Liệp Diễm Giang Hồ Mộng
-
Chương 198: Cuồng dã thích phóng
Hy Bình thả Mộng Cơ ra, ngồi phệt xuống đất than thở:" Lần này chắc chết rồi. Đúng là trời già đố kỵ người tài mà! Thử tính nhất đại quyền vương, tuyệt thế ca thần ta, không ngờ lại bị chôn sống trong cái động này. Làm quỷ cũng phải là quỷ phong lưu - lời Độc Cô Minh nói, chẳng nhẽ lại ứng nghiệm trên đầu của ta?"
Quyền Hành mắng:" Hoàng Hy Bình, ngươi nói bớt chút đi."
Hy Bình quay mặt nhìn Mộng Cơ nói:" Tất cả cũng vì nữ nhân này. Không hẹn gặp ta ở đây thì không được sao? Nàng muốn có đao, sao không nói trực tiếp với ta? Ô hô, hại ta bị chôn sống!"
" Sao không tự trách bản thân háo sắc đi?" Quyền Hành lại thoá mạ hắn.
Hy Bình đáp:" Ta vốn rất thích màu vàng, ai bảo nàng ta lại có tóc dài vàng rực chứ?"
A Mật Y nói:" Các ngươi không cãi nữa. Hiện tại chúng ta cùng ở trên một con thuyền, khi nào thoát ra ngoài các ngươi thích nói gì thì hẵn nói."
Hy Bình nhìn nàng ta một cái nói:" A Mật Y, nàng lại đây!"
" Có việc gì?"
" Qua đây rồi nói."
A Mật Y đến bên cạnh hắn. Hắn đưa tay nắm lấy bàn tay mềm mại kéo A Mật Y ngồi xuống. Nàng ta hơi phản kháng. Hắn vận lực kéo mạnh. A Mật Y không đề phòng, ngã ngồi vào lòng hắn.
Hắn ôm nàng nói:" Ta tuyệt đối không chịu ngồi cùng thuyền với tên ái kia."
Quyền Hành chửi lại:" Ai thèm ngồi cùng thuyền với ngươi? Vô sỉ. Sắc lang. Dâm trùng!"
" Mẹ ngươi, sao quên không thêm vào quyền vương với ca thần hả. Hừ, cùng lắm là lão tử sẽ hát. Bực thật, không ngờ lại bị chết ở đây? Ta nguyện chết vì hát, chứ không chịu chết vì đói hay vì buồn chán."
Hy Bình nói nhăng cuội một hồi, quay sang A Mật Y nói:" Hôn ta đi."
" Không."
Hy Bình năn nỉ:" Hôn đi! Đằng nào rồi cũng chết cả, còn sợ gì chứ?"
" Không." A Mật Y kiên quyết.
Hy Bình hai mắt mở to, cúi đầu hôn A Mật Y. Các nữ nhân trong động cùng ngây ngốc. Tên điên này, vào lúc này vẫn còn có tâm tình để ôm ấp.
" Lần đầu tiên hôn nam nhân phải không?" Hy Bình sau khi hôn A Mật Y ngạc nhiên hỏi.
A Mật Y xấu hổ dấu mặt vào ngực hắn, dường như đã quên mất thân đang hãm trong đổng huyệt.
" Nhìn xem, Lâm Khiếu Thiên đúng là một kẻ thất bại. Ta một điểm cũng không giống hắn."
A Mật Y khẽ đáp:" Ngươi không giống Khiếu Thiên. Hắn tuyệt đối không đối xử với ta như ngươi."
Hy Bình nói:" Vậy ư. Ta muốn biết, hiện tại ai là người yêu của nàng? Là Lâm Khiếu Thiên? Hay là Hoàng Hy Bình?"
A Mật Y không đáp, nhưng miệng nàng khẽ cắn nhẹ vào ngực Hy Bình.
Hy Bình nói:" Được rồi, ta không hỏi nữa. Ta trước tiên mở cửa động này đã rồi nói sau. Hừm, quyền vương ta chỉ một quyền là thông cửa động."
A Mật Y miễn cưỡng rời hắn đứng lên.
Hy Bình hét lớn:" Tránh ra, tránh ra. Ta phải ra tay."
Phỉ Sa từ nãy tới giờ vẫn im lặng bực tức nói:" Cửa động tắc hàng trăm mét, ngươi đánh thông được chắc?"
Hy Bình lấy đèn trong tay Lý Ngọc, giơ lên ngắm mặt nàng ta hét:" Trời! Sao có lắm mĩ nhân thế này? Nàng vào trong này khi nào? Hại ta giật cả mình."
Phỉ Sa nói:" Ta cao hứng thì đi vào. Cái động này đâu phải của riêng ngươi."
Hy Bình đáp:" Ặc, nói thế chẳng phải quá dễ! Nhưng mà nàng có muốn cùng chôn chung với ta thế này không? Ta thật quá cao hứng. Phải chết, không ngờ lại có nàng tới chết cùng, ha ha!"
" Chết thì chết, có gì to tát chứ?"
Hy Bình đưa đèn sát hơn, gần như chạm vào mặt nàng nói:" Nàng tựa hồ không sợ điều gì?"
Phỉ Sa đáp:" Đến lúc này đã biết không còn đường sống, còn gì sợ nữa?"
" Không sợ bị cưỡng hiếp?" Hy Bình nhăn nhở hỏi.
Phỉ Sa nhìn hắn một cái đáp:" Không sợ."
" Hừm."
Hy Bình trả lại đèn cho Lý Ngọc nói:" Nếu như ta không thông được cái cửa động này, lão tử sẽ quay lại thông cái động của nàng. Nữ nhân kia, cho nàng xem ta lợi hại hay Lạc Thiên lợi hại!"
Phỉ Sa kinh ngạc:" Ngươi … Sao ngươi biết ta đã cùng thiếu chủ…?"
Hy Bình đắc ý nói:" Cái tên Lạc Thiên sắc lang đó mà lại không chơi nàng chắc? Quá là nói đùa. Cứ như ta thấy. Trong mười đại đệ tử gì đó thì năm nữ đệ tử đều bị Lạc Thiên chơi mẹ nó hết rồi. Phải không? Còn nàng, nữ nhân như nàng chắc chắn bị Lạc Hùng chơi trước, sau đó lão mới đưa lại cho con trai lão. Cả bố và con cùng hưởng một đoá hoa. Tất nhiên chuyện xấu hổ như vậy chúng không dám đứng ra gánh nhận mà đẩy lại cho lão tử nhận. Bọn họ chẳng phải sai nàng đến đây rồi chết sao? Nàng, thật là đáng thương."
Phỉ Sa kinh hoàng, những lời Hoàng Hy Bình nói cứ như là tận mắt nhìn thấy. Nàng đáp:" Ngươi sao mà lại biết rõ thế được?"
" Nữ nhân ngốc. Đương nhiên là đoán rồi. Ta tận mắt nhìn thấy chắc? Những chuyện nhơ bẩn đó, tránh sao được mắt ta, nhìn qua là biết!"
Quyền Hành nói:" Hoàng Hy Bình, ngươi luôn nói chuyện kiểu này. Không thèm để ý xem có ai đang ở cạnh hay không, hỏi hỏi nói nói làm như người ở bên điếc chắc."
" Ai bảo ngươi xen vào. Nói là tự do của ta. Không thích nghe thì bỏ đi. Sau này lão tử còn phải chơi một trận. Không muốn nhìn thì lăn sang bên cạnh. Cứ nói linh tinh làm như lão tử sợ chắc!"
Hy Bình bướng bỉnh nói rồi đi đến gần chỗ cửa động bị sập, đá mạnh vào đó vài cái, chuyển thân quay đầu, chằm chằm nhìn vào đám nữ nhân cười:" Bị tắc cứng thật, không ngờ đá mãi vẫn không thông. Hehe!"
Chúng nhân đều có cùng một cảm giác trong lòng: Ngu ngốc.
Bỗng lúc này, trong ánh sáng yếu ớt, đôi mắt hắn bỗng biến đổi tà dị như quỷ mị.
Y phục trên cơ thể phồng lên, ẩn ẩn tiếng sấm rền trong động hưởng ứng. Đám nữ nhân cảm giác từ trên cơ thể hắn bạo phát khí kính cường đại vô bỉ. Mọi người đều bị khí kính đó bức lùi lại phía sau…
" Ta là quyền vương!"
Hy Bình quay mạnh người hét lớn. Y phục trên người vào lúc hắn chuyển thân toàn bộ bị chấn rách tung, cường tráng vô bỉ. Cả thân thể loã loà đó trực tiến tới chỗ cửa động bị tắc, tay phải nắm lại đấm mạnh như sấm nổ.
" Ầm!"
Âm thanh như sấm động truyền tới rung chuyển màng nhĩ! Cả sơn động như bị một quyền đó chấn động, đất đá từ trên đỉnh động thi nhau rơi xuống.
Các khối đất đá bị quyền kình của Hy Bình đánh văng tung toé bắn ngược lại, qua người Hy Bình bắn vào đám nữ nhân đằng sau. Mọi người vội vàng tránh né.
Không ai có thể dự liệu một quyền của kẻ có vẻ ngu ngốc này lại có thể mạnh như sấm sét thế. Đây là loại quyền pháp gì?
Âm thanh tiếng hét của Hy Bình và âm thanh tiếng đấm của hắn vang lên trong trong lòng động. Mọi người đều biết, hắn vì đả thông cửa động như thể liều mạng, gần như đã phát điên.
Nhưng cửa động tắc hàng trăm mét, tựa như một trái núi, hắn có thể đánh đổ trái núi đó không?
Cứ vậy nửa tiếng, Hy Bình cuối cùng cũng dừng lại. Tiếng vang trong Sơn động và tiếng đất đá rơi vẫn chưa hết. Hy Bình chầm chậm chuyển thân.
Hắn bước qua đám nữ nhân, với dương căn to lớn trần truồng, bước thẳng đến trước mặt Quyền Hành. Quyền Hành thấy dương căn hùng vĩ của hắn như vậy, quay mặt không dám nhìn. Có thể là vì tự ti chăng?
" Đưa đao cho ta!" Hy Bình chú mục nhìn Quyền Hành, lạnh lùng nói.
Song nhãn của hắn tràn đầy tà mang. Quyền Hành quay đầu nhìn thấy, trong lòng giật mình, không tự chủ được đưa đao cho hắn. Hy Bình đưa tay phải tiếp lấy đao.
Chúng nhân nhìn thấy hai tay hắn máu me be bét hoà lẫn đất cát. A Mật Y đau lòng quá, nước mắt chẩy ra.
Lý Ngọc và Minh Ngọc bước đến cạnh, nắm lấy hai tay hắn nói:" Hy Bình, không cần làm thế nữa, được không?"
Hy Bình rút tay khỏi hai nàng, quay người, vươn cao người nói:" Lời ta đã nói, đừng có ai tìm cách cản trở."
Tiếng sấm động lại vang lên, Liệt dương chân đao bỗng bùng cháy, làm sáng cả sơn động.
Thân ảnh của hắn hoà cùng thân ảnh cuồng loạn của thanh đao, làm người khác phải hoảng sợ, mà cũng ẩn ước nỗi đau buồn trong tim.
Tên ngốc này, bị điên rồi sao, vẫn ngang bướng tìm cách ra ngoài a.
Phỉ Sa nói:" Bọn ta quả đã tính sai. Võ công của kẻ này đã vượt qua sự tưởng tượng của thường nhân. Muốn giết được hắn chỉ là vọng tưởng. Đáng tiếc là hắn rồi cũng bị chôn sống tại sơn động này thôi."
Quyền Hành chửi:" Ngươi nói lung tung gì thế? Muốn nói kiểu đó, ra ngoài rồi hẵn nói."
A Mật Y đáp:" Ngươi sao cũng lại bị khốn ở đây?"
Phỉ Sa nói:" Tại ta thích ở trong này được không?"
A Mật Y nói hận:" Nếu hắn không phải chết, ta hy vọng hắn sẽ giết chết ngươi. Ngươi, đồ nữ nhân thối tha, đến tận lúc này mà vẫn còn địch ý đối với bọn ta như vậy."
Phỉ Sa trầm mặc. Trong lúc trầm mặc đó, nàng nhớ lại dương căn vĩ đại của Hy Bình …
Âm thanh tĩnh tĩnh hạ xuống. Hy Bình vô lực quỵ xuống. Liệt dương chân đao chống xuống giúp hắn không ngã quỵ.
Bờ vai sau lưng hắn run rẩy, thở gấp không ngừng. Tiếng hô hấp đó cũng giống như tiếng sấm trong lòng mỗi người.
Một lúc sau, hắn lại đứng thẳng lên, tay phải vẫn nắm Liệt dương chân đao. Tóc trên đầu xoã kín cả mặt, vô cùng khủng bố.
" Xoảng" một tiếng! Liệt dương chân đao từ tay hắn rơi xuống.
Đồng thời, chúng nhân thấy trên ngực hắn phát xuất ra ánh sáng vàng. Một chiếc đầu hoả vân sư hổ chầm chậm hiện lên trên bộ ngực rộng rãi của hắn, sống động như thật. Hồng huyết xạ xuất từ đôi mắt ẩn trong mái tóc, phản chiếu qua những giọt mồ hôi đầm đìa trên mặt hắn. Chúng nhân nhìn đôi mắt vốn trước đây trắng đen rõ ràng, giờ hoàn toàn biến thành đỏ rực, lấp loáng tàn khốc quang mang.
Thân thể hắn cũng phát ra bạch quang mờ mờ. Bạch quang càng ngày càng mạnh! Hắn bước đến trước mặt chúng nhân.
Không nói một lời, hắn dùng con mắt đỏ rực đảo qua chúng nhân một vòng, sau đó chầm chậm chuyển thân. Chúng nhân nhìn thấy trong bạch quang, trên vai hắn hiện lên một hình huyết hồng chuyển động - chính thực là một con rồng.
Tiếng thú kêu, rồng thét bỗng nhiên hưởng khởi. Tấm lưng mạnh mẽ của hắn trầm xuống, huyết long trên bờ vai bỗng nhiên đằng không bay lên. Hồng quang hoà với kim quang giao tiếp trong sơn động. Mọi người nhìn thấy phía trước mặt hắn hiện lên một hoả vân sư hổ đang nhe nanh múa vuốt….
Lưng trầm của hắn mạnh mẽ cất lên, phát ra bạch quang sáng rực cả sơn động, rõ như ban ngày, hoàn toàn lấn át hồng quang và kim sắc!
Bạch quang mạnh mẽ làm toàn bộ chúng nhân trong động trong sát na đó, không kìm được phải nhắm chặt mắt.
Lúc bọn họ mở được mắt ra, chỉ thấy Hy Bình chạy như điên về phía trước, hoả vân sư hổ kim sắc trước mặt, huyết long trên đầu. Thân ảnh của Hy Bình tại lúc đó biến thành mơ hồ, chỉ thấy trắng loá, hoà với huyết long và hoả vân sư hổ.
Thân thể Hy Bình tựa như tan vào trong bạch quang. Huyết quang, kim quang lẫn lộn hoà trộn với nhau. Trong lúc long thú kêu gào, huyết long và kim sắc hoả vân sư hổ không ngừng lại đánh thẳng vào tường động.
Toàn bộ động đều bị rung chuyển, so với cơn địa chấn lúc nãy còn mãnh liệt hơn. Đá rơi rào rào, bắn tung toé khắp nơi, chúng nhân trong động không ít thì nhiều đều bị đánh trúng, may là không ai đến nỗi bị thương.
Tình cảnh đó kéo dài 1/4 giờ. Sau đó long ảnh thú hình biến mất, ánh sáng cũng tiêu thất. Sơn động bỗng im lìm như chết.
Chỉ có vài ánh sáng yếu ớt của đèn lồng, run rẩy chiếu.
Hy Bình một chút cũng không động nằm sấp dưới tường động. Tam nữ Thái Âm giáo đi đến bên cạnh hắn, chỉ thấy hắn toàn thân đều bị thương, từ trên xuống dưới như biến thành một huyết nhân, tóc cũng biến thành mầu hồng.
Họ lật hắn lại, thấy trán hắn cũng bị thương. Cứ nghĩ vừa rồi huyết long và kim sắc hoả vân sư hổ đâm đầu đánh mạnh như vậy. Đầu hắn sao tránh khỏi bị thương?
A Mật Y vội kiểm tra cơ thể của hắn, phát giác tuy toàn thân bị thương, nhưng mạch lý hoàn toàn bình ổn, hô hấp đều đặn… hắn vẫn chưa chết, chỉ là mệt quá ngất đi.
" Chết rồi à?" Quyền Hành khẩn trương hỏi.
Tam nữ Thái Âm giáo mắt đều nhoè lệ. A Mật Y cất giọng không chút hảo ý đáp:" Hắn chẳng phải là người đoản mệnh như thế."
Bọn Quyền Hành cũng bước tới gần. Phỉ Sa nói:" Tên này có phải là người không?"
" Ngươi mới không phải là con người!" Minh Ngọc mắng lại một câu.
" Xem ra đại ca nói không sai. Hắn ngoài việc háo sắc, còn lại chính thực là hảo nhân. Chưa bao giờ ta thấy một người liều mạng như vậy, toàn thân thụ thương, huyết nhục bắn tung toé!" Quyền Hành thở dài.
A Mật Y nói:" Hắn vốn vẫn là hảo nhân! Bọn các ngươi và Lạc Hùng mới là người xấu."
Quyền Hành đáp:" Ta đối với Lạc Hùng chẳng có điểm hứng thú nào."
A Mật Y xé từ y phục của mình ra một mảnh vải, nhẹ nhàng lau máu và đất bám trên người Hy Bình. Minh Ngọc và Lý Ngọc cũng xé vải trên y phục mình xuống …
" Thật may máu không còn chảy nữa, nếu không trong tình huống này chàng phải chết vì mất máu!" Nước mắt A Mật Y rơi xuống mặt Hy Bình. Mặt hắn chi chít vết thương, không biết sau này sẽ thành hình dạng gì?
A Mật Y lại xé một mảnh vải khác. Mộng Cơ cũng quỳ xuống bên cạnh Hy Bình, không nói gì xé ra một mảnh y phục, định lau người hắn.
A Mật Y đưa tay giữ chặt tay nàng ta mắng:" Đi đi, tất cả đều vì nữ nhân xấu xa ngươi, câu dẫn chàng tới đây. Muốn chuyện đó, sao cứ phải tới chỗ động này chờ chết? Chẳng nhẽ trên đời không còn chỗ nào có giường nữa sao?"
Nàng trong lúc giận dữ, ăn nói không hề giữ ý:" Cả một lũ người xấu xa, ai ai cũng muốn hại chàng, giống hệt như ngày xưa đã hại Khiếu Thiên. Kỳ thật Khiếu Thiên ngày đó giết rất nhiều người cũng là do bản thân bị bọn ngươi bắt ép. Hiện tại lại có một thanh niên giống như lão ngày xưa. Ta nói cho các người biết, các người mở mắt rồi xem. Chàng và bọn ta chết ở đây không tính, nếu như thoát được ra ngoài, bọn ngươi đã làm chàng phát điên. Ta nghĩ chàng so với huyết ma ngày xưa sẽ còn lợi hại hơn nhiều!"
" Lạc Hùng ngày đó đem Khiếu Thiên bức vào tuyệt cảnh. Ngày nay lại muốn đưa chàng vào tuỵêt cảnh. Nhưng Khiếu Thiên ngày đó bị cô lập. Chàng không giống ông ta. Bọn ngươi phải biết rõ một điểm cho ta, truyện xưa tuyệt đối không tái diễn lại. Kết cục cuối cùng nhất quyết sẽ phải viết ngược."
Quyền Hành nghe A Mật Y tự nói tự nghe như vậy bèn hỏi:" Ta muốn hỏi ngươi, ngươi là gì của hắn?"
A Mật Y lườm hắn một cái đáp:" Chuyện đó không liên quan đến ngươi."
Quyền Hành nói:" Ta cứ tưởng ngươi sẽ nói ngươi là nữ nhân của hắn cơ đấy, sắc lang này rốt cuộc cũng muốn chiếm hữu ngươi, đáng tiếc tuổi tác quá chênh lệch, ngươi có thể làm mẹ của hắn được!"
" Quyền Hành, ngươi không nghĩ là sẽ khai chiến trong động tối này chứ?" A Mật Y giận dữ.
Quyền Hành chuyển thân bước vào trong nói:" Xem bộ dạng ngươi như là đang chiếu cố cho nhân tình vậy! Tuổi tác đã lớn rồi mà khóc rống lên trước mặt bao nhiêu người, nhìn thật không thuận mắt. Ta chẳng bằng đi ngủ một giấc, sáng mai sẽ có người tới cứu."
A Mật Y nói:" Cứu ngươi? Ngươi bỏ vọng tưởng đó đi. Cái động này mất một tháng cũng không đào thông được. Bọn ngươi đợi đến lúc động thông thì đều chết hết cả rồi, còn sống đợi người đến cứu chắc?"
Quyền Hành đáp:" So với việc lãng phí khí lực có tốt hơn không?"
" Hừm, tiểu tử ngươi một điểm nam nhân cũng không có. Ngươi đi ngủ cho tốt đi. Ta nhìn ngươi thật không thuận mắt!" A Mật Y không thèm lý tới bọn Quyền Hành, tiếp tục lau huyết tích trên cơ thể Hy Bình.
Tam nữ lau sạch sẽ cho Hy Bình xong. Lý Ngọc hỏi:" Bọn ta đem chàng vào bên trong chứ?"
A Mật Y đáp:" Ta không muốn ở cùng một chỗ với chúng, chúng ta nghỉ tại chỗ này luôn, xem xem sớm mai thế nào."
Nói rồi nàng nằm xuống, ôm lấy Hy Bình. Đầu Hy Bình gối lên bộ ngực nhu nhuyễn của nàng…
Quyền Hành mắng:" Hoàng Hy Bình, ngươi nói bớt chút đi."
Hy Bình quay mặt nhìn Mộng Cơ nói:" Tất cả cũng vì nữ nhân này. Không hẹn gặp ta ở đây thì không được sao? Nàng muốn có đao, sao không nói trực tiếp với ta? Ô hô, hại ta bị chôn sống!"
" Sao không tự trách bản thân háo sắc đi?" Quyền Hành lại thoá mạ hắn.
Hy Bình đáp:" Ta vốn rất thích màu vàng, ai bảo nàng ta lại có tóc dài vàng rực chứ?"
A Mật Y nói:" Các ngươi không cãi nữa. Hiện tại chúng ta cùng ở trên một con thuyền, khi nào thoát ra ngoài các ngươi thích nói gì thì hẵn nói."
Hy Bình nhìn nàng ta một cái nói:" A Mật Y, nàng lại đây!"
" Có việc gì?"
" Qua đây rồi nói."
A Mật Y đến bên cạnh hắn. Hắn đưa tay nắm lấy bàn tay mềm mại kéo A Mật Y ngồi xuống. Nàng ta hơi phản kháng. Hắn vận lực kéo mạnh. A Mật Y không đề phòng, ngã ngồi vào lòng hắn.
Hắn ôm nàng nói:" Ta tuyệt đối không chịu ngồi cùng thuyền với tên ái kia."
Quyền Hành chửi lại:" Ai thèm ngồi cùng thuyền với ngươi? Vô sỉ. Sắc lang. Dâm trùng!"
" Mẹ ngươi, sao quên không thêm vào quyền vương với ca thần hả. Hừ, cùng lắm là lão tử sẽ hát. Bực thật, không ngờ lại bị chết ở đây? Ta nguyện chết vì hát, chứ không chịu chết vì đói hay vì buồn chán."
Hy Bình nói nhăng cuội một hồi, quay sang A Mật Y nói:" Hôn ta đi."
" Không."
Hy Bình năn nỉ:" Hôn đi! Đằng nào rồi cũng chết cả, còn sợ gì chứ?"
" Không." A Mật Y kiên quyết.
Hy Bình hai mắt mở to, cúi đầu hôn A Mật Y. Các nữ nhân trong động cùng ngây ngốc. Tên điên này, vào lúc này vẫn còn có tâm tình để ôm ấp.
" Lần đầu tiên hôn nam nhân phải không?" Hy Bình sau khi hôn A Mật Y ngạc nhiên hỏi.
A Mật Y xấu hổ dấu mặt vào ngực hắn, dường như đã quên mất thân đang hãm trong đổng huyệt.
" Nhìn xem, Lâm Khiếu Thiên đúng là một kẻ thất bại. Ta một điểm cũng không giống hắn."
A Mật Y khẽ đáp:" Ngươi không giống Khiếu Thiên. Hắn tuyệt đối không đối xử với ta như ngươi."
Hy Bình nói:" Vậy ư. Ta muốn biết, hiện tại ai là người yêu của nàng? Là Lâm Khiếu Thiên? Hay là Hoàng Hy Bình?"
A Mật Y không đáp, nhưng miệng nàng khẽ cắn nhẹ vào ngực Hy Bình.
Hy Bình nói:" Được rồi, ta không hỏi nữa. Ta trước tiên mở cửa động này đã rồi nói sau. Hừm, quyền vương ta chỉ một quyền là thông cửa động."
A Mật Y miễn cưỡng rời hắn đứng lên.
Hy Bình hét lớn:" Tránh ra, tránh ra. Ta phải ra tay."
Phỉ Sa từ nãy tới giờ vẫn im lặng bực tức nói:" Cửa động tắc hàng trăm mét, ngươi đánh thông được chắc?"
Hy Bình lấy đèn trong tay Lý Ngọc, giơ lên ngắm mặt nàng ta hét:" Trời! Sao có lắm mĩ nhân thế này? Nàng vào trong này khi nào? Hại ta giật cả mình."
Phỉ Sa nói:" Ta cao hứng thì đi vào. Cái động này đâu phải của riêng ngươi."
Hy Bình đáp:" Ặc, nói thế chẳng phải quá dễ! Nhưng mà nàng có muốn cùng chôn chung với ta thế này không? Ta thật quá cao hứng. Phải chết, không ngờ lại có nàng tới chết cùng, ha ha!"
" Chết thì chết, có gì to tát chứ?"
Hy Bình đưa đèn sát hơn, gần như chạm vào mặt nàng nói:" Nàng tựa hồ không sợ điều gì?"
Phỉ Sa đáp:" Đến lúc này đã biết không còn đường sống, còn gì sợ nữa?"
" Không sợ bị cưỡng hiếp?" Hy Bình nhăn nhở hỏi.
Phỉ Sa nhìn hắn một cái đáp:" Không sợ."
" Hừm."
Hy Bình trả lại đèn cho Lý Ngọc nói:" Nếu như ta không thông được cái cửa động này, lão tử sẽ quay lại thông cái động của nàng. Nữ nhân kia, cho nàng xem ta lợi hại hay Lạc Thiên lợi hại!"
Phỉ Sa kinh ngạc:" Ngươi … Sao ngươi biết ta đã cùng thiếu chủ…?"
Hy Bình đắc ý nói:" Cái tên Lạc Thiên sắc lang đó mà lại không chơi nàng chắc? Quá là nói đùa. Cứ như ta thấy. Trong mười đại đệ tử gì đó thì năm nữ đệ tử đều bị Lạc Thiên chơi mẹ nó hết rồi. Phải không? Còn nàng, nữ nhân như nàng chắc chắn bị Lạc Hùng chơi trước, sau đó lão mới đưa lại cho con trai lão. Cả bố và con cùng hưởng một đoá hoa. Tất nhiên chuyện xấu hổ như vậy chúng không dám đứng ra gánh nhận mà đẩy lại cho lão tử nhận. Bọn họ chẳng phải sai nàng đến đây rồi chết sao? Nàng, thật là đáng thương."
Phỉ Sa kinh hoàng, những lời Hoàng Hy Bình nói cứ như là tận mắt nhìn thấy. Nàng đáp:" Ngươi sao mà lại biết rõ thế được?"
" Nữ nhân ngốc. Đương nhiên là đoán rồi. Ta tận mắt nhìn thấy chắc? Những chuyện nhơ bẩn đó, tránh sao được mắt ta, nhìn qua là biết!"
Quyền Hành nói:" Hoàng Hy Bình, ngươi luôn nói chuyện kiểu này. Không thèm để ý xem có ai đang ở cạnh hay không, hỏi hỏi nói nói làm như người ở bên điếc chắc."
" Ai bảo ngươi xen vào. Nói là tự do của ta. Không thích nghe thì bỏ đi. Sau này lão tử còn phải chơi một trận. Không muốn nhìn thì lăn sang bên cạnh. Cứ nói linh tinh làm như lão tử sợ chắc!"
Hy Bình bướng bỉnh nói rồi đi đến gần chỗ cửa động bị sập, đá mạnh vào đó vài cái, chuyển thân quay đầu, chằm chằm nhìn vào đám nữ nhân cười:" Bị tắc cứng thật, không ngờ đá mãi vẫn không thông. Hehe!"
Chúng nhân đều có cùng một cảm giác trong lòng: Ngu ngốc.
Bỗng lúc này, trong ánh sáng yếu ớt, đôi mắt hắn bỗng biến đổi tà dị như quỷ mị.
Y phục trên cơ thể phồng lên, ẩn ẩn tiếng sấm rền trong động hưởng ứng. Đám nữ nhân cảm giác từ trên cơ thể hắn bạo phát khí kính cường đại vô bỉ. Mọi người đều bị khí kính đó bức lùi lại phía sau…
" Ta là quyền vương!"
Hy Bình quay mạnh người hét lớn. Y phục trên người vào lúc hắn chuyển thân toàn bộ bị chấn rách tung, cường tráng vô bỉ. Cả thân thể loã loà đó trực tiến tới chỗ cửa động bị tắc, tay phải nắm lại đấm mạnh như sấm nổ.
" Ầm!"
Âm thanh như sấm động truyền tới rung chuyển màng nhĩ! Cả sơn động như bị một quyền đó chấn động, đất đá từ trên đỉnh động thi nhau rơi xuống.
Các khối đất đá bị quyền kình của Hy Bình đánh văng tung toé bắn ngược lại, qua người Hy Bình bắn vào đám nữ nhân đằng sau. Mọi người vội vàng tránh né.
Không ai có thể dự liệu một quyền của kẻ có vẻ ngu ngốc này lại có thể mạnh như sấm sét thế. Đây là loại quyền pháp gì?
Âm thanh tiếng hét của Hy Bình và âm thanh tiếng đấm của hắn vang lên trong trong lòng động. Mọi người đều biết, hắn vì đả thông cửa động như thể liều mạng, gần như đã phát điên.
Nhưng cửa động tắc hàng trăm mét, tựa như một trái núi, hắn có thể đánh đổ trái núi đó không?
Cứ vậy nửa tiếng, Hy Bình cuối cùng cũng dừng lại. Tiếng vang trong Sơn động và tiếng đất đá rơi vẫn chưa hết. Hy Bình chầm chậm chuyển thân.
Hắn bước qua đám nữ nhân, với dương căn to lớn trần truồng, bước thẳng đến trước mặt Quyền Hành. Quyền Hành thấy dương căn hùng vĩ của hắn như vậy, quay mặt không dám nhìn. Có thể là vì tự ti chăng?
" Đưa đao cho ta!" Hy Bình chú mục nhìn Quyền Hành, lạnh lùng nói.
Song nhãn của hắn tràn đầy tà mang. Quyền Hành quay đầu nhìn thấy, trong lòng giật mình, không tự chủ được đưa đao cho hắn. Hy Bình đưa tay phải tiếp lấy đao.
Chúng nhân nhìn thấy hai tay hắn máu me be bét hoà lẫn đất cát. A Mật Y đau lòng quá, nước mắt chẩy ra.
Lý Ngọc và Minh Ngọc bước đến cạnh, nắm lấy hai tay hắn nói:" Hy Bình, không cần làm thế nữa, được không?"
Hy Bình rút tay khỏi hai nàng, quay người, vươn cao người nói:" Lời ta đã nói, đừng có ai tìm cách cản trở."
Tiếng sấm động lại vang lên, Liệt dương chân đao bỗng bùng cháy, làm sáng cả sơn động.
Thân ảnh của hắn hoà cùng thân ảnh cuồng loạn của thanh đao, làm người khác phải hoảng sợ, mà cũng ẩn ước nỗi đau buồn trong tim.
Tên ngốc này, bị điên rồi sao, vẫn ngang bướng tìm cách ra ngoài a.
Phỉ Sa nói:" Bọn ta quả đã tính sai. Võ công của kẻ này đã vượt qua sự tưởng tượng của thường nhân. Muốn giết được hắn chỉ là vọng tưởng. Đáng tiếc là hắn rồi cũng bị chôn sống tại sơn động này thôi."
Quyền Hành chửi:" Ngươi nói lung tung gì thế? Muốn nói kiểu đó, ra ngoài rồi hẵn nói."
A Mật Y đáp:" Ngươi sao cũng lại bị khốn ở đây?"
Phỉ Sa nói:" Tại ta thích ở trong này được không?"
A Mật Y nói hận:" Nếu hắn không phải chết, ta hy vọng hắn sẽ giết chết ngươi. Ngươi, đồ nữ nhân thối tha, đến tận lúc này mà vẫn còn địch ý đối với bọn ta như vậy."
Phỉ Sa trầm mặc. Trong lúc trầm mặc đó, nàng nhớ lại dương căn vĩ đại của Hy Bình …
Âm thanh tĩnh tĩnh hạ xuống. Hy Bình vô lực quỵ xuống. Liệt dương chân đao chống xuống giúp hắn không ngã quỵ.
Bờ vai sau lưng hắn run rẩy, thở gấp không ngừng. Tiếng hô hấp đó cũng giống như tiếng sấm trong lòng mỗi người.
Một lúc sau, hắn lại đứng thẳng lên, tay phải vẫn nắm Liệt dương chân đao. Tóc trên đầu xoã kín cả mặt, vô cùng khủng bố.
" Xoảng" một tiếng! Liệt dương chân đao từ tay hắn rơi xuống.
Đồng thời, chúng nhân thấy trên ngực hắn phát xuất ra ánh sáng vàng. Một chiếc đầu hoả vân sư hổ chầm chậm hiện lên trên bộ ngực rộng rãi của hắn, sống động như thật. Hồng huyết xạ xuất từ đôi mắt ẩn trong mái tóc, phản chiếu qua những giọt mồ hôi đầm đìa trên mặt hắn. Chúng nhân nhìn đôi mắt vốn trước đây trắng đen rõ ràng, giờ hoàn toàn biến thành đỏ rực, lấp loáng tàn khốc quang mang.
Thân thể hắn cũng phát ra bạch quang mờ mờ. Bạch quang càng ngày càng mạnh! Hắn bước đến trước mặt chúng nhân.
Không nói một lời, hắn dùng con mắt đỏ rực đảo qua chúng nhân một vòng, sau đó chầm chậm chuyển thân. Chúng nhân nhìn thấy trong bạch quang, trên vai hắn hiện lên một hình huyết hồng chuyển động - chính thực là một con rồng.
Tiếng thú kêu, rồng thét bỗng nhiên hưởng khởi. Tấm lưng mạnh mẽ của hắn trầm xuống, huyết long trên bờ vai bỗng nhiên đằng không bay lên. Hồng quang hoà với kim quang giao tiếp trong sơn động. Mọi người nhìn thấy phía trước mặt hắn hiện lên một hoả vân sư hổ đang nhe nanh múa vuốt….
Lưng trầm của hắn mạnh mẽ cất lên, phát ra bạch quang sáng rực cả sơn động, rõ như ban ngày, hoàn toàn lấn át hồng quang và kim sắc!
Bạch quang mạnh mẽ làm toàn bộ chúng nhân trong động trong sát na đó, không kìm được phải nhắm chặt mắt.
Lúc bọn họ mở được mắt ra, chỉ thấy Hy Bình chạy như điên về phía trước, hoả vân sư hổ kim sắc trước mặt, huyết long trên đầu. Thân ảnh của Hy Bình tại lúc đó biến thành mơ hồ, chỉ thấy trắng loá, hoà với huyết long và hoả vân sư hổ.
Thân thể Hy Bình tựa như tan vào trong bạch quang. Huyết quang, kim quang lẫn lộn hoà trộn với nhau. Trong lúc long thú kêu gào, huyết long và kim sắc hoả vân sư hổ không ngừng lại đánh thẳng vào tường động.
Toàn bộ động đều bị rung chuyển, so với cơn địa chấn lúc nãy còn mãnh liệt hơn. Đá rơi rào rào, bắn tung toé khắp nơi, chúng nhân trong động không ít thì nhiều đều bị đánh trúng, may là không ai đến nỗi bị thương.
Tình cảnh đó kéo dài 1/4 giờ. Sau đó long ảnh thú hình biến mất, ánh sáng cũng tiêu thất. Sơn động bỗng im lìm như chết.
Chỉ có vài ánh sáng yếu ớt của đèn lồng, run rẩy chiếu.
Hy Bình một chút cũng không động nằm sấp dưới tường động. Tam nữ Thái Âm giáo đi đến bên cạnh hắn, chỉ thấy hắn toàn thân đều bị thương, từ trên xuống dưới như biến thành một huyết nhân, tóc cũng biến thành mầu hồng.
Họ lật hắn lại, thấy trán hắn cũng bị thương. Cứ nghĩ vừa rồi huyết long và kim sắc hoả vân sư hổ đâm đầu đánh mạnh như vậy. Đầu hắn sao tránh khỏi bị thương?
A Mật Y vội kiểm tra cơ thể của hắn, phát giác tuy toàn thân bị thương, nhưng mạch lý hoàn toàn bình ổn, hô hấp đều đặn… hắn vẫn chưa chết, chỉ là mệt quá ngất đi.
" Chết rồi à?" Quyền Hành khẩn trương hỏi.
Tam nữ Thái Âm giáo mắt đều nhoè lệ. A Mật Y cất giọng không chút hảo ý đáp:" Hắn chẳng phải là người đoản mệnh như thế."
Bọn Quyền Hành cũng bước tới gần. Phỉ Sa nói:" Tên này có phải là người không?"
" Ngươi mới không phải là con người!" Minh Ngọc mắng lại một câu.
" Xem ra đại ca nói không sai. Hắn ngoài việc háo sắc, còn lại chính thực là hảo nhân. Chưa bao giờ ta thấy một người liều mạng như vậy, toàn thân thụ thương, huyết nhục bắn tung toé!" Quyền Hành thở dài.
A Mật Y nói:" Hắn vốn vẫn là hảo nhân! Bọn các ngươi và Lạc Hùng mới là người xấu."
Quyền Hành đáp:" Ta đối với Lạc Hùng chẳng có điểm hứng thú nào."
A Mật Y xé từ y phục của mình ra một mảnh vải, nhẹ nhàng lau máu và đất bám trên người Hy Bình. Minh Ngọc và Lý Ngọc cũng xé vải trên y phục mình xuống …
" Thật may máu không còn chảy nữa, nếu không trong tình huống này chàng phải chết vì mất máu!" Nước mắt A Mật Y rơi xuống mặt Hy Bình. Mặt hắn chi chít vết thương, không biết sau này sẽ thành hình dạng gì?
A Mật Y lại xé một mảnh vải khác. Mộng Cơ cũng quỳ xuống bên cạnh Hy Bình, không nói gì xé ra một mảnh y phục, định lau người hắn.
A Mật Y đưa tay giữ chặt tay nàng ta mắng:" Đi đi, tất cả đều vì nữ nhân xấu xa ngươi, câu dẫn chàng tới đây. Muốn chuyện đó, sao cứ phải tới chỗ động này chờ chết? Chẳng nhẽ trên đời không còn chỗ nào có giường nữa sao?"
Nàng trong lúc giận dữ, ăn nói không hề giữ ý:" Cả một lũ người xấu xa, ai ai cũng muốn hại chàng, giống hệt như ngày xưa đã hại Khiếu Thiên. Kỳ thật Khiếu Thiên ngày đó giết rất nhiều người cũng là do bản thân bị bọn ngươi bắt ép. Hiện tại lại có một thanh niên giống như lão ngày xưa. Ta nói cho các người biết, các người mở mắt rồi xem. Chàng và bọn ta chết ở đây không tính, nếu như thoát được ra ngoài, bọn ngươi đã làm chàng phát điên. Ta nghĩ chàng so với huyết ma ngày xưa sẽ còn lợi hại hơn nhiều!"
" Lạc Hùng ngày đó đem Khiếu Thiên bức vào tuyệt cảnh. Ngày nay lại muốn đưa chàng vào tuỵêt cảnh. Nhưng Khiếu Thiên ngày đó bị cô lập. Chàng không giống ông ta. Bọn ngươi phải biết rõ một điểm cho ta, truyện xưa tuyệt đối không tái diễn lại. Kết cục cuối cùng nhất quyết sẽ phải viết ngược."
Quyền Hành nghe A Mật Y tự nói tự nghe như vậy bèn hỏi:" Ta muốn hỏi ngươi, ngươi là gì của hắn?"
A Mật Y lườm hắn một cái đáp:" Chuyện đó không liên quan đến ngươi."
Quyền Hành nói:" Ta cứ tưởng ngươi sẽ nói ngươi là nữ nhân của hắn cơ đấy, sắc lang này rốt cuộc cũng muốn chiếm hữu ngươi, đáng tiếc tuổi tác quá chênh lệch, ngươi có thể làm mẹ của hắn được!"
" Quyền Hành, ngươi không nghĩ là sẽ khai chiến trong động tối này chứ?" A Mật Y giận dữ.
Quyền Hành chuyển thân bước vào trong nói:" Xem bộ dạng ngươi như là đang chiếu cố cho nhân tình vậy! Tuổi tác đã lớn rồi mà khóc rống lên trước mặt bao nhiêu người, nhìn thật không thuận mắt. Ta chẳng bằng đi ngủ một giấc, sáng mai sẽ có người tới cứu."
A Mật Y nói:" Cứu ngươi? Ngươi bỏ vọng tưởng đó đi. Cái động này mất một tháng cũng không đào thông được. Bọn ngươi đợi đến lúc động thông thì đều chết hết cả rồi, còn sống đợi người đến cứu chắc?"
Quyền Hành đáp:" So với việc lãng phí khí lực có tốt hơn không?"
" Hừm, tiểu tử ngươi một điểm nam nhân cũng không có. Ngươi đi ngủ cho tốt đi. Ta nhìn ngươi thật không thuận mắt!" A Mật Y không thèm lý tới bọn Quyền Hành, tiếp tục lau huyết tích trên cơ thể Hy Bình.
Tam nữ lau sạch sẽ cho Hy Bình xong. Lý Ngọc hỏi:" Bọn ta đem chàng vào bên trong chứ?"
A Mật Y đáp:" Ta không muốn ở cùng một chỗ với chúng, chúng ta nghỉ tại chỗ này luôn, xem xem sớm mai thế nào."
Nói rồi nàng nằm xuống, ôm lấy Hy Bình. Đầu Hy Bình gối lên bộ ngực nhu nhuyễn của nàng…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook