Liễu Lăng Loạn: Độc Phi Khuynh Thành
-
Quyển 2 - Chương 143: Sòng bạc Chí Tôn (1)
òng bạc Chí Tôn, tên này kiêu ngạo đến cực điểm.
Theo như lời đồn đại, chủ nhân của sòng bạc Chí Tôn trong Đồ
thành này nổi danh là ác nhân, làm người thật là kiêu ngạo. Sòng bạc này đúng là công cụ để cho hắn ức hiếp dân chúng trong Đồ thành.
Ta lôi kéo Sở Ngọc đi vào sòng bạc Chí Tôn, cùng lúc là muốn đem tiền kiếm ra thêm thật nhiều tiền, về phương diện khác cũng là do ta mang vài phần tò mò, muốn nhìn một chút người làm cho dân chúng Đồ thành mới nhìn thấy đã sợ khiếp vía, rốt cuộc là thần thánh phương nào?
Bên trong sòng bạc, thanh âm ồn ào, sương khói lượn lờ, người người chen chúc nghẹt thở, cùng bên ngoài là hai thế giới hoàn toàn khác nhau một trời một vực.
Bên trong toàn bộ đều là đàn ông, có buồn rầu, có thoải mái, ở trong này chỉ có một ý niệm đó là thắng hay bại.
Sự xuất hiện của chúng ta tự nhiên khiến cho một ít người chú ý đến, một nữ tử tuổi còn trẻ mang theo một thiếu niên, xác thực có vài phần không thích hợp với nơi đây cho lắm.
Ta coi như không để ý đến những ánh mắt khác thường đang nhìn vào chúng ta, thẳng đi lên phía trước.
Sở Ngọc ở phía sau kéo ống tay áo của ta, bất mãn nói: “Chúng ta trở về.”
Ta ngoái đầu lại nhìn hắn cười, mang theo vô hạn phong tình “Tiểu Ngọc Ngọc, tỷ tỷ mang đệ tới đây là có chủ ý, để cho đệ mở mang thêm kiến thức hiểu biết.”
Mặc dù không thể gọi là nụ cười khuynh thành, nhưng theo một góc độ nào đó, vẫn là có một mị lực nhất định, cho nên ở thời điểm ta lôi kéo Sở Ngọc đi qua, những người đó tự động dẹp sang hai bên, nhường cho ta một vị trí tốt.
Nhà cái tự nhiên là người của sòng bạc, lấm la lấm lét, vừa thấy liền biết không phải là người tốt.
Ánh mắt lưu chuyển nhìn trên người những người chung quanh hồi lâu, ta mới khoan thai cười nói: “Như thế nào lại không bắt đầu? Không chào đón ta sao?”
Một lời như thế, không khí vốn yên lặng lại một lần trở nên ồn ào.
Ta cũng không đặt cược, chính là chỉ đứng nhìn những người đó chơi, nhìn bọn họ thua nhiều hơn thắng, trải qua vài hiệp, ta đã hiểu được người của sòng bạc dùng một thủ pháp mà không ai phát hiện ra được.
Lẳng lặng cười, lẳng lặng chờ đợi.
Cho đến lúc những người chung quanh đều ủ rũ tản ra, ta mới vươn tay lấy xúc xắc trong tay nhà cái “Cùng ta cá một ván, thấy như thế nào, chúng ta đổ xúc sắc xem lớn hay nhỏ được không?”
Nhà cái không nói gì, ta lại chính là hơi hơi trào phúng “Không dám cá cược sao?”
Chắc là do lời nói kích thích của ta, hoặc là do ta chẳng qua chỉ là một nữ nhân, cho nên hắn rất nhanh liền tiếp nhận sự khiêu chiến của ta, cùng ta cá một ván.
Chúng ta một ván định thắng thua, sau khi ta hiểu được xúc xắc này bên trong có huyền cơ, tự nhiên sẽ không thua hắn, cho nên sau khi mở xúc sắc ra, kết quả làm cho ta thật thoải mái, hắn bên trong không cam lòng mang theo vài phần ngạc nhiên.
Bại bởi một nữ nhân, tự nhiên là thật sự rất mất mặt, cho nên ở dưới sự kích thích của ta, hắn lại cùng ta cá thêm vài ván nữa, thế cho nên ngân lượng của ta càng ngày càng nhiều, người vây quanh xem cũng bắt đầu càng ngày càng đông.
“Ta lại thắng.” Ta nở một nụ cười thản nhiên, mang theo một loại tư thái cao cao tại thượng nhìn hắn.
Mười ván, hắn thua cả mười lần.
“Tiếp tục.” Hắn hiển nhiên vẫn là không cam lòng.
“Ta không chơi nữa.” Cười như trước thản nhiên, làm như vô hại, ta xoay người kéo Sở Ngọc đi “Tiểu Ngọc Ngọc, chúng ta về nhà.”
“Thắng nhiều bạc như vậy đã muốn đi, không thể dễ dàng như vậy được” Phía sau truyền đến thanh âm làm người ta rét lạnh, giống như sự suy đoán từ trước của ta.
Ta lại không để ý tới hắn, chính là thong dong xuyên qua đám người, đi thẳng ra ngoài cửa.
Sở Ngọc khó hiểu nhìn ta, ta lại chính là đáp lại hắn bằng nụ cười giảo hoạt.
Ta lôi kéo Sở Ngọc đi vào sòng bạc Chí Tôn, cùng lúc là muốn đem tiền kiếm ra thêm thật nhiều tiền, về phương diện khác cũng là do ta mang vài phần tò mò, muốn nhìn một chút người làm cho dân chúng Đồ thành mới nhìn thấy đã sợ khiếp vía, rốt cuộc là thần thánh phương nào?
Bên trong sòng bạc, thanh âm ồn ào, sương khói lượn lờ, người người chen chúc nghẹt thở, cùng bên ngoài là hai thế giới hoàn toàn khác nhau một trời một vực.
Bên trong toàn bộ đều là đàn ông, có buồn rầu, có thoải mái, ở trong này chỉ có một ý niệm đó là thắng hay bại.
Sự xuất hiện của chúng ta tự nhiên khiến cho một ít người chú ý đến, một nữ tử tuổi còn trẻ mang theo một thiếu niên, xác thực có vài phần không thích hợp với nơi đây cho lắm.
Ta coi như không để ý đến những ánh mắt khác thường đang nhìn vào chúng ta, thẳng đi lên phía trước.
Sở Ngọc ở phía sau kéo ống tay áo của ta, bất mãn nói: “Chúng ta trở về.”
Ta ngoái đầu lại nhìn hắn cười, mang theo vô hạn phong tình “Tiểu Ngọc Ngọc, tỷ tỷ mang đệ tới đây là có chủ ý, để cho đệ mở mang thêm kiến thức hiểu biết.”
Mặc dù không thể gọi là nụ cười khuynh thành, nhưng theo một góc độ nào đó, vẫn là có một mị lực nhất định, cho nên ở thời điểm ta lôi kéo Sở Ngọc đi qua, những người đó tự động dẹp sang hai bên, nhường cho ta một vị trí tốt.
Nhà cái tự nhiên là người của sòng bạc, lấm la lấm lét, vừa thấy liền biết không phải là người tốt.
Ánh mắt lưu chuyển nhìn trên người những người chung quanh hồi lâu, ta mới khoan thai cười nói: “Như thế nào lại không bắt đầu? Không chào đón ta sao?”
Một lời như thế, không khí vốn yên lặng lại một lần trở nên ồn ào.
Ta cũng không đặt cược, chính là chỉ đứng nhìn những người đó chơi, nhìn bọn họ thua nhiều hơn thắng, trải qua vài hiệp, ta đã hiểu được người của sòng bạc dùng một thủ pháp mà không ai phát hiện ra được.
Lẳng lặng cười, lẳng lặng chờ đợi.
Cho đến lúc những người chung quanh đều ủ rũ tản ra, ta mới vươn tay lấy xúc xắc trong tay nhà cái “Cùng ta cá một ván, thấy như thế nào, chúng ta đổ xúc sắc xem lớn hay nhỏ được không?”
Nhà cái không nói gì, ta lại chính là hơi hơi trào phúng “Không dám cá cược sao?”
Chắc là do lời nói kích thích của ta, hoặc là do ta chẳng qua chỉ là một nữ nhân, cho nên hắn rất nhanh liền tiếp nhận sự khiêu chiến của ta, cùng ta cá một ván.
Chúng ta một ván định thắng thua, sau khi ta hiểu được xúc xắc này bên trong có huyền cơ, tự nhiên sẽ không thua hắn, cho nên sau khi mở xúc sắc ra, kết quả làm cho ta thật thoải mái, hắn bên trong không cam lòng mang theo vài phần ngạc nhiên.
Bại bởi một nữ nhân, tự nhiên là thật sự rất mất mặt, cho nên ở dưới sự kích thích của ta, hắn lại cùng ta cá thêm vài ván nữa, thế cho nên ngân lượng của ta càng ngày càng nhiều, người vây quanh xem cũng bắt đầu càng ngày càng đông.
“Ta lại thắng.” Ta nở một nụ cười thản nhiên, mang theo một loại tư thái cao cao tại thượng nhìn hắn.
Mười ván, hắn thua cả mười lần.
“Tiếp tục.” Hắn hiển nhiên vẫn là không cam lòng.
“Ta không chơi nữa.” Cười như trước thản nhiên, làm như vô hại, ta xoay người kéo Sở Ngọc đi “Tiểu Ngọc Ngọc, chúng ta về nhà.”
“Thắng nhiều bạc như vậy đã muốn đi, không thể dễ dàng như vậy được” Phía sau truyền đến thanh âm làm người ta rét lạnh, giống như sự suy đoán từ trước của ta.
Ta lại không để ý tới hắn, chính là thong dong xuyên qua đám người, đi thẳng ra ngoài cửa.
Sở Ngọc khó hiểu nhìn ta, ta lại chính là đáp lại hắn bằng nụ cười giảo hoạt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook