Liệt Hỏa Kiêu Sầu
-
Chương 136
Edit: Yển
Beta: Phong Lưu Quân
Quân cờ nhanh chóng hóa thành tro. Một đốm lửa xẹt qua tay Tuyên Cơ, Tuyên Cơ không màng tránh. Đốm lửa ấy lại hơi né hắn, bật lên với một góc độ mất tự nhiên bằng tư thế phớt lờ lực hút Trái Đất.
Trong tro tàn ấy… dường như có mùi của Xích Uyên.
Không phải Xích Uyên bây giờ. Nó hơi mốc meo, là thứ mùi tràn ngập trên lục địa khi hỗn chiến vừa kết thúc rất rất lâu về trước, pha lẫn mùi gỉ sắt và máu tanh không xua đi được, giống một tấm bia đá be bé vừa thô ráp vừa tàn nhẫn được bảo tồn lại.
Ma khí Xích Uyên trong quân cờ đã hao hết, bị nước mắt của khắc tinh chu tước rơi vào, thế là nổ thành một chùm pháo hoa nho nhỏ, biến mất hoàn toàn.
Tuyên Cơ sửng sốt một lúc, bỗng nhiên nhận ra điều gì đó, run rẩy ấn cổ Thịnh Linh Uyên.
Đợi không biết bao lâu…
Mạch đập yếu ớt đập nhẹ một cái, tựa như giọt nước cuối cùng còn sót lại dưới dòng suối cạn khô, nối một đường sinh cơ chưa đứt của hắn.
Máy bay trực thăng đáp xuống, đội chạy việc bên ngoài chứng kiến cảnh thần điểu sống lại ban nãy chạy xuống, đều không dám tới gần, vây thành một vòng ở ngoài trăm mét.
Tuyên Cơ khuỵu trên nền tuyết không một bóng người, ôm người trong lòng, không dám lỏng cũng không dám chặt. Lưng hắn từ từ sụp xuống, đôi cánh dài rũ sau người, nước tuyết tan chảy trên đó bốc hơi trắng tinh.
Tấm lưng ấy hệt như một giấc chiêm bao.
Xích Uyên đất rung núi chuyển dần dần yên tĩnh lại, tựa như đã được thứ gì đó vỗ về. Dung nham trong Xích Uyên không tắt, nhưng thế lửa cũng không lan ra bên ngoài nữa. Chúng chỉ thu thành một đường nhỏ, từ chỗ cao chảy xuống, đổ vào nơi sâu dưới Xích Uyên, cuối cùng hình thành một hồ dung nham.
Nhiệt độ của hồ dung nham vốn phải cực cao, nhưng phía trên hồ dường như có một kết giới vô hình bao phủ, ngọn cây trên vách đá hai bên bám đầy tuyết, phối hợp từ xa với dung nham, mà tuyết lại có thể không tan.
“Tách” một tiếng, Tiêu Chinh hoàn hồn, trợn mắt nhìn Dương Triều đang chụp ảnh bên cạnh: “Chụp ảnh không được đăng WeChat đâu đấy!”
Dương Triều lúng túng cất di động: “Không phải… Chủ nhiệm Tiêu, tôi cảm thấy hình dạng hồ dung nham ấy… rất giống hình xăm trên gáy Trưởng phòng Tuyên.”
Tiêu Chinh: “…”
“Hình xăm” kia của hắn còn là xăm màu.
“Cái đó gọi là tộc huy, cảm ơn!”
Cùng lúc đó, ở tám mươi mốt mắt trận, âm trầm tế văn vốn đang dâng trào một cách điên cuồng cũng đồng thời biến mất. Đám thực vật mọc um tùm chợt tĩnh lại. Lũ dây leo múa may như rồ, vẫn luôn cố gắng tấn công máy bay trực thăng cũng gục xuống, đan thành một lớp thảm xanh trên mặt đất.
Vương Trạch khoát tay, ấn tai nghe, tập trung lắng nghe âm thanh từ chỗ Chủ nhiệm điều hành. Một hồi lâu sau, hắn mới quay đầu, nói với mọi người: “Các vị, vừa nhận được tin tức, đồ đằng chu tước trên ảnh chụp vệ tinh biến mất rồi.”
Yên Thu Sơn lập tức quay đầu, nói với đồng nghiệp: “Khởi động lại thiết bị đo năng lượng!”
“Rõ. Khởi động lại máy đo năng lượng dị thường, máy móc vận hành bình thường.”
“Mức năng lượng dị thường liên tục giảm xuống…”
“Báo cáo, đã giảm xuống dưới mức báo động.”
“Không đo được thể năng lượng dị thường có tính uy hiếp trong phạm vi tầm bắn.”
Toàn thể thành viên đội bay thở phào nhẹ nhõm. Chiến sĩ trẻ thả bazooka xuống. Nguy cơ đã được hóa giải, người thường và người mang khả năng đặc biệt ở chung một buồng đối mặt nhìn nhau.
Vương Trạch ho khan một tiếng: “Hạ cánh ở khoảng cách an toàn cách mục tiêu trên một kilomet. Các đồng chí được mời đến chi viện hãy rút lui trước; đội chạy việc khả năng đặc biệt mặc phòng hộ, đi theo tôi. Mọi người vất vả rồi!”
Tiếng phi công vang lên trong tai nghe: “Trời ơi… như phim kỳ ảo ấy, mình còn đích thân lên sân khấu diễn nữa… Các anh… ừm…”
Ban nãy bận oanh tạc điên cuồng nên không cảm thấy gì, lúc này yên tĩnh lại, đối mặt với những khả năng đặc biệt “phi thiên độn địa” bên cạnh, sự câu nệ và rào cản “không cùng một tộc” mới hiện ra một cách muộn màng. Phi công nhất thời cũng không biết nên gọi những người có khả năng đặc biệt này như thế nào, vì thế ậm ừ cho qua: “Thường ngày đều làm những việc như này à?”
Chắc là Vương Trạch sợ về sau không mượn được bazooka nữa, vội vàng giải thích: “Không đâu, yên tâm đi. Bình thường bọn tôi không xử con to như vậy, chỉ đánh quái thú nhỏ, ngày lễ ngày tết thì bắt mấy nhóm tổ chức lợi dụng khả năng đặc biệt để lừa đảo, hoàn thành KPI ngành…”
Yên Thu Sơn thả lỏng cẳng chân bị thương đã được băng bó lại, ngả người ra sau. Nghe Vương Trạch khua môi múa mép, hắn không khỏi lại buột miệng quát một câu như trước kia: “Vương Trạch, lại nói vớ nói vẩn!”
Phi công thoáng nở nụ cười, nụ cười rất căng thẳng, không thể “phá tan rào cản” chỉ vì dăm ba câu ra vẻ dễ thương của Vương Trạch. Nhưng biết người ta đang cố gắng gợi chuyện, theo phép lịch sự, anh ta cũng không tiện không tiếp lời, vì thế tìm chuyện để nói: “Anh cũng tên Vương Trạch ạ? Hồi cấp Ba, lớp kế bên lớp tôi có một người trùng tên với anh, trùng hợp thật.”
Vương Trạch nhún vai, hùa theo: “Cha mẹ không có học vấn, đặt cái tên đại chúng, đi đâu cũng gặp người trùng tên. Người anh em là dân Vĩnh An à, học trường cấp Ba nào vậy?”
“À, tôi học Trung học Phổ thông 3 Vĩnh An,” phi công vừa cẩn thận tìm kiếm chỗ có thể cất cánh máy bay trực thăng, vừa nói vào đường dây một cách khách sáo, “chắc anh chưa nghe bao giờ. Dù sao cũng là nhân tài đặc biệt mà, chắc hồi nhỏ học không học trường bình thường như chúng tôi.”
“Chẳng mấy ai vừa sinh ra đã có khả năng đặc biệt đâu. Ở chỗ chúng tôi, hầu như mọi người đều đang bình thường thì đột nhiên ‘phát bệnh’.” Vương Trạch nói, “Trùng hợp thế, tôi cũng học Trung học Phổ thông 3 Vĩnh An, tôi khóa 2001-2003, anh…”
Máy bay trực thăng lắc một phát.
Tiếp đó, toàn thể thành viên tổ bay đều nghe thấy một tiếng la trong tai nghe: “Ông chính là Vương Trạch truyền kỳ lớp 12-3 năm đó, bài thi Vật lý điền không sót câu nào, kết quả được mỗi bốn điểm?!”
Vương Trạch: “…”
Yên Thu Sơn đang báo cáo tình hình với Tiêu Chinh đến một nửa, nghe thấy câu gào này, thế là quên luôn từ, cảm thấy mặt mũi của cả Cục Dị khống đều bị con cá chép người nào share người nấy xui xẻo[1] này làm mất hết rồi.
Những khả năng đặc biệt khác vốn không tìm được chuyện để nói trước mặt người thường hoàn toàn không muốn bị tên này đại diện, nhao nhao nối máy.
“Hãy nghe tôi giải thích, Cục Dị khống chúng tôi cũng là cơ quan nghiêm chỉnh, chẳng qua Ban An toàn ít khả năng đặc biệt hệ thủy quá nên mới đặc cách, chứ không trình độ học vấn này không thi vào nổi. Tôi thi đại học khối tự nhiên được hai trăm tám, tốt nghiệp 985[2] hẳn hoi!”
“Tôi thì đang học tiến sĩ nửa chừng mới biết mình là khả năng đặc biệt, lại đúng lúc không viết nổi luận văn, cũng chưa tìm được công việc, thấy bên này có cơ hội việc làm nên bèn đến làm tạm trước.”
“Tôi hơn tuổi các cậu, hồi nhỏ nhà không có điều kiện, học được nửa chừng thì đi làm, là nguyên nhân kinh tế, không phải học hành không ra gì. Giờ thì có tiền rồi mà đúng không, nên tôi tự học, còn thiếu một môn là có thể lấy bằng rồi, về sau lớn tuổi hơn một chút sẽ không làm nhân viên chạy việc nữa, xin từ chức đi làm kế toán.”
Gió núi quét qua tàn tích đồ đằng chu tước, trên đường gặp những chuyện nhà chuyện cửa mà mọi người đua nhau nói ấy, đi càng chậm hơn, tựa như lưu luyến ghé lại mót vui, sau đó mới hòa vào núi rừng, gió thổi mây tan.
Tây bán cầu ầm ĩ trọn ngày, đông bán cầu cả đêm không ngủ.
Một nguy cơ ít người biết lặng lẽ trôi qua. Mọi người định thần lại, bắt đầu cãi vã, biểu tình, kháng án, nghi thần nghi quỷ.
Sau khi hiểu rõ người mang khả năng đặc biệt là gì, hai phe “tổ chức chống khả năng đặc biệt” và “phái chủ nghĩa bình đẳng mở rộng” cấp tốc vùng dậy, cũng mau chóng có tiêu chí và điều lệ của riêng mình. Hai bên chửi mắng nhau như có thù giết cha, còn lại hầu như đều gió chiều nào theo chiều nấy, khi thì ngả bên này, khi thì nghiêng bên kia theo cuộc cãi vã ngày càng trào dâng mãnh liệt.
Trong vòng một tuần, mới đầu, các quốc gia và khu vực đều xuất hiện sự kiện “chống khả năng đặc biệt” cực đoan. Có phần tử khủng bố vác Bí Ngân và vũ khí tương tự Bí Ngân đột nhiên xông vào nơi công cộng, điên cuồng càn quét đám đông, may mà không bắn trúng ai. Thứ nhất là trên thế giới không có nhiều người mang khả năng đặc biệt đến vậy; cho dù có, nếu không biết ai là khả năng đặc biệt mà chỉ bắn lung tung, đạn Bí Ngân cũng sẽ bị người thường cản trở.
Thay vào đó, sự khủng hoảng mà việc này mang lại đã gây nên vài sự cố giẫm đạp không lớn không nhỏ, khiến nhiều người bị thương. Trong khoảng thời gian ngắn, “tổ chức chống khả năng đặc biệt” thành từ đồng nghĩa với “não tàn” và “phần tử khủng bố”. Người mang khả năng đặc biệt lại được một đợt cảm thông rất lớn: khả năng đặc biệt là thứ trời cho, không khác gì giới tính, xu hướng tình dục và chủng tộc, chỉ vì sinh ra đã thế mà bị kỳ thị, vậy chẳng phải là chính trị không chính xác[3]?
Vài ngày sau, Cục Dị khống công bố danh sách nhân viên liên quan trong sự kiện bươm bướm kính hoa thủy nguyệt, đồng thời thẳng thắn tiền căn hậu quả: sau khi vụ án xảy ra, những người bị bươm bướm ký sinh đã được xử lý âm thầm thành tử vong tự nhiên. Chủ ý của Cục Dị khống là muốn cho mọi người biết đã không còn “người giả” bị bươm bướm ký sinh, để mọi người yên tâm, không ngờ lại dẫn đến một đợt tranh cãi về luân lý sinh tử.
Bất luận là hành vi giấu giếm ban đầu hay âm thầm xử lý tử vong sau đó, người thân và bạn bè người tử nạn đều phẫn nộ, không chịu chấp nhận. Toàn thể Phòng Quan hệ công chúng mới thành lập của Cục Dị khống vò đầu bứt tai suốt ba ngày, gấp rút đưa ra một bản xin lỗi chân thành, phương án xử lý nhân viên liên quan và chính sách bồi thường… sau đó lại bị công kích cho vêu đầu.
Có người mắng họ lạnh lùng, có người mắng họ làm màu, nhưng nhiều hơn cả là viết sớ tế thể chế Cục Dị khống, yêu cầu chính phủ giải tán cơ cấu tệ hại này. Thậm chí, có người bày tỏ rằng phải sống cùng một thế giới với người mang khả năng đặc biệt khiến họ tuyệt vọng muốn tự sát, nếu cảnh sát không bắt hết khả năng đặc biệt thì sẽ cứa cổ tay.
Các bài viết tương tự Một mạng người chỉ trị giá xxx, họ còn lừa dối bạn, nói là muốn tốt cho bạn xuất hiện như nấm sau mưa.
Tóm lại, không phải gió đông thổi bạt gió tây thì là gió tây thổi bạt gió đông. Nhất thời, toàn bộ loài người bị phá vỡ tam quan đều sôi sùng sục, tiếng nói của khả năng đặc biệt lẫn chống khả năng đặc biệt bên nào cũng là “dầu sôi”, người nào chửi người nấy dính chưởng.
Nhưng suy cho cùng, người mang khả năng đặc biệt và người từng bị sự kiện khả năng đặc biệt ảnh hưởng đều thuộc số rất ít, phần lớn mọi người cãi vã xong vẫn phải đi làm, đi học. Dẫu sao thì, “người mang khả năng đặc biệt và người thường sống chung như thế nào” là một vấn đề lớn, cần thảo luận dài hạn, còn ngắn hạn thì phải nhường đường cho “việc cấp bách”. Chẳng hạn như địa ngục cuối kỳ sát nút rồi, CET cũng gí tới mông, kỳ thi nghiên cứu sinh đáng sợ mỗi năm một lần lại mài dao lăm le đám sinh viên; rồi chẳng hạn như, ngân hàng nhà nước tuyên bố tăng lãi suất, tiền thuê nhà tự dưng nhốn nháo theo, đám trâu ngựa của xã hội[4] vừa tính thưởng cuối năm, tính tốc độ tăng của khoản trả góp nhà sang năm, vừa lập kế hoạch lấy cớ “không tranh nổi vé tàu Tết” hòng tiết kiệm một khoản tiền mừng tuổi.
Cứ thế, người nào người nấy ôm nỗi hốt hoảng đến cuối năm; thế giới như tự mình biết trao đổi chất, thực vật biến dị bị năng lượng dị thường ảnh hưởng dần dần khôi phục quy luật sinh trưởng tự nhiên; chuyện ngôi sao nào đó đăng ký kết hôn và tình hình kẹt xe trong kỳ nghỉ Tết âm lịch lại lặng lẽ lên hot search.
Còn Tuyên Cơ…
“35,9 độ C.” Tuyên Cơ ghi lại nhiệt độ cơ thể mới nhất của Thịnh Linh Uyên – cao hơn hôm qua 0,3 độ.
Trong khoảng thời gian này, nhịp tim Thịnh Linh Uyên từ mười mấy phút mới đập nhẹ một lần dần dần khôi phục đến khoảng bốn mươi lần một phút, nhiệt độ cơ thể cũng tăng lên từ từ từng chút như người rã đông.
Ghi xong, Tuyên Cơ chăm chú nhìn Thịnh Linh Uyên một lúc. Sau đó, hắn bỗng nhiên thở dài, cúi người xuống, chóp mũi kề nhau, cảm nhận hơi thở sâu và dài của Thịnh Linh Uyên.
Cuối tuần trước, hắn mới bắt đầu có hơi thở, ban đầu đứt quãng, tựa làn gió rụt rè nhất trên đời, một hạt tro bụi cũng có thể xua tan. Dẫu biết chỉ cần Xích Uyên không bị phong kín, thân thiên ma có thể còn lại một hơi, sớm muộn gì Thịnh Linh Uyên cũng có thể tự mình khôi phục, Tuyên Cơ vẫn thấp tha thấp thỏm mà canh chừng hơi thở mỏng manh kia. Canh suốt ba ngày, rốt cuộc nó cũng ổn định.
Hơi thở nhẹ nhàng ấy dường như có lực hút, kéo Tuyên Cơ càng lúc càng tới gần. Cuối cùng, hắn thật sự không nhịn được, cúi đầu ngậm môi Thịnh Linh Uyên.
Bờ môi lạnh mà mềm, khiến người ta phải ngạc nhiên, rằng sao trên thân một kẻ không tim không phổi lại cũng có nơi mềm mại đến thế.
Vừa chạm đến đôi môi ấy, Tuyên Cơ lập tức nhớ lại bao nhiêu chuyện đã qua, tựa như có một chiếc đèn kéo quân chạy trong đầu. Hắn nhận ra hoa chẳng đẹp, trăng cũng chẳng tròn[5], chỉ có một chuỗi buồn bực khó nguôi ngoai chặn đầu chặn đuôi. Càng nhớ lại càng quạu, hắn siết méo cả gối, muốn cắn một phát… mà mài răng cả buổi, rốt cuộc vẫn không nỡ.
Môi này mềm quá…
Vì thế, hắn bất mãn sờ soạng khắp người Thịnh Linh Uyên một vòng, bới trái lựa phải, cuối cùng lựa chọn mé ngoài bắp tay – nghe nói chỗ đó là ít đau nhất. Hắn kéo tay áo rộng thùng thình của Thịnh Linh Uyên lên, cắn một phát. Hắn vốn định cắn đồ đáng ghét này tứa máu, không ngờ một vòng dấu răng mờ mờ vừa in lên, răng hắn lại như muốn tạo phản, “trên bảo dưới không nghe”, không chịu cắn xuống!
Tuyên Cơ nhả ra, vẻ không cam tâm cho lắm. Khả năng khôi phục mạnh mẽ của thiên ma lập tức lấp đầy dấu răng mờ ấy, không hề để lại dấu vết nào ngoài nước bọt.
Vì thế, Tuyên Cơ càng quạu hơn.
Lúc này, di động rung lên, Tuyên Cơ cầm lên nhìn, thấy là tin nhắn Tiêu Chinh gửi tới: “Giờ ông có rảnh không? Tôi dẫn người qua gặp ông?”
Mười phút sau, khi đón khách tại phòng ngoài, tộc trưởng tộc chu tước Nam Minh đã tương đối đàng hoàng ra dáng.
Hắn tạm thời chưa đưa Thịnh Linh Uyên về nhà trọ ở Vĩnh An. Chủ yếu là do quá nhiều người muốn tới gặp hắn, ở tại khu dân cư sẽ làm phiền người dân, cũng không thực tế.
Lúc này, họ nghỉ lại trong một viện điều dưỡng vùng ngoại ô thành phố Vĩnh An. Nơi này dựa lưng vào Tây Sơn, chu vi hơn ngàn mẫu, thêm một hồ nhân tạo, chỉ có hai người họ và một đám cảnh vệ canh ở vòng ngoài, không tới gần.
Phòng tiếp khách rất rộng rãi, lớn không thua gì phòng họp. Loại ma nghèo như Tuyên Cơ ở nhân gian mười năm, tất cả nhà từng ở cộng lại cũng chưa rộng bằng phòng khách này. Thế nhưng “khách” tới gặp hắn vừa chen vào, vẫn có vẻ chen chúc chật chội, ngoại trừ nhân viên đi theo phiên dịch đều chỉ có thể chờ ở cửa, ngay cả Cục trưởng Hoàng cũng không có chỗ ngồi. Tiêu Chinh càng chỉ có thể đứng ở góc phòng, cho hắn một ánh mắt từ đằng xa.
Tuyên Cơ thở dài: “Các vị đừng hoảng nhé, trước hết chúng ta đổi chỗ khác rộng rãi hơn.”
Hắn nói, đoạn giơ tay lên làm động tác chậm, để mọi người đều thấy rõ. Sau đó, tơ mảnh màu lửa kéo dài từ kẽ tay hắn ra ngoài, xuyên qua xuyên lại bức tường và sàn nhà, ngưng tụ thành một pháp trận.
Bốn bức tường phòng tiếp khách lập tức được mở rộng hơn gấp ba.
Trong một tràng xì xào thán phục, Tuyên Cơ búng ngón tay. Mấy chiếc lông vũ dài cắm trong bình hoa bên cạnh bay ra, rơi xuống đất, hóa thành hình người, nhanh chóng qua lại như thoi trong phòng tiếp khách một lượt, trước mặt mỗi người đều có thêm một tách trà bốc hơi nóng.
Các vị khách đưa mắt ra hiệu cho nhau. Thần điểu hồi sinh ở núi Bích Tuyền, vỗ cánh bay lên giữa lửa rực, chỉ là mấy tấm ảnh đã khiến người ta kinh hãi rồi. Người mang khả năng đặc biệt dù sao vẫn là “người”, nhiều năm qua cũng có hệ thống quản lý không mấy hoàn thiện, nhưng hắn thì là gì đây?
Sinh vật tiền sử hi hữu?
Godzilla giữa trần gian?
Người phát ngôn của quy tắc tự nhiên nào đó?
Hay là… thần?
Hắn hiện giờ thoạt nhìn thì có vẻ nho nhã lễ độ, chẳng khác nào một công dân bình thường hòa bình, thân thiện, nhưng nếu mất khống chế thì sao? Cho dù không mất khống chế, liệu hắn có can thiệp vào tiến trình của xã hội loài người và quan hệ quốc tế không? Nhỡ đâu hắn lại có quan niệm chính trị gì thì làm thế nào?
Tuyên Cơ nhìn thoáng qua biểu cảm của mọi người với vẻ hiểu rõ, cười cười: “Chẳng giấu các vị, tôi ở nhân gian hơn ba ngàn năm rồi, thật sự không phải mới chào đời tháng trước.”
Cục trưởng Hoàng: “Nhưng thứ bay ra từ trên núi Bích Tuyền hôm đó…”
“Chim,” Tuyên Cơ tiếp lời ông, “là thân xác thật của tôi.”
“Xích Uyên đại khái là một nguồn năng lượng, bởi vì các tộc hỗn chiến, nên mấy ngàn năm trước, chúng ta đã đóng nguồn năng lượng này. Tôi thì tương đương với… ‘giấy niêm phong’. Giờ đây, nhân tộc và các tộc khác không phải người sống lẫn với nhau, không có khái niệm ‘các tộc’ gì, giấy niêm phong cũng đến hạn rồi, cho nên tôi trở về thân phận quản lý.” Nghĩ cho phiên dịch viên phải làm việc căng thẳng, Tuyên Cơ nói rất chậm, sau đó lôi vài nhân vật phản diện thèm muốn Xích Uyên và lần lượt bị giết chết ra giới thiệu một lần, nói về nhân và quả ba ngàn năm qua.
“Do ‘giấy niêm phong’ là tôi không đủ sức mạnh, nên mấy chục năm gần đây, yêu ma quỷ quái vốn im hơi lặng tiếng trước kia đều ra quấy phá. Hiệp hội Hỗ trợ ban đầu chính là các tín đồ bị đại yêu mưu toan cướp quyền khống chế Xích Uyên mê hoặc.”
Tiêu Chinh bổ sung: “Thông qua khám nghiệm tử thi, chúng tôi phát hiện Củng Thành Công – nguyên Trưởng phòng Khắc phục hậu quả của Cục Dị khống đã tử vong, cuối cùng hoàn toàn là bị yêu trong dây leo nhập. Tuy bà ta có thể tạm thời nhập vào người chết, nhưng khó lòng khống chế người khỏe mạnh quá lâu, đặc biệt là người ý chí kiên định, chỉ có thể thông qua lừa gạt và tẩy não trường kỳ nhằm gia tăng tín ngưỡng của đối phương. Mục tiêu bị bà ta mê hoặc càng nghiêm trọng, thân thể càng suy nhược, sức khống chế của bà ta mới càng mạnh. Cha Củng Thành Công không phải người có khả năng đặc biệt, thời kỳ chiến loạn từng bị thổ phỉ đuổi giết đến Tây Sơn, vừa hay trốn đến dưới gốc cây của Hiệp hội Hỗ trợ kia, để lại lượng máu lớn trên thân cây. Đại yêu trong dây leo hút đi vết máu của ông ta, gián tiếp giúp ông ta tránh được thổ phỉ lần theo dấu vết. Cha Củng Thành Công cho rằng đây là phép màu, cây thần có thần linh phù hộ ông ta, cho nên thường đến thăm viếng, do quá thành kính, thành ra bất ngờ lập nên mối liên hệ chỉ khả năng đặc biệt mới có thể thành lập với bà ta. Củng Thành Công bị cha ảnh hưởng, từ rất nhỏ đã bái theo, dường như hai người họ cho rằng thăm bái cây thần có thể giúp mình trở thành khả năng đặc biệt.”
Có phiên dịch truyền đạt một câu hỏi: “Thần Nam Minh…”
Tuyên Cơ: “Ôi, không dám nhận, quản lý thôi.”
“Được rồi, quản lý của Nam Minh… Sau khi toàn tộc biến mất, quyền quản lý rơi vào tay một di hài không có ý thức tự chủ. Miếu thờ từng được con người thờ cúng có được sức mạnh thờ cúng, thông qua âm trầm tế văn, có thể được ban cho sinh mạng…”
“Sinh mạng rất bi thảm.” Tuyên Cơ nói, “Cả đời phụ thuộc vào tượng thần, không có quyền tự chủ, cũng không có chốn về, thường là hoàn thành xong sứ mệnh thì chấm dứt. Vậy nên bà ta muốn dùng tế phẩm và nguyên liệu đặc thù.”
Nhân hoàng – Xích Uyên sống.
Xích Uyên và chu tước sống cùng nhau, cho dù tộc chu tước chỉ còn lại một di hài thiên linh, Xích Uyên cũng không chịu chấp nhận người khác. Lấy “Xích Uyên sống” làm nhiên liệu để tế, sau đó trút sức mạnh thờ cúng vào xương chu tước nửa sống nửa chết, là bà ta có thể thoát khỏi pho tượng, mượn xương chu tước để sống lại.
Nhưng… di hài không có linh dễ bị lừa gạt, quy tắc tự nhiên sao có thể chấp nhận thần giả?
[1] Dân mạng Trung Quốc hay có trò share hình cá chép để lấy may.
[2] Đề án 985 (Đề án các trường đại học hàng đầu thế giới) là một đề án được Trung Quốc đề ra vào ngày 4 tháng 5 năm 1998 nhằm mục đích thực hiện hiện đại hoá, phát triển đất nước. Các trường thuộc Đề án 985 đều là những trường đại học trọng điểm của Trung Quốc. Tính đến thời điểm hiện tại, Đề án 985 bao gồm 38 trường. Nói “học 985”, “tốt nghiệp 985” tức là học và tốt nghiệp một trong 38 trường này.
[3] Khái niệm “chính xác chính trị” bắt nguồn từ một khái niệm tư pháp của Hợp chủng quốc Hoa Kỳ vào thế kỉ XIX, chủ yếu là chỉ: trong ngôn ngữ tư pháp, cần sự ăn khớp quy định của tư pháp hoặc phù hợp pháp luật và hiến pháp. Song, đến niên đại 80 của thế kỉ XX, khái niệm này lại dần dần diễn biến thành “ngôn luận ăn khớp với dư luận đại chúng”. Theo đó, ở trong đàm thoại sinh hoạt thường ngày, phàm cái gì không phù hợp dư luận nhưng lại chiếm ưu thế đại chúng, thì được coi là “chính trị không chính xác”.
Trong một diễn biến khác, khi cãi nhau thì mọi quan điểm trái với ý mình đều là “chính trị không chính xác”:v
[4] Từ gốc: xã súc (súc vật của xã hội) – chỉ tầng lớp làm công ăn lương phải làm việc quần quật như chóa.
[5] Hoa đẹp trăng tròn chỉ cuộc sống tốt đẹp, viên mãn.
Beta: Phong Lưu Quân
Quân cờ nhanh chóng hóa thành tro. Một đốm lửa xẹt qua tay Tuyên Cơ, Tuyên Cơ không màng tránh. Đốm lửa ấy lại hơi né hắn, bật lên với một góc độ mất tự nhiên bằng tư thế phớt lờ lực hút Trái Đất.
Trong tro tàn ấy… dường như có mùi của Xích Uyên.
Không phải Xích Uyên bây giờ. Nó hơi mốc meo, là thứ mùi tràn ngập trên lục địa khi hỗn chiến vừa kết thúc rất rất lâu về trước, pha lẫn mùi gỉ sắt và máu tanh không xua đi được, giống một tấm bia đá be bé vừa thô ráp vừa tàn nhẫn được bảo tồn lại.
Ma khí Xích Uyên trong quân cờ đã hao hết, bị nước mắt của khắc tinh chu tước rơi vào, thế là nổ thành một chùm pháo hoa nho nhỏ, biến mất hoàn toàn.
Tuyên Cơ sửng sốt một lúc, bỗng nhiên nhận ra điều gì đó, run rẩy ấn cổ Thịnh Linh Uyên.
Đợi không biết bao lâu…
Mạch đập yếu ớt đập nhẹ một cái, tựa như giọt nước cuối cùng còn sót lại dưới dòng suối cạn khô, nối một đường sinh cơ chưa đứt của hắn.
Máy bay trực thăng đáp xuống, đội chạy việc bên ngoài chứng kiến cảnh thần điểu sống lại ban nãy chạy xuống, đều không dám tới gần, vây thành một vòng ở ngoài trăm mét.
Tuyên Cơ khuỵu trên nền tuyết không một bóng người, ôm người trong lòng, không dám lỏng cũng không dám chặt. Lưng hắn từ từ sụp xuống, đôi cánh dài rũ sau người, nước tuyết tan chảy trên đó bốc hơi trắng tinh.
Tấm lưng ấy hệt như một giấc chiêm bao.
Xích Uyên đất rung núi chuyển dần dần yên tĩnh lại, tựa như đã được thứ gì đó vỗ về. Dung nham trong Xích Uyên không tắt, nhưng thế lửa cũng không lan ra bên ngoài nữa. Chúng chỉ thu thành một đường nhỏ, từ chỗ cao chảy xuống, đổ vào nơi sâu dưới Xích Uyên, cuối cùng hình thành một hồ dung nham.
Nhiệt độ của hồ dung nham vốn phải cực cao, nhưng phía trên hồ dường như có một kết giới vô hình bao phủ, ngọn cây trên vách đá hai bên bám đầy tuyết, phối hợp từ xa với dung nham, mà tuyết lại có thể không tan.
“Tách” một tiếng, Tiêu Chinh hoàn hồn, trợn mắt nhìn Dương Triều đang chụp ảnh bên cạnh: “Chụp ảnh không được đăng WeChat đâu đấy!”
Dương Triều lúng túng cất di động: “Không phải… Chủ nhiệm Tiêu, tôi cảm thấy hình dạng hồ dung nham ấy… rất giống hình xăm trên gáy Trưởng phòng Tuyên.”
Tiêu Chinh: “…”
“Hình xăm” kia của hắn còn là xăm màu.
“Cái đó gọi là tộc huy, cảm ơn!”
Cùng lúc đó, ở tám mươi mốt mắt trận, âm trầm tế văn vốn đang dâng trào một cách điên cuồng cũng đồng thời biến mất. Đám thực vật mọc um tùm chợt tĩnh lại. Lũ dây leo múa may như rồ, vẫn luôn cố gắng tấn công máy bay trực thăng cũng gục xuống, đan thành một lớp thảm xanh trên mặt đất.
Vương Trạch khoát tay, ấn tai nghe, tập trung lắng nghe âm thanh từ chỗ Chủ nhiệm điều hành. Một hồi lâu sau, hắn mới quay đầu, nói với mọi người: “Các vị, vừa nhận được tin tức, đồ đằng chu tước trên ảnh chụp vệ tinh biến mất rồi.”
Yên Thu Sơn lập tức quay đầu, nói với đồng nghiệp: “Khởi động lại thiết bị đo năng lượng!”
“Rõ. Khởi động lại máy đo năng lượng dị thường, máy móc vận hành bình thường.”
“Mức năng lượng dị thường liên tục giảm xuống…”
“Báo cáo, đã giảm xuống dưới mức báo động.”
“Không đo được thể năng lượng dị thường có tính uy hiếp trong phạm vi tầm bắn.”
Toàn thể thành viên đội bay thở phào nhẹ nhõm. Chiến sĩ trẻ thả bazooka xuống. Nguy cơ đã được hóa giải, người thường và người mang khả năng đặc biệt ở chung một buồng đối mặt nhìn nhau.
Vương Trạch ho khan một tiếng: “Hạ cánh ở khoảng cách an toàn cách mục tiêu trên một kilomet. Các đồng chí được mời đến chi viện hãy rút lui trước; đội chạy việc khả năng đặc biệt mặc phòng hộ, đi theo tôi. Mọi người vất vả rồi!”
Tiếng phi công vang lên trong tai nghe: “Trời ơi… như phim kỳ ảo ấy, mình còn đích thân lên sân khấu diễn nữa… Các anh… ừm…”
Ban nãy bận oanh tạc điên cuồng nên không cảm thấy gì, lúc này yên tĩnh lại, đối mặt với những khả năng đặc biệt “phi thiên độn địa” bên cạnh, sự câu nệ và rào cản “không cùng một tộc” mới hiện ra một cách muộn màng. Phi công nhất thời cũng không biết nên gọi những người có khả năng đặc biệt này như thế nào, vì thế ậm ừ cho qua: “Thường ngày đều làm những việc như này à?”
Chắc là Vương Trạch sợ về sau không mượn được bazooka nữa, vội vàng giải thích: “Không đâu, yên tâm đi. Bình thường bọn tôi không xử con to như vậy, chỉ đánh quái thú nhỏ, ngày lễ ngày tết thì bắt mấy nhóm tổ chức lợi dụng khả năng đặc biệt để lừa đảo, hoàn thành KPI ngành…”
Yên Thu Sơn thả lỏng cẳng chân bị thương đã được băng bó lại, ngả người ra sau. Nghe Vương Trạch khua môi múa mép, hắn không khỏi lại buột miệng quát một câu như trước kia: “Vương Trạch, lại nói vớ nói vẩn!”
Phi công thoáng nở nụ cười, nụ cười rất căng thẳng, không thể “phá tan rào cản” chỉ vì dăm ba câu ra vẻ dễ thương của Vương Trạch. Nhưng biết người ta đang cố gắng gợi chuyện, theo phép lịch sự, anh ta cũng không tiện không tiếp lời, vì thế tìm chuyện để nói: “Anh cũng tên Vương Trạch ạ? Hồi cấp Ba, lớp kế bên lớp tôi có một người trùng tên với anh, trùng hợp thật.”
Vương Trạch nhún vai, hùa theo: “Cha mẹ không có học vấn, đặt cái tên đại chúng, đi đâu cũng gặp người trùng tên. Người anh em là dân Vĩnh An à, học trường cấp Ba nào vậy?”
“À, tôi học Trung học Phổ thông 3 Vĩnh An,” phi công vừa cẩn thận tìm kiếm chỗ có thể cất cánh máy bay trực thăng, vừa nói vào đường dây một cách khách sáo, “chắc anh chưa nghe bao giờ. Dù sao cũng là nhân tài đặc biệt mà, chắc hồi nhỏ học không học trường bình thường như chúng tôi.”
“Chẳng mấy ai vừa sinh ra đã có khả năng đặc biệt đâu. Ở chỗ chúng tôi, hầu như mọi người đều đang bình thường thì đột nhiên ‘phát bệnh’.” Vương Trạch nói, “Trùng hợp thế, tôi cũng học Trung học Phổ thông 3 Vĩnh An, tôi khóa 2001-2003, anh…”
Máy bay trực thăng lắc một phát.
Tiếp đó, toàn thể thành viên tổ bay đều nghe thấy một tiếng la trong tai nghe: “Ông chính là Vương Trạch truyền kỳ lớp 12-3 năm đó, bài thi Vật lý điền không sót câu nào, kết quả được mỗi bốn điểm?!”
Vương Trạch: “…”
Yên Thu Sơn đang báo cáo tình hình với Tiêu Chinh đến một nửa, nghe thấy câu gào này, thế là quên luôn từ, cảm thấy mặt mũi của cả Cục Dị khống đều bị con cá chép người nào share người nấy xui xẻo[1] này làm mất hết rồi.
Những khả năng đặc biệt khác vốn không tìm được chuyện để nói trước mặt người thường hoàn toàn không muốn bị tên này đại diện, nhao nhao nối máy.
“Hãy nghe tôi giải thích, Cục Dị khống chúng tôi cũng là cơ quan nghiêm chỉnh, chẳng qua Ban An toàn ít khả năng đặc biệt hệ thủy quá nên mới đặc cách, chứ không trình độ học vấn này không thi vào nổi. Tôi thi đại học khối tự nhiên được hai trăm tám, tốt nghiệp 985[2] hẳn hoi!”
“Tôi thì đang học tiến sĩ nửa chừng mới biết mình là khả năng đặc biệt, lại đúng lúc không viết nổi luận văn, cũng chưa tìm được công việc, thấy bên này có cơ hội việc làm nên bèn đến làm tạm trước.”
“Tôi hơn tuổi các cậu, hồi nhỏ nhà không có điều kiện, học được nửa chừng thì đi làm, là nguyên nhân kinh tế, không phải học hành không ra gì. Giờ thì có tiền rồi mà đúng không, nên tôi tự học, còn thiếu một môn là có thể lấy bằng rồi, về sau lớn tuổi hơn một chút sẽ không làm nhân viên chạy việc nữa, xin từ chức đi làm kế toán.”
Gió núi quét qua tàn tích đồ đằng chu tước, trên đường gặp những chuyện nhà chuyện cửa mà mọi người đua nhau nói ấy, đi càng chậm hơn, tựa như lưu luyến ghé lại mót vui, sau đó mới hòa vào núi rừng, gió thổi mây tan.
Tây bán cầu ầm ĩ trọn ngày, đông bán cầu cả đêm không ngủ.
Một nguy cơ ít người biết lặng lẽ trôi qua. Mọi người định thần lại, bắt đầu cãi vã, biểu tình, kháng án, nghi thần nghi quỷ.
Sau khi hiểu rõ người mang khả năng đặc biệt là gì, hai phe “tổ chức chống khả năng đặc biệt” và “phái chủ nghĩa bình đẳng mở rộng” cấp tốc vùng dậy, cũng mau chóng có tiêu chí và điều lệ của riêng mình. Hai bên chửi mắng nhau như có thù giết cha, còn lại hầu như đều gió chiều nào theo chiều nấy, khi thì ngả bên này, khi thì nghiêng bên kia theo cuộc cãi vã ngày càng trào dâng mãnh liệt.
Trong vòng một tuần, mới đầu, các quốc gia và khu vực đều xuất hiện sự kiện “chống khả năng đặc biệt” cực đoan. Có phần tử khủng bố vác Bí Ngân và vũ khí tương tự Bí Ngân đột nhiên xông vào nơi công cộng, điên cuồng càn quét đám đông, may mà không bắn trúng ai. Thứ nhất là trên thế giới không có nhiều người mang khả năng đặc biệt đến vậy; cho dù có, nếu không biết ai là khả năng đặc biệt mà chỉ bắn lung tung, đạn Bí Ngân cũng sẽ bị người thường cản trở.
Thay vào đó, sự khủng hoảng mà việc này mang lại đã gây nên vài sự cố giẫm đạp không lớn không nhỏ, khiến nhiều người bị thương. Trong khoảng thời gian ngắn, “tổ chức chống khả năng đặc biệt” thành từ đồng nghĩa với “não tàn” và “phần tử khủng bố”. Người mang khả năng đặc biệt lại được một đợt cảm thông rất lớn: khả năng đặc biệt là thứ trời cho, không khác gì giới tính, xu hướng tình dục và chủng tộc, chỉ vì sinh ra đã thế mà bị kỳ thị, vậy chẳng phải là chính trị không chính xác[3]?
Vài ngày sau, Cục Dị khống công bố danh sách nhân viên liên quan trong sự kiện bươm bướm kính hoa thủy nguyệt, đồng thời thẳng thắn tiền căn hậu quả: sau khi vụ án xảy ra, những người bị bươm bướm ký sinh đã được xử lý âm thầm thành tử vong tự nhiên. Chủ ý của Cục Dị khống là muốn cho mọi người biết đã không còn “người giả” bị bươm bướm ký sinh, để mọi người yên tâm, không ngờ lại dẫn đến một đợt tranh cãi về luân lý sinh tử.
Bất luận là hành vi giấu giếm ban đầu hay âm thầm xử lý tử vong sau đó, người thân và bạn bè người tử nạn đều phẫn nộ, không chịu chấp nhận. Toàn thể Phòng Quan hệ công chúng mới thành lập của Cục Dị khống vò đầu bứt tai suốt ba ngày, gấp rút đưa ra một bản xin lỗi chân thành, phương án xử lý nhân viên liên quan và chính sách bồi thường… sau đó lại bị công kích cho vêu đầu.
Có người mắng họ lạnh lùng, có người mắng họ làm màu, nhưng nhiều hơn cả là viết sớ tế thể chế Cục Dị khống, yêu cầu chính phủ giải tán cơ cấu tệ hại này. Thậm chí, có người bày tỏ rằng phải sống cùng một thế giới với người mang khả năng đặc biệt khiến họ tuyệt vọng muốn tự sát, nếu cảnh sát không bắt hết khả năng đặc biệt thì sẽ cứa cổ tay.
Các bài viết tương tự Một mạng người chỉ trị giá xxx, họ còn lừa dối bạn, nói là muốn tốt cho bạn xuất hiện như nấm sau mưa.
Tóm lại, không phải gió đông thổi bạt gió tây thì là gió tây thổi bạt gió đông. Nhất thời, toàn bộ loài người bị phá vỡ tam quan đều sôi sùng sục, tiếng nói của khả năng đặc biệt lẫn chống khả năng đặc biệt bên nào cũng là “dầu sôi”, người nào chửi người nấy dính chưởng.
Nhưng suy cho cùng, người mang khả năng đặc biệt và người từng bị sự kiện khả năng đặc biệt ảnh hưởng đều thuộc số rất ít, phần lớn mọi người cãi vã xong vẫn phải đi làm, đi học. Dẫu sao thì, “người mang khả năng đặc biệt và người thường sống chung như thế nào” là một vấn đề lớn, cần thảo luận dài hạn, còn ngắn hạn thì phải nhường đường cho “việc cấp bách”. Chẳng hạn như địa ngục cuối kỳ sát nút rồi, CET cũng gí tới mông, kỳ thi nghiên cứu sinh đáng sợ mỗi năm một lần lại mài dao lăm le đám sinh viên; rồi chẳng hạn như, ngân hàng nhà nước tuyên bố tăng lãi suất, tiền thuê nhà tự dưng nhốn nháo theo, đám trâu ngựa của xã hội[4] vừa tính thưởng cuối năm, tính tốc độ tăng của khoản trả góp nhà sang năm, vừa lập kế hoạch lấy cớ “không tranh nổi vé tàu Tết” hòng tiết kiệm một khoản tiền mừng tuổi.
Cứ thế, người nào người nấy ôm nỗi hốt hoảng đến cuối năm; thế giới như tự mình biết trao đổi chất, thực vật biến dị bị năng lượng dị thường ảnh hưởng dần dần khôi phục quy luật sinh trưởng tự nhiên; chuyện ngôi sao nào đó đăng ký kết hôn và tình hình kẹt xe trong kỳ nghỉ Tết âm lịch lại lặng lẽ lên hot search.
Còn Tuyên Cơ…
“35,9 độ C.” Tuyên Cơ ghi lại nhiệt độ cơ thể mới nhất của Thịnh Linh Uyên – cao hơn hôm qua 0,3 độ.
Trong khoảng thời gian này, nhịp tim Thịnh Linh Uyên từ mười mấy phút mới đập nhẹ một lần dần dần khôi phục đến khoảng bốn mươi lần một phút, nhiệt độ cơ thể cũng tăng lên từ từ từng chút như người rã đông.
Ghi xong, Tuyên Cơ chăm chú nhìn Thịnh Linh Uyên một lúc. Sau đó, hắn bỗng nhiên thở dài, cúi người xuống, chóp mũi kề nhau, cảm nhận hơi thở sâu và dài của Thịnh Linh Uyên.
Cuối tuần trước, hắn mới bắt đầu có hơi thở, ban đầu đứt quãng, tựa làn gió rụt rè nhất trên đời, một hạt tro bụi cũng có thể xua tan. Dẫu biết chỉ cần Xích Uyên không bị phong kín, thân thiên ma có thể còn lại một hơi, sớm muộn gì Thịnh Linh Uyên cũng có thể tự mình khôi phục, Tuyên Cơ vẫn thấp tha thấp thỏm mà canh chừng hơi thở mỏng manh kia. Canh suốt ba ngày, rốt cuộc nó cũng ổn định.
Hơi thở nhẹ nhàng ấy dường như có lực hút, kéo Tuyên Cơ càng lúc càng tới gần. Cuối cùng, hắn thật sự không nhịn được, cúi đầu ngậm môi Thịnh Linh Uyên.
Bờ môi lạnh mà mềm, khiến người ta phải ngạc nhiên, rằng sao trên thân một kẻ không tim không phổi lại cũng có nơi mềm mại đến thế.
Vừa chạm đến đôi môi ấy, Tuyên Cơ lập tức nhớ lại bao nhiêu chuyện đã qua, tựa như có một chiếc đèn kéo quân chạy trong đầu. Hắn nhận ra hoa chẳng đẹp, trăng cũng chẳng tròn[5], chỉ có một chuỗi buồn bực khó nguôi ngoai chặn đầu chặn đuôi. Càng nhớ lại càng quạu, hắn siết méo cả gối, muốn cắn một phát… mà mài răng cả buổi, rốt cuộc vẫn không nỡ.
Môi này mềm quá…
Vì thế, hắn bất mãn sờ soạng khắp người Thịnh Linh Uyên một vòng, bới trái lựa phải, cuối cùng lựa chọn mé ngoài bắp tay – nghe nói chỗ đó là ít đau nhất. Hắn kéo tay áo rộng thùng thình của Thịnh Linh Uyên lên, cắn một phát. Hắn vốn định cắn đồ đáng ghét này tứa máu, không ngờ một vòng dấu răng mờ mờ vừa in lên, răng hắn lại như muốn tạo phản, “trên bảo dưới không nghe”, không chịu cắn xuống!
Tuyên Cơ nhả ra, vẻ không cam tâm cho lắm. Khả năng khôi phục mạnh mẽ của thiên ma lập tức lấp đầy dấu răng mờ ấy, không hề để lại dấu vết nào ngoài nước bọt.
Vì thế, Tuyên Cơ càng quạu hơn.
Lúc này, di động rung lên, Tuyên Cơ cầm lên nhìn, thấy là tin nhắn Tiêu Chinh gửi tới: “Giờ ông có rảnh không? Tôi dẫn người qua gặp ông?”
Mười phút sau, khi đón khách tại phòng ngoài, tộc trưởng tộc chu tước Nam Minh đã tương đối đàng hoàng ra dáng.
Hắn tạm thời chưa đưa Thịnh Linh Uyên về nhà trọ ở Vĩnh An. Chủ yếu là do quá nhiều người muốn tới gặp hắn, ở tại khu dân cư sẽ làm phiền người dân, cũng không thực tế.
Lúc này, họ nghỉ lại trong một viện điều dưỡng vùng ngoại ô thành phố Vĩnh An. Nơi này dựa lưng vào Tây Sơn, chu vi hơn ngàn mẫu, thêm một hồ nhân tạo, chỉ có hai người họ và một đám cảnh vệ canh ở vòng ngoài, không tới gần.
Phòng tiếp khách rất rộng rãi, lớn không thua gì phòng họp. Loại ma nghèo như Tuyên Cơ ở nhân gian mười năm, tất cả nhà từng ở cộng lại cũng chưa rộng bằng phòng khách này. Thế nhưng “khách” tới gặp hắn vừa chen vào, vẫn có vẻ chen chúc chật chội, ngoại trừ nhân viên đi theo phiên dịch đều chỉ có thể chờ ở cửa, ngay cả Cục trưởng Hoàng cũng không có chỗ ngồi. Tiêu Chinh càng chỉ có thể đứng ở góc phòng, cho hắn một ánh mắt từ đằng xa.
Tuyên Cơ thở dài: “Các vị đừng hoảng nhé, trước hết chúng ta đổi chỗ khác rộng rãi hơn.”
Hắn nói, đoạn giơ tay lên làm động tác chậm, để mọi người đều thấy rõ. Sau đó, tơ mảnh màu lửa kéo dài từ kẽ tay hắn ra ngoài, xuyên qua xuyên lại bức tường và sàn nhà, ngưng tụ thành một pháp trận.
Bốn bức tường phòng tiếp khách lập tức được mở rộng hơn gấp ba.
Trong một tràng xì xào thán phục, Tuyên Cơ búng ngón tay. Mấy chiếc lông vũ dài cắm trong bình hoa bên cạnh bay ra, rơi xuống đất, hóa thành hình người, nhanh chóng qua lại như thoi trong phòng tiếp khách một lượt, trước mặt mỗi người đều có thêm một tách trà bốc hơi nóng.
Các vị khách đưa mắt ra hiệu cho nhau. Thần điểu hồi sinh ở núi Bích Tuyền, vỗ cánh bay lên giữa lửa rực, chỉ là mấy tấm ảnh đã khiến người ta kinh hãi rồi. Người mang khả năng đặc biệt dù sao vẫn là “người”, nhiều năm qua cũng có hệ thống quản lý không mấy hoàn thiện, nhưng hắn thì là gì đây?
Sinh vật tiền sử hi hữu?
Godzilla giữa trần gian?
Người phát ngôn của quy tắc tự nhiên nào đó?
Hay là… thần?
Hắn hiện giờ thoạt nhìn thì có vẻ nho nhã lễ độ, chẳng khác nào một công dân bình thường hòa bình, thân thiện, nhưng nếu mất khống chế thì sao? Cho dù không mất khống chế, liệu hắn có can thiệp vào tiến trình của xã hội loài người và quan hệ quốc tế không? Nhỡ đâu hắn lại có quan niệm chính trị gì thì làm thế nào?
Tuyên Cơ nhìn thoáng qua biểu cảm của mọi người với vẻ hiểu rõ, cười cười: “Chẳng giấu các vị, tôi ở nhân gian hơn ba ngàn năm rồi, thật sự không phải mới chào đời tháng trước.”
Cục trưởng Hoàng: “Nhưng thứ bay ra từ trên núi Bích Tuyền hôm đó…”
“Chim,” Tuyên Cơ tiếp lời ông, “là thân xác thật của tôi.”
“Xích Uyên đại khái là một nguồn năng lượng, bởi vì các tộc hỗn chiến, nên mấy ngàn năm trước, chúng ta đã đóng nguồn năng lượng này. Tôi thì tương đương với… ‘giấy niêm phong’. Giờ đây, nhân tộc và các tộc khác không phải người sống lẫn với nhau, không có khái niệm ‘các tộc’ gì, giấy niêm phong cũng đến hạn rồi, cho nên tôi trở về thân phận quản lý.” Nghĩ cho phiên dịch viên phải làm việc căng thẳng, Tuyên Cơ nói rất chậm, sau đó lôi vài nhân vật phản diện thèm muốn Xích Uyên và lần lượt bị giết chết ra giới thiệu một lần, nói về nhân và quả ba ngàn năm qua.
“Do ‘giấy niêm phong’ là tôi không đủ sức mạnh, nên mấy chục năm gần đây, yêu ma quỷ quái vốn im hơi lặng tiếng trước kia đều ra quấy phá. Hiệp hội Hỗ trợ ban đầu chính là các tín đồ bị đại yêu mưu toan cướp quyền khống chế Xích Uyên mê hoặc.”
Tiêu Chinh bổ sung: “Thông qua khám nghiệm tử thi, chúng tôi phát hiện Củng Thành Công – nguyên Trưởng phòng Khắc phục hậu quả của Cục Dị khống đã tử vong, cuối cùng hoàn toàn là bị yêu trong dây leo nhập. Tuy bà ta có thể tạm thời nhập vào người chết, nhưng khó lòng khống chế người khỏe mạnh quá lâu, đặc biệt là người ý chí kiên định, chỉ có thể thông qua lừa gạt và tẩy não trường kỳ nhằm gia tăng tín ngưỡng của đối phương. Mục tiêu bị bà ta mê hoặc càng nghiêm trọng, thân thể càng suy nhược, sức khống chế của bà ta mới càng mạnh. Cha Củng Thành Công không phải người có khả năng đặc biệt, thời kỳ chiến loạn từng bị thổ phỉ đuổi giết đến Tây Sơn, vừa hay trốn đến dưới gốc cây của Hiệp hội Hỗ trợ kia, để lại lượng máu lớn trên thân cây. Đại yêu trong dây leo hút đi vết máu của ông ta, gián tiếp giúp ông ta tránh được thổ phỉ lần theo dấu vết. Cha Củng Thành Công cho rằng đây là phép màu, cây thần có thần linh phù hộ ông ta, cho nên thường đến thăm viếng, do quá thành kính, thành ra bất ngờ lập nên mối liên hệ chỉ khả năng đặc biệt mới có thể thành lập với bà ta. Củng Thành Công bị cha ảnh hưởng, từ rất nhỏ đã bái theo, dường như hai người họ cho rằng thăm bái cây thần có thể giúp mình trở thành khả năng đặc biệt.”
Có phiên dịch truyền đạt một câu hỏi: “Thần Nam Minh…”
Tuyên Cơ: “Ôi, không dám nhận, quản lý thôi.”
“Được rồi, quản lý của Nam Minh… Sau khi toàn tộc biến mất, quyền quản lý rơi vào tay một di hài không có ý thức tự chủ. Miếu thờ từng được con người thờ cúng có được sức mạnh thờ cúng, thông qua âm trầm tế văn, có thể được ban cho sinh mạng…”
“Sinh mạng rất bi thảm.” Tuyên Cơ nói, “Cả đời phụ thuộc vào tượng thần, không có quyền tự chủ, cũng không có chốn về, thường là hoàn thành xong sứ mệnh thì chấm dứt. Vậy nên bà ta muốn dùng tế phẩm và nguyên liệu đặc thù.”
Nhân hoàng – Xích Uyên sống.
Xích Uyên và chu tước sống cùng nhau, cho dù tộc chu tước chỉ còn lại một di hài thiên linh, Xích Uyên cũng không chịu chấp nhận người khác. Lấy “Xích Uyên sống” làm nhiên liệu để tế, sau đó trút sức mạnh thờ cúng vào xương chu tước nửa sống nửa chết, là bà ta có thể thoát khỏi pho tượng, mượn xương chu tước để sống lại.
Nhưng… di hài không có linh dễ bị lừa gạt, quy tắc tự nhiên sao có thể chấp nhận thần giả?
[1] Dân mạng Trung Quốc hay có trò share hình cá chép để lấy may.
[2] Đề án 985 (Đề án các trường đại học hàng đầu thế giới) là một đề án được Trung Quốc đề ra vào ngày 4 tháng 5 năm 1998 nhằm mục đích thực hiện hiện đại hoá, phát triển đất nước. Các trường thuộc Đề án 985 đều là những trường đại học trọng điểm của Trung Quốc. Tính đến thời điểm hiện tại, Đề án 985 bao gồm 38 trường. Nói “học 985”, “tốt nghiệp 985” tức là học và tốt nghiệp một trong 38 trường này.
[3] Khái niệm “chính xác chính trị” bắt nguồn từ một khái niệm tư pháp của Hợp chủng quốc Hoa Kỳ vào thế kỉ XIX, chủ yếu là chỉ: trong ngôn ngữ tư pháp, cần sự ăn khớp quy định của tư pháp hoặc phù hợp pháp luật và hiến pháp. Song, đến niên đại 80 của thế kỉ XX, khái niệm này lại dần dần diễn biến thành “ngôn luận ăn khớp với dư luận đại chúng”. Theo đó, ở trong đàm thoại sinh hoạt thường ngày, phàm cái gì không phù hợp dư luận nhưng lại chiếm ưu thế đại chúng, thì được coi là “chính trị không chính xác”.
Trong một diễn biến khác, khi cãi nhau thì mọi quan điểm trái với ý mình đều là “chính trị không chính xác”:v
[4] Từ gốc: xã súc (súc vật của xã hội) – chỉ tầng lớp làm công ăn lương phải làm việc quần quật như chóa.
[5] Hoa đẹp trăng tròn chỉ cuộc sống tốt đẹp, viên mãn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook