Liệt Hỏa Như Ca
Quyển 2 - Chương 16

Từ khi Liệt Minh Kính qua đời, Liệt Như Ca và Chiến Phong lần lượt rời khỏi, địa vị của Liệt Hỏa Sơn Trang trong võ lâm cũng không còn lớn như trước. Ám Hà Cung yên ắng đã vài chục năm nay phảng phất nhưu bừng tỉnh chỉ trong một đêm, thế lực của nó phân bố khắp nam bắc, lờ mờ có khí thế của triều đình. Dân giân đột nhiên âm thầm lưu truyền một lời đồn, Ám Hà Cung sẽ cướp lấy thiên hạ, một cơn mưa máu sẽ trải khắp đông tây.

Người trong giang hồ đều đã mẫn cảm nhận ra biến hóa thế cục, Ám Hàng Cung phảng phất như bị một lực lượng mạnh mẽ khống chế, tăng trưởng cực kỳ nhanh chóng. Hai đại môn phái khi xưa… Duệ Lãng chưởng quản Liệt Hỏa Sơn Trang và Đao Vô Hạ chưởng quản Thiên Hạ Vô Đao Thành đều đã nương tựa vào Ám Hà Cung, triều thần trong cung đình sau đợt đề bạt và miễn nhiệm cũng đã có nhiều thay đổi vi diệu.

Một lực lượng bóng tối cường đại nổi lên.

Thế lực này tựa hồ không thể kháng cự, dường như nó đã súc tích tới một trình độ nhất định rồi, sẽ mau chóng nổ tung như sấm sét trong cơn bão!

Nhưng mà…

Lại xảy ra một chuyện ngoài dự kiến của mọi người.

Thế lực Ám Hà Cung như một cái tháp cao, chẳng biết bị ai đó nhẹ nhàng rút một cái từ tầng thấp nhất, ầm ầm sụp đổ. Tình thế phát triển cực nhanh, khiến mọi người trong thiên hạ còn chưa kịp nháy mắt đã thấy tất cả các cửa hiệu của Ám Hà Cung toàn bộ đóng kín, những triều thần có liên quan tới Ám Hà cũng liên tiếp bị bỏ tù, ngay cả Liệt Hỏa Sơn Trang và Thiên Hạ Vô Đao thành cũng bị đại quân triều đình chiếm giữ.

Một hồi huyết chiến trong dự tính cứ như vậy hóa thành hư ảo.

******

Tĩnh Uyên Vương phủ.

“Vương gia, giờ người đang ở đâu?” Bạch Hổ lo lắng đi tới đi lui trong phòng. “Thế lực Ám Hà Cung bị thanh trừ, Ám Dạ La nhất định sẽ không bỏ qua cho Vương gia, người có thể gặp nguy hiểm không đây?”

Huyền Hoàng nhìn về phía Mộ Dung Nhất Chiêu nói: “Mệnh lệnh cuối cùng của Vương gia là dành cho ngươi, hẳn ngươi biết tình huống của ngài?”

Mộ Dung Nhất Chiêu nhíu mày nói: “Vương gia chỉ dùng bồ câu đưa thư, mật ngữ trên tờ giấy lệnh cho ta khống chế thế cục của Liệt Hỏa Sơn Trang, nhưng tình cảnh của người ra sao ta cũng hoàn toàn không hay biết.” Hóa ra, Kim Hỏa đường chủ của Liệt Hỏa Sơn trang lại là một trong các thị vệ ở Tĩnh Uyên Vương Phủ, Thanh Khê.

Hai chân gác trên ghế, Lôi Kinh Hồng đột nhiên nói: “Thảo luận mấy thứ này có ích gì! Giết vào Ám Hà Cung, cứu Tĩnh Uyên Vương ra! Cho dù Ám Dạ La lợi hại tới cỡ nào cũng không phải đối thủ của tất cả chúng ta!”

Hoàng Tông lườm y một cái: “Coi như ngươi thông minh, chẳng lẽ mọi người không nghĩ ra sao? Đừng nói theo lời đồn, võ công Ám Dạ La thâm sâu khôn lường, vị trí cụ thể của Ám Hà Cung ở nơi nào chúng ta cũng chẳng hay biết! Nói mấy cái này có lời gì?!”

Lôi Kinh Hồng vẫn nở nụ cười, chẳng hề phản bác. Từ khi Hoàng Tông hộ tống y từ Liệt Hỏa Sơn Trang về Giang Nam Phích Lịch Môn, hai người âm thầm nảy sinh tình cảm. Lôi Kinh Hồng tính tình lỗ mãng không sợ trời không sợ đất nhưng lại sợ nàng tức giận.

Huyền Hoàng trầm tư nói: “Ám Hà Cung ở đâu, thật sự không chút dấu vết hay sao?”

Mộ Dung Nhất Chiêu nói: “Liệt Minh Kín lúc còn sống từng truy lùng vị trí Ám Hà Cung, cũng tóm được một số dệ tử của Ám Hà, nhưng tìm theo những manh mối này lại phát hiện Ám Hà Cung đã chon vùi toàn bộ những nơi có khả năng bại lộ. Bọn chúng hẳn đã chuyển tới nơi ẩn náu khác.”

Lôi Kinh Hồng nói chen vào: “Cũng có thể vẫn ở chỗ cũ, chỉ che dấu chút ít để tránh bại lộ thông đạo. Dùng hỏa khí của Phích Lịch Môn chúng ta oanh tạc, xem xem bọn chúng trốn ở đâu, nhất định phải nổ cho chúng tới tro bụi cũng chẳng còn!”

Hoàng Tông cả giận nói: “Nói bậy! Vạn nhất làm tổn thương tới vương gia thì phải làm sao?” Lôi Kinh Hồng nghĩ lại cũng đành im lặng.

Xích Chương nói: “Ám Hà Cung lần này nguyên khí đại thương, Ám Dạ La có lẽ sẽ tránh né một thời gian.”

Huyền Hoàng nhìn ra ngoài cửa sổ tối đen: “Thế lực Ám Hà Cung rốt cuộc lớn tới nhường nào, đây vẫn là một điều bí ẩn. Mười chín năm trước Ám Hà Cung biệt tích giang hồ, tất cả mọi người đều nghĩ Ám Hà Cung đã bị tiêu diệt, nhưng mấy tháng nay chúng lại mau chóng quật khởi như một kỳ tích. Nếu cho Ám Dạ La một cơ hội nghỉ ngơi lấy sức, khi y trở lại sẽ trở nên đáng sợ hơn so với hiện tại gấp trăm lần.”

“Có thể vì nguyên nhân này không?” Bạch Hổ kinh ngạc nói: “Vương gia vì phá hủy hoàn toàn Ám Hà nên mới không trở lại bên chúng ta.”

Mọi người đều trầm mặc.

Không khí trong phòng nghị sự phảng phất như ngưng đọng lại, mỗi một hơi thở đều như sắp đứt đoạn.

Mặc dù không ai lên tiếng, nhưng trong lòng mỗi người đều hiểu. Tĩnh Uyên Vương giờ tung tích không rõ, có lẽ đang trong tình cảnh vô cùng nguy hiểm.

Đã không có Tĩnh Uyên Vương.

Vậy thắng lợi còn có ý nghĩa gì chứ?

******

Dưới lòng đất sâu thẳm.

Thủy lao âm u heo hút ánh sáng.

“Kế hoạch thật hoàn hảo.” Ám Dạ La nhẹ nhàng ngửi hơi rượu, chén rượu hoàng kim chớp lên rạng rỡ, thanh âm của y nhu nhã bình tĩnh. “Ngay từ đầu các ngươi đã thu xếp ổn thỏa phải không? Từ việc ám sát ta đến sau khi thất bại bị bắt vào Ám Hà Cung, tới cả việc ta muốn khống chế Ngọc Tự Hàn, toàn bộ đều trong kế hoạch của các ngươi, đúng không?”

Tuyết nở nụ cười sáng lạn, vô tay nói: “Đúng vậy. Ngươi tựa như một con se sẻ ngoan ngoãn, từng bước từng bước đi vào cạm bẫy mà chúng ta giăng sẵn.”

Ám Dạ La nheo mắt lại, hạt chu sa giữa hai hàng mi nhoáng lên vài lần. Y nhìn quanh phòng giam, Chiến Phong bị treo ngược, hai tay dán vào vách tường, trên người chằng chịt vết máu, phát ra một cỗ khí tức băng lãnh. Tuyết khoanh chân ngồi trên mặt đất, nhẹ nhàng dựa vào tường cười, tấm áo trắng chói lóa như một đóa hoa tươi mát. Như Ca cách Tuyết không xa, nàng ngồi ôm đầu gối, ánh mắt trong sáng. Sinh tử của bọn họ vẫn bị y nắm trong tay, nhưng, bọn họ lại chẳng lộ vẻ sợ hãi.

Ám Dạ La tới gần Như CA, ngồi xổm xuống, nâng cằm nàng lên: “Diễn xuất của ngươi thực sự rất xuất sắc, ta vẫn nghĩ ngươi thực sự mất trí nhớ cơ đấy.”

Như Ca cười một cái: “Ngươi cũng chẳng phải dễ lừa, ban đầu, uống xong “quên” ta quả thực đã quên đi rất nhiều thứ.”

“’Quên’ mất hiệu lực khi nào?”

“Ngươi không nên để Huân Y tới thăm dò ta, lại càng không nên để nàng ta dẫn ta tới thăm Chiến Phong và Tuyết.” Ngày đó, khi Tuyết hôn lên vành tai nàng, giải chú của ‘quên” đã truyền vào cơ thể nàng, nàng đã không còn bị khống chế bởi thuốc độc đó nữa. Cho nên, khi không có ai, nàng và Ngọc Tự Hàn có thể cùng nhau thương nghị rất nhiều chuyện mà không khiến ai nghi ngờ.

Ám Dạ La nhướn mày: “Ngươi không hận Ngọc Tự Hàn sao?”

“Vì sao ta phải hận sư huynh?”

“Hắn đã bán đứng các ngươi.”

Như Ca mỉm cười: “Ta đã nói rồi, ta tuyệt không tin. Ngọc sư huynh tuyệt đối không phải người như vậy, cho dù có nhiều căn cứ chính xác, cho dù Ngọc sư huynh chính miệng thừa nhận, ta vẫn sẽ không tin. Ngọc sư huynh là người liêm khiết chính trực nhất trên đời này.” Sự tín nhiệm của nàng đối với Ngọc Tự Hàn sẽ không bị bất cứ thứ gì dao động, sự tín nhiệm này đã ăn sâu vào cốt tủy của nàng. Nàng chẳng qua chỉ diễn kịch cho Ám Dạ La xem mà thôi.

Hai gò má Ám Dạ La hiện lên một tia tứ giận, y chưa bao giờ thấy qua sự tín nhiệm tới mức cố chấp như vậy: “Chỉ có điều, Ngọc Tự Hàn liêm khiết chính trực lại nhân lúc ngươi thần trí không rõ đoạt đi thân thể ngươi!”

Tuyết cả người chấn động, khuôn mặt thất sắc: “Nha đầu…”

Thân thể Chiến Phong cũng đột nhiên cứng ngắc!

Hai gò má Như Ca ửng đỏ, tới cổ cũng dần chuyển hồng.

Tuyết nắm lấy vai nàng, giọng run run nói: “Ngọc Tự Hàn… Y… Y đã làm chuyện đó với ngươi sao?” Đáng ghét! Y thề, y nhất định sẽ giết Ngọc Tự Hàn!

Như Ca ngượng ngùng nói: “Không đâu! Sư huyh chỉ làm bộ thôi.” Hơi thở nóng rực, thân thể quấn lấy nhau, chuyển động phóng đãng, từng cái vuốt ve nóng bỏng. Đêm hôm đó, Ngọc Tự hàn dùng một thủ pháp vụng về mà kỳ diệu đã lừa được Ám Dạ La, cũng trấn an thân thể xao động của nàng.

Nàng cũng không nói thêm, cũng đêm đó, nàng đã cảm thấy một cảm xúc mãnh liệt.

Mặc dù thân thể nàng vẫn còn nguyên.

Nhưng, nàng đã là một nữ nhân.

Ngón chân tái nhợt của Ám Dạ La co lại trên mặt đất, tấm áo đỏ như báu bay lên phất phới. Y bỗng nhiên phát hiện mình thực sự không hiểu bọn họ, họ dường như sống trong một thế giới hoàn toàn khác, sự tín nhiệm của họ thực khó lý giải.

Y bỗng nhiên cười lớn: “Các ngươi nghĩ chỉ như vậy là có thể đánh bại ta sao? Các ngươi cũng nên biết, kẻ thất bại thực sự không phải ta, mà là các ngươi!”

Tuyết nở nụ cười: “Kẻ thất bại luôn không muốn thừa nhận thất bại của mình! Không sao, chúng ta đều hiểu mà.”

Ám Dạ La cười lạnh: “Cuộc đời cũng như một canh bạc, ván này ta thua, cùng lắm thì đạp đổ làm lại, chỉ cần ta còn sống! Nhưng, các ngươi đều sắp chết rồi! Kẻ đã chết thì còn cơ hội gì đây! Đợi vài năm nữa, thiên hạ đều trng tay ta, mà các ngươi, lúc đó chỉ là một nắm đất vàng thối rữa mà thôi!”

Như Ca bỗng nhiên ngẩng đầu.

Chiến Phong bỗng nhiên nhắm mắt lại, y tựa hồ đã không còn hỉ nộ ai nhạc, đắm chìm trong một thế giới lạnh lùng.

Tuyết hỏi: “Ngươi muốn giết chúng ta sao?”

Ám Dạ La như thấy lời Tuyết thật buồn cười, y cười, cười tới mức bộ áo đỏ như máu bay lên phần phật: “Các ngươi còn giá trị để sống hay sao?”

Tuyết dùng tay nâng cằm, thương hại nhìn y: “Đáng tiếc, hóa ra ngươi lại ngu ngốc đến vậy.”

Ám Dạ La tức giận: “Ngươi nói cái gì?”

“Ta vẫn nghĩ ngươi sẽ yêu cầu ta làm một chuyện.” Tuyết nhàn nhã nói. “Không nghĩ tới ngươi lại ngu ngốc tới vậy ngay cả nhắc tới cũng không.”

“Nói đùa, làm gì có chuyện mà ta không làm được chứ?” Ám Dạ La kinh thường nói.

“Ta là tiên nhân.”

“Công lực ngươi chỉ còn chưa tới hai thành.” Nếu là Ngân Tuyết của mười chín năm trước, có lẽ y không phải đối thủ. Nhưng Ngân Tuyết hiện giờ, ngay cả mười chiêu của y cũng không tiếp được.

“Nhưng dù sao ta vẫn là tiên nhân.” Tuyết cười khanh khách.

“Ngươi muốn nói cái gì?”

“Giết ta, ngươi sẽ không thể thấy được người ngươi yêu thương nhất, Ám Dạ Minh.” Tuyết cười khanh khách, vừa cười, vừa nói, vừa quay lại nhìn Ám Dạ La “xoát” một cái đã tái nhợt như tờ giấy.

Ám Dạ La trợn mắt nhìn y, ánh mắt đỏ như máu: “Ngươi nói cái gì?”

Tuyết lắc đầu nói: “Tiểu La, chẳng lẽ ngươi thực sự đã già rồi sao ‘Ngươi nói cái gì’ ngươi nói cái gì’ Những lời này ngươi đã nói bao nhiêu lần rồi.”

Bàn tay tái nhợt nắm chặt lấy cổ Tuyết, Ám Dạ La xiết chặt ngón tay, sắc mặt Tuyết bị xiết đỏ như cánh hoa đào: “Đừng dùng tên nàng để true chọc ta! Nếu không ta sẽ cho ngươi một cái chết vô cùng xấu.”

Tuyết liếc mắt nhìn y: “Nếu ngươi nghĩ ta đang trêu chọc ngươi, vậy ngươi cứ giết ta đi.” Khẩu khí y không chút sơ hãi, dường như biết trước Ám Dạ La sẽ không động thủ.

“Nàng… giờ này đã là một bộ xương trắng.” Ám Dạ La tuyệt đối không tin trên thế gian này có chuyện một bộ xương có thể khởi tử hồi sinh.

“Hồn phách nàng vẫn còn.”

“Ở đâu?” Thân thể Ám Dạ La run run.

“Chẳng phải nàng thường xuyên đi vào giấc mộng ngươi sao?” Tuyết nhìn y cười.

Ám Dạ La từ từ buông cổ y, hạt chu sa giữa trán càng lúc càng đỏ, như muốn chảy máu. Đúng vậy, nàng thường xuyên đi vào giấc mộng y, chỉ nhìn y nhưng chẳng hề nói chuyện, mặc cho y khẩn cầu ra sao, nàng cũng không nói. Ánh mắt nàng thật phức tạp, có lạnh lùng, có cừu hận, còn có, không biết có phải do y ảo tưởng không, còn có một chút trìu mến. Trời biết, y có thể dùng tất cả mọi thứ để đổi lại được nghe một câu nói của nàng với y!

“LInh hồn nàng vẫn trong lòng ngươi. Vì ý chí của ngươi quá mức mãnh liệt nên mười chín năm qua, hồn phách nàng vẫn chẳng thể tiêu tán hoàn toàn.”

Máu trong cơ thể Ám Dạ La âm thầm sôi trào: “Sau đó thì sao?”

“Chỉ cần một thaant hể. Một thân thể tương tự Ám Dạ Minh, tốt nhất là có quan hệ huyết thống. Như vậy có thể đem hồn phách nàng chuyển tới thân thể mới mà không phải chịu bài xích quá lớn. Ngươi phải biết, năng lượng trong hồn phách Ám Dạ Minh đã càng lúc càng yếu.”

Ám Dạ La biết y ám chỉ ai.

Như Ca chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt bồ câu ánh lên ý cười: “Tuyết, đừng đe dọa y, nói mấy chuyện hoang đường này làm cái gì?”

Khuôn mặt Tuyết hiện vẻ kỳ dị, y quay đầu nói với nàng:

“Ngươi sai rồi, nha đầu, đây không phải chuyện hoang đường. Ta từng phong ấn linh hồn ngươi ba năm, ba năm đó, ta đã đem linh hồn người ta yêu thương để vào thân thể ngươi. Chỉ vì thân thể ngươi tinh khiết đơn thuần, cơ hồ tất cả mọi linh hồn từ bên ngoài đều có thể chiếm cứ thân thể ngươi. Liệt Minh Kính đã bị ta lừa, linh hồn nguyên bản trong cơ thể này đã sớm bị ta đuổi đi rồi.”

Như Ca phảng phất như bị đánh một quyền!

Nàng cắn chặt môi, khuôn mặt không còn chút máu: “Không, ta không tin.” Tuyết đã lừa y rất nhiều lần, lần này nhất định cũng đang lừa nàng!

“Xin lỗi.”

Thanh âm y nhẹ như một bông tuyết.

Như Ca lắc đầu: “Trên đời này nào có chuyện hoang đường như vậy.” Nàng cười khổ. “Nói như vậy, người ngươi thích vốn không phải là ta mà là linh hồn người mà ngươi yêu sao?”

“Xin lỗi.” Tuyết lặp lại, khóe mắt ánh lên vẻ xấu hổ và áy náy.

Như Ca ôm chặt đầu gối, cố gắng kiềm nén cơn phẫn nộ và thương tâm đang trào dâng, dù trong ngực nàng như có ngạn vạn lưỡi đao đâm vào!

Nhất thời, nàng không còn chút sức lực nào để nói nữa.

Mọi sức lực như bị rút sạch khỏi cơ thể nàng.

“Nàng… có thể sống lại sao?” Chén rượu hoàng kim bị ngón tay tía nhợt xiết chặt tới mức sắp biến dạng. Giọng nói của Ám Dạ La mang theo vẻ run run không thể kiềm chế.

“Sống lại chỉ là hồn phách của nàng, hơn nữa phải sống nhờ thân thể người khác.”

“Mất bao lâu?”

“Có thể là mấy tháng, cũng có thể là vài năm. Hồn phách của nàng cần từ từ tiến vào thân thể người khác, còn hồn phách vốn trong thân thể đó lại phải từ từ phiêu tán. Nếu tiến trình quá mau, cả hai hồn phách sẽ lập tức tiêu tán.”

Ám Dạ La nheo mắt, đồn tử đỏ như máu phát ra quang mang quỷ dị như mũi châm nhọn.

“làm sao ta biết ngươi không lừa ta để kéo dài thời gian?”

Tuyết tinh nghịch cười nói: “Chẳng qua chỉ là một canh bạc thôi. Tin lời ta nói, ta sẽ khiến Ám Dạ Minh sống lại. Không tin lời ta nói, vậy lập tức giết chết chúng ta đi. Thật tốt quá, quyền lựa chọn lại về tay ngươi.”

Tuyết nói sai rồi.

Quyền lựa chọn không chỉ nằm tong tay Ám Dạ La.

Như Ca cũng có thể lựa chọn.

Nàng có thể chọn khiến mình tự tìm cái chết.

MỘt kẻ đã muốn chết, cho dù ngươi có thể ngăn cản người đó tự sát một ngàn lần nhưng cũng không cách nào ngăn cản lần thứ mọt ngàn lẻ một.

Nếu Như Ca chết đi.

Trên đời này tìm đâu ra một thân thể phù hợp với Ám Dạ Minh như thế đây.

Vì vậy, Như Ca có quyền ra điều kiện với Ám Dạ La.

Nàng chỉ có hai điều kiện.

Một, Ngọc Tự Hàn, Chiến Phong không thể chết. Chỉ cần trong số họ có một người chết, nàng cũng sẽ lập tức chết theo.

Hai, nàng muốn gặp Ngọc Tự Hàn một lần.

Ám Dạ La đáp ứng.

Bất quá, y cũng có một điều kiện, mười ngày sau khi Ám Dạ La gặp Ngọc Tự Hàn. Mười ngày sau, việc trọng sinh của Ám Dạ Minh phải thấy được chút đầu mối.

******

Cánh hoa chiếu xuống mặt nước.

Hương hoa sâu kín, nhiệt khí lượn lờ, dạ minh châu tỏa sáng nhu hòa. MỘt người mảnh khác bước tới, thử độ ấm trong chiếc thùng gỗ. Độ ấm thật thoải mái, nàng khẽ thở dài, cởi bộ quần áo đỏ tươi, từ từ tiến vào làn nước thơm ngát.

Nước ấm khiến toàn bộ các lỗ chân lông trên người nàng giãn ra.

Hương hoa thấm vào mỗi tấc da thịt trên người nàng.

Hơi nóng bốc lên khiến khuôn mặt trong sáng của nàng phơn phớt hồng, ươn ướt như quả đào phủ sương sớm trên cây.

“Đẹp quá.”

Tuyết si ngốc nhìn y, nụ cười trong sáng đáng yêu.

Như Ca vốn không để ý tới y, song ánh mắt y tựa hồ không chớp lấy một cái, cứ nhìn chằm chằm vào nàng. Mặc dù trong mắt y không chút dâm tục nhưng lại khiến nàng không được tự nhiên, từ từ chìm xuống mặt nước.

“Ngươi ra ngoài có được không.” Nàng đã hơi giận.

“Không được.” Y trả lời không chút do dự.

“Ngươi ra ngoài ngay! Ta muốn tắm rửa!” Khuôn mặt nàng so với nước còn nóng hơn.

Tuyết chìa ngón tay trỏ ra nói: “Sai rồi. Không phải ngươi đang tắm mà là đang buông lỏng da thịt trên cơ thể. Người ta muốn ở bên cạnh nhìn, như vậy mới có thể đạt được hiệu quả tốt nhất.”

Như Ca nhìn y: “Tuyết, ngươi đang lừa Ám Dạ La phải không?”

Tuyết đi tới bên chiếc thùng gỗ của nàng, ngón tay trắng trẻo gảy lên cánh hoa trên mặt nước.

“Xin lỗi.”

“Hai chữ ‘xin lỗi’ này ngươi đã nói ba lần rồi .” Như Ca cười khổ.

“NGười ta thực sự cảm thấy có lỗi mà.” Tuyết cúi đầu.

“Chẳng lẽ lại không thể nói thật với ta sao?”

Tuyết xoa xoa khuôn mặt, ánh mắt mờ mịt: “Nha đầu, ngươi biết không, ta không thể chết thêm lần nữa.”

Như Ca chăm chú nhìn y.

“Mỗi lần biến mất, ta phải dùng một trăm năm mới có thể ngưng tụ lại thành hình, nhưn ta lại mạnh mẽ phá băng thoát ra, thể xác này đã trở nên yếu ớt không chịu nổi. Nếu lại ‘chết’ thêm lần nữa, ta sẽ thực sự hồn phi phách tán.”

Nước mắt lấp lánh bên khóe mắt y:

“Ta không muốn chết, ta muốn vĩnh viễn ở bên cạnh ngươi.”

Trái tim Như Ca co lại: “Cho nên?”

“Cho nên, đem hồn phách của Ám Dạ Minh đổi sang cơ thể nàng, đem hồn phách của nàng chuyển tới bên người ta.” Thanh âm của y càng lúc càng nhẹ.

“sau này, ngươi lại đem hồn phách đó đổi tới thân thể người khác phải không?”

“Xin lỗi.”

Như Ca hít một hơi nói: “Dùng một con người như cái túi đựng mà chỉ xin lỗi là được sao? Trong túi có gì, ngươi thích thì nhét vào, không thích thì lấy ra, có để ý tới cảm giác cái túi không?”

Khuôn mặt Tuyết tái nhợt, y nắm lấy tay nàng:

“Nha đầu!”

Nàng rút tay lại, đưa vào trong nước rửa đi rửa lại, rửa tới mức mu bàn tay ê ẩm đau. Một lúc lâu sau nàng mới ngẩng đầu, đôi mắt tối đen như một hang sâu:

“Tuyết, ngươi thực sự cảm thấy có lỗi với ta sao?”

Tuyết tựa hồ không nói nên lời, gương mặt trắng bệch như tờ giấy, y gật đầu.

“Vậy, phiền ngươi chiếu cố cho Ngọc sư huynh và Chiến Phong được không?” Nàng nói rất chậm, như muốn chắc rằng y nghe rõ.

Tuyết sững sờ: “Ngươi vẫn chỉ quan tâm tới hai người bọn họ sao.”

Như Ca cười khổ: “Vưới điều kiện tiên quyết là không thương hại tới ngươi, cố gắng bảo vệ họ có được không? Ngươi cũng phải tự bảo trọng, hy vọng ngươi và nàng có thể chung sống hạnh phúc.” Nàng lo lắng, nếu ý chí của mình biến thành Ám Dạ Minh, vậy nàng có thể quên đi việc bảo vệ họ không?

Y nhìn nàng, hàm răng cắn chặt:

“Ngươi không ghen sao? Hy vọng ta và nàng hạnh phúc bên nhau… Ngươi chưa từng thích ta phải không?”

“Người ngươi thích cũng không phải ta.”

“Ta…” Tuyết xiết chặt tay, bàn tay run run.

Như Ca chìa tay phải ra cầm lấy tay y, nghiêm mặt nói: “Dù thế nào cũng rất cám ơn ngươi. Ngươi đã làm nhiều việc giúp ta, cũng chịu nhiều đau khổ rồi, ta còn chưa từng cảm ơn ngươi.” Cho dù nàng trong lòng y chỉ là một cái túi, giờ phút này nàng vẫn nhớ y đã đối tốt với mình ra sao.

“cám ơn ta, thì hôn ta đi!”

Tuyết thoạt nhìn vô cùng ủy khuất, khóe mắt ngân ngấn lệ như một đứa trẻ.

“Được.”

Như Ca quỳ gối đứng dậy, xòe hai tay ôm lấy đầu Tuyết. nàng nhẹ nhàng hôn lên vầng trán y.

Mùi hoa phiêu tán trong không khí.

Nước ấm từ từ tỏa làn sương khói mờ nhạt.

Nụ hôn này.

Thật ấm áp.

Nụ hôn này, từ giữa trán truyền tới yết hầu y, đi qua lục phủ ngũ tạng y, xuyên qua ngón tay, xuyên qua tới từng ngón tay, thấm vào mỗi giọt máu, khắc sâu vào đáy lòng y.

******

Đêm khuya.

Như Ca ngủ say trên giường.

Nàng ngủ rất sâu, hai má hồng hồng, thân thể cuộn lại, nhịp thở đều đều như một đứa trẻ, trong giấc mộng, nàng dường như không chút u sầu.

Ám Dạ La ngồi bên giường, y chăm chú nhìn nàng, hạt chu sa giữa my tâm đã chuyển sang màu đỏ sậm. Vài sợi tóc dính trên khóe môi hồng của nàng, mái tóc dài đen nhánh buông sau lưng, tạo nên một sức hấp dẫn kỳ lạ.

Y vươn tay, đầu ngón tay chạm vào khóe môi mềm mại đó.

Như Ca kinh ngạc.

Nàng bỗng dưng mở mắt.

Đôi mắt đen bóng ngời sáng, ban đầu còn có vẻ mờ mịt và ngạc nhiên, sau đó nàng nhìn Ám Dạ La, lại quay lại nằm trên gối, nhắm mắt lại nói:

“Ta là Liệt Như Ca.”

Nàng không phải Ám Dạ Minh.

“Ta biết.”

Ngón tay tái nhợt của Ám Dạ La quấn lấy mái tóc đen sẫm của nàng, kéo mạnh một cái. Như Ca đau tới mức nhảy dựng lên, máu tươi chảy xuống, một cụm tóc bị y giật mất.

“A --!”

Nàng đau tới mức thái dương chảy mồ hôi lạnh!

“Ngươi làm gì vậy!” Nàng cả giận nói, mắt như tóe lửa. Thật sự rất đau, hơn nữa nàng lại không hề đề phòng.

Giọng của Ám Dạ La âm nhu thương cảm:

“Ta rất sợ hãi.”

Như Ca giật mình, trước giờ Ám Dạ La nàng thấy đều tàn nhẫn vô tình, nhưng một câu nói này khiến nàng cảm thấy như y đang làm nũng, như trẻ con sợ sét đánh.

“Ngươi sợ thì sợ, sao lại kéo tóc ta!”

Ám Dạ La ngửi những sợi tóc nàng trên ngón tay: “Ta đang sợ hãi, vì sao ngươi thoải mái ngủ được cơ chứ? Vậy thật bất công.”

Như Ca nói: “Vậy đã nói không công bằng sao? Vậy ngươi giết hại vô số nhân mạng lại công bằng sao?”

“Đương nhiên là công bằng!” Ám Dạ La vung tay, xiêm y đỏ tươi bay lên phất phới. “Thế gian này cho ta thống khổ, ta cũng trả lại thế gian thống khổ. Chẳng lẽ đó không phải là công bằng nhất sao!”

Như Ca kinh hãi cười.

Nàng không nghĩ một người có thể đem loại lý lẽ này nói kiểu cây ngay không sợ chết đứng như vậy.

“Thống khổ của ngươi là gì?”

Nàng hỏi.

Khóe mắt Ám Dạ La bỗng nhiêm ảm đạm như giọt máu đen tối nhất. Y nhìn nàng, thanh âm nhỏ tới mức nàng phải nghiêng nghiêng đầu mới có thể nghe thấy:

“Ngươi hẳn đã biết chứ.”

Y tái nhợt như quỷ, ngón tay run run: “Vì sao… Vì sao… ngươi lại tránh né ta như rắn rết chứ?” Một giọt huyết lệ chảy xuống từ khóe mắt y, chất lỏng đỏ tươi như mùa xuân diễm lệ nhất.

Đột nhiên --

Ám Dạ La dùng sức kéo tóc nàng, khiến thân thể nàng đau đớn vặn vẹo! Y quát: “Ngươi chỉ có thể cười với ta! Chí có thể khóc vì ta! Tất cả cảm tình, tất cả mọi thứ đều chỉ có thể vi ta! Ngươi cho rằng ngươi thoát được rồi sao? Ta muốn bắt ngươi về! Ta muốn ngươi nếm trải sự đau đớn gấp trăm lần,ngàn lần, vạn lần ta!”

Ám Dạ La gầm lên điên cuồng.

Y gào to trong lòng đất như tiếng rít gào của lệ quỷ!

Như Ca đau tới mức thở không nổi, thậm chí có một khắc, nàng cảm thấy như thân thể mình sẽ bị y bẻ gãy.

“Ta là Liệt Như Ca! Ta không phải Ám Dạ Minh!”

Nàng giãy dụa hô hoán!

Không, nàng không muốn chết, nàng không cam lòng chết như vậy!

Am Dạ La lại đột nhiên an tĩnh trở lại.

Y không hít thở, yên lặng như một bức tượng gỗ, yên lặng chăm chú nhìn Như Ca thở dốc, ánh mắt y cũng chẳng hề chớp lấy một cái.

“Ta rất sợ hãi.”

Ám Dạ La lẳng lặng ôm láy lưng Như Ca, vùi đầu vào bụng nào.

Y bắt đầu nghen ngào:

“Tỷ tỷ, vạn nhất tỷ không thể sống lại, La Nhi phải làm sao đây? La Nhu thực sự rất sợ…”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương