Liệu Cô Ấy Cũng Sẽ Thích Anh Chứ?
-
Chương 2: Lấy công chuộc tội
Biên tập: Huyền
Hiệu đính: Xiaoxin
Phong cách thiết kế của quán bar Time lấy cảm hứng từ vũ trụ, vừa ngẩng đầu lên đã thấy cả bầu trời đầy sao sâu thẳm và huyền bí, đúng là có cảm giác cả vũ trụ bao la ngay trước mắt. Vật liệu chính mà toàn bộ thiết kế sử dụng là thép không gỉ và kính. Dưới ánh đèn lúc sáng lúc tối ở quán bar càng khiến nó thêm xa hoa trụy lạc.
Ánh đèn trong phòng vệ sinh dịu hơn, bồn rửa tay sử dụng loại đá hoa cương theo phong cách hiện đại.
Phương Tinh nói: “Nội thất quán bar thiết kế dựa vào ý kiến của Lâm Tư Dật đó.”
Chu Lai hỏi: “Cậu ấy học thiết kế à?”
Phương Tinh nhún vai: “Tao cũng không rõ lắm, chỉ biết cậu ta tiến sĩ song ngành của đại học Z thôi. Không đúng, người ta là bạn cấp 3 của mày mà, sao mày còn hỏi tao?”
Chu Lai mỉm cười, sau khi cô và Lâm Tư Dật tốt nghiệp thì ngoại trừ quan hệ bạn thời cấp ba ra thì hai người chưa bao giờ gặp nhau.
Phương Tinh giục Chu Lai: “Đến ôn lại chuyện cũ đi, dù sao cũng là bạn học cũ mà.”
“Chán ngắt.”
Chẳng qua, ở sâu bên trong chỗ nào đó trong lòng, Chu Lai có cảm giác không phục không rõ lý do.
Ấy vậy mà Lâm Tư Dật lại có thể quên cô.
Mặc dù Chu Lai không tự kỷ đến mức cảm thấy mình là người mà đã gặp thì khiến người khác không thể quên được. Nhưng dù sao cũng là bạn học ba năm cấp ba, mặc dù sau này hai người gần như không nói gì nhiều thì tình bạn cùng bàn vẫn còn chứ?
Cách một bức tường.
Lâm Tư Dật lắc đầu, tựa vào tường gạch men. Sau đó xoay người rời khỏi. Ánh đèn chiếu lên bóng lưng anh mang đến cảm giác vững chãi, an toàn.
Trên con đường từ nhà vệ sinh đi ra có một cái hồ, mặt hồ được lấp lại bởi kính chống đạn, quanh hồ được lát gạch men thành một bức tranh trừu tượng. Khi bước lên tấm kính rồi nhìn xuống, ta sẽ cảm thấy rất trừu tượng, giống như đang trôi bồng bềnh ngoài không gian.
Lâm Tư Dật đi tới quầy bar, nói với Thiệu Uy: “Anh đã xem xung quanh rồi, nhìn chung thì rất tốt. Nhưng anh không phải người chuyên về mảng này nên ý kiến không quan trọng lắm.”
Thiệu Uy nhuộm một quả đầu vàng, vội nói: “Xem anh nói kìa, ý kiến của anh cũng rất quan trọng đối với em.”
Cậu lấy trong bao thuốc ra một điếu thuốc lá, đưa cho Lâm Tư Dật hỏi: “Anh hút một điếu không?”
Lâm Tư Dật khẽ lắc đầu.
Anh không có thói quen hút thuốc.
Thiệu Uy nói: “Vậy em cũng không hút.”
“Cậu cứ hút của cậu, anh không ngại.” Bản thân Lâm Tư Dật không hút thuốc lá, tất nhiên cũng sẽ không chỉ tay năm ngón với việc người ta hút thuốc lá.
Thiệu Uy bỏ điếu thuốc lại vào gói thuốc, cười nói: “Nhưng mà đàn anh, người xuất sắc như anh chắc chắn sẽ rất áp lực. Em thấy bình thường anh không hút thuốc lá cũng không uống rượu, sao anh có thể giải quyết áp lực thế?”
Lâm Tư Dật không nghĩ ngợi, đáp: “Chạy bộ, cưỡi ngựa, hoặc là chơi bóng.”
Thiệu Uy phục sát đất: “Cách giải quyết áp lực này của anh cũng lành mạnh quá ha, không hổ danh học sinh giỏi, không bao giờ đi con đường bình thường cả.”
Lâm Tư Dật nói: “Không kì diệu vậy đâu.”
Dứt lời, anh nghiêng mặt về hướng phòng vệ sinh, đối diện với Thiệu Uy là góc nghiêng vừa thanh thoát vừa đẹp đẽ của anh. Giữa ấn đường của người đàn ông mang một cảm giác lạnh lùng. Lần đầu tiên gặp sẽ cảm thấy anh không dễ gần, nhưng quen lâu sẽ biết anh cư xử với mọi người rất chân thành, hòa nhã.
Trong hộp đêm, ‘bông hoa sen’ như anh[1] rất thu hút ong bướm.
Anh đứng ở quầy bar không bao lâu đã có vài cô gái xúm tới đây tán tỉnh.
Lâm Tư Dật nói mình không có Wechat, nhưng dường như các cô gái không nản chí, lại hỏi anh số điện thoại.
Lần này Lâm Tư Dật dứt khoát từ chối, giọng nói lạnh lùng, vẻ mặt cũng không dễ chịu gì cho lắm.
Nhóm mấy cô gái cười ngượng, chỉ có thể ngại ngùng rời đi.
Thiệu Uy đứng hóng chuyện, nhếch lông mày về phía Lâm Tư Dật: “Đàn anh của chúng ta luôn có sức hút như vậy.”
Lâm Tư Dật không tiếp lời, ngồi nhìn một lát, nói với Thiệu Uy không có chuyện gì thì anh đi trước.
Thiệu Uy vội ngăn Lâm Tư Dật lại: “Đừng mà, đợi lát nữa còn chơi game, em sẽ gọi người tới ngay, anh ngồi ghế chờ một lát đi.”
Lâm Tư Dật nghĩ đến trò chơi vừa nãy, khóe môi nhếch mờ nhạt: “Ừ.”
Anh vừa đi, mấy cô gái mới nãy lại tụm lại trước mặt Thiệu Uy, líu ra líu rít: “Đàn anh của cậu lạnh lùng thật! Xin phương thức liên lạc với anh ta thôi mà khó vậy trời. Có gì đẹp đâu, có gì hơn người đâu chứ.”
Điển hình của “không ăn được nho thì nói nho còn xanh.”
Thiệu Uy đặt ly Cocktail lên quầy bar, vẻ mặt khinh thường: “Đàn anh của tôi không phải người bình thường đâu, chỉ dựa vào chút đạo hành này của mấy người mà còn đòi ăn thịt Đường Tăng, cứ nằm mơ đi.”
Cô gái không hài lòng: “Thiệu Uy, cậu miệng chó không mọc được ngà voi à?”
Vẻ mặt Thiệu Uy cà lơ phất phơ: “Mấy người đúng là không có kiến thức, miệng chó sao có thể mọc ra ngà voi được.”
Cô gái khinh thường, chẳng buồn đáp lại với Thiệu Uy.
***
Cái gọi là trò chơi chính là chơi bài tẻ nhạt.
Vài người ngồi xung quanh bàn, vừa hay đối diện với Chu Lai là Lâm Tư Dật.
Thiệu Uy là chủ nhà nên cũng đã giới thiệu hai người với nhau, chẳng qua Chu Lai và Lâm Tư Dật vẫn không nói gì như cũ.
Trong mắt người ngoài, thoạt nhìn Chu Lai và Lâm Tư Dật chắc chắn không như có quan hệ gì sâu xa cho lắm. Mặc dù trò chơi vừa nãy rất mập mờ, nhưng dường như cũng không thay đổi được mối quan hệ của hai người họ được. Dù sao KOL và học sinh giỏi có nghĩ kiểu gì cũng không thể cùng xuất hiện được.
Có Phương Tinh là cứ đá đá chân dưới bàn của Chu Lai, nháy mắt ra hiệu với cô.
Cuộc nói chuyện ở nhà vệ sinh lúc nãy khiến Phương Tinh nghĩ Chu Lai ngầm đồng ý đánh cược.
Chu Lai không để ý đến Phương Tinh, chỉ chăm chú vào bài trong tay.
Kỹ năng đánh bài của cô không tốt, thua liền mấy ván. Thua tiền là chuyện nhỏ, nhưng cảm thấy có hơi mất mặt. Trầm Bân Bân ngồi phía sau Chu Lai cứ luôn “trắc” một tiếng, nhắc nhở: “Cậu không nên đánh như vậy đâu!”
Chu Lai tức không nói nên lời: “Là cậu đánh hay tớ đánh, tớ vui là được.”
Vẻ mặt Trầm Bân Bân vô tội.
Ấy thế Lâm Tư Dật phía đối diện đã thắng hết mấy ván. Chỉ một lát mà chip trước mặt anh đã xếp thành một ngọn núi nhỏ rồi.
Lúc anh đánh bài rất ung dung, không bao giờ giục người khác, cũng không đắc ý vênh váo. Không biết là do vốn dĩ tính tình của anh tốt sẵn hay là do thắng nữa mà dáng vẻ của anh rất vô hại, rất ngoan, nhưng cũng không phải kiểu dễ gần. Anh giống như là chú tiểu trắng trẻo bị một đống yêu ma quỷ quái vây xung quanh, dù cho chướng khí mù mịt cũng không ảnh hưởng gì đến anh.
Bốn người chơi đấu địa chủ, đến cuối cùng có vài người chơi mánh. Chỉ cần Lâm Tư Dật làm nông dân, còn lại hai người thì tự động chung đội với anh.
Chu Lai thích làm địa chủ, nhưng mà không hiểu sao xui đến vậy.
Thiệu Uy bên cạnh cười ha ha ha, nói: “Không muốn nộp tiền thì có thể chọn trò chơi trừng phạt đó.”
Rõ ràng là nói để cho Chu Lai nghe – người luôn phải nộp tiền, Chu Lai hỏi lại: “Trò chơi trừng phạt gì thế?”
Thiệu Uy nhướng mày nhìn Lâm Tư Dật bên cạnh: “Đàn anh, anh nói trò chơi trừng phạt nào được đây? Dù sao anh cũng là người thắng lớn mà.”
Bàn tay đang cầm bài của Lâm Tư Dật hiện rõ từng khớp xương, anh ngẩng đầu, đúng lúc đối diện với ánh mắt Chu Lai.
Một tia sáng chiếu đến, ánh sáng chiếu lên gò má Lâm Tư Dật khiến cho những đường nét gương mặt của anh hiện lên từng đường nét rõ ràng. Anh nhếch môi, khóe miệng hơi giật giật, đôi mắt hoa đào khi nhìn người ta như đang chứa đựng vô vàn thâm tình.
Chu Lai run lên, tùy ý ném một trái bom, cắt đứt lời Lâm Tư Dật muốn nói: “Muốn trừng phạt cái quỷ gì, tớ có khả năng trả chút tiền ấy.”
Sau đó, Chu Lai nộp rồi lại nộp.
Phương Tinh chịu không nổi nữa, hỏi Chu Lai: “Sao mày lại thành như vậy?”
Chu Lai không còn cách nào nữa: “Xui thôi.”
Chơi nửa tiếng, Lâm Tư Dật đưa tay xoa gáy, thay người lên sân khấu.
Chu Lai thua hoài thua mãi nên không còn hứng chơi nữa, đứng dậy đi đến quầy bar uống một ly nước.
Thật ra thì thua tiền không sao cả, chẳng qua không muốn mất mặt trước bạn học cũ thôi.
Tính đi tính lại, Chu Lai và Lâm Tư Dật cũng là bạn cùng bàn ngồi một học kì, hơn nữa còn là học kì vừa lên cấp ba, thời gian ngồi chung cũng chỉ có bốn tháng. Bốn tháng mà thôi, không chiếm mấy thời gian trong hai mươi sáu năm cuộc đời của Chu Lai. Nhưng mà nghĩ kĩ thì lại có rất nhiều kí ức, van ký ức giống như chạm vào chốt mở ào ào như nước lũ không đóng lại được. Cô vẫn cứ cảm thấy đêm nay Lâm Tư Dật giống như đang tỏ ra cười nhạo đồ học dốt là cô. Không chỉ không biết làm bài tập, mà ngay cả chơi bài cũng không xong.
Chu Lai lấy điện thoại ra, vào Weibo theo thói quen.
Không đọc tin tức một ngày mà số tin đã thành con số 999+ đỏ chói, ngay cả người theo dõi cũng tăng lên 999+.
Trên Weibo là bài hôm qua mới đăng, nhưng mà cũng chỉ là bức ảnh tự sướng thôi. Gần đây nhiệt độ cả nước đã giảm xuống trên diện rộng, dưới bài đăng đều là bình luận của người hâm mộ hỏi han ân cần. Tài khoản người hâm mộ “Sao thủy nhưng không có nước” đã ba tháng rồi chưa nhắn cho cô nhưng hôm nay đã gửi cho cô tin nhắn riêng: [Mùa đông đến rồi.]
Chu Lai hơi bất ngờ, chủ động nhắn lại: [Đúng rồi, mùa đông ở thành phố H có thể dự đoán được.]
***
So với Chu Lai đang thở hổn hển thì Lâm Tư Dật không có nhiều suy nghĩ lung tung như cô. Anh chưa bao giờ có suy nghĩ cười nhạo bất kỳ ai, nhưng đúng là đêm nay cố ý thắng tiền của Chu Lai. Cuối cùng anh đưa cho Thiệu Uy hết số chip thắng được, nói hôm nay anh mời rượu tất cả những người chơi bài. Ngoài miệng thì Thiệu Uy nói đàn anh khách sáo quá nhưng tay lại vội vàng lấy tiền chip.
Không còn sớm nữa, Lâm Tư Dật định quay về kí túc xá vì ngày mai còn có một đống việc phải làm. Trước khi về, anh định đi tới phòng vệ sinh rửa tay, vừa hay gặp Chu Lai đang dặm lại lớp trang điểm.
Lần này bốn mắt nhìn nhau qua tấm gương, Lâm Tư Dật tựa như đã không còn sự lạnh lùng như lúc trước nữa, đúng là đêm nay anh đã thắng rất nhiều tiền từ tay cô.
Còn Chu Lai thì rất khí thế, cô cất son môi, chủ động bắt chuyện với Lâm Tư Dật.
Lâm Tư Dật gật đầu xem như đáp lại, không lên tiếng.
Anh mở vòi nước, lưng hơi cong. Dòng nước men theo từng khớp xương, luồng qua những ngón tay anh. Cách anh thể hiện toát lên vẻ lạnh lùng.
Chu Lai trang điểm xong cũng không đi, ngắm Lâm Tư Dật rửa tay một cách vô nghĩa, nhìn thẳng thừng đánh giá anh.
Cuối cùng cô cũng không nhịn được nữa, hỏi một câu: “Này, cậu không còn nhớ tớ à?”
Ánh mắt Lâm Tư Dật dừng trên người cô, vòi nước cũng quên tắt.
Theo như Chu Lai thấy, thì ánh mắt của anh chắc chắn là đang ngờ vực.
Cô không nhịn được cười, hơi có ý trêu đùa: “Thật sự không nhớ à? Chẳng lẽ trong mắt học sinh giỏi chỉ có học thôi hả? Không ưa đám học sinh dốt tụi tôi à?”
Lâm Tư Dật lắc đầu, anh muốn nói anh nhớ, nhưng Chu Lai lại cắt ngang lời anh định nói: “Trường THPT số 2 thành phố C. Trường cấp 3 cũ của cậu, cậu có ấn tượng gì không?”
“Chu Lai, tớ còn nhớ cậu. Lúc học cấp ba chúng ta đã từng ngồi cùng bàn.” Bỗng nhiên Lâm Tư Dật mở miệng.
Chu Lai khựng lại, vẻ mặt không dám tin nhìn Lâm Tư Dật trước mắt.
Trong lòng cô thầm nghĩ, giọng anh khi gọi tên cô còn nghe hay thật đó.
Thật bất ngờ khi Lâm Tư Dật không quên cô, thật khó hiểu khi cô lại cảm thấy vui.
Lâm Tư Dật lặp lại tên cô một lần nữa, cách gọi tên cô vẫn êm tai như trước: “Chu Lai, tớ còn nhớ cậu.”
Hiếm khi nghe thấy anh chàng này nói được một câu dài nên Chu Lai vui ra mặt: “Thì ra là cậu còn nhớ tớ.”
“Tớ nhớ.”
Sao mà không nhớ được.
Lâm Tư Dật cứ nghĩ, người không còn nhớ là cô mới đúng.
Vẻ mặt Chu Lai gian xảo nhìn Lâm Tư Dật: “Gặp lại bạn cũ, cậu tặng tớ một món quà lớn đấy. Chẳng nể nang gì cả.”
Giọng nói Lâm Tư Dật có vẻ từ tốn: “Tối nay hơi may mắn.”
Thực ra Chu Lai không thèm để ý tới chút tiền này đâu, chỉ muốn đùa Lâm Tư Dật thôi: “Dù sao cậu cũng mạnh tay thật, phải có phong độ đàn ông chứ. Thắng mỗi phụ nữ không có vẻ vang gì đâu? Lại còn là thắng bạn học cũ như tớ đây nữa?”
Lâm Tư Dật thật thà nói xin lỗi Chu Lai.
Thực ra anh cũng không có ý muốn thắng cô gì đâu, chỉ là không ngờ tối nay lại may như vậy.
Chu Lai ra vẻ của người đang muốn gây sự, ngang ngược: “Giải thích có ý nghĩa gì chứ?”
Lâm Tư Dật không nói nữa, anh chỉ nhìn Chu Lai. Ánh mắt trong trẻo, mang theo một chút vô tội hoặc cũng có thể là khó xử.
Chu Lai có cảm giác mình đang ăn hiếp Lâm Tư Dật, vô tình hạ giọng: “Như vậy đi, lấy công chuộc tội. Cho tớ mượn cậu một ngày, làm người mẫu cho cửa hàng trên Taobao của tớ được không?”[1] Nguyên tác: 他这模样纯粹. Có nghĩa là dáng vẻ đơn thuần, tinh khiết. Vì thấy tính chất của hoa sen cũng như vậy nên mình thay bằng cụm từ đó.
Hiệu đính: Xiaoxin
Phong cách thiết kế của quán bar Time lấy cảm hứng từ vũ trụ, vừa ngẩng đầu lên đã thấy cả bầu trời đầy sao sâu thẳm và huyền bí, đúng là có cảm giác cả vũ trụ bao la ngay trước mắt. Vật liệu chính mà toàn bộ thiết kế sử dụng là thép không gỉ và kính. Dưới ánh đèn lúc sáng lúc tối ở quán bar càng khiến nó thêm xa hoa trụy lạc.
Ánh đèn trong phòng vệ sinh dịu hơn, bồn rửa tay sử dụng loại đá hoa cương theo phong cách hiện đại.
Phương Tinh nói: “Nội thất quán bar thiết kế dựa vào ý kiến của Lâm Tư Dật đó.”
Chu Lai hỏi: “Cậu ấy học thiết kế à?”
Phương Tinh nhún vai: “Tao cũng không rõ lắm, chỉ biết cậu ta tiến sĩ song ngành của đại học Z thôi. Không đúng, người ta là bạn cấp 3 của mày mà, sao mày còn hỏi tao?”
Chu Lai mỉm cười, sau khi cô và Lâm Tư Dật tốt nghiệp thì ngoại trừ quan hệ bạn thời cấp ba ra thì hai người chưa bao giờ gặp nhau.
Phương Tinh giục Chu Lai: “Đến ôn lại chuyện cũ đi, dù sao cũng là bạn học cũ mà.”
“Chán ngắt.”
Chẳng qua, ở sâu bên trong chỗ nào đó trong lòng, Chu Lai có cảm giác không phục không rõ lý do.
Ấy vậy mà Lâm Tư Dật lại có thể quên cô.
Mặc dù Chu Lai không tự kỷ đến mức cảm thấy mình là người mà đã gặp thì khiến người khác không thể quên được. Nhưng dù sao cũng là bạn học ba năm cấp ba, mặc dù sau này hai người gần như không nói gì nhiều thì tình bạn cùng bàn vẫn còn chứ?
Cách một bức tường.
Lâm Tư Dật lắc đầu, tựa vào tường gạch men. Sau đó xoay người rời khỏi. Ánh đèn chiếu lên bóng lưng anh mang đến cảm giác vững chãi, an toàn.
Trên con đường từ nhà vệ sinh đi ra có một cái hồ, mặt hồ được lấp lại bởi kính chống đạn, quanh hồ được lát gạch men thành một bức tranh trừu tượng. Khi bước lên tấm kính rồi nhìn xuống, ta sẽ cảm thấy rất trừu tượng, giống như đang trôi bồng bềnh ngoài không gian.
Lâm Tư Dật đi tới quầy bar, nói với Thiệu Uy: “Anh đã xem xung quanh rồi, nhìn chung thì rất tốt. Nhưng anh không phải người chuyên về mảng này nên ý kiến không quan trọng lắm.”
Thiệu Uy nhuộm một quả đầu vàng, vội nói: “Xem anh nói kìa, ý kiến của anh cũng rất quan trọng đối với em.”
Cậu lấy trong bao thuốc ra một điếu thuốc lá, đưa cho Lâm Tư Dật hỏi: “Anh hút một điếu không?”
Lâm Tư Dật khẽ lắc đầu.
Anh không có thói quen hút thuốc.
Thiệu Uy nói: “Vậy em cũng không hút.”
“Cậu cứ hút của cậu, anh không ngại.” Bản thân Lâm Tư Dật không hút thuốc lá, tất nhiên cũng sẽ không chỉ tay năm ngón với việc người ta hút thuốc lá.
Thiệu Uy bỏ điếu thuốc lại vào gói thuốc, cười nói: “Nhưng mà đàn anh, người xuất sắc như anh chắc chắn sẽ rất áp lực. Em thấy bình thường anh không hút thuốc lá cũng không uống rượu, sao anh có thể giải quyết áp lực thế?”
Lâm Tư Dật không nghĩ ngợi, đáp: “Chạy bộ, cưỡi ngựa, hoặc là chơi bóng.”
Thiệu Uy phục sát đất: “Cách giải quyết áp lực này của anh cũng lành mạnh quá ha, không hổ danh học sinh giỏi, không bao giờ đi con đường bình thường cả.”
Lâm Tư Dật nói: “Không kì diệu vậy đâu.”
Dứt lời, anh nghiêng mặt về hướng phòng vệ sinh, đối diện với Thiệu Uy là góc nghiêng vừa thanh thoát vừa đẹp đẽ của anh. Giữa ấn đường của người đàn ông mang một cảm giác lạnh lùng. Lần đầu tiên gặp sẽ cảm thấy anh không dễ gần, nhưng quen lâu sẽ biết anh cư xử với mọi người rất chân thành, hòa nhã.
Trong hộp đêm, ‘bông hoa sen’ như anh[1] rất thu hút ong bướm.
Anh đứng ở quầy bar không bao lâu đã có vài cô gái xúm tới đây tán tỉnh.
Lâm Tư Dật nói mình không có Wechat, nhưng dường như các cô gái không nản chí, lại hỏi anh số điện thoại.
Lần này Lâm Tư Dật dứt khoát từ chối, giọng nói lạnh lùng, vẻ mặt cũng không dễ chịu gì cho lắm.
Nhóm mấy cô gái cười ngượng, chỉ có thể ngại ngùng rời đi.
Thiệu Uy đứng hóng chuyện, nhếch lông mày về phía Lâm Tư Dật: “Đàn anh của chúng ta luôn có sức hút như vậy.”
Lâm Tư Dật không tiếp lời, ngồi nhìn một lát, nói với Thiệu Uy không có chuyện gì thì anh đi trước.
Thiệu Uy vội ngăn Lâm Tư Dật lại: “Đừng mà, đợi lát nữa còn chơi game, em sẽ gọi người tới ngay, anh ngồi ghế chờ một lát đi.”
Lâm Tư Dật nghĩ đến trò chơi vừa nãy, khóe môi nhếch mờ nhạt: “Ừ.”
Anh vừa đi, mấy cô gái mới nãy lại tụm lại trước mặt Thiệu Uy, líu ra líu rít: “Đàn anh của cậu lạnh lùng thật! Xin phương thức liên lạc với anh ta thôi mà khó vậy trời. Có gì đẹp đâu, có gì hơn người đâu chứ.”
Điển hình của “không ăn được nho thì nói nho còn xanh.”
Thiệu Uy đặt ly Cocktail lên quầy bar, vẻ mặt khinh thường: “Đàn anh của tôi không phải người bình thường đâu, chỉ dựa vào chút đạo hành này của mấy người mà còn đòi ăn thịt Đường Tăng, cứ nằm mơ đi.”
Cô gái không hài lòng: “Thiệu Uy, cậu miệng chó không mọc được ngà voi à?”
Vẻ mặt Thiệu Uy cà lơ phất phơ: “Mấy người đúng là không có kiến thức, miệng chó sao có thể mọc ra ngà voi được.”
Cô gái khinh thường, chẳng buồn đáp lại với Thiệu Uy.
***
Cái gọi là trò chơi chính là chơi bài tẻ nhạt.
Vài người ngồi xung quanh bàn, vừa hay đối diện với Chu Lai là Lâm Tư Dật.
Thiệu Uy là chủ nhà nên cũng đã giới thiệu hai người với nhau, chẳng qua Chu Lai và Lâm Tư Dật vẫn không nói gì như cũ.
Trong mắt người ngoài, thoạt nhìn Chu Lai và Lâm Tư Dật chắc chắn không như có quan hệ gì sâu xa cho lắm. Mặc dù trò chơi vừa nãy rất mập mờ, nhưng dường như cũng không thay đổi được mối quan hệ của hai người họ được. Dù sao KOL và học sinh giỏi có nghĩ kiểu gì cũng không thể cùng xuất hiện được.
Có Phương Tinh là cứ đá đá chân dưới bàn của Chu Lai, nháy mắt ra hiệu với cô.
Cuộc nói chuyện ở nhà vệ sinh lúc nãy khiến Phương Tinh nghĩ Chu Lai ngầm đồng ý đánh cược.
Chu Lai không để ý đến Phương Tinh, chỉ chăm chú vào bài trong tay.
Kỹ năng đánh bài của cô không tốt, thua liền mấy ván. Thua tiền là chuyện nhỏ, nhưng cảm thấy có hơi mất mặt. Trầm Bân Bân ngồi phía sau Chu Lai cứ luôn “trắc” một tiếng, nhắc nhở: “Cậu không nên đánh như vậy đâu!”
Chu Lai tức không nói nên lời: “Là cậu đánh hay tớ đánh, tớ vui là được.”
Vẻ mặt Trầm Bân Bân vô tội.
Ấy thế Lâm Tư Dật phía đối diện đã thắng hết mấy ván. Chỉ một lát mà chip trước mặt anh đã xếp thành một ngọn núi nhỏ rồi.
Lúc anh đánh bài rất ung dung, không bao giờ giục người khác, cũng không đắc ý vênh váo. Không biết là do vốn dĩ tính tình của anh tốt sẵn hay là do thắng nữa mà dáng vẻ của anh rất vô hại, rất ngoan, nhưng cũng không phải kiểu dễ gần. Anh giống như là chú tiểu trắng trẻo bị một đống yêu ma quỷ quái vây xung quanh, dù cho chướng khí mù mịt cũng không ảnh hưởng gì đến anh.
Bốn người chơi đấu địa chủ, đến cuối cùng có vài người chơi mánh. Chỉ cần Lâm Tư Dật làm nông dân, còn lại hai người thì tự động chung đội với anh.
Chu Lai thích làm địa chủ, nhưng mà không hiểu sao xui đến vậy.
Thiệu Uy bên cạnh cười ha ha ha, nói: “Không muốn nộp tiền thì có thể chọn trò chơi trừng phạt đó.”
Rõ ràng là nói để cho Chu Lai nghe – người luôn phải nộp tiền, Chu Lai hỏi lại: “Trò chơi trừng phạt gì thế?”
Thiệu Uy nhướng mày nhìn Lâm Tư Dật bên cạnh: “Đàn anh, anh nói trò chơi trừng phạt nào được đây? Dù sao anh cũng là người thắng lớn mà.”
Bàn tay đang cầm bài của Lâm Tư Dật hiện rõ từng khớp xương, anh ngẩng đầu, đúng lúc đối diện với ánh mắt Chu Lai.
Một tia sáng chiếu đến, ánh sáng chiếu lên gò má Lâm Tư Dật khiến cho những đường nét gương mặt của anh hiện lên từng đường nét rõ ràng. Anh nhếch môi, khóe miệng hơi giật giật, đôi mắt hoa đào khi nhìn người ta như đang chứa đựng vô vàn thâm tình.
Chu Lai run lên, tùy ý ném một trái bom, cắt đứt lời Lâm Tư Dật muốn nói: “Muốn trừng phạt cái quỷ gì, tớ có khả năng trả chút tiền ấy.”
Sau đó, Chu Lai nộp rồi lại nộp.
Phương Tinh chịu không nổi nữa, hỏi Chu Lai: “Sao mày lại thành như vậy?”
Chu Lai không còn cách nào nữa: “Xui thôi.”
Chơi nửa tiếng, Lâm Tư Dật đưa tay xoa gáy, thay người lên sân khấu.
Chu Lai thua hoài thua mãi nên không còn hứng chơi nữa, đứng dậy đi đến quầy bar uống một ly nước.
Thật ra thì thua tiền không sao cả, chẳng qua không muốn mất mặt trước bạn học cũ thôi.
Tính đi tính lại, Chu Lai và Lâm Tư Dật cũng là bạn cùng bàn ngồi một học kì, hơn nữa còn là học kì vừa lên cấp ba, thời gian ngồi chung cũng chỉ có bốn tháng. Bốn tháng mà thôi, không chiếm mấy thời gian trong hai mươi sáu năm cuộc đời của Chu Lai. Nhưng mà nghĩ kĩ thì lại có rất nhiều kí ức, van ký ức giống như chạm vào chốt mở ào ào như nước lũ không đóng lại được. Cô vẫn cứ cảm thấy đêm nay Lâm Tư Dật giống như đang tỏ ra cười nhạo đồ học dốt là cô. Không chỉ không biết làm bài tập, mà ngay cả chơi bài cũng không xong.
Chu Lai lấy điện thoại ra, vào Weibo theo thói quen.
Không đọc tin tức một ngày mà số tin đã thành con số 999+ đỏ chói, ngay cả người theo dõi cũng tăng lên 999+.
Trên Weibo là bài hôm qua mới đăng, nhưng mà cũng chỉ là bức ảnh tự sướng thôi. Gần đây nhiệt độ cả nước đã giảm xuống trên diện rộng, dưới bài đăng đều là bình luận của người hâm mộ hỏi han ân cần. Tài khoản người hâm mộ “Sao thủy nhưng không có nước” đã ba tháng rồi chưa nhắn cho cô nhưng hôm nay đã gửi cho cô tin nhắn riêng: [Mùa đông đến rồi.]
Chu Lai hơi bất ngờ, chủ động nhắn lại: [Đúng rồi, mùa đông ở thành phố H có thể dự đoán được.]
***
So với Chu Lai đang thở hổn hển thì Lâm Tư Dật không có nhiều suy nghĩ lung tung như cô. Anh chưa bao giờ có suy nghĩ cười nhạo bất kỳ ai, nhưng đúng là đêm nay cố ý thắng tiền của Chu Lai. Cuối cùng anh đưa cho Thiệu Uy hết số chip thắng được, nói hôm nay anh mời rượu tất cả những người chơi bài. Ngoài miệng thì Thiệu Uy nói đàn anh khách sáo quá nhưng tay lại vội vàng lấy tiền chip.
Không còn sớm nữa, Lâm Tư Dật định quay về kí túc xá vì ngày mai còn có một đống việc phải làm. Trước khi về, anh định đi tới phòng vệ sinh rửa tay, vừa hay gặp Chu Lai đang dặm lại lớp trang điểm.
Lần này bốn mắt nhìn nhau qua tấm gương, Lâm Tư Dật tựa như đã không còn sự lạnh lùng như lúc trước nữa, đúng là đêm nay anh đã thắng rất nhiều tiền từ tay cô.
Còn Chu Lai thì rất khí thế, cô cất son môi, chủ động bắt chuyện với Lâm Tư Dật.
Lâm Tư Dật gật đầu xem như đáp lại, không lên tiếng.
Anh mở vòi nước, lưng hơi cong. Dòng nước men theo từng khớp xương, luồng qua những ngón tay anh. Cách anh thể hiện toát lên vẻ lạnh lùng.
Chu Lai trang điểm xong cũng không đi, ngắm Lâm Tư Dật rửa tay một cách vô nghĩa, nhìn thẳng thừng đánh giá anh.
Cuối cùng cô cũng không nhịn được nữa, hỏi một câu: “Này, cậu không còn nhớ tớ à?”
Ánh mắt Lâm Tư Dật dừng trên người cô, vòi nước cũng quên tắt.
Theo như Chu Lai thấy, thì ánh mắt của anh chắc chắn là đang ngờ vực.
Cô không nhịn được cười, hơi có ý trêu đùa: “Thật sự không nhớ à? Chẳng lẽ trong mắt học sinh giỏi chỉ có học thôi hả? Không ưa đám học sinh dốt tụi tôi à?”
Lâm Tư Dật lắc đầu, anh muốn nói anh nhớ, nhưng Chu Lai lại cắt ngang lời anh định nói: “Trường THPT số 2 thành phố C. Trường cấp 3 cũ của cậu, cậu có ấn tượng gì không?”
“Chu Lai, tớ còn nhớ cậu. Lúc học cấp ba chúng ta đã từng ngồi cùng bàn.” Bỗng nhiên Lâm Tư Dật mở miệng.
Chu Lai khựng lại, vẻ mặt không dám tin nhìn Lâm Tư Dật trước mắt.
Trong lòng cô thầm nghĩ, giọng anh khi gọi tên cô còn nghe hay thật đó.
Thật bất ngờ khi Lâm Tư Dật không quên cô, thật khó hiểu khi cô lại cảm thấy vui.
Lâm Tư Dật lặp lại tên cô một lần nữa, cách gọi tên cô vẫn êm tai như trước: “Chu Lai, tớ còn nhớ cậu.”
Hiếm khi nghe thấy anh chàng này nói được một câu dài nên Chu Lai vui ra mặt: “Thì ra là cậu còn nhớ tớ.”
“Tớ nhớ.”
Sao mà không nhớ được.
Lâm Tư Dật cứ nghĩ, người không còn nhớ là cô mới đúng.
Vẻ mặt Chu Lai gian xảo nhìn Lâm Tư Dật: “Gặp lại bạn cũ, cậu tặng tớ một món quà lớn đấy. Chẳng nể nang gì cả.”
Giọng nói Lâm Tư Dật có vẻ từ tốn: “Tối nay hơi may mắn.”
Thực ra Chu Lai không thèm để ý tới chút tiền này đâu, chỉ muốn đùa Lâm Tư Dật thôi: “Dù sao cậu cũng mạnh tay thật, phải có phong độ đàn ông chứ. Thắng mỗi phụ nữ không có vẻ vang gì đâu? Lại còn là thắng bạn học cũ như tớ đây nữa?”
Lâm Tư Dật thật thà nói xin lỗi Chu Lai.
Thực ra anh cũng không có ý muốn thắng cô gì đâu, chỉ là không ngờ tối nay lại may như vậy.
Chu Lai ra vẻ của người đang muốn gây sự, ngang ngược: “Giải thích có ý nghĩa gì chứ?”
Lâm Tư Dật không nói nữa, anh chỉ nhìn Chu Lai. Ánh mắt trong trẻo, mang theo một chút vô tội hoặc cũng có thể là khó xử.
Chu Lai có cảm giác mình đang ăn hiếp Lâm Tư Dật, vô tình hạ giọng: “Như vậy đi, lấy công chuộc tội. Cho tớ mượn cậu một ngày, làm người mẫu cho cửa hàng trên Taobao của tớ được không?”[1] Nguyên tác: 他这模样纯粹. Có nghĩa là dáng vẻ đơn thuần, tinh khiết. Vì thấy tính chất của hoa sen cũng như vậy nên mình thay bằng cụm từ đó.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook