Liệu Dưỡng Viện Trực Bá Gian
Chương 28: Tín ngưỡng

Tiếng động cơ trên đỉnh đầu càng lúc càng lớn, vang vọng trong không trung, cũng không biết đám người kia đang làm gì mà thanh âm từ trong rừng truyền ra càng lúc càng hỗn loạn khiến lòng người thấp thỏm bất an. La Dịch lẳng lặng nghe ngóng trong chốc lát, liền đi tới giúp đỡ Long Tuấn Hạo đè Sở Kiên lại, cũng nói với cậu, “Hay là cậu qua chỗ Túc Tòng đi, lỡ như nhóm Cô Thần không chặn được bọn chúng, có kẻ xông vô đây thì… Đao thương không có mắt đâu, Vương gia…”

Long Tuấn Hạo quay đầu nhìn vị mỹ nhân tóc dài đang cười tủm tỉm trông chẳng có chút tin cậy ở đằng xa, lại quay sang nhìn anh thanh niên tốt trước mặt, nghĩ nghĩ, duỗi móng vuốt ra, yếu ớt lên tiếng, “…Ngươi là cảnh sát thật sao?”

La Dịch thành khẩn gật đầu, “Đúng thế, chính xác đến không thể chính xác hơn,” Dứt lời liền nhìn thẳng vào mắt Long Tuấn Hạo, “Đừng nghi ngờ a, sao tôi phải lừa các người chứ?”

“Sao ta biết được,” Long Tuấn Hạo tức giận nói, “Lúc ngươi vừa đến liền đã gạt chúng ta, nói Sở Kiên là tiền bối của ngươi.”

“Đúng thế nha,” Anh thanh niên tốt La Dịch trưng ra bộ mặt vô tội nói, “Sở Kiên vào cục cảnh sát sớm hơn tôi, tôi gọi cậu ấy một tiếng “tiền bối” cũng là chuyện đương nhiên a.”

“Vào sớm hơn ngươi?” Long Tuấn Hạo nhìn anh từ trên xuống dưới, “Tuổi của ngươi còn lớn hơn hắn a?”

La Dịch ai oán nói, “Trước kia tôi không phải là cảnh sát, sau này mới bắt đầu làm nha.”

“Nha…” Long Tuấn Hạo vô ý thức đáp lời, gãi gãi đầu, bỗng nhiên nói, “Không đúng, trước kia ngươi làm gì? Làm sao mà biết được chuyện của Sở Kiên, ta nghe nói chuyện của hắn là cơ mật a.”

“Vậy tôi nói với cậu nè, cho cậu biết,” Anh thanh niên La Dịch cười ha hả nói, “Tôi làm cảnh sát xem như là xuống chức rồi đó.”

Long Tuấn Hạo nghĩ nghĩ, “Thì ra là bị giáng chức sao?”

“…” La Dịch nói, “Nếu cậu muốn hiểu như thế cũng không phải không được, bất quá, tôi là vì biết chuyện của cậu ấy nên mới theo tới, cậu ấy chính là thần tượng của tôi a.”

Long Tuấn Hạo trừng mắt nhìn anh, “Nhưng ánh mắt ngươi xem hắn đâu chỉ đơn giản là sùng bái a?”

La Dịch càng thêm ai oán, “Quá thông minh quả nhiên không phải là chuyện tốt a.”

“Các ngươi dám đem bản thiên sư làm người vô hình sao?! Đang nói lung tung gì đó?” Bị hai người đè lại, Sở đại thiên sư tất nhiên là vô cùng bất mãn, không ngừng giãy giụa, “Nhanh thả ta ra, bản thiên sư còn phải đi truy bắt yêu nghiệt nữa! Đám yêu nghiệt này quả là to gan, dám đánh ngã cả bản thiên sư, không tiêu diệt tận gốc bọn chúng thì sao giải được mối hận trong lòng ta!” Nói xong quay đầu trừng mắt nhìn tên lính đánh thuê đã gần như tàn phế bên cạnh, “Yêu nghiệt to gan, ngươi dám ôm bản thiên sư sao, ngươi định làm gì? Nói cho ngươi biết, mị thuật không có tác dụng với bản thiên sư đâu!”

Tên lính đánh thuê cao lớn, thô kệch kia lập tức buông tay, lùi về phía sau vài bước, cúi đầu nhìn thân thể của mình, rồi yếu ớt hỏi hai người kia, “Có gương sao, tôi muốn nhìn xem…”

La Dịch an ủi, “Yên tâm đi, với gương mặt đó của anh, có thi triển mị thuật cũng tuyệt đối vô dụng,” Dứt lời liền quay đầu ôm Sở Kiên khóc lóc, “Sư phụ, đệ tử lần này quả thực là không qua khỏi, lão nhân gia ngài nhớ bảo trọng thân thể a a a…”

Sở đại thiên sư ngừng giãy giụa, nhìn anh, “Ngươi rốt cuộc là bị thương ở đâu? Chỗ vi sư còn không ít linh đan diệu dược này.”

“Vô dụng thôi…” La Dịch tiếp tục khóc, “Tên yêu nghiệt kia bảo trong người ta tích tụ yêu khí không có thuốc nào chữa được, chỉ trừ phi trong vòng một ngày có thể tìm được một vị thiên sư pháp thuật cao siêu, ôm hắn ba ngày ba đêm mới có thể sống sót.”

Long Tuấn Hạo rút rút khóe miệng, trên trán rũ xuống một đống hắc tuyến, yên lặng lùi về phía sau một bước, “… Thế này cũng được sao?”

“Cậu thì biết cái gì, chỉ cần hữu dụng là được,” La Dịch ra vẻ lão thành, mặt dày ôm lấy eo Sở đại thiên sư cọ cọ, tiếp tục khóc ròng, “Trời đất bao la rộng lớn thế này, chỉ có vẻn vẹn một ngày, làm sao đệ tử có thể tìm được a, cho nên sư phụ ơi, lần này đệ tử chắc chắn chết rồi, lão nhân gia ngài ngày sau lại tìm một lương đồ khác nha, ô ô ô… Sư phụ ơi, đệ tử không nỡ xa người a a a!”

Sở đại thiên sư an ủi vỗ vỗ vai hắn, “Yên tâm, ngươi không chết được.”

La Dịch nháy mắt lộ ra vẻ mặt thuần lương, biết rõ còn cố hỏi, “… Ý của sư phụ là?”

Sở đại thiên sư ngửa mặt lên trời, nhìn vài đám mây đang lững lờ trôi, “Người ngươi cần tìm rõ ràng là bổn thiên sư a~”

“…” Long Tuấn Hạo cùng tên lính đánh thuê lại lùi về phía sau vài bước, câm nín nhìn hai người trước mặt. La Dịch lập tức sung sướng nói, “Thật tốt quá, đệ tử được cứu rồi, thì ra pháp lực của sư phụ đã cao thâm đến vậy, đệ tử có thể đi theo sư phụ quả thật là tam sinh hữu hạnh!”

Long Tuấn Hạo há hốc miệng, quả nhiên là nhân tài a.

Sở đại thiên sư rõ ràng rất hài lòng với lời nói của La Dịch, vỗ vỗ vai anh, sau đó nhìn chằm chằm vào khu rừng phía trước, khẽ nhíu mày, thở dài nói, “Xem ra hôm nay chỉ có thể tạm tha cho lũ yêu nghiệt đó vậy…”

La Dịch lần này thật sự là cao hứng, gật đầu liên hồi, “Đúng, đúng, sư phụ, chúng ta trở về nào! Trở về nhé?”

Sở đại thiên sư tiếc hận gật đầu, “Đành phải thế thôi.”

Long Tuấn Hạo nhìn cục diện hỗn loạn phía trước, yếu ớt hỏi, “…Ta đây phải làm sao bây giờ?”

La Dịch hất cằm về phía Túc Tòng đang đứng cách đó không xa, “Đi tìm cậu ta, yên tâm đi, cậu mà đi theo cậu ta là an toàn tuyệt đối.”

Long Tuấn Hạo cứng ngắc quay đầu nhìn vị mỹ nhân bộ dáng mảnh mai yếu đuối, đang cười tủm tỉm kia, run run rẩy rẩy nói, “…Ta, ta, ta sao lại cảm thấy hắn chẳng có chút đáng tin nào vậy?”

Tên lính đánh thuê thấy bọn họ đều rời đi, cũng quay người đi về phía rừng cây, Long Tuấn Hạo nhịn không được nhắc nhở, “Này, tay của ngươi hình như gãy rồi…”

“Không sao,” Người nọ cũng không quay đầu lại, “Tay kia vẫn xài được.” Nói xong liền tiếp tục bước đi, mà đúng lúc này bên trong lại vang lên một tiếng nổ vang, khiến mặt đất chỗ họ đứng đều rung động, tên lính đánh thuê kia lập tức biến sắc, mắng một câu “Chết tiệt!” rồi vội vàng chạy vào.

Long Tuấn Hạo nhìn thân ảnh của tên lính đánh thuê kia từ từ biến mất, lại nhìn vào cánh rừng trước mặt, chậm rãi nhớ đến lời Cô Thần từng nói, sẽ dẫn hắn ra ngoài ở chung, cho nên có lẽ hắn sẽ không phải thủ tiết đâu, chắc chắn là thế.

Sở đại thiên sư đang muốn quay người trở về vừa nghe thấy tiếng nổ này liền ngừng lại, ngẩng đầu nhìn về phía rừng cây, rồi nhìn nhìn đệ tử đắc ý của mình, ánh mắt ngập tràn thương xót, “Quả nhiên bản thiên sư vẫn không thể đành lòng nhìn thiên hạ chúng sinh gánh chịu kiếp nạn này… đồ đệ… ngươi…” Cậu nhìn La Dịch thật lâu, rốt cuộc hạ quyết tâm, thở dài nói, “Ngươi đành hi sinh một chút vậy…”

Biểu tình của La Dịch lập tức vặn vẹo, khóc không ra nước mắt.

Sở thiên sư đẩy ra cánh tay cứng ngắc của La Dịch, chuẩn bị xông vào rừng, thì bị đệ tử mình đè lại. La Dịch bi thống nói, “Sư phụ, đệ tử vẫn còn di ngôn chưa kịp giao phó, ngài ở lại nghe đệ tử nói xong lại vào đó cũng chưa muộn a a a!”

Sở thiên sư nghĩ nghĩ, gật đầu, “Cũng được, ngươi nói đi, vi sư nghe.”

Trên đầu lại vang lên hàng loạt tiếng nổ lớn, Long Tuấn Hạo không nghe thấy bọn họ nói gì, vội vã chạy lại rống vào mặt La Dịch, “Này, ngươi sao thế? Hắn nói gì vậy?”

“Em ấy bảo tôi cứ chết đi…”

Câu nói của anh bị tiếng nổ càng lúc càng vang dội dần át đi, nhưng Long Tuấn Hạo vẫn nghe được rõ ràng. Hắn an ủi vỗ vai con người đáng thương trước mặt, “Vậy ngươi liền chết a…”

“…”

.

Long Tuấn Hạo không buồn quan tâm đến La Dịch nữa, híp mắt, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.

Trên không, hai chiếc máy bay trực thăng chầm chậm tách xa ra, một chiếc bay xuống dưới chân núi, một chiếc thì bay về phía Long Tuấn Hạo, thả dây thừng xuống, sau đó một nhóm đặc công vũ trang đầy đủ nối đuôi nhau trèo xuống, xông vào trong rừng. Thân ảnh của bọn họ nhanh chóng khuất sau rửng cây, hiển nhiên là hành động theo kế hoạch đã định trước.

Ánh mắt của Sở Kiên cũng bị nhóm đặc công này hấp dẫn, nhìn động tác nhanh nhẹn, đồng phục cùng huy hiệu trên cánh tay bọn họ, trong mắt hiện lên chút mê mang. Cậu kinh ngạc nhìn những hình ảnh trước mắt này, giống như đang xem một bộ phim đen trắng không có âm thanh, phảng phất như trước đó cậu đã từng nhìn thấy chúng vô số lần, thậm chí là tự mình trải qua, quen thuộc đến mức khiến cậu vô thức… muốn rơi nước mắt.

La Dịch nhìn chằm chằm vào Sở Kiên, con ngươi gần đây luôn có vẻ ôn hòa chậm rãi trầm xuống, sâu không thấy đáy, vòng tay ra, ôm cậu vào trong ngực, một tay che mắt cậu, cúi đầu thì thầm bên tai cậu, “Ngoan, không nên nhìn, không cần nhìn…”

Cả người Sở Kiên đều cứng lại, hai mắt cũng bị che lại, không nhìn thấy gì nữa. Long Tuấn Hạo chỉ có thể nhìn thấy đôi môi đang phát run cùng sắc mặt tái nhợt của cậu, hắn giương mắt nhìn La Dịch, khí tức trên người người này lại trở về nghiêm túc cùng trang nghiêm như lần đầu gặp mặt, hắn biết người nọ đã xé rách lớp mặt nạ ngụy trang thường ngày.

Sở Kiên run run tay, bỏ đi chướng ngại trên mí mắt, cũng không dùng lực lớn mà là do La Dịch nhịn không được thả tay ra. Trước mắt cậu lúc này đã sớm không còn bóng người, chiếc máy bay trực thăng kia sau khi thả đặc công xong cũng đã đáp xuống sân bay phía sau bọn họ, Sở Kiên nhìn rừng rậm trước mặt, trong đầu không ngừng hiện lên những hình ảnh trước đó, tiếng nổ vang, nhiệm vụ, tiếng thét gào, máu tươi… Khung cảnh không ngừng biến đổi, xoắn vào nhau như một vòng xoáy, nghê hồng rực rỡ, xa hoa trụy lạc, gió đêm lạnh lẽo cùng vòng ôm ấm áp, cuối cùng chậm rãi kết thúc bằng tiếng súng vang vọng giữa kho hàng nơi bến tàu bỏ hoang.

“Phanh” một tiếng.

Trùng trùng điệp điệp nện vào màng tai, làm cho linh hồn cậu đều rạn nứt.

Cậu không khỏi chậm rãi ôm lấy đầu, hai mắt ngấn lệ, run giọng hỏi, “Bọn họ… là ai?”

La Dịch tăng thêm lực đạo nơi cánh tay mình, ôm cậu càng thêm chặt, “Bọn họ a…” Giọng của anh rất điềm tĩnh, nhẹ nhàng tự thuật sự thật, “Bọn họ từ Thục Sơn đến đây, bắt yêu trừ ma.”

Sở Kiên vẫn ôm đầu, không biết có nghe thấy lời anh nói không, trong rừng cây bởi có sự gia nhập của đặc công mà càng thêm ầm ĩ, cậu bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào rừng cây, sắc mặt tái nhợt, “…Tiếng súng?”

Long Tuấn Hạo há hốc mồm, “…Đây là bình thường lại rồi sao?”

La Dịch cúi đầu nhìn Sở Kiên, sờ sờ đầu của cậu, vẫn không nói thêm gì, chút ánh sáng cuối cùng nơi đáy mắt cũng biến mất vô tung.

Không khí bỗng dưng trầm lại.

“Bà mẹ nó…” Đúng lúc này, có vài người chậm rãi bước ra khỏi rừng cây, Long Tuấn Hạo quay đầu nhìn, ra là đám người Cô Thần. Bọn họ đều bị thương, nặng nhất thì máu tươi vẫn đang chảy ròng ròng, còn nhẹ thì vài vết thương nhỏ. Hắn nhìn Cô Thần, chiếc áo khoác trắng trên người y đã mất tăm, tay hình như cũng bị thương, nơi đó vẫn còn đang đổ máu.

Long Tuấn Hạo vội hỏi, “Ngươi có sao không?”

“Không có việc gì.” Cô Thần đi đến bên cạnh Long Tuấn Hạo, nhìn nhìn một chút, thấy cậu không có việc gì mới yên tâm, quay đầu phân phó trợ lý dẫn bọn họ đi chữa trị, lại gọi vài cuộc điện thoại, sau đó phát hiện ra trạng thái khác thường của Sở Kiên, “Cậu ta sao vậy?”

“Không biết,” Long Tuấn Hạo sờ sờ mũi, “Sau khi nhìn thấy mấy người đặc công kia xong, hắn liền biến thành như vậy.”

Cô Thần hơi ngừng lại, giương mắt nhìn La Dịch, “Tốt nhất là đem cậu ta trở về đi.”

“Tôi biết…” La Dịch chậm rãi mở miệng, trong giọng nói vẫn không có chút dao động nào, bình tĩnh đến mức lãnh khốc, “Dù tôi biết… Thế nhưng mà a…”

Cô Thần khiêu mi nhìn anh, “Anh muốn mạo hiểm thử xem?”

“Cũng coi như một cơ hội…” La Dịch cúi đầu nhìn Sở Kiên. Sở Kiên vẫn nhìn chăm chú vào rừng cây, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt cực kỳ mê mang.

Cô Thần nhìn thoáng qua, nói khẽ, “Có một số việc, thay vì nhớ tới… chi bằng cứ điên như vậy.”

La Dịch không nói, hôn hôn đỉnh đầu Sở Kiên một chút, hỏi Cô Thần, “Bọn họ là ai?”

“Trùm buôn lậu ma túy.”

“Trùm buôn lậu ma túy…” La Dịch cười lạnh nhìn thoáng qua Vu Ngạo, “Trùm buôn lậu ma túy sao lại chạy đến đây?”

Cô Thần cũng nhìn Vu Ngạo đang đứng cách đó không xa. Vu Ngạo phát hiện tầm mắt của bọn họ liền cười tủm tỉm nhìn về phía này, thần sắc cực kỳ vô tội, “Làm gì mà nhìn tôi?”

Long Tuấn Hạo vẫn nghiêm túc nghe bọn họ nói chuyện, lúc này hắn mới cắn cắn ngón tay, nghĩ nghĩ, yếu ớt hỏi, “Cho nên những người này thật ra là do Lôi Nham dẫn tới? Muốn… ừm, mượn đao giết người?”

La Dịch nhìn hắn, sau nửa ngày mới lắc đầu, “Đã nói quá thông minh có khi không phải là chuyện tốt mà…”

Long Tuấn Hạo rụt rụt cổ nhìn Vu Ngạo, chỉ thấy người này cười tủm tỉm nhún nhún vai, “Lại nhìn tôi làm cái gì? Lão đại chỉ phân phó tôi đứng ngoài quan sát mà thôi, cũng không bảo tôi bắt cậu đi a, thả lỏng đi, thả lỏng đi~”

Long Tuấn Hạo lại rụt rụt cổ, kéo kéo tay Cô Thần, “Ta cảm thấy Lôi Nham thật sự là quá độc ác, ngay cả hành vi thiếu đạo đức thế này cũng nghĩ ra được, với lại, rốt cuộc hắn đã làm gì mà có thể lừa tên trùm buôn lậu kia đến đây?”

Vu Ngạo cười tủm tỉm, “Cái này mới chứng tỏ sự lợi hãi của lão Đại a, hơn nữa lão Đại cũng đang giúp quốc gia loại bỏ một khối u ác tính nha~ Dù sao mấy tên buôn lậu kia cũng đang bị đặc công truy bắt, lúc này xem như tóm cổ cả bọn. Sao nào, cậu có muốn quay lại tổ chức không?”

Long Tuấn Hạo rút rút khóe miệng, “Ta mới không thèm ở chung chỗ với kẻ âm hiểm như vậy.”

Vu Ngạo nhún vai, “Tôi có thể xem như không nghe thấy,” rồi nhìn nhìn rừng cây, “Coi bộ xong việc rồi, tôi về đây, bảo bối nhà tôi còn đang nằm trên giường, mòn mỏi ngóng trông tôi a~”

Khóe miệng Long Tuấn Hạo lại rút một cái, quay đầu nhìn một đám người đang dần xuất hiện phía ngoài rừng, kéo kéo tay áo Cô Thần, nhỏ giọng hỏi, “Này, mấy cây súng trên tay các ngươi chính là đồ phi pháp đúng không? Liệu có bị bắt giữ không?”

“Không đâu,” Cô Thần nhỏ giọng nói, “Lê Hiên sẽ giải quyết.”

“Ngay cả chuyện này cũng có thể giải quyết sao?” Long Tuấn Hạo chép miệng, “Lê Hiên quả nhiên là biến thái.”

“…”

Nhóm đặc công chậm rãi đi ra, trên tay còn áp chế tội phạm, Sở Kiên chăm chú nhìn bọn họ, vô ý thức muốn đi về phía trước, La Dịch kịp thời buông tay, sau đó đứng nhìn bóng lưng của cậu, ánh mắt sâu thẳm, không biết đang nghĩ chuyện gì.

Long Tuấn Hạo thấy Sở Kiên đi đến trước mặt họ, nhịn không được gọi, “Này, Sở Kiên…”

Người dẫn đầu nhóm đặc công đã lướt qua bên người Sở Kiên nghe tiếng gọi lập tức dừng lại, đột nhiên quay đầu lại nhìn bọn họ, những đội viên đi phía sau người nọ cũng chẳng hiểu tại sao, “Đội trưởng, có việc gì thế?”

Đội trưởng… Sở Kiên nhíu mày, sắc mặt càng lúc càng tái nhợt.

Một gã đội viên không nhịn được nói, “Đội trưởng, Sở đội đã… Đây chẳng qua là trùng tên thôi…”

Người đội trưởng đội đặc công phất tay ra hiệu cho các đội viên của mình lên máy bay, còn mình thì nhìn không chớp mắt vào gương mặt vô cùng lạ lẫm của Sở Kiên, đợi cho những người kia đều đi rồi mới thử gọi, “Sở đội…”

Sở Kiên giật mình, hoảng hốt lùi về sau một bước, thần sắc vô cùng mờ mịt, nhíu mày nhìn người trước mặt nửa ngày, bỗng nhiên ôm lấy đầu mình, miệng mở to, hơi thở gấp gáp, tim đập dồn dập, những hình ảnh kia lại không ngừng xoay tròn, cuối cùng đều thu lại thành một thanh âm, thành thanh âm đó…

Người đặc công kia còn muốn nói tiếp chuyện gì, bỗng nhiên ánh mắt lướt qua rừng cây, nhìn thấy một người đang nghiêng người, lén giơ súng nhắm vào tên trùm buôn lậu ma túy cách đó không xa, bả vai khẽ động, lập tức nổ súng.

Sở Kiên bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn, thấy cảnh người nọ trúng đạn, chậm rãi ngã xuống đất, máu tươi tràn ra, nhuộm đỏ quần áo, hình ảnh như hợp lại với khung cảnh trong kí ức khiến cậu nhịn không được thét lên, “A———-!!!”

Đồng tử Cô Thần co rụt lại, “Đã đủ rồi!”

La Dịch đã sớm đứng sau lưng Sở Kiên, một chưởng vung xuống, tinh thần Sở Kiên đang vô cùng yếu ớt nên căn bản không né được một chưởng này, hai mắt tối sầm, ngã về phía trước. La Dịch lập tức đỡ lấy cậu, ôm vào trong ngực, khí lực lớn đến nỗi hai cánh tay đều nổi gân xanh, trên mặt vẫn không có biểu cảm gì nhưng ánh mắt lại sâu đến đáng sợ, phảng phất như đang ẩn dấu một con dã thú đang bị thương trong đó.

Người đặc công kia thấy thế cũng muốn tiến lên nhưng đã bị Cô Thần chặn đường.

Người nọ nhìn Cô Thần đang lắc đầu với mình, lại nhìn La Dịch, cuối cùng liếc nhìn Sở Kiên đã bất tỉnh một lúc lâu, cuối cùng không nói gì cả, quay người bước đi.

Tiếng máy bay trực thăng cất cánh vang lên lần nữa, Cô Thần nắm chặt tay của Long Tuấn Hạo, “Tốt rồi, chúng ta về nào.”

Long Tuấn Hạo quay đầu nhìn La Dịch, lúc này anh ta đã ôm ngang người Sở Kiên đi tới, cậu nhìn nhìn, nhịn không được hỏi, “Khi hắn đi nằm vùng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Mà hắn đi đâu nằm vùng thế?”

“Hắc bang.”

Cô Thần đang định trả lời, La Dịch đã mở miệng, “Hắc đạo thế gia trăm năm,” anh chậm rãi nói, “Cậu ta đi làm… tình nhân của gia chủ.”

Long Tuấn Hạo “A” một tiếng, “Tình nhân?”

“Ừ.” La Dịch nhàn nhạt trả lời. “Tiếp cận tìm kiếm tư liệu, cuối cùng chứng cứ tìm được vô cùng xác thực, người nọ không bị tử hình cũng lạ.”

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó…” La Dịch siết chặt cánh tay, “Sau đó người nọ không muốn đến tòa án, hắn nói nếu có chết cũng muốn chết dưới tay Sở Kiên.”

Long Tuấn Hạo còn muốn tiếp tục hỏi, La Dịch đã mở miệng, “Sau đó Sở Kiên liền tự tay nổ súng, bắn vào tim hắn, một phát trí mệnh.”

Long Tuấn Hạo nhịn không được hỏi, “Sở Kiên thích hắn sao?”

La Dịch không đáp mà nói, “Về sau Sở Kiên liền thành bộ dáng này.”

Đáy lòng Long Tuấn Hạo run lên, nếu không yêu đến tận xương tủy, sao có thể bị bức đến phát điên phát cuồng thế này? Hắn nhịn không được nói, “Vậy mà hắn còn nổ súng…”

“Cậu ấy là cảnh sát,” La Dịch thấp giọng, chậm rãi lặp lại, “Cậu ấy là cảnh sát…”

Long Tuấn Hạo cúi đầu nhìn Sở Kiên, chỉ nghe La Dịch nói tiếp, “Quan trọng là… Linh hồn cậu ấy luôn tuân thủ nghiêm ngặt một tín ngưỡng, tín ngưỡng ấy tuyệt đối sẽ không thay đổi vì chuyện tình cảm cá nhân, cậu ấy cũng sẽ không vì khó khăn mà vứt bỏ nó… Dù tất cả mọi chuyện đều đi đến tình cảnh này… Cậu ấy cũng đáng để người khác phải kính sợ.”

Long Tuấn Hạo lại nhìn nhìn Sở Kiên, trầm mặc một lúc sau mới hỏi, “Người lúc trước ra lệnh cho hắn đi nằm vùng… là ngươi sao?”

“Không phải,” La Dịch nói, “Bất quá, cũng chẳng có vấn đề gì, dù sao người kia… Đã chết nên không thể chết thêm lần nữa rồi.”

Long Tuấn Hạo cảm thấy trong lòng lạnh lẽo, lập tức thốt lên, “Ngươi giết hắn?”

“Sao lại thế được,” La Dịch chậm rãi nở nụ cười, “Giết người là phạm pháp a, tôi sao có thể giết người được, chẳng qua là do người nọ quá xui xẻo mà thôi, con người ai mà chẳng có lúc may lúc rủi a.”

Vừa đi vừa nói chuyện, chẳng mấy chốc đã đến chỗ rẽ, La Dịch liền ôm Sở Kiên quay người bước đi. Long Tuấn Hạo nhìn bóng lưng La Dịch, ngẩng đầu xem Cô Thần, “Ngươi có tin người kia chết là vì quá xui xẻo không?”

Cô Thần cúi đầu nhìn cậu, “Em nói thử xem.”

“Ngươi cũng không tin, đúng không…” Long Tuấn Hạo nhớ đến khuôn mặt lúc nào cũng cười vui vẻ của La Dịch, lập tức run rẩy, “Quả nhiên không thể đánh giá con người chỉ qua vẻ bên ngoài a…”

Cô Thần cười xoa xoa đầu cậu, không nói gì.

“Ê,” Long Tuấn Hạo đi hai bước, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn anh, “Ngươi giống như có rất nhiều chuyện vẫn không nói cho ta biết.”

“A, vậy chúng ta trở về rồi từ từ nói nào.”

Long Tuấn Hạo thỏa mãn gật đầu, quay lại nhìn nhịn, hỏi, “Túc Tòng đâu rồi?”

“Không biết.”

“Các ngươi không phải là có gian tình à? Sao lại không biết?”

“…Ai nói thế?”

“Hắn a.”

“…”

.

Trên sườn núi, không biết gió đã nổi lên từ khi nào, thổi qua rừng cây nghe xào xạc, Túc Tòng vẫn đứng đó mỉm cười, một y tá sắc mặt tái nhợt cọ tới hỏi, “Gia, trở về chưa?”

Túc Tòng mỉm cười nhìn rừng cây trước mặt, “Có ngửi thấy gì không?”

Lúc này cậu dùng chính giọng nói của mình, thanh âm từ tính lộ ra một cỗ hoa quý, rất êm tai khiến y tá không khỏi giật mình, “…Cái gì cơ?”

“Trong gió thổi đến mùi thuốc súng… cùng với một chút mùi máu tươi.”

Lá gan của y tá run lên, hoảng hốt nhìn thoáng qua rừng cây u ám, run lẩy bẩy, “Không thấy không thấy không thấy…”

“Vậy coi như xong, trở về thôi…” Túc Tòng nói xong, chậm rãi bước về, giương mắt nhìn mấy người phía trước, bỗng nhiên lại nói, “Này, có nghe qua bài hát này chưa?”

“Cái gì?”

“Hôm nay khác ngày hôm qua, mối duyên ấy cũng không như tiền kiếp, đôi mắt cất giấu những câu thề, còn chưa kịp nói đã vội đổi thay…” Túc Tòng không đáp, mà chậm rãi hát, “Tơ duyên mỗi người nắm một nửa, dần tan biến mãi mãi trong đêm thâu mộng mị, ngoảnh lại đã không còn thấy gương mặt quen thuộc xưa…”

Hắn rất ít khi hát mấy bài ngoài hí khúc (các lời hát trong kịch, hí kịch) nên y tá nghe nghe không khỏi nhập thần.

“Yêu thương kiếp này đã rời xa, để nỗi đau mở đầu cho kiếp sau, gió và mưa rồi cũng nói chia tay, trái tim ấy cũng bị sương vùi lấp…” Túc Tòng nhìn đám người phía xa, ánh mắt chuyển đến trên người La Dịch, lúc này La Dịch hơi nghiêng người, Túc Tòng dễ dàng nhìn thấy Sở Kiên đang nằm trong ngực anh.

“Yêu thương kiếp này đã rời xa, lại để nỗi đau mở đầu cho kiếp sau, ai đã đánh mất thời gian… để mộng ngủ đông…” (*)

Chú thích:

(*) Lời bài hát trích từ Để mộng ngủ đông (让梦冬眠), nhạc kết phim Như sương như mưa lại như gió (像霧像雨又像風), do Tôn Nam và Ngải Vũ trình bày. Bộ phim có tên tiếng Anh là Love Story in Shanghaihay Symphony of Rain, từng được phát sóng tại Việt Nam với tên Bản tình ca trong mưa, Thượng Hải ngày sương mù, Sóng gió Thượng Hải, Tình tưạ gió sương, là loạt phim truyền hình Trung Quốc được phát sóng đầu tiên vào năm 2000.

Phần lời bài hát trên kia được lấy từ phần dịch lời của KSTC.

Mọi người có thể xem thêm MV Vietsub ở đây.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương