Liệp Diễm Giang Hồ Mộng
-
Chương 49: Bạch Dương chi chiến
Đây là viện lạc lớn nhất trên thảo nguyên, vòng rào vây lấy hơn hao trăm lều bạt, xung quanh còn có rất rất nhiều lều bạt mọc lên như rừng.
Chính là phủ đệ của tộc trưởng Bạch Dương.
Ở trong Bạch Dương Tộc, tộc trưởng là truyền đời, vô luận người trước đây gọi tên là gì, chỉ cần vừa tiếp nhiệm tộc trưởng, liền đổi gọi là Bạch Dương.
Sắc đêm dần đặc.
Bạch Dương phủ lúc này, phòng vệ sâm nghiêm, Bạch Dương võ sĩ cao lớn cường tráng vây Bạch Dương Phũ nước tiết không thông, cả lão thử muốn tiến vào bên trong trộm ăn một chút món lòng của dê ăn sót, đều phải trải qua sự đồng ý của bọn họ, mới có thể được thông qua.
Đây là đêm khó quên của nhi tử Bạch Hùng của Bạch Dương, Bạch Hùng đang chuẩn bị giống như rất nhiều minh tinh thời đại nào đó tiến hành hôn lễ bí mật, nào có thể cho người quấy nhiễu?
Chuyện thường qua kì trăng mật lại bàn!
Trong một lều bạt đặc biệt lớn của Bạch Dương Phủ, Bạch Hùng niết gương mặt trơn nõn của Bạch Tư, nói: "Tư Nhi thân ái, ta yêu chết nàng, vì đạt được nàng, Bạch Hùng ta tất cả không ngại."
Bạch Tư chính đang bị trói thẳng đứng trên một cột gỗ lớn ở chính giữa lều bạt, cây cột gỗ này ít nhất ba người lớn mới có thể ôm trọn, có thể thấy đủ lớn.
Bạch Hùng tiếp tục khinh bạc nói: "Tư Nhi mĩ lệ, qua đêm nay nàng liền là nữ nhân của ta, Bạch Hùng ta không đạt được tim của nàng, cũng phải đạt được thân thể của nàng. Kì thật người Trung Nguyên có gì tốt? Tiểu tử đó bất quá bề ngoài dễ nhìn chút, chỉ là phế vật nhìn được không dùng được, nàng gả cho hắn sao có thể hạnh phúc? Bạch Hùng ta khiến nàng lãnh hội hạnh phúc lớn nhất của làm một nữ nhân, nàng sẽ cảm kích ta tiến vào sinh mệnh của nàng. Tới đi! Nữ nhân, giống như đãng phụ nghênh tiếp ta, ta sẽ mang đến tiếng kêu cuồng hưng phấn nhất cho nàng!"
Bạch Tư cười lạnh nói: "Bạch Hùng, muốn ta kêu cuồng, ngươi còn chưa có cái bản lĩnh đó!"
Bàn tay của Bạch Hùng trượt đến chiếc cổ bóng mượt của nàng ta, nhẹ nhàng vuốt ve, nói: "Ừ, cảm giác rất tốt, quả nhiên không thẹn là da thịt của thiếu nữ thanh xuân, rất lâu không có nếm qua mùi vị của xử nữ. Nàng thực không sợ ta xâm chiếm nàng?"
Bạch Tư hung bạo trừng mắt nhìn hắn, nói: "Nữ nhân trước giờ không sợ nam nhân xâm chiếm! Ta tiện thể coi như cho một con chó hoang làm rẻ một cú, quay đầu tẩy rửa liền xong chuyện. Muốn ta làm nữ nhân của ngươi, cả đời này ngươi đều vọng tưởng!"
"Xẹt" một tiếng, Bạch Hùng căng cổ áo của Bạch Tư tay ra sức hướng xuống liền kéo, xé xuống một mảnh vụn, hắn đem vải vụn để ở đầu mũi cuồng dại ngửi không thôi, chợt hỏi: "Nàng là thực yêu thương nam nhân Trung Nguyên đó hay sao?"
Bạch Tư xem thường đáp: "Một đời này của Bạch Tư ta còn chưa có yêu qua bất kì một nam nhân nào, ngươi cho rằng nam nhân các ngươi là thứ gì? Đáng cho nữ nhân chúng ta xem giống như bảo bối si mê chứ? Hà, thực buồn cười!"
Bạch Hùng cười cuồng nói: "Xem ra ta phải vì nam nhân thiên hạ trút giận, để nàng rõ đáng yêu cùng đáng sợ của nam nhân! Này, nếu nàng đã không sợ nam nhân cường bạo, ta cũng không sợ cường bạo nữ nhân, chúng ta một nguyện đánh một nguyện chịu, nàng tình ta nguyện, thống thống khoái khoái làm nàng chết ta sống!"
Bạch Hùng từ trên eo rút ra một thanh đoản đao, y phục trên người của Bạch Tư bị từng mảnh từng mảnh cắt vụn dồn dập rơi đất, khoảnh khắc, thành mĩ nhân bán lõa, thân trên bóng mượt trơn nõn mê người vô củng, bộ ngực bị thừng thô ghì lộ ra thẳng đứng khả ái đặc biệt, Bạch Hùng nhịn không nổi sáp miệng nhẹ nhàng ngậm nhũ đầu đỏ tươi của nàng ta, Bạch Tư không tự giác rên khẽ ra tiếng.
Bạch Hùng ngẩng đầu đắc ý nói: "Thế nào? Nhanh như vậy liền động tình? Ta còn cho rằng nàng chí ít có thể kiên trì đến khoảnh khắc ta cắm vào nàng mới có thể kêu ra chứ! Nguyên lai chỉ là đụng nải đầu của nàng một cái liền có thể khiến nàng sung sướng, xem nàng còn dám cứng miệng? Nữ nhân các nàng ngoại trừ cái miệng cứng, bất kì địa phương nào khác đều là mềm, đặc biệt là chỗ đó dưới quần của nàng đều vĩnh viễn đều là mềm mại, vĩnh viễn đều đang chờ đợi của nam chúng ta cứng rắn cắm vào, hà hà! Nữ nhân, đợi hồi ta muốn nàng xin ta tiến vào thân thể của nàng!"
Bạch Tư chế giễu nói: "Người giống như cho rằng bản thân là cứu thế chủ?"
Ngón tay của Bạch Hùng tìm qua môi đỏ của nàng ta, cười đáp: "Không phải cũng xuýt soát!"
Bạch Tư chẳng muốn để ý hắn ta, nhắm hai con mắt lại, giống như chờ đợi cứu thế chủ chân chánh tới.
Bạch Hùng phát giác bản thân kì thật rất thích cùng nàng ta tranh cãi, lúc này thấy nàng ta không quan tâm không để ý đối với hắn ta, quả thực không có hứng thú, khi chính muốn cởi đi chiếc quần tiến vào chính đề, từ ngoài trướng đi vào một thiếu nữ 17 18 tuổi, thân người của thiếu nữ này cao gầy như Lôi Phượng, dung mạo so với Lôi Phượng còn phải tú mĩ hơn hai ba phần, một cặp mắt to đen sáng thường thường biểu lộ nhãn thần khiêu chiến tất cả.
Thiếu nữ hỏi: "Đại ca, huynh thực muốn làm như thế sao?"
Nguyên lai thiếu nữ này là Bạch Liên cùng Bạch Tư tịnh xưng Bạch Dương Tộc nhị đại mĩ nữ, muội của Bạch Hùng.
Bạch Hùng quay đầu, nói: "Huynh còn có đường lui sao? Nam tử hán đại trượng phu, một không làm hai không nghỉ."
Bạch Liên nói: "Phụ thân sáng nay tới chỗ đó của Vu Sư, theo kinh nghiệm của trước đây, bình thường ba ngày mới quay về, nhưng muội sợ người nghe được tin tức, có thể ngay đêm vội quay về. Nói cho cùng, phụ thân là nhất tộc chi trưởng, người không thể cho phép huynh làm xằng làm bậy, Liên Nhi cũng cảm thấy đại ca làm quá tay. Huống hồ, Bạch Hoạt phụ tử không phải dễ trêu, khả năng bởi vì việc này dẫn tới chiến tranh trong tộc, đại ca huynh cũng gánh không lên cái trách nhiệm này đâu! Làm một nữ nhân, dùng nhãn quang của một nữ nhân nhìn đại ca, muội cảm thấy rất không có khí khái anh hùng. Nam nhân muốn đạt được nữ nhân, tịnh không phải từ sử dụng bạo lực cùng chiếm hữu thân thể của nàng ta bắt đầu, phải nên giống như anh hùng dùng mị lực đặc biệt với phẩm cách cao thượng cùng tìm cảm ôn nhu của hắn ta đi chinh phục tâm linh của nữ nhân hắn ta yêu thương, sau đó mới tiến tới chinh phục nhục thể của nàng ta. Nếu bằng không, cho dù huynh xâm chiếm thân thể của nàng ta, có được thỏa mãn một lần, cũng không thể cả đời có được thân thể của nàng ta, mà tâm linh của nàng ta, thì huynh vĩnh viễn cũng đạt không được, dù cho là một giây ngắn ngủi!"
Bạch Hùng suy nghĩ kĩ càng một hồi, nói: "Có lẽ là muội đúng, nhưng kịch đã bắt đầu, thế nào cũng phải diễn tiếp tục, dù cho đó là bi kịch!"
Trong con mắt của Bạch Liên lộ ra một chút đành chịu, nói: "Được lắm! Huynh xem xử lí, muội đi."
Bạch Hùng nhìn muội muội đi ra, quay đầu nói với Bạch Tư: "Xin lỗi, để nàng đợi lâu, thời gian còn lại là của chúng ta, cũng không thể có người tới quấy nhiễu nữa!"
Hắn hai ba cái liền cởi sạch y phục của bản thân, quát to nói: "Tiện phụ, mở mắt ra, xem lão tử rốt cuộc đủ tư cách khiến nàng kêu cuồng không!"
Bạch Tư mở hé hai mắt, nhìn Bạch Hùng lõa lồ một cái, không hứng thú nói: "Bất quá như thế."
Bạch Hùng không giận trái lại cười nói: "A hà, nghĩ không được khẩu vị của nàng còn rất lớn, tốt lắm! Liền để nàng nếm mùi vị của "bất quá như thế", để nàng biết hạnh phúc lớn nhất của nữ nhân là của nam nhân cường tráng! Ta dám đánh cược, nàng sau khi nếm qua, nhất định không nỡ rời khỏi ra. Mẹ, lão tử ngày ngày muốn chinh phục nhục thể của nàng trước, lại chinh phục tâm hồn của nàng, nàng đợi thần phục dưới quần của ta thôi! Nữ nhân!"
Bàn tay to của Bạch Hùng sờ về gương mặt của Bạch Tư, sau đấy theo cổ trượt xuống, ngay khi tay của hắn đến được bộ ngực chắc trội của Bạch Tư, bên ngoài một phen hỗn loạn, nghe được thanh âm của Bạch Hoạt truyền vào tới nói: "Bạch Hùng, thả nữ nhi của ta, nếu không đừng trách lão phu không khách khí!"
Bạch Tư bỗng nhiên nói: "Phụ thân, hài nhi ở nơi này!"
Bạch Hùng cười cuồng dại nói: "Nàng kêu phụ thân! Kêu càng lớn tiếng càng tốt, xem phụ thân của nàng có thể từ trong hơn 3000 tinh binh đột vây ra tới cứu nàng hay không. Ha ha, mĩ nhân nhi, chúng ta vừa kêu vừa làm chuyện, để phụ thân nàng cũng nghe tiếng khiếu sàng của nàng." Bàn tay lớn của hắn ở trên người của Bạch Tư nhanh chóng làm việc.
Bên ngoài hai nhóm nhân mã giằng co, vốn dĩ chính là kiếm bạt nỏ trương!
Lúc này, Bạch Hoạt vừa nghe được kêu to của nữ nhi, quát lớn nói: "Nữ nhi, phụ thân tới cứu con!"
Lão liền thúc roi chạy ngựa ra, xông thẳng tới nơi truyền ra thanh âm của Bạch Tư, Hy Bình với Bạch Tư cùng gia tướng khác lập tức truy đuổi theo.
Hỗn chiến bắt đầu!
Tiếng vó ngựa, tiếng la hét, tiếng binh khí giao kích, thanh âm binh khí đâm vào chém lên thân người, tiếng kêu thảm hỗn tạp, khiến tối nay vốn là yên tĩnh trong sát na biến thành hỗn loạn huyên náo.
Thiết côn của Hy Bình cuồng quét hai bên, trúng người tung tóe, cản người tán loạn, như vào nơi không người.
Mọi người có hắn ở trước mở đường, theo sát ở hai bên sau lưng hắn, giết địch mà tới.
Võ sĩ của Bạch Hùng thấy Hy Bình thần dũng như thế, trong lòng sợ hãi, sinh lòng không dám đối kháng.
Ở trong ánh lửa của đêm tối, Hy Bình mắt bắn tà mang, hình thể hùng tráng như chiến thần, tọa kị dưới quần của hắn thần tuấn như thiên câu, một cây thiết côn thô mà dài trong tay như gió thu quét lá rơi, đi qua nơi đâu, binh khí tung tóe, người ngựa quay cuồng, kêu thảm liên hồi.
Hy Bình chính khi đắc ý, chợt cảm thấy bên trái hàn khí thấu thể, hiển nhiên là có cao thủ từ bên trái giết tới, mà nhanh chóng mãnh liệt vô bì, không thể né tránh!
Hai chân của hắn liền mạnh mẽ kẹp bụng ngựa, thúc ngựa đột phá xông lên, ý đồ né tránh tập kích bất ngờ này.
Tiếng đao kiếm giao kích ở sau lưng hắn vang lên, đồng thời nghe được Bạch Tử nói: "Hoàng huynh, huynh đi cứu Tư Nhi, nữ nhân đánh lén huynh này giao cho Bạch mỗ."
Nguyên lai từ bên trái của Hy Bình nâng kiếm giết tới là Bạch Liên.
Bạch Liên yêu kiều quát: "Bạch Tử, ngươi còn không nhường đường, ta sau này đều không để ý ngươi!"
Bạch Tử đáp: "Dầu gì Bạch Tử ta đối với nàng tình thâm nghĩa trọng, nàng lại cùng đại ca nàng làm mấy chuyện thương thiên hại lí."
Bạch Liên nói: "Cái gì thương thiên hại lí? Đại ca ta là bởi vì yêu Tư thư mới làm như vậy, đây gọi là yêu điên cuồng."
Bạch Tử mỉm cười nói: "Thế ta có phải cũng có thể giống như đại ca của nàng điên cuồng vì nàng hay không?"
Bạch Tử tức giận nói: "Ngươi tìm chết."
Nàng ta một kiếm gọt tới, Bạch Tử vung đao ngăn cản, hai người ở trong đêm tối lần nữa giao thủ.
Trong kịch chiến, Hy Bình bằng ưu thế của thiết côn cùng tốc độ của Ô Long mã, rất nhanh đột phá ra ngăn cản trùng điệp, xông đến lều bạt lớn Bạch Hùng cùng Bạch Tư đang ở, thiết côn cuồng quét một trận, chấn võ sĩ về hai bên, thiết côn đâm thẳng vào lều bạt, liền kéo từ trên xuống dưới, đem lều bạt xé ra một đường nứt rất dài, thúc ngựa tiến nhanh vào.
Bạch Hùng trong lều bạt vừa mới đem Bạch Tư cởi ra sạch sẽ, đang nâng thương muốn đâm, khi thương tới cửa động, nghe được tiếng lều bạt rách ra, quay đầu liền nhìn, mẹ ơi, tiểu tử Trung Nguyên đó giống như ma vương thúc ngựa rất nhanh bổ nhào tới, đại thiết côn trong tay chính hướng về hắn phủ đầu đánh xuống.
Hắn kinh hồn chưa định, phản xạ tung lướt né tránh đến một bên, vừa đứng yên, thiết côn đó lại cường mãnh hướng ngực quét ngang qua, hắn muốn né đã là không kịp, rất rõ một kích này uy lực vô cùng, ngăn cản không được, đành phải bay ngã mà lui, đồng thời quát lên: "Tiểu tử, đợi lão tử mặc y phục mới tới thu thập ngươi."
Hy Bình nhảy xuống ngựa, từ trên đất nhặt lên đoản đao của Bạch Hùng, cắt đứt dây thừng đang trói Bạch Tư, nói: "Mặc y phục lên, theo ta đi!"
Hắn quay người nhảy lên ngựa, quay đầu nhìn thấy Bạch Tư còn đang ngây ngốc đứng, quát hỏi: "Nàng còn đứng không chuyển động?"
Bạch Tư đỏ mặt đáp: "Y phục của ta nát rồi."
Hy Bình kêu to xúi quẩy, thiết côn trong tay liền động, từ trên đất khều lên một tấm chăn, tay trái tiếp lấy, đưa cho nàng ta, nói: "Khoác lên!"
Bạch Tư vừa khoác lên chăn mỏng, Hy Bình liền duỗi tay trái ra, chộp lấy eo lưng, nâng nàng ta lên lưng ngựa, ngực dán ngực ngồi ôm trên lưng ngựa.
Hy Bình hét mạnh nói: "Ôm chặt!" Hai chân liền kẹp bụng ngựa, phá trướng mà ra, xông vào trong đám người hỗn chiến, tập trung chiến đấu.
Một côn ở tay, vạn người chớ địch.
Hy Bình thúc ngựa vọt đến nơi Bạch Liên cùng Bạch Tử giao chiến không xa, thiết côn trong tay liền hất, hất lên trường kiếm của Bạch Liên, đem trường kiếm của nàng ta chấn bay giữa không.
Bạch Tử nào có thể bỏ qua cơ hội quá tốt này, tay trái liền chộp, đem Bạch Liên từ trên lưng ngựa của nàng ta ôm đến trên lưng ngựa của mình, nhanh chóng điểm huyệt đạo của nàng ta, khiến nàng ta không cử động được.
"Tất cả dừng tay cho ta!" Trong đêm tối vang lên một thanh âm hùng hậu uy nghiêm.
Hai bên trong hỗn chiến không tự giác dừng tay, bởi vì bọn họ nghe ra đây là kêu quát của tộc trưởng Bạch Dương của bọn họ.
Tiểu Nguyệt thúc ngựa đến bên cạnh của Hy Bình, thấy Bạch Tư trong lòng hắn.
Hy Bình hỏi: "Nguyệt Nhi, không thương chứ?"
Bạch Liên ở trong lòng Bạch Tử quát lên: "Tử Bạch Tử, Bạch Tử xấu xa, Bạch Tử thối nát, còn không thả bản cô nương ra?"
"Ai da" kêu lên kinh động, Bạch Liên gần như từ trên lưng ngựa rơi xuống, Bạch Tử vội vàng ôm lấy nàng ta, cười nói: "Nàng xem, ta vừa bỏ tay ra, nàng liền sẽ té xuống."
Bạch Liên nói: "Té chết cũng không cần ngươi ôm!"
Bạch Hùng đã mặc lên chiến y mới vừa từ trong trướng đi ra, quát lên: "Bạch Tử, thả muội ta ra, có dũng khí đánh với Bạch Hùng ta, ức hiếp nữ nhân tính hảo hán gì?"
Một nam nhân hơn 50 tuổi cao lớn béo mập trong đám người nói: "Ngươi lại là hảo hán gì? Lại làm ra loại chuyện thương phong bại tục này, mất thể diện của tổ tông!"
Bạch Hùng mặt như tro tàn nói: "Phụ thân, hài nhi chỉ là giành lấy tình yêu, tịnh không làm chuyện có lỗi với tổ tông."
Bạch Dương quát mắng nói: "Khốn kiếp, sai là sai, nếu như nam tử hán nhận lấy lỗi lầm của ngươi, đừng để tộc nhân chế giễu ngươi a! Hùng Nhi!"
Bạch Hùng quỳ xuống đất, đáp: "Phụ thân!"
Xem ra tiểu tử này còn là một hiếu tử, ở trước mặt lão phụ thân ngoan ngoãn như thế.
Bạch Dương hướng về Bạch Hoạt chắp tay nói: "Bạch Hoạt lão đệ, người trẻ tuổi không rõ quy củ, xúc phạm đệ, vi huynh thay nó bồi tội với đệ."
Nói xong, ông ta liền muốn quỳ xuống, Bạch Hoạt vội vàng từ trên ngựa nhảy qua, hai tay nâng lấy thân thể béo phì của ông ta, nói: "Tộc trưởng, huynh đừng như vậy, lão tiểu tử nhận không được đâu! Nếu chuyện này đã không phải huynh bao che, đệ cũng chính yên tâm, huynh vẫn là tộc trưởng Bạch Dương tôn kính của đệ. Ai, người trẻ tuổi luôn là kích động thái quá!"
Bạch Dương thở dài một tiếng, quay đầu hướng về Bạch Hùng đã đứng lên quát nói: "Còn chưa bồi tội với đại thúc của ngươi?"
Bạch Hùng không vâng theo lời của phụ thân hành sự, hiển nhiên cực không nguyện cúi đầu khuất phục với Bạch Hoạt.
Bạch Hoạt đã cứu về Bạch Tư, mà tộc trưởng thân phận cao qúy đã bồi lễ xin lỗi với ông ta, cơn giận của ông ta cũng liền tiêu được gần hết, biết phải nhân nhượng tránh phiền, phá vỡ cục diện bế tắc nói: "Tộc trưởng, thôi đi, người trẻ tuổi tính khí mạnh chút cũng không phải chuyệt xấu, hắn cũng là bởi vì quá yêu Tư Nhì nhà đệ mới có thể nhất thời hồ đồ, dám yêu dám hận, không thẹn là hảo hán của Bạch Dương Tộc!" Ông ta cũng cảm thấy lời nói này có chút miễn cưỡng, nhưng cũng chỉ có thể an ủi Bạch Dương như thế.
Bạch Hùng nghe được cũng phải đỏ mặt, chỉ là trong ánh lửa phân biệt không rõ.
Bạch Dương lúng túng ôi ôi, nói: "Lão đệ thực là tể tướng trong bụng có thể chống thuyền a!"
Bạch Hoạt nhìn chiếc bụng mập lồi lên của ông ta, cười đáp: "Đâu có, đâu có! Huynh mới là có thể đẩy thuyền chứ, chí ít có thể đồng thời chống ba con thuyền gỗ lớn."
Bạch Dương hướng Bạch Tử nói: "Hiền điệt, có thể thả nữ nhi của ta ra chứ? Hiền điệt nếu muốn cưới nữ nhi ta, ta tự nhiên cũng vui mừng, thế nhưng để nó cam tâm tình nguyện gả cho hiền điệt, thực không thể học tên vô lại của nhà ta a!"
Bạch Tử cảm thấy rất lúng túng, giải khai huyệt đạo của Bạch Liên, chợt cảm thấy vùng bụng liền đau, nguyên lai là bị Bạch Liên đánh nặng một quyền, ôm bụng kêu thảm ra tiếng.
Bạch Liên phiêu thân xuống ngựa, yêu kiều cười nói: "Xem ngươi còn dám chọc ghẹo ta!" Chợt lắc đầu nói với Hy Bình: "Ngươi là ai? Lại dám đánh lén Bạch Liên ta, ta sẽ ghi nhớ ngươi!"
Hy Bình lộ ra một nụ cười kiểu vô lại, nói: "Nhất thiết không được, ta có thể cho rằng nàng yêu ta đấy!"
Bạch Liên liền cười ngọt ngào, đáp: "Ngươi yên tâm, ta chỉ cảm thấy hứng thứ đối với nhân vật anh hùng, đối với cái đồ tiểu bạch diện thêm vô sỉ này của ngươi, ta nửa phần hứng thú cũng không có. Ta phải ghi nhớ, là bất kì lúc nào đều phải cho ngươi một kiếm, để ngươi biết bản cô nương không phải dễ trêu."
Hy Bình cười nói: "Có tính cách, ta thích."
Bạch Hoạt nói: "Tộc trưởng, không quấy nhiễu."
Bạch Dương hỏi: "Không vào trong ngồi uống li rượu loãng sao?"
Bạch Hoạt đáp: "Ngày khác đi!"
Bạch Dương nói: "Như vậy, ngày khác huynh lại mời lão đệ tới uống rượu." Đột nhiên ép thấp thanh âm ở bên tai Bạch Hoạt nói: "Ta muốn xem lão đệ hùng phong như xưa hay không, bảy tao bà nương đó của ta cũng rất lâu không được ân sủng của lão đệ rồi."
Bạch Hoạt hưng phấn đáp: "Đương nhiên, đương nhiên, có cơ hội đệ nhất định đến trên phủ cùng tộc trưởng cùng cầu say, tộc trưởng huynh nếu rỗi rãnh, cũng mời đến trong lều bạt nhỏ của đệ uống thỏa thích vài chén."
Bạch Dương ha hả cười lớn, nói: "Nhất định, nhất định."
Hai người cộng lại tuy đã có hơn 100 tuổi, thế nhưng vừa bàn đến rượu cùng nữ nhân, hưng phấn như năm đó lúc thanh xuân cường tráng, thậm chí vượt qua.
Bạch Hoạt nói: "Tộc trưởng, đêm nay bao nhiêu đắc tội, tiểu đệ nhận lỗi với huynh! Các huynh đệ, chúng ta quay về." Đột nhiên lại lắc đầu hướng về Bạch Hùng nói: "Bạch Hùng, ngươi nếu muốn cưới nữ nhi của ta, thì bằng chân bản lĩnh của ngươi."
Bạch Dương nhìn Bạch Hoạt dẫn theo một đội nhân mã biến mất trong đêm tối, quát mắng với nhi tử nói: "Ngươi cũng khiến ta quá thật vọng, vì một nữ nhân, lại có thể làm ra loại chuyện này? Chẳng lẽ 15 nữ nhân trong trướng của ngươi còn không đủ ngươi hưởng thụ sao? Ngươi là nhi tử của Bạch Dương ta, sau này còn phải kế thừa vị trí tộc trưởng, ngươi làm như vậy, sau này làm sao có thể đứng chân ở Bạch Dương Tộc? Còn may lần nay thương vong không lớn, sự tình cũng liền tính đi qua. Ai, hai huynh đệ các ngươi, một ném sạch thể diện của ta, một lại chạy đến Trung Nguyên không biết làm gì, thực là bi ai của gia tộc."
Bạch Liên nói: "Phụ thân, kì thật đại ca chỉ bất quá là muốn có được Tư thư mà thôi!"
Bạch Dương nói: "Ngươi cũng thế, bình thường giống như một dã nha đầu, đem thanh niên trên thảo nguyên đùa bỡn xoay vòng vòng, ngươi thực không thể giống các thư muội khác của ngươi an an phận phận gả sao? Thực hao tâm tổn trí!"
Bạch Liên hướng về ông ta thè thè đầu lưỡi.
Bạch Dương chỉ có cười khổ.
Đồng thời cảm thấy một loại hạnh phúc cùng thỏa mãn.
Chính là phủ đệ của tộc trưởng Bạch Dương.
Ở trong Bạch Dương Tộc, tộc trưởng là truyền đời, vô luận người trước đây gọi tên là gì, chỉ cần vừa tiếp nhiệm tộc trưởng, liền đổi gọi là Bạch Dương.
Sắc đêm dần đặc.
Bạch Dương phủ lúc này, phòng vệ sâm nghiêm, Bạch Dương võ sĩ cao lớn cường tráng vây Bạch Dương Phũ nước tiết không thông, cả lão thử muốn tiến vào bên trong trộm ăn một chút món lòng của dê ăn sót, đều phải trải qua sự đồng ý của bọn họ, mới có thể được thông qua.
Đây là đêm khó quên của nhi tử Bạch Hùng của Bạch Dương, Bạch Hùng đang chuẩn bị giống như rất nhiều minh tinh thời đại nào đó tiến hành hôn lễ bí mật, nào có thể cho người quấy nhiễu?
Chuyện thường qua kì trăng mật lại bàn!
Trong một lều bạt đặc biệt lớn của Bạch Dương Phủ, Bạch Hùng niết gương mặt trơn nõn của Bạch Tư, nói: "Tư Nhi thân ái, ta yêu chết nàng, vì đạt được nàng, Bạch Hùng ta tất cả không ngại."
Bạch Tư chính đang bị trói thẳng đứng trên một cột gỗ lớn ở chính giữa lều bạt, cây cột gỗ này ít nhất ba người lớn mới có thể ôm trọn, có thể thấy đủ lớn.
Bạch Hùng tiếp tục khinh bạc nói: "Tư Nhi mĩ lệ, qua đêm nay nàng liền là nữ nhân của ta, Bạch Hùng ta không đạt được tim của nàng, cũng phải đạt được thân thể của nàng. Kì thật người Trung Nguyên có gì tốt? Tiểu tử đó bất quá bề ngoài dễ nhìn chút, chỉ là phế vật nhìn được không dùng được, nàng gả cho hắn sao có thể hạnh phúc? Bạch Hùng ta khiến nàng lãnh hội hạnh phúc lớn nhất của làm một nữ nhân, nàng sẽ cảm kích ta tiến vào sinh mệnh của nàng. Tới đi! Nữ nhân, giống như đãng phụ nghênh tiếp ta, ta sẽ mang đến tiếng kêu cuồng hưng phấn nhất cho nàng!"
Bạch Tư cười lạnh nói: "Bạch Hùng, muốn ta kêu cuồng, ngươi còn chưa có cái bản lĩnh đó!"
Bàn tay của Bạch Hùng trượt đến chiếc cổ bóng mượt của nàng ta, nhẹ nhàng vuốt ve, nói: "Ừ, cảm giác rất tốt, quả nhiên không thẹn là da thịt của thiếu nữ thanh xuân, rất lâu không có nếm qua mùi vị của xử nữ. Nàng thực không sợ ta xâm chiếm nàng?"
Bạch Tư hung bạo trừng mắt nhìn hắn, nói: "Nữ nhân trước giờ không sợ nam nhân xâm chiếm! Ta tiện thể coi như cho một con chó hoang làm rẻ một cú, quay đầu tẩy rửa liền xong chuyện. Muốn ta làm nữ nhân của ngươi, cả đời này ngươi đều vọng tưởng!"
"Xẹt" một tiếng, Bạch Hùng căng cổ áo của Bạch Tư tay ra sức hướng xuống liền kéo, xé xuống một mảnh vụn, hắn đem vải vụn để ở đầu mũi cuồng dại ngửi không thôi, chợt hỏi: "Nàng là thực yêu thương nam nhân Trung Nguyên đó hay sao?"
Bạch Tư xem thường đáp: "Một đời này của Bạch Tư ta còn chưa có yêu qua bất kì một nam nhân nào, ngươi cho rằng nam nhân các ngươi là thứ gì? Đáng cho nữ nhân chúng ta xem giống như bảo bối si mê chứ? Hà, thực buồn cười!"
Bạch Hùng cười cuồng nói: "Xem ra ta phải vì nam nhân thiên hạ trút giận, để nàng rõ đáng yêu cùng đáng sợ của nam nhân! Này, nếu nàng đã không sợ nam nhân cường bạo, ta cũng không sợ cường bạo nữ nhân, chúng ta một nguyện đánh một nguyện chịu, nàng tình ta nguyện, thống thống khoái khoái làm nàng chết ta sống!"
Bạch Hùng từ trên eo rút ra một thanh đoản đao, y phục trên người của Bạch Tư bị từng mảnh từng mảnh cắt vụn dồn dập rơi đất, khoảnh khắc, thành mĩ nhân bán lõa, thân trên bóng mượt trơn nõn mê người vô củng, bộ ngực bị thừng thô ghì lộ ra thẳng đứng khả ái đặc biệt, Bạch Hùng nhịn không nổi sáp miệng nhẹ nhàng ngậm nhũ đầu đỏ tươi của nàng ta, Bạch Tư không tự giác rên khẽ ra tiếng.
Bạch Hùng ngẩng đầu đắc ý nói: "Thế nào? Nhanh như vậy liền động tình? Ta còn cho rằng nàng chí ít có thể kiên trì đến khoảnh khắc ta cắm vào nàng mới có thể kêu ra chứ! Nguyên lai chỉ là đụng nải đầu của nàng một cái liền có thể khiến nàng sung sướng, xem nàng còn dám cứng miệng? Nữ nhân các nàng ngoại trừ cái miệng cứng, bất kì địa phương nào khác đều là mềm, đặc biệt là chỗ đó dưới quần của nàng đều vĩnh viễn đều là mềm mại, vĩnh viễn đều đang chờ đợi của nam chúng ta cứng rắn cắm vào, hà hà! Nữ nhân, đợi hồi ta muốn nàng xin ta tiến vào thân thể của nàng!"
Bạch Tư chế giễu nói: "Người giống như cho rằng bản thân là cứu thế chủ?"
Ngón tay của Bạch Hùng tìm qua môi đỏ của nàng ta, cười đáp: "Không phải cũng xuýt soát!"
Bạch Tư chẳng muốn để ý hắn ta, nhắm hai con mắt lại, giống như chờ đợi cứu thế chủ chân chánh tới.
Bạch Hùng phát giác bản thân kì thật rất thích cùng nàng ta tranh cãi, lúc này thấy nàng ta không quan tâm không để ý đối với hắn ta, quả thực không có hứng thú, khi chính muốn cởi đi chiếc quần tiến vào chính đề, từ ngoài trướng đi vào một thiếu nữ 17 18 tuổi, thân người của thiếu nữ này cao gầy như Lôi Phượng, dung mạo so với Lôi Phượng còn phải tú mĩ hơn hai ba phần, một cặp mắt to đen sáng thường thường biểu lộ nhãn thần khiêu chiến tất cả.
Thiếu nữ hỏi: "Đại ca, huynh thực muốn làm như thế sao?"
Nguyên lai thiếu nữ này là Bạch Liên cùng Bạch Tư tịnh xưng Bạch Dương Tộc nhị đại mĩ nữ, muội của Bạch Hùng.
Bạch Hùng quay đầu, nói: "Huynh còn có đường lui sao? Nam tử hán đại trượng phu, một không làm hai không nghỉ."
Bạch Liên nói: "Phụ thân sáng nay tới chỗ đó của Vu Sư, theo kinh nghiệm của trước đây, bình thường ba ngày mới quay về, nhưng muội sợ người nghe được tin tức, có thể ngay đêm vội quay về. Nói cho cùng, phụ thân là nhất tộc chi trưởng, người không thể cho phép huynh làm xằng làm bậy, Liên Nhi cũng cảm thấy đại ca làm quá tay. Huống hồ, Bạch Hoạt phụ tử không phải dễ trêu, khả năng bởi vì việc này dẫn tới chiến tranh trong tộc, đại ca huynh cũng gánh không lên cái trách nhiệm này đâu! Làm một nữ nhân, dùng nhãn quang của một nữ nhân nhìn đại ca, muội cảm thấy rất không có khí khái anh hùng. Nam nhân muốn đạt được nữ nhân, tịnh không phải từ sử dụng bạo lực cùng chiếm hữu thân thể của nàng ta bắt đầu, phải nên giống như anh hùng dùng mị lực đặc biệt với phẩm cách cao thượng cùng tìm cảm ôn nhu của hắn ta đi chinh phục tâm linh của nữ nhân hắn ta yêu thương, sau đó mới tiến tới chinh phục nhục thể của nàng ta. Nếu bằng không, cho dù huynh xâm chiếm thân thể của nàng ta, có được thỏa mãn một lần, cũng không thể cả đời có được thân thể của nàng ta, mà tâm linh của nàng ta, thì huynh vĩnh viễn cũng đạt không được, dù cho là một giây ngắn ngủi!"
Bạch Hùng suy nghĩ kĩ càng một hồi, nói: "Có lẽ là muội đúng, nhưng kịch đã bắt đầu, thế nào cũng phải diễn tiếp tục, dù cho đó là bi kịch!"
Trong con mắt của Bạch Liên lộ ra một chút đành chịu, nói: "Được lắm! Huynh xem xử lí, muội đi."
Bạch Hùng nhìn muội muội đi ra, quay đầu nói với Bạch Tư: "Xin lỗi, để nàng đợi lâu, thời gian còn lại là của chúng ta, cũng không thể có người tới quấy nhiễu nữa!"
Hắn hai ba cái liền cởi sạch y phục của bản thân, quát to nói: "Tiện phụ, mở mắt ra, xem lão tử rốt cuộc đủ tư cách khiến nàng kêu cuồng không!"
Bạch Tư mở hé hai mắt, nhìn Bạch Hùng lõa lồ một cái, không hứng thú nói: "Bất quá như thế."
Bạch Hùng không giận trái lại cười nói: "A hà, nghĩ không được khẩu vị của nàng còn rất lớn, tốt lắm! Liền để nàng nếm mùi vị của "bất quá như thế", để nàng biết hạnh phúc lớn nhất của nữ nhân là của nam nhân cường tráng! Ta dám đánh cược, nàng sau khi nếm qua, nhất định không nỡ rời khỏi ra. Mẹ, lão tử ngày ngày muốn chinh phục nhục thể của nàng trước, lại chinh phục tâm hồn của nàng, nàng đợi thần phục dưới quần của ta thôi! Nữ nhân!"
Bàn tay to của Bạch Hùng sờ về gương mặt của Bạch Tư, sau đấy theo cổ trượt xuống, ngay khi tay của hắn đến được bộ ngực chắc trội của Bạch Tư, bên ngoài một phen hỗn loạn, nghe được thanh âm của Bạch Hoạt truyền vào tới nói: "Bạch Hùng, thả nữ nhi của ta, nếu không đừng trách lão phu không khách khí!"
Bạch Tư bỗng nhiên nói: "Phụ thân, hài nhi ở nơi này!"
Bạch Hùng cười cuồng dại nói: "Nàng kêu phụ thân! Kêu càng lớn tiếng càng tốt, xem phụ thân của nàng có thể từ trong hơn 3000 tinh binh đột vây ra tới cứu nàng hay không. Ha ha, mĩ nhân nhi, chúng ta vừa kêu vừa làm chuyện, để phụ thân nàng cũng nghe tiếng khiếu sàng của nàng." Bàn tay lớn của hắn ở trên người của Bạch Tư nhanh chóng làm việc.
Bên ngoài hai nhóm nhân mã giằng co, vốn dĩ chính là kiếm bạt nỏ trương!
Lúc này, Bạch Hoạt vừa nghe được kêu to của nữ nhi, quát lớn nói: "Nữ nhi, phụ thân tới cứu con!"
Lão liền thúc roi chạy ngựa ra, xông thẳng tới nơi truyền ra thanh âm của Bạch Tư, Hy Bình với Bạch Tư cùng gia tướng khác lập tức truy đuổi theo.
Hỗn chiến bắt đầu!
Tiếng vó ngựa, tiếng la hét, tiếng binh khí giao kích, thanh âm binh khí đâm vào chém lên thân người, tiếng kêu thảm hỗn tạp, khiến tối nay vốn là yên tĩnh trong sát na biến thành hỗn loạn huyên náo.
Thiết côn của Hy Bình cuồng quét hai bên, trúng người tung tóe, cản người tán loạn, như vào nơi không người.
Mọi người có hắn ở trước mở đường, theo sát ở hai bên sau lưng hắn, giết địch mà tới.
Võ sĩ của Bạch Hùng thấy Hy Bình thần dũng như thế, trong lòng sợ hãi, sinh lòng không dám đối kháng.
Ở trong ánh lửa của đêm tối, Hy Bình mắt bắn tà mang, hình thể hùng tráng như chiến thần, tọa kị dưới quần của hắn thần tuấn như thiên câu, một cây thiết côn thô mà dài trong tay như gió thu quét lá rơi, đi qua nơi đâu, binh khí tung tóe, người ngựa quay cuồng, kêu thảm liên hồi.
Hy Bình chính khi đắc ý, chợt cảm thấy bên trái hàn khí thấu thể, hiển nhiên là có cao thủ từ bên trái giết tới, mà nhanh chóng mãnh liệt vô bì, không thể né tránh!
Hai chân của hắn liền mạnh mẽ kẹp bụng ngựa, thúc ngựa đột phá xông lên, ý đồ né tránh tập kích bất ngờ này.
Tiếng đao kiếm giao kích ở sau lưng hắn vang lên, đồng thời nghe được Bạch Tử nói: "Hoàng huynh, huynh đi cứu Tư Nhi, nữ nhân đánh lén huynh này giao cho Bạch mỗ."
Nguyên lai từ bên trái của Hy Bình nâng kiếm giết tới là Bạch Liên.
Bạch Liên yêu kiều quát: "Bạch Tử, ngươi còn không nhường đường, ta sau này đều không để ý ngươi!"
Bạch Tử đáp: "Dầu gì Bạch Tử ta đối với nàng tình thâm nghĩa trọng, nàng lại cùng đại ca nàng làm mấy chuyện thương thiên hại lí."
Bạch Liên nói: "Cái gì thương thiên hại lí? Đại ca ta là bởi vì yêu Tư thư mới làm như vậy, đây gọi là yêu điên cuồng."
Bạch Tử mỉm cười nói: "Thế ta có phải cũng có thể giống như đại ca của nàng điên cuồng vì nàng hay không?"
Bạch Tử tức giận nói: "Ngươi tìm chết."
Nàng ta một kiếm gọt tới, Bạch Tử vung đao ngăn cản, hai người ở trong đêm tối lần nữa giao thủ.
Trong kịch chiến, Hy Bình bằng ưu thế của thiết côn cùng tốc độ của Ô Long mã, rất nhanh đột phá ra ngăn cản trùng điệp, xông đến lều bạt lớn Bạch Hùng cùng Bạch Tư đang ở, thiết côn cuồng quét một trận, chấn võ sĩ về hai bên, thiết côn đâm thẳng vào lều bạt, liền kéo từ trên xuống dưới, đem lều bạt xé ra một đường nứt rất dài, thúc ngựa tiến nhanh vào.
Bạch Hùng trong lều bạt vừa mới đem Bạch Tư cởi ra sạch sẽ, đang nâng thương muốn đâm, khi thương tới cửa động, nghe được tiếng lều bạt rách ra, quay đầu liền nhìn, mẹ ơi, tiểu tử Trung Nguyên đó giống như ma vương thúc ngựa rất nhanh bổ nhào tới, đại thiết côn trong tay chính hướng về hắn phủ đầu đánh xuống.
Hắn kinh hồn chưa định, phản xạ tung lướt né tránh đến một bên, vừa đứng yên, thiết côn đó lại cường mãnh hướng ngực quét ngang qua, hắn muốn né đã là không kịp, rất rõ một kích này uy lực vô cùng, ngăn cản không được, đành phải bay ngã mà lui, đồng thời quát lên: "Tiểu tử, đợi lão tử mặc y phục mới tới thu thập ngươi."
Hy Bình nhảy xuống ngựa, từ trên đất nhặt lên đoản đao của Bạch Hùng, cắt đứt dây thừng đang trói Bạch Tư, nói: "Mặc y phục lên, theo ta đi!"
Hắn quay người nhảy lên ngựa, quay đầu nhìn thấy Bạch Tư còn đang ngây ngốc đứng, quát hỏi: "Nàng còn đứng không chuyển động?"
Bạch Tư đỏ mặt đáp: "Y phục của ta nát rồi."
Hy Bình kêu to xúi quẩy, thiết côn trong tay liền động, từ trên đất khều lên một tấm chăn, tay trái tiếp lấy, đưa cho nàng ta, nói: "Khoác lên!"
Bạch Tư vừa khoác lên chăn mỏng, Hy Bình liền duỗi tay trái ra, chộp lấy eo lưng, nâng nàng ta lên lưng ngựa, ngực dán ngực ngồi ôm trên lưng ngựa.
Hy Bình hét mạnh nói: "Ôm chặt!" Hai chân liền kẹp bụng ngựa, phá trướng mà ra, xông vào trong đám người hỗn chiến, tập trung chiến đấu.
Một côn ở tay, vạn người chớ địch.
Hy Bình thúc ngựa vọt đến nơi Bạch Liên cùng Bạch Tử giao chiến không xa, thiết côn trong tay liền hất, hất lên trường kiếm của Bạch Liên, đem trường kiếm của nàng ta chấn bay giữa không.
Bạch Tử nào có thể bỏ qua cơ hội quá tốt này, tay trái liền chộp, đem Bạch Liên từ trên lưng ngựa của nàng ta ôm đến trên lưng ngựa của mình, nhanh chóng điểm huyệt đạo của nàng ta, khiến nàng ta không cử động được.
"Tất cả dừng tay cho ta!" Trong đêm tối vang lên một thanh âm hùng hậu uy nghiêm.
Hai bên trong hỗn chiến không tự giác dừng tay, bởi vì bọn họ nghe ra đây là kêu quát của tộc trưởng Bạch Dương của bọn họ.
Tiểu Nguyệt thúc ngựa đến bên cạnh của Hy Bình, thấy Bạch Tư trong lòng hắn.
Hy Bình hỏi: "Nguyệt Nhi, không thương chứ?"
Bạch Liên ở trong lòng Bạch Tử quát lên: "Tử Bạch Tử, Bạch Tử xấu xa, Bạch Tử thối nát, còn không thả bản cô nương ra?"
"Ai da" kêu lên kinh động, Bạch Liên gần như từ trên lưng ngựa rơi xuống, Bạch Tử vội vàng ôm lấy nàng ta, cười nói: "Nàng xem, ta vừa bỏ tay ra, nàng liền sẽ té xuống."
Bạch Liên nói: "Té chết cũng không cần ngươi ôm!"
Bạch Hùng đã mặc lên chiến y mới vừa từ trong trướng đi ra, quát lên: "Bạch Tử, thả muội ta ra, có dũng khí đánh với Bạch Hùng ta, ức hiếp nữ nhân tính hảo hán gì?"
Một nam nhân hơn 50 tuổi cao lớn béo mập trong đám người nói: "Ngươi lại là hảo hán gì? Lại làm ra loại chuyện thương phong bại tục này, mất thể diện của tổ tông!"
Bạch Hùng mặt như tro tàn nói: "Phụ thân, hài nhi chỉ là giành lấy tình yêu, tịnh không làm chuyện có lỗi với tổ tông."
Bạch Dương quát mắng nói: "Khốn kiếp, sai là sai, nếu như nam tử hán nhận lấy lỗi lầm của ngươi, đừng để tộc nhân chế giễu ngươi a! Hùng Nhi!"
Bạch Hùng quỳ xuống đất, đáp: "Phụ thân!"
Xem ra tiểu tử này còn là một hiếu tử, ở trước mặt lão phụ thân ngoan ngoãn như thế.
Bạch Dương hướng về Bạch Hoạt chắp tay nói: "Bạch Hoạt lão đệ, người trẻ tuổi không rõ quy củ, xúc phạm đệ, vi huynh thay nó bồi tội với đệ."
Nói xong, ông ta liền muốn quỳ xuống, Bạch Hoạt vội vàng từ trên ngựa nhảy qua, hai tay nâng lấy thân thể béo phì của ông ta, nói: "Tộc trưởng, huynh đừng như vậy, lão tiểu tử nhận không được đâu! Nếu chuyện này đã không phải huynh bao che, đệ cũng chính yên tâm, huynh vẫn là tộc trưởng Bạch Dương tôn kính của đệ. Ai, người trẻ tuổi luôn là kích động thái quá!"
Bạch Dương thở dài một tiếng, quay đầu hướng về Bạch Hùng đã đứng lên quát nói: "Còn chưa bồi tội với đại thúc của ngươi?"
Bạch Hùng không vâng theo lời của phụ thân hành sự, hiển nhiên cực không nguyện cúi đầu khuất phục với Bạch Hoạt.
Bạch Hoạt đã cứu về Bạch Tư, mà tộc trưởng thân phận cao qúy đã bồi lễ xin lỗi với ông ta, cơn giận của ông ta cũng liền tiêu được gần hết, biết phải nhân nhượng tránh phiền, phá vỡ cục diện bế tắc nói: "Tộc trưởng, thôi đi, người trẻ tuổi tính khí mạnh chút cũng không phải chuyệt xấu, hắn cũng là bởi vì quá yêu Tư Nhì nhà đệ mới có thể nhất thời hồ đồ, dám yêu dám hận, không thẹn là hảo hán của Bạch Dương Tộc!" Ông ta cũng cảm thấy lời nói này có chút miễn cưỡng, nhưng cũng chỉ có thể an ủi Bạch Dương như thế.
Bạch Hùng nghe được cũng phải đỏ mặt, chỉ là trong ánh lửa phân biệt không rõ.
Bạch Dương lúng túng ôi ôi, nói: "Lão đệ thực là tể tướng trong bụng có thể chống thuyền a!"
Bạch Hoạt nhìn chiếc bụng mập lồi lên của ông ta, cười đáp: "Đâu có, đâu có! Huynh mới là có thể đẩy thuyền chứ, chí ít có thể đồng thời chống ba con thuyền gỗ lớn."
Bạch Dương hướng Bạch Tử nói: "Hiền điệt, có thể thả nữ nhi của ta ra chứ? Hiền điệt nếu muốn cưới nữ nhi ta, ta tự nhiên cũng vui mừng, thế nhưng để nó cam tâm tình nguyện gả cho hiền điệt, thực không thể học tên vô lại của nhà ta a!"
Bạch Tử cảm thấy rất lúng túng, giải khai huyệt đạo của Bạch Liên, chợt cảm thấy vùng bụng liền đau, nguyên lai là bị Bạch Liên đánh nặng một quyền, ôm bụng kêu thảm ra tiếng.
Bạch Liên phiêu thân xuống ngựa, yêu kiều cười nói: "Xem ngươi còn dám chọc ghẹo ta!" Chợt lắc đầu nói với Hy Bình: "Ngươi là ai? Lại dám đánh lén Bạch Liên ta, ta sẽ ghi nhớ ngươi!"
Hy Bình lộ ra một nụ cười kiểu vô lại, nói: "Nhất thiết không được, ta có thể cho rằng nàng yêu ta đấy!"
Bạch Liên liền cười ngọt ngào, đáp: "Ngươi yên tâm, ta chỉ cảm thấy hứng thứ đối với nhân vật anh hùng, đối với cái đồ tiểu bạch diện thêm vô sỉ này của ngươi, ta nửa phần hứng thú cũng không có. Ta phải ghi nhớ, là bất kì lúc nào đều phải cho ngươi một kiếm, để ngươi biết bản cô nương không phải dễ trêu."
Hy Bình cười nói: "Có tính cách, ta thích."
Bạch Hoạt nói: "Tộc trưởng, không quấy nhiễu."
Bạch Dương hỏi: "Không vào trong ngồi uống li rượu loãng sao?"
Bạch Hoạt đáp: "Ngày khác đi!"
Bạch Dương nói: "Như vậy, ngày khác huynh lại mời lão đệ tới uống rượu." Đột nhiên ép thấp thanh âm ở bên tai Bạch Hoạt nói: "Ta muốn xem lão đệ hùng phong như xưa hay không, bảy tao bà nương đó của ta cũng rất lâu không được ân sủng của lão đệ rồi."
Bạch Hoạt hưng phấn đáp: "Đương nhiên, đương nhiên, có cơ hội đệ nhất định đến trên phủ cùng tộc trưởng cùng cầu say, tộc trưởng huynh nếu rỗi rãnh, cũng mời đến trong lều bạt nhỏ của đệ uống thỏa thích vài chén."
Bạch Dương ha hả cười lớn, nói: "Nhất định, nhất định."
Hai người cộng lại tuy đã có hơn 100 tuổi, thế nhưng vừa bàn đến rượu cùng nữ nhân, hưng phấn như năm đó lúc thanh xuân cường tráng, thậm chí vượt qua.
Bạch Hoạt nói: "Tộc trưởng, đêm nay bao nhiêu đắc tội, tiểu đệ nhận lỗi với huynh! Các huynh đệ, chúng ta quay về." Đột nhiên lại lắc đầu hướng về Bạch Hùng nói: "Bạch Hùng, ngươi nếu muốn cưới nữ nhi của ta, thì bằng chân bản lĩnh của ngươi."
Bạch Dương nhìn Bạch Hoạt dẫn theo một đội nhân mã biến mất trong đêm tối, quát mắng với nhi tử nói: "Ngươi cũng khiến ta quá thật vọng, vì một nữ nhân, lại có thể làm ra loại chuyện này? Chẳng lẽ 15 nữ nhân trong trướng của ngươi còn không đủ ngươi hưởng thụ sao? Ngươi là nhi tử của Bạch Dương ta, sau này còn phải kế thừa vị trí tộc trưởng, ngươi làm như vậy, sau này làm sao có thể đứng chân ở Bạch Dương Tộc? Còn may lần nay thương vong không lớn, sự tình cũng liền tính đi qua. Ai, hai huynh đệ các ngươi, một ném sạch thể diện của ta, một lại chạy đến Trung Nguyên không biết làm gì, thực là bi ai của gia tộc."
Bạch Liên nói: "Phụ thân, kì thật đại ca chỉ bất quá là muốn có được Tư thư mà thôi!"
Bạch Dương nói: "Ngươi cũng thế, bình thường giống như một dã nha đầu, đem thanh niên trên thảo nguyên đùa bỡn xoay vòng vòng, ngươi thực không thể giống các thư muội khác của ngươi an an phận phận gả sao? Thực hao tâm tổn trí!"
Bạch Liên hướng về ông ta thè thè đầu lưỡi.
Bạch Dương chỉ có cười khổ.
Đồng thời cảm thấy một loại hạnh phúc cùng thỏa mãn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook