Liệt Hỏa Kiêu Sầu
-
Chương 58
Edit: Yển
Beta: Phong Lưu Quân
Vương Trạch quá thân với Yên Thu Sơn, thân đến mức Yên Thu Sơn mới đâm nhát dao thứ nhất, hắn đã có thể nhìn ra hướng đi tiếp theo. Đó là một phù chú chỉ có khả năng đặc biệt hệ kim loại mới dùng được, trong nháy mắt có thể rút sạch tất cả năng lượng của một người, khiến electron tự do trong sản phẩm kim loại phân bố lại trên tay hắn, sinh ra điện áp đủ lớn, hồ quang điện sẽ bắn xuyên không khí trong phạm vi rất nhỏ, thường dùng để dẫn nổ vật phẩm nguy hiểm.
Đặc biệt là trong không gian kín!
Trong tích tắc, Vương Trạch đã hiểu hắn muốn làm gì, kinh hãi trợn tròn mắt, trừng mắt nhìn “phẩm màu máu” bôi đầy tường.
Loại phẩm màu tên “trậm” này có tính chất trơn bóng, thích máu thịt tươi mới, cho dù cách khăn giấy cũng có thể nhanh chóng thẩm thấu bám lên. Nó sợ sáng, sợ lửa, bởi vì vật chất tính dầu trong đó dễ bị dẫn cháy, mà máu giao nhân chứa độc tố có mật độ năng lượng cực kỳ cao, một khi bị dẫn cháy sẽ lập tức phát nổ.
Lúc này, kết giới bịt kín do âm trầm tế tạo ra không gì phá nổi, ở nơi này dẫn nổ “trậm” dính đầy trên tường, có thể nổ cao sơn vương tử ra bã!
Như vậy, không ai có thể phục sinh đám nhân ma thượng cổ sớm nên xuống mồ này nữa nhỉ.
Sau khi Tri Xuân trúng hải độc, Yên Thu Sơn điên cuồng tra vô số tư liệu – về hải độc, về thận đảo.
Nhưng càng tra thì sự do dự trong lòng hắn càng tăng lên. Bởi vì hắn phát hiện, trong lịch sử chưa từng có tiền lệ thận đảo xuất hiện trong phạm vi thềm lục địa.
Thận đảo là do thận trùng cấu thành, mà thận trùng tuy trông gớm ghiếc, lại là một loại sinh vật cực kỳ nhạy cảm, rất sợ “sức sống”. Vùng duyên hải nhiều bãi đánh bắt cá, nhiều du thuyền, loài người và các loài sinh vật biển hoạt động thường xuyên, thận đảo căn bản không thể tới gần. Bởi vì còn chưa kịp tới gần khu hoạt động của con người, thận trùng đã sợ hãi bỏ chạy tứ tán, thận đảo sẽ tự tan rã.
Ngay cả các đại lục đất rộng người thưa, thận đảo cũng chưa từng tới gần, huống hồ đất nước nhân khẩu dày đặc này.
Như vậy… thận đảo suýt tới gần lục địa ấy, rốt cuộc từ đâu đến?
Yên Thu Sơn vốn không phải là người dễ hướng đến thuyết âm mưu, bởi vì hắn biết mình chẳng có gì để mưu đồ. Huyết mạch nhà hắn quá loãng, họ hàng cũng phần lớn là người bình thường, rất ít qua lại. Hắn một nghèo nàn hai trắng tay, chỉ có Tri Xuân. Nhưng Tri Xuân với hắn là vật báu vô giá, đối với người khác thì thật ra chẳng là gì. Tri Xuân vừa không có tiếng tăm lan xa như thập đại danh đao, cũng không sắc nhọn vô song như những ma đao, yêu đao truyền lại đời sau. Là một thanh “cổ đao”, hắn quá ôn hòa, thiếu sự sắc bén, thậm chí không được coi là thượng phẩm.
Người là người bé nhỏ chẳng đáng kể, đao là đao bé nhỏ chẳng đáng bàn, rốt cuộc có gì đáng để kẻ khác vắt hết óc tính kế?
Cho đến khi có người tìm tới cửa, hỏi hắn có muốn sửa Tri Xuân hay không.
Hắn mới hiểu, thì ra những người đó thiếu một người viết tế văn.
Yên Thu Sơn nghĩ, một nhân viên chạy việc bên ngoài như hắn, Cục Dị khống có hàng ngàn hàng vạn, ngành nghề cố định người ra kẻ vào nườm nượp, cho dù nhóm này chết rồi, về sau vẫn sẽ có người mới gia nhập. Nhưng kẻ gọi là “cao sơn vương tử” này là nhân ma thượng cổ, “nhân ma thượng cổ” thì khác, một tay có thể đếm hết, chết một kẻ thiếu một kẻ, rất quý.
Hắn làm việc này tương đương với dùng xe taxi chạy đầy đường đổi xe cổ phiên bản giới hạn, đủ lời không lỗ.
Những chuyện hắn tra được trong mấy năm nay đều đã cất kỹ, tiểu tử Vương Trạch kia coi như có lương tâm. Nếu đã có thể lần theo chút ít manh mối hắn để lại tìm đến đây, chứng tỏ còn chưa quên hắn… vậy có lẽ cũng tìm được thứ hắn để lại rồi.
“Đáng tiếc,” Yên Thu Sơn bình tĩnh nghĩ, do huyết mạch quá loãng, đối phương từ đầu đến cuối luôn coi hắn thành công cụ dùng một lần, không quá coi trọng, hắn không tiếp xúc được đến bộ phận trung tâm, “giá mà ‘huyết thống’ của mình thuần thêm một chút thì tốt, không thể tìm ra gốc gác của bọn họ.”
Sau khi chết, con người sẽ có hồn chứ?
Sớm biết thế đi quy y một tín ngưỡng thì tốt rồi, tín ngưỡng nào cũng được. Như vậy khi cái chết đến, hắn có thể thuyết phục mình, trong nhục thể vẫn có linh hồn, linh hồn có thể lên trời xuống đất, tìm lại hết những thứ mất đi, kết thúc những thứ không viên mãn.
“Yên Thu Sơn!” Dao găm để lại phù chú quen thuộc trên vách đá niêm phong cao sơn vương tử kia, Vương Trạch gào lên một tiếng rát bỏng cổ họng hơn cả vừa rồi, đôi mắt hắn đỏ hoe, “Anh bị ngu à!”
Yên Thu Sơn đứng quay mặt vào tường, lưỡi dao rạch máu giao nhân. Qua khe hở sắc bén, hắn đối diện với khuôn mặt cao sơn vương tử sau khi chết vẫn còn khóc tang bên kia bức tường, nét cười lướt qua khóe miệng, “Vương Trạch, anh thấy chú ngứa da rồi đấy.”
Dao găm rạch một đường cong xinh đẹp và chính xác, chuẩn bị hoàn tất phù chú.
Tích tắc ấy, Trương Chiêu khởi động tạm dừng một giây.
Tuyên Cơ tóm gáy Vương Trạch, “Tránh ra!”
Đầu ngón tay hắn bùng ra một đám lửa, màu sắc ngọn lửa sau mấy lần thay đổi, cuối cùng thành màu tuyết trắng kỳ dị, trong tích tắc đã đốt hết oxy trong bọt khí. Bọt khí bị áp suất dưới đáy biển đè, dán lên người hắn, khiến cả người hắn trông như đang phát sáng.
Ánh lửa trắng như tuyết kia vừa tiếp xúc với kết giới âm trầm tế, kết giới lập tức “xèo” một tiếng, nơi bị ngọn lửa đốt qua như thể chảy máu, nhỏ xuống chất lỏng đặc quánh đỏ sậm gần thành màu đen.
Bên tai Tuyên Cơ đột nhiên vang lên vô số tiếng kêu thảm thiết – giống như tiếng kêu đau quanh quẩn không ngừng dưới đáy Xích Uyên hắn đã từng nghe khi mới sinh ra.
Nhẫn không còn, những ký ức hắn cho rằng đã phai nhạt từ lâu đột nhiên lại trở nên rõ nét.
Trước mắt Tuyên Cơ có vô số hình ảnh lộn xộn lướt qua, song hắn đã không kịp nhìn kỹ.
Một giây tạm dừng kết thúc, thời gian trôi nhanh gấp đôi.
Dao găm của Yên Thu Sơn gãy “rắc” một phát trong lòng bàn tay hắn, trên vách đá kia tóe ra một chuỗi tia lửa nhìn ghê người.
“Uỳnh” một tiếng, kết giới âm trầm tế đã bị phá trong chớp mắt trước khi máu giao nhân phát nổ. Vương Trạch cả đời chưa từng sử dụng thuật pháp hệ thủy mạnh như vậy, tích tắc kết giới vỡ tan, mười mấy bọt khí đồng thời bay ra, bọc trên người Yên Thu Sơn, cũng không biết trùm vững hay chưa, đã bị sóng xung kích do vụ nổ sinh ra đập vỡ từng tầng.
Tiếp đó, cả mộ đạo đều sập xuống, sóng lớn hất mọi người bên trong ra, không phân biệt là thần hay ma.
Oxy trong bọt khí của Tuyên Cơ vốn đã bị chính hắn đốt hết, lúc này vừa hay đối mặt trực tiếp với vụ nổ, bọt khí vỡ vụn luôn. Hắn vừa là hệ hỏa, vừa là người chim, tác chiến đáy biển thật sự là sân khách đến không thể “khách” hơn.
Trường hợp này không phải hắn nên làm đội cổ vũ à, sao tự dưng biến thành tiên phong rồi?!
Dòng nước lao ngang xô dọc tông thẳng vào ngực hắn, tông văng một chút không khí còn sót lại trong phổi, trước mắt Tuyên Cơ tối sầm.
Cùng lúc đó, có lẽ phế bộ phỏng rát đã gợi nhắc hắn điều gì, một cảnh tượng chợt lướt về – hắn bị một đám người vây quanh, thân ở trong lửa.
Những người vây quanh hắn bộ dạng tiều tụy, ai nấy đều có vẻ đã là đèn cạn dầu, da mặt không che được xương sọ, trong mắt lại lóe lên sự cuồng nhiệt.
Tám mươi mốt cái miệng khép khép niệm chú văn mở cửa địa ngục trần gian, tạo thành những tiếng “ong ong”.
Những người đó cao lớn đến không bình thường, Tuyên Cơ thoạt tiên hơi sửng sốt, sau đó mới ý thức được, không phải họ quá “cao”, mà là bản thân hắn quá nhỏ.
Hắn chỉ to khoảng bằng bàn tay những người đàn ông trưởng thành ấy.
Tuyên Cơ còn chưa nhận ra hình tượng lúc này của mình là gì, đã cảm thấy tám vị trí là đỉnh đầu, hai mắt, cổ họng, hai cánh, ngực, đan điền đồng thời đau nhức. Tiếp đó, hắn bay lên không, bị ghim vào thứ gì đó bằng một tư thế vặn vẹo, “thứ” kia mềm mại và ấm áp, còn phập phồng yếu ớt… nghe thấy tiếng tim đập.
Là thân thể người sống!
Tuyên Cơ chưa kịp kinh hãi, tiếng sấm xa xôi đã giáng xuống, chiếc gương đồng tứ giác bị chiếu sáng ngời. Hai mắt hắn rõ ràng bị xuyên thủng, nhưng quái dị là, hắn vẫn có thể nhìn thấy, giống như… hắn đang cộng cảm với ai đó, dùng đôi mắt của người khác vậy!
Hắn nhìn thấy tình cảnh phản chiếu trong gương đồng vào khoảnh khắc tia chớp tối đi:
Một cậu bé khoảng hai, ba tuổi bị treo dưới tượng thần chu tước, trên một cái vạc đồng thau, trong vạc lửa cháy hừng hực, trước ngực ghim một con chim non chỉ to bằng bàn tay.
Xung quanh rơi rụng vỏ trứng màu sắc rực rỡ như đá quý, chú chim nhỏ dường như bị người ta trực tiếp bóc từ trong trứng ra, lông còn chưa mọc đủ, một cục xấu xí, căn bản không nhận ra là giống gì. Máu trước ngực cậu bé ngấm ra, chảy khắp toàn thân chú chim non, nhuộm nó thành màu đỏ như máu.
Phát thiên lôi thứ hai giáng xuống, chiếu sáng ngời xung quanh, cũng chiếu lên mặt những người đó, khiến bọn họ thoáng như ma quỷ.
Một pho tượng thần chu tước khổng lồ trắng như tuyết dưới vệt cắt của tia chớp, mang hình tượng một người đàn ông mặc áo lông vũ, lưng có hai cánh, mặt người thân người, gáy giống chim chóc, có bộ đuôi lộng lẫy.
Trong sấm rền chớp giật, khóe miệng tượng thần lộ ra nụ cười dữ tợn quỷ quái.
Lửa trong chiếc vạc đồng thau bỗng chốc bùng lên, ngọn lửa chuyển thành màu trắng tinh, bé trai và chú chim nhỏ cùng nhau bị nuốt vào, bị thiêu sống thành tro. Đám người như đã phát điên ở xung quanh cũng bị ngọn lửa cuốn vào, song bọn họ giống như không biết chết sống, cũng không biết đau đớn, khua tay múa chân, đồng thanh la lên: “Thiên ma thành! Thiên ma kiếm thành!”
Sét đánh xuống từng luồng, những kẻ điên đó bị đốt thành xác sém, thần miếu sụp đổ. Mà bộ xương bé trai trong chiếc vạc đồng lại giống như hút đi sức sống từ trên xác chết, một lần nữa sinh ra máu thịt mới. Chú chim non biến mất, rơi xuống bên cạnh cậu bé, thành một thanh bội kiếm.
Trên chuôi kiếm khắc hoa văn chìm phức tạp, vây quanh một hình vẽ – chính là dấu vết bị ghim ra trên người Tuyên Cơ.
Vô số lần, hắn đã nhìn thấy thanh kiếm này trong giấc mơ của nhẫn thánh hỏa.
Đây cũng là thanh kiếm Thịnh Tiêu dùng khi chém yêu vương trong máy vạn niên.
“Mình là…”, một ý nghĩ nảy ra trong bộ não thiếu oxy của Tuyên Cơ, “thanh kiếm ấy ư?”
Ngay sau đó, có người nắm lấy vai hắn, vặn đầu hắn qua. Ý thức rời rạc của Tuyên Cơ hơi dao động, cảm giác mình dường như đã nhìn thấy mặt Thịnh Linh Uyên.
Hắn nhớ tới lúc ở trong thị trấn nhỏ gần Xích Uyên, người đó hời hợt nói: “Ta là vọng niệm của con người.”
Bỗng nhiên, toàn thân ớn lạnh.
Thịnh Linh Uyên đến vừa lúc Yên Thu Sơn làm nổ sập mộ cao sơn vương tử.
Cả mộ huyệt đều sập xuống, những bức tường thạch anh giữ các loại thi thể cổ kim nội ngoại tập thể vỡ nát, bất kể là xác trẻ con cao sơn nhân tuẫn táng, hay dân trộm mộ đã làm “người mẫu tủ kính” rất nhiều năm – phàm là may mắn giữ nguyên “hình dạng hoàn chỉnh” trong vụ nổ, tất cả đều xô đẩy nhau bay lên.
Đám xác chết này cũng không biết xếp hàng, đáy biển yên tĩnh nhất thời chen chúc hỗn loạn như hiện trường vận tải Tết vậy.
Thịnh Linh Uyên nhanh tay lẹ mắt vớt ra một con “chim sống” từ trong mớ vật chết. Thật sự không hiểu nổi, loài chim chóc như Tuyên Cơ… đúng, hắn còn không phải là chim biển, tại sao phải chui xuống đáy biển theo con cá chép đen kia?
Con này bình thường trông rất thông minh, không giống thiếu đầu óc mà!
Tuyên Cơ không biết là có ý thức, hay đơn thuần là ham muốn sống sót, vừa chạm đến Thịnh Linh Uyên, hắn lập tức nắm chặt lấy, sức tay mạnh như muốn bấm vào xương.
Bọt khí to toát ra từ trong miệng và mũi hắn, Thịnh Linh Uyên đoán hắn không cầm cự được đến mặt biển.
Thủ hỏa nhân thứ ba mươi sáu của Xích Uyên năng lực lên trời xuống đất, không coi ai ra gì, nếu cuối cùng chết đuối dưới biển thì quá là nực cười.
Thịnh Linh Uyên không khỏi nhớ tới một câu từng nghe người khác nói ở trong tiệm hai hôm trước, lúc ấy không hiểu lắm, bởi vì cảm thấy hình như không đúng ngữ pháp, giờ phút này hắn không thầy tự thông, đã hiểu câu ấy dùng như thế nào.
“Dừa lắm!”
Hắn nâng cằm Tuyên Cơ lên, ghét bỏ nghĩ: “Chậc, mặn.”
Thịnh Linh Uyên vốn định dùng bạo lực vặn môi răng đối phương ra, song ngay khi hắn chạm tới, khớp hàm vốn khá cứng của Tuyên Cơ tức khắc thả lỏng. Hắn nhanh chóng truyền khí qua, lập tức nhận thấy sự tín nhiệm gần như không chút dè chừng của đối phương, trong lòng bỗng nhiên có chút khác thường, nghĩ thầm: “Sặc nước choáng rồi à?”
Thịnh Linh Uyên một tay túm Tuyên Cơ, niệm thầm một câu tiếng giao nhân.
Trong mộ huyệt dưới đáy biển, thi khí âm u lạnh lẽo tích tụ ba ngàn năm cộng hưởng cùng nguồn với hắn, một xoáy nước khổng lồ xoay tròn hình thành, khuấy nước biển xung quanh như lốc xoáy, phun tất cả người sống và xác chết lên trên.
May là khi mộ cao sơn vương tử chấn động lần đầu tiên, ban ngành liên quan vùng duyên hải Du Dương đã khẩn cấp khởi động biện pháp ứng đối thiên tai bất ngờ, tất cả thuyền công tác đều đi “tị nạn”, không thì chẳng biết Phòng Khắc phục hậu quả phải xử lý tình cảnh này như thế nào.
Nhóm Tuyên Cơ bị nhốt một ngày trong mộ huyệt, mấy người Phòng Khắc phục hậu quả chờ một ngày trên ca nô, ăn hết tất cả thức ăn trong túi của “căng tin di động” Bình Thiến Như, chưa kịp tiêu hóa thì đã gặp kỳ cảnh bầy xác nhảy disco này.
Ca nô bị đâm tròng trành, La Thúy Thúy hét một tiếng “má ơi”, nhoài lên mép thuyền, vừa lúc nhìn thẳng vào mắt một xác chết. Xác chết vẫn giữ nguyên biểu cảm kinh ngạc trước khi chết, mắt và miệng mở to, hệt như cùng một khuôn đúc với La Thúy Thúy vậy.
La Thúy Thúy: “…”
Lúc này, một bàn tay tái nhợt đặt lên mép ca nô, kéo ca nô nghiêng sang một bên. Ngay sau đó, một cơ thể người ướt sũng từ dưới nước “bay” lên, nện trúng xuống lưng La Thúy Thúy.
La Thúy Thúy rốt cuộc bị dọa rồ, quờ quạng bốn chân như con rùa bị đè lên mai, gào khóc om sòm.
“A di đà Phật, Ngọc Hoàng đại đế… cứu mạng… Quan Âm Bồ Tát, lạy Chúa lòng lành… tôi muốn từ chức…”
“Ôi, đừng khóc vội, vẫn còn thở.” Thịnh Linh Uyên bị tiếng gào to rõ này tạt nghiêng đầu, lại “au” một tiếng. Tuyên Cơ nắm lấy cổ tay và một lọn tóc hắn như nắm phao cứu mạng, “Làm phiền… ngươi có thể bảo hắn buông tay trước được không?”
Trên người Vương Trạch bám đầy bọt khí, khi vụ nổ xảy ra, hắn căn bản không kịp phân biệt người và xác chết, bất kể là cái gì cũng bám bừa, lúc bị xô lên mặt nước đã kiệt sức rã rời, tự mình chìm xuống, “ùng ục” uống mấy ngụm nước. Trương Chiêu nhanh tay lẹ mắt lại trộm một giây, hắn và Cốc Nguyệt Tịch cùng nhau vớt Vương Trạch lên.
“Mẹ kiếp, tôi…”, Đội trưởng Vương thở không ra hơi, “là người hệ thủy đầu tiên trong lịch sử suýt nữa bị chết đuối à… khụ khụ khụ… Đội trưởng Yên đâu? Đội trưởng Yên!”
Các bọt khí lớn lớn bé bé Vương Trạch ngưng kết ra đều trôi trên mặt biển, giống như một đám khoang cứu sinh to to nhỏ nhỏ. Hắn chùi nước trên mặt, đâm thẳng xuyên thủng trong đó, rốt cuộc tìm được Yên Thu Sơn.
Yên Thu Sơn ở trong một bọt khí hai lớp, khóe môi có vết máu, cánh tay trái thõng xuống bên cạnh mất tự nhiên, không biết là gãy xương hay là trật khớp, im lìm không một tiếng động.
Beta: Phong Lưu Quân
Vương Trạch quá thân với Yên Thu Sơn, thân đến mức Yên Thu Sơn mới đâm nhát dao thứ nhất, hắn đã có thể nhìn ra hướng đi tiếp theo. Đó là một phù chú chỉ có khả năng đặc biệt hệ kim loại mới dùng được, trong nháy mắt có thể rút sạch tất cả năng lượng của một người, khiến electron tự do trong sản phẩm kim loại phân bố lại trên tay hắn, sinh ra điện áp đủ lớn, hồ quang điện sẽ bắn xuyên không khí trong phạm vi rất nhỏ, thường dùng để dẫn nổ vật phẩm nguy hiểm.
Đặc biệt là trong không gian kín!
Trong tích tắc, Vương Trạch đã hiểu hắn muốn làm gì, kinh hãi trợn tròn mắt, trừng mắt nhìn “phẩm màu máu” bôi đầy tường.
Loại phẩm màu tên “trậm” này có tính chất trơn bóng, thích máu thịt tươi mới, cho dù cách khăn giấy cũng có thể nhanh chóng thẩm thấu bám lên. Nó sợ sáng, sợ lửa, bởi vì vật chất tính dầu trong đó dễ bị dẫn cháy, mà máu giao nhân chứa độc tố có mật độ năng lượng cực kỳ cao, một khi bị dẫn cháy sẽ lập tức phát nổ.
Lúc này, kết giới bịt kín do âm trầm tế tạo ra không gì phá nổi, ở nơi này dẫn nổ “trậm” dính đầy trên tường, có thể nổ cao sơn vương tử ra bã!
Như vậy, không ai có thể phục sinh đám nhân ma thượng cổ sớm nên xuống mồ này nữa nhỉ.
Sau khi Tri Xuân trúng hải độc, Yên Thu Sơn điên cuồng tra vô số tư liệu – về hải độc, về thận đảo.
Nhưng càng tra thì sự do dự trong lòng hắn càng tăng lên. Bởi vì hắn phát hiện, trong lịch sử chưa từng có tiền lệ thận đảo xuất hiện trong phạm vi thềm lục địa.
Thận đảo là do thận trùng cấu thành, mà thận trùng tuy trông gớm ghiếc, lại là một loại sinh vật cực kỳ nhạy cảm, rất sợ “sức sống”. Vùng duyên hải nhiều bãi đánh bắt cá, nhiều du thuyền, loài người và các loài sinh vật biển hoạt động thường xuyên, thận đảo căn bản không thể tới gần. Bởi vì còn chưa kịp tới gần khu hoạt động của con người, thận trùng đã sợ hãi bỏ chạy tứ tán, thận đảo sẽ tự tan rã.
Ngay cả các đại lục đất rộng người thưa, thận đảo cũng chưa từng tới gần, huống hồ đất nước nhân khẩu dày đặc này.
Như vậy… thận đảo suýt tới gần lục địa ấy, rốt cuộc từ đâu đến?
Yên Thu Sơn vốn không phải là người dễ hướng đến thuyết âm mưu, bởi vì hắn biết mình chẳng có gì để mưu đồ. Huyết mạch nhà hắn quá loãng, họ hàng cũng phần lớn là người bình thường, rất ít qua lại. Hắn một nghèo nàn hai trắng tay, chỉ có Tri Xuân. Nhưng Tri Xuân với hắn là vật báu vô giá, đối với người khác thì thật ra chẳng là gì. Tri Xuân vừa không có tiếng tăm lan xa như thập đại danh đao, cũng không sắc nhọn vô song như những ma đao, yêu đao truyền lại đời sau. Là một thanh “cổ đao”, hắn quá ôn hòa, thiếu sự sắc bén, thậm chí không được coi là thượng phẩm.
Người là người bé nhỏ chẳng đáng kể, đao là đao bé nhỏ chẳng đáng bàn, rốt cuộc có gì đáng để kẻ khác vắt hết óc tính kế?
Cho đến khi có người tìm tới cửa, hỏi hắn có muốn sửa Tri Xuân hay không.
Hắn mới hiểu, thì ra những người đó thiếu một người viết tế văn.
Yên Thu Sơn nghĩ, một nhân viên chạy việc bên ngoài như hắn, Cục Dị khống có hàng ngàn hàng vạn, ngành nghề cố định người ra kẻ vào nườm nượp, cho dù nhóm này chết rồi, về sau vẫn sẽ có người mới gia nhập. Nhưng kẻ gọi là “cao sơn vương tử” này là nhân ma thượng cổ, “nhân ma thượng cổ” thì khác, một tay có thể đếm hết, chết một kẻ thiếu một kẻ, rất quý.
Hắn làm việc này tương đương với dùng xe taxi chạy đầy đường đổi xe cổ phiên bản giới hạn, đủ lời không lỗ.
Những chuyện hắn tra được trong mấy năm nay đều đã cất kỹ, tiểu tử Vương Trạch kia coi như có lương tâm. Nếu đã có thể lần theo chút ít manh mối hắn để lại tìm đến đây, chứng tỏ còn chưa quên hắn… vậy có lẽ cũng tìm được thứ hắn để lại rồi.
“Đáng tiếc,” Yên Thu Sơn bình tĩnh nghĩ, do huyết mạch quá loãng, đối phương từ đầu đến cuối luôn coi hắn thành công cụ dùng một lần, không quá coi trọng, hắn không tiếp xúc được đến bộ phận trung tâm, “giá mà ‘huyết thống’ của mình thuần thêm một chút thì tốt, không thể tìm ra gốc gác của bọn họ.”
Sau khi chết, con người sẽ có hồn chứ?
Sớm biết thế đi quy y một tín ngưỡng thì tốt rồi, tín ngưỡng nào cũng được. Như vậy khi cái chết đến, hắn có thể thuyết phục mình, trong nhục thể vẫn có linh hồn, linh hồn có thể lên trời xuống đất, tìm lại hết những thứ mất đi, kết thúc những thứ không viên mãn.
“Yên Thu Sơn!” Dao găm để lại phù chú quen thuộc trên vách đá niêm phong cao sơn vương tử kia, Vương Trạch gào lên một tiếng rát bỏng cổ họng hơn cả vừa rồi, đôi mắt hắn đỏ hoe, “Anh bị ngu à!”
Yên Thu Sơn đứng quay mặt vào tường, lưỡi dao rạch máu giao nhân. Qua khe hở sắc bén, hắn đối diện với khuôn mặt cao sơn vương tử sau khi chết vẫn còn khóc tang bên kia bức tường, nét cười lướt qua khóe miệng, “Vương Trạch, anh thấy chú ngứa da rồi đấy.”
Dao găm rạch một đường cong xinh đẹp và chính xác, chuẩn bị hoàn tất phù chú.
Tích tắc ấy, Trương Chiêu khởi động tạm dừng một giây.
Tuyên Cơ tóm gáy Vương Trạch, “Tránh ra!”
Đầu ngón tay hắn bùng ra một đám lửa, màu sắc ngọn lửa sau mấy lần thay đổi, cuối cùng thành màu tuyết trắng kỳ dị, trong tích tắc đã đốt hết oxy trong bọt khí. Bọt khí bị áp suất dưới đáy biển đè, dán lên người hắn, khiến cả người hắn trông như đang phát sáng.
Ánh lửa trắng như tuyết kia vừa tiếp xúc với kết giới âm trầm tế, kết giới lập tức “xèo” một tiếng, nơi bị ngọn lửa đốt qua như thể chảy máu, nhỏ xuống chất lỏng đặc quánh đỏ sậm gần thành màu đen.
Bên tai Tuyên Cơ đột nhiên vang lên vô số tiếng kêu thảm thiết – giống như tiếng kêu đau quanh quẩn không ngừng dưới đáy Xích Uyên hắn đã từng nghe khi mới sinh ra.
Nhẫn không còn, những ký ức hắn cho rằng đã phai nhạt từ lâu đột nhiên lại trở nên rõ nét.
Trước mắt Tuyên Cơ có vô số hình ảnh lộn xộn lướt qua, song hắn đã không kịp nhìn kỹ.
Một giây tạm dừng kết thúc, thời gian trôi nhanh gấp đôi.
Dao găm của Yên Thu Sơn gãy “rắc” một phát trong lòng bàn tay hắn, trên vách đá kia tóe ra một chuỗi tia lửa nhìn ghê người.
“Uỳnh” một tiếng, kết giới âm trầm tế đã bị phá trong chớp mắt trước khi máu giao nhân phát nổ. Vương Trạch cả đời chưa từng sử dụng thuật pháp hệ thủy mạnh như vậy, tích tắc kết giới vỡ tan, mười mấy bọt khí đồng thời bay ra, bọc trên người Yên Thu Sơn, cũng không biết trùm vững hay chưa, đã bị sóng xung kích do vụ nổ sinh ra đập vỡ từng tầng.
Tiếp đó, cả mộ đạo đều sập xuống, sóng lớn hất mọi người bên trong ra, không phân biệt là thần hay ma.
Oxy trong bọt khí của Tuyên Cơ vốn đã bị chính hắn đốt hết, lúc này vừa hay đối mặt trực tiếp với vụ nổ, bọt khí vỡ vụn luôn. Hắn vừa là hệ hỏa, vừa là người chim, tác chiến đáy biển thật sự là sân khách đến không thể “khách” hơn.
Trường hợp này không phải hắn nên làm đội cổ vũ à, sao tự dưng biến thành tiên phong rồi?!
Dòng nước lao ngang xô dọc tông thẳng vào ngực hắn, tông văng một chút không khí còn sót lại trong phổi, trước mắt Tuyên Cơ tối sầm.
Cùng lúc đó, có lẽ phế bộ phỏng rát đã gợi nhắc hắn điều gì, một cảnh tượng chợt lướt về – hắn bị một đám người vây quanh, thân ở trong lửa.
Những người vây quanh hắn bộ dạng tiều tụy, ai nấy đều có vẻ đã là đèn cạn dầu, da mặt không che được xương sọ, trong mắt lại lóe lên sự cuồng nhiệt.
Tám mươi mốt cái miệng khép khép niệm chú văn mở cửa địa ngục trần gian, tạo thành những tiếng “ong ong”.
Những người đó cao lớn đến không bình thường, Tuyên Cơ thoạt tiên hơi sửng sốt, sau đó mới ý thức được, không phải họ quá “cao”, mà là bản thân hắn quá nhỏ.
Hắn chỉ to khoảng bằng bàn tay những người đàn ông trưởng thành ấy.
Tuyên Cơ còn chưa nhận ra hình tượng lúc này của mình là gì, đã cảm thấy tám vị trí là đỉnh đầu, hai mắt, cổ họng, hai cánh, ngực, đan điền đồng thời đau nhức. Tiếp đó, hắn bay lên không, bị ghim vào thứ gì đó bằng một tư thế vặn vẹo, “thứ” kia mềm mại và ấm áp, còn phập phồng yếu ớt… nghe thấy tiếng tim đập.
Là thân thể người sống!
Tuyên Cơ chưa kịp kinh hãi, tiếng sấm xa xôi đã giáng xuống, chiếc gương đồng tứ giác bị chiếu sáng ngời. Hai mắt hắn rõ ràng bị xuyên thủng, nhưng quái dị là, hắn vẫn có thể nhìn thấy, giống như… hắn đang cộng cảm với ai đó, dùng đôi mắt của người khác vậy!
Hắn nhìn thấy tình cảnh phản chiếu trong gương đồng vào khoảnh khắc tia chớp tối đi:
Một cậu bé khoảng hai, ba tuổi bị treo dưới tượng thần chu tước, trên một cái vạc đồng thau, trong vạc lửa cháy hừng hực, trước ngực ghim một con chim non chỉ to bằng bàn tay.
Xung quanh rơi rụng vỏ trứng màu sắc rực rỡ như đá quý, chú chim nhỏ dường như bị người ta trực tiếp bóc từ trong trứng ra, lông còn chưa mọc đủ, một cục xấu xí, căn bản không nhận ra là giống gì. Máu trước ngực cậu bé ngấm ra, chảy khắp toàn thân chú chim non, nhuộm nó thành màu đỏ như máu.
Phát thiên lôi thứ hai giáng xuống, chiếu sáng ngời xung quanh, cũng chiếu lên mặt những người đó, khiến bọn họ thoáng như ma quỷ.
Một pho tượng thần chu tước khổng lồ trắng như tuyết dưới vệt cắt của tia chớp, mang hình tượng một người đàn ông mặc áo lông vũ, lưng có hai cánh, mặt người thân người, gáy giống chim chóc, có bộ đuôi lộng lẫy.
Trong sấm rền chớp giật, khóe miệng tượng thần lộ ra nụ cười dữ tợn quỷ quái.
Lửa trong chiếc vạc đồng thau bỗng chốc bùng lên, ngọn lửa chuyển thành màu trắng tinh, bé trai và chú chim nhỏ cùng nhau bị nuốt vào, bị thiêu sống thành tro. Đám người như đã phát điên ở xung quanh cũng bị ngọn lửa cuốn vào, song bọn họ giống như không biết chết sống, cũng không biết đau đớn, khua tay múa chân, đồng thanh la lên: “Thiên ma thành! Thiên ma kiếm thành!”
Sét đánh xuống từng luồng, những kẻ điên đó bị đốt thành xác sém, thần miếu sụp đổ. Mà bộ xương bé trai trong chiếc vạc đồng lại giống như hút đi sức sống từ trên xác chết, một lần nữa sinh ra máu thịt mới. Chú chim non biến mất, rơi xuống bên cạnh cậu bé, thành một thanh bội kiếm.
Trên chuôi kiếm khắc hoa văn chìm phức tạp, vây quanh một hình vẽ – chính là dấu vết bị ghim ra trên người Tuyên Cơ.
Vô số lần, hắn đã nhìn thấy thanh kiếm này trong giấc mơ của nhẫn thánh hỏa.
Đây cũng là thanh kiếm Thịnh Tiêu dùng khi chém yêu vương trong máy vạn niên.
“Mình là…”, một ý nghĩ nảy ra trong bộ não thiếu oxy của Tuyên Cơ, “thanh kiếm ấy ư?”
Ngay sau đó, có người nắm lấy vai hắn, vặn đầu hắn qua. Ý thức rời rạc của Tuyên Cơ hơi dao động, cảm giác mình dường như đã nhìn thấy mặt Thịnh Linh Uyên.
Hắn nhớ tới lúc ở trong thị trấn nhỏ gần Xích Uyên, người đó hời hợt nói: “Ta là vọng niệm của con người.”
Bỗng nhiên, toàn thân ớn lạnh.
Thịnh Linh Uyên đến vừa lúc Yên Thu Sơn làm nổ sập mộ cao sơn vương tử.
Cả mộ huyệt đều sập xuống, những bức tường thạch anh giữ các loại thi thể cổ kim nội ngoại tập thể vỡ nát, bất kể là xác trẻ con cao sơn nhân tuẫn táng, hay dân trộm mộ đã làm “người mẫu tủ kính” rất nhiều năm – phàm là may mắn giữ nguyên “hình dạng hoàn chỉnh” trong vụ nổ, tất cả đều xô đẩy nhau bay lên.
Đám xác chết này cũng không biết xếp hàng, đáy biển yên tĩnh nhất thời chen chúc hỗn loạn như hiện trường vận tải Tết vậy.
Thịnh Linh Uyên nhanh tay lẹ mắt vớt ra một con “chim sống” từ trong mớ vật chết. Thật sự không hiểu nổi, loài chim chóc như Tuyên Cơ… đúng, hắn còn không phải là chim biển, tại sao phải chui xuống đáy biển theo con cá chép đen kia?
Con này bình thường trông rất thông minh, không giống thiếu đầu óc mà!
Tuyên Cơ không biết là có ý thức, hay đơn thuần là ham muốn sống sót, vừa chạm đến Thịnh Linh Uyên, hắn lập tức nắm chặt lấy, sức tay mạnh như muốn bấm vào xương.
Bọt khí to toát ra từ trong miệng và mũi hắn, Thịnh Linh Uyên đoán hắn không cầm cự được đến mặt biển.
Thủ hỏa nhân thứ ba mươi sáu của Xích Uyên năng lực lên trời xuống đất, không coi ai ra gì, nếu cuối cùng chết đuối dưới biển thì quá là nực cười.
Thịnh Linh Uyên không khỏi nhớ tới một câu từng nghe người khác nói ở trong tiệm hai hôm trước, lúc ấy không hiểu lắm, bởi vì cảm thấy hình như không đúng ngữ pháp, giờ phút này hắn không thầy tự thông, đã hiểu câu ấy dùng như thế nào.
“Dừa lắm!”
Hắn nâng cằm Tuyên Cơ lên, ghét bỏ nghĩ: “Chậc, mặn.”
Thịnh Linh Uyên vốn định dùng bạo lực vặn môi răng đối phương ra, song ngay khi hắn chạm tới, khớp hàm vốn khá cứng của Tuyên Cơ tức khắc thả lỏng. Hắn nhanh chóng truyền khí qua, lập tức nhận thấy sự tín nhiệm gần như không chút dè chừng của đối phương, trong lòng bỗng nhiên có chút khác thường, nghĩ thầm: “Sặc nước choáng rồi à?”
Thịnh Linh Uyên một tay túm Tuyên Cơ, niệm thầm một câu tiếng giao nhân.
Trong mộ huyệt dưới đáy biển, thi khí âm u lạnh lẽo tích tụ ba ngàn năm cộng hưởng cùng nguồn với hắn, một xoáy nước khổng lồ xoay tròn hình thành, khuấy nước biển xung quanh như lốc xoáy, phun tất cả người sống và xác chết lên trên.
May là khi mộ cao sơn vương tử chấn động lần đầu tiên, ban ngành liên quan vùng duyên hải Du Dương đã khẩn cấp khởi động biện pháp ứng đối thiên tai bất ngờ, tất cả thuyền công tác đều đi “tị nạn”, không thì chẳng biết Phòng Khắc phục hậu quả phải xử lý tình cảnh này như thế nào.
Nhóm Tuyên Cơ bị nhốt một ngày trong mộ huyệt, mấy người Phòng Khắc phục hậu quả chờ một ngày trên ca nô, ăn hết tất cả thức ăn trong túi của “căng tin di động” Bình Thiến Như, chưa kịp tiêu hóa thì đã gặp kỳ cảnh bầy xác nhảy disco này.
Ca nô bị đâm tròng trành, La Thúy Thúy hét một tiếng “má ơi”, nhoài lên mép thuyền, vừa lúc nhìn thẳng vào mắt một xác chết. Xác chết vẫn giữ nguyên biểu cảm kinh ngạc trước khi chết, mắt và miệng mở to, hệt như cùng một khuôn đúc với La Thúy Thúy vậy.
La Thúy Thúy: “…”
Lúc này, một bàn tay tái nhợt đặt lên mép ca nô, kéo ca nô nghiêng sang một bên. Ngay sau đó, một cơ thể người ướt sũng từ dưới nước “bay” lên, nện trúng xuống lưng La Thúy Thúy.
La Thúy Thúy rốt cuộc bị dọa rồ, quờ quạng bốn chân như con rùa bị đè lên mai, gào khóc om sòm.
“A di đà Phật, Ngọc Hoàng đại đế… cứu mạng… Quan Âm Bồ Tát, lạy Chúa lòng lành… tôi muốn từ chức…”
“Ôi, đừng khóc vội, vẫn còn thở.” Thịnh Linh Uyên bị tiếng gào to rõ này tạt nghiêng đầu, lại “au” một tiếng. Tuyên Cơ nắm lấy cổ tay và một lọn tóc hắn như nắm phao cứu mạng, “Làm phiền… ngươi có thể bảo hắn buông tay trước được không?”
Trên người Vương Trạch bám đầy bọt khí, khi vụ nổ xảy ra, hắn căn bản không kịp phân biệt người và xác chết, bất kể là cái gì cũng bám bừa, lúc bị xô lên mặt nước đã kiệt sức rã rời, tự mình chìm xuống, “ùng ục” uống mấy ngụm nước. Trương Chiêu nhanh tay lẹ mắt lại trộm một giây, hắn và Cốc Nguyệt Tịch cùng nhau vớt Vương Trạch lên.
“Mẹ kiếp, tôi…”, Đội trưởng Vương thở không ra hơi, “là người hệ thủy đầu tiên trong lịch sử suýt nữa bị chết đuối à… khụ khụ khụ… Đội trưởng Yên đâu? Đội trưởng Yên!”
Các bọt khí lớn lớn bé bé Vương Trạch ngưng kết ra đều trôi trên mặt biển, giống như một đám khoang cứu sinh to to nhỏ nhỏ. Hắn chùi nước trên mặt, đâm thẳng xuyên thủng trong đó, rốt cuộc tìm được Yên Thu Sơn.
Yên Thu Sơn ở trong một bọt khí hai lớp, khóe môi có vết máu, cánh tay trái thõng xuống bên cạnh mất tự nhiên, không biết là gãy xương hay là trật khớp, im lìm không một tiếng động.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook