Liệp Giả Thiên Hạ
-
Quyển 5 - Chương 6: Ước định
Edit: An Hạ
Nguồn: banlong.us
Thành thật mà nói, quần chiến dạng nhiều người đánh nhau thế này mà tham gia nhiệt tình có tư vị riêng. Như Diệp Từ hiện tại ngồi trên Lão Lục, vừa tránh né thú cưỡi bay được của Bắc Bộ Đại Lục, vừa tránh đánh lén của người chơi phía dưới. Cũng chơi đến quên trời quên đất. Khó khăn lắm mới có một chút thời gian rảnh, đã phải lao xuống hòa với người chơi dưới đất, đi theo họ đập nhau một chút. Cách đánh nhau này từ đầu đến cuối quả thật rất dễ dàng vui vẻ.
Trong lúc Diệp Từ ở đây hân hoan xoát điểm vinh dự, đã có một con liệp báo nhảy đến cạnh người cô, tát cô một cái. Trang bị của Diệp Từ không tốt lắm, giám định là công kích thành công. Sau khi bị đánh xong bị choáng, vậy là đứng yên một chỗ. Nhưng nghe hệ thống nhắc nhở, cô có thể biết tên “Kịch Độc” này đang đánh lén cô. Vì vậy cô không chút hài lòng nhìn về người đang chỉ huy báo nhảy tới nhảy lui.
“Anh thật không phúc hậu! Tốt xấu gì chúng ta cũng là liên minh, vậy mà anh còn đánh lén tôi?”
“Mệt em còn ngồi xả với tôi. Nếu như chúng ta là liên minh, nhàm chán thì tới Tây Bộ Đại Lục, chạy qua chỗ này của tôi làm gì?”
“Anh ở đây không phải là gần với Đông Bộ Đại Lục nhất hay sao?”
Tuy Diệp Từ bị Kịch Độc công kích liên tục mất máu, nhưng cô vẫn không nóng nảy. Vẫn bình tĩnh đáp trả từng câu một, sau đó chờ choáng qua đi.
“Vậy em làm gì đi đánh nhau với người trong công hội tôi? Em mới là không phúc hậu!!”
Nhìn thấy trạng thái choáng váng sắp hết, Kịch Độc tăng cường đánh lên người Diệp Từ, cố gắng trước khi cô thanh tỉnh xử lí cô. Diệp Từ thấy máu của mình tụt đi một hàng lớn, phát ra âm thanh chậc chậc. Điều này nói lên Kịch Độc có trang bị thật tốt, so với cô ít nhất tốt hơn hai ba lần. Vì họ cấp bậc không bằng cô, bỏ qua vụ cấp không bằng sẽ có bất lợi, thì máu của cô vẫn rớt nhanh đến vậy. Chỉ cần vậy cũng có thể đoán được trang bị của anh cao cấp đến nhường nào.
Gần khi thanh máu của Diệp Từ còn sót lại 3% thì cô giải trừ được trạng thái choáng. Cô vừa ngẩng đầu đã thấy Kịch Độc đang hóa báo nhảy lên trời vồ tới cô. Đây là nộ chiêu của Druid, nếu như đánh trúng thì chỉ có chết trở lên. Diệp Từ không biết phải phản ứng ra sao, chỉ theo quán tính nâng đùi, đạp mạnh về phía Kịch Độc. Không ngờ skill này rất chuẩn xác, không thiếu một li đá vào bụng Kịch Độc. Tuy với người chơi, bụng không phải là yếu điểm, nhưng cũng là một bộ phận dễ bị tổn thương. Mà bụng lại ở vị trí dễ dàng công kích nên thường được che chắn lại bởi lớp giáp. Muốn đánh trúng làm bị thương cũng không dễ dàng.
Nhưng Kịch Độc lúc Diệp Từ đưa chân đạp thì đang là hình dạng thú, nên bụng của anh hoàn toàn trần trụi trước mặt Diệp Từ. Khi Druid ở hình dáng báo đen, phòng ngự sẽ giảm xuống 30%, công kích lại tăng 30%. Diệp Từ đá rất mạnh, không kiêng nể gì đạp vào bụng Kịch Độc.
Anh chỉ cảm thấy trên bụng đau cực kì, mồ hôi lạnh ứa ra. Thật ra đau cũng không có gì, nhưng bị người ta đạp thế này khiến Kịch Độc cảm thấy rất mất mặt.
Bởi vì anh thế mà bị Diệp Từ một cước này đá văng!
Dĩ nhiên không thể văng xa văng cao, nhưng anh cũng bị đá ra khỏi vị trí của cô. Chính xác với từ “đá bay”. Anh cũng không thể giải trừ trạng thái hóa báo được, chỉ đành từ trên không cố gắng khôi phục, thân thể rơi xuống đất xoay tròn, anh vừa định đứng dậy chiến đấu thì phát hiện từ bụng đau buốt tận tim gan. Anh cúi đầu nhìn, đã thấy chỗ bị Diệp Từ đá có một lỗ thủng đang chảy máu đầm đìa.
Anh ngẩng đầu nhìn về, thấy trên mũi giày Diệp Từ có một hàng dao nhỏ.
A a a!!!
Cái gì gọi là độc nhất là lòng dạ đàn bà, Kịch Độc bây giờ đã thể nghiệm được rồi. Bây giờ anh mới cảm thấy mình đây là dâng lên tận miệng cho cô gái đáng chết kia mới đúng.
Nếu phía trên chỉ có thể khiến thân xác tổn thương, vậy thì chuyện kế tiếp lại khiến Kịch Độc trong tâm hồn phát ra thêm vài tiếng ‘ lắc rắc’ vỡ vụn. Chẳng khác nào xát muối vào vết thương. Bởi vì anh nhìn thấy cô gái đối diện đang quấn băng vải quanh mình, cười ha ha nói với mình.
“Kịch Độc, anh nên giảm béo!”
Dứt lời, cô nhảy lên rồi biến mất trong biển người chơi.
“Công Tử U!!!!”
Cô, cô chính là dùng ngôn ngữ đâm ngàn nhát dao vào anh…
Trong lòng Kịch Độc nhỏ máu, anh không béo!!!! Anh là tròn trịa, tròn trịa được không…
******
Chiến đấu hỗn loạn như vậy không có chiến thuật gì cả, chính là chém giết bậy bạ lung tung. Chém hụt một cái lại chém, chém trúng hai cái thì hụt một cái lại chém. Hỗn chiến như vậy mà diễn ra, trang bị cũng rơi xuống không ngừng. Lần này công hội lớn phái ra rất nhiều đạo tặc đi lấy trang bị. Vì vậy có một tình cảnh, người chơi thấy được, rõ ràng anh chưa có chết đã thấy một đống người nhìn anh như hổ rình mồi. Thật là quá dọa người rồi.
Trận chiến này kéo dài tầm bảy tám giờ, hai bên tổn hao rất nhiều. Mãi cho đến khi hoàng hôn đến, nhuộm vàng tuyết trắng ngoài kia, chiến sự mới hạ màn.
Nhà phát hành game còn phái thêm phóng viên tới quay phim nguyên dạng hiện trường đăng tin. Kì thật, mọi người không quan tâm mấy đến lí do tại sao mà có xung đột, mọi người nói là có cùng mục tiêu. Nói dễ nghe thì là vì vinh quang của Đại Lục mình, khó nghe là làm sao làm cũng không thể để đối phương có lợi được.
Sau khi mọi người dần lùi đi, tuyết trắng dần trở về vẻ yên tĩnh vốn có. Giống như nơi này trước giờ đều chưa từng náo nhiệt, lại chẳng có giết chóc gì cả.
Trên đống tuyết, có vài bóng người hắt lên mặt tuyết. Xa đó là một đống lửa, cách lửa trại không xa có hai người ngồi đối diện. Một béo, một gầy. Một nam, một nữ. Bọn họ đang ngồi nướng thịt trên tuyết trắng, hương thơm khiến người ta thèm thuồng.
“Nhiệm vụ kia làm tới đâu rồi?”
Người mập mở miệng hỏi.
“Kêu đi tìm một Thánh Kỵ Sĩ, nhưng nơi kia rất kì lạ… không thể lên được, bảo là cấp bậc không đủ”
Người gầy đang ăn thịt, nói trong mơ hồ không rõ.
“Anh thì sao?”
“Cũng kêu tôi đi tìm một người, là Huyết Kỵ Sĩ. Nhưng mà chỗ đó ở đâu tôi không rõ, trên bản đồ cũng không có gợi ý nào”
Người mập, cũng chính là Kịch Độc trả lời.
“Nơi nào?”
Diệp Từ lại cắn một miếng thịt, duỗi tay cầm rượu nho tu ừng ực. Tư thế kia hào sảng tới mức không giống nữ nhân.
“Nói cho tôi nghe một chút, không chừng tôi biết”
“Huyết Tươi Tế Đàn”
Kịch Độc lại nói.
“Hình như năm đại lục đều không có nơi nào, dù sao tôi cũng không biết nó nằm đâu”
Diệp Từ cười gian.
“Nơi này sao…”
“Làm sao? Em biết?”
Kịch Độc thấy vậy mắt sáng rỡ, nghe được Diệp Từ cười, xem ra Công Tử U thật sự biết nơi này, vấn đề anh rối rắm lâu có thể cởi bỏ rồi.
“Đúng là có biết, chỉ là…”
Diệp Từ nhìn Kịch Độc, lại cười gian. Không hề nói xong mà chỉ chuyển đề tài.
"Nơi này ở Đông Bộ Đại Lục"
"Không thể nào!!! Tôi đi tìm Nguyệt Thanh Khâu tìm hết Đông Bộ Đại Lục, không hề phát hiện chỗ này"
Diệp Từ nở nụ cười.
"Tất nhiên, tuy Nguyệt Thanh Khâu trong game có thể là cái gì cũng biết, nhưng tôi tin anh ta tuyệt đối không biết chỗ này."
Diệp Từ cầm thịt nướng chín ném đi, Lão Lục liền vươn đầu ra đón được miếng thịt kia.
"Nơi này ở chỗ rất kín đáo, Anh Hùng Thành có một hành lang, nó bị ẩn trong góc của nơi đó. Chỗ đó có một cái cống thoát nước, từ chỗ đó đi xuống sẽ thấy một mê cung. Tìm được đường đúng rồi đi ra sau sẽ thấy một cái phòng. Tìm cách mở căn phòng đó ra, từ nơi đó sẽ thấy một tế đàn bí mật. Chung quanh có sáu phòng nhỏ, trong đó có một phòng có Máu Tươi Tế Đàn. Nếu như anh muốn tìm Huyết Kỵ Sĩ, có lẽ cũng ở nơi đó"
Nói xong một chuỗi, Kịch Độc chỉ thấy đầu óc choáng váng, sửng sờ nửa ngày mới nói.
"Làm sao em tìm được chỗ này vậy?"
Diệp Từ nhìn anh một chút, khịt mũi. Một chút cũng không hoang mang.
"Anh nghĩ tôi không đi phó bản thì là ra dã ngoại luyện cấp hả? Kỳ thật thú vui của tôi chính là đào bảo."
Diệp Từ giải thích vậy khiến Kịch Độc hiểu rõ. Ở trong Vận Mệnh có rất nhiều nơi giấu bảo rương ở nơi bí mật. Nếu như người chơi nào thích đào bảo sẽ tìm được những chỗ người khác không thể nào tưởng tượng được. Nếu Công Tử U thích mở rương, đi tìm được mấy chỗ bí ẩn này cũng không có gì kì lạ. Mà trên thực tế, nơi này chẳng phải do Diệp Từ thích đào bảo mà kiếm được. Mà là đời trước, cô vì né kẻ thù truy nã, nên hang cùng ngõ cụt nào cũng chui vào. Ngẫu nhiên tìm được nơi này mà thôi.
Hai người vừa ăn thịt vừa trò chuyện một chút về nhiệm vụ của nhau, cuối cùng đưa đến một kết luận đây là một nhiệm vụ khổng lồ. Hơn nữa, dựa vào gợi ý của nhiệm vụ thì cuối cùng hẳn là phải tổ đội rất nhiều người chơi hoàn thành.
Vì vậy hai người ước định là khi làm nhiệm vụ sẽ nghĩ cách tìm hiểu nhiệm vụ của người chơi khác.
Phía Bắc Đại Lục đoàn hội và người chơi ở Đại Lục Phía Bắc chuẩn bị đẩy ngã Boss hình người là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, cũng trái ngược với thân phận của hai người. Nên không bàn tán gì nhiều được, nói ra cũng chỉ có việc về nhiệm vụ thôi. Hai người nói xong thì dứng dậy chuẩn bị rời đi. Diệp Từ đầu tiên là đứng dậy, chuẩn bị triệu hồi Lão Lục ra thì Kịch Độc gọi với lại.
"Hiện tại ở phía Đông Bộ Đại Lục của em, người chơi Thịnh Thế trên bảy mươi cấp tầm bao nhiêu người?"
Diệp Từ nghiêng đầu suy nghĩ.
"Gần đây tôi không để ý chuyện này, không rõ bao nhiêu cả, hẳn là không ít đâu"
Kịch Độc gật gật đầu, thở dài một hơi.
"Phía Bắc Bộ Đại Lục, trên bảy mươi cấp của Thịnh Thế đã hơn 20.000 người chơi. Khinh Phong ở Đông Bộ Đại Lục, con số này hẳn là nhiều hơn"
"Anh muốn nói gì?"
Diệp Từ nheo mắt.
"Thịnh Thế có lẽ sẽ tuyên chuyến công hội của em đầu tiên."
Kịch Độc cười cười.
"Đến lúc đó nói cho tôi, tôi tới hỗ trợ"
Khóe môi Diệp Từ khẽ cong, gọi Lão Lục ra rồi nhảy lên.
"Cám ơn anh trước, nhất định sẽ gọi anh."
Nói xong, Lão Lục đã xông thẳng về phía chân trời, hòa mình biến mất trong mấy tầng mây dày.
Nguồn: banlong.us
Thành thật mà nói, quần chiến dạng nhiều người đánh nhau thế này mà tham gia nhiệt tình có tư vị riêng. Như Diệp Từ hiện tại ngồi trên Lão Lục, vừa tránh né thú cưỡi bay được của Bắc Bộ Đại Lục, vừa tránh đánh lén của người chơi phía dưới. Cũng chơi đến quên trời quên đất. Khó khăn lắm mới có một chút thời gian rảnh, đã phải lao xuống hòa với người chơi dưới đất, đi theo họ đập nhau một chút. Cách đánh nhau này từ đầu đến cuối quả thật rất dễ dàng vui vẻ.
Trong lúc Diệp Từ ở đây hân hoan xoát điểm vinh dự, đã có một con liệp báo nhảy đến cạnh người cô, tát cô một cái. Trang bị của Diệp Từ không tốt lắm, giám định là công kích thành công. Sau khi bị đánh xong bị choáng, vậy là đứng yên một chỗ. Nhưng nghe hệ thống nhắc nhở, cô có thể biết tên “Kịch Độc” này đang đánh lén cô. Vì vậy cô không chút hài lòng nhìn về người đang chỉ huy báo nhảy tới nhảy lui.
“Anh thật không phúc hậu! Tốt xấu gì chúng ta cũng là liên minh, vậy mà anh còn đánh lén tôi?”
“Mệt em còn ngồi xả với tôi. Nếu như chúng ta là liên minh, nhàm chán thì tới Tây Bộ Đại Lục, chạy qua chỗ này của tôi làm gì?”
“Anh ở đây không phải là gần với Đông Bộ Đại Lục nhất hay sao?”
Tuy Diệp Từ bị Kịch Độc công kích liên tục mất máu, nhưng cô vẫn không nóng nảy. Vẫn bình tĩnh đáp trả từng câu một, sau đó chờ choáng qua đi.
“Vậy em làm gì đi đánh nhau với người trong công hội tôi? Em mới là không phúc hậu!!”
Nhìn thấy trạng thái choáng váng sắp hết, Kịch Độc tăng cường đánh lên người Diệp Từ, cố gắng trước khi cô thanh tỉnh xử lí cô. Diệp Từ thấy máu của mình tụt đi một hàng lớn, phát ra âm thanh chậc chậc. Điều này nói lên Kịch Độc có trang bị thật tốt, so với cô ít nhất tốt hơn hai ba lần. Vì họ cấp bậc không bằng cô, bỏ qua vụ cấp không bằng sẽ có bất lợi, thì máu của cô vẫn rớt nhanh đến vậy. Chỉ cần vậy cũng có thể đoán được trang bị của anh cao cấp đến nhường nào.
Gần khi thanh máu của Diệp Từ còn sót lại 3% thì cô giải trừ được trạng thái choáng. Cô vừa ngẩng đầu đã thấy Kịch Độc đang hóa báo nhảy lên trời vồ tới cô. Đây là nộ chiêu của Druid, nếu như đánh trúng thì chỉ có chết trở lên. Diệp Từ không biết phải phản ứng ra sao, chỉ theo quán tính nâng đùi, đạp mạnh về phía Kịch Độc. Không ngờ skill này rất chuẩn xác, không thiếu một li đá vào bụng Kịch Độc. Tuy với người chơi, bụng không phải là yếu điểm, nhưng cũng là một bộ phận dễ bị tổn thương. Mà bụng lại ở vị trí dễ dàng công kích nên thường được che chắn lại bởi lớp giáp. Muốn đánh trúng làm bị thương cũng không dễ dàng.
Nhưng Kịch Độc lúc Diệp Từ đưa chân đạp thì đang là hình dạng thú, nên bụng của anh hoàn toàn trần trụi trước mặt Diệp Từ. Khi Druid ở hình dáng báo đen, phòng ngự sẽ giảm xuống 30%, công kích lại tăng 30%. Diệp Từ đá rất mạnh, không kiêng nể gì đạp vào bụng Kịch Độc.
Anh chỉ cảm thấy trên bụng đau cực kì, mồ hôi lạnh ứa ra. Thật ra đau cũng không có gì, nhưng bị người ta đạp thế này khiến Kịch Độc cảm thấy rất mất mặt.
Bởi vì anh thế mà bị Diệp Từ một cước này đá văng!
Dĩ nhiên không thể văng xa văng cao, nhưng anh cũng bị đá ra khỏi vị trí của cô. Chính xác với từ “đá bay”. Anh cũng không thể giải trừ trạng thái hóa báo được, chỉ đành từ trên không cố gắng khôi phục, thân thể rơi xuống đất xoay tròn, anh vừa định đứng dậy chiến đấu thì phát hiện từ bụng đau buốt tận tim gan. Anh cúi đầu nhìn, đã thấy chỗ bị Diệp Từ đá có một lỗ thủng đang chảy máu đầm đìa.
Anh ngẩng đầu nhìn về, thấy trên mũi giày Diệp Từ có một hàng dao nhỏ.
A a a!!!
Cái gì gọi là độc nhất là lòng dạ đàn bà, Kịch Độc bây giờ đã thể nghiệm được rồi. Bây giờ anh mới cảm thấy mình đây là dâng lên tận miệng cho cô gái đáng chết kia mới đúng.
Nếu phía trên chỉ có thể khiến thân xác tổn thương, vậy thì chuyện kế tiếp lại khiến Kịch Độc trong tâm hồn phát ra thêm vài tiếng ‘ lắc rắc’ vỡ vụn. Chẳng khác nào xát muối vào vết thương. Bởi vì anh nhìn thấy cô gái đối diện đang quấn băng vải quanh mình, cười ha ha nói với mình.
“Kịch Độc, anh nên giảm béo!”
Dứt lời, cô nhảy lên rồi biến mất trong biển người chơi.
“Công Tử U!!!!”
Cô, cô chính là dùng ngôn ngữ đâm ngàn nhát dao vào anh…
Trong lòng Kịch Độc nhỏ máu, anh không béo!!!! Anh là tròn trịa, tròn trịa được không…
******
Chiến đấu hỗn loạn như vậy không có chiến thuật gì cả, chính là chém giết bậy bạ lung tung. Chém hụt một cái lại chém, chém trúng hai cái thì hụt một cái lại chém. Hỗn chiến như vậy mà diễn ra, trang bị cũng rơi xuống không ngừng. Lần này công hội lớn phái ra rất nhiều đạo tặc đi lấy trang bị. Vì vậy có một tình cảnh, người chơi thấy được, rõ ràng anh chưa có chết đã thấy một đống người nhìn anh như hổ rình mồi. Thật là quá dọa người rồi.
Trận chiến này kéo dài tầm bảy tám giờ, hai bên tổn hao rất nhiều. Mãi cho đến khi hoàng hôn đến, nhuộm vàng tuyết trắng ngoài kia, chiến sự mới hạ màn.
Nhà phát hành game còn phái thêm phóng viên tới quay phim nguyên dạng hiện trường đăng tin. Kì thật, mọi người không quan tâm mấy đến lí do tại sao mà có xung đột, mọi người nói là có cùng mục tiêu. Nói dễ nghe thì là vì vinh quang của Đại Lục mình, khó nghe là làm sao làm cũng không thể để đối phương có lợi được.
Sau khi mọi người dần lùi đi, tuyết trắng dần trở về vẻ yên tĩnh vốn có. Giống như nơi này trước giờ đều chưa từng náo nhiệt, lại chẳng có giết chóc gì cả.
Trên đống tuyết, có vài bóng người hắt lên mặt tuyết. Xa đó là một đống lửa, cách lửa trại không xa có hai người ngồi đối diện. Một béo, một gầy. Một nam, một nữ. Bọn họ đang ngồi nướng thịt trên tuyết trắng, hương thơm khiến người ta thèm thuồng.
“Nhiệm vụ kia làm tới đâu rồi?”
Người mập mở miệng hỏi.
“Kêu đi tìm một Thánh Kỵ Sĩ, nhưng nơi kia rất kì lạ… không thể lên được, bảo là cấp bậc không đủ”
Người gầy đang ăn thịt, nói trong mơ hồ không rõ.
“Anh thì sao?”
“Cũng kêu tôi đi tìm một người, là Huyết Kỵ Sĩ. Nhưng mà chỗ đó ở đâu tôi không rõ, trên bản đồ cũng không có gợi ý nào”
Người mập, cũng chính là Kịch Độc trả lời.
“Nơi nào?”
Diệp Từ lại cắn một miếng thịt, duỗi tay cầm rượu nho tu ừng ực. Tư thế kia hào sảng tới mức không giống nữ nhân.
“Nói cho tôi nghe một chút, không chừng tôi biết”
“Huyết Tươi Tế Đàn”
Kịch Độc lại nói.
“Hình như năm đại lục đều không có nơi nào, dù sao tôi cũng không biết nó nằm đâu”
Diệp Từ cười gian.
“Nơi này sao…”
“Làm sao? Em biết?”
Kịch Độc thấy vậy mắt sáng rỡ, nghe được Diệp Từ cười, xem ra Công Tử U thật sự biết nơi này, vấn đề anh rối rắm lâu có thể cởi bỏ rồi.
“Đúng là có biết, chỉ là…”
Diệp Từ nhìn Kịch Độc, lại cười gian. Không hề nói xong mà chỉ chuyển đề tài.
"Nơi này ở Đông Bộ Đại Lục"
"Không thể nào!!! Tôi đi tìm Nguyệt Thanh Khâu tìm hết Đông Bộ Đại Lục, không hề phát hiện chỗ này"
Diệp Từ nở nụ cười.
"Tất nhiên, tuy Nguyệt Thanh Khâu trong game có thể là cái gì cũng biết, nhưng tôi tin anh ta tuyệt đối không biết chỗ này."
Diệp Từ cầm thịt nướng chín ném đi, Lão Lục liền vươn đầu ra đón được miếng thịt kia.
"Nơi này ở chỗ rất kín đáo, Anh Hùng Thành có một hành lang, nó bị ẩn trong góc của nơi đó. Chỗ đó có một cái cống thoát nước, từ chỗ đó đi xuống sẽ thấy một mê cung. Tìm được đường đúng rồi đi ra sau sẽ thấy một cái phòng. Tìm cách mở căn phòng đó ra, từ nơi đó sẽ thấy một tế đàn bí mật. Chung quanh có sáu phòng nhỏ, trong đó có một phòng có Máu Tươi Tế Đàn. Nếu như anh muốn tìm Huyết Kỵ Sĩ, có lẽ cũng ở nơi đó"
Nói xong một chuỗi, Kịch Độc chỉ thấy đầu óc choáng váng, sửng sờ nửa ngày mới nói.
"Làm sao em tìm được chỗ này vậy?"
Diệp Từ nhìn anh một chút, khịt mũi. Một chút cũng không hoang mang.
"Anh nghĩ tôi không đi phó bản thì là ra dã ngoại luyện cấp hả? Kỳ thật thú vui của tôi chính là đào bảo."
Diệp Từ giải thích vậy khiến Kịch Độc hiểu rõ. Ở trong Vận Mệnh có rất nhiều nơi giấu bảo rương ở nơi bí mật. Nếu như người chơi nào thích đào bảo sẽ tìm được những chỗ người khác không thể nào tưởng tượng được. Nếu Công Tử U thích mở rương, đi tìm được mấy chỗ bí ẩn này cũng không có gì kì lạ. Mà trên thực tế, nơi này chẳng phải do Diệp Từ thích đào bảo mà kiếm được. Mà là đời trước, cô vì né kẻ thù truy nã, nên hang cùng ngõ cụt nào cũng chui vào. Ngẫu nhiên tìm được nơi này mà thôi.
Hai người vừa ăn thịt vừa trò chuyện một chút về nhiệm vụ của nhau, cuối cùng đưa đến một kết luận đây là một nhiệm vụ khổng lồ. Hơn nữa, dựa vào gợi ý của nhiệm vụ thì cuối cùng hẳn là phải tổ đội rất nhiều người chơi hoàn thành.
Vì vậy hai người ước định là khi làm nhiệm vụ sẽ nghĩ cách tìm hiểu nhiệm vụ của người chơi khác.
Phía Bắc Đại Lục đoàn hội và người chơi ở Đại Lục Phía Bắc chuẩn bị đẩy ngã Boss hình người là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, cũng trái ngược với thân phận của hai người. Nên không bàn tán gì nhiều được, nói ra cũng chỉ có việc về nhiệm vụ thôi. Hai người nói xong thì dứng dậy chuẩn bị rời đi. Diệp Từ đầu tiên là đứng dậy, chuẩn bị triệu hồi Lão Lục ra thì Kịch Độc gọi với lại.
"Hiện tại ở phía Đông Bộ Đại Lục của em, người chơi Thịnh Thế trên bảy mươi cấp tầm bao nhiêu người?"
Diệp Từ nghiêng đầu suy nghĩ.
"Gần đây tôi không để ý chuyện này, không rõ bao nhiêu cả, hẳn là không ít đâu"
Kịch Độc gật gật đầu, thở dài một hơi.
"Phía Bắc Bộ Đại Lục, trên bảy mươi cấp của Thịnh Thế đã hơn 20.000 người chơi. Khinh Phong ở Đông Bộ Đại Lục, con số này hẳn là nhiều hơn"
"Anh muốn nói gì?"
Diệp Từ nheo mắt.
"Thịnh Thế có lẽ sẽ tuyên chuyến công hội của em đầu tiên."
Kịch Độc cười cười.
"Đến lúc đó nói cho tôi, tôi tới hỗ trợ"
Khóe môi Diệp Từ khẽ cong, gọi Lão Lục ra rồi nhảy lên.
"Cám ơn anh trước, nhất định sẽ gọi anh."
Nói xong, Lão Lục đã xông thẳng về phía chân trời, hòa mình biến mất trong mấy tầng mây dày.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook