Liệp Lang Đảo
-
Chương 8
Sa Tả bị người nửa lôi nửa kéo đẩy mạnh vào trong phòng, căn phòng không có cửa sổ, xung quanh là bốn bức tường màu đen, trần nhà là đá thô chưa được mài dũa, căn phòng từng là nhà tù vẫn giữ nguyên trạng thái nguyên thủy nhất, trông như một cái quan tài kém chất lượng.
“Lột sạch”. Người đẩy cậu vào đơn giản ra lệnh.
Lập tức có hai người xông vào, trực tiếp đá thẳng vào bụng dưới của Sa Tả, khi Sa Tả đau đớn khom người, hai người kia nắm lấy cái áo bông trên người cậu rồi xé rách bươm, Sa Tả lại trở về trạng thái toàn thân trần trụi.
Sau khi cởi áo, hai người kia xoay người đi ra, Sa Tả ôm bụng dưới quỳ gối trên sàn nhà lạnh như băng, đau đớn và lạnh lẽo khiến bàn tay chống trên mặt đất không ngừng run rẩy.
Sa Tả lớn lên trong gia đình cấp B ở AS, từ nhỏ cha mẹ yêu cầu rất nghiêm ngặt với cậu, nhưng cũng rất cưng chiều cậu, thậm chí chưa từng lớn tiếng nói chuyện với cậu, cậu chưa từng nghĩ đến có một ngày cậu sẽ trải qua sự tức giận và nhục nhã không thể chịu đựng này.
Mặc dù cậu không ngừng âm thầm yêu cầu bản thân phải đối mặt sự thật, chấp nhận hiện thực từ nay về sau bản thân phải trải qua quãng đời còn lại tại đảo Liệp Lang, nhưng cậu vạn lần không tưởng tượng được thứ chờ đợi cậu chính là cuộc sống như thế này.
“Chào mừng đến địa ngục!”.
Cậu nhớ tới nụ cười đầy ý vị thâm trường của người lính kia, đúng vậy, nơi này chính là địa ngục.
“Tắm rửa sạch sẽ nào”. Ngoài cửa có người mang theo tiếng cười nói một câu.
Sa Tả muốn nhìn xem có chuyện gì xảy ra, nhưng mới vừa quay đầu lại, còn chưa kịp thấy rõ người đứng ngoài cửa thì một dòng nước đã bắn thẳng lên mặt cậu.
Dòng nước lạnh như băng mang theo xung lực cực lớn, Sa Tả chỉ cảm thấy trên mặt đau nhói, tiếp theo giống như bị người ta đánh một quyền, cả người bị dòng nước hất ngã văng xuống đất.
Người ngoài cửa cười ha hả, “Thằng này cũng không tệ lắm, thằng trước nó còn bị quất thẳng vào tường”.
Sa Tả trưởng thành đơn thuần và nghiêm cẩn, cậu hoàn toàn không ngờ súng phun nước áp lực cao có thể sử dụng như một cách thức hành hạ người để tìm niềm vui. Phẫn nộ trong lòng như dòng nham thạch nóng chảy thiêu đốt khiến cậu muốn gào thét, cậu cắn răng giơ tay lên bảo vệ mặt mình, giùng giằng muốn đứng lên.
Người ngoài cửa hiển nhiên không cho cậu cơ hội làm như vậy, một súng phun nước cao áp khác được mở ra, hai cột nước đánh mạnh vào ngực cậu, cậu trực tiếp té ngã lên mặt đất, ngay sau đó hai cột nước đồng thời nhắm thẳng vào hạ thể cậu.
“A ______”. Xung lực mạnh đánh vào dưới thân khiến Sa Tả gào thét đầy đau đớn.
Âm thanh này khiến người ngoài cửa cảm thấy hưng phấn, đúng vậy, bọn họ chính là muốn nghe được âm thanh này, gào thét đau đớn, khổ sở cầu xin.
“La lớn tiếng một chút!”.
Đi chết đi! Sa Tả dùng hết sức cắn chặt răng, muốn nghe tôi lăn lộn cầu xin sao, từ từ chờ xem!
Lúc này, Sa Tả không có cơ hội đứng lên được nữa, người ngoài cửa cười lên quái dị, hắn ta không ngừng dùng súng nước phun thẳng vào hạ thể và vết thương trên đùi cậu, vài lần Sa Tả đều không né tránh, bị cột nước đánh đau đến muốn rớt nước mắt, cả người bởi vì đau đớn cực độ và lạnh lẽo trở nên cứng ngắc, ý thức cũng bắt đầu mơ hồ.
Cậu không còn sức lực để tránh né nữa, chỉ cố gắng lui đến góc tường, đưa lưng về phía cột nước.
Nhưng không lâu sau đó, khi cậu cảm giác mình sắp chết đi, cậu phát hiện cột nước không còn nhắm vào gáy và vết thương nữa, mà nhắm thẳng vào hậu môn của cậu. Áp lực cực lớn đẩy nước vào thân thể khiến cậu cảm thấy choáng váng, lần thứ hai giùng giằng muốn né tránh.
Nhưng cả người lại cứng đơ không thể cử động.
Cột nước rời đi, Sa Tả cảm giác dòng nước được đưa vào trong cơ thể cậu mang theo chút nhiệt độ cuối cùng chậm rãi chảy ra, sau đó cột nước lần thứ hai nhắm ngay…
Sa Tả bắt đầu ù tai, tất cả âm thanh bên người đều biến mất. Chỉ có âm thanh vù vù bén nhọn từng chút gia tăng trong lỗ tai đang xé rách cậu.
“Đội trưởng muốn người”. Có người đi tới cửa, nói một câu với người cầm súng nước.
“Nhanh vậy?”. Một người nhíu mày, tựa hồ có hơi thất vọng. “Không phải mỗi lần anh ấy đi gặp Bàng Ca cũng phải mất một giờ sao, bây giờ mới được bao lâu”.
“Mau đưa người lên cho anh ấy đi”. Người nọ đi vào trong nhìn một chút, “Sạch sẽ chưa?”.
“Sạch sẽ, có điều không có tinh thần, không rên tới một tiếng”.
“Ngất đi thôi, có được mấy người chống đỡ lâu thế này”.
“Không ngất đâu”, người nọ đã tắt súng phun nước hiện tại lại mở khóa vòi, cột nước bắn thẳng tới vết thương trên chân Sa Tả, tay Sa Tả đưa đến phía đùi ngăn lại, người này tắt súng phun nước, “Thấy không, nó còn cử động kìa, thằng nhóc này thật sự có thể chống đỡ”.
Khi Sa Tả bị lôi ra khỏi căn phòng này, ngay cả đứng cũng đứng không nổi, cả người đều đang phát run, lạnh, đau, nhục nhã, phẫn nộ, hết thảy mọi thứ làm cho cậu khó mà chấp nhận.
Cậu bị khiêng lên lầu, trong hỗn loạn cậu vẫn còn cố gắng quan sát tình hình xung quanh, đây là căn phòng nằm ở tầng ba của đội trưởng, mỗi tầng đều có hơn mười căn phòng nhìn không khác biệt lắm với căn phòng nhỏ “tẩy trừ” trước đó, đơn sơ cũ nát, không thể thấy được tình huống bên trong, nhưng có thể nghe được bên trong có người. Nhưng những người ở đây rất khác biệt so với những người cậu nhìn thấy khi vừa tiến vào cổng chính, bọn họ không có loại hành động điên cuồng mà ngược lại rất an tĩnh.
Trực giác nói cho Sa Tả biết, đây là nơi gọi là thiên đường của hai tầng lớp khác biệt.
Cậu bị ném vào một căn phòng ở tầng ba.
Căn phòng không lớn, thảm lót sàn bằng len rất dày, bày biện tương đối đơn giản, một cái giường, một cái giá đỡ kim loại, bên trên có treo một sợi xích sắt cùng với thắt lưng da.
Điều khiến cho Sa Tả có chút cảm giác an ủi chính là trên tường có lò sưởi. Là loại đồ cổ ở thế kỷ công nguyên, đang thật sự đốt cháy ngay bên cạnh cậu, từng đợt ấm áp xông về phía cậu, làm cho cơ thể cậu chậm rãi có lại cảm giác.
Cậu cố sức trở người trên tấm thảm, lúc muốn từ từ ngồi dậy, ngoài cửa có một người đi vào, là tên đội trưởng kia.
Tên đội trưởng đóng cửa lại, đi tới bên cạnh cậu, khoanh tay từ trên cao nhìn chằm chằm xuống cơ thể trần trụi của cậu một hồi, lộ ra nụ cười thỏa mãn: “Buổi tối tốt lành”.
Sa Tả bỏ qua suy nghĩ muốn ngồi dậy, nhắm hai mắt nằm im trên mặt đất, cũng không muốn trả lời lời chào hỏi quái lạ này.
“Nói cho tôi biết tên của cậu”. Thanh âm truyền đến từ phía trên Sa Tả, nhưng khoảng cách không xa, hẳn là hắn đã ngồi xổm xuống.
Sa Tả không lên tiếng.
“Không nói sao, không việc gì, tôi tự giới thiệu mình trước vậy, tôi là Thường Phi, là đội trưởng đội săn bắn, cậu gọi tôi là đội trưởng cũng được”.
Thường Phi? Đó là một cái tên chuyên biệt, giống như tên của Trình Khản. Sa Tả mở mắt, ở khoảng cách gần có thể thấy rõ gương mặt Thường Phi, đường nét mềm mại trên mặt hắn điển hình cho huyết thống Châu Á.
“Đội săn bắn?”. Sa Tả cuối cùng cũng lên tiếng hỏi một câu, mặc dù cậu không muốn nhưng lý trí nói cho cậu biết cậu phải nhanh chóng hiểu rõ tình cảnh của mình.
“Ừ, ý trên mặt chữ, săn bắn động vật, cũng là người đi săn”. Thường Phi híp mắt suy nghĩ rồi khẽ cười, bàn tay chạm vào chân Sa Tả.
“Đừng động vào tôi”. Sa Tả ngồi bật dậy, đẩy tay Thường Phi. Cậu hoàn toàn không thể chấp nhận loại đụng chạm này, cảm giác nguyên trụ dân xoa nắn trên người cậu khiến cậu thấy buồn nôn.
“Đừng đụng vào cậu?”. Thường Phi nở nụ cười, cười hồi lâu rồi đột nhiên đổi sắc, đưa tay nắm lấy cánh tay Sa Tả kéo cậu từ dưới đất lên rồi ném tới cái giá đỡ trong phòng, sau đó kéo sợi dây xích vòng qua cổ cậu rồi giật mạnh một cái: “Cậu không cho rằng tôi đem cậu tới đây chỉ để nói chuyện phím thôi chứ?”.
Sa Tả nhất thời cảm thấy cổ bị siết chặt, không thể hô hấp, cậu muốn dùng tay kéo sợi dây xích nhưng Thường Phi không cho cậu cơ hội, hắn ta thành thạo trói hai chân cậu lên giá.
Cậu lại trở về tình trạng vài tiếng đồng hồ trước, thân thể xích lõa, bị cố định thành chữ đại, chỉ là lần này bị dựng thẳng đứng.
“Số thứ tự của cậu là gì?”. Ngón tay Thường Phi chậm rãi sờ soạng trên người cậu, từ ngực xuống đến bụng dưới, xuống thêm chút nữa, “A? Hay là B?”.
Sa Tả bị siết chặt không nói nên lời, nếu như có thể nói, cậu rất muốn mắng người, mắng chửi thật hung ác, sau đó sống hay chết cũng mặc kệ.
“Tố chất thân thể cậu rất tốt, màu da cũng rất khỏe mạnh”, Thường Phi chuyển đến phía sau lưng cậu, ghé vào lỗ tai cậu, “Là B đúng chứ, số thứ tự cấp A được huấn luyện đặc biệt, sẽ cường tráng hơn cậu…”.
Sa Tả chịu đựng Thường Phi tùy ý vuốt ve người cậu, trong lòng đồng dạng đang suy đoán thân phận Thường Phi, người này không giống như phạm nhân lưu đày, thoạt nhìn còn rất trẻ, nếu như là phạm nhân bị lưu đày thì khẳng định lên đảo không được mấy năm, không có khả năng giữ chức đội trưởng như thế này.
Tuy rằng cậu không biết đội trưởng đội săn bắn rốt cuộc là loại vị trí gì, nhưng vẫn có thể khẳng định người này là con cháu của những phạm nhân lưu đày trước đó.
“Cậu hẳn đã chịu huấn luyện, từ cơ thể cậu là có thể nhìn ra, bí mật đúng chứ? Ngày thường ẩn trốn thế nào? Không sợ bị người ta phát hiện sao?”. Thường Phi nói tiếp, bàn tay rời khỏi cơ thể cậu, đè xuống cái giá đẩy một cái, nửa đoạn trên của giá “rắc” một tiếng rồi đột nhiên ngã về phía trước, “Có bạn gì không? Con gái, hay là con trai?”.
Cơ thể Sa Tả theo cái giá nghiêng xuống phía dưới, nhưng lưng bị sợi dây da cố định, vì thế tư thế bây giờ của cậu gần như khom người 90 độ, toàn bộ phía sau lộ ra trước mắt Thường Phi.
Cậu không dám nghĩ tường tận, nhưng cái tư thế này và những lời trước đó Thường Phi nói với cậu đã biểu lộ hắn ta muốn làm gì.
Ngón tay Thường Phi lướt dọc sau lưng cậu rồi đi thẳng xuống dưới, khẽ đè vào nơi cậu vừa mới bị súng phun nước hành hạ, “Chặt như thế, chưa làm qua sao”.
Sa Tả thở hổn hển, cảm giác bị vũ nhục khiến cậu muốn nổi điên, cậu ra sức vùng vẫy vài cái, sợi dây xích đánh vào khung kim loại phát ra tiếng leng keng.
“Tức giận sao?”. Thường Phi nở nụ cười, đè lại hông Sa Tả, ngón tay giữa chợt đưa thẳng vào trong, cả ngón tay ngập sâu trong cơ thể Sa Tả, “Đau không?”.
Sa Tả hét thảm một tiếng, cho dù thế nào thì loại đau đớn này cậu cũng không thể tiếp nhận, cảm giác này giống như bị xé rách hoặc bị lửa thiêu, chân cậu có chút nhũn ra, nước mắt tuôn ra từ hốc mắt.
Giết tôi đi!
“Âm thanh thật dễ nghe”. Thường Phi nhìn Sa Tả bởi do đau đớn mà lưng kéo căng, đường cong xinh đẹp, hắn rất hài lòng với phản ứng của Sa Tả, ngón tay xoay chuyển rồi rút ra.
Thân thể Sa Tả run lên theo động tác của hắn, hơi thở dồn dập hỗn loạn, bộ dáng con mồi thống khổ giãy dụa trong tay mang tới cảm giác vui vẻ khiến cho hắn rất hưởng thụ.
Hắn chờ khi hơi thở của Sa Tả chầm chậm ổn định lại, bấy giờ mới đem ngón tay cắm vào lần nữa, lần này là hai ngón tay, vẫn là đâm sâu vào bên trong.
Sa Tả kêu lên đau đớn, toàn thân kéo căng, cổ tay bị dây da siết chặt nổi lên vết hằn màu đỏ sậm, có vài chỗ bị cọ đến rách da.
“Đau không?”. Thường Phi cúi người, liếm láp lỗ tai cậu, ngón tay bị cơ thể căng thẳng của Sa Tả kẹp đến có chút đau, hắn bắt đầu chậm rãi đưa đẩy: “Hiện tại, nói cho tôi biết tên của cậu”.
Nhịp thở của Sa Tả có chút rối loạn bởi vì động tác kịch liệt kia mang tới đau đớn không thể chịu đựng, cuộc sống thư thái từ nhỏ đến lớn khiến cậu không chịu nổi loại dày vò này, cậu thở hổn hển cắn răng trả lời câu hỏi của Thường Phi: “Sa Tả”.
Thường Phi rút ngón tay ra, vỗ vỗ mặt cậu: “Ngoan lắm”.
Sa Tả không biết Thường Phi còn muốn làm gì, cậu cắn răng chờ, nhưng Thường Phi đột nhiên bỏ đi, đi đến bên giường rồi tựa người vào, nhìn cậu: “Sợ sao?”.
“Có cái gì phải sợ”, Sa Tả quét mắt nhìn hắn, phía sau đau như bị lửa thiêu, cậu cảm thấy có thứ gì đó khẽ trượt nhanh, theo bắp đùi đi xuống phía dưới, “Cùng lắm thì chết”.
“Chết?”. Thường Phi nở nụ cười, nhìn vết máu dính trên ngón tay, “Chết có gì đáng sợ, chết không được mới dằn vặt người nhất, cậu phải sống tốt, lâu lắm mới có được hàng tốt như vậy, Bàng Ca sẽ rất thích”.
Sa Tả không có khái niệm gì về cái tên Bàng Ca, chỉ suy đoán từ câu nói “Thiên đường của Bàng Ca” lúc Thường Phi tiến vào thành nói với cậu, gã hẳn là tên chủ nhân biến thái của cái nơi tăm tối này.
Sa Tả không nói lời nào, cậu lại bắt đầu có chút mê man, không chết được sao? Nếu cứ tiếp tục giày vò như vậy thì không cần một tuần cậu nhất định sẽ chết.
Thường Phi cũng không nói thêm gì nữa, tựa hồ cũng không còn hứng thú chơi đùa Sa Tả, chỉ tựa bên giường trầm mặc nhìn cậu. Vóc người Sa Tả rất cân đối, da mịn, đường cong cơ thể cũng rất đẹp, những thứ còn lại không quan trọng, quan trọng là ít nhất cậu ta có thân phận từ cấp B trở lên.
Người như vậy, Bàng Ca sẽ thích.
Thường Phi đặt tay lên trán rồi đánh giá cậu, người có bối cảnh cấp A và B tại AS tương đương với loại gien ưu tú được tuyển chọn tỉ mỉ.
Chính phủ liên bang vẫn luôn tìm kiếm giống gien tốt hơn và thích hợp hơn để tồn tại ở thế giới này, rất nhiều năm trước, một trăm, hay là hai trăm năm trước? Có lẽ chính là sau khi xảy ra tai biến chăng? Thực nghiệm “ADK-852” của chính phủ liên bang, thực nghiệm bị người đời coi là “Kế hoạch Adam hoàn mỹ” đã bắt đầu từ khi đó.
Đương nhiên Thường Phi không có khả năng hiểu cặn kẽ về kế hoạch này, không ai biết được, bởi vì đời cha mẹ của hắn hay thậm chí là đời ông bà của hắn, cái kế hoạch này bởi vì phản nhân đạo nên đã bị bỏ dở nửa chừng.
Tất cả tin tức về thế giới bên ngoài của hắn đều đến từ Bàng Ca.
Hắn không hề rời khỏi đảo Liệp Lang, từ khi sinh ra hắn đã ở tại nơi này, thế giới của hắn chính là đảo Liệp Lang. Bóng tối, lạnh lẽo và tàn khốc chính là định nghĩa của hắn đối với thế giới này.
Bàng Ca là người duy nhất trên thế giới này có thể cho hắn cảm thụ được sự ấm áp, về phần cha mẹ, hắn thậm chí không biết cha mẹ hắn là ai. Bàng Ca sẽ giam cầm một số phạm nhân bị lưu đày, giữ lại con gái đời sau của bọn họ, sau đó lựa chọn những người con trai cường tráng khỏe mạnh, người không được lựa chọn sẽ trở thành nô lệ, cũng là tầng lớp thấp nhất trong tòa thành này mà lao động cả đời, về phần những đứa trẻ sinh ra quá yếu ớt cũng sẽ không còn cơ hội sống sót.
Sinh mạng không có công bằng. Đây là điều đầu tiên Bàng Ca dạy cho hắn.
Liên tục thích ứng, bất luận thế giới này có bao nhiêu tăm tối, chỉ cần thích ứng thì ai cũng có thể sống tốt.
Không thể đóng góp sức lực, tất sẽ chết.
Tiếng bước chân dồn dập ngoài cửa cắt đứt mạch suy nghĩ của Thường Phi, tiếng bước chân dừng lại bên ngoài, hắn chậm rãi xuống giường, hỏi một câu: “Có chuyện gì?”.
“Đức Lạp Khố của Naga ở phía Tây kho nguyên liệu, nhưng không có đến gần…”.
Thường Phi kéo cửa, kho nguyên liệu là nơi giam giữ những phạm nhân lưu đày bị bắt đến để bồi dưỡng thế hệ sau, Đức Lạp Khố của Naga làm gì ở chỗ đó?
“Naga đâu?”. Thường Phi có chút khó hiểu, Naga là kẻ khiến cho người khác vô cùng đau đầu, cách không bao lâu lại đến quấy rối một lần, chủ yếu là muốn cướp đồ vật, tựa hồ đây là một trong những lạc thú của hắn, nhưng hắn chưa bao giờ chỉ đạo Đức Lạp Khố tự do bay đến đây.
“Không nhìn thấy, người của chúng ta đã tản ra đi tìm”.
“Tụi bây tản ra để làm gì”, Thường Phi cau mày, đối với bọn hắn, Naga là một phiền phức mà không ai muốn trêu chọc, “Tao đi xem”.
Bàng Ca từng nói Naga là một kì tích, trên thế giới này không ai có thể hoàn mỹ hơn so với hắn, chỉ tiếc…
Chỉ tiếc thế nào? Bàng Ca không nói tiếp, Thường Phi cũng không có hứng thú muốn biết, thứ duy nhất Thường Phi để ý chính là khi tâm trạng Naga không tốt, hắn sẽ giết người, nếu như lạc đàn thì không ai có thể thoát khỏi tay Naga.
Hoàn
“Lột sạch”. Người đẩy cậu vào đơn giản ra lệnh.
Lập tức có hai người xông vào, trực tiếp đá thẳng vào bụng dưới của Sa Tả, khi Sa Tả đau đớn khom người, hai người kia nắm lấy cái áo bông trên người cậu rồi xé rách bươm, Sa Tả lại trở về trạng thái toàn thân trần trụi.
Sau khi cởi áo, hai người kia xoay người đi ra, Sa Tả ôm bụng dưới quỳ gối trên sàn nhà lạnh như băng, đau đớn và lạnh lẽo khiến bàn tay chống trên mặt đất không ngừng run rẩy.
Sa Tả lớn lên trong gia đình cấp B ở AS, từ nhỏ cha mẹ yêu cầu rất nghiêm ngặt với cậu, nhưng cũng rất cưng chiều cậu, thậm chí chưa từng lớn tiếng nói chuyện với cậu, cậu chưa từng nghĩ đến có một ngày cậu sẽ trải qua sự tức giận và nhục nhã không thể chịu đựng này.
Mặc dù cậu không ngừng âm thầm yêu cầu bản thân phải đối mặt sự thật, chấp nhận hiện thực từ nay về sau bản thân phải trải qua quãng đời còn lại tại đảo Liệp Lang, nhưng cậu vạn lần không tưởng tượng được thứ chờ đợi cậu chính là cuộc sống như thế này.
“Chào mừng đến địa ngục!”.
Cậu nhớ tới nụ cười đầy ý vị thâm trường của người lính kia, đúng vậy, nơi này chính là địa ngục.
“Tắm rửa sạch sẽ nào”. Ngoài cửa có người mang theo tiếng cười nói một câu.
Sa Tả muốn nhìn xem có chuyện gì xảy ra, nhưng mới vừa quay đầu lại, còn chưa kịp thấy rõ người đứng ngoài cửa thì một dòng nước đã bắn thẳng lên mặt cậu.
Dòng nước lạnh như băng mang theo xung lực cực lớn, Sa Tả chỉ cảm thấy trên mặt đau nhói, tiếp theo giống như bị người ta đánh một quyền, cả người bị dòng nước hất ngã văng xuống đất.
Người ngoài cửa cười ha hả, “Thằng này cũng không tệ lắm, thằng trước nó còn bị quất thẳng vào tường”.
Sa Tả trưởng thành đơn thuần và nghiêm cẩn, cậu hoàn toàn không ngờ súng phun nước áp lực cao có thể sử dụng như một cách thức hành hạ người để tìm niềm vui. Phẫn nộ trong lòng như dòng nham thạch nóng chảy thiêu đốt khiến cậu muốn gào thét, cậu cắn răng giơ tay lên bảo vệ mặt mình, giùng giằng muốn đứng lên.
Người ngoài cửa hiển nhiên không cho cậu cơ hội làm như vậy, một súng phun nước cao áp khác được mở ra, hai cột nước đánh mạnh vào ngực cậu, cậu trực tiếp té ngã lên mặt đất, ngay sau đó hai cột nước đồng thời nhắm thẳng vào hạ thể cậu.
“A ______”. Xung lực mạnh đánh vào dưới thân khiến Sa Tả gào thét đầy đau đớn.
Âm thanh này khiến người ngoài cửa cảm thấy hưng phấn, đúng vậy, bọn họ chính là muốn nghe được âm thanh này, gào thét đau đớn, khổ sở cầu xin.
“La lớn tiếng một chút!”.
Đi chết đi! Sa Tả dùng hết sức cắn chặt răng, muốn nghe tôi lăn lộn cầu xin sao, từ từ chờ xem!
Lúc này, Sa Tả không có cơ hội đứng lên được nữa, người ngoài cửa cười lên quái dị, hắn ta không ngừng dùng súng nước phun thẳng vào hạ thể và vết thương trên đùi cậu, vài lần Sa Tả đều không né tránh, bị cột nước đánh đau đến muốn rớt nước mắt, cả người bởi vì đau đớn cực độ và lạnh lẽo trở nên cứng ngắc, ý thức cũng bắt đầu mơ hồ.
Cậu không còn sức lực để tránh né nữa, chỉ cố gắng lui đến góc tường, đưa lưng về phía cột nước.
Nhưng không lâu sau đó, khi cậu cảm giác mình sắp chết đi, cậu phát hiện cột nước không còn nhắm vào gáy và vết thương nữa, mà nhắm thẳng vào hậu môn của cậu. Áp lực cực lớn đẩy nước vào thân thể khiến cậu cảm thấy choáng váng, lần thứ hai giùng giằng muốn né tránh.
Nhưng cả người lại cứng đơ không thể cử động.
Cột nước rời đi, Sa Tả cảm giác dòng nước được đưa vào trong cơ thể cậu mang theo chút nhiệt độ cuối cùng chậm rãi chảy ra, sau đó cột nước lần thứ hai nhắm ngay…
Sa Tả bắt đầu ù tai, tất cả âm thanh bên người đều biến mất. Chỉ có âm thanh vù vù bén nhọn từng chút gia tăng trong lỗ tai đang xé rách cậu.
“Đội trưởng muốn người”. Có người đi tới cửa, nói một câu với người cầm súng nước.
“Nhanh vậy?”. Một người nhíu mày, tựa hồ có hơi thất vọng. “Không phải mỗi lần anh ấy đi gặp Bàng Ca cũng phải mất một giờ sao, bây giờ mới được bao lâu”.
“Mau đưa người lên cho anh ấy đi”. Người nọ đi vào trong nhìn một chút, “Sạch sẽ chưa?”.
“Sạch sẽ, có điều không có tinh thần, không rên tới một tiếng”.
“Ngất đi thôi, có được mấy người chống đỡ lâu thế này”.
“Không ngất đâu”, người nọ đã tắt súng phun nước hiện tại lại mở khóa vòi, cột nước bắn thẳng tới vết thương trên chân Sa Tả, tay Sa Tả đưa đến phía đùi ngăn lại, người này tắt súng phun nước, “Thấy không, nó còn cử động kìa, thằng nhóc này thật sự có thể chống đỡ”.
Khi Sa Tả bị lôi ra khỏi căn phòng này, ngay cả đứng cũng đứng không nổi, cả người đều đang phát run, lạnh, đau, nhục nhã, phẫn nộ, hết thảy mọi thứ làm cho cậu khó mà chấp nhận.
Cậu bị khiêng lên lầu, trong hỗn loạn cậu vẫn còn cố gắng quan sát tình hình xung quanh, đây là căn phòng nằm ở tầng ba của đội trưởng, mỗi tầng đều có hơn mười căn phòng nhìn không khác biệt lắm với căn phòng nhỏ “tẩy trừ” trước đó, đơn sơ cũ nát, không thể thấy được tình huống bên trong, nhưng có thể nghe được bên trong có người. Nhưng những người ở đây rất khác biệt so với những người cậu nhìn thấy khi vừa tiến vào cổng chính, bọn họ không có loại hành động điên cuồng mà ngược lại rất an tĩnh.
Trực giác nói cho Sa Tả biết, đây là nơi gọi là thiên đường của hai tầng lớp khác biệt.
Cậu bị ném vào một căn phòng ở tầng ba.
Căn phòng không lớn, thảm lót sàn bằng len rất dày, bày biện tương đối đơn giản, một cái giường, một cái giá đỡ kim loại, bên trên có treo một sợi xích sắt cùng với thắt lưng da.
Điều khiến cho Sa Tả có chút cảm giác an ủi chính là trên tường có lò sưởi. Là loại đồ cổ ở thế kỷ công nguyên, đang thật sự đốt cháy ngay bên cạnh cậu, từng đợt ấm áp xông về phía cậu, làm cho cơ thể cậu chậm rãi có lại cảm giác.
Cậu cố sức trở người trên tấm thảm, lúc muốn từ từ ngồi dậy, ngoài cửa có một người đi vào, là tên đội trưởng kia.
Tên đội trưởng đóng cửa lại, đi tới bên cạnh cậu, khoanh tay từ trên cao nhìn chằm chằm xuống cơ thể trần trụi của cậu một hồi, lộ ra nụ cười thỏa mãn: “Buổi tối tốt lành”.
Sa Tả bỏ qua suy nghĩ muốn ngồi dậy, nhắm hai mắt nằm im trên mặt đất, cũng không muốn trả lời lời chào hỏi quái lạ này.
“Nói cho tôi biết tên của cậu”. Thanh âm truyền đến từ phía trên Sa Tả, nhưng khoảng cách không xa, hẳn là hắn đã ngồi xổm xuống.
Sa Tả không lên tiếng.
“Không nói sao, không việc gì, tôi tự giới thiệu mình trước vậy, tôi là Thường Phi, là đội trưởng đội săn bắn, cậu gọi tôi là đội trưởng cũng được”.
Thường Phi? Đó là một cái tên chuyên biệt, giống như tên của Trình Khản. Sa Tả mở mắt, ở khoảng cách gần có thể thấy rõ gương mặt Thường Phi, đường nét mềm mại trên mặt hắn điển hình cho huyết thống Châu Á.
“Đội săn bắn?”. Sa Tả cuối cùng cũng lên tiếng hỏi một câu, mặc dù cậu không muốn nhưng lý trí nói cho cậu biết cậu phải nhanh chóng hiểu rõ tình cảnh của mình.
“Ừ, ý trên mặt chữ, săn bắn động vật, cũng là người đi săn”. Thường Phi híp mắt suy nghĩ rồi khẽ cười, bàn tay chạm vào chân Sa Tả.
“Đừng động vào tôi”. Sa Tả ngồi bật dậy, đẩy tay Thường Phi. Cậu hoàn toàn không thể chấp nhận loại đụng chạm này, cảm giác nguyên trụ dân xoa nắn trên người cậu khiến cậu thấy buồn nôn.
“Đừng đụng vào cậu?”. Thường Phi nở nụ cười, cười hồi lâu rồi đột nhiên đổi sắc, đưa tay nắm lấy cánh tay Sa Tả kéo cậu từ dưới đất lên rồi ném tới cái giá đỡ trong phòng, sau đó kéo sợi dây xích vòng qua cổ cậu rồi giật mạnh một cái: “Cậu không cho rằng tôi đem cậu tới đây chỉ để nói chuyện phím thôi chứ?”.
Sa Tả nhất thời cảm thấy cổ bị siết chặt, không thể hô hấp, cậu muốn dùng tay kéo sợi dây xích nhưng Thường Phi không cho cậu cơ hội, hắn ta thành thạo trói hai chân cậu lên giá.
Cậu lại trở về tình trạng vài tiếng đồng hồ trước, thân thể xích lõa, bị cố định thành chữ đại, chỉ là lần này bị dựng thẳng đứng.
“Số thứ tự của cậu là gì?”. Ngón tay Thường Phi chậm rãi sờ soạng trên người cậu, từ ngực xuống đến bụng dưới, xuống thêm chút nữa, “A? Hay là B?”.
Sa Tả bị siết chặt không nói nên lời, nếu như có thể nói, cậu rất muốn mắng người, mắng chửi thật hung ác, sau đó sống hay chết cũng mặc kệ.
“Tố chất thân thể cậu rất tốt, màu da cũng rất khỏe mạnh”, Thường Phi chuyển đến phía sau lưng cậu, ghé vào lỗ tai cậu, “Là B đúng chứ, số thứ tự cấp A được huấn luyện đặc biệt, sẽ cường tráng hơn cậu…”.
Sa Tả chịu đựng Thường Phi tùy ý vuốt ve người cậu, trong lòng đồng dạng đang suy đoán thân phận Thường Phi, người này không giống như phạm nhân lưu đày, thoạt nhìn còn rất trẻ, nếu như là phạm nhân bị lưu đày thì khẳng định lên đảo không được mấy năm, không có khả năng giữ chức đội trưởng như thế này.
Tuy rằng cậu không biết đội trưởng đội săn bắn rốt cuộc là loại vị trí gì, nhưng vẫn có thể khẳng định người này là con cháu của những phạm nhân lưu đày trước đó.
“Cậu hẳn đã chịu huấn luyện, từ cơ thể cậu là có thể nhìn ra, bí mật đúng chứ? Ngày thường ẩn trốn thế nào? Không sợ bị người ta phát hiện sao?”. Thường Phi nói tiếp, bàn tay rời khỏi cơ thể cậu, đè xuống cái giá đẩy một cái, nửa đoạn trên của giá “rắc” một tiếng rồi đột nhiên ngã về phía trước, “Có bạn gì không? Con gái, hay là con trai?”.
Cơ thể Sa Tả theo cái giá nghiêng xuống phía dưới, nhưng lưng bị sợi dây da cố định, vì thế tư thế bây giờ của cậu gần như khom người 90 độ, toàn bộ phía sau lộ ra trước mắt Thường Phi.
Cậu không dám nghĩ tường tận, nhưng cái tư thế này và những lời trước đó Thường Phi nói với cậu đã biểu lộ hắn ta muốn làm gì.
Ngón tay Thường Phi lướt dọc sau lưng cậu rồi đi thẳng xuống dưới, khẽ đè vào nơi cậu vừa mới bị súng phun nước hành hạ, “Chặt như thế, chưa làm qua sao”.
Sa Tả thở hổn hển, cảm giác bị vũ nhục khiến cậu muốn nổi điên, cậu ra sức vùng vẫy vài cái, sợi dây xích đánh vào khung kim loại phát ra tiếng leng keng.
“Tức giận sao?”. Thường Phi nở nụ cười, đè lại hông Sa Tả, ngón tay giữa chợt đưa thẳng vào trong, cả ngón tay ngập sâu trong cơ thể Sa Tả, “Đau không?”.
Sa Tả hét thảm một tiếng, cho dù thế nào thì loại đau đớn này cậu cũng không thể tiếp nhận, cảm giác này giống như bị xé rách hoặc bị lửa thiêu, chân cậu có chút nhũn ra, nước mắt tuôn ra từ hốc mắt.
Giết tôi đi!
“Âm thanh thật dễ nghe”. Thường Phi nhìn Sa Tả bởi do đau đớn mà lưng kéo căng, đường cong xinh đẹp, hắn rất hài lòng với phản ứng của Sa Tả, ngón tay xoay chuyển rồi rút ra.
Thân thể Sa Tả run lên theo động tác của hắn, hơi thở dồn dập hỗn loạn, bộ dáng con mồi thống khổ giãy dụa trong tay mang tới cảm giác vui vẻ khiến cho hắn rất hưởng thụ.
Hắn chờ khi hơi thở của Sa Tả chầm chậm ổn định lại, bấy giờ mới đem ngón tay cắm vào lần nữa, lần này là hai ngón tay, vẫn là đâm sâu vào bên trong.
Sa Tả kêu lên đau đớn, toàn thân kéo căng, cổ tay bị dây da siết chặt nổi lên vết hằn màu đỏ sậm, có vài chỗ bị cọ đến rách da.
“Đau không?”. Thường Phi cúi người, liếm láp lỗ tai cậu, ngón tay bị cơ thể căng thẳng của Sa Tả kẹp đến có chút đau, hắn bắt đầu chậm rãi đưa đẩy: “Hiện tại, nói cho tôi biết tên của cậu”.
Nhịp thở của Sa Tả có chút rối loạn bởi vì động tác kịch liệt kia mang tới đau đớn không thể chịu đựng, cuộc sống thư thái từ nhỏ đến lớn khiến cậu không chịu nổi loại dày vò này, cậu thở hổn hển cắn răng trả lời câu hỏi của Thường Phi: “Sa Tả”.
Thường Phi rút ngón tay ra, vỗ vỗ mặt cậu: “Ngoan lắm”.
Sa Tả không biết Thường Phi còn muốn làm gì, cậu cắn răng chờ, nhưng Thường Phi đột nhiên bỏ đi, đi đến bên giường rồi tựa người vào, nhìn cậu: “Sợ sao?”.
“Có cái gì phải sợ”, Sa Tả quét mắt nhìn hắn, phía sau đau như bị lửa thiêu, cậu cảm thấy có thứ gì đó khẽ trượt nhanh, theo bắp đùi đi xuống phía dưới, “Cùng lắm thì chết”.
“Chết?”. Thường Phi nở nụ cười, nhìn vết máu dính trên ngón tay, “Chết có gì đáng sợ, chết không được mới dằn vặt người nhất, cậu phải sống tốt, lâu lắm mới có được hàng tốt như vậy, Bàng Ca sẽ rất thích”.
Sa Tả không có khái niệm gì về cái tên Bàng Ca, chỉ suy đoán từ câu nói “Thiên đường của Bàng Ca” lúc Thường Phi tiến vào thành nói với cậu, gã hẳn là tên chủ nhân biến thái của cái nơi tăm tối này.
Sa Tả không nói lời nào, cậu lại bắt đầu có chút mê man, không chết được sao? Nếu cứ tiếp tục giày vò như vậy thì không cần một tuần cậu nhất định sẽ chết.
Thường Phi cũng không nói thêm gì nữa, tựa hồ cũng không còn hứng thú chơi đùa Sa Tả, chỉ tựa bên giường trầm mặc nhìn cậu. Vóc người Sa Tả rất cân đối, da mịn, đường cong cơ thể cũng rất đẹp, những thứ còn lại không quan trọng, quan trọng là ít nhất cậu ta có thân phận từ cấp B trở lên.
Người như vậy, Bàng Ca sẽ thích.
Thường Phi đặt tay lên trán rồi đánh giá cậu, người có bối cảnh cấp A và B tại AS tương đương với loại gien ưu tú được tuyển chọn tỉ mỉ.
Chính phủ liên bang vẫn luôn tìm kiếm giống gien tốt hơn và thích hợp hơn để tồn tại ở thế giới này, rất nhiều năm trước, một trăm, hay là hai trăm năm trước? Có lẽ chính là sau khi xảy ra tai biến chăng? Thực nghiệm “ADK-852” của chính phủ liên bang, thực nghiệm bị người đời coi là “Kế hoạch Adam hoàn mỹ” đã bắt đầu từ khi đó.
Đương nhiên Thường Phi không có khả năng hiểu cặn kẽ về kế hoạch này, không ai biết được, bởi vì đời cha mẹ của hắn hay thậm chí là đời ông bà của hắn, cái kế hoạch này bởi vì phản nhân đạo nên đã bị bỏ dở nửa chừng.
Tất cả tin tức về thế giới bên ngoài của hắn đều đến từ Bàng Ca.
Hắn không hề rời khỏi đảo Liệp Lang, từ khi sinh ra hắn đã ở tại nơi này, thế giới của hắn chính là đảo Liệp Lang. Bóng tối, lạnh lẽo và tàn khốc chính là định nghĩa của hắn đối với thế giới này.
Bàng Ca là người duy nhất trên thế giới này có thể cho hắn cảm thụ được sự ấm áp, về phần cha mẹ, hắn thậm chí không biết cha mẹ hắn là ai. Bàng Ca sẽ giam cầm một số phạm nhân bị lưu đày, giữ lại con gái đời sau của bọn họ, sau đó lựa chọn những người con trai cường tráng khỏe mạnh, người không được lựa chọn sẽ trở thành nô lệ, cũng là tầng lớp thấp nhất trong tòa thành này mà lao động cả đời, về phần những đứa trẻ sinh ra quá yếu ớt cũng sẽ không còn cơ hội sống sót.
Sinh mạng không có công bằng. Đây là điều đầu tiên Bàng Ca dạy cho hắn.
Liên tục thích ứng, bất luận thế giới này có bao nhiêu tăm tối, chỉ cần thích ứng thì ai cũng có thể sống tốt.
Không thể đóng góp sức lực, tất sẽ chết.
Tiếng bước chân dồn dập ngoài cửa cắt đứt mạch suy nghĩ của Thường Phi, tiếng bước chân dừng lại bên ngoài, hắn chậm rãi xuống giường, hỏi một câu: “Có chuyện gì?”.
“Đức Lạp Khố của Naga ở phía Tây kho nguyên liệu, nhưng không có đến gần…”.
Thường Phi kéo cửa, kho nguyên liệu là nơi giam giữ những phạm nhân lưu đày bị bắt đến để bồi dưỡng thế hệ sau, Đức Lạp Khố của Naga làm gì ở chỗ đó?
“Naga đâu?”. Thường Phi có chút khó hiểu, Naga là kẻ khiến cho người khác vô cùng đau đầu, cách không bao lâu lại đến quấy rối một lần, chủ yếu là muốn cướp đồ vật, tựa hồ đây là một trong những lạc thú của hắn, nhưng hắn chưa bao giờ chỉ đạo Đức Lạp Khố tự do bay đến đây.
“Không nhìn thấy, người của chúng ta đã tản ra đi tìm”.
“Tụi bây tản ra để làm gì”, Thường Phi cau mày, đối với bọn hắn, Naga là một phiền phức mà không ai muốn trêu chọc, “Tao đi xem”.
Bàng Ca từng nói Naga là một kì tích, trên thế giới này không ai có thể hoàn mỹ hơn so với hắn, chỉ tiếc…
Chỉ tiếc thế nào? Bàng Ca không nói tiếp, Thường Phi cũng không có hứng thú muốn biết, thứ duy nhất Thường Phi để ý chính là khi tâm trạng Naga không tốt, hắn sẽ giết người, nếu như lạc đàn thì không ai có thể thoát khỏi tay Naga.
Hoàn
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook