Liên Tình
-
Chương 27
CHƯƠNG 27
Nghiêm Dục Phong ngẩng mặt lên, mặc cho Lăng Ngữ Hàn vẫn đang băng bó vết thương trên cánh tay mình, y thản nhiên nói: “Phong Minh, ngươi. . . . Hồi kinh một chuyến.”
Trong trướng, ngoại trừ Nghiêm Dục Phong, hai người còn lại đều nhíu mày lộ ra vẻ nghi hoặc.
Phong Minh khó hiểu hỏi: “Vương gia?”
Hiện tại quân tình khẩn cấp, cho dù quân ta đã nắm chắc phần thắng, nhưng vẫn là cần thiết phải đề phòng Hồi Hột tộc mai phục, dù sao thủ lĩnh loạn tộc đến nay vẫn chưa lộ diện, sao bây giờ Vương gia lại phái hắn hồi kinh?
“Dục Phong ngươi điên ư? Lúc nguy cấp này ngươi còn phái Phong Minh hồi kinh làm gì?” Lăng Ngữ Hàn ngạc nhiên hỏi.
Nghiêm Dục Phong liếc nhìn hai người một cái, khép mắt, “Ta lo cho Trần Nhi.”
Ban ngày lúc đang cùng quân địch giằng co, không hiểu sao tim lại đập nhanh một hồi, khiến y đình chỉ hoạt động, thiếu chút nữa bị loạn tiễn của đối phương bắn trúng, nếu không phải Phong Minh khi ấy dùng kiếm đỡ mẫy tiễn kia, y cũng không chắc là chỉ bị thương đơn giản ở tay như thế này.
Lăng Ngữ Hàn nói: “Đây là nguyên nhân khiến ngươi bị thương hôm nay?”
Nghiêm Dục Phong không trả lời, hôm nay tim đập thật nhanh, làm y cả ngày bất an không yên, như dự cảm sắp có chuyện xảy ra, mà nhất định là xảy ra với Trần Nhi. . . . Sợ rằng bọn tiểu nhân tác quái!
“Vương gia. . . . Ngài phái thuộc hạ hồi kinh lúc này. . . . E rằng không ổn. . . . Nếu quân địch bất ngờ phản công. . . .” Phong Minh do dự ngập ngừng nói.
Nghiêm Dục Phong trừng mắt lạnh lùng, “Ngươi không tuân theo mệnh lệnh của ta?”
“Bẩm, thuộc hạ không dám. . . . . .” Phong Minh cúi đầu nhận tội, nhưng trong lòng lại lo lắng việc hôm nay sẽ xảy ra lần nữa.
“Ngươi cấp tốc hồi kinh thăm Trần Nhi, có việc liền nhanh chóng cấp báo.” Nghiêm Dục Phong dặn dò.
“. . . . Dạ, Vương gia! Thuộc hạ bây giờ hồi kinh, thỉnh Vương gia bảo trọng!” Phong Minh lĩnh mệnh rời đi.
“Phong Minh!” Nghiêm Dục Phong thoáng ngăn hắn lại.
Phong Minh quay đầu hỏi: “Vương gia còn có gì căn dặn?”
“Ngươi nên biết. . . . nếu dám giấu diếm ta, sẽ có kết cục gì!” Nghiêm Dục Phong dừng một chút, ánh mắt lạnh lùng nghiêm khắc trừng Phong Minh, cất tiếng lạnh lẽo dứt khoát.
Y hiểu rõ tính tình của Phong Minh, nếu Trần Nhi thật sự đã xảy ra chuyện, có lẽ Phong Minh sẽ không nói ra sự thật, vì sợ ảnh hưởng quân tình.
Phong Minh nhất thời sửng sốt, vẻ mặt không được tự nhiên trả lời: “Vâng . . . Vương gia.”
Đợi Phong Minh rời đi, Lăng Ngữ Hàn liên tiếp hỏi: “Vì việc này mà ngươi để Phong Minh trong lúc nguy cấp trở về? Tiểu Trần Nhi đang hảo hảo đợi trong vương phủ thì có việc gì chứ? Hơn nữa không phải trước khi ngươi rời đi đã có sắp xếp sao? Bây giờ ngươi còn lo lắng gì nữa?”
Nghiêm Dục Phong mím môi, nhíu chặt mày, “Không biết, lòng ta rất bất an.”
Y không thích loại cảm giác hoảng loạn này, tựa như sắp có chuyện phát sinh, hơn nữa y có dự cảm, nếu không để ý đến chuyện này, y chắc chắn hối hận cả đời!
“Ngươi yên tâm đi! Tiểu Trần Nhi sẽ không có việc gì đâu, nhất định là ngươi quá đa nghi thôi!” Lăng Ngữ Hàn thấy Nghiêm Dục Phong vốn là lo lắng qúa mức nên mới bất an như thế.
Nghiêm Dục Phong trừng mắt liếc Lăng Ngữ Hàn một cái, trầm mặc không nói, y chưa bao giờ từng trải qua cảm giác này, ngay cả khi năm đó bị xét nhà diệt tộc, chứng kiến cha mẹ chết trước mặt mình, lòng y cũng chưa từng rối loạn.
Lăng Ngữ Hàn nhìn chằm chằm Nghiêm Dục Phong, lắc đầu, chân thành nói: “Xem chừng. . . . Ngươi đối với tiểu Trần Nhi thật sự tình cảm sâu nặng! Bất quá a ~ cho dù ngươi có lo cho hắn thế nào, vẫn nên lấy đại cục làm trọng, đừng vì việc này mà lo lắng như trẻ con, ngươi nên biết. . . . Tiểu Trần Nhi. . . . Còn đang chờ ngươi trở về, hắn dù sao cũng chỉ có một người để nương tựa là ngươi!”
Nghiêm Dục Phong cười nhẹ, trầm giọng, nói: “Ta biết.”
Ngày kế, tinh thần Nghiêm Dục Phong vô cùng phấn chấn, đối mặt với đại quân đối phương vẫn trấn định như bình thường, chỉ huy mọi việc, ánh mắt sắc bén của y nhìn đám man tộc kia, cười lạnh một tiếng, trực tiếp dẫn đại quân tiến đánh , khiến địch quân tan tác tả tơi, báo thù vết thương trên cánh tay y ngày hôm qua!
Liên tiếp mấy ngày sau, quân đội của Nghiêm Dục Phong đều thắng trận thu binh, mà mật thám lúc trước phái đi đã dò la được chỗ ẩn náu của thủ lĩnh quân địch, Nghiêm Dục Phong vẫn không vội tấn công, ngược lại giống như là muốn chơi trò mèo vờn chuột, chậm rãi đùa bỡn con mồi.
Một lần đem toàn bộ địch nhân tiêu diệt hết sạch thì sẽ không thú vị, đó không phải tác phong từ trước đến nay của Nghiêm Dục Phong, y thích nhìn thấy con mồi giống như thú vật bị bao vây mà sợ hãi, hoảng loạn, bất an, thậm chí là phẫn nộ mà phản kháng ngược trở lại, như vậy xuất binh mới có hứng thú!
Y nắm giữ toàn cục, thần thái thản nhiên nhắm một mắt mở một mắt, nhìn quân địch dùng hết tất cả sách lược, mưu kế như thú bị bủa vây.
Mãi đến một tháng sau, Nghiêm Dục Phong đột nhiên giận dữ nhìn tờ giấy Phong Minh dùng bồ câu đưa tin đến, y đánh xuống một chưởng, án trác (bàn dài) phía trước tức thì gãy ra thành hai nửa, Lăng Ngữ Hàn nghe được tiếng động lớn, vội vàng ló người tiến vào.
“Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì ?” Lăng Ngữ Hàn nhìn hiện trường tan hoang, khó hiểu hỏi.
Nghiêm Dục Phong nắm chặt tờ giấy, móng tay cắm vào thịt cũng hoàn toàn không có cảm giác, y nghiến răng nói: “Trần Nhi mất tích !”
Lăng Ngữ Hàn kinh hãi, “Sao lại như thế?”
Nghiêm Dục Phong đem tờ giấy trên tay ném tới phía Lăng Ngữ Hàn, khuôn mặt tuấn tú lạnh lẽo không nói được một lời.
Theo giấy Phong Minh viết, hạ nhân trong phủ hồi báo nói Trần Nhi mang theo nhi tử của y một tháng trước lén lút chạy khỏi vương phủ, thậm chí còn trộm không ít ngân lượng!
“Chuyện này có điểm kỳ hoặc! Tiểu Trần Nhi không có khả năng làm ra loại sự tình này!” Lăng Ngữ Hàn sắc mặt ngiêm túc nói.
Nghiêm Dục Phong đương nhiên biết việc này không đơn giản, y giận không nén được, một đám hạ nhân chết tiệt mưu toan lừa dối! Chết tiệt! Lúc trước tim đập nhanh quả nhiên là có chuyện, tiểu đông tây kia thật sự đã gặp điều chẳng lành, mà ngay cả nhi tử của mình cũng đi theo không thấy bóng dáng, đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? !
Thật sự không nên để tiểu đông tây một mình ở lại nơi đó! Nghiêm Dục Phong tuy là mặt không chút thay đổi, nhưng trong lòng giận dữ và hối hận cùng đan xen, tiểu đông tây mang theo nhi tử lưu lạc đầu đường, nhất định thân không có chút tiền phòng thân, không biết phải chịu bao nhiêu ủy khuất!
Lăng Ngữ Hàn nhìn thần sắc Nghiêm Dục Phong không tốt, vội an ủi nói: “Ngươi trước đừng tức giận, đã có Phong Minh ở đó điều tra rõ chân tướng mọi việc, tin rằng không bao lâu sẽ có tin tức của tiểu Trần Nhi, ngươi trước hết cần bình tĩnh a! Đừng để trận tuyến rối loạn!”
Lăng Ngữ Hàn lo lắng suy ngẫm, nhìn thần sắc kia. . . . Sợ là phải đại khai sát giới . . . . Ai. . . . Thật sự là nghiệp chướng. . . . . .
Quả nhiên, Nghiêm Dục Phong hoàn toàn không nghe những lời vừa nói của Lăng Ngữ Hàn, càng nghĩ càng phiền lòng, y đã không còn kiên nhẫn ở chỗ phiền phức này nữa! Khoác thêm chiến bào khôi giáp, đẩy Lăng Ngữ Hàn đang muốn ngăn cản, nửa đêm tập hợp năm nghìn tinh binh trong tay, tập kích quân đội Hồi Hột tộc, sát ý đỏ mắt, tự mình dẫn quân đi đầu, đem một đám địch nhân đánh bại, mà cũng trong đêm đó năm nghìn tinh binh cũng đem địch quân giết không còn một mảnh giáp.
Thế nhưng địch quân lại phái thêm càng lúc càng nhiều quân đội, mưu tính sử dụng chiến thuật biển người để kéo dài thời gian, Nghiêm Dục Phong vẫn cười lạnh, y thị huyết (vẻ ham thích máu) thỏa mãn chém giết quân địch, tuyệt không hạ thủ lưu tình, càng không tính toán lưu lại người sống. Mấy tháng qua, trên chiến trường từ lâu đã sinh linh lầm than, máu chảy thành sông. (edit by Meo béo múp míp mũm mĩm) (http://quymonquan.wordpress.com/m%E1%BB%A5c-l%E1%BB%A5c-dam-m%E1%BB%B9-hoan/lien-tinh/” t “_blank)
Cuối cùng chỉ còn lại có thủ lĩnh đối phương cùng một ít tàn binh bại tướng trốn trong một thành lũy bằng những tảng đá to vững chắc ngoan cố chống cự, Nghiêm Dục Phong lưu lại đại quân, một mình đơn độc tiến sát vòng vây, không quá hai canh giờ đã đem quân địch tiêu diệt, mang thủ lĩnh địch quân dẫn ra, quân đội Thiên triều toàn thắng!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook