Liệp Diễm Giang Hồ Mộng
Chương 180: Họa Chi Thâm Áo

Hy Bình bị Lạc U Nhân mang về U Liên Trai. Lạc U Nhân dùng chân mở cửa rồi xách cái thân hình kềng càng to lớn của hắn ném vào trong. Đau đớn, hắn la to: "Ai da! Lạc U Nhân, mẹ kiếp, nàng không thể cẩn thận một chút sao?"
Lạc U Nhân tiến tới nhìn, ngây người ra: cái giường của nàng vừa bị Hy Bình phá tan. Lúc nãy, hắn bị nàng ném đúng ngay vào giường của mình.
Nàng vô cùng nổi giận, nói: "Hoàng Hy Bình, sao đột nhiên ngươi làm sập giường của ta?"
Hy Bình oan ức nói: "Lạc U Nhân, chính là nàng, lão bà nương điên rồ, đã ném ta lên giường nàng như một tảng đá. Ta không tìm nàng tính sổ, nàng lại còn trách ta à?" Hắn ngồi dậy, đối mặt nhìn Lạc U Nhân. Máu trước ngực hắn đã ngừng chảy.
Lạc U Nhân tiến lên vài bước, một lần nữa lại chỉa kiếm vào ngực hắn nói: "Ta một kiếm đâm chết ngươi!"
Hy Bình cười nói: "Nàng tỉnh lại đi! Một kiếm nàng không đâm chết ta được. Nàng xem, vừa rồi nàng đã đâm ta một kiếm, ta vẫn không chết. Nếu nàng lại đâm ta một kiếm nữa, vậy là hai kiếm. Trừ phi nàng định chối bỏ điều này."
Lạc U Nhân lại ngẩn người ra. Nàng làm sao hiểu nổi cái lý luận thiên tài này? Nàng nói: "Tại sao ngươi lại làm như vậy?"
Hy Bình nói: "Cái gì như vậy? Nói rõ ràng hơn một chút đi."
Lạc U Nhân nói với giọng đầy vẻ tức giận: "Sao ngươi có thể bò qua bò lại như thế trước mặt rất nhiều người?"
Hy Bình nghe xong, trong đầu nộ hỏa bùng lên, nói: "Con mụ ngươi định giết lão tử, lão tử không được trốn sao?"
Lạc U Nhân tức giận nói: "Ta không nói không để ngươi trốn. Mà ngươi nói như vậy là trốn sao? Trước mặt thiên hạ võ lâm, bị một nữ nhân truy đuổi đến nổi bò cả ra đất?"
Hy Bình không nghĩ như vậy, nên nói: "Ta bò đi cũng rất nhanh. Muốn trốn đương nhiên phải sử dụng phương thức nhanh nhất. Ha ha." Tìm được câu trả lời này, thiên tài tỏ ra rất đắc ý.
Lạc U Nhân nhíu mày, hỏi: "Không phải ngươi nói rằng ngươi rất mạnh sao? Học chạy trốn từ hồi nào vậy?"
Hy Bình đứng bật dậy, giận dữ nói: "Nàng nghĩ ta như vậy sao? Nếu kẻ truy sát không phải là nữ nhân nàng, lão tử tuyệt không bao giờ chưa đánh đã chạy. Cái đó so với Hoa Tiểu Ba vừa đánh vừa chạy vẫn là mất mặt. Hoàng Hy Bình ta làm như vậy cũng chỉ vì nàng. Nàng còn muốn ta phải làm sao nữa?"
Lạc U Nhân ngẩng đầu, hai mắt chăm chú nhìn hắn. Thanh kiếm trong tay nàng tự nhiên hạ xuống, tựa xuống đất. Taynàng khẽ run lên, thanh kiếm rơi xuống sàn nhà bật lên một tiếng keng gọn lỏn.
Nàng nói: "Ta không muốn thấy bộ dạng hèn nhát đó của ngươi. Thà ngươi đứng trước mặt ta để ta đâm, không muốn thấy ngươi bò đi trốn trước mắt bấy nhiêu người."
Hy Bình kinh dị nhìn nàng: nữ nhân này bị làm sao đây, đột nhiên lại nói ra những lời nói thật lòng như vậy? Thiên tài Hoàng Hy Bình hắn sẽ phải đứng lại để nàng dùng kiếm đâm loạn sao?
Hắn nói: "Ý nàng là muốn ta giống những nữ nhân trong kỹ viện, nằm ra trước mặt nàng để nàng đâm một cái à? Tuy nhiên, nàng phải thấy là vũ khí của nàng không phải là cái thứ đó của nam nhân mà là một thanh kiếm sắc!"
Liền đó hắn nhận được sự hồi đáp của Lạc U Nhân - một chưởng không thương tiếc.
Nàng ta nói: "Ngươi thật đáng ghét!"
Hy Bình bản thân muốn nổi sùng lên nhưng nghe thấy câu nói này liền nguôi giận, vuốt ve mặt nàng nói: "Nếu nàng không giết ta, có thể ôn nhu một chút được không?"
Lạc U Nhân nói: "Nói! Tại sao trước mặt nhiều người lại làm điều nhục nhã như vậy?"
Lại cái chuyện cũ rích này nữa, ai!
Hy Bình nói: "Ta mất mặt, có liên can gì tới ngươi?" Có vậy mà cũng rối rít lên?!
Lạc U Nhân nghiêm trang đáp khẽ: "Đó là việc của ta!"
"Sao?"
"Sao ngươi nói ngươi chính là nam nhân đủ mạnh mẽ để chiếm hữu ta, giờ lại vô dụng như thế?"
Hi Binh cười nói: "Thì ra nàng sợ đi theo ta bị mất mặt à? Nàng muốn giữ thể diện cho ta sao?"
Lạc U Nhân im lặng không phản bác gì cả
Hi Binh lại nói: "Nàng không giết ta chứ?"
Lạc U Nhân cúi người xuống muốn nhặt thanh kiếm của nàng lên. Hy Bình liền cúi xuống nắm lấy hai tay nàng, kéo nàng vào lòng, nói: "Đã bỏ đi rồi thì không cần phải nhặt lại. Cái nàng cần phải tìm lại chính là ta đây chứ không phải thanh kiếm để giết ta. Chẳng thích thú gì khi rất nhiều lần bị nữ nhân vung kiếm đối đầu với ta, cũng chỉ vì ta đã đắc tội với quá nhiều nữ nhân. Ta chỉ còn cách trốn tránh vì có một số nữ nhân cứ muốn xách kiếm mà đâm vào tim ta, đúng vào tim ta! Rất khó để chống lại họ vì ta vẫn luôn thừa nhận trong lòng mình rằng họ là nữ nhân của ta."
Hắn cúi đầu xuống hôn nàng. Lạc U Nhân ngơ ngẩn ngước nhìn khuôn mặt tuấn mỹ như thiên thần của hắn, mê mê hoặc hoặc tiếp nhận nụ hôn của hắn. Người nàng đột nhiên khẽ run lên, nhớ lại rằng hắn đã từng nói sẽ không hôn nàng nữa, giờ lại tặng cho nàng một nụ hôn hàm chứa biết bao thâm tình. Nàng nghĩ: Tên tiểu sắc ma này quên mất lời thề của mình rồi sao?
Nhưng không hiểu tại sao, nàng không hề vì việc hắn không tuân thủ lời thề của mình mà không cao hứng, trái lại còn rất sung sướng. Tuy nàng không muốn thừa nhận sự thật đó nhưng sâu thẳm trong lòng nàng đã thổn thức với nụ hôn này… Vì hạnh phúc.
Vừa hôn xong, nàng liền hỏi: "Ngươi hôn ta ư?"
Hy Bình nói: "Ta nói những lời này, những lời chân thành của ta, đó không phải là lời nói giả vờ. Ta muốn nó trở thành là dối trá, thì dĩ nhiên là quá dễ dàng. Ta nhớ ta đã nói sẽ không bao giờ hôn nàng, ta rất hối hận. Ta nhận thấy trước kia ta đã nói dối."
Lạc U Nhân đáp: "Khi nào ngươi mới thật sự chân thực?"
Hi Binh đáp: "Đó là khi ta hôn nàng, ta thực sự rất chân thực."
Lạc U Nhân đột nhiên giận dữ nói: "Ta không thích ngươi!"
"Ta biết. Nếu không nàng đã không cầm kiếm đâm ta."
"Ngươi…" Lạc U Nhân nói đến đó thì im lặng.
Hy Bình ôm lấy cái thân thể đang run lên nhè nhẹ của nàng. Quay đầu nhìn lại căn phòng, đột nhiên hắn nhìn thấy trên bàn đang có một bức họa rất lớn, dường như vẫn còn đang vẽ cái gì đó. Hắn buông nàng ta ra, bước đến xem thử, đột nhiên giật mình: thì ra bức tranh vẽ hắn à?
Hắn nhìn hình mình trên mặt bàn, rồi lại quay đầu nhìn bức tranh trên tường. Đột nhiên hắn phát giác hai người trong hai bức họa không ngờ lại trông tương tự như nhau.
Ngoại trừ diện mạo tuấn tú của hắn trong bức họa và ánh mắt đầy vẻ nhu tình - gợi hắn nhớ đến ánh mắt mà Mộng Tình đã nhìn hắn - là những thứ không giống với người thanh niên ở trên tường, còn lại khuôn mặt và thân hình đều rất giống với hắn. Hai bức họa đều mang đến cho hắn cùng một cảm giác, có điều những cái tương tự vẫn chỉ là tương tự mà thôi.
Hắn trầm ngâm suy nghĩ.
Lạc U Nhân nhẹ nhàng bước tới, cuộn bức họa lại. Hy Bình giữ tay nàng lại, chăm chú nhìn nàng hỏi: "Ta rất giống hắn phải không?"
Lạc U Nhân gật gật đầu, nhỏ giọng đáp: "Phải."
Hy Bình lại hỏi: "Vậy sao lại vẽ ta?"
Lạc U Nhân chăm chú nhìn Hy Bình, hai mắt lộ vẻ thống khổ.
Hy Bình thở dài một cái nói: "Nàng vẫn còn yêu hắn. Nàng chẳng thể quên được hắn nên vẽ hình ta để tưởng nhớ đến hắn, coi ta là thế thân của hắn. Có phải không?"
Lạc U Nhân không đáp. Hai mắt đã đong đầy nước mắt.
"Ta đã làm một việc sai lầm. Chẳng nên dùng sức mạnh để chiếm hữu nàng. Nàng không giống như Hoa Lôi."
Hy Bình bỏ tay nàng ta ra. Nàng ta cũng không cuộn bức hoạ lại nữa, nghi hoặc hỏi: "Ngươi đã sai ư?"
Hy Bình nói: "Nói cho ta biết, hắn cũng yêu nàng như thế chứ?"
Lạc U Nhân đột nhiên đau khổ nói: "Ta không biết, ta không biết…"
Hy Bình lại ôm lấy thân thể đang run lên bần bật của nàng. Một lúc sau, sau khi nàng dần trở nên bình tĩnh lại trong vòng tay mạnh mẽ của hắn, hắn hỏi: "Hắn tên là Huyết Ma phải không?"
Thân thể Lạc U Nhân lại run lên.
Hy Bình nhẹ nhàng nói: "Nếu như hắn yêu nàng mà nàng cũng yêu hắn, vậy nàng hãy hủy hài tử trong bụng đi. Ta thề sẽ đưa hắn trở về trước mặt nàng, để nàng có thể sinh cho hắn một hài tử, để hài tử của nàng có thể mang họ Lâm."
Hắn buông nàng ra. Đột nhiên nàng không còn sức lực để đứng nổi, ngã ngồi xuống đất. Hai mắt vô hồn nhìn xuống mặt đất, những giọt nước mắt bắt đầu rơi xuống.
Hy Bình muốn cúi người đỡ nàng dậy nhưng lại thôi. Hắn đứng thẳng lên, nhìn lại bức họa trên bàn một lúc lâu. Đột nhiên hai tay chụp lấy bức họa, xé tan thành những mảnh vụn rơi tung tóe dưới đất.
Chính vào lúc này, Lạc U Nhân bật lên khóc nức nở.
Hy Bình đứng lặng một lúc rồi nói: "Không cần biết sau này nàng có vẽ ta trên giấy hay trong tim, với ta giờ đã không ý nghĩa gì nữa. Khi ta đã muốn nữ nhân nào thì trong lòng ta luôn rất bình thản. Nhưng ta lại không sao bình thản được khi đối mặt với nàng. Có lẽ nàng sẽ không hiểu. Tuy nhiên, vì nàng đã không cần đến tình yêu của ta nên cũng không cần phải nói nhiều với nàng. Ta đã sai khi hủy đi sự thuần khiết của nàng, ta sẽ đền bù cho nàng!"
Lạc U Nhân khóc lớn nói: "Ngươi làm sao đền bù cho ta đây?"
Hy Bình đáp: "Ta sẽ đưa hắn về bên nàng."
"Không, ta không muốn hắn quay lại. Ta đã chẳng còn là U Nhân như trước nữa. Ta có lỗi với hắn."
Hy Bình lạnh nhạt nói: "Hắn sẽ phải tha thứ và tiếp nhận nàng. Dù gì thì hắn cũng có lỗi với ta, cũng như có lỗi với một nữ nhân rất gần gũi với ta."
"Ngươi à?" Lạc U Nhân ngẩng đầu nhìn Hy Bình. Nước mắt đã chảy dài trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng, giống như hai hạt trân châu đang rơi xuống.
Hy Bình nói: "Nói đi! Có điều gì cứ nói đi. Sau này chẳng còn cơ hội đâu, Lần này ta rời nơi đây, chẳng biết bao giờ sẽ xuất hiện lại trước mặt nàng."
"Sao hắn lại có lỗi với ngươi?" Lạc U Nhân hỏi.
Hy Bình thở dài nói: "Sau này nàng sẽ biết. Có rất nhiều việc nếu chẳng phải đến lúc cuối cùng thì chẳng thể minh bạch được."
Lạc U Nhân đột nhiên hỏi: "Nếu ta không phá bỏ hài tử thì sao?"
Hy Bình nói: "Nếu nàng giữ lại đứa con của ta, hắn vĩnh viễn sẽ không thể tiếp nhận nàng. Nàng sẽ vĩnh viễn không bao giờ làm vợ hắn được. Chuyện này ta có thể khẳng định được. Nếu nàng muốn làm vợ hắn, chớ bao giờ để đứa trẻ trong bụng nàng hình thành. Chẳng phải nàng đã nói rằng sẽ phá bỏ hài tử mà ta đã cho nàng sao? Đã đến lúc nàng biến lời thề của mình thành sự thật rồi!"
"Ta chưa hề nói vậy." Lạc U Nhân một mực phủ nhận.
"Đã nói rồi, không nói thêm nữa. Nói chung là ta sai. Điều đó thì nàng không thể nào phủ nhận chứ?"
Lạc U Nhân lại im lặng.
Nàng im lặng có nghĩa là công nhận những gì Hy Bình nói là đúng.
Hy Bình nói: "Người nàng đợi là hắn chứ không phải ta. Ngay từ lúc đầu ta đã đến không đúng nơi. Ta phải đi đây. Mong rằng lần sau trở lại, ta có thể mang hắn đến đây. Kỳ thật cũng không phải chỉ mình nàng muốn gặp hắn, rất nhiều người cũng muốn gặp hắn. Ở cái thế giới này có không ít người không quên được hắn." Nói xong hắn ra khỏi phòng rồi rời khỏi U liên trai.
Lạc U Nhân cứ đứng nhìn mãi ra phía ngoài cửa. Mãi đến khi nước mắt thấm ướt hết vạt áo trước ngực, nàng mới đờ đẫn, thẩn thờ tiến đến trước giường, lao mình xuống giường nức nở. Sau đó rút từ dưới gối ra một mảnh vải đã từng bị Hy Bình xé rách - trên đó còn vết máu trinh tiết của nàng.
Nàng run rẩy cầm mảnh vải dính máu rồi ôm nó vào lòng, thì thầm với chính mình: "Người ta đang đợi là ai? Người ta chờ đợi thật ra là ai? Là ai…?"
Một nam nhân đã từng nói với nàng: "U Nhân, ngày mai ta sẽ trở lại để gặp nàng."
Một nam nhân khác vừa mới đây nói: "Ta sẽ đền bù cho nàng."
Người cũ thì chưa quay lại để gặp nàng dù không ít ngày mai đã đi qua. Mái tóc đen của nàng đã trở nên bạc trắng mà người ấy vẫn chưa quay trở lại. Làm sao người kia đền bù đây?
Vừa mới nghĩ đến việc Hy Bình đã nói sẽ đền bù, trái tim nàng lại nhói đau. Nàng đưa tấm vải dính máu lên miệng mà cắn, mà xé…

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương