn muốn nói chuyện với anh, nhưng Đào Hiểu Đông đã ngủ thiếp đi rồi.
Đã lâu lắm rồi anh không được ngủ một giấc ngon lành, đêm nào cũng thao thức không yên, dù nhắm mắt ngủ cũng chỉ chập chờn, ngủ không sâu. Bấy giờ dựa vào người Thang Sách Ngôn, cảm nhận khí chất và mùi hương trên người hắn, mệt mỏi không thể mở mắt ra.
Sau đó Thang Sách Ngôn đưa anh về giường, để anh ngủ tiếp.
Đào Hiểu Đông vừa đặt đầu xuống gối liền ngủ say, Thang Sách Ngôn nằm cùng anh một lúc mới từ từ đứng dậy.
Hắn vẫn còn mặc sơ mi và quần tây, hồi chiều đi họp còn chưa thay đồ lại.
Chiếc áo bị Đào Hiểu Đông cọ chẳng còn hình dáng, quần ngồi cũng hằn nhiều nếp nhăn. Thang Sách Ngôn cởi ra thay bộ đồ ngủ, sau đó không làm gì, rửa mặt quay trở về phòng ngủ, nhìn Đào Hiểu Đông, nhẹ nhàng ôm lấy anh.
Giấc ngủ này vừa sâu vừa ngon, không hề mộng mị, cũng không chập chờn tỉnh giấc. Bất giác ngủ một giấc thật dài, khí thế căng ra bấy lâu cuối cùng cũng nơi lỏng, bao nhiêu mệt mỏi tích lũy suốt khoảng thời gian qua cuối cùng cũng tìm tới.
Đêm xuống anh tỉnh giấc một lần, ngọn đèn nhỏ ngoài cửa hẵng còn đang bật, Đào Hiểu Đông sờ sang bên cạnh, Thang Sách Ngôn nắm lấy tay anh, giọng nói khàn khàn: “Dậy rồi à? Đói bụng không?”
Đào Hiểu Đông nói không đói, Thang Sách Ngôn để anh ngủ tiếp.
Đào Hiểu Đông trở mình, dựa vào người Thang Sách Ngôn, vùi mặt vào người hắn, nhắm mắt lại tiếp tục ngủ say. Bàn tay anh nắm lấy vạt áo ngủ Thang Sách Ngôn, theo giấc ngủ chìm xuống cũng dần dần buông lỏng.
Trước kia ôm nhau ngủ, tóc anh luôn cọ vào khiến Thang Sách Ngôn ngưa ngứa, nếu không cọ lên cổ thì cũng cọ vào cằm, dù thế nào Thang Sách Ngôn cũng phải nhẹ nhàng gẩy ra. Bây giờ không còn ngứa nữa, cằm, cổ, xương quai xanh đều trống trơn.
Lúc Đào Hiểu Đông tỉnh hẳn đã là trưa ngày chủ nhật.
Anh nhìn đồng hồ, giật nảy mình, anh đã ngủ gần hai mươi tiếng rồi.
Lúc xuống giường bàn chân không còn sức, cả người không có chút sức lực nào, mệt mỏi. Thang Sách Ngôn ở thư phòng nghe thấy tiếng bước chân anh, đi tới xem anh thế nào, Đào Hiểu Đông trông thấy hắn thì mỉm cười, nhớ lại hôm qua mình khóc nức nở, còn thấy hơi ngượng ngùng.
Thang Sách Ngôn cũng cười: “Ngủ tới giờ.”
Đào Hiểu Đông đi vệ sinh, ngủ lâu như vậy nhịn đến khó chịu. Thang Sách Ngôn không đi, hắn đứng bên bồn rửa tay nói chuyện vẩn vơ. Đào Hiểu Đông cất giọng không còn khản đặc nữa: “Anh ở đây em không đi tiểu được.”
Thang Sách Ngôn nhướng mày lên: “Anh có nhìn em đâu.”
Nói rồi không biết nghĩ tới điều gì, buông mắt xuống cười, khẽ nói: “Lại nói cũng không phải anh chưa nhìn……”
Đào Hiểu Đông vội cắt ngang lời hắn: “Suỵt!!”
Hắn chưa nói hết Đào Hiểu Đông đã đoán được hắn muốn nói gì, lời kia nói ra lực chiến quá mạnh mẽ, khi đó thực sự làm quá lên, chuyện mất mặt như vậy không thể nói cũng không thể nghĩ tới.
Thang Sách Ngôn cười một lúc, đoạn xoay người bước ra: “Đi tiểu đi.”
Bởi vì nửa câu chưa nói hết của Thang Sách Ngôn, Đào Hiểu Đông chẳng còn tâm tư nào cả, chuyện trước đó choán đầy trong đầu.
Thang Sách Ngôn đã nấu ăn xong, hắn dọn đồ ăn ra, múc một bát cháo cho anh.
Đến tận khi Đào Hiểu Đông cúi đầu húp cháo vẫn còn ngượng ngùng.
“Được rồi đừng nghĩ đi đâu nữa.” Thang Sách Ngôn gắp đồ ăn vào trong bát anh, cười bảo: “Anh không nói nữa.”
Đào Hiểu Đông đang húp cháo suýt chút nữa bị sặc, khẽ “khụ” một tiếng.
Thang Sách Ngôn rót nước cho anh, nhìn anh mỉm cười.
Hồi sáng Đào Hoài Nam gọi điện thoại, Thang Sách Ngôn nghe máy, nói anh vẫn còn đang ngủ. Đã một thời gian rồi Đào Hiểu Đông không trở về, buổi chiều hai người sửa soạn xong quay về nhà.
Dọc đường đi Đào Hiểu Đông bảo rằng: “Anh Ngôn à, em không muốn nói với Tiểu Nam.”
Thang Sách Ngôn: “Không cần phải nói.”
“Em ấy… không chịu nổi chuyện này.” Đào Hiểu Đông mím môi, nhìn ra ngoài cửa sổ xe, “Em ấy sẽ sợ lắm.”
“Không cho thằng bé biết,” Thang Sách Ngôn nói một cách đương nhiên, “Không cần cho thằng bé biết.”
Đào Hiểu Đông nhìn hắn một chút, anh không nói gì khác, lặng lẽ gật đầu.
Đào Hoài Nam quá nhạy cảm, Đào Hiểu Đông vừa vào nhà chưa đầy ba phút cậu đã cảm thấy được điều bất thường.
Lúc ra mở cửa Trì Sính kinh ngạc thốt lên “Anh à”, sau đó trầm mặc mấy giây.
Dù rằng sau đó mọi chuyện vẫn diễn ra như bình thường, nhưng Đào Hoài Nam vẫn biết có điều không ổn.
Cậu đi tới sờ anh mình, từ cánh tay trở lên, Đào Hiểu Đông thở dài, trực tiếp đặt tay cậu lên đầu mình, Đào Hoài Nam ngạc nhiên há hốc miệng. Đào Hiểu Đông cười bảo: “Cạo đầu rồi.”
Đào Hoài Nam sờ lên gương mặt anh, chau mày lại: “Sao anh lại gầy như vậy? Anh bị sao thế hả?”
“Không sao đâu, bị cảm không ăn cơm được, em tránh xa anh một chút, không lây cho em bây giờ.” Đào Hiểu Đông nói.
Hàng mày Đào Hoài Nam chau lại mãi mà không giãn ra, Thang Sách Ngôn nắm tay cậu ra sofa ngồi, bảo rằng: “Đợt trước bọn anh cãi nhau một chút, anh trai em tức điên lên.”
Thoạt đầu Đào Hoài Nam bảo không sao, sau đó lại khẽ hỏi: “Hai anh vì sao vậy?”
Thang Sách Ngôn nói: “Anh em muốn chia tay với anh, còn cạo cả đầu, muốn cắt đứt sạch sẽ với anh.”
Đào Hoài Nam lại một lần nữa ngạc nhiên há hốc miệng, đôi mắt vô thức trợn tròn: “Không thể nào.”
Cậu quay đầu về phía anh mình: “Anh làm gì thế hả?”
“Anh lên cơn.” Đào Hiểu Đông nhìn Thang Sách Ngôn, bất đắc dĩ bảo: “Anh biết mách lẻo phết nhỉ.”
“Bắt chước em thôi,” Thang Sách Ngôn nói với Đào Hoài Nam, “Cậu ấy làm tổn thương anh quá.”
Đào Hoài Nam không biết nói sao cho phải, nắm lấy tay Thang Sách Ngôn: “Anh Thang à anh đừng để ý tới anh ấy, anh ấy để tâm tới anh thế cơ mà.. đầu óc anh ấy có vấn đề đấy.”
Ngày hôm ấy Thang Sách Ngôn và Trì Sính ở trong bếp nấu nướng, Đào Hoài Nam lo lắng ngồi trên chiếc ghế, nhỏ giọng khuyên nhủ.
Thang Sách Ngôn an ủi cậu: “Anh không coi là thật đâu, đừng lo Tiểu Nam à.”
“Lắm lúc Đào Hiểu Đông như đồ đần ấy, không phải lúc nào cũng khôn khéo đâu.” Đào Hoài Nam kéo chân hắn, nhỏ giọng nói.
Thang Sách Ngôn bật cười, Đào Hiểu Đông ở trong phòng sách quát lên: “Đào Hoài Nam!”
Đào Hoài Nam nói: “Em nói bé thế mà anh ấy cũng nghe thấy à!”
Thang Sách Ngôn mỉm cười xoa đầu cậu.
Tạm xem như gạt Đào Hoài Nam qua chuyện này, nhưng Trì Sính cứ nhìn chòng chọc Đào Hiểu Đông, thi thoảng lại đưa mắt nhìn anh một lúc, Đào Hiểu Đông biết không thể giấu được cậu. Dù sao bây giờ trông Đào Hiểu Đông quá tiều tụy, vừa nhìn là biết nhất định anh đã gặp chuyện gì rồi.
Đào Hiểu Đông lắc đầu với cậu, Trì Sính chau mày lại.
“Hai đứa em đều tinh ý.” Buổi tối trở về Đào Hiểu Đông dựa vào ghế nói, quá thông minh đôi khi cũng rất mệt mỏi, ví dụ như có chuyện muốn giấu giếm, giấu được người này nhưng không gạt được người kia.
“Tùy ý em.” Thang Sách Ngôn nói.
Chiều hôm qua không kiềm chế được mà khóc nức nở một trận, khiến Đào Hiểu Đông thả lỏng hơn nhiều. Có thể cảm giác được rõ ràng anh không còn căng thẳng như trước đó, chỉ là hôm nay từ lúc tỉnh dậy, anh hết sức bám lấy Thang Sách Ngôn.
Không phải lúc nào cũng bám lấy nhau, chỉ là những khi họ ở trong cùng một không gian, ánh mắt Đào Hiểu Đông thường xuyên dừng trên người Thang Sách Ngôn, giống như nhìn mãi không thấy đủ, cứ nhìn hoài nhìn mãi.
Trước khi đi ngủ Đào Hiểu Đông chủ động uống thuốc, uống rồi quay trở về phòng ngủ, Thang Sách Ngôn ngồi trên giường, thấy anh đi tới thì dang tay về phía anh, Đào Hiểu Đông mỉm cười bổ nhào người tới.
Anh vẫn kiềm chế lực của mình lại, thực ra không đụng mạnh, chỉ là ôm lấy một lúc.
Người này nằm đè lên người kia, Đào Hiểu Đông nằm lên người Thang Sách Ngôn, vẫn cứ dõi mắt nhìn hắn, trong mắt ních đầy nỗi không nỡ, nhìn hắn một lúc, trong lòng lại thấy trướng đau.
Thang Sách Ngôn bật cười, mặc cho anh nhìn: “Nếu em muốn hôn thì nhanh lên một chút.”
Thế là Đào Hiểu Đông cúi đầu hôn một cái, hôn xong anh bảo rằng: “Em không muốn hôn, chỉ muốn nhìn một chút.”
“Nhưng vẫn hôn rồi đấy thôi.” Thang Sách Ngôn nói.
Thế là Đào Hiểu Đông lại cúi đầu hôn thêm một cái nữa.
Thang Sách Ngôn nằm dựa ở đó, lúc nằm xuống, xương chân mày và xương mũi lại ưỡn thẳng rõ ràng, đường nét cũng rất rắn rỏi. Hắn không cử động, để Đào Hiểu Đông say sưa ngắm nhìn, còn bình tĩnh hỏi anh: “Nhìn được không?”
“Đương nhiên rồi,” Giọng Đào Hiểu Đông hơi khàn, anh hắng giọng, “Đẹp trai lắm.”
“Thế em đừng có nhìn như kiểu hôm nay không có ngày mai được không?” Thang Sách Ngôn xoa xoa cằm anh, mỉm cười rằng, “Ánh mắt em như nhấn chìm trái tim anh xuống đáy Thái Bình Dương.”
Vậy mà Đào Hiểu Đông bình tĩnh trả lời rằng: “Em vốn không có ngày mai.”
Thang Sách Ngôn không nói gì, Đào Hiểu Đông khẽ nói thêm một câu: “Em sợ một ngày mình không nhớ rõ.”
Nếu như không được nhìn thấy gương mặt người mình yêu thương, ấn tượng dù có sâu sắc rồi sẽ nhớ được bao lâu. Đào Hiểu Đông không biết, anh chỉ có thể tự mình thử.
Thang Sách Ngôn mặc anh nhìn hồi lâu, cuối cùng đưa tay đè anh xuống, khẽ cười rằng: “Hiểu Đông à.”
Đào Hiểu Đông dựa vào người hắn, “Ừm.”
“Có vấn đề này mấy hôm nay anh muốn hỏi em một chút,” Thang Sách Ngôn xoa cái đầu trọc của anh, sờ quen rồi cảm giác cũng rất thú vị, “Em có biết anh là ai không?”
“Đầu óc em có vấn đề gì đâu mà,” Đào Hiểu Đông hít hà mùi hương trên người hắn, đáp vậy.
“Biết à?” Thang Sách Ngôn hỏi.
Đào Hiểu Đông nói anh biết chứ.
Thang Sách Ngôn bảo rằng: “Anh bảo em đừng nghĩ tới việc này, nghĩa là đừng nghĩ tới thật. Nếu em biết anh là ai thì em phải tin anh chứ.”
“Anh bảo em làm gì thì em làm nấy, ngoan ngoãn nghe anh quản.” Nói tới đây Thang Sách Ngôn còn nhướng mày lên, “Có cần anh quản em không?”
“Cần chứ,” Bây giờ Đào Hiểu Đông hiểu chuyện rồi, lập tức nói, “Anh mặc kệ em là em đi đấy.”
Từng gàn bướng, cũng từng đâm đầu vào ngõ cụt, nhưng bàn tay không thể buông lỏng, không thể buông người ra. Bây giờ đâm lao phải theo lao, dù sao cũng đã như vậy, người này đã định trước bị anh dây dưa, vậy thì đừng giãy giụa nữa, thẳng thừng lên nào.
Đào Hiểu Đông dịu giọng nói: “Đừng không quản em.”
Con người sau khi mắc phải sai lầm đều rất ngoan ngoãn, dù cho lỗi sai này bản thân anh cũng ở trong cái thế bất đắc dĩ mà thành.
Thang Sách Ngôn hôn lên vành tai anh, ghé vào tai anh từ tốn nói: “Hôm qua em nói dựa vào đâu em cứu nhiều đôi mắt như vậy, mà không thể đổi cho em một đôi.”
Hắn cười cười: “Sao lại như thế chứ, em cứu nhiều đôi mắt như vậy, cho nên em có anh.”
Đào Hiểu Đông nằm trên người hắn ngước đầu lên, hai người nhìn nhau, đôi mắt Thang Sách Ngôn vẫn khiến người ta cảm thấy an tâm trầm ổn như trước.
“Đẩy anh đi hay là bám víu lấy anh, khiến em khó chịu thành ra như vậy, ngay từ đầu em đã nghĩ sai rồi.”
Thang Sách Ngôn chăm chú nhìn vào đôi mắt anh, dần thu lại ý cười trên môi, hắn nhìn Đào Hiểu Đông, thản nhiên nói: “Em cần phải nghĩ rằng―― em chính là của anh.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook