Liệp Diễm Giang Hồ Mộng
Chương 217: Một hữu lí do

Vân Tuyết theo thiếu nữ tiến vào khuê phòng Thiên Diệp Bội, Thiên Diệp Bội hỏi: "Có chuyện gì?"

Vân Tuyết thần tình kịch biến đáp: "Không phải ngươi tìm ta sao?"

Ở bên cạnh, thiếu nữ tỏ vẻ lo lắng sắc mặt rất không tự nhiên, Thiên Diệp Bội đáp:" Ai nói ta tìm ngươi? Chúng ta đã nói nếu không phải việc quan trọng đừng liên lạc sao? Ngươi muốn hành tung chúng ta bị Đại Địa Minh phát hiện không?"

Vân Tuyết đột nhiên chuyển thân xuất trảo khống chế bả vai thiếu nữ, hét lên: "Nói!"

Thiếu nữ đau đớn kêu lên, đáp: "Là Long Hổ nhị gia bức bách tôi."

"Long hổ song ma?" Thiên Diệp Bội nghi hoặc nói.

Vân Tuyết thân thể điên cuồng rung chuyển, không khí trong phòng đột nhiên phát lãnh, từ thân thể xạ xuất vô số ảo tượng khô lâu, song trảo mãnh liệt nâng lên cao, cự đại khô lâu nhằm thẳng thiên linh cái thiếu nữ…

Bùng!

Óc cùng máu huyết tán xạ đầy nhà, trên thân thể Vân Tuyết và Thiên Diệp Bội cũng lấm tấm máu não, Thiên Diệp Bội giận dữ: "Ngươi làm gì vậy?"

Vân Tuyết không trả lời, thân ảnh lướt tới như điện, Thiên Diệp Bội cũng theo đó phóng ra, phàm nơi nào Vân Tuyết đến trên đường đi toàn là người chết, Thiên Diệp Bội dừng lại trước nhà Long Hổ song ma, vì Vân Tuyết lúc này đang cầm thủ cấp một người đứng trước cửa.

Vân Tuyết đột nhiên chuyển thân, trên mặt hiện vẻ hung dữ nói với Thiên Diệp Bội: "Long Hổ song ma ở tại đây?" 

Thiên Diệp Bội lạnh giọng nói: "Ngươi không điên đấy chứ? Sao phải loạn sát giết người như vậy?"

Vân Tuyết kêu lên:" Long Hổ song ma ở đây sao?"

"Ta làm sao biết!"

"Thiên Diệp Bội, ngươi nghe rõ cho ta, bọn chúng dám cướp mất Nhu Vân vẫn theo bên mình ta. Hai tên lão sắc ma đó, ta muốn đem bọn chúng băm ra làm vạn mảnh! Nếu như Nhu Vân có tổn thất gì thì ta chắc chắn sẽ diệt Ngọc Xà môn các ngươi!"

"Chậm đã, ngươi không phải vì một nữ nhân chứ?"

Vân Tuyết hai mắt trợn trừng hét lên:" Nó là muội muội ta! Ta vì nó mà có thể giết hết mọi người trên đời mà không cần lí do."

Thiên Diệp Bội cảm thấy sự việc trở nên nghiêm trọng, nói: "Ngươi bình tĩnh đã, chúng ta phải tìm ra họ trong thời gian sớm nhất có thể, nếu không …"

Vân Tuyết hai chân mềm nhũn, ngồi phịch xuống đất, bi thương nói: "Không có nếu không gì cả … Nhu Vân, đại ca xin lỗi muội!"

Thiên Diệp Bội nói: "Muội muội ngươi và ngươi phân nhau ra ở đâu?"

"Cổng thành" Vân Tuyết thống khổ đáp

Tiếng nói Vân Tuyết vừa nói xong, thân ảnh Thiên Diệp Bội đã lập tức biến mất, hắn đột nhiên bật khóc thật to …

Trên một quan đạo thuộc ngoại vi Long Thành, cách Long Thành không xa có một toà tranh viện khá cũ. Lúc này trong trang viện đầy mùi máu tươi, bỗng xuất hiện một đạo nhân ảnh phiêu lạc.

Chỉ thấy đó là một nam nhân cao gầy tuổi độ năm mươi, trong tay đang ôm lấy Thi Nhu Vân đang vùng vẫy kêu khóc, trên mặt đất dưới chân hắn, có mấy thi thể nằm ngổn ngang, hắn tung cước đá bay một thi thể, miệng nói: "Lão đại chân tay quả nhiên mau lẹ nhân lúc ta ra ngoài phó hẹn. Hắn đã giải quyết tất cả những người ở đây."

Nghênh mặt bước về phía nam nhân cao mập, lão già gầy nói: "Ta vừa mang một con bé về đây. Con bé này đích thị là một xử nữ. Lâu lắm rồi ta chưa được thưởng thức mùi vị của một thiếu nữ thuần khiết. Cả ngày cùng đám dâm nữ Ngọc Xà Môn ở cùng một chỗ, thực không đủ vị"

Cái lão già mập có lẽ lớn tuổi hơn cái lão ốm, nhưng trông như lại trẻ hơn lão già ốm, lão ấy nói:" Ta đã xếp đặt ở đây rồi!"

Lão già gầy nói: "Lão đại, chúng ta làm con nhỏ này, Vân Tuyết bà nương đó sẽ không thể giết chúng ta đâu."

"Con bé này không có quan hệ gì với ả ta. Chỉ có điều sau khi ả ta đến Long Thành biết rằng ả ta bị chúng ta chơi đùa. Còn chơi con bé nào thật ra không có vấn đề lớn lao gì cả. Lại nói, ả ta cũng có rất nhiều chuyện mà Long Hổ Song ma chúng ta giúp đỡ!"

Lão đầu gầy, Long ma, lo lắng nói tiếp:" Đệ thật muốn tìm xử nữ. Trên đường phố Long Thành này, thật mà khó để kiếm được một lần nữa. Đệ không sợ chết, nhưng tao nương này thật ra là một món hàng không tốt lắm."

Hổ ma nói: "Đề cập đến Long Thành mĩ nữ, không nghi ngờ gì nữa ở Tiểu Trạch môn là nhiều nhất. Thực là muốn ra ngoài để thưởng ngoạn, nhưng Thiên Diệp Bội tiểu nữ đó thật đáng ngại, không để cho huynh đệ hai người chúng ta lộ diện. Ha ha, sau khi làm xong, một là không thể tố giác, hai là không thể ngừng lại được, có thể từng người một thưởng thức nữ nhân của Tiểu Trạch Môn."

Long ma hơi do dự: "Tiểu Trạch môn hiện tập trung cao thủ của võ lâm tứ đại thế gia, Thái Âm giáo và Minh Nguyệt Phong, có vẻ khó khăn đấy? "

Hổ Ma đáp: "Ta đương nhiên không thể ngu ngốc tiến nhập vào tiểu môn rồi. Như hôm nay cũng vậy, chỉ xuống tay với những loại nữ nhân có võ công kém là được."

Long ma cũng cười: "Chủ ý của đại ca quả không sai. Cứ nghĩ đến Long Hổ song ma chúng ta, ở bên ngoài thành này ai gặp cũng phải sợ, thế mà từ khi đến Long thành lại biến thành cái đồ rùa đen, thực tức không chịu nổi."

Lưỡng ma vừa nói chuyện với nhau, nhưng cũng vừa đột nhập vào sảnh đường.

Hổ ma tại ngả trước, rẽ phải bước vào một gian phòng, nói: "Lão nhị, ngươi không điểm vào ách huyệt (huyệt câm) của nữ oa này hay sao?" 

Long ma nói: "Cứ để ả ta gọi, ai dám cứu ả ta? Hơn nữa, nếu điểm vào liễu huyệt, thì làm sao ả ta có thể kêu được khi lên giường, thực chẳng còn chút hứng thú nào!"

Thi Nhu Vân vừa khóc vửa gọi cứu viện, trong thâm tâm nàng ta hiện tại chỉ đang nghĩ tới một người--- Hy Bình , đại cừu nhân của nàng ta.

" A---"

Long ma bồng Nhu Vân lên giường, rồi nói :" Đại ca, người trước đi!"

Hổ ma từ chối: "Không, lần này do ngươi trước."

"Tại sao? Trước giờ vẫn do đại ca đánh trận đầu mà?"

Hổ ma mỉm cười:" Bởi vì thế, khả năng này của ta sẽ để cho ngươi đánh trận đầu."

" Đại ca, hoặc là người trước"

" Sao? Ngươi không vui hả?"

Long ma nói:" thật lòng mà nói, đệ có thể thấy Vân Tuyết nhìn tao nương này tựa hồ như là rất quan tâm.. Chúng ta thả ả ra đi! Nữ nhân thì có thiếu gì!"

Hổ ma vừa cười vừa nói:" Hãy lập lại lần nữa coi, ngươi hoặc giả sợ ả Vân Tuyết sao?"

" Chúng ta cũng không nên chọc giận ả ta…"

"Lão nhị, hôm nay ngươi làm sao thế ? Trước đây không phải ngươi luôn nghĩ muốn là người đánh trận đầu à? Tốt, canh chừng ả Vân Tuyết, ngươi hãy cởi y phục của con bé này ra!"

" Cái này…" Long ma do dự 

"Như quả hai lão đầu không dám, thôi thì để ta thay thế làm cho!" Một giọng phát ra từ phía cái cửa, lại xuất hiện một người lãnh nhiên bình tĩnh.

" Đại phôi nhân?" Vừa khóc vừa gọi, Thi Nhu Vân bất chợt nhìn phía sau song ma, kinh hỉ gọi lớn.

Lưỡng ma chuyển thân, tâm đầu đại kinh, từ khi nào lại có nhiều người phía sau bọn chúng, mà bọn chúng lại không phát giác được?

"Ngươi đến từ khi nào?"

Hy Bình mỉm cười, trong cái mỉm cười vô lại đó, dường như không mang một tà ý nào, hắn đáp: "Bọn ngươi tiến vào căn nhà này trước tiên, sau đó ta lại theo tiến vào để thủ ở trước cánh cổng, cũng muốn xem hai lão già các người định làm gì tiểu nữ hài này?"

Gương mặt hai lão ma đại nộ, nói:"Tiểu tử, ngươi tốt nhất không nên xen vào công việc của người khác."

Hy Bình nói tiếp: "Ta thấy các ngươi có sắc tâm nhưng chẳng có sắc đảm, thực là thất vọng, thực tại thật không chịu nổi, bước ra tìm cách giúp đỡ các người. Không cần phải khẩn trương, lúc nãy tiểu nữ hài này nhìn thấy ta, nói ta là đại phôi nhân, ta vốn không phải người tốt thích quản chuyện người khác, các ngươi cứ tiếp tục. Nếu các ngươi không dám, thì hãy nhường lại cho ta."

Long ma lớn tiếng hỏi:" Tiểu tử, ngươi là ai mà biết chúng ta?"

"Không phải là hai lão đầu tử hay sao?"

"Ngươi thực là phiền không chịu được".

Hy Bình tiến tới một bước, rồi hỏi:" Tên hai lão là Long Hổ song ma phải không?

"
Đúng vậy, sợ rồi sao?"

Hy Bình lắc đầu, trả lời:"
Thật rất lấy làm tiếc, ta cũng rất muốn sợ, nhưng ta lại thường không thính tai."

"
Ngươi…"

"
Long Hổ song ma các ngươi, ta thật sự nghĩ rằng bọn các ngươi đều không có một cá tính đặc biệt của Long Hổ cả, lại cũng không có một điểm khí chất nào của ma, vậy mà cũng làm như là Long Hổ song ma chân chính sao?"

Hổ ma khẩn trương đáp lại:"
Ngươi là cái thá gì?"

Thi Nhu Vân đã ngừng khóc, gọn gàng ngồi ở trên giường, chăm chú vào Hy Bình, không rõ tại sao mặt Hy Bình có nhiều vết sẹo vậy, nhưng nàng ta lại vô ý nghĩ Hy Bình đang diễn hề. Từ lúc có hắn ở đây, nàng ta chẳng còn sợ hãi nữa.

Hy Bình nhìn Thi Nhu Vân trên chiếc giường, mỉm cười nói:"
Một lời hứa, nhìn không thấy, nàng đừng khóc."

"
Ngươi vừa mới nói gì?"

Hy Bình cười nói: "
Ta, chính là con ma chuông bảo hộ của nàng ta, là con ma chuông dài sống trong tim nàng ta vĩnh hằng."

Càng về sau, thanh lượng của hắn càng cao, khi nói đến từ "
Ma", cũng là lúc mặt hắn phát ra một vẻ rất hung tợn, giống như máu của dã thú đang thiêu đốt trên người hắn. Cùng lúc đó, ngoài cửa xuất hiện không ít nữ nhân, các nàng một lần nữa thấy long đằng hổ dược, từ trên người Hy Bình phóng ra long ảnh cùng hổ hình!

Hồng quang xạ ra tứ phía, kim quang thật là chói mắt!

"
Lão đầu, bây giờ đích thị là chân chánh của Long Hổ chi ma!"

Hy Bình trợn đỏ hai mắt, thân thể đột nhiên trương lên, huyết long đánh phá nóc nhà, mãnh hỗ đánh trước .

Long hổ song ma quay đầu không kịp, đồng thời ra tay. Lướt qua ảo ảnh của hổ, Long Ma với "
Long Trảo" quắp lấy bụng Hy Bình, Hổ Ma với "Hổ Chưởng" đánh hướng trán Hy Bình, quát to, nương theo tiếng đánh cường đại của vật thể, lưỡng ma một chưởng một trảo thật sự đã đánh trúng vào mặt của Hy Bình. Nhưng ánh mắt bọn họ trong tức khắc biến thành tro tàn, chỉ một khắc, bọn họ mới phát hiện, thân thể Hy Bình đúng là kim cương bất hoại chi thể!

Lúc bọn họ muốn thoái lui, Hy Bình chỉ một cái nháy mắt song thủ quơ tới, đè lên đỉnh đầu song ma, long gầm hổ rống, bàn tay mạnh mẽ như long kẹp lại, hai đầu song ma nháy mắt cùng đâm vào nhau, chất dịch trắng hồng cùng với một tiếng xương vỡ bắn tung tóe .

Hai thi thể không đầu rơi xuống đất, long hổ ảo tượng biến mất, trong phòng yên lặng như chết.

Hy Bình từ từ tiến tới chỗ Thi Nhu Vân, khinh khinh hỏi: "
Sợ không, tiểu ách ba?"

"
Ngươi trở lại khi nào?"

"
Tiểu ách ba cần đại phôi nhân, đại phôi nhân đã trở lại, đến để ôm nàng về!"

Hy Bình giơ hai tay ra, Thi Nhu Vân nửa không muốn nửa lại muốn ém vào lồng ngực của hắn, nói:"
Nhu Vân tưởng rằng không thể gặp lại ngươi, hu hu!"

"
Đừng khóc, ta hiện tại không phải đã trở lại sao? Tiểu ách ba không cần phải sợ, trên thế giới này, ngoại trừ ta khi phụ nàng, sẽ không có bất cứ người khác khi phụ nàng được!"

"
Thật không?

"
Ân, nàng không sợ ta khi phụ sao?"

"
Ta cũng sợ, nhưng ta cũng lại thích" Thi Nhu Vân thân thanh nói, nàng ta ấn vai Hy Bình xuống, thì thầm bên tai hắn:" Ngoài cổng có nhiều tỷ tỷ.."

Hy Bình ôm lấy Thi Như Vân, quay lại nhìn thấy A Mật Y, ngoại trừ bọn họ ra, còn có Vân Tuyết và Thiên Diệp Bội, tất cả họ đều lẳng lặng đứng nhìn, không ai cất tiếng nói.

Nước mắt Vân Tuyết không còn nữa. Nàng ta nhìn Hy Bình đến, tâm tình tốt lên nói: "
Đa tạ ngươi đã cứu Nhu Vân"

Hy Bình nhìn vào Vân Tuyết và Thiên Diệp Bội nói lại: "
Ngươi cũng nên mừng cho cái mạng của ngươi đi. Nếu hai lão già kia có làm tổn hại gì đến tiểu ách ba của ta, ngươi cũng phải chết! Ta không cần hỏi nhiều, cũng mặc kệ có phải các ngươi làm, ta chỉ biết hai lão đầu kia là thuộc hạ của ngươi. Đáng ra các ngươi phải mừng, vì hai lão đầu kia không còn sống nữa, ta cũng không truy cứu. Đừng hỏi tại sao, ta thường làm việc mà không cần lý do, cũng như bỏ qua lý do."

Vân Tuyết nước mắt chảy ra, lại đáp:"
Sau này nếu cần ta giúp đỡ, hãy lên tiếng, và cũng không cần hỏi ta tại sao, ta cũng không có lý do nào cả"

Hy Bình mỉm cười với "
cô ta" , sau đó bước bộ, đứng trước Thiên Diệp Bội, nhìn vào khuôn mặt tuyệt đẹp của nàng ta, cũng như đôi mắt thuần chân của nàng, bất ngờ nói:" Đã từng có nghe qua nữ nhân của Ngọc Xà Môn rất dâm đảng phải không? Ta không biết điều đó có thực sự đúng không. Có một điều thực sự, đó là nàng rất đẹp, mỹ nữ thường có dã tâm rất lớn, tuy nhiên ta hi vọng dã tâm của nàng không nhằm vào người của ta. Đây là lời khuyên của ta giành cho nàng, một lời khuyên vô lại, nàng biết, và cũng không cần biết lý do."

Hắn đang nói, bất chợt hôn lên chổ giọt nước mắt chưa khô trên mặt Thi Nhu Vân, Thi Như Vân tỏ ra giận giữ nhưng có phần kiều diễm nói:"
Đại phôi nhân, tại đây có nhiều người mà, trở về trao thân Nhu Vân cho ngươi nha!"

Hy Bình ngẩng đầu cười ha ha nói: "
ta ôm nàng đi chung quanh, thuận tiện cho ngươi nói chuyện một chút tỷ tỷ."

A Mật Y chúng nữ đã rời sảnh đi theo hắn, trong sảnh đường chỉ còn lại Thiên Diệp Bôi và Vân Tuyết.

Thiên Diệp Bôi nói:"
Hắn ta quả nhiên chưa chết"

Vân Tuyết đáp:"
Muốn hắn chết, thật không dễ dàng gì. Ta giao Nhu Vân cho hắn, vì biết rằng hắn thật sự có khả năng để bảo vệ muội muội của ta."

"
Họ trở về từ hải ngoại, và mặt những y phục dị tộc, nhưng chín nữ nhân kia, thật sự không biết họ là ai?"

Vân Tuyết nói: "
Ta cũng không biết"

Thiên Điệp Bối hỏi tiếp:"
Sự hợp tác của chúng ta vẫn tiếp tục chứ?"

"
Muội muội ta không có việc gì là tốt rồi. Các thứ khác có thể bàn bạc.
Thiên Diệp Bội nói: "
Kể cả không có Hoàng Hy Bình, ta cũng có thể cứu cô ta. Ta vốn biết tập quán của hai lão ma này, nhất định sẽ chuồn đến nơi này. Vì thế ta chỉ cần tìm chúng tại cổng phụ ở gần cổng thành, là có thể phát hiện được rất nhanh."

"
Ta lại hy vọng Hoàng Hy Bình cứu Nhu Vân, như vậy ta có thể thấy hắn có lẽ có vài việc cần làm với muội muội ta, cũng như việc hắn giết người cũng nằm trong ý của ta, điếu đó mang lại cho dã thú cơ hội phát tiết, trông có thể trở nên giận giữ." Vân Tuyết vừa nói vừa vào phòng, kích cước vào thi thể dập nát của hai lão ác ma, và sau đó tiếp tục nói:" Hoàng Hy Bình trở về, Lạc Hùng sẽ tiếp tục tìm mưu kế chống lại hắn. Tại Long Thành này sẽ hỗn loạn, cơ hội của chúng ta đã đến rất gần, ngươi muốn làm kẻ thù với Võ lâm Tứ đại thế gia, hay là tấn công Đại Địa Minh trước?"

Thiên Điệp Bội trả lời:"
Tại sao không biết, ta bất chợt không nghĩ rằng ta và Võ lâm tứ đại thế gia là kẻ thù với nhau."

"
A! Tại sao?"

Thiên Diệp Bôi ca than nói:"
Ta cũng không có biết lý do"

Vân Tuyết nhìn chằm chằm nàng, chậm rãi nói: "
Thiên Diệp Bội, ngươi có đấy. Từ cái ngày ta nhìn thấy ngươi, ngươi vô cùng thanh khiết, bề ngoài không có thay đổi cho lắm, ở trong mắt ngươi đều chân thật (chất phác). Ta không hiểu vì sao với tư cách Ngọc Xà Môn môn chủ lại thấy ngươi hoàn toàn tương phản với sự chân thật đó. Nhưng về sau khẳng định biết, ngươi vô luận từ tâm linh, từ thân thể, từ bề ngoài, từ bên trong mà nói, ngươi đều thuần khiết, song ngươi hồn nhiên đến tột cùng, từ trước đến nay không có háo hức dao động, mà hai mắt ngươi hiện tại vừa mới dao động đấy. Ánh mắt ngươi lóe ra một thứ ánh sáng, điều này mỗi nữ nhân đều sẽ có. Thiên Diệp Bội, ngươi không phải sợ hãi hắn, mà là ngươi đã thích hắn, cho nên ngươi mới không nghĩ đến cùng tứ đại gia đối địch."

Thiên Diệp Bôi đột nhiên nói lại:"
Ngươi nói hơi nhiều rồi đấy."

Vân Tuyết: "
Ta bây giờ cũng là nữ nhân, bởi vậy cũng hiểu nữ nhân."

Thiên Diệp Bôi u u ca thán, nói:"
Dĩ nhiên ta không thể tìm ra lý do, tuy nhiên hắn ta nhất đị là nam nhân mà ta không không thể quên được. Ta rất ít khi nhớ đến tên của và diện mạo của một nam nhân, nhưng mà ta lại nhớ đến hắn, từ lần đầu tiên gặp hắn, thì ta đã nhớ đến hắn, Vân Tuyết, ái tình có phải là không thích hợp lắm với nữ nhân có dã tâm? 

"Ngươi không có dã tâm," Vân Tuyết cười trả lời nàng, "Nếu như có một ngày tâm lý ngươi quá đau khổ lại không tìm được lý do, ngươi hãy đi tìm Hoàng Hy Bình. Có lẽ hắn có khả năng cho ngươi một giải đáp. Bây giờ chúng ta nên đi thôi, chờ ở đây có thể quan phủ sẽ đến, nơi này không nên lưu lại lâu."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương