Đêm nay, cả đêm không ngủ còn có Diệp Minh.
Tang Trúc Vân đã ngủ, ngày sinh sắp tới, cho dù ở trong mộng vẫn nhíu chặt mày.
Hắn canh giữ bên cửa sổ, nhìn bóng đêm thâm trầm thầm thở dài.
Nửa năm trước Bách Lý Kiêu có được thần kiếm, đối phương liền điên cuồng trả thù giang hồ.
Nếu nói trước kia Vô Thượng Phong chính là người không phạm ta, ta không phạm người, hiện tại Vô Thượng Phong chính là thuận ta thì sống nghịch ta thì chết, ngắn ngủn nửa năm đã tàn sát toàn bộ võ lâm, ngay cả môn phái trung lập cũng không thể thoát nạn.
Hắn đã từng nghĩ sẽ tiến công Vô Thượng Phong, nhưng hắn thế đơn lực mỏng, còn cố kỵ mẫu thân đang hoài thai cùng phụ thân đang bị thương...
Nghĩ đến đây, hắn nhìn về phía mẫu thân, khẽ nhíu mày.
Nếu là trước đây, biết mình sẽ có đệ muội, nhất định vui mừng khôn xiết, nhưng hiện giờ đứa nhỏ này tới không đúng lúc.
Hơn nữa không biết có phải hắn bị ảo giác hay không, hắn cảm thấy trong khoảng thời gian này mẫu thân đối đãi với hắn rất lãnh đạm, hai người như bị ngăn cách cái gì đó.
1
Tình cảm giữa phụ thân cùng mẫu thân cũng không còn như trước.
Mặc kệ là nội trạch hay ngoại trạch, hết thảy đều khiến hắn sứt đầu mẻ trán.
Có đôi khi, hắn có loại ảo giác.

Hết thảy đáng lẽ không nên như vậy.
Nhưng nên là cái gì hắn cũng nói không rõ.
Chỉ là đêm khuya trong mộng, hắn thường xuyên mơ thấy cảnh tượng, trong tay là thần kiếm, dẫn theo đồng đạo võ lâm diệt trừ Ma giáo.
Ở trong mộng, hắn khí phách hăng hái, không có gì không thoải mái.
Nhưng khi tỉnh mộng, lại không thể không đối mặt với sự thật:
Hắn là thiếu chủ của Liệt Hỏa sơn trang, là chủ nhân của thần kiếm Huyền Vụ, lại như chó nhà có tang chui rúc ở chỗ này, mỗi ngày lo lắng hãi hùng, sợ bọn người Vô Thượng Phong tìm tới cửa.
Nửa năm qua, không phải hắn không oán hận Bách Lý Kiêu bất cận nhân tình, nhưng vừa nghĩ tới tình thù giữa Bách Lý Nhất Hải cùng Diệp gia, lại có chút rối rắm.
Tuy phụ thân hắn cùng Ngô thúc thúc không phải là người tạo nên cái chết của Ninh Uyển Ca, nhưng ít nhiều cũng có chút quan hệ, Bách Lý Kiêu báo thù vì mẫu cũng không có gì đáng trách.
4
Nghĩ tới nghĩ lui, hắn không ra được quyết định.

Chỉ đành tạm thời co đầu rút cổ ở nơi hẻo lánh này, chờ mẫu thân bình an sinh hạ đệ muội, sẽ bàn bạc kỹ hơn.
- Nghĩ gì vậy?
Từ Tư Tư đi đến bên cạnh hắn.
Diệp Minh lấy lại tinh thần, hắn hơi nghiêng đầu.

Thấy khuôn mặt của Từ Tư Tư gầy ốm không ít, có chút áy náy:
- Tư Tư, trong khoảng thời gian này ngươi đi theo ta chịu khổ.
Từ Tư Tư lắc đầu:
- Không có.

Ta chỉ giúp một chút mà thôi, nào phải chịu khổ.
Diệp Minh thở dài:
- Nửa năm nay ngươi đi theo ta hối hả ngược xuôi, nhất định bá phụ bá mẫu rất lo lắng.

Ngày mai ta đưa ngươi trở về.
Từ Tư Tư cả kinh:
- Lúc này sao ta có thể đi, bá mẫu sắp lâm bồn, ngươi cùng bá phụ là nam nhân sao có thể chiếu cố bá mẫu?
Diệp Minh nghẹn lời.


Hắn nắm chặt nắm tay:
- Là ta không tốt, là ta quá vô dụng.
Từ Tư Tư đặt tay lên tay hắn:
- Không liên quan đến ngươi.

Muốn trách thì trách Ma giáo đi, nếu không có bọn họ, giang hồ này cũng sẽ không loạn như thế này.
Thật ra nàng không có nói rõ.
Muốn trách, cũng chỉ có thể trách Bách Lý Kiêu.
Nếu không phải hắn lạm sát kẻ vô tội, tàn nhẫn vô tình, Liệt Hỏa sơn trang sẽ không bị huỷ diệt, Diệp Minh sẽ không chật vật trốn tránh ở chỗ này.
Diệp Minh muốn nói gì đó, nhưng vẫn yên lặng.
Lúc này, Diệp Chấn Thiên gọi hắn.
Hắn đi qua, Diệp Chấn Thiên thả bồ câu đi, cầm một tờ giấy ánh mắt sắc lạnh nhìn về phía hắn:
- Minh nhi, đã đến lúc.
Diệp Minh ngẩn ra:
- Đã đến lúc?
Diệp Chấn Thiên híp mắt:
- Nửa năm qua Bách Lý Kiêu lạm sát người vô tội, sinh linh đồ thán, dù là môn phái trung lập cũng không nhịn được, vì vậy chúng ta quyết định phản công.
- Phản công?
Diệp Minh ngẩn ra:
- Phản công thế nào? Không phải mỗi lần phản công đều bị Bách Lý Kiêu đánh lui sao?
- Lần này không giống vậy.
Diệp Chấn Thiên nhìn chằm chằm Diệp Minh:
- Bọn họ quyết định...Lấy thần kiếm khắc chế thần kiếm.
Diệp Minh theo bản năng nhìn thần kiếm trong tay, thần sắc ngẩn ra.
Diệp Chấn Thiên thầm than một tiếng, vỗ vỗ vai Diệp Minh:
- Minh nhi, ta biết ngươi bận tâm tình cảm huynh đệ ngày xưa cùng ân oán gút mắt với Vô Thượng Phong, nhưng nay đã khác xưa, ngươi không thể lòng dạ phụ nhân.
Nói xong, hắn thấy vẻ mặt Diệp Minh vẫn mang theo do dự, có chút thất vọng.
Đứa nhỏ này, nói dễ nghe là chính nghĩa thiện lương, nói khó nghe chính là lòng dạ phụ nhân, chỉ câu nệ ân oán tình cảm, mà không nhìn thấy thiên hạ đại sự.
2
Hắn suy nghĩ, quyết định không thể cứ mặc kệ như thế, trầm giọng nói:
- Ta biết ngươi còn cố kỵ chuyện năm đó.

Nhưng năm đó Bách Lý Nhất Hải đối với mẫu thân ngươi là si tâm vọng tưởng, hắn mơ ước mẫu thân ngươi không được, liền chuyển qua chú ý tới thần kiếm.

Ninh Uyển Ca chết hoàn toàn là ngoài ý muốn, nếu không phải Bách Lý Nhất Hải lừa gạt trước, Ngô thúc thúc của ngươi sao có thể dưới tình thế cấp bách nói ra những lời như vậy, cho nên Ninh Uyển Ca chết là do Bách Lý Nhất Hải gieo gió gặt bão, ngươi chớ có để trong lòng.
2
- Ninh Uyển Ca chết là do Bách Lý Nhất Hải gieo gió gặt bão?
Diệp Minh theo bản năng lặp lại.
Không biết vì sao, nói xong câu đó trong lòng buồn đau, như không đúng chỗ nào đó, mà hắn lại không nói được nguyên do.
- Đúng vậy.
Diệp Chấn Thiên yên lặng nhìn hắn, khuôn mặt giấu trong bóng tối vô cùng nghiêm túc, đáy mắt ẩn hiện hiên ngang lẫm liệt:
- Cho nên Bách Lý Kiêu muốn vì mẫu mà báo thù, hoàn toàn là lấy cớ.


Báo thù cái gì, đều chỉ là lấy cớ thế phụ thân hắn tranh bá thiên hạ mà thôi.
Minh nhi, hiện giờ thời cơ chín muồi, ngươi phải gánh trọng trách dẫn đầu san bằng Ma giáo.

Hiện tại tình huống không giống nửa năm trước, không có ai muốn tranh đoạt Huyền Vụ với ngươi, hiện tại bọn họ coi ngươi như đấng cứu thế, chỉ có ngươi mới có thể giết chết Bách Lý Kiêu, Minh nhi, chớ có lòng dạ phụ nhân!
Ngoài cửa sổ sấm sét ầm ầm, Diệp Minh tinh thần chấn động, theo bản năng nhớ tới mộng cảnh.
Ở trong mộng, hắn cùng Bách Lý Kiêu chính diện giao phong ở Vô Thượng Phong, hai người đều cầm thần kiếm.
Chẳng lẽ, mộng này...Là tiên đoán?
Những lời phụ thân nói khiến hắn sôi trào nhiệt huyết, nhưng trong đầu hắn vẫn rất hỗn loạn.
Hắn hạ ý tứ muốn lui ra phía sau một bước:
- Phụ thân, người chờ một chút, để ta suy nghĩ một chút...
Diệp Chấn Thiên thất vọng nhìn hắn.
Hắn nhíu mi đi vào phòng, không biết Tang Trúc Vân đã tỉnh lại từ lúc nào.
Nàng như nghe thấy lời bọn họ nói, có chút phức tạp nhìn hắn.
Diệp Minh giúp nàng đắp chăn lại:
- Nương, chuyện giang hồ người không cần lo lắng, đã có ta cùng phụ thân ở đây.
Tang Trúc Vân lắc đầu, nước mắt chảy xuống.
- Không phải, Minh nhi.

Nương chỉ không muốn ngươi trộn lẫn vào ân oán giữa chúng ta.

Chờ ta sinh hạ hài tử, chuyện này ta sẽ tự mình chấm dứt.
2
Diệp Minh thở dài:
- Chỉ là hiện tại đã không còn là ân oán giữa các ngươi.

Hiện giờ toàn bộ giang hồ đều bị cuốn vào đó, dù người có đi cầu Bách Lý Kiêu, cũng không thay đổi được gì.
Tang Trúc Vân cắn môi, thấp giọng nói:
- Ngươi thật sự muốn giết Kiêu nhi sao? Nương không phản đối ngươi cùng phụ thân ngươi tấn công Ma giáo.

Chỉ là Kiêu nhi vô tội, hắn chỉ là công cụ thay Bách Lý Nhất Hải báo thù mà thôi, hắn...
- Nương!
Diệp Minh nghe nàng há miệng ngậm miệng là "Kiêu nhi" mà tâm phiền ý loạn, hắn đánh gãy lời nàng, sắc mặt có chút nóng nảy:
- Ta biết hắn vô tội, nhưng hắn đã là phong chủ Vô Thượng Phong, hắn giết nhiều người như vậy, sao có thể hoàn toàn vô tội?
Diệp Minh nói xong, cũng sửng sốt một chút.
Hắn kinh ngạc với nội tâm suy nghĩ của chính mình, lại y như phụ thân nói, chẳng lẽ hắn ngoài miệng giải vây thay Bách Lý Kiêu, trong lòng lại muốn thay thế đối phương?
Lúc hắn đang cảm thấy áy náy, nhìn Tang Trúc Vân rơi nước mắt, bất mãn trong lòng như thủy triều dâng lên.
- Nương, từ nửa năm trước sau khi người gặp Bách Lý Kiêu liền thay đổi.

Ngươi trở nên lãnh đạm với ta, lãnh đạm với phụ thân.


Ta không biết đêm đó Bách Lý Kiêu đã nói gì với người, nhưng ta mới là nhi tử của người, không phải sao? Người thân là mẫu thân, không phải nên đứng về phía ta sao?
Sắc mặt Tang Trúc Vân trắng nhợt.
Hắn hít sâu một hơi:
- Có lẽ người không biết, nửa năm nay, mỗi tối không biết người đã kêu bao nhiêu lần "Kiêu nhi", nếu không biết, còn nghĩ hắn là nhi tử của người.
Hắn chỉ vô tâm oán giận, lại không ngờ sắc mặt Tang Trúc Vân đột nhiên thay đổi.
Nàng thanh âm sắc nhọn:
- Không được nói bậy!
Diệp Minh hoảng sợ, vội trấn an nàng:
- Nương, là ta nói không lựa lời.

Người chớ tức giận.
Tang Trúc Vân run rẩy môi:
- Không được để ta nghe thấy lần thứ hai.
Diệp Minh liên tục bảo đảm.

Hắn nhìn ra ngoài cửa, thấy phụ thân đứng đó, vì thế nhỏ giọng nói:
- Chỉ là nương, ta biết người hổ thẹn chuyện hai mươi năm trước.

Chuyện đã qua liền qua đi, Ninh Uyển Ca chết là do Bách Lý Nhất Hải gieo gió gặt bão, không liên quan tới người cùng phụ thân, người không cần để trong lòng.

Gần đây phụ thân bị người lãnh đạm...
- Ninh Uyển Ca nàng...
Tang Trúc Vân nhìn hắn.
Diệp Minh ấn nàng nằm xuống, trấn an nói:
- Cái gì mà Ninh Uyển Ca, Bách Lý Nhất Hải, theo ta mà nói không gì quan trọng bằng người.

Hiện tại quan trọng nhất chính là dưỡng tốt thân thể, sớm sinh hạ muội muội.
Tang Trúc Vân phức tạp nhìn hắn, cuối cùng thở dài một tiếng, nhắm mắt lại.
1
Diệp Minh thấy nàng đã ngủ, nhẹ nhàng đóng cửa phòng.
Diệp Chấn Thiên xách theo bầu rượu đứng ở ngoài cửa:
- Nương ngươi đã ngủ?
Diệp Minh gật đầu, nhìn sắc mặt của phụ thân, do dự nói:
- Phụ thân, người cùng nương có gì hiểu lầm cứ việc nói thẳng ra, cứ giằng co như vậy cũng không phải biện pháp tốt.
Diệp Chấn Thiên lắc đầu, cười khổ:
- Ta cũng muốn nói.

Chỉ là mỗi lần nương ngươi đều muốn nói lại thôi, ta vừa hỏi nàng liền khóc lóc không nói lời nào.

Ta sợ nàng khóc quá mức bị thương tổn thân thể, vì thế liền không hỏi.
2
Diệp Minh thở dài.
Thật ra có một câu mà hắn không dám nói.

Hắn sợ Bách Lý Kiêu đã nói gì đó với mẫu thân, khiến nàng khó quên tình cũ với Bách Lý Nhất Hải, cho nên bắt đầu xa cách phụ thân.
Chỉ là những lời này quá mức thương tâm, hắn không thể mở miệng.
Chuyện năm đó giống như một cây châm, hung hăng đâm vào người bọn họ.
Hiện giờ mẫu thân lãnh đạm, còn có ban đêm trong lúc lơ đãng nàng nỉ non gọi từng tiếng "Kiêu nhi", càng khiến cây châm này chui sâu vào lòng hắn.
Hắn nghĩ không ra, vì sao hạnh phúc mỹ mãn ở Liệt Hỏa sơn trang trong một đêm liền biến thành cái dạng này.
Hắn mất đi gia viên, mất đi tự do, hiện giờ phải mất đi mẫu thân sao?

Hắn nhìn thần kiếm trong tay.
Đường đường là thiếu chủ Liệt Hỏa sơn trang, tay cầm tuyệt thế thần kiếm, mà lại lưu lạc đến tận đây, thật đáng chê cười.
Hắn không cam lòng.
1
Trong đầu lại một lần nữa hiện lên hình ảnh trong mộng.
Chỉ là mộng mà thôi, sao hắn lại muốn tử chiến với Bách Lý Kiêu?
Diệp Chấn Thiên nhìn sắc mặt hắn khó coi:
- Minh nhi, làm sao vậy?
Diệp Minh hoàn hồn, lạnh sống lưng.
Vừa định nói chuyện, lại nghe bên ngoài truyền đến một tiếng kêu sợ hãi.
Hai người lập tức cả kinh, vội chạy ra bên ngoài, thấy Từ Tư Tư bị một hắc y nhân bắt đi, nàng kinh hoảng kêu to:
- Diệp Minh! Cứu ta!
Diệp Minh cầm chặt thần kiếm, nhảy về phía trước.

Kiếm quang lập loè, nháy mắt chém đứt cánh tay người nọ.
Kỳ quái chính là, người nọ không phát ra một tiếng, lại ném Từ Tư Tư cho người khác, rồi quay người tập kích lại.
Diệp Minh kinh hãi, theo bản năng nhớ tới lai lịch của những người này:
- Bọn họ là hoạt tử nhân thủ hạ của Bách Lý Kiêu!
Diệp Chấn Thiên quát:
- Ta chặn hắn, ngươi lập tức đi cứu Từ cô nương!
Diệp Minh gật đầu, nháy mắt đuổi theo đám hắc y nhân kia.
Hắn đi theo nhóm người này chạy ra ngoài trấn, lúc này bầu trời rơi xuống từng hạt mưa nhỏ.
Thấy bọn họ sắp mang theo Từ Tư Tư trốn thoát, đột nhiên vụt ra mấy tên bạch y nhân, bọn họ bên thân là song kiếm, sắc mặt nghiêm nghị:
- Diệp công tử, Tiêu sơn trợ giúp ngươi một tay!
Người Tiêu sơn?
Diệp Minh thở nhẹ một hơi.
Nghe đồn đệ tử Tiêu sơn vào nửa năm trước lúc công phong, đứng mũi chịu sào, cũng là môn phái đầu tiên bị Bách Lý Kiêu tàn sát.
Một môn phái có ba trăm đệ tử, một người cũng không lưu lại.

Lúc đó máu nhiễm toàn bộ Vô Thượng Phong.
Từ đây về sau, Tiêu sơn cùng Vô Thượng Phong chính là tử thù.
Dư lại mấy vị trưởng lão Tiêu sơn tránh né đuổi bắt, trở thành lực lượng trung kiên phản kháng Vô Thượng Phong.
Hiện giờ không biết vì sao bọn họ lại tìm được hắn, nhưng có bọn họ gia nhập, hắn có thể nhẹ nhàng một chút.
Mấy người kia bao quanh hắc y nhân.

Có bọn họ kiềm chế, Diệp Minh cứu Từ Tư Tư quả thực dễ như trở bàn tay.

Hắn chém đứt hai tay hắc y nhân, Từ Tư Tư rớt xuống.
Diệp Minh vội tiếp nàng, Từ Tư Tư được cứu liền ôm Diệp Minh khóc lớn:
- Diệp đại ca, ta rất sợ!
Diệp Minh thở nhẹ một hơi, hắn lau nước mưa trên mặt, rồi an ủi Từ Tư Tư..
Vừa quay đầu, liền thấy đám hắc y nhân còn lại đã bị người Tiêu sơn giết sạch.
Trưởng lão dẫn đầu Tiêu sơn thân thể cường tráng, lại thiếu một cánh tay, hắn nhíu mày kéo xuống vải che mặt của một hoạt tử nhân, đột nhiên khóe mắt tẫn nứt:
- Bách Lý Kiêu, Vân Khiếu ta đời này cùng ngươi không đội trời chung!!!
Diệp Minh nhận ra người này, đúng là Vân trưởng lão đã từng xuất hiện ở Lạc thành, liền hỏi:
- Vân trưởng lão, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Vân Khiếu nhắm mắt, hắn cắn răng:
- Đám người hắc y nhân này, chính là đệ tử Tiêu sơn....

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương