Gió núi phất qua, ngựa trắng hí vang.
Đám người nhìn thân ảnh lam bạch đứng ở nơi xa, trường thân ngọc lập, mày kiếm mắt sáng, một đôi mắt đạm nhiên đảo qua, khiến cả người phát lạnh.
Tiếng Ngô đại tẩu che tay kêu rên, càng khiến người sợ hãi.
Tuy bọn người này là nông phu sơn dã, nhưng chung quanh có sơn tặc thổ phỉ tàn sát bừa bãi, bọn họ lo lắng hãi hùng nhiều năm, lúc đối mặt với nguy hiểm trực giác vẫn phải có.

Vừa thấy người này chính là người trong giang hồ, chỉ một cục đá nhỏ đã có thể đả thương người, công lực so với bọn sơn tặc này đó không biết cao hơn bao nhiêu lần.
Mọi người nhìn nhau, trong khoảng thời gian ngắn không có ai dám tiến lên, vẫn là Lý tiểu nhị lớn gan hỏi hắn:
- Ngươi, ngươi chính là nam nhân của Tiểu Lê?
Bách Lý Kiêu nghe vậy, nâng mắt nhìn về phía cửa.
Tô Mã đang nằm ngồi cạnh cửa, nhíu chặt mày đôi tay che gót chân, nghe lời này hàng mi dài run lên, vẻ mặt giống như đào hoa mới nở, tấc tấc bò lên phấn hồng.
Nàng xin lỗi quẫn bách nhìn Bách Lý Kiêu một cái, sau đó miễn cưỡng đứng thẳng lên, lắc đầu với mọi người, nôn nóng phủ nhận.
Chỉ là nàng không thể nói, nên không có ai chú ý tới nàng.
Ánh mắt Bách Lý Kiêu lãnh đạm, không thừa nhận cũng không phủ nhận.

Hắn buông dây cương, bước tới.
Mấy người kia sửng sốt, như cô lang( sói cô độc) lọt vào đàn sơn dương, bọn họ tránh ra con đường.

Bách Lý Kiêu nâng Tô Mã, quay đầu trầm giọng nói:
- Gian nhà gỗ này, trừ ta cùng Tiểu Lê ra, không còn ai khác.

Nếu có việc, thì tìm ta.
Đây là thừa nhận hắn chính là nam nhân của Tiểu Lê? Mọi người vừa sợ hãi vừa tò mò nhìn hắn.

Cứ nghĩ hắn là hán tử có khuôn mặt khó coi, không ngờ mặt mày như quan ngọc.
Có không ít tiểu nương tử tránh ở phía sau đám người âm thầm đỏ mặt.
Tuy hắn thần sắc hờ hững, nhưng ngôn ngữ khắc chế, Ngô đại tẩu cắn răng nói:
- Ngươi tới vừa lúc!
Ngô đại tẩu run rẩy đứng lên, chống nạnh nói:
- Các ngươi cô nam quả nữ ở chung một phòng, thật sự đồi phong bại tục! Hiện giờ ngươi lấy cục đá đả thương người, đúng là hành vi của tiểu nhân.
Đưa tay chỉ về phía Tô Mã:
- Nàng ta lả lơi ong bướm, không giữ phụ đạo, câu dẫn tướng công của ta! Hai người các ngươi mau cút khỏi Khê Thủy thôn!
Câu dẫn?
Mọi người bị hai chữ này hút đi lực chú ý, Tiểu Lê đã từng câu dẫn Lý tiểu nhị?
Ánh mắt mọi người lướt qua khuôn mặt của Lý tiểu nhị rồi lại lướt qua khuôn mặt của Bách Lý Kiêu.
Lý tiểu nhị thần sắc tu quẫn, nhìn Ngô đại tẩu ra ám chỉ, khuôn mặt không ngừng vặn vẹo.
Bách Lý Kiêu thần sắc hờ hững, rũ mi đỡ Tô Mã, khuôn mặt đạm nhiên giống như sơn tuyền lạnh lẽo.
Liếc mắt một cái, liền phân hạ cao thấp.

Này, ánh mắt tệ thế nào mới có thể bỏ qua vị công tử trước mắt, mà đi câu dẫn một tiểu nhị?
Có người nhịn không được, nhỏ giọng nói thầm:
- Ngô đại tẩu, ngươi gả cho Lý tiểu nhị là do ngươi nhìn hợp mắt, nhưng ngươi không thể cho rằng nữ tử trong thiên hạ đều thích tướng công của ngươi.

- Đúng vậy, Ngô đại tẩu không phải ta trách ngươi, nhưng tật xấu bênh vực người mình nên sửa đi.

Lý tiểu nhị chỉ có ngươi mới xem trọng hắn.

Ta nghe trượng phu của ta nói, hắn ở bên ngoài nhìn lén tiểu nương tử nhân gia, bị đánh đến răng rơi đầy đất! Tiểu Lê bị mù mắt mới có thể coi trọng hắn!
( Yul: từ nhân gia nghĩa là nhà người ta nhé các nàng.)
- Trừ ngươi ra, ai có thể nhìn trúng Lý tiểu nhị a...
Khuôn mặt Ngô đại tẩu vặn vẹo, nàng vốn dĩ không tin, không ngờ vừa mới xoay đầu, liền nhìn thấy Lý tiểu nhị chột dạ súc cổ, cúi đầu muốn chui vào háng.

Ngô đại tẩu tức giận phát run:
- Ngày đó không phải ngươi nói vết thương là bị té ngã sao?
Lý tiểu nhị co rụt cổ, ánh mắt trốn tránh:
- Là sau khi bị đánh, lúc chạy trốn bị té ngã...
Mọi người cười nhạo ra tiếng, Ngô đại tẩu nhịn không được.

Cả đời hiếu thắng, đầu tiên là bị tướng công vả mặt, sau là mất mặt mũi trước mọi người, thẹn quá thành giận:
- Lão nương mặc kệ! Dù sao nàng ta đêm khuya cùng nam nhân ra ngoài lén lút gặp nhau, y phục bất chỉnh, có ý định câu dẫn là sự thật! Ta cùng tướng công đều thấy!
Mọi người quay đầu lại nhìn, Lý tiểu nhị ngượng ngùng, vẻ mặt rối rắm lại lộ ra cười mỉa:
- Thật ra đêm qua ta đi rải nước tiểu, không ngờ lại nhìn thấy hai người này y phục không chỉnh tề trở về từ sau núi...
Này, này còn không phải là nói hắn thật sự nhìn thấy?
Mọi người không kinh ngạc vụ Tiểu Lê “Có ý định câu dẫn”, mà kinh ngạc vụ nàng thật sự y phục bất chỉnh cùng nam nhân này lén lút gặp gỡ?
Tô Mã đỡ cánh tay của Bách Lý Kiêu chậm rãi đứng lên, nghe vậy khuôn mặt trắng bệch xấu hổ cùng giận dữ, nàng nhìn về phía Ngô đại tẩu, môi giật giật, lại không phát ra thanh âm.
Rõ ràng có ngàn vạn câu muốn nói, rõ ràng có nhiều phẫn nộ muốn trút xuống, nhưng chỉ có thể phát ra tạp âm nghẹn ngào.

Nàng tức giận hồng hốc mắt, ngực phập phồng, ngón tay xanh nhạt bấu chặt vào cánh tay của Bách Lý Kiêu.
Ngô đại tẩu thấy mọi người kinh ngạc, có chút đắc ý, nhìn sắc mặt Tô Mã trắng bệch càng cho rằng bản thân nói đúng rồi, chọc đúng khuyết điểm, càng thêm kiêu ngạo:
- Ngươi còn lời gì muốn nói, " nói "?
Nàng cố ý nâng cao từ "nói", chính là trào phúng Tô Mã có miệng mà không thể nói.
Hai tiểu nương tử đi cùng Ngô đại tẩu, đã từng trào phúng Tô Mã, có chút nhìn không được, tuy bọn nàng tới đây xem náo nhiệt cũng kỳ vọng Tô Mã bị xấu mặt, nhưng hai người tuyệt đối sẽ không lấy khuyết điểm của người khác để đả thương họ, họ “hừ” một tiếng, bỏ đi về trước.
Ngay cả Lý tiểu nhị cũng nhìn không được, kéo tay áo Ngô đại tẩu:
- Ngọc Hoàn, thôi bỏ đi.
- Thôi cái gì mà thôi!
Ngô đại tẩu vung tay lên:
- Hiện tại ta đang thay trời hành đạo! Vì muốn tốt cho Khê Thủy thôn của chúng ta, không đuổi hai phu thê bọn họ đi, về sau sẽ có a miêu a cẩu tư bôn, mò tới thôn của chúng ta thì phải làm sao bây giờ?
Tô Mã chau mày, dù nàng không thể nói, cũng không thể trơ mắt để bản thân bị vu hãm.

Nàng xoay người muốn về phòng lấy giấy bút, lại bị Bách Lý Kiêu túm chặt.

Hắn chậm rãi xoay người, đôi mắt từ từ nâng lên.
Mọi người đột nhiên cảm thấy cả người phát lạnh, bọn họ hai mặt nhìn nhau, không hẹn mà cùng lui về phía sau một bước.
- Ngươi, ngươi muốn làm gì?
Ngô đại tẩu có chút sợ hãi, nàng nhìn cổ tay đã sưng to, ẩn tàn đau đớn, nhớ tới thân thủ của đối phương trong lòng sợ hãi.


Nhưng nàng nhìn một vòng thôn dân, nghĩ thầm nhiều người như vậy đối phương sẽ không dám hạ thủ, vì thế lá gan to ra:
- Ngươi còn muốn động thủ?
Hắn chậm rãi đi tới, nhìn về phía Lý tiểu nhị.

Mặt mày lãnh đạm lại giống như sóng ngầm mãnh liệt:
- Mắt nhìn vật, nhưng vật không phải của mình, có mắt không có chổ dùng, tùy ta móc bỏ.
Hắn muốn móc mắt Lý tiểu nhị.
Nói xong, hắn vươn tay về phía Lý tiểu nhị, Lý tiểu nhị kinh hãi, theo bản năng bò chạy về phía sau, lại bị đối phương dễ dàng kéo cổ áo.

Lý tiểu nhị sợ hãi hô to:
- Hảo hán tha mạng! Hảo hán tha mạng! Tiểu nhân không dám nhìn lén nữa.
Lời này vừa nói ra, thần sắc mọi người phức tạp.

Xem ra Lý tiểu nhị vẫn là cẩu không bỏ được tật ăn phân.

Đem chủ ý đánh tới cô nương nhân gia.

Ngô đại tẩu còn trả đũa, trách không được nhân gia sinh khí.
Ngô đại tẩu vốn tính sẵn trong lòng, cho rằng Bách Lý Kiêu sẽ không dám động thủ, nhưng nhìn thần sắc đối phương hờ hững, không hề sợ hãi, liền hiểu rõ bản thân đã chọc phải người không nên chọc, khuôn mặt trắng bệch, run rẩy túm lấy Lý tiểu nhị:
- Công tử, công tử người không thể như thế, nhiều người nhìn như vậy, người không thể xuống tay!
Bách Lý Kiêu không hề dao động nhìn Ngô đại tẩu, Ngô đại tẩu rùng mình một cái.
Mấy hôm trước nàng nghe người ta nói Tiểu Lê cứu người này về đây, lúc ấy cả người hắn đều là máu, hơi thở mong manh.

Thảm thiết như thế, tất nhiên là người trong giang hồ, nói các nàng không nên tiếp cận.

Nhưng nàng nghĩ những người này chỉ tung tin vịt, nên không để ý.
Nhưng không ngờ người này thật sự là người giang hồ!
Nàng nghe nói người giang hồ không mềm yếu như bá tánh, cũng không tàn nhẫn như sơn tặc, từ trước đến nay là người không phạm ta, ta không phạm người.

Nếu Lý tiểu nhị thật sự bị móc mắt, nàng biết ăn nói thế nào với Lý gia.
Lúc này nàng ngàn hối vạn hối, không nên không nghe lời tướng công cùng lời mọi người, điên khùng đi trêu chọc sát tinh.
Ngay lúc tuyệt vọng, nhìn thấy Bách Lý Kiêu nhẹ buông tay.

Lý đại tẩu đưa mắt nhìn lên, thì ra có một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên cánh tay của Bách Lý Kiêu, mang theo nho nhỏ thỉnh cầu.
Nàng quay đầu, liền thấy Tô Mã cười nhẹ nhìn nàng, sau đó hơi dùng sức, tách ngón tay của Bách Lý Kiêu ra.
Nói cũng kỳ quái, rõ ràng là mang theo lực độ có thể giết chết người, lại bị đôi tay mềm mại chạm vào, dù là nham thạch gặp phải nước cũng đành rạn nứt.

Bách Lý Kiêu buông Lý tiểu nhị ra, tầm mắt rũ xuống, không nói gì thêm.
Lý tiểu nhị nằm liệt trên mặt đất, hút mấy hơi thở, lau nước mũi nước mắt:

- Đa, Đa tạ đại hiệp, đa tạ Tiểu Lê cô nương.
Ngô đại tẩu run rẩy nâng Lý tiểu nhị lên, người đi theo cúi đầu khom lưng nói vài câu, Bách Lý Kiêu quá mức nguy hiểm, hôm nay thiếu chút nữa đã giết người, về sau không chừng sẽ tổn thương ai đó.

Đã xảy ra chuyện lớn như vậy, nhất định phải cáo trạng với trưởng thôn, xem Tào bà bà còn lời gì để nói.
Chỉ là vừa mới xoay người, liền nhìn thấy Tào bà bà chống quải trượng hấp tấp đi tới, phía sau là một lão nhân tóc hoa ngâm.
Tập trung nhìn, không phải trưởng thôn thì là ai?
Ngô đại tẩu mở to miệng muốn kêu oan, Tào bà bà chống mạnh quải trượng xuống đất:
- Hai người này là ta tìm tới, có chuyện gì cứ tới tìm ta, tụ tập ở chỗ này còn ra thể thống gì!
Tào bà bà sống ở Khê Thủy thôn đã nhiều năm, đức cao vọng trọng, một lời vừa nói khiến mọi người không dám nói gì.
Ngô đại tẩu nhỏ giọng nói thầm:
- Hai người này có vấn đề...
- Còn ngươi!
Tào bà bà nâng quải trượng chỉ vào mặt Ngô đại tẩu:
- Đừng nghĩ ta không nhìn ra ngươi ở chỗ này quấy đục nước! Phu thê nhân gia thế nào liên quan gì tới ngươi, quản tướng công của ngươi cho cẩn thận.
Ngô đại tẩu nhìn chằm chằm quải trượng, như chọt tiết gà:
- Tào bà bà, ta không phải...
Trưởng thôn trầm mặc đã lâu vuốt râu nói:
- Chớ có nhiều lời, trở về hết đi.

Việc này ngày sau lại nói.
Trưởng thôn đã lên tiếng, mọi người không dám ở lại xem náo nhiệt.

Vì thế tốp năm tốp ba rời đi.
Tào bà bà trấn an Tô Mã hai câu, rồi run rẩy rời đi.

Mọi người đều đi rồi, nàng thở phào nhẹ nhõm, bỗng nhiên cảm thấy cả người mềm nhũn, muốn ngã xuống đất.

May thay Bách Lý Kiêu ở bên cạnh, giơ tay đỡ lấy nàng.
Nàng miễn cưỡng cười, khuôn mặt trắng bệch tỏ vẻ không có gì.
Bách Lý Kiêu dừng một chút, đỡ nàng vào cửa.
Vào trong nhà, nàng ngồi xuống ghế, cẩn thận kéo làn váy lên.

Dưới váy lụa là vải băng bó, cổ chân đã sưng to, thoạt nhìn càng thêm ghê người.
Bách Lý Kiêu đưa bình dược qua.
- Đây là dược trị thương, đối với thương thế của ngươi rất hữu dụng.

Bôi lên là ổn.
Dược trị thương? Sao hắn lại có dược trị thương? Tô Mã kinh ngạc tiếp nhận, tuy bình dược thô ráp, nhưng ngửi được thanh hương, là loại thuốc mỡ tốt nhất.
Phụ cận không có thôn y, nếu muốn mua dược phải vào trong thành, nhưng nếu từ nơi này vào trong thành, phải tốn một canh giờ, chẳng lẽ sáng sớm hắn đã đi ra ngoài mua dược cho nàng?
Tay nàng cọ xát bình dược, có chút hoảng hốt, nhìn về phía đối phương.
Bách Lý Kiêu rũ mắt:
- Ngươi bôi dược đi, ta ra ngoài đợi ngươi.
Tô Mã gật gật đầu.

Mành rơi xuống, ngăn cách tầm mắt.
Nhưng gió nhẹ vỗ động, mành đong đưa trong nháy mắt, ẩn ẩn có hương dược phiêu tán, vài tiếng hỗn loạn ẩn nhẫn khắc chế kêu rên.

Mang theo thanh âm đình trệ, cùng khí âm thiếu nữ e lệ.
Bách Lý Kiêu đứng ngoài mành, mặt mày không biết từ khi nào đã bị ánh mặt trời nhuộm thành cam hồng, như phô diễn một bức tranh thuỷ mặc.

Lụa trắng vỗ động, trong lúc lơ đãng cọ tới đầu ngón tay của hắn, hắn lấy lại tinh thần, nhìn đầu ngón tay, giống như nghĩ tới gì đó hàng mi dài run lên.
Bên trong cánh cửa vang lên tiếng chuông, Bách Lý Kiêu hoàn hồn.

Hắn đợi một lúc mới vén rèm đi vào.

Tô Mã đã kéo xuống làn váy, cánh môi tuy trắng, nhưng má lại ửng đỏ.

Nàng cầm giấy bút, gập ghềnh viết xuống một câu:
"Chuyện hôm nay cảm tạ ngươi đã giải vây giúp ta, những chuyện thôn dân đã làm ngươi đừng để trong lòng."
Bách Lý Kiêu gật đầu, hắn không có để ở trong lòng.

Ở trong mắt hắn Ngô đại tẩu cùng Lý tiểu nhị chỉ là tiểu nhân có tư tâm, không đáng để tâm.

Hắn cũng không có ý giết Lý tiểu nhị, chỉ dọa bọn họ mà thôi.
Tô Mã do dự bất an nhìn Bách Lý Kiêu một cái, cẩn thận viết:
“Ngô đại tẩu nói những câu ngươi đừng để ý, đều là nói bừa...
Ngô đại tẩu nói gì? Bách Lý Kiêu khẽ nhíu mày, nữ nhân kia nói rất nhiều, hắn đều làm lơ, rốt cuộc là câu nào?
Lúc đang suy tư, hắn nhìn thấy Tô Mã đỏ bừng mặt, ánh mắt có chút trốn tránh, đột nhiên nhớ tới.
Ngô đại tẩu nói: "Hai phu thê..."
Ngoài cửa sổ tiếng gió lay cành lá, cùng tiếng Truy Thiên cùng Trục Địa vui sướng kêu vang.

Trong nhà dương quang ấm áp.
Sau một lúc lâu, Bách Lý Kiêu quay đầu nói:
- Ta biết nàng ta hồ ngôn loạn ngữ, chưa bao giờ để ý.
Tô Mã cười, cũng không biết là thả lỏng hay là thất vọng, nụ cười chỉ dừng một lát liền biến mất.

Nàng nhìn khói bếp ngoài cửa sổ, ra vẻ không có chuyện gì, rồi nói sang chuyện khác, đề bút viết chữ:
“Thôn dân có ý kiến với chúng ta, về sau không biết nên làm sao."
Nàng biết nơi càng nhỏ tính bài xích càng cao.

Đừng thấy hôm nay chỉ có Ngô đại tẩu kêu lớn, các thôn dân không tỏ thái độ.
Nhưng sau khi bọn họ trở về càng nghĩ càng sợ, huống chi đã nhìn thấy thân thủ của Bách Lý Kiêu, sợ là tránh còn không kịp, phải sớm đuổi bọn nàng đi mới ổn.
Không phải nàng sợ bị xa lánh, nàng lo sợ Bách Lý Kiêu thương thế chưa lành, Cung thúc còn hôn mê bất tỉnh, nếu xảy ra chuyện gì nên làm gì bây giờ?
- Không cần lo lắng, sáng mai ta sẽ đi.
Tô Mã cả kinh, theo bản năng nhìn hắn.
Mặt mày Bách Lý Kiêu bị ánh mặt trời nhiễm sắc, nhưng lời nói lại khiến Tô Mã rét run:
- Ta sẽ lưu lại ngân lượng, Cung thúc làm phiền ngươi chiếu cố.
“Ngươi muốn đi đâu?”.

ngôn tình tổng tài
Nàng cuống quít dùng tay tỏ vẻ, lại chỉ vào ngực hắn:
“Thương thế của ngươi còn chưa lành."
Hắn nói:
- Đi đến nơi ta nên đi.
Hiện giờ Cung thúc đang hôn mê, nhưng hắn không thể ngồi chờ chết.
Tô Mã khẽ run hàng mi, không nói gì nữa.
Nửa đêm, nàng sốt cao..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương