Liệp Lang Đảo
-
Chương 23
Lúc Naga mang theo Sa Tả xuyên qua thành phố dưới nước, hắn từng bơi ngang một con đường rộng rãi nằm sát biên giới thành phố, ở nơi đó, Sa Tả nhìn thấy cát kéo dài vô hạn về phía đáy biển, loại cát này không giống với loại cát trên bờ biển của đảo Liệp Lang, Sa Tả bốc một nắm cát lên quan sát, màu sắc và kích cỡ hạt cát rất khác biệt.
Nơi đây đã từng là sa mạc.
Sa Tả đang kinh ngạc với cảnh tượng này thì nương theo ánh sáng dung nham phun trào, cậu nhìn thấy một cây trụ rất to ở phía xa xôi của vùng sa mạc.
Cây trụ màu bạc đột ngột mọc lên từ dưới thềm lục địa, kéo dài về phía mặt biển, bởi vì khoảng cách quá xa nên cậu không thể nhìn thấy rõ phần đỉnh của nó có nhô ra khỏi mặt biển hay không.
Bọn họ đã cách cây trụ kỳ quái kia rất xa, Sa Tả đánh giá sơ lược một chút, đường kính của cây trụ rộng hơn 500 mét, to đến kinh người, hơn nữa loại chất liệu màu bạc này cậu đã quá quen thuộc, mặt ngoài của toàn bộ kiến trúc ở AS hầu như được làm từ loại hợp kim NAJ-3 này.
“Nếu như tôi đoán không sai”, Sa Tả nhét thanh chiếu sáng vào trong giày, “Ở bên dưới vùng thềm lục địa này có một tòa kiến trúc khổng lồ, vật hình trụ kia là hệ thống thông gió của nó”.
“Lồng ấp trứng của ác ma”. Naga bình tĩnh nhìn cậu, mái tóc trên trán vẫn còn tích nước che khuất nửa bên mắt của hắn, khiến cho ánh mắt của hắn có hơi khác lạ.
“Tôi không hiểu anh đang nói gì”. Sa Tả cau mày nhớ lại hình dáng của vật kia, tiếc là cách quá xa nên cậu không nhìn thấy rõ hình dáng cụ thể của nó. “Ác ma gì?”.
“Tôi, có lẽ…”. Naga đi tới góc động, lấy ra quần và giày mặc vào. “Cậu”.
“Sao?”. Sa Tả xoay đầu nhìn Naga.
Naga đi tới trước mặt Sa Tả, cúi đầu nhìn chằm chằm mặt cậu một hồi, rồi lại nhấc cằm cậu lên nhìn vào lỗ tai cậu, “Sa Tả, không ai có thể nhìn thấy giống cậu cả, cậu rốt cuộc là ai?”.
Lời của Naga khiến Sa Tả bắt đầu cảm thấy bất an: “Tôi thực sự… không hiểu anh đang nói gì”.
“Tôi không nghĩ cậu có thể lặn sâu như vậy, tôi vốn muốn mang cậu đứng nhìn từ xa”, Naga nhìn cậu, “Đợt phun trào của ngày hôm nay rất sáng, ở xa cũng có thể nhìn rõ”.
“Nhưng tôi có bình dưỡng khí mà, tôi…”. Sa Tả nhớ lại con số biểu thị độ sâu đáy biển, lòng chợt trầm xuống, cậu không dám tính toán khoảng cách giữa nơi cậu nhìn đồng hồ đo độ sâu và thành phố dưới đáy biển.
Naga không nói gì mà chỉ im lặng nhìn Sa Tả, hắn muốn xác định phản ứng mờ mịt hiện tại của Sa Tả là thật hay giả.
“Ý anh là”, Sa Tả cũng nhìn hắn, sau khi im lặng vài giây thì cậu ngồi xổm xuống đất, “Dưới tình huống bình thường, tôi hẳn nên bị nghiền nát mới phải”.
“Đúng vậy”.
“Vì sao tôi không có cảm giác gì cả?”.
“Không biết”.
Sa Tả không nói gì nữa, trong đầu của cậu ong ong, chuyện này đến quá bất ngờ, cậu không biết nên phản ứng như thế nào. Cậu chỉ là một người bình thường, lớn lên trong một gia đình cấp B phổ thông tại AS, cha mẹ cậu cũng chỉ là những nhân viên bình thường trong Chính phủ liên bang, từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ việc cậu được huấn luyện dưới sự sắp xếp bí mật của cha mẹ thì không còn có gì khác biệt với những thanh niên khác ở AS.
Được huấn luyện.
Vì sao ba mẹ lại muốn sắp xếp cho cậu được huấn luyện?
Việc này có liên quan gì đến tình huống đặc biệt đang xuất hiện trên người cậu không?
Sa Tả nhìn chằm chằm vào tảng đá dưới chân rồi phát ngốc một hồi, đột nhiên cậu nhào tới bên hồ nước, quỳ rạp trên đất rồi chúc đầu xuống dưới.
Sau khi nín thở hai giây, cậu hít mạnh một hơi, kết quả nước xông thẳng vào khoang mũi, cậu bị sặc đến đầu đau rát.
Naga nắm cánh tay cậu kéo cậu ra khỏi đó, hắn vỗ vỗ lên lưng cậu: “Làm gì?”.
Sa Tả ho khù khụ nôn ra nước biển, mắt đỏ ngầu, cậu khom lưng chống gối, há miệng thở hổn hển, giọng nói run rẩy: “Tôi muốn thử xem mình có thể hít thở dưới nước hay không”.
Naga buông tay, lùi về sau vài bước, hắn tựa vào vách động, nhìn thấy tâm trạng Sa Tả có chút không ổn định, hắn sẽ không đến an ủi người khác, cũng không biết phải làm gì để Sa Tả bình tĩnh trở lại.
“Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?”. Sa Tả ngẩng đầu, nhìn vào gương mặt không biểu cảm của Naga, mặc dù cậu không thể hô hấp trong nước như Naga nhưng việc cơ thể bất thường có khả năng kháng áp đã khiến cả người cậu rơi vào hỗn loạn.
Dưới tình huống không có bất kì trang bị nào thì cơ thể bình thường của con người không có khả năng chịu được áp lực lớn như vậy, vô luận thế nào cũng không thể, huống hồ Naga còn mang theo cậu bơi xuống thành phố dưới đáy nước với tốc độ kinh người, chỉ bằng áp lực nước cũng đủ ép vụn cậu.
“Không biết”. Naga chỉ vào cái quần ướt sũng của cậu, “Cởi ra hong khô, sau đó tôi đưa cậu về Tự Do thành”.
“Hong khô?”. Sa Tả nhìn xung quanh, không phát hiện được thứ gì có thể nhóm lửa.
Naga vỗ vào vách nham thạch sau lưng: “Ở đây”.
Sa Tả đi tới sờ vào vách đá, phát hiện nó lại nóng hổi! Vào lúc này cậu mới chú ý đến nhiệt độ trong động đã tăng lên rất nhiều, cảm giác lạnh lẽo mới bước ra từ trong nước đã biến mất.
“Vì sao nhiệt độ lại cao như vậy?”. Sa Tả do dự rồi bắt đầu cởi quần, “Có liên quan đến sự phun trào của hải địa sao?”.
“Ừ”. Naga nâng hai tay lên cao, nhắm mắt rồi ngẩng đầu: “Đảo Liệp Lang nổi giận”.
Sa Tả ngồi dựa vào vách động, dưới mông lót quần áo của Naga, hiện tại cậu không thể nào suy nghĩ về những việc xảy ra trên người mình còn khiến cậu sợ hãi hơn so với bất kì những gì cậu từng trải qua khi đến đảo Liệp Lang, đặc biệt là cụm từ Naga sử dụng kia, ác ma.
“Naga”, Sa Tả tắt thanh chiếu sáng, “Anh đi ra từ chỗ đó sao? Cái ***g ấp trứng ác ma đó”.
“Không”.
“Vậy còn tôi?”.
“Cậu không phải sinh ra ở AS sao”.
“Đúng vậy, trong nhà tôi ở AS có một tấm hình chụp tôi lúc hai ba tháng tuổi”, Sa Tả mỉm cười, giọng nói dần dần bình tĩnh, “Trên mông của tôi có một vết đen rất nhỏ, khi còn bé đã có, hiện tại nó vẫn còn”.
“Hình chụp?”. Naga tựa hồ chưa từng nghe nói qua từ này.
“Chính là ảnh chụp ba chiều, nó có thể sao chép bộ dáng của anh, sau đó có thể xem lại”. Sa Tả không có tâm trạng nên lời giải thích của cậu ngay cả cậu cũng nghĩ Naga phỏng chừng nghe cũng không hiểu.
“Tôi chưa từng nhìn thấy bộ dáng của mình, từng xem qua trong nước nhưng không nhìn rõ”. Naga mỉm cười.
“Anh…”. Sa Tả nghiêng đầu, trong bóng tối cậu không nhìn thấy gì cả, nhưng vẫn rất nghiêm túc nhìn về phía Naga, “Anh trông rất đẹp, rất đẹp”.
Naga không nói gì, hắn không có khái niệm gì đối với việc đẹp hay không đẹp, hắn phân biệt người khác vốn không phải dựa vào gương mặt, mà chỉ bằng thính giác, khứu giác, còn có một chút cảm giác mà chính hắn cũng không thể nói rõ, nếu như trong đầu có thể yên tĩnh thì hắn có thể nhanh chóng đoán được toàn bộ sinh vật xuất hiện trong vòng một km, nhưng chưa hẳn đã biết rõ bộ dáng của chúng nó.
“Naga”, Sa Tả nhẹ giọng lên tiếng, “Giúp tôi một chuyện được chứ?”.
“Ừ”.
Naga đơn giản đồng ý khiến cho Sa Tả có chút ngạc nhiên, cậu cho rằng Naga sẽ từ chối giống như ngày thường, hoặc là nói phải xem tâm trạng chẳng hạn. Mặc dù Sa Tả nghĩ có lẽ Naga đã xem cậu như đồng loại với hắn nhưng trong lòng vẫn cảm thấy có chút ấm áp.
“Anh hiểu rõ những chuyện này hơn tôi, anh có thể giúp tôi suy nghĩ xem rốt cuộc chỗ nào có vấn đề hay không?”. Sa Tả nói ra thỉnh cầu của mình.
“Tôi không biết”. Naga đứng lên cầm lấy cái quần Sa Tả treo trên vách động rồi lật nó lại, suy nghĩ một chút rồi hỏi một câu: “Cái vật trên cổ của cậu từ đâu tới?”.
“Hả?”. Sa Tả giơ tay sờ vào miếng kim loại nhỏ hình lập phương vẫn luôn đeo trên cổ, “Lúc lên đảo Trình Khản đã cho tôi”.
“Trình Khản?”. Naga sửng sốt, hắn chìa tay nắm lấy cái vật nhỏ trên cổ Sa Tả rồi lấy nó xuống.
Sa Tả không lên tiếng, cậu đột nhiên phát hiện mình vẫn luôn bỏ quên Trình Khản, anh ta biết Naga, biết mục sư, anh ta có cách ra vào hòn đảo này… anh ta cho mình cái bùa hộ mệnh này.
Sa Tả chợt nhảy dựng lên: “Trình Khản là ai?”.
Naga không trả lời, hẳn bỏ vật kia vào miệng.
Sa Tả chỉ nghe được tiếng “rắc” giòn rụm truyền đến từ trong bóng tối, là âm thanh vỡ vụn của kim loại, cậu có chút giật mình sờ soạng về phía Naga, cậu chạm vào vai hắn rồi men theo cổ sờ tiếp vào môi hắn, tay cậu đụng phải cái bùa hộ mệnh vẫn còn được hắn cắn ở răng nhưng đã hoàn toàn bị vỡ nát biến dạng.
“Anh đang làm gì vậy?”. Sa Tả càng thêm hoảng sợ, cái bùa hộ mệnh này rất nặng, hẳn là đặc ruột, vậy mà lại dễ dàng bị Naga cắn nát như vậy!
“Trình Khản từng làm việc cho cái ***g ấp trứng kia”. Naga phun vật nhỏ kia xuống đất.
Sa Tả sững người tại chỗ, cậu rùng mình.
…
“Thật là…”. Trình Khản nhìn màn hình đã dừng truyền tải số liệu, nhóm số liệu dừng lại ở chỉ số chức năng thể chất trên người Sa Tả năm phút trước đó, anh duỗi người, ngã ngửa vào ghế, “Quả thật Naga có thể làm hỏng việc mà”.
Đây là một căn phòng khép kín với bốn mặt tường kim loại, không có cửa sổ, Trình Khản nhìn số liệu vẫn đang không ngừng chuyển động trên những màn hình trước mặt khác, loại ký tự màu xanh trên màn hình đen mà anh đã vô cùng quen thuộc, cảm giác như đã nhìn mấy đời.
“Có biến hóa gì sao?”. Một người mặc đồng phục trắng đi đến từ phía sau, cẩn thận nhìn vào số liệu trên màn hình.
“Không, hiện tại chức năng cơ thể cậu ta vẫn không có bất kì biến hóa nào, hoàn toàn giống hệt như lúc mới lên đảo”, ngón tay Trình Khản đè xuống thái dương, anh chăm chú nhìn vào số liệu trên màn hình, “Xem ra lúc còn ở AS thì đã như vậy, chẳng qua vẫn chưa phát hiện thôi”.
“Cùng loại với Naga sao?”.
“Không rõ lắm, không có điều kiện kích phát nên không thể xác định”, Trình Khản đứng lên, “Sắp xếp cho tôi ra ngoài đi”.
“Hiện tại chúng ta làm sao theo dõi Sa Tả?”. Người mặc đồng phục trắng nhíu mày, nhìn màn hình, “Nếu như cậu có tình huống đột phát…”.
“Có Naga ở đó”. Trình Khản vỗ vỗ vai người kia, “Hà Khải, không ai biết được năng lực của Naga lớn bao nhiêu, nếu như quả thật có tình huống đột phát thì nó sẽ là một cơ hội tốt… đương nhiên, có hơi mạo hiểm”.
“Tướng quân đã hạ lệnh tăng tốc nghiên cứu đời thứ ba”, Hà Khải hạ giọng, “Nếu như Sa Tả và Naga không cùng loại vậy thì nói rõ cậu đã đúng, các mẫu gien lặn ban đầu không quá ổn định, chúng ta cần phải nắm được số liệu chính xác”.
“Sẽ không còn ai để ý lời tôi nói, cũng sẽ không có ai quan tâm đến số liệu”. Trình Khản mỉm cười, nụ cười mang theo cay đắng, “Đối với bọn họ, nhân loại mới cường đại mới có lực hấp dẫn không có gì có thể thay thế”.
Hà Khải trầm mặc một lúc, sau đó ấn vào máy liên lạc trên cổ tay: “Mở cổng ra số bốn, năm phút sau tôi muốn đưa hàng mẫu ra ngoài”.
“Báo cáo kiểm tra tình trạng cơ thể của cậu tôi sẽ thông báo cho cậu”, Hà Khải lấy ra từ trong ngăn kéo một bộ đồng phục màu trắng đưa cho Trình Khản, “Thuốc đưa cho cậu nhất định phải uống, nó có thể duy trì tình trạng hiện tại của cậu”.
“Ừ”. Trình Khản mặc đồng phục vào người, sau đó đeo lên mặt nạ phòng hộ dày cộm, toàn bộ gương mặt đều bị che khuất, “Cậu cũng phải cẩn thận, đây là cơ hội cuối cùng của chúng ta, không thể để Sở nghiên cứu phát hiện, cũng phải chuẩn bị tốt tinh thần cho thất bại sau cùng”.
“Không thể thất bại”. Giọng nói của Hà Khải rất kiên định, “Hủy diệt tất cả những gì cậu vất vả tạo ra, không ai có thể chấp nhận”.
“Tôi tạo ra tất cả?”. Trình Khản nhìn Hà Khải qua lớp mặt nạ phòng hộ, chậm rãi xoay người chỉnh sửa lại đồng phục, “Tôi tạo ra cái địa ngục này sao?”.
…
Khi Sa Tả đi theo Naga ra khỏi sơn động thì cậu phát hiện xung quanh có chút khác thường.
Cậu nhìn ra xung quanh, nếu không phải hiện tại trên mặt cậu không có mặt nạ dưỡng khí thì cậu sẽ cho rằng mình vẫn còn ở trong nước.
Toàn bộ xung quanh đều được phủ thêm một lớp ánh sáng đỏ, vách đá, nham thạch, nước biển, đôi mắt của cậu có thể nhìn thấy tất cả, bao gồm cả người mình, thậm chí ngay cả bầu trời u ám đè nén cũng biến thành màu đỏ sậm.
“Đây là chuyện gì?”. Sa Tả quay đầu nhìn Naga.
“Đảo Liệp Lang tức giận”. Naga đội mũ lên, khóe miệng khẽ nhếch, nhìn cậu cười một tiếng, nụ cười biến mất lúc mũ che khuất nửa gương mặt, hắn lại trở về dáng vẻ lúc trước.
Sa Tả nhìn hắn chằm chằm, trong đầu nhanh chóng chuyển động, cậu nhìn ra được loại hiện tượng này đối với Naga mà nói không phải là chuyện gì đáng lo, hẳn là hiện tượng tự nhiên nào đó thôi.
Cậu đã sớm có câu trả lời nhưng vẫn không hoàn toàn chắc chắn, khi cậu muốn nhìn về phía trung tâm của hòn đảo thì tầm nhìn đã bị vách đá trước mặt che khuất. Cậu nhảy lên tại chỗ nhưng đương nhiên không có tác dụng gì.
“Naga, mang tôi đến đó đi, tôi muốn nhìn một chút”. Sa Tả không đợi Naga tỏ thái độ thì đã chạy tới phía sau hắn rồi trực tiếp nhảy lên lưng hắn.
“Nhìn cái gì?”. Naga đứng im không nhúc nhích, nghiêng đầu.
“Đây là núi lửa đang hoạt động sao?”. Sa Tả ôm cổ hắn, “Mang tôi lên đó xem một chút đi, làm sao có thể như vậy!”.
“Không nhìn thấy?”. Naga cõng theo cậu nhảy lên tảng đá nhô ra khỏi vách đá, bắt đầu trèo lên.
“Đó không phải núi lửa phun trào thì là cái gì?”.
Naga không nói gì, hắn chỉ bám lấy vài tảng đá thì đã trèo đến đỉnh núi, chỉ về phía xa xa: “Là hải thần nôn”.
“Hải thần?”. Sa Tả tuột khỏi lưng hắn, cậu nhìn về phía trước, núi lửa không hề phun trào mà chỉ tỏa ra khói dày đặc, điều này khiến cậu có hơi thất vọng, nếu nó có thể phun trào một lần thì có thể chôn vùi tòa thành của Bàng Ca.
Chỉ là ở chỗ xa hơn, hẳn là hướng trạm cung cấp lúc bọn họ lên đảo, mặt biển nơi đó là một màu đỏ pha lẫn khói đen dày đặc. Sa Tả cuối cùng mới có phản ứng, hiện tượng ở đó hình như cũng giống với dung nham phun trào dưới đáy biển cậu nhìn thấy lúc trước, nhưng quy mô lớn hơn, hơn nữa dọc theo bờ biển, nơi phun trào tựa hồ không chỉ có một, hỏa diễm dựng thẳng trên mặt biển, nham thạch ánh đỏ phun lên khắp cả đảo Liệp Lang.
“Nôn…”. Sa Tả lặp lại lời của Naga, hình dung này rất buồn cười nhưng vô cùng chính xác, thực sự nôn rất lợi hại, “Hải thần là cái gì?”.
“Là quái ngư lớn nhất”. Naga trả lời.
Sa Tả quay đầu nhìn Naga, thấy được nụ cười đùa dai trên môi hắn, trong chớp nhoáng này cậu đột nhiên có một loại cảm giác chưa từng có với Naga, cậu đột nhiên có cảm giác Naga là một người rất đơn giản.
Trước đi đưa cậu về Tự Do thành, Naga cho cậu một cái gì đó để ăn, là một khối thịt.
“Là thịt con gì đó?”. Sa Tả cắn một miếng, thịt rất ngon, trong mềm có dai, rất thơm nữa.
“Thỏ”, Naga nhảy lên xe máy, vỗ vỗ chỗ ngồi phía sau, “Lên”.
“Thịt thỏ sao có thể lớn như vậy?”. Sa Tả nhìn khối thịt trên tay, cả con thỏ cũng không lớn bằng khối thịt này, trong giây lát cậu không thể không nhớ tới chuyện Naga quẳng đồ ăn cho Đức Lạp Khố con, nhất thời có chút khẩn trương, “Anh đừng có gạt tôi, làm gì có con thỏ nào lớn thế này!”.
“Ở đây không phải AS”. Naga ngửa đầu, Sa Tả lại nhìn thấy nụ cười đùa cợt quen thuộc, “Cậu nhìn thấy thì trốn xa một chút, nó có thể ăn tươi cậu, hai đớp”.
Khi trở lại Tự Do thành, Sa Tả nhìn thấy rất nhiều người đi ra từ trong phòng, bọn họ đứng ở ven đường, biểu tình trên mặt rất chăm chú.
Cậu nhìn thấy Lily Ca đang đứng trước căn phòng của cậu và Kiệt Tu, Lily Ca đang cau mày, khi thấy cậu đi tới từ phía xa thì nụ cười mới nở trên môi, “Cậu về rồi!”.
“Ừ”. Sa Tả nhìn mọi người xung quanh, “Xảy ra chuyện gì rồi, vì sao tất cả mọi người…”.
“Đảo Liệp Lang nổi giận”. Lily Ca ngẩng đầu nhìn bầu trời đỏ sậm, “Tần số càng ngày càng tăng, trước đây là hai năm một lần, về sau là một năm một lần, hiện tại thì cách lần trước chưa đến một năm, đảo Liệp Lang sẽ bị nuốt chửng”.
Sa Tả không nói gì, không rõ vì sao trong lòng cậu đột nhiên có hi vọng, hi vọng có một ngày đảo Liệp Lang sẽ bị hỏa diễm đỏ kia nuốt sạch.
“Sa Tả, mục sư đang tìm cậu, ông ấy hỏi cậu có muốn gặp Trình Khản hay không?”. Lily Ca mỉm cười.
“Trình Khản?”. Tim Sa Tả đập thịch một cái, “Tôi đang muốn tìm anh ta đây”.
Hoàn
Nơi đây đã từng là sa mạc.
Sa Tả đang kinh ngạc với cảnh tượng này thì nương theo ánh sáng dung nham phun trào, cậu nhìn thấy một cây trụ rất to ở phía xa xôi của vùng sa mạc.
Cây trụ màu bạc đột ngột mọc lên từ dưới thềm lục địa, kéo dài về phía mặt biển, bởi vì khoảng cách quá xa nên cậu không thể nhìn thấy rõ phần đỉnh của nó có nhô ra khỏi mặt biển hay không.
Bọn họ đã cách cây trụ kỳ quái kia rất xa, Sa Tả đánh giá sơ lược một chút, đường kính của cây trụ rộng hơn 500 mét, to đến kinh người, hơn nữa loại chất liệu màu bạc này cậu đã quá quen thuộc, mặt ngoài của toàn bộ kiến trúc ở AS hầu như được làm từ loại hợp kim NAJ-3 này.
“Nếu như tôi đoán không sai”, Sa Tả nhét thanh chiếu sáng vào trong giày, “Ở bên dưới vùng thềm lục địa này có một tòa kiến trúc khổng lồ, vật hình trụ kia là hệ thống thông gió của nó”.
“Lồng ấp trứng của ác ma”. Naga bình tĩnh nhìn cậu, mái tóc trên trán vẫn còn tích nước che khuất nửa bên mắt của hắn, khiến cho ánh mắt của hắn có hơi khác lạ.
“Tôi không hiểu anh đang nói gì”. Sa Tả cau mày nhớ lại hình dáng của vật kia, tiếc là cách quá xa nên cậu không nhìn thấy rõ hình dáng cụ thể của nó. “Ác ma gì?”.
“Tôi, có lẽ…”. Naga đi tới góc động, lấy ra quần và giày mặc vào. “Cậu”.
“Sao?”. Sa Tả xoay đầu nhìn Naga.
Naga đi tới trước mặt Sa Tả, cúi đầu nhìn chằm chằm mặt cậu một hồi, rồi lại nhấc cằm cậu lên nhìn vào lỗ tai cậu, “Sa Tả, không ai có thể nhìn thấy giống cậu cả, cậu rốt cuộc là ai?”.
Lời của Naga khiến Sa Tả bắt đầu cảm thấy bất an: “Tôi thực sự… không hiểu anh đang nói gì”.
“Tôi không nghĩ cậu có thể lặn sâu như vậy, tôi vốn muốn mang cậu đứng nhìn từ xa”, Naga nhìn cậu, “Đợt phun trào của ngày hôm nay rất sáng, ở xa cũng có thể nhìn rõ”.
“Nhưng tôi có bình dưỡng khí mà, tôi…”. Sa Tả nhớ lại con số biểu thị độ sâu đáy biển, lòng chợt trầm xuống, cậu không dám tính toán khoảng cách giữa nơi cậu nhìn đồng hồ đo độ sâu và thành phố dưới đáy biển.
Naga không nói gì mà chỉ im lặng nhìn Sa Tả, hắn muốn xác định phản ứng mờ mịt hiện tại của Sa Tả là thật hay giả.
“Ý anh là”, Sa Tả cũng nhìn hắn, sau khi im lặng vài giây thì cậu ngồi xổm xuống đất, “Dưới tình huống bình thường, tôi hẳn nên bị nghiền nát mới phải”.
“Đúng vậy”.
“Vì sao tôi không có cảm giác gì cả?”.
“Không biết”.
Sa Tả không nói gì nữa, trong đầu của cậu ong ong, chuyện này đến quá bất ngờ, cậu không biết nên phản ứng như thế nào. Cậu chỉ là một người bình thường, lớn lên trong một gia đình cấp B phổ thông tại AS, cha mẹ cậu cũng chỉ là những nhân viên bình thường trong Chính phủ liên bang, từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ việc cậu được huấn luyện dưới sự sắp xếp bí mật của cha mẹ thì không còn có gì khác biệt với những thanh niên khác ở AS.
Được huấn luyện.
Vì sao ba mẹ lại muốn sắp xếp cho cậu được huấn luyện?
Việc này có liên quan gì đến tình huống đặc biệt đang xuất hiện trên người cậu không?
Sa Tả nhìn chằm chằm vào tảng đá dưới chân rồi phát ngốc một hồi, đột nhiên cậu nhào tới bên hồ nước, quỳ rạp trên đất rồi chúc đầu xuống dưới.
Sau khi nín thở hai giây, cậu hít mạnh một hơi, kết quả nước xông thẳng vào khoang mũi, cậu bị sặc đến đầu đau rát.
Naga nắm cánh tay cậu kéo cậu ra khỏi đó, hắn vỗ vỗ lên lưng cậu: “Làm gì?”.
Sa Tả ho khù khụ nôn ra nước biển, mắt đỏ ngầu, cậu khom lưng chống gối, há miệng thở hổn hển, giọng nói run rẩy: “Tôi muốn thử xem mình có thể hít thở dưới nước hay không”.
Naga buông tay, lùi về sau vài bước, hắn tựa vào vách động, nhìn thấy tâm trạng Sa Tả có chút không ổn định, hắn sẽ không đến an ủi người khác, cũng không biết phải làm gì để Sa Tả bình tĩnh trở lại.
“Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?”. Sa Tả ngẩng đầu, nhìn vào gương mặt không biểu cảm của Naga, mặc dù cậu không thể hô hấp trong nước như Naga nhưng việc cơ thể bất thường có khả năng kháng áp đã khiến cả người cậu rơi vào hỗn loạn.
Dưới tình huống không có bất kì trang bị nào thì cơ thể bình thường của con người không có khả năng chịu được áp lực lớn như vậy, vô luận thế nào cũng không thể, huống hồ Naga còn mang theo cậu bơi xuống thành phố dưới đáy nước với tốc độ kinh người, chỉ bằng áp lực nước cũng đủ ép vụn cậu.
“Không biết”. Naga chỉ vào cái quần ướt sũng của cậu, “Cởi ra hong khô, sau đó tôi đưa cậu về Tự Do thành”.
“Hong khô?”. Sa Tả nhìn xung quanh, không phát hiện được thứ gì có thể nhóm lửa.
Naga vỗ vào vách nham thạch sau lưng: “Ở đây”.
Sa Tả đi tới sờ vào vách đá, phát hiện nó lại nóng hổi! Vào lúc này cậu mới chú ý đến nhiệt độ trong động đã tăng lên rất nhiều, cảm giác lạnh lẽo mới bước ra từ trong nước đã biến mất.
“Vì sao nhiệt độ lại cao như vậy?”. Sa Tả do dự rồi bắt đầu cởi quần, “Có liên quan đến sự phun trào của hải địa sao?”.
“Ừ”. Naga nâng hai tay lên cao, nhắm mắt rồi ngẩng đầu: “Đảo Liệp Lang nổi giận”.
Sa Tả ngồi dựa vào vách động, dưới mông lót quần áo của Naga, hiện tại cậu không thể nào suy nghĩ về những việc xảy ra trên người mình còn khiến cậu sợ hãi hơn so với bất kì những gì cậu từng trải qua khi đến đảo Liệp Lang, đặc biệt là cụm từ Naga sử dụng kia, ác ma.
“Naga”, Sa Tả tắt thanh chiếu sáng, “Anh đi ra từ chỗ đó sao? Cái ***g ấp trứng ác ma đó”.
“Không”.
“Vậy còn tôi?”.
“Cậu không phải sinh ra ở AS sao”.
“Đúng vậy, trong nhà tôi ở AS có một tấm hình chụp tôi lúc hai ba tháng tuổi”, Sa Tả mỉm cười, giọng nói dần dần bình tĩnh, “Trên mông của tôi có một vết đen rất nhỏ, khi còn bé đã có, hiện tại nó vẫn còn”.
“Hình chụp?”. Naga tựa hồ chưa từng nghe nói qua từ này.
“Chính là ảnh chụp ba chiều, nó có thể sao chép bộ dáng của anh, sau đó có thể xem lại”. Sa Tả không có tâm trạng nên lời giải thích của cậu ngay cả cậu cũng nghĩ Naga phỏng chừng nghe cũng không hiểu.
“Tôi chưa từng nhìn thấy bộ dáng của mình, từng xem qua trong nước nhưng không nhìn rõ”. Naga mỉm cười.
“Anh…”. Sa Tả nghiêng đầu, trong bóng tối cậu không nhìn thấy gì cả, nhưng vẫn rất nghiêm túc nhìn về phía Naga, “Anh trông rất đẹp, rất đẹp”.
Naga không nói gì, hắn không có khái niệm gì đối với việc đẹp hay không đẹp, hắn phân biệt người khác vốn không phải dựa vào gương mặt, mà chỉ bằng thính giác, khứu giác, còn có một chút cảm giác mà chính hắn cũng không thể nói rõ, nếu như trong đầu có thể yên tĩnh thì hắn có thể nhanh chóng đoán được toàn bộ sinh vật xuất hiện trong vòng một km, nhưng chưa hẳn đã biết rõ bộ dáng của chúng nó.
“Naga”, Sa Tả nhẹ giọng lên tiếng, “Giúp tôi một chuyện được chứ?”.
“Ừ”.
Naga đơn giản đồng ý khiến cho Sa Tả có chút ngạc nhiên, cậu cho rằng Naga sẽ từ chối giống như ngày thường, hoặc là nói phải xem tâm trạng chẳng hạn. Mặc dù Sa Tả nghĩ có lẽ Naga đã xem cậu như đồng loại với hắn nhưng trong lòng vẫn cảm thấy có chút ấm áp.
“Anh hiểu rõ những chuyện này hơn tôi, anh có thể giúp tôi suy nghĩ xem rốt cuộc chỗ nào có vấn đề hay không?”. Sa Tả nói ra thỉnh cầu của mình.
“Tôi không biết”. Naga đứng lên cầm lấy cái quần Sa Tả treo trên vách động rồi lật nó lại, suy nghĩ một chút rồi hỏi một câu: “Cái vật trên cổ của cậu từ đâu tới?”.
“Hả?”. Sa Tả giơ tay sờ vào miếng kim loại nhỏ hình lập phương vẫn luôn đeo trên cổ, “Lúc lên đảo Trình Khản đã cho tôi”.
“Trình Khản?”. Naga sửng sốt, hắn chìa tay nắm lấy cái vật nhỏ trên cổ Sa Tả rồi lấy nó xuống.
Sa Tả không lên tiếng, cậu đột nhiên phát hiện mình vẫn luôn bỏ quên Trình Khản, anh ta biết Naga, biết mục sư, anh ta có cách ra vào hòn đảo này… anh ta cho mình cái bùa hộ mệnh này.
Sa Tả chợt nhảy dựng lên: “Trình Khản là ai?”.
Naga không trả lời, hẳn bỏ vật kia vào miệng.
Sa Tả chỉ nghe được tiếng “rắc” giòn rụm truyền đến từ trong bóng tối, là âm thanh vỡ vụn của kim loại, cậu có chút giật mình sờ soạng về phía Naga, cậu chạm vào vai hắn rồi men theo cổ sờ tiếp vào môi hắn, tay cậu đụng phải cái bùa hộ mệnh vẫn còn được hắn cắn ở răng nhưng đã hoàn toàn bị vỡ nát biến dạng.
“Anh đang làm gì vậy?”. Sa Tả càng thêm hoảng sợ, cái bùa hộ mệnh này rất nặng, hẳn là đặc ruột, vậy mà lại dễ dàng bị Naga cắn nát như vậy!
“Trình Khản từng làm việc cho cái ***g ấp trứng kia”. Naga phun vật nhỏ kia xuống đất.
Sa Tả sững người tại chỗ, cậu rùng mình.
…
“Thật là…”. Trình Khản nhìn màn hình đã dừng truyền tải số liệu, nhóm số liệu dừng lại ở chỉ số chức năng thể chất trên người Sa Tả năm phút trước đó, anh duỗi người, ngã ngửa vào ghế, “Quả thật Naga có thể làm hỏng việc mà”.
Đây là một căn phòng khép kín với bốn mặt tường kim loại, không có cửa sổ, Trình Khản nhìn số liệu vẫn đang không ngừng chuyển động trên những màn hình trước mặt khác, loại ký tự màu xanh trên màn hình đen mà anh đã vô cùng quen thuộc, cảm giác như đã nhìn mấy đời.
“Có biến hóa gì sao?”. Một người mặc đồng phục trắng đi đến từ phía sau, cẩn thận nhìn vào số liệu trên màn hình.
“Không, hiện tại chức năng cơ thể cậu ta vẫn không có bất kì biến hóa nào, hoàn toàn giống hệt như lúc mới lên đảo”, ngón tay Trình Khản đè xuống thái dương, anh chăm chú nhìn vào số liệu trên màn hình, “Xem ra lúc còn ở AS thì đã như vậy, chẳng qua vẫn chưa phát hiện thôi”.
“Cùng loại với Naga sao?”.
“Không rõ lắm, không có điều kiện kích phát nên không thể xác định”, Trình Khản đứng lên, “Sắp xếp cho tôi ra ngoài đi”.
“Hiện tại chúng ta làm sao theo dõi Sa Tả?”. Người mặc đồng phục trắng nhíu mày, nhìn màn hình, “Nếu như cậu có tình huống đột phát…”.
“Có Naga ở đó”. Trình Khản vỗ vỗ vai người kia, “Hà Khải, không ai biết được năng lực của Naga lớn bao nhiêu, nếu như quả thật có tình huống đột phát thì nó sẽ là một cơ hội tốt… đương nhiên, có hơi mạo hiểm”.
“Tướng quân đã hạ lệnh tăng tốc nghiên cứu đời thứ ba”, Hà Khải hạ giọng, “Nếu như Sa Tả và Naga không cùng loại vậy thì nói rõ cậu đã đúng, các mẫu gien lặn ban đầu không quá ổn định, chúng ta cần phải nắm được số liệu chính xác”.
“Sẽ không còn ai để ý lời tôi nói, cũng sẽ không có ai quan tâm đến số liệu”. Trình Khản mỉm cười, nụ cười mang theo cay đắng, “Đối với bọn họ, nhân loại mới cường đại mới có lực hấp dẫn không có gì có thể thay thế”.
Hà Khải trầm mặc một lúc, sau đó ấn vào máy liên lạc trên cổ tay: “Mở cổng ra số bốn, năm phút sau tôi muốn đưa hàng mẫu ra ngoài”.
“Báo cáo kiểm tra tình trạng cơ thể của cậu tôi sẽ thông báo cho cậu”, Hà Khải lấy ra từ trong ngăn kéo một bộ đồng phục màu trắng đưa cho Trình Khản, “Thuốc đưa cho cậu nhất định phải uống, nó có thể duy trì tình trạng hiện tại của cậu”.
“Ừ”. Trình Khản mặc đồng phục vào người, sau đó đeo lên mặt nạ phòng hộ dày cộm, toàn bộ gương mặt đều bị che khuất, “Cậu cũng phải cẩn thận, đây là cơ hội cuối cùng của chúng ta, không thể để Sở nghiên cứu phát hiện, cũng phải chuẩn bị tốt tinh thần cho thất bại sau cùng”.
“Không thể thất bại”. Giọng nói của Hà Khải rất kiên định, “Hủy diệt tất cả những gì cậu vất vả tạo ra, không ai có thể chấp nhận”.
“Tôi tạo ra tất cả?”. Trình Khản nhìn Hà Khải qua lớp mặt nạ phòng hộ, chậm rãi xoay người chỉnh sửa lại đồng phục, “Tôi tạo ra cái địa ngục này sao?”.
…
Khi Sa Tả đi theo Naga ra khỏi sơn động thì cậu phát hiện xung quanh có chút khác thường.
Cậu nhìn ra xung quanh, nếu không phải hiện tại trên mặt cậu không có mặt nạ dưỡng khí thì cậu sẽ cho rằng mình vẫn còn ở trong nước.
Toàn bộ xung quanh đều được phủ thêm một lớp ánh sáng đỏ, vách đá, nham thạch, nước biển, đôi mắt của cậu có thể nhìn thấy tất cả, bao gồm cả người mình, thậm chí ngay cả bầu trời u ám đè nén cũng biến thành màu đỏ sậm.
“Đây là chuyện gì?”. Sa Tả quay đầu nhìn Naga.
“Đảo Liệp Lang tức giận”. Naga đội mũ lên, khóe miệng khẽ nhếch, nhìn cậu cười một tiếng, nụ cười biến mất lúc mũ che khuất nửa gương mặt, hắn lại trở về dáng vẻ lúc trước.
Sa Tả nhìn hắn chằm chằm, trong đầu nhanh chóng chuyển động, cậu nhìn ra được loại hiện tượng này đối với Naga mà nói không phải là chuyện gì đáng lo, hẳn là hiện tượng tự nhiên nào đó thôi.
Cậu đã sớm có câu trả lời nhưng vẫn không hoàn toàn chắc chắn, khi cậu muốn nhìn về phía trung tâm của hòn đảo thì tầm nhìn đã bị vách đá trước mặt che khuất. Cậu nhảy lên tại chỗ nhưng đương nhiên không có tác dụng gì.
“Naga, mang tôi đến đó đi, tôi muốn nhìn một chút”. Sa Tả không đợi Naga tỏ thái độ thì đã chạy tới phía sau hắn rồi trực tiếp nhảy lên lưng hắn.
“Nhìn cái gì?”. Naga đứng im không nhúc nhích, nghiêng đầu.
“Đây là núi lửa đang hoạt động sao?”. Sa Tả ôm cổ hắn, “Mang tôi lên đó xem một chút đi, làm sao có thể như vậy!”.
“Không nhìn thấy?”. Naga cõng theo cậu nhảy lên tảng đá nhô ra khỏi vách đá, bắt đầu trèo lên.
“Đó không phải núi lửa phun trào thì là cái gì?”.
Naga không nói gì, hắn chỉ bám lấy vài tảng đá thì đã trèo đến đỉnh núi, chỉ về phía xa xa: “Là hải thần nôn”.
“Hải thần?”. Sa Tả tuột khỏi lưng hắn, cậu nhìn về phía trước, núi lửa không hề phun trào mà chỉ tỏa ra khói dày đặc, điều này khiến cậu có hơi thất vọng, nếu nó có thể phun trào một lần thì có thể chôn vùi tòa thành của Bàng Ca.
Chỉ là ở chỗ xa hơn, hẳn là hướng trạm cung cấp lúc bọn họ lên đảo, mặt biển nơi đó là một màu đỏ pha lẫn khói đen dày đặc. Sa Tả cuối cùng mới có phản ứng, hiện tượng ở đó hình như cũng giống với dung nham phun trào dưới đáy biển cậu nhìn thấy lúc trước, nhưng quy mô lớn hơn, hơn nữa dọc theo bờ biển, nơi phun trào tựa hồ không chỉ có một, hỏa diễm dựng thẳng trên mặt biển, nham thạch ánh đỏ phun lên khắp cả đảo Liệp Lang.
“Nôn…”. Sa Tả lặp lại lời của Naga, hình dung này rất buồn cười nhưng vô cùng chính xác, thực sự nôn rất lợi hại, “Hải thần là cái gì?”.
“Là quái ngư lớn nhất”. Naga trả lời.
Sa Tả quay đầu nhìn Naga, thấy được nụ cười đùa dai trên môi hắn, trong chớp nhoáng này cậu đột nhiên có một loại cảm giác chưa từng có với Naga, cậu đột nhiên có cảm giác Naga là một người rất đơn giản.
Trước đi đưa cậu về Tự Do thành, Naga cho cậu một cái gì đó để ăn, là một khối thịt.
“Là thịt con gì đó?”. Sa Tả cắn một miếng, thịt rất ngon, trong mềm có dai, rất thơm nữa.
“Thỏ”, Naga nhảy lên xe máy, vỗ vỗ chỗ ngồi phía sau, “Lên”.
“Thịt thỏ sao có thể lớn như vậy?”. Sa Tả nhìn khối thịt trên tay, cả con thỏ cũng không lớn bằng khối thịt này, trong giây lát cậu không thể không nhớ tới chuyện Naga quẳng đồ ăn cho Đức Lạp Khố con, nhất thời có chút khẩn trương, “Anh đừng có gạt tôi, làm gì có con thỏ nào lớn thế này!”.
“Ở đây không phải AS”. Naga ngửa đầu, Sa Tả lại nhìn thấy nụ cười đùa cợt quen thuộc, “Cậu nhìn thấy thì trốn xa một chút, nó có thể ăn tươi cậu, hai đớp”.
Khi trở lại Tự Do thành, Sa Tả nhìn thấy rất nhiều người đi ra từ trong phòng, bọn họ đứng ở ven đường, biểu tình trên mặt rất chăm chú.
Cậu nhìn thấy Lily Ca đang đứng trước căn phòng của cậu và Kiệt Tu, Lily Ca đang cau mày, khi thấy cậu đi tới từ phía xa thì nụ cười mới nở trên môi, “Cậu về rồi!”.
“Ừ”. Sa Tả nhìn mọi người xung quanh, “Xảy ra chuyện gì rồi, vì sao tất cả mọi người…”.
“Đảo Liệp Lang nổi giận”. Lily Ca ngẩng đầu nhìn bầu trời đỏ sậm, “Tần số càng ngày càng tăng, trước đây là hai năm một lần, về sau là một năm một lần, hiện tại thì cách lần trước chưa đến một năm, đảo Liệp Lang sẽ bị nuốt chửng”.
Sa Tả không nói gì, không rõ vì sao trong lòng cậu đột nhiên có hi vọng, hi vọng có một ngày đảo Liệp Lang sẽ bị hỏa diễm đỏ kia nuốt sạch.
“Sa Tả, mục sư đang tìm cậu, ông ấy hỏi cậu có muốn gặp Trình Khản hay không?”. Lily Ca mỉm cười.
“Trình Khản?”. Tim Sa Tả đập thịch một cái, “Tôi đang muốn tìm anh ta đây”.
Hoàn
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook