Liệu Đơn Phương Có Trở Thành Tình Yêu
-
Chương 5: Ngày đi chơi đầy thú vị
Nó cùng tứ hoàng tử đến một thảo nguyên rộng lớn, đây là nơi nó và hai người anh đã phát hiện ra. Anh đưa nó đi bằng môtô nên tóc nó bay theo gió khiến nó cảm thấy thích thú. Đã lâu rồi nó ko ra đây, nhớ thật đó. Vừa dừng xe, nó đã chạy ù ra thảm cỏ và ngắm nhìn những bông hoa tuyệt đẹp kia. Đây là thảo nguyên mà nó và anh làm ra, mảnh đất màu mỡ này đc anh và nó phát hiện và mua lại để trồng hoa như ước mơ của nó. - Hai, cho em hỏi khí ko phải sao hai người kia cũng biết chỗ này? - Nó chỉ tay vào hai người bạn của anh Thắng và thắc mắc hỏi.
- Họ đã giúp anh chăm sóc thảo nguyên này trong thời gian em bên Mỹ đấy!
- Họ thật tuyệt nhỉ. Hai có hai người bạn tốt thật đó.
- Chuyện, hai của cưng mà lị.
- Tự sướng vừa thôi cha nội. Tổn thọ giờ!
Rồi họ lại trả lại sự yên tĩnh ban đầu cho thảo nguyên. Nó ngồi lên thảm cỏ, ánh mắt nhìn ra xa, ánh mắt có gì đó buồn và cảm thương lắm. Vũ ngồi xuống cạnh nó. Anh rất thích những nơi yên tĩnh, đặc biệt như thế này. Lần đầu tiên đến đây, anh đã phải thốt lên ngạc nhiên vì vẻ đẹp của thảo nguyên. Những tia nắng dịu dàng xuyên qua các kẽ lá, giọt xương sớm còn đọng trên những cánh hoa đủ màu sắc, những làn gió nhè nhẹ cuốn hết nỗi buồn, những muộn phiền, để lại cho người ta cảm giác yên bình khi hòa mình vào thiên nhiên.
- Em có vẻ rất thích hoa? -Anh hỏi nó.
- Phải, hoa như một phần ko thể thiếu trong cuộc sống của em. Cảm ơn anh đã chăm sóc nó giùm em. - Nó nhẹ nhàng trả lời.
- Không có gì! Thật vinh hạnh cho anh để có thể chăm sóc một nơi tuyệt đẹp như vậy. -Anh mỉm cười nhìn nó.
Ngồi một lúc, anh thấy bên vai phải của mình có cái gì đó nặng nặng. Hóa ra nó đã ngủ và tựa đầu lên vai anh. Nhìn kĩ thì nó xinh thật đó, nước da trắng hồng mịn màng, đôi lông mi cong vút tạo nên nét mặt đầy đáng yêu.
- Em xinh đẹp thật đó! -Anh ngồi nói một mình.
- Tao biết em tao đẹp, mày khỏi khen.- Tự dưng anh Lâm từ đâu đi lại đấy.
- Tao đang tự hỏi mày có phải bạn tao ko đấy Lâm à!- Nam tức giận nói vì Lâm làm mất cảm xúc của hắn.
- Sorry mày! Tao lượn. - Nói xong anh chạy ngay kẻo ko thì bị ăn đấm chết.
- À quên, đi về thôi, muộn rồi. - Lâm quay lại nói.
- Để tao gọi Nhi dậy đã.
- Ơ, nó ngủ từ lúc nào vậy? -Anh Lâm ngơ ngác hỏi.
- Lâm! Tao hỏi thật mày ngu thật hay ngu đùa đấy, hay là sáng ra mày chưa uống thuốc đúng ko?- Anh ngao ngán nhìn thằng bạn dở người của mình, chả hiểu anh nghĩ gì lại có thể làm bạn với cái thằng này. Haizz.
- Mày ko cần phải mỉa tao, tại tao ko để ý chứ bộ.
- Tao bái mày làm đệ tử của tao luôn Lâm.
- Khỏi bái! Tao tự nguyện luôn. - Lâm tự hào vênh mặt.
- Thế thì ĐỆ TỬ, gọi Nhi dậy cho ta! - Anh nói, nhấn mạnh chữ đệ tử để Lâm thoát khỏi mộng tưởng. Bỗng...
- Hahahahaha... Nhìn mặt anh Lâm trông ngu quá hà. Em ko ngờ anh của em lại có thể khờ như vậy. Mất hình tượng quá đi à. - Nó nhìn Lâm cười ha hả.
Hoá ra nó đã thức từ lâu nhưng lại giả vờ ngủ để xem hai người kia cãi nhau. Nhưng đến lúc anh ba tự nguyện làm thì nó ko nhịn đc nữa mà cười sặc sụa.
- Ý anh Vũ là anh ý bái anh làm ĐỆ TỬ chứ ko phải sư phụ. Mơ vừa thôi. - Nó cố nhịn cười giải thích cho ông anh mặt đang ngơ kia.
- Nhi quá hiểu ý anh.- Anh quay sang cười đùa với nó làm nó đơ vài giây vì anh cười quá đẹp mà.
- Vũ ơi! Mày vừa cười đấy.- Anh Thắng chạy lại vì thấy lâu quá và cũng kịp lúc chứng kiến nụ cười cực kì hiếm hoi của thằng bạn.
'' Nhi ơi, em chính là người làm tan chảy trái tim của một tảng băng đấy.''-anh nghĩ.
Vũ cũng rất ngạc nhiên, anh cười sao? Chẳng nhẽ cô gái trước mặt này sẽ làm tan chảy và thay đổi một tảng băng như anh. Anh sẽ đợi, đợi đến ngày anh say đắm trước người con gái này, đợi đến ngày anh đc cảm nhận chữ yêu một lần nữa.
- Nhi à, có đứa nó mê em kìa.- Lâm vừa tỉnh mộng, hiểu đc vấn đề nên trêu anh.
- Thằng kia mày có muốn chết ko hả.- Anh điên lên xông tới chỗ thằng bạn.
- Ớ tao nói bâng khuâng ai nhận thì nhận chứ có nói mày đâu. Có tật giật mình nhá.- Vừa nói, anh Lâm vừa chạy để tránh đạn.
- Thằng kia! Đứng lại cho tao.
- Có ngu mới đứng lại, đứng lại để mày đánh tao bầm dập à.
Thế là họ lại chạy đuổi nhau làm mọi người phải cười. Nhìn họ thì tưởng là lịch lãm, lạnh lùng nhưng khi ở bên bạn bè và người thân thì lại như một lũ sửu nhi. Lúc mọi người đang mải để í đến hai vận động viên kia thì có một người con gái đang đỏ mặt. Có thật là anh thích cô ko. Nó đang tự hỏi liệu đây có thể coi là tình yêu sét đánh ko. Từ khi gặp anh ở sân trường, nó cảm thấy có cái gì đó quen thuộc và ấm áp lắm. Nhưng nó tin đây chỉ là sự ngưỡng mộ chứ chưa phải là một tình yêu say đắm.
- Thôi hai đứa kia, tao để bọn mày ở lại nhá, về trước đây.- Anh Thắng hét lên.
- Hộc hộc dừng...dừng lại mày ơi, tao chịu hết nổi rồi, về đi.- Anh vừa thở vừa nói.
- Ukm. Tao cũng vậy, mệt quá.- Anh Lâm dơ tay đầu hàng.
- Nước này hai anh, uống đi cho đỡ mệt, chết ở đây ko ai đưa xác về đâu. Mà nếu muốn chết ý thì nhớ viết di chúc nhá. - Nó tươi cười nhìn hai ông anh.
- Con kia, mày rủa anh chết à!- cả hai người đồng thanh.
- Chết đc đã phúc hai nhở?- Nó quay sang hỏi anh Thắng.
- Chuẩn ý anh luôn! Haha! -Ạnh Thắng dơ tay tán thưởng cho câu nói hay nhất trong ngày của nó làm bọn kia giận xanh mặt.
- Hai ơi tự dưng em đói quá à. Hai cho em ăn đồ nướng nha!- Nó nhìn cậu với ánh mắt long lanh.
- Ukm đi đi, anh cũng đói quá.- Phong im từ nãy giờ mới lên tiếng.
- Ukm, tui cũng vậy.- Hai người kia đồng thanh lần 2.
- Thế thì đi đi, hôm nay tao bao cả lũ, xả láng đê anh em.- Anh Thắng hào phóng mời cả lũ đi ăn.
- Yeh, yêu hai nhất lun.- Nó cười tít mắt ôm lấy anh hai.
- Còn anh ba nữa, cưng ko yêu anh hả?- Lâm ghen tị, bĩu môi nhìn nó.
- Không, ba vừa mắng em cơ mà. Xí!
- Ô, Lâm bị bơ rồi!- Phong tranh thủ trêu thằng bạn.
- Một đêm bar. - Anh Lâm nhìn nó nói.
- Thế thì để em xem lại đã.- Nó vuốt cằm suy nghĩ.
- Sướng quá chứ gì. Khỏi phải nói, anh biết em yêu anh mà lị.
- Hìhì, ba biết rồi mà. Tối nay nha.
- Ukm, nhưng phải ăn xong, thay quần áo rồi muốn đi đâu thì đi. - Lâm xoa đầu đúa em gái yêu quí của mình.
- Hai ko cho em đi đâu, nguy hiểm lắm.- Anh THắng lắc đâu tỏ ý kiến.
- Hai cho em đi đi mà, đằng nào hai cũng đi theo em 24/24h nên tất nhiên hai sẽ đi rồi, em sẽ làm riêng cho hai một cốc em mới chế đc chứ? Cho nên hai cho em đi đi nha. -Nó cầm tay áo anh lắc lắc.
- Nhớ là chỉ làm cho anh thôi nhá.- Thắng cười gian nhìn nó.
- Chưa chắc!
- Thế thì nghỉ.
- Dạ vâng! - Mặt nó ỉu xìu như cái bánh bao thiu.
- Tao chịu thua mấy anh em nhà mày luôn đấy. Đi thôi, tao đói chết đi đc này.- Phong lên tiếng ngăn chặn ba anh em nhà này kéo dài thời gian.
- Yes ser.- Ba người họ đồng thanh.
Cả ngày hôm đó họ đã đi chơi rất vui vẻ.
- Họ đã giúp anh chăm sóc thảo nguyên này trong thời gian em bên Mỹ đấy!
- Họ thật tuyệt nhỉ. Hai có hai người bạn tốt thật đó.
- Chuyện, hai của cưng mà lị.
- Tự sướng vừa thôi cha nội. Tổn thọ giờ!
Rồi họ lại trả lại sự yên tĩnh ban đầu cho thảo nguyên. Nó ngồi lên thảm cỏ, ánh mắt nhìn ra xa, ánh mắt có gì đó buồn và cảm thương lắm. Vũ ngồi xuống cạnh nó. Anh rất thích những nơi yên tĩnh, đặc biệt như thế này. Lần đầu tiên đến đây, anh đã phải thốt lên ngạc nhiên vì vẻ đẹp của thảo nguyên. Những tia nắng dịu dàng xuyên qua các kẽ lá, giọt xương sớm còn đọng trên những cánh hoa đủ màu sắc, những làn gió nhè nhẹ cuốn hết nỗi buồn, những muộn phiền, để lại cho người ta cảm giác yên bình khi hòa mình vào thiên nhiên.
- Em có vẻ rất thích hoa? -Anh hỏi nó.
- Phải, hoa như một phần ko thể thiếu trong cuộc sống của em. Cảm ơn anh đã chăm sóc nó giùm em. - Nó nhẹ nhàng trả lời.
- Không có gì! Thật vinh hạnh cho anh để có thể chăm sóc một nơi tuyệt đẹp như vậy. -Anh mỉm cười nhìn nó.
Ngồi một lúc, anh thấy bên vai phải của mình có cái gì đó nặng nặng. Hóa ra nó đã ngủ và tựa đầu lên vai anh. Nhìn kĩ thì nó xinh thật đó, nước da trắng hồng mịn màng, đôi lông mi cong vút tạo nên nét mặt đầy đáng yêu.
- Em xinh đẹp thật đó! -Anh ngồi nói một mình.
- Tao biết em tao đẹp, mày khỏi khen.- Tự dưng anh Lâm từ đâu đi lại đấy.
- Tao đang tự hỏi mày có phải bạn tao ko đấy Lâm à!- Nam tức giận nói vì Lâm làm mất cảm xúc của hắn.
- Sorry mày! Tao lượn. - Nói xong anh chạy ngay kẻo ko thì bị ăn đấm chết.
- À quên, đi về thôi, muộn rồi. - Lâm quay lại nói.
- Để tao gọi Nhi dậy đã.
- Ơ, nó ngủ từ lúc nào vậy? -Anh Lâm ngơ ngác hỏi.
- Lâm! Tao hỏi thật mày ngu thật hay ngu đùa đấy, hay là sáng ra mày chưa uống thuốc đúng ko?- Anh ngao ngán nhìn thằng bạn dở người của mình, chả hiểu anh nghĩ gì lại có thể làm bạn với cái thằng này. Haizz.
- Mày ko cần phải mỉa tao, tại tao ko để ý chứ bộ.
- Tao bái mày làm đệ tử của tao luôn Lâm.
- Khỏi bái! Tao tự nguyện luôn. - Lâm tự hào vênh mặt.
- Thế thì ĐỆ TỬ, gọi Nhi dậy cho ta! - Anh nói, nhấn mạnh chữ đệ tử để Lâm thoát khỏi mộng tưởng. Bỗng...
- Hahahahaha... Nhìn mặt anh Lâm trông ngu quá hà. Em ko ngờ anh của em lại có thể khờ như vậy. Mất hình tượng quá đi à. - Nó nhìn Lâm cười ha hả.
Hoá ra nó đã thức từ lâu nhưng lại giả vờ ngủ để xem hai người kia cãi nhau. Nhưng đến lúc anh ba tự nguyện làm thì nó ko nhịn đc nữa mà cười sặc sụa.
- Ý anh Vũ là anh ý bái anh làm ĐỆ TỬ chứ ko phải sư phụ. Mơ vừa thôi. - Nó cố nhịn cười giải thích cho ông anh mặt đang ngơ kia.
- Nhi quá hiểu ý anh.- Anh quay sang cười đùa với nó làm nó đơ vài giây vì anh cười quá đẹp mà.
- Vũ ơi! Mày vừa cười đấy.- Anh Thắng chạy lại vì thấy lâu quá và cũng kịp lúc chứng kiến nụ cười cực kì hiếm hoi của thằng bạn.
'' Nhi ơi, em chính là người làm tan chảy trái tim của một tảng băng đấy.''-anh nghĩ.
Vũ cũng rất ngạc nhiên, anh cười sao? Chẳng nhẽ cô gái trước mặt này sẽ làm tan chảy và thay đổi một tảng băng như anh. Anh sẽ đợi, đợi đến ngày anh say đắm trước người con gái này, đợi đến ngày anh đc cảm nhận chữ yêu một lần nữa.
- Nhi à, có đứa nó mê em kìa.- Lâm vừa tỉnh mộng, hiểu đc vấn đề nên trêu anh.
- Thằng kia mày có muốn chết ko hả.- Anh điên lên xông tới chỗ thằng bạn.
- Ớ tao nói bâng khuâng ai nhận thì nhận chứ có nói mày đâu. Có tật giật mình nhá.- Vừa nói, anh Lâm vừa chạy để tránh đạn.
- Thằng kia! Đứng lại cho tao.
- Có ngu mới đứng lại, đứng lại để mày đánh tao bầm dập à.
Thế là họ lại chạy đuổi nhau làm mọi người phải cười. Nhìn họ thì tưởng là lịch lãm, lạnh lùng nhưng khi ở bên bạn bè và người thân thì lại như một lũ sửu nhi. Lúc mọi người đang mải để í đến hai vận động viên kia thì có một người con gái đang đỏ mặt. Có thật là anh thích cô ko. Nó đang tự hỏi liệu đây có thể coi là tình yêu sét đánh ko. Từ khi gặp anh ở sân trường, nó cảm thấy có cái gì đó quen thuộc và ấm áp lắm. Nhưng nó tin đây chỉ là sự ngưỡng mộ chứ chưa phải là một tình yêu say đắm.
- Thôi hai đứa kia, tao để bọn mày ở lại nhá, về trước đây.- Anh Thắng hét lên.
- Hộc hộc dừng...dừng lại mày ơi, tao chịu hết nổi rồi, về đi.- Anh vừa thở vừa nói.
- Ukm. Tao cũng vậy, mệt quá.- Anh Lâm dơ tay đầu hàng.
- Nước này hai anh, uống đi cho đỡ mệt, chết ở đây ko ai đưa xác về đâu. Mà nếu muốn chết ý thì nhớ viết di chúc nhá. - Nó tươi cười nhìn hai ông anh.
- Con kia, mày rủa anh chết à!- cả hai người đồng thanh.
- Chết đc đã phúc hai nhở?- Nó quay sang hỏi anh Thắng.
- Chuẩn ý anh luôn! Haha! -Ạnh Thắng dơ tay tán thưởng cho câu nói hay nhất trong ngày của nó làm bọn kia giận xanh mặt.
- Hai ơi tự dưng em đói quá à. Hai cho em ăn đồ nướng nha!- Nó nhìn cậu với ánh mắt long lanh.
- Ukm đi đi, anh cũng đói quá.- Phong im từ nãy giờ mới lên tiếng.
- Ukm, tui cũng vậy.- Hai người kia đồng thanh lần 2.
- Thế thì đi đi, hôm nay tao bao cả lũ, xả láng đê anh em.- Anh Thắng hào phóng mời cả lũ đi ăn.
- Yeh, yêu hai nhất lun.- Nó cười tít mắt ôm lấy anh hai.
- Còn anh ba nữa, cưng ko yêu anh hả?- Lâm ghen tị, bĩu môi nhìn nó.
- Không, ba vừa mắng em cơ mà. Xí!
- Ô, Lâm bị bơ rồi!- Phong tranh thủ trêu thằng bạn.
- Một đêm bar. - Anh Lâm nhìn nó nói.
- Thế thì để em xem lại đã.- Nó vuốt cằm suy nghĩ.
- Sướng quá chứ gì. Khỏi phải nói, anh biết em yêu anh mà lị.
- Hìhì, ba biết rồi mà. Tối nay nha.
- Ukm, nhưng phải ăn xong, thay quần áo rồi muốn đi đâu thì đi. - Lâm xoa đầu đúa em gái yêu quí của mình.
- Hai ko cho em đi đâu, nguy hiểm lắm.- Anh THắng lắc đâu tỏ ý kiến.
- Hai cho em đi đi mà, đằng nào hai cũng đi theo em 24/24h nên tất nhiên hai sẽ đi rồi, em sẽ làm riêng cho hai một cốc em mới chế đc chứ? Cho nên hai cho em đi đi nha. -Nó cầm tay áo anh lắc lắc.
- Nhớ là chỉ làm cho anh thôi nhá.- Thắng cười gian nhìn nó.
- Chưa chắc!
- Thế thì nghỉ.
- Dạ vâng! - Mặt nó ỉu xìu như cái bánh bao thiu.
- Tao chịu thua mấy anh em nhà mày luôn đấy. Đi thôi, tao đói chết đi đc này.- Phong lên tiếng ngăn chặn ba anh em nhà này kéo dài thời gian.
- Yes ser.- Ba người họ đồng thanh.
Cả ngày hôm đó họ đã đi chơi rất vui vẻ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook