Liều Mạng Công Lược Vai Ác
-
22: Mai Phục
- Chúng nó chỉ ở trước mặt người cùng Tiểu Trác Tử mới ngoan ngoãn.
Cung thúc cong eo đi tới, có lẽ là bóng đêm che khuất, không thấy sắc mặt của Bách Lý Kiêu, hắn tiếp tục nói:
- Đứa nhỏ này mỗi ngày đều cho hai con ngựa này ăn, dùng cỏ khô tốt nhất.
Ta còn nghe đứa nhỏ này nói thầm với hai con ngựa này, vậy mà tụi nó đứng nghe không ghét bỏ.
Nếu đổi lại là người khác, nhất định sẽ co chân đá đi.
Tô Mã nghĩ, nàng nào có nói thầm, nàng đang mắng chúng nó mới đúng.
Nói chúng nó ham ăn biếng làm, chân quá cứng, dẫm chết nàng cũng không biết ăn năn, vậy mà nàng còn phải mang đồ ăn nước uống tới nuôi nấng chúng nó...!
Nhưng đúng là hai con ngựa này thật sự có thái độ tốt với nàng.
Bách Lý Kiêu không nói, hắn thu hồi ngón tay.
Không biết vì sao, lại cảm giác khe hở ngón tay tàn lưu mềm ấm, hắn nhíu mi, nói:
- Mị hoặc nhân, chẳng có gì lạ.
Tô Mã:
- ...!
Dù nàng suy tính câu dẫn hắn, nhưng hai con ngựa kia nàng câu dẫn thế nào?
Nàng tức giận đỏ bừng khuôn mặt, đấm mấy cái vào bóng dáng của hắn.
Truy Thiên giống như có sở cảm, vui sướng kêu vài tiếng.
Bách Lý Kiêu rũ mi, không muốn nhiều lời, hắn vừa định lên xe, đột nhiên ngừng lại, sau đó đẩy Cung thúc ra, đạp lên cạnh xe nhảy dựng lên.
Vạt áo tung bay, ánh mắt như điện, chỉ nghe “Phanh” một tiếng, xe ngựa chia năm xẻ bảy, đồ vật bên trong rơi rụng đầy đất, Truy Thiên Trục Địa bị kinh hách nhấc lên móng trước, hí dài.
Diệp Minh cả kinh, thấy Bách Lý Kiêu đáp xuống đất, vội vàng tiến lên:
- Sao vậy?
Bách Lý Kiêu ngưng trọng:
- Có mai phục.
Mai phục? Diệp Minh cả kinh.
Vừa dứt lời, nơi xa tiếng sấm từng trận vang lên.
Trong bóng đêm có hắc ảnh nhảy ra, Từ Tư Tư sợ hãi kêu lên.
Lại không đề phòng đột nhiên bị người bắt lấy, lảo đảo bị kéo đi, Diệp Minh kinh hãi, lắc mình cùng người nọ giao đấu:
- Buông nàng ra.
Tuy Từ Tư Tư tay trói gà không chặt, nhưng vẫn có ý thức tự bảo vệ bản thân.
Nàng cảm giác tuy người che miệng nàng, có động tác thô lỗ, nhưng không có sát ý.
Chỉ là trên người có mùi máu tươi khiến nàng buồn nôn.
Nàng hung hăng cắn tay hắn, hắn kêu lên một tiếng, tát nàng bay ra ngoài, Từ Tư Tư chưa từng bị như vậy, nàng che mặt hô to:
- Diệp Minh! Đánh hắn cho ta.
Diệp Minh thấy nàng không sao, vừa thả lỏng lại vừa buồn cười.
Chỉ là người nọ một thân hắc y, không thấy rõ khuôn mặt, thủ pháp lưu loát, suất chiêu tàn nhẫn, không giống nhân sĩ chính phái.
Phía chân trời sấm sét ầm ầm, Diệp Minh nhìn ánh mắt những người này ẩn hiện màu đỏ tươi, nội tâm vừa động:
- Các ngươi là người Ma giáo.
“Rầm” một tiếng, tia chớp khiến cho đường núi sáng như ban ngày.
Bách Lý Kiêu mặt mày so với lôi điện còn sát ý hơn.
Hắn thầm đánh giá những người này, nhưng chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt không hề dao động, bọn họ không có cảm tình, chỉ có giết chóc, không biết sinh tử, không biết đau đớn, chỉ muốn thu hoạch sinh mệnh.
Hắn rũ mắt, giọt mưa theo hàng mi dài chảy xuống.
Hắn xác định những người này không phải là người ở Vô Thượng Phong.
Tuy người ở Vô Thượng Phong làm nhiều việc ác, nhưng đều là ác nhân trong lòng mang mãnh thú, tuyệt đối không phải chỉ máy móc giết chóc.
Chẳng lẽ âm mưu lại nhằm vào Vô Thượng Phong?
Hắn mặt mày lạnh lùng, giấy phiến lưu loát lướt qua màn mưa, giống như lưỡi dao lướt qua yết hầu.
Nhiệt huyết cùng giọt mưa hòa vào nhau, nháy mắt hướng về phía huyền nhai tối tăm.
Tuy màn đêm đen nhánh, Diệp Minh vẫn thấy thân thủ của Bách Lý Kiêu, kinh diễm hô to:
- Bạch huynh! Ngươi có võ công cao siêu như thế, tại hạ hổ thẹn không bằng.
Chờ qua được ải này, chắc chắn sẽ cùng ngươi đi thảo phạt Bách Lý Kiêu!
Bách Lý Kiêu:
- ...!
Tô Mã:
- Ha ha ha ha!
Dù hai người có võ công cao cường hơn nữa, thì song quyền khó địch bốn tay, huống chi còn có hai tên vướng víu, tay trói gà không chặt.
Bọn họ dần dần rơi vào thế hạ phong, hai con ngựa bất an kêu to, chúng nó theo Bách Lý Kiêu nhiều năm, sao có thể nhìn thấy chủ nhân rơi vào nguy hiểm, mà vứt bỏ không thèm nhìn, vì thế bọn chúng tránh thoát dây cương nhằm về một hắc y nhân.
Hắc y nhân kia đang chém đao về hướng Cung thúc, đột nhiên cả kinh, còn không kịp phản ứng lồng ngực đã bị đạp mạnh, rơi xuống huyền nhai.
Cung thúc ho khan vài tiếng, lảo đảo đứng lên:
- Hài tử tốt, không uổng công lão phu thương các ngươi.
Nói xong, ánh mắt vẩn đục “nhìn” vào không trung, tuy hắn ở Vô Thượng Phong đã nhiều năm, lại không biết võ công, nếu ban ngày còn đỡ, còn ban đêm Bách Lý Kiêu khó có thể phân thân, không có cách nào chiếu cố hắn.
Hơn nữa toàn bộ thủ hạ đều đang truy tra Đới Nguyên, đêm nay chỉ sợ chạy trời không khỏi nắng.
Hai con ngựa hấp dẫn lực chú ý, một hắc y nhân nhảy vọt lên, thấy Truy Thiên sắp bị chém đứt cổ, Bách Lý Kiêu nhíu mày, giấy phiến mới vừa thu lại, máu tươi nhiễm hồng mặt đất, muốn bay ra cũng không kịp.
Trong lòng hắn trầm xuống, ai ngờ trước mắt kim quang chợt lóe, lưỡi đao lệch khỏi quỹ đạo nửa tấc, chỉ chém đứt một bên lỗ tai của Truy Thiên, Bách Lý Kiêu thở phào nhẹ nhõm, xoay người giết chết hắc y nhân.
Hắn nhíu mắt lại, lúc này mới thấy rõ, kim quang kia là một thỏi vàng.
Vàng? Hắn ngẩn ra.
Chỉ là ngây người trong nháy mắt, có một cổ sát khí sắc bén đánh úp lại, hắn xoay người lấy phiến đỡ, lại mất đi thời cơ, bị ép lui về sau một bước.
Tuy người nọ cầm kiếm, nhưng lực đạo có thể so với cao thủ cầm đao, tuy che mặt, hàng mày sắc bén, ánh mắt hàm ẩn bạo ngược, khiến hắn có cảm giác quen thuộc.
Còn không đợi hắn suy nghĩ, người nọ võ công cao cường, xoay người đã ra hơn trăm chiêu.
Tuy hắn tiếp được toàn bộ, lại có cảm giác bị áp một đầu.
Diệp Minh nhìn xem, cũng quýnh lên, vội gia nhập chiến trường:
- Bạch huynh, ta tương trợ ngươi!
Tuy hắn võ công cao siêu, nhưng không bằng Bách Lý Kiêu tốn hai mươi năm gian khổ tu luyện, chiêu lược có chút kém, dần dần rơi xuống hạ phong.
Lúc sắp bị người nọ nhất kiếm xuyên tâm, người nọ hơi ngừng lại, dùng tay chưởng ngực hắn, Diệp Minh phun ra máu tươi, bay về phía huyền nhai.
Từ Tư Tư cả kinh, theo bản năng bắt lấy Diệp Minh, hai người rơi xuống vách núi.
Bách Lý Kiêu nhíu chặt mày, hắn nhìn về phía Cung thúc, hắc y nhân kia giống như biết hắn suy nghĩ cái gì, đánh ra một chưởng.
Cung thúc bị chưởng ngay ngực “Phanh”một tiếng, ngã quỵ trên mặt đất.
Sắc mặt Bách Lý Kiêu hoàn toàn thay đổi, hắn cắn răng gầm nhẹ:
- Chết đi.
Ánh mắt người nọ chợt lóe, không tiếp chiêu, trong nháy mắt điểm một huyệt vị trên người hắn.
Bách Lý Kiêu kêu lên một tiếng, cảm giác toàn thân bủn rủn vô lực, nội lực không còn, liền kinh hãi.
Hắn nôn ra một búng máu, quỳ một gối xuống đất.
Mưa to tầm tã xối xuống, pha loãng máu tươi trên người hắn.
Hắn cắn răng, hai mắt đỏ đậm nhìn về phía trước:
- Ngươi rốt cuộc là người phương nào?
Hắc y nhân lạnh nhạt liếc hắn một cái, vung tay lên đám người kia đều biến mất.
Bách Lý Kiêu chống đỡ không được, tê liệt ngã xuống đất.
Hắn muốn vận công, lại cảm giác toàn thân rét lạnh, giống như rớt vào hàn đàm, khớp xương kết sương, dưới cơn mưa, chỉ còn lại trong ngực một chút ấm ấp mỏng manh.
Hắn cắn răng, nhớ tới lúc niên thiếu từng bị phạt quỳ trong tuyết.
Khi đó cũng lạnh như vậy, chỉ có một tâm hỏa ấm áp chống đỡ.
Hiện giờ tâm hoả này đã dần dần tắt.
Tầm mắt bắt đầu trở nên mơ hồ, trong cơn mê mang, hình như hắn nghe được tiếng bước chân nhẹ nhàng.
Hắn giãy giụa cố mở mắt, mơ hồ thấy một thân ảnh bung dù bước chậm đến.
Tiếng mưa rơi không ngừng, người nọ một bộ y phục hoàng sa, lụa mỏng tung bay, giống như ánh sáng duy nhất trong đêm tối lạnh băng..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook