Liên Minh Phe Thất Tình
Chương 1: Thời kỳ hạt giống

Ngày X tháng X. Trời nắng.

Hôm nay, trên đường đi phỏng vấn, mình đòi tiền bồi thường của một tên dê cụ háo sắc trên xe bus thành công!!!

Sau đó bị một tên đi đường nhìn ngó kinh luôn... mình chắc gã ta là đầu gấu xã hội đen.

Rồi sau đó trước mặt gã ta, mi giả của mình bị bong ra không ngại ngần…

Cuối cùng, thực ra thì, gã ta là giám đốc điều hành kiêm tổng giám đốc công ty mình phỏng vấn...

Mình không muốn nói gì nữa, ừm… T_T

Nhan Miêu ra khỏi ga tàu điện ngầm, bắn thẳng tới bến xe bus, sau một loạt những động tác đẩy xô chèn ép chen lách có độ khó cao, cuối cùng cũng thành công leo lên xe bus đổi chuyến một cách may mắn.

Tới lúc này, tất cả đều rất thuận lợi. Cô qua hết hàng loạt bài thi viết, lọt vào vòng phỏng vấn chót, cách vị trí mọi người tranh giành vỡ đầu chảy máu càng lúc càng gần, chỉ còn mấy bến nữa mà thôi.

Thế nhưng dù vào ngày quan trọng như thế này, Nhan Miêu vẫn tiếc không muốn bỏ tiền đi taxi.

Hơn nữa, để tránh làm mòn đôi giày mới, cô còn đi một đôi giày thể thao cũ kèm với áo sơ mi bó sát và váy công sở cạp cao, đôi giày cao gót quý giá vạn phần mua cho buổi phỏng vấn thì nhét vào trong túi.

Trong xe chật chội không thể tả, suốt đường đi Nhan Miêu bị chèn ép tới nỗi chỉ hận mình không thể chỉ có một chân.

Khi chỉ còn một bến nữa là xuống, hành khách lên lên xuống xuống, mọi người đều di chuyển khó khăn, cố gắng nhường chỗ để người khác lách qua mình, cô cũng có cảm giác bị vật lạ ép lên lưng.

Lúc đầu Nhan Miêu đang mơ màng gà gật, bị ép một cái thì từ từ tỉnh táo lại, đắn đo phân biệt kỹ càng xem động tác giống như vuốt ve của bàn tay sau lưng cô là vô tình hay có tà ý.

Khi cái tay kia bóp mạnh vào mông cô một cách táo tợn hơn, Nhan Miêu phản ứng thật nhanh, lật tay giữ lại cổ tay gã, quay người trừng mắt nhìn chủ nhân cổ tay ấy.

Tuy đối phương có bộ dạng dân công sở áo quần bảnh bao, nhưng trông không mảnh khảnh thư sinh mà lại rất cơ bắp, bị cô bắt ngay tại trận, nhất thời có chút bất ngờ, không tránh khỏi ngạc nhiên nhưng vẫn miễn cưỡng giữ bình tĩnh nói: "Cô này, cô có việc gì thế?".

Xe bus vừa tới bến, Nhan Miêu cũng không tranh cãi ầm ĩ, chỉ cầm cổ tay của gã ta, lôi xuống xe không để đối phương chống cự. Rồi xòe tay ra, chìa tới trước mặt gã một cách oai vệ hùng hồn: "Năm trăm tệ".

Gã kia ngớ ra: "Cô nói gì?".

Nhan Miêu nghiêm túc đáp: "Anh tưởng anh có thể lợi dụng xe bus đông người thì muốn sờ là sờ à? Làm chuyện xấu không phải nộp tiền phạt chắc?".

Gã này thấy cô tay chân mảnh khảnh, trông như con búp bê sứ động cái là vỡ, yếu ớt dễ bắt nạt, vốn không thừa nhận mình sai, vênh mặt lên nói: "Con điên, mày nói lung tung gì đấy!".

Nhan Miêu tức lắm: "Anh làm gì thì tự biết. Váy này của tôi là loại năm mươi tệ mua ở chợ đêm, rất dễ phai màu, anh xem trên tay mình dính cái gì hả? Đó là chứng cứ .

“…”

"Nếu không muốn tới đồn cảnh sát thì giải quyết luôn đi, đưa tiền đây".

Phụ nữ càng liễu yếu đào tơ, lúc đụng phải kẻ xấu càng phải tỏ ra khí thế, tàn nhẫn, ngang ngược hơn đối phương, mới có thể đòi lại công bằng cho mình được.

Quả nhiên lời vừa nói ra, đối phương liền mất sạch khí thế trận tuyến rối loạn, mắt đảo láo liên, nói lấp liếm: "Nhưng tôi, tôi không mang tiền".

Nhan Miêu càng tức, làm kẻ háo sắc đã không có tiền đồ, làm một kẻ háo sắc thích nói dối thì càng bó tay hơn: "Được thôi anh muốn tự trả tiền hay muốn tôi tới công ty anh, tìm sếp anh đòi bồi thường?".

Gã này không lằng nhằng nữa, lập tức rút ví, móc hết tiền xu tiền giấy trong ví ra.

Tiền mặt chỉ có ba trăm bảy mươi tám tệ năm hào, sau khi đếm Nhan Miêu lấy số chẵn, nhân đạo chừa lại cho gã tám tệ năm hào đi xe bus, tiếp đến còn trách mắng giáo huấn gã ta một bài tràng giang đại hải.

Đối phương phải hứng chịu đả kích liên hoàn như thế, từ lúc trả tiền đã mất hết ý chí chiến đấu, đành nghe hết bài diễn thuyết đạo đức nhân sinh của Nhan Miêu không chút kháng cự rồi cúi đầu não nề đi mất.

Nhan Miêu cẩn thận đếm lại tiền lần nữa, cất kĩ mớ tiền bồi thường đi rồi rút di động ra xem giờ.

Tòa nhà của tập đoàn Tạ Thị cô tới phỏng vấn đã nằm trong tầm nhìn, thời gian vẫn còn rất sớm. Hôm nay thực sự quá thuận lợi rồi. ^_^

Lúc ngẩng đầu lên, Nhan Miêu cảm thấy hình như quanh đây có người đang nhìn cô.

Cô tìm hồi lâu mói phát hiện đúng là có chàng trai đang mỉm cười với mình.

Mặt mũi anh ta lạ hoắc, tuổi còn rất trẻ.

Tuy mặc vest đi giày da, đeo hoa tai bằng kim cưong, nụ cưòi treo trên mặt, nhưng có cảm giác gian tà đặc biệt; làn da khá trắng, thế nên màu da lộ ra dưói lớp cổ áo sơ mi trắng tinh không hề chối mắt, mà lại có vẻ ngả ngớn, không đàng hoàng. = =

... Nếu, nếu ban nãy gặp phải loại người này, thì cô không đối phó nổi, chắc đành phải mời ông anh trai làm cảnh sát của cô xuất trận thôi.

"Cô ơi".

Nhan Miêu không khỏi cảnh giác: "Cái, cái gì?".

Chẳng lẽ thấy cô đếm tiền, cũng muốn tới xin đểu một phần?

Dựa, dựa vào cái gì hả? Anh ta có bị cô sờ đâu.

"Chỗ này của cô". Anh chàng chỉ chỉ vào mắt mình.

Nhan Miêu càng ôm túi chặt hơn: "Hả?".

Anh ta cười nói: "Lông mi của cô, bong ra rồi".

“….”

Thư Cán bảo với cô, đi phỏng vấn ít nhiều gì cũng cần trang điểm, nâng cao ấn tượng một chút. Nhưng cô tiết kiệm quen rồi, không nỡ bỏ tiền ra mua bộ mascara và bộ bảo vệ lông mi dùng kèm hàng hiệu mà Thư Cán đề cử. Lúc cần chỉ tùy tiện đánh ít phấn nền mua lúc giảm giá, coi như trang điểm được phân nửa rồi. Nửa còn lại thì tùy tiện gắn cặp mi giả giá hai tệ hồi trước mang về từ một cửa hàng nhỏ.

Không ngờ trong ngày quan trọng cỡ này, cô lại có may mắn gặp chuyện "bong mi" chứ. Sớm biết keo dán mi rẻ tiền không dính chắc, cô đã lấy keo 502 công nghiệp dán vào rồi.

Nhan Miêu lấy một tay che mặt, dò dẫm mò mẫm tới tòa nhà Tạ Thị, lén lén lút lút chui tọt vào nhà vệ sinh tầng một, cuối cùng mới có thể bỏ tay xuống, nhìn mình một cách thảm hại trong gương.

Đúng là cả hai bên mi giả đều bong ra rồi, nhìn cô chẳng khác gì Lục Tiểu Phụng(1) có bốn lông mày. = =

Còn là Lục Tiểu Phụng đi giày thể thao mặc váy công sở.

Ầy, cô đâu biết lũ dê xồm trên xe bus năm nay còn sờ cả Lục Tiểu Phụng nữa = =

Nhan Miêu xấu hổ tới nỗi mặt đỏ bừng, ra sức trấn tĩnh, tự an ủi mình, với người kia dù sao cũng chỉ là bèo nước gặp nhau, cả đời chắc chỉ gặp có lần này, dù lần sau có tình cờ đụng mặt trên phố lớn, người ta cũng không nhớ cô là ai đâu. Cho nên mất mặt thì cũng mất rồi.

Chỉ cần kiếm lại cái mặt trước buổi phỏng vấn, thế là được. = =

Ra khỏi nhà vệ sinh, Nhan Miêu đi thang máy tới bộ phận nhân sự ở tầng năm, im lặng ngồi ngẩn ngơ trên chiếc ghế dài ngoài phòng họp.

Vốn dĩ trong thời gian chờ đợi nên ôn lại tài liệu đã chuẩn bị sẵn thật kĩ càng, kết quả là trong đầu chỉ có câu nói "Lông mi của cô, bong ra rồi" chạy qua như đèn kéo quân. = =

Nhan Miêu "oa" một tiếng chôn mặt vào lòng bàn tay, rốt cuộc cô phải làm sao mới có thể xua đi bóng ma ấy, đối diện với cuộc đời mình đây.

"Cô Nhan Miêu".

Nhan Miêu vội vàng ngẩng đầu lên: "A, có tôi".

Người phụ nữ trung niên đứng ở cửa phòng mỉm cười nói: "Cô là người tiếp theo".

Nhan Miêu lập tức đứng dậy, vuốt phẳng nếp nhăn vô hình trên váy, hít thở sâu hai lần rồi mói trịnh trọng đẩy cánh, cửa phòng họp ra.

Từ giờ phút này bắt đầu tiến quân vào cuộc sống làm việc mới, quên chuyện lông mi giả đi!!!

Sáu vị giám khảo ngồi thành một hàng ngang trong phòng, trận thế rất dọa người.

Mà chuyện càng dọa người hơn là, ngưòi mới gặp trên đường, anh chàng cô rất nghi ngờ là phần tử xã hội đen, lúc này cũng ngồi trong phòng họp một cách quang minh chính đại. Ngay cả vẻ mặt như cười như không cũng không thay đổi, cứ ngồi dựa lưng vào ghế như thế, uể oải nhìn cô.

Nhan Miêu lập tức đưa tay lên dụi dụi mắt, nhưng người đó nhìn thế nào cũng là thực, không phải ảo giác sinh ra khi thiếu ngủ.

Bốn mắt nhìn nhau, thậm chí ngưòi đó còn như mỉm cười với cô.

“…” Giống... ngưòi sống... thật đấy...

Hay là, biết đâu, người này chỉ là rảnh rỗi không có việc gì tới góp vui thôi, bộ dạng anh ta như thế, nhìn thế nào cũng không thấy giống người làm kinh doanh hợp pháp, có lẽ chỉ là đúng lúc đi qua, hoặc thậm chí là tới thu tiền bảo kê... nhỉ.

Nhan Miêu khó khăn lắm mới nặn ra nụ cười vô cùng sợ hãi trên gương mặt cứng nhắc, nghe chủ khảo giới thiệu từng giám khảo, rồi lại nghe ngưòi ta nói rõ ràng: "Đây là giám đốc điều hành kiêm tổng giám đốc công ty, anh Tạ Tử Tu".

Anh ta đáp lời rồi nhướn mày cười vói cô một cái.

Một pho tượng đá tên "Nhan Miêu" từ từ nứt ra ngay lập tức.

-----

Tới khi kết thúc phỏng vấn, tiếp tục cố gắng trấn tĩnh trở về nhà, đêm ấy Nhan Miêu mơ thấy ác mộng.

Trong mơ Tạ Tử Tu cười với cô, nói: "Cô này, mặt cô bong ra rồi".

Lúc tỉnh. dậy Nhan Miêu không khỏi soi gương dùng sức kéo mạnh mặt mình, chắc chắn không có khả năng bị bong ra như trong mơ mới thở phào, trở lại thế giới hiện thực.

Nhan Miêu còn chưa kịp rửa mặt, đã nghe thấy chuông cửa reo ầm ĩ. Cô tới gần cửa, cẩn thận quan sát bên ngoài qua lỗ mắt mèo.

Ông anh Nhan Tử Thanh làm cảnh sát của cô nói, không được tùy tiện mở cửa cho người lạ, đặc biệt là đàn ông lạ, vì thế giới bên ngoài rất nguy hiểm.

Nhưng...

Nếu người đứng bên ngoài, là sếp tương lai hôm qua phỏng vấn cô thì sao?

Nhan Miêu lơ mơ mờ mịt, đành mở cửa ra: "Anh, anh Tạ... Anh Tạ thân chinh ghé qua, khiến tệ xá cũng được vẻ vang.

Tạ Tử Tu cũng không hề khách sáo, tự nhiên vào nhà rồi tự nhiên ngồi xuống chiếc ghế cạnh bàn.

Nhan Miêu cũng đành ngồi theo, buộc mái tóc còn rối bù ra sau, ngây ra như phỗng nhìn người đàn ông cao to ngồi cạnh bàn.

"Xin, xin hỏi, phỏng vấn xảy ra chuyện gì sao ạ?".

Lẽ nào thông báo kết quả phỏng vấn còn cần sếp tổng đại nhân đích thân tới nhà?

Có cần khách sáo thế không chứ.

Tạ Tử Tu mỉm cười: "Tôi tới không phải nói việc công".

“…”

Vậy thì nói việc riêng rồi?

Cô không quen biết anh ta, có việc riêng gì mà nói đây.

Trước khi nói tiếp, Tạ Tử Tu đưa mắt quét qua căn phòng một lượt. Hiển nhiên căn nhà trọ cũ và cô chủ mặc áo ngủ kẻ caro chưa rửa mặt này đều không hợp với anh ta.

Rồi anh nhẹ nhàng rút một tấm chi phiếu từ trong túi áo, đặt lên trên bàn, đè hai ngón tay lên chậm rãi đẩy về phía cô.

"Nhận lấy cái này. Đã đủ làm phí chia tay rồi chứ?".

Nhan Miêu cầm lấy, nhìn kĩ một lượt, đôi mắt ngái ngủ vốn đang kèm nhèm lập tức mở tròn lên. Con số trên tấm chi phiếu thực sự khiến người ta không thể rời mắt, đúng là ra tay không phải là có thành ý bình thường!

Xé nát nó rồi hét lên giận dữ "Đừng mang tiền ra sỉ nhục tôi".

Đây chắc là xem nhiều phim truyền hình quá nên đầu óc không tỉnh táo rồi.

Có số tiền chia tay như thế này, muốn Nhan Miêu đoạn tuyệt quan hệ vói bất cứ gã đàn ông nào trên thế giới, cô cũng sẽ gật đầu như giã tỏi ngay lập tức.

Nhưng vấn đề là...

Cô có qua lại với ai bao giờ đâu, muốn tìm ngưòi chia tay cũng không chia được... = =

Chắc chắn là không bồi thường nhầm chứ?

Công ty bây giờ thân thiết thật đấy, không trúng tuyển mà sếp còn tới tận nhà đưa tiền an ủi.

Nhan Miêu đành nuốt nước miếng, cẩn thận nói: "Chuyện đó, xin hỏi đây là…

Mới sớm ra đột nhiên có ngưòi đàn ông đẹp trai thế này tới gõ cửa nhà cô, còn đưa một tấm chi phiếu to đùng, không cần biết xuất phát từ lý do gì, đúng là quá hoang đường.

Tạ Tử Tu vẫn không trả lời, chỉ nói: "Nhờ cô chuyển lời cho Nhan Tử Thanh, bảo anh ta tránh xa Đỗ Duy Duy ra một chút".

Nhan Miêu không kìm được nhìn ra khỏi tấm chi phiếu: "Hả? Đỗ Duy Duy?".

Tạ Tử Tu nói: "Chẳng qua là muốn tiền thôi, tôi đưa cho anh ta trước cũng thế. Xin anh ta đừng tốn tâm tư thêm nữa.”

Nhan Miêu vội vàng lắc lắc đầu, khiến mình tỉnh táo một chút "Này, chờ một lát. Anh nói tới Đỗ Duy Duy, con gái độc nhất nhà họ Đỗ, chị hai, trùm thành phố T, danh khắp bốn bề, thế khắp tám phương đúng không?".

Tạ Tử Tu nhướn mày: "… Tuy tôi chưa từng nghe thấy danh hiệu đó, nhưng chắc là đúng rồi".

Nhan Miêu không kìm được mà muốn làm rõ ràng: "Anh Tạ này, xin đừng nói đùa kiểu đó được không? Tôi nghĩ anh hiểu nhầm rồi, anh trai tôi không thể quen với con mụ ác độc... à, kiểu con gái có cá tính như thế được. Nếu anh ấy đi tìm Đỗ Duy Duy, chắc là đang giúp ai đó đòi lại công bằng thôi".

"Đòi lại công bằng?".

"À... ấy là, có, tranh chấp ấy mà…”

Với người ngoài, Nhan Miêu không muốn dùng từ quá thẳng thắn. Thực ra dù gia thế của Đỗ Duy Duy hiển hách, nhưng cũng không hiển hách bằng những việc xấu chị ta đã làm.

Nhan Miêu cũng từng có may mắn trở thành một trong ngàn vạn “việc xấu" ấy, còn lưu lại một vết sẹo sau gáy làm kỉ niệm mãi mãi.

Nếu sinh ra là đàn ông, có lẽ Đỗ Duy Duy sẽ trở thành ông trùm truyền kì của thành phố T một cách thuận lợi.

Mà người xuất thân tốt đẹp, tính cách ngay thẳng, hiện đang làm nhân viên cảnh sát như Nhan Tử Thanh, rõ ràng là có văn hóa tới nỗi không thể nào có quan hệ với loại người như thế

Nhan Miêu trịnh trọng thả lại tấm chi phiếu lên trên bàn đè cả năm ngón tay lên đẩy trả lại: "Tóm lại, chắc chắn là anh nhầm rồi".

Hây, sáng sớm ra nhận chi phiếu - đúng là nằm mơ. = =

Thấy Tạ Tử Tu vẫn không có động tĩnh gì, Nhan Miêu lo lắng trong lòng, lại đánh bạo an ủi: "Tôi nói thật, phiền anh hãy tìm hiểu cho rõ ràng, đừng tùy tiện tìm anh tôi gây chuyện. Anh tôi, một, là nhân viên cảnh sát, khổng dễ bắt nạt! Hai, anh ấy tuyệt đối không phải loại thích bị ngược đãi".

Tạ Tử Tu lại nhướn mày: "Thích bị ngược đãi?".

“Vì chị Đỗ rất là, ừm... . Nhan Miêu cố gắng tìm từ ngữ uyển chuyển kín đáo một chút, "Có khuynh hướng bạo lực…”

Tạ Tử Tu cười nói: "Là thế nào?".

Nhan Miêu đành lấy ví dụ chứng minh: "Tôi kể với anh, trước đây chúng tôi học cùng trường, đi cùng một tuyến xe bus đến trường, chị ta nói tôi ăn mặc quá xấu làm bẩn măt chị ta, thế là lúc sắp tới bến, xe bus mở cửa ra, đột nhiên chị ta đẩy tôi ra ngoài!"

Tạ Tử Tu càng hứng thú hơn: "Rồi sau đó?".

"Sau đó?". Nhan Miêu không ngờ rằng có người lắng nghe câu chuyện bi thảm này, còn tiếp tục hỏi đoạn sau, “Sau đó, đương nhiên là tôi bị đẩy từ cửa sau lên cửa trước, ngã lộn ra khỏi bus, còn kéo tụt quần một bạn trai nữa... ừm… chuyện này không quan trọng, tóm lại là, ừm…”

Đối phương gật đầu: "Thế thì đáng thương lắm".

Nhan Miêu vô cùng cảm động: "Phải đó, may là không bị thương...".

Tạ Tử Tu cười nói: "Tôi nói anh chàng ấy cơ".

“…”

Nhìn đồng hồ đeo tay, Tạ Tử Tu đứng dậy, mỉm cười nói: " Tôi phải đi trước đây. Về chuyện của Nhan Tử Thanh và Đỗ Duy Duy thứ nhất, đó là sự thật, cô có thể xác nhận lại với Nhan Tử Thanh. Thứ nữa, cái cô trùm thành phố T, danh khắp bốn biển, thế khắp tám phương, là vị hôn thê của tôi".

-----

Tối đó Nhan Tử Thanh điện thoại tới ân cần hỏi thăm, Nhan Miêu cũng không thèm khách sáo, hỏi thẳng luôn: "Anh, anh có bạn gái rồi hả?".

“A..."

Nghe bên kia ấp a ấp úng, Nhan Miêu càng rầu hơn: "Anh còn muốn giấu em tới lúc nào nữa hả? T_T".

"Miêu Miêu, thực ra anh cũng định nói vói em chuyện này mà, chẳng qua là...".

"Chẳng qua là, lần đầu tiên gặp nhau chị ta đã đánh em, sau đó lần đầu tiên anh đi gặp chị ta, nghe đồn cũng là vì giúp em đòi lại công bằng, đúng không?".

“…”

Cho dù là cảnh sát cấp cao chính trực đường hoàng oai phong lẫm liệt, lúc này Nhan Tử Thanh cũng chột dạ im re.

"Đúng là lù khù vác lu mà chạy. T_T". (2)

“…”

"Em nhìn nhầm anh rồi!".

"Miêu Miêu...".

Yêu ngưòi vẫn bắt nạt em gái mình, đây là chuyện gì hả. Đàn ông đúng thật là...

"Trọng sắc khinh em thì thôi, lần này anh hại chết em rồi! T_T Vị hôn phu của Đỗ Duy Duy, chính là ông chủ công ty em phỏng vấn đấy!".

Nhan Tử Thanh thả dài: "Xin lỗi em, Miêu Miêu..”

"Xin lỗi thì ích gì.. .T_T"

Còn không thèm đánh tiếng với cô, hại cô hoàn toàn không chuẩn bị tâm lý, cứ như một con ngốc, trước mặt người trông như cậu chủ của xã hội đen, liều lĩnh nói xấu vị hôn thê của người ta. Giờ nghĩ lại cô còn thấy sợ nổi da gà.

"Không phải anh không muốn nói với em, là Duy Duy không

cho anh nói với người thứ ba. Thực ra, bọn anh đã quen nhau được bốn năm rồi".

“…”

Chuyện này nhất định là sét giữa trời quang.

"Miêu Miêu này, anh biết chuyện này rất đột ngột, nhưng...”.

" .. Anh, anh còn có thể khoa trương thêm được nữa à?".

Nhan Tử Thanh giải thích: "Vì cô ấy đã có hôn ước, nên bọn anh vẫn giữ kín tình cảm".

Nhan Miêu sắp ngất luôn: "Anh cũng biết người ta đã có hôn uớc à! Anh, rốt cuộc anh muốn thế nào hả? T_T".

Nhan Tử Thanh kiên nhẫn nói: "Cô ấy được định hôn ước từ bé. Sau đó đối phương sống ở nước ngoài, đôi bên chỉ xem ảnh nhau, liên lạc từ xa, thực sự không có tình cảm gì. Nếu từ hôn, Tạ Tử Tu cũng chẳng tổn thất là bao, cùng lắm chỉ là tổn hại danh dự thôi".

Ôi Tạ Tử Tu có tình cảm vói Đỗ Duy Duy hay không, cũng đâu phải người ngoài như anh nói là được.

“…Thế thế việc gì anh phải chen vào làm kẻ thứ ba hả. Lại còn suốt bao nhiêu năm như thế!".

Vốn là ngưòi tốt, sao phải làm kẻ trộm.

Nhan Tử Thanh lại thở dài: "Chuyện đó cũng hết cách, anh thích cô ấy mà".

Đúng thế, đạo lý trong thiên hạ cũng không lớn bằng một câu "anh thích". Nhan Tử Thanh cam tâm tình nguyện làm "người tình bí mật" của Đỗ Duy Duy là chuyện của anh ấy, tuy thực sự là quá ngốc.

Nhưng bản thân cô còn ngốc hơn.

Cô lén lén lút lút, coi Nhan Tử Thanh là hoàng tử bạch mã mà thầm yêu trộm nhớ bao nhiêu năm trời, kết quả là ngay cả việc anh có bạn gái cũng không phát hiện ra. T_T

Cô được nhà họ Nhan nhận nuôi, nhỏ hơn Nhan Tử Thanh những bảy tuổi. Tuy hai người xưng anh gọi em, nhưng thực ra không hề có quan hệ huyết thống.

Chính vì biết không có gì cấm kỵ, nên cảm giác của cô với Nhan Tử Thanh khó tránh khỏi khác lạ, nghĩ này nghĩ kia.

Nhan Tử Thanh nhìn đẹp trai hơn rất nhiều cậu nhóc lúc nào cũng ăn mặc đơn giản nền nếp, áo sơ mi trắng, áo khoác sâm màu, gọn gàng mà sạch sẽ. Đó là kiểu trang phục thuần phác kinh điển.

Anh ấy còn chín chắn, ân cần, kín đáo, có phong độ, có tu dưỡng, xuất sắc lại rất vững vàng. Khác tất cả những đứa con trai cô quen.

Trong nơi gửi găm tình cảm của thiếu nữ luôn có một người đại diện cho tất cả những ký ức tuyệt đẹp và lý tưởng có thể cất giữ.

Thế nên Nhan Miêu mãi chưa có bạn trai, cũng không theo đuổi thần tượng. Cô chỉ cần có anh trai để sùng bái là được rồi. Nhan Tử Thanh còn tốt hơn đám hót boi hót biếc thần tưọng ngôi sao gì đó, tốt hơn rất nhiều.

Dù cô cũng chẳng mơ mộng hão huyền, chỉ như cô bé con thèm chiếc bánh gato đẹp đẽ bày trong tủ kính, biết mình không ăn được, chỉ cần hay đi ngang qua liếc mắt nhìn một cái là được rồi.

Nhưng ngay cả việc bánh gato đã bị người ta mua mất mấy năm rồi, cô cũng không phát hiện ra, còn tiếp tục chảy nước miếng với cái tủ kính trống không đó, trên thế giói này còn người nào yêu thầm mà bi thảm hơn cô không? T_T

Cứ để sét tới đánh chết thẳng cái đồ xui xẻo như cô đi cho rồi!

Một sáng Nhan Miêu tập trung tinh thần giở qua giở lại xem tới xem lui tất cả các mục quảng cáo thông báo tuyển dụng đính kèm trên báo, chán nản lấy bút khoanh tròn lên đánh dấu.

Bị ông chủ tương lai bắt gặp mình mặc váy công sở đi giày thể thao, bắt chẹt một gã dê xồm trên đường, sau đó lông mày còn biến từ hai thành bốn. Nếu đó mói chỉ là chết một nửa, thì thêm việc anh trai cô cướp vị hôn thê của người ta, cô chết hẳn luôn.

Đương nhiên, cô cũng nghĩ thông chuyện không trúng tuyển rồi. Tên ấy nhìn là biết đúng là một tên công tử bột lỗ mãng, rãnh não chắc chắn rất nông, chỉ dựa vào ấn tượng đầu tiên mà quyết định tất cả, căn bản không thèm quan tâm nghiệp vụ chuyên môn của cô tốt cỡ nào.

Hơn nữa gã ta nhất định là loại tiểu nhân hẹp hòi, vì anh trai cô cướp vị hôn thê của gã, gã bèn đánh trượt cô, nghe thế nào cũng rất hợp lý. T__T

Ai da, ghét ai ghét cả tông chi họ hàng, ai bảo Nhan Tử Thanh là anh trai cô chứ. T_T

Chỉ là, từ xưa tới nay cô đều là con sâu gạo lớn nhất trong nhà họ Nhan. Bố mẹ và anh trai đều khoan dung nhân ái, chưa bao giờ coi cô là người ngoài, lại càng giữ vững nguyên tắc con gái phải được chiều hơn, cố gắng cho cô nhiều tiền tiêu vặt hơn cả anh trai.

Sau này cô vay tiền ra nước ngoài học tiếp, lại là cả nhà cùng giúp cô trả nợ mười mấy vạn.

Cô lớn như thế rồi, dù sao cũng nên độc lập về kinh tế có chút tiền đồ bắt đầu báo đáp lại bố mẹ chứ không phải chỉ tăng thêm gánh nặng cho họ.

Cô rất mong có thể nhanh chóng kiếm được một việc làm tốt kiếm được tiền gửi về nhà, tỏ lòng hiếu thảo. Cho nên với vị trí công việc lần này, cô bỏ ra rất nhiều công sức để giành lấy.

Kết quả là khi đã nắm được chín phần mười rồi, lại trượt vì nguyên nhân trời ơi đất hỡi như thế, Nhan Miêu không khỏi chán nản.

Hầy, đầu năm nay, việc làm tốt lơng cao, có lẽ còn khó tìm hơn tình cảm khắc cốt ghi tâm nhiều = =

Di động để cạnh đổ chuông, Nhan Miêu đành tạm dừng việc ăn năn hối hận, bỏ bút xuống, thuận tay nhấc máy.

"Xin chào".

"Cô Nhan Miêu phải không ạ? Tôi là nhân viên của tập đoàn Tạ Thị".

Nhan Miêu đau lòng nghĩ, nhắc Tào Tháo là Tào Tháo tới ngay, từ chối cũng đến nhanh quá đấy.

"Chúc mừng cô, cô đã trúng tuyển".

"... = =”

Chỉ trong nháy mắt Nhan Miêu thực sự hết lòng kính trọng Tạ Tử Tu, đồng thời bản thân không khỏi bắt đầu tự kiểm điểm có phải mình trông mặt bắt hình dong, ác cảm với gã ta quá không!

Dù trông người ta không đứng đắn nghiêm túc, dáng như kẻ xấu không thể dây vào, nhưng thực ra không nông cạn, không nhỏ nhen hẹp hòi, không tính toán so đo một chút nào, ngược lại còn là một vị sếp rất có nội tâm, có suy nghĩ, biết kiềm chế, có mắt nhìn!

Ngày đầu tiên Nhan Miêu đến công ty báo danh, hiển nhiên phải chú trọng tới trang phục của bản thân một chút. Vị trí cô được nhận vào là thư kí tổng giám đốc, với dáng vẻ của Tạ Tử Tu, yêu cầu tiêu chuẩn của thư kí không cần nói cũng biết. Để xóa sạch ấn tượng xấu xí, tạo ấn tượng chuyên nghiệp tốt đẹp lòng lòng sếp, Nhan Miêu trịnh trọng mặc bộ đồ công sở hàng hiệu được Nhan Tử Thanh tặng mà trước giờ chưa hề mặc.

Đeo thắt lưng mảnh khóa cài nơ bướm màu đen lên chiếc áo sơ mi trắng, chân váy cạp cao trắng đen bằng lụa, đi đôi giày cao gót hở mũi màu đen gót trắng, đeo đôi hoa tai đá đen DIY(3), còn vấn tóc lên cao, dùng kẹp tóc hình hoa sơn trà màu trắng đen tỉ mẩn búi thành kiểu tóc nữ tính, trước khi ra ngoài con mang theo một cái túi xách da bóng may ô vuông màu đen mới mua.

Nhan Miêu tới công ty thật sớm với hình tượng thư kí chuyên nghiệp như thế, trước tiên làm quen vói môi trường công ty làm quen với đồng nghiệp cùng bộ phận, sau đó mới được Tạ Tử Tu gọi tới.

Dù rằng đã kiến thiết tâm lý "Anh Tạ là vị sếp chính trực anh minh vô địch, lại gặp mặt ở phòng làm việc rộng rãi đường hoàng chuyên nghiệp như thế...

Nhưng vừa nhìn thấy mặt anh ta, Nhan Miêu vẫn rất khó chấp nhận gã này là ngưòi tốt.

Dù trên mặt anh ta treo nụ cười, thì thứ khí chất "tôi là gã đàn ông xấu xa” cũng mạnh đến nỗi khiến người ta không thể giả vờ không nhìn thấy.

Tạ Tử Tu ra hiệu cho cô ngồi xuống, rồi nói: "Chúng ta bàn việc công. Sở dĩ tuyển cô vào vì sau khi đã xem xét kỹ lý lịch của cô, biểu hiện trong lúc thi viết và phỏng vấn, tôi tin rằng cô sẽ là thư kí tốt nhất. Trong thời gian sắp tới, rất chờ đợi biểu hiện trong công việc của cô, đừng để tôi thất vọng".

Nhan Miêu vội vàng gật đầu như giã tỏi.

"Còn một lý do nữa, chính là, bố tôi nhắc nhở không thể chọn thư kí quá đẹp, để khỏi phân tâm, hoặc truyền ra những tin đồn vớ vẩn. Nhưng mà...".

Nhan Miêu cung kính đợi anh ta nói hết câu.

"Sau khi nhìn ảnh cô, ông ấy vô cùng yên tâm”.

“…”

Rồi Tạ Tử Tu lại lấy cái giọng khích lệ, nói: "Chọn cô làm thư kí vì nhận định cô là người có tài, còn về vẻ ngoài, không phải là thứ quan trọng nhất, cô đừng nản lòng".

“…”

Ai mà bị nói bóng gió rằng trông mình rất có lỗi với quần chúng cũng sẽ muốn cào lên mặt anh ta hai phát.

Tới khi được dặn dò những việc chung chung sau này cần chú ý xong, Nhan Miêu định mở cửa ra ngoài thì nghe Tạ Tử Tu nói ở đằng sau: "Đúng rồi, nếu chưa xem qua lý lịch của cô, tôi thật sự vẫn không nhìn ra được tuổi của cô đấy. Trông bộ dạng của cô, sẽ tưởng cô mới có mười sáu tuổi thôi.”

Vừa nhận được một roi, đột nhiên lại nhận được một viên kẹo như thế, Nhan Miêu không khỏi hoảng hốt vì được khen, vô cùng lo lắng.

Tạ Tử Tu lại cười nói: "Có lẽ tôi mới từ nước ngoài về, quen con gái bên đó rồi. Cô thế này, cơ thể chỉ như vị thành niên thôi".

“…”

Nhan Miêu coi như đã hiểu ra, Tạ Tử Tu tuyển cô vào, nhất định là mượn cơ hội trả thù. Không tuyển cô là hành cô nhất thời, tuyển cô mới là hành cô cả đời. =_=

-----

Từ bé tới lớn, Nhan Miêu đều chắc như đinh đóng cột nghĩ rằng tâm hồn của người con gái còn quan trọng hơn vẻ bề ngoài, thế nên đặc biệt dốc sức cố gắng, muốn lấy thực lực để thoát khỏi nguy cơ làm bình hoa, bị nói là ngực to óc nhỏ.

Thế mà được người ta nhiệt tình khen ngợi "vẻ đẹp nội tâm", bề ngoài lại trở thành không quan trọng, nhất thời cô vẫn không biết nên vui hay nên buồn.

Nhưng bị khinh bỉ vẫn tốt hơn được hâm mộ. Cô hoàn toàn không có nỗi lo lắng bị quấy rối nơi công sở của thiếu nữ trẻ tuổi, đây đúng là niềm vui sướng bi tráng.

Sau đó Nhan Miêu lại tìm thấy một chuyện khiến mình vui sướng rất nhanh - nếu trong mắt Tạ Tử Tu cô là một ngưòi đẹp ở nội tâm, vậy thì cô có thể không cần lo nghĩ về vẻ bề ngoài.

Mấy bộ đồ công sở ôm sát cơ thể mặc vào mệt người quá, giá cả của mấy bộ đó cũng đắt. Nếu có thể giảm bớt chi phí lại thoải mái ăn mặc tự do, cô đương nhiên vui vẻ mà không mua rồi.

Còn nữa, vẫn hay nói, con gái vì người mình thích mà làm đẹp. "Người mình thích" là động lực duy nhất để tốn tiền vào việc làm đẹp. Tạ Tử Tu lại hoàn toàn không thích cô, cô cũng không định để anh ta thích, chuyện trang điểm cho rạng rỡ xinh tươi đơn giản là lãng phí tiền bạc mà mình đã vất vả cực khổ mới kiếm được.

Thế nên Nhan Miêu rất keo kiệt, suốt ngày mặc bộ váy cũ rộng thùng thình không có đường cong của bà Nhan để lại, hoặc mấy chiếc áo sơ mi cũ ngắn tay và quần tây dài, đi đôi giày bệt, te te lượn qua lượn lại trong khu làm việc trên tầng cao nhất, lộng lẫy nhất của tập đoàn Tạ Thị.

Cứ thế hết một tháng, Nhan Miêu vào đưa tài liệu xong định đi ra thì Tạ Tử Tu gọi lại: "Thư kí Nhan".

"Anh Tạ có chuyện gì ạ?".

Tạ Tử Tu chống tay đang cầm bút kí dưới cằm nói như đang suy nghĩ: "Tôi nhớ trong tiền lương của cô có một khoản phí trang phục đúng không? Ngày nào cô cũng mặc như thế là sao hả?".

Nhan Miêu cúi đầu nhìn mình, nghiêm túc nói: "Anh Tạ, tôi thấy quần áo của mình không có vấn đề, bộ nào cũng theo đúng quy định ăn mặc ở văn phòng. Quần áo sạch sẽ chỉnh tề, không hở vai không hở rốn không hở đùi không hở ngón chân, đúng với hình tượng OL(4) đoan chính nghiêm chỉnh".

Tạ Tử Tu cười nói: "Thế thì, thư kí Nhan này, phí trang phục công ty trả, chỉ có thể dùng cho trang phục cô mặc khi đi làm. Nếu không nhìn thấy thành quả, đó là cô thất trách rồi. Một tháng cô có bốn bộ cứ mặc tới mặc lui, có phải đã bỏ tiền vào túi riêng không?".

Nói tới tiền, Nhan Miêu toàn thân cảnh giác ngay lập tức trong đầu vang lên tiếng lách cách của bàn tính: "Anh Tạ anh phải hiểu vật giá bây giờ, phí trang phục có một tí thế chỉ đủ mua hai bộ, trên nguyên tắc tôi phải có ba bộ thay đổi mới được".

Tiết kiệm tiền rất vất vả, cô có ngu mới mang tiền đó đi mua mấy bộ quần áo công sở vô dụng.

Tạ Tử Tu nhướn mày: "Được rồi, lùi một bước vậy, phí trang phục tôi bỏ tiền túi ra, tăng cho cô gấp đôi. Cô cũng có nghĩa vụ

chăm sóc sức khỏe cho đôi mắt cấp trên của cô, chí ít một tuần phải thay từ hai tới ba bộ".

Trong đầu Nhan Miêu nhanh chóng tính toán tiền nong thêm lần nữa, kết quả đưa ra là không được lời, lại nói: "Anh Tạ tôi nhớ anh tuyển tôi vào làm là vì năng lực chuyên môn của tôi, ngoại hình hoàn toàn không quan trọng mà”

Tạ Tử Tu cười nói: "Lúc đó tôi nói thế à? Thế là tôi lỡ lời đấy”.

Sao, sao thế, cuối cùng nhận sai để đả kích vẻ bề ngoài của cô à?

Tạ Tử Tu lại nói bằng giọng khích lệ: "Tuy tôi không nhìn mặt mà bắt hình dong, nhưng cô không thể tự hài lòng thế được".

“…”

"Điều kiện bản thân cô đã có lỗi với thẩm mỹ của tôi rồi, nếu ngay cả ăn mặc cũng chẳng ra gì thì phúc lợi cho thị giác của tôi làm sao đây?".

Cuối cùng Tạ Tử Tu uể oải ngả ra lưng ghế, lại là vẻ mặt như cười như không đó: "Nếu quần áo thay đổi nhiều, đương nhiên tôi sẽ suy xét tới vấn đề chi tiêu của cô, xem xét tăng thêm phí phục cho cô. Nếu ngược lại thì...".

“…”

Tạ Tử Tu mỉm cười rút ra kết luận: "Cô không đổi quần áo, tôi đổi thư kí".

Nhan Miêu không phải không thích quần áo đẹp, lúc rảnh cô cũng thích đọc tạp chí thời trang mượn của Thư Cán, nhìn các kiểu mốt đẹp mà suy nghĩ vẩn vơ.

Thế nhưng cô phải tiết kiệm tiền, cô phải nhanh chóng gom tiền trả hết khoản vay đi du học, rồi báo hiếu bố mẹ thật tốt, nên cô phải tiêu tiền vào chỗ cần thiết nhất.

Mấy thứ trang phục công sở như vest, lúc bình thường mặc không hợp, tới tới lui lui chủ yếu đều chỉ cho mình Tạ Tử Tu nhìn, cô mất nhiều tiền mua quần áo để làm gì chứ.

Nhưng công việc này với cô mà nói thực sự là rất tốt, có không gian phát triển, lương cao, môi trường làm việc rất tốt, lại không có khả năng bị cấp trên quấy rối, ít làm thêm giờ, dù phải làm thêm tiền trợ cấp cũng rất nhân đạo. Mà làm thư kí của tổng giám đốc, cô còn được phân cho phòng nghỉ cá nhân nữa.

Nếu vì tiếc tiền mua mấy bộ quần áo mà bị sa thải, thì thật đúng là thả mồi bắt bóng.

Sau khi Nhan Miêu cân nhắc thiệt hơn bèn khuất phục trước uy thế, nhanh chóng nghe lời, chi tiền sắm sửa chuẩn bị cho mình.

Tạ Tử Tu cho cô hai ngày cuối tuần đi sắm đồ mới, thứ hai đi làm Nhan Miêu thay bộ váy cũ đi, cẩn thận vấn mái tóc dài lên mặc áo sơ mi cotton trắng cổ lá sen nhiều tầng, váy cạp cao màu kem phối với thắt lưng mảnh màu trắng.

Thứ ba lại là bộ váy liền bó sát kiểu Âu màu ngà, thắt lưng sọc màu lam sẫm, trước ngực là một cái nơ bưóm kết bằng đá cùng màu.

Thứ tư là áo sơ mi tay phồng chấm bi, váy phồng màu lục nhạt, thắt lưng co giãn hoa hồng màu lục.

Thứ năm trời mưa, nhiệt độ giảm, cô lại thay chiếc áo hai dây dệt kim mỏng màu trắng, khoác thêm chiếc áo vest mỏng màu bạc cổ lá sen tay lửng.

Ngày cuối tuần là một kết thúc hoàn mỹ với bộ váy xanh nhạt cổ trái tim, cùng thắt lưng tết mảnh màu xanh đậm kết nơ bướm.

Trong một tuần này, phúc lợi thị giác của ngài Tạ cuối cùng đã được chăm sóc, sức khỏe của đôi mắt được giữ gìn, bèn tỏ vẻ vô cùng tán thưởng hiệu quả công việc của cô.

"Đúng là thư kí Nhan rất có trách nhiệm. Xét tới biểu hiện có chí tiến thủ của cô và giá cả quần áo, chuyện phí trang phục tôi sẽ thực hiện lời hứa của mình".

Chờ tới khi cô vui vẻ mở cửa đi ra, Tạ Tử Tu lại mở trang web đã lưu trong máy tính của mình, rồi kích vào trang tiêu dùng của một người trên trang web mua sắm của mạng nào đó. Nhân viên trong thời gian làm việc dùng mạng công ty để giải trí như kiểu E-shopping(5) sẽ bị cấp trên giám sát bằng thủ đoạn đặc biệt, cũng rất hợp lý, ừm.

Lướt qua lưu trữ mua sắm gần đây, Tạ Tử Tu không khỏi chống má mỉm cười nói: "ừm, có thể phối hợp thắt lưng tám tệ rưỡi và váy tám mươi chín tệ đã gồm phí vận chuyển được như thế, thư kí của mình giỏi thật đấy".

Để ăn mừng mình vất vả kiếm được tiền trá hình tăng lương, Nhan Miêu quyết định tiêu hoang một lần, dời nơi tổ chức ăn mừng cuối tuần với Thư Cán từ trong nhà chuyên ra ngoài nhà hàng.

Dạo này Thư Cán mua sắm quá nhiều, lại mới quét thẻ thanh toán một chiếc váy hàng hiệu, hết sạch tiền, nghe nói sắp ra ngoài đi ăn, bèn khó khăn nói: "Tao biết một nhà hàng, cháo ăn ngon lắm".

Nhan Miêu hào phóng: "Không sao, hôm nay tao mời. Một bát cháo mà tao còn không mời được chắc".

Hai người vào nhà hàng Thư Cán đề cử, Nhan Miêu còn nghĩ, trang trí trong này nhìn cũng được, chắc là cháo sẽ không rẻ lắm, chuẩn bị sẵn tâm lý tiêu hoang.

Nhưng vừa nhìn giá trên tờ thực đơn, tay cô run rẩy không kiềm chế được.

"Cháo, cháo kiểu gì mà những một trăm sáu mươi tám tệ một bát hả?".

Thư Cán ngồi đối diện đã co lại thành một dúm dưới ánh mắt của cô, run run nói: "Tao, tao không biết đắt thế. Lần trước Từ Vĩ Trạch thanh toán...".

Phục vụ mỉm cười đi tới hỏi: "Xin hỏi có thể gọi món chưa ạ?".

Lúc này mà đặt thực đơn xuống rồi đi thẳng, thực sự là quá mất mặt, Nhan Miêu chỉ có thể nhắm mắt đưa chân.

"Cho hai bát cháo bào ngư thịt cua"

Hai cái bát cực to được bưng lên, coi như lượng cháo bào ngư thịt cua trong ấy cũng khá xứng vói cái giá.

Gọi cũng gọi rồi, dù đau lòng, cũng phải cố gắng ăn cho đáng vói số tiền bỏ ra. Hai người hì hụi ăn bát cháo quý giá rồi mất hai giây để nhìn phần cháo còn lại ở đáy bát mà dùng thìa không múc được.

Nhan Miêu nói dứt khoát: "Bê bát lên húp hết!".

Thấy Nhan Miêu xung phong làm trước, Thư Cán đành ngậm ngùi cầm cái bát còn to hơn mặt mình lên.

Hai người cầm cái bát to vật lên, hút soàn soạt hết cháo.

Tới khi Nhan Miêu đã bỏ cái bát miệng úp vào mặt, đít hướng lên trời xuống, quẹt miệng một cái, mói phát hiện có chàng trai da trắng kinh hoàng ngồi đối diện đang chăm chú nhìn mình.

“…= =”.

Nhan Miêu cố gắng trấn tĩnh, dù có là oan gia ngõ hẹp ngồi cùng một nhà hàng với ông sếp nhà mình, cô cũng không chịu ăn xong là đi ngay.

Cháo đắt như thế, hiển nhiên là bao gồm cả quang cảnh và phí phục vụ nữa, hít khí lạnh thêm một lát, uống nước trà miễn phí thêm một chút cũng được mà.

Mỗi người vừa uống xong hai cốc nước chanh, phục vụ lại bưng lên hai bát cháo.

Thư Cán như chim sợ cành cong, lập tức trợn tròn mắt, liên tục xua tay sợ hãi nói: "Chờ đã, chúng tôi không gọi".

Phục vụ cười nói: "Đây là một vị khách gọi cho hai cô, tính vào hóa đơn của ngài ấy. Mời các cô từ từ thưởng thức".

Không dưng mà được hưởng hai bát cháo, chờ phục vụ đi rồi, Nhan Miêu lập tức móc di động ra, gọi cho ông sếp đang ngồi bàn đối diện: "Anh Tạ, xin hỏi anh làm gì đấy?".

Tiền điện thoại công ty có thể trả, nên so với việc đích thân qua đấy chất vấn, Nhan Miêu vẫn chọn cách gọi điện thoại nhẹ nhàng. Tạ Tử Tu là kẻ địch, mời bữa trưa miễn phí thì thật đáng nghi, không lẽ có bỏ thuốc chuột vào đó?

Tạ Tử Tu một tay còn đang gắp thức ăn cho cô bạn gái xinh dẹp ngồi cùng bàn, một tay cầm di động áp vào bên tai, cười nói: ‘Các cô chỉ gọi hai bát cháo, còn ăn hết sạch như thế, chẳng lẽ không phải vì đặc biệt thích sao? Làm sếp thì có nghĩa vụ quan tâm tới nhân viên".

Hiếm khi Tạ Tử Tu có nhân tính như vậy. Nhan Miêu nghĩ một lát, dù đã ăn no tới tám phần, thế nhưng, mất tiền gọi một phần cháo, nếu ăn hai bát, vậy thì giảm được nửa giá rồi.

Thế nên Nhan Miêu quả quyết cầm thìa lên: "Ăn".

Hai người cúi đầu chiến một mạch, Thư Cán rưng rức nói: “Miêu Miêu, tao, tao ăn hết nổi rồi…”

Nhan Miêu ra chỉ thị: “Ăn hết đi, có thế một bát cháo chúng ta ăn hôm nay chỉ tốn tám mươi tệ thôi, hiểu chưa?”

“Ừ. T_T”

Thế nên cuối cùng hai người ăn đầy một bụng cháo, suýt no tới tận cổ, bụng to như trống, lúc đi bộ về nhà còn phải đỡ sau thắt lưng.

Hôm sau đi làm, Nhan Miêu cứ cảm thấy cháo thịt cua hôm qua vẫn chưa tiêu hóa hết, tới nỗi nhìn thấy đồng nghiệp họ Châu còn cảm thây bụng rất đầy.

Nhưng dù sao vẫn phải cảm ơn sự hào phóng của Tạ Tử Tu đôi chút. Nói thế nào thì anh ta cũng có mối thù cướp vợ với anh trai cô, thế mà vẫn có thể bỏ qua hiềm khích trước kia mà mời cô ăn cháo, thật đúng là quá cảm động.

Khi cô ôm tập tài liệu cần kí tên vào phòng làm việc của Tạ Tử Tu, Tạ Tử Tu lại định ra ngoài, thấy cô thì cười nói: “Để đó trước đi, chờ tôi về xử lí.”

Nhan Miêu để tập tài liệu ngay ngắn lên trên bàn. Tiện tay giúp anh ta sắp xếp dãy trang trí bằng thủy tinh trên giá sách kê sát tường, tưới ít nước cho mấy chậu cây trên bệ cửa sổ để báo đáp vì bát cháo.

Vừa quay đầu lại thì đúng lúc máy tính của Tạ Tử Tu chuyển sang trạng thái chờ, trên màn hình chờ siêu to 27 inch hiện ra một bức ảnh, đặc tả một cái đáy bát và hai cái tay đang cầm bát vô cùng chấn động.

Mà ngoài ảnh đặc tả còn có ảnh bán thân, ảnh toàn thân, còn là N ảnh chụp liên hoàn, còn vô cùng rõ.

“…”

Quả nhiên không có bữa trưa nào miễn phí T_T. Đặc biệt còn là kẻ thù của anh trai thanh toán cho.

Còn nghĩ Tạ Tử Tu đối xử với cô cũng tốt, cô thực sự quá ngây thơ rồi. T_T

-----

Buổi trưa ăn cơm ở phòng ăn tự phục vụ tầng hai, Nhan Miêu bỏ ê hề thức ăn nào cá, nào thịt vào trong khay, Tạ Tử Tu đi tới, cười nói: "Thư kí Nhan...". Nhan Miêu lập tức xoay ngưòi đi, quay gáy lại với anh ta.

Tạ Tử Tu bị đối xử như thế nhưng cũng không so đo với thái độ vô lễ của cấp dưới, chỉ đi theo cô, rồi mỉm cưòi tự nhiên ngồi dối diện, rắp tâm khiến cô ăn không ngon.

Nhan Miêu thì không thèm để tâm tới sự tồn tại của anh ta, thả lỏng chân tay, cố gắng ăn no uống đủ. Bữa trưa của công ty miễn phí, ăn bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu, nếu ăn no, cơm tối có thể giảm một nửa. Cô không thể vì ông sếp đáng ghét của mình mà giảm lượng cơm được.

Tới khi cô vừa ăn hết một cái đùi gà to, lại gắp một miếng lạp xưởng lên, Tạ Tử Tu mới nhướn mày, tỏ vẻ thán phục: "Oa, thư kí Nhan, cô ăn cũng... không ít nhỉ".

Nhan Miêu lấy đũa kéo một miếng thịt ba chỉ xuống cố gắng nhai hết phần lạp xưởng còn trong miệng, đáp: "Không phai tối qua anh đã biết rồi à?" Trong máy tính còn bằng chứng nóng hôi hổi kia kìa. = =

Chị Dương phòng thư kí thính tai ngồi ăn ở bàn bên cạnh lập tức hóng hớt: “Tối qua hai ngưòi đi ăn với nhau à?". Chị Dương là bà chị hiền lành sắp đến tuổi nghỉ hưu, kinh nghiệm ở công ty rất sâu rất thâm, chẳng khác gì nguyên lão, cho nên công việc bây giờ của chị rất nhàn nhã, chỉ chờ nhận lương, sở thích nghiệp dư là hóng hót tin đồn.

Nhan Miêu vội vàng nuốt chửng miếng thịt ba chỉ còn chưa nhai để rảnh miệng giải thích: "Cùng ăn cơm vói sếp, sao có thể được chứ!".

Tạ Tử Tu cười nói: "Chúng tôi không ăn cơm, chỉ ăn cháo thôi".

Lại, lại nữa rồi. Miếng thịt Nhan Miêu mới nuốt xuống nhất thời nghẹn trong cổ họng, sớm biết thì cô đã không nhận của bố thí, vì một bát cháo mà bán cả danh dự của mình.

Ai, ai thèm bát cháo ghẻ đó của anh". Bị chụp ảnh làm bằng chứng thì thôi, còn bị sỉ nhục trước mọi người. T_T

Tạ Tử Tu vẫn không biết điểm dừng, cứ cười nói: "Ấy, không phải lúc đó cô thích lắm à? Còn tập trung ăn thế cơ mà, cả đáy bát cũng liếm sạch".

“…”

"Phục vụ người ta còn tưởng rằng cô giúp họ rửa sạch bát, vô cùng cảm kích".

Nhan Miêu chỉ hận thứ mình cầm là đũa, không phải dao nĩa, không thể phi một phát xiên chết anh ta.

Ăn xong bữa trưa làm người ta đau dạ dày, Nhan Miêu cầm khay tới chỗ thu dọn, tiện thể cầm cốc giữ nhiệt đi lấy ít đồ ngọt chờ lát nữa làm trà chiều.

Chị Dương tò tò theo đuôi, hạ giọng hóng chuyện: "Nhan Miêu có thật em có quan hệ mờ ám với sếp không?”.

Nhan Miêu lập tức rùng mình không kiềm chế nổi, suýt nữa văng cả đồ uống ra ngoài: "Oái, sao có thể được! Chị Dương, chị đừng dọa người ta thế được không?".

"Đừng giấu chị mà, tình cảm chị em mình tốt thế, nói nhỏ chị nghe, chị đảm bảo không nói cho ngưòi khác đâu”.

Nhan Miêu nghiêm chỉnh đáp: "Nếu em thực sự có quan hệ gì đó mờ ám vói anh ta, hôm nay ra đường bị rơi mất ví tiền, thẻ tín dụng còn bị quét trộm!".

Lời thề độc khiến chị Dương thở phào: "Thế thì tốt. Em phải biết giờ anh Tạ đang trong thời kỳ mất mát, không thể coi là thật được. Nếu xảy ra chuyện tranh cãi tình cảm giữa nhân viên công ty, nhất định phải có một người ra đi. Khi ấy người ra đi chăc chắn là em. Nếu vì chuyện như thế mà bị sa thải thì...”.

Nhan Miêu nghĩ thầm, đúng là nói quá lời rồi, có ai chịu mất bát cơm quý giá của mình vì loại ngưòi như Tạ Tử Tu đâu. Tạ Tử Tu có sánh bằng túi tiền lương của cô không?

Nhưng Nhan Miêu cũng không thể không thừa nhận, trong công ty Tạ Tử Tu rất nổi tiếng.

Anh ta làm sếp, dù là năng lực làm việc hay cách đối nhân xử thế, hình như rất được cánh đàn ông tán thành, ai cũng phục lăn, trong mắt Nhan Miêu, có hơi thần tượng mù quáng. Đương nhiên cũng có thể chỉ vì anh ta tỏa ra hormone xã hội đen.

Với đám chị em, lại càng dễ hơn, đổ rạp như chuối trước anh ta.

Nhan Miêu muốn tìm một đối tượng dốc bầu tâm sự nói xấu anh ta cũng không tìm được. Nỗi cô đơn của cô đúng là không ai có thể hiểu.

Ôm cốc giữ nhiệt vào thang máy, thang máy đi lên được mấy tầng thì mở ra cho người khác vào, Nhan Miêu tinh mắt liếc thấy trong phòng làm việc rộng có mấy chị em nhân viên đang quay lại chọn chọn lựa lựa, còn hăng hái rút ví tiền ra, cảnh tượng không khác gì tranh mua xe ô tô giảm giá.

Nhan Miêu nghĩ thầm, không biết là gì mà ghê thế, không lẽ có ngưòi mang đồ tới bán giá nội bộ?

Vừa nghĩ tới việc có thể tranh được đồ với giá siêu tốt, lòng cô đã như lửa đốt, cũng không chú ý tới sự thật rằng mình và nhân viên ở tầng này chẳng quen biết gì nhau, lập tức xông ra ngoài, chui vào trong đám người.

Không nhìn kỹ xem bán thứ gì, cô đã sốt ruộtnói: "Tôi mua một cái, để một cái lại cho tôi!"

“Một tấm năm tệ, cô lấy mấy tấm?"

Nhan Miêu trấn tĩnh nhìn lại, hóa ra thứ đang bán lại là ảnh chụp trộm Tạ Tử Tu thường ngày.

Nhan Miêu lại rùng mình lần nữa, có cảm giác như gặp ma giữa ban ngày, lông tơ trên lưng dựng đứng cả lên: "Thứ này cũng có người mua à?!".

Năm tệ một tấm, chẳng thà cô đi mua hai cuộn giấy vệ sinh.

“Đương nhiên rồi". Bà cô mua ảnh nhiệt tình nói, "Thứ này bán chạy lắm đó. Hôm nay chỉ còn lại mấy tấm này thôi, đợi lát nữa là không còn đâu".

Ảnh s0 với ảnh, đối xử khác nhau đúng là một trời một vực, bảo người ta chịu thế nào cho thấu đây.

Nhan Miêu cắn răng nhìn tập ảnh, nhón ngón trỏ và ngón cái gắp ra một bức: "Có thể giảm giá cái này được không?".

"Cô ấy mua ảnh của tôi à?".

“Vâng, anh Tạ..” Mandyphòng thư kí vào đưa tài liệu, tiện thể buôn dưa.

“Ừ…”

Dù Tạ Tử Tu vẫn thản nhiên không hoảng hốt, vói bất cứ chuyện gì cũng tỉnh bơ, nhưng vẫn có chút bất ngờ với chuyện này.

Hành vi nửa công khai buôn bán ảnh chụp mình trong công ty, anh đã biết từ lâu, nhưng không muốn tước đi niềm vui nho nhỏ của nhân viên. Giờ kinh tế đang trì trệ, kích cầu nội bộ cũng rất cần thiết.

Nhưng... hóa ra ngay cả thư kí Nhan lúc nào gặp anh cũng như gặp phải kẻ thù mà cũng bắt đầu biết thưởng thức sắc đẹp của anh. Anh có cần phát tiền thưởng cho sự ngoan ngoãn này của cô không nhỉ?

Thế là ngài Tạ Tử Tu đẹp trai tuấn tú đẩy cửa phòng làm việc của mình ra gọi: “Thư kí Nhan”.

“…”

“Thư kí Nhan?”

Đang giờ làm việc thế mà thư kí Nhan lại không ở vị trí của mình, vậy chắc đang ở căn phòng nghỉ be bé cách biệt nằm sau chỗ cô ấy làm việc rồi.

Nhưng chuyện chểnh mảng công việc nhỏ thế này, anh cũng miễn cưỡng có thể tha cho.

Nể tình hiệu suất làm việc rất cao, hoàn thành công việc hoàn mỹ trăm phần trăm, và con mắt nhận ra anh hùng, biết cải tà quy chính của cô…

Nghĩ như thế, anh lại hạ cố tới thăm phòng nghỉ của cấp dưới, sau khi bước vào, đóng cửa lại, Tạ Tử Tu ngoái nhìn gương mặt anh tuấn của mình bị ghim đầy phi tiêu đằng sau cánh cửa.

“Á…”

Nhan Miêu chạy xuống dưới gửi chuyển phát nhanh xong thì quay lại phòng nghỉ, tính kiểm tra mấy gói hàng mình đã gói kĩ. Lúc đóng cửa tự dưng phát hiện ra tấm ảnh dính đằng sau cánh cửa đã không cánh mà bay. Chuyện này khiến Nhan Miêu không khỏi nghi ngờ, oa, đầu năm nay, ngay cả thứ như thế cũng có người trộm mất, giờ mọi người thèm khát Tạ Tử Tu thật đấy.

Sau đấy cô bị ngài Tạ triệu tới.

Vừa đẩy cửa phòng làm việc của sếp ra đã thấy Tạ Tử Tu đang dựa lưng vào ghế, ngón trỏ và ngón giữa đang kẹp bức ảnh bị phi thành cái sàng, mỉm cười với cô: "Thư kí Nhan, hình như cô rất có thành kiến với tôi nhỉ".

Vẻ mặt xấu xa như thế, dù đặt trên mặt ai cũng có thể dịch ra thành "mày dám bắt tao không sung sướng, tao cho mày không sung sướng cả đời". Huống hồ là đặt trên mặt Tạ Tử Tu.

Những lúc thế này Nhan Miêu khuất phục trước quyền thế ngay lập tức, bắt đầu run lẩy bẩy: "Đâu có đâu có, không dám không dám ạ".

"Thế chuyện này là…”Tạ Tử Tu hất hất bức ảnh lên.

"À, cái này, chỉ là, trò giải trí ngoài giờ làm việc của tôi, chính là, luyện phi tiêu, rồi thì, ảnh của anh Tạ, lại có thể, ờ, nhen lên nhiệt tình làm việc của chúng tôi, do vậy, tôi nghĩ thì, nếu như, lúc giải trí, lại có thể, cái đó, chiêm ngưỡng dung nhan đẹp trai của anh Tạ, thế chẳng phải, nhất cử lưỡng tiện sao?".

Cô bốc phét đến mức cả bản thân cũng không tin nổi, nhưng Tạ Tử Tu không vạch mặt cô, chỉ nhướn mày, nói như đang nghĩ ngợi: "Thế à...".

Nhan Miêu vì muốn giữ được việc làm mà gật đầu như giã tỏi.

'Thế thì tốt, thư kí Nhan, lòng kính yêu của cô khiến tôi rất cảm động, để nâng cao nhiệt tình làm việc của cô, chi bằng cô đi mua thêm hai tấm nữa, đặt trong phòng nghỉ và chỗ làm việc đi".

“…”

Tạ Tử Tu cười nói: "Phải nhớ lồng khung cho đẹp đấy nhé. Tôi muốn loại khung gỗ thật, khung ngoài là vỏ cây bulô, khâu bằng da bò thật, tới lúc đó tôi sẽ đi kiểm tra".

“…”

Nhan Miêu bị ép lại rút ví ra mua ảnh Tạ Tử Tu (còn bị tăng giá tạm thời nữa chứ), thêm khung ảnh đắt tiền, đau đớn tới mức tim phổi đều run rẩy, suýt nữa ốm một trận nặng.

Để bù lại tiền, ngày nào ở công ty cô cũng ăn tới no căng bụng. Đám ngưòi đẹp của công ty vì giữ dáng, lấy một khay thức ăn mà cũng không ăn hết, ít thức ăn chay và salad là coi như xong bữa. Chỉ mỗi mình cô có thể ăn hết bốn khay thức ăn, toàn là thịt cá, ăn không hết thì không dừng lại.

Thế nên cô nổi tiếng khắp công ty với danh hiệu "nữ tráng sĩ".

Nhưng ăn nhiều như thế cũng là bất đắc dĩ, một là cô phải ăn no cho cả phần bữa tối, hai là làm thư kí cho Tạ Tử Tu, lượng công việc lớn, công việc của sếp bận rộn, thế nên thư kí cũng phải xếp lịch công việc tới gẫy cả tay.

Huống hồ hiện tại ngày nào cô cũng phải chịu sự độc hại của mấy bức ảnh Tạ Tử Tu trong phòng nghỉ và trên bàn làm việc, áp lực tinh thần tăng cao vô hạn, không ăn nhiều một chút, làm sao chống cự được phóng xạ độc hại của những bức ảnh gian ác đó?

Dù có nói thế nào, chịu hết năm ngày là tới cuối tuần, có thể thoát khỏi bóng ma người thật và ảnh ọt của Tạ Tử Tu, hưởng thụ ngủ nướng thoải mái.

Nhan Miêu bỏ đồng hồ báo thức, định ngủ cho đã mắt, lúc nào tỉnh thì tỉnh, chuẩn bị diệt hết mệt mỏi một tuần qua.

Nhan Miêu kéo chăn quá đầu, ngủ thật sâu, vì ngày nào đi làm cũng phải đối diện với ảnh của sếp, thế nên cô lại mơ thấy Tạ Tử Tu.

Trong cơn ác mộng triền miên, đột nhiên vang lên tiếng chuông lớn, Nhan Miêu mở choàng mắt ra, tim suýt nữa nhảy ra khỏi lồng ngực, đập thình thịch một lúc mới trấn tĩnh được, mò mẫm lung tung một hồi mới móc di động đang kêu không ngừng ra, run rẩy nói: “A lô...".

Giọng nam đặc biệt vang lên ở đầu bên kia: "Thư kí Nhan”.

Nhan Miêu tỉnh hết cả ngưòi: "Có chuyện gì sao anh Tạ? .

Mới sáng sớm cuối tuần sếp đã gọi tới, lẽ nào công việc xảy ra sơ suất gì?

"Giúp việc theo giờ hôm nay không tới, tôi có việc phải ra ngoài, phiền cô qua đây giúp tôi dắt chó đi dạo một chút được không?”.

“…”

"Còn nữa, trên đường tới tiện thể mua giúp tôi vỉ bánh bao hấp nhân gạch cua ở Phượng Đỉnh Hiên nhé".

“…”

Nhan Miêu buộc tóc gọn lại thành một cái đuôi ngựa dài, vác cái mặt thiếu ngủ, xách túi, lần mò tìm tới nhà riêng của sếp.

Tạ Tử Tu sống một mình ở khu nhà cao tầng, phong cảnh bên ngoài rất đẹp, thiết kế trong nhà sáng sủa thoáng đãng, màu săc trang nhã, phong cách đơn giản. Hoàn toàn không thể hiện bất cứ đặc tính gian xảo nào của chủ nhân.

Vốn nghĩ rằng Tạ Tử Tu chắc sẽ nuôi mấy loại chó tính tình hung dữ gì đó, không khéo lại là Ngao Tạng(6).

Thật không ngờ lại là một chú chó Labrador(7) thân thiện chạy ra từ trong phòng ngủ.

Chẳng những hoàn toàn không có bản tính hung hãn như trong tưởng tượng của cô mà còn vô cùng đáng yêu, vừa thấy đã nhảy bổ vào long Nhan Miêu, thè lưỡi ra liềm khiến cho mặt cô đầy nước bọt.

Nhan Miêu miễn cưỡng đỡ lấy sức nặng của chú chó Labrador: “Ấy… Ý nó là rất thích tôi phải không?”

“Không, là thể hiện trên người cô có mùi bánh bao thịt”.

“…”

Tạ Tử Tu ăn hết bữa sáng cô mang tới, rồi nói: “Nó tên là Darwin. Thức ăn cho chó trong tủ, nó muốn ăn thì cho nó ăn một ít trước, rồi dắt nó đi dạo”.

“Đợi đã, anh nói có việc ra ngoài, là việc gì?”

Tạ Tử Tu khoác áo lên: “Tôi đi chơi golf với bạn”.

“Thế, thế sao không đem nó theo hả?". Vớ va vớ vẩn còn tưởng có chuyện quan trọng lắm, hóa ra là anh ta muốn đi chơi!

Tạ Tử Tu cười nói: "Không được, nó sẽ ăn bóng golf mất".

“…”

Thế nên, nhờ cô đấy, thư kí Nhan".

Chủ nhân ra ngoài chơi bời, để lại một khách một chó trong nhà hai mặt nhìn nhau.

“… Được rồi, mày muốn chơi gì không?"

Chú chó Labrador bắt đầu sốt ruột liếm vào lòng bàn tay cô, lien tục nhìn cô bằng ánh mắt hiền lành ươn ướt.

"Này, tùy tiện đối xử với ngưòi lạ thế này, mày có thể đừng mất tiết tháo như thế được không?"

Chú chó Labrador ngây thơ vô tội tiếp tục liếm.

"Được rồi, tao biết rồi, mày muốn ăn đúng không, để tao xem có gì ăn được không".

Trong ngăn tủ để đồ, trừ túi thức ăn cho chó ra, còn có một đống thịt bò khô, thịt lợn, thịt bò hộp, thịt dê hộp, cuộn da bò, thịt ức gà khô và thịt gà sandwich.

Nhan Miêu tròn mắt nhìn một lát, không khỏi cúi đầu nhìn chú chó Labrador đang ngồi bên chân mình chờ mong: "Này mức sống của mày còn cao hơn tao nhiều đấy".

Hầu hạ Darwin ăn xong hộp thức ăn, Nhan Miêu dắt nó chuẩn bị ra ngoài đi dạo.

Darwin trong thang máy rất phấn khởi chạy vòng quanh cô, tới khi cô bị xích chó vây lại mới thôi. Nhan Miêu đành vừa cởi dây cho mình, vừa lẩm bẩm nói: “Tại sao cuối tuần Tạ Tử Tu có thể đi chơi, còn mình phải dắt chó của anh ta đi dạo chứ?”

Ra khỏi nhà, Nhan Miêu mới nhận ra rằng, cô sai rồi, không phải cô dắt chó, mà bị chó dắt tới nỗi chạy vắt chân lên cổ trên đường.

Darwin nhanh nhẹn chạy nhảy suốt trên đường, cô đi sau nắm chặt dây xích bắt đầu đuổi theo.

“Này này, chậm một chút, này! Darwin!”

May là cô đi giày bệt, thời học sinh vẫn tham gia chạy đường dài, cũng phải chạy tới nỗi chân cẳng sắp rụng ra như thế.

Tới khi Darwin dừng lại, một người một chó đều không biết rốt cuộc đã chạy marathon được bao lâu. Dĩ nhiên Nhan Miêu sức cùng lực kiệt, đành mua hai phần xúc xích nướng, ngồi ở ghế dài ven đường, mình ăn một phần, phần kia cho chó ăn.

Darwin nuốt một miếng hết sạch phần xúc xích, sau đó lại tiếp tục tha thiết ngóng cô. Nhan Miêu nghi ngờ nó căn bản không hề có động tác là cắn nhai nữa.

“… Đừng mơ, đây là bữa sáng của tao. Trước khi ra ngoài mày còn ăn hai hộp thức ăn cơ mà, không nhớ hả?”

Darwin chuyển sang lien tục dụi dụi vào chân cô, gặm gặm gót giày cô chơi vui lắm.

Nhan Miêu cảm nhận lớp long bông xù cọ lên mình, cả sức giận dỗi cũng không có, chỉ có thể ỉu xìu nói: “Biết không hả, Darwin, mày vừa mới phá hai trăm tệ rồi đấy”.

Nghỉ ngơi xong xuôi, Nhan Miêu đứng dậy, chuẩn bị lên đường về nhà, thế nhưng...

“Mình, mình đang ở đâu đây?". Đường xá hoàn toàn lạ lẫm, cả bảng trạm xe bus cũng rất xa lạ.

Nhan Miêu tuyệt vọng cúi đầu nhìn chú chó cạnh chân mình: “Darwin, mày biết không?".

Darwin thè lưỡi ra, nhìn cô với ánh mắt vừa tha thiết vừa ngây thơ.

“… Này! Là mày kéo tao tới chỗ này mà, thế mà mày cũng không biết à?!".

Giờ cô cũng đã tin đây là chó của Tạ Tử Tu rồi, xấu xa hệt như chủ nó.

Cuối cùng cũng về tới cửa tòa nhà của Tạ Tử Tu, còn phát hiện thang máy hỏng. Nhan Miêu bị Darwin kéo đi cầu thang bộ mệt chẳng thua gì nó, hận không thể lè lưỡi ra cùng thở với Darwin.

Tạ Tử Tu về nhà sớm hơn, mở cửa đón chào bọn họ, cười nói: “Vất vả rồi".

Nhan Miêu vẫn còn thở hổn hển, đã vội vàng tính sổ với anh ta trước: "Phù - phù - anh, chó của anh, gặm hỏng giày của tôi, phù - phù - chúng tôi còn lạc đường, đi taxi về đây, phù - phù - tối còn mua báo, dọn phân cho nó, tổng cộng hết...".

"Thế này nhé, để trả công hôm nay cô đã vất vả, tôi mời cô ăn cơm".

Cái, cái gì, chẳng lẽ không đưa phí làm thêm giờ sao?

Nhưng dù có nói sao, bỗng dưng có bữa cơm tối miễn phí đã tốt lắm rồi. Phải biết, có thể lấy được thứ gì đó từ tay Tạ Tử Tu chẳng khác nào nhổ răng trong miệng hổ.

-----

“Sao mời tôi ăn cơm còn muốn tôi đi mua thức ăn? T_T"

Tạ Tử Tu nghiêng nguời dựa vào chiếc ghế sofa Natuzzi trong phòng khách, cười nói: “Hôm nay chơi golf hơi mệt, không muốn ra ngoài, thế nên phải phiền thư kí Nhan rồi"

“…T_T”

"Đúng rồi, tôi muốn ăn lẩu cá dưa chua".

Được rồi, ai bảo anh trai cô cướp vị hôn thê của người ta chứ.

Nhan Miêu phục vụ tận tình bê nồi lẩu cá dưa chua đặt lên bàn uống trà trước ghế sofa, ớt thái màu đỏ lẫn với dưa chưa, thịt cá trắng phau xếp kín trong nồi, canh đậm, cá tuơi, mềm ngon thơm ngọt.

Chỉ là Nhan Miêu đã mệt tới độ không thấy đói, chỉ có thể đối diện với cái bát nhỏ trước mặt, nửa buồn nửa giận nhìn một người một chó ăn ngấu nghiến, mà còn lười tới nỗi không thèm vào phòng ăn.

Di động trong túi vang lên, Nhan Miêu đành buông đôi đũa chẳng động được là bao xuống, kéo túi xách trên ghế sofa lại, đi sang bên nhận điện thoại.

"Miêu Miêu". Niềm vui sướng trong giọng nói của Nhan Tử Thanh bị kìm lại, "Có chuyện muốn nói với em".

Nhan Miêu bị lây tâm trạng vui vẻ của anh: "Có chuyện gì thế?”. Chẳng nhẽ vé số mua hồi trước trúng thưởng rồi?

“Duy Duy cầu hôn anh".

"Cái gì?!".

"Tuy nghe hơi là lạ". Nhan Tử Thanh cười nói, "Phải là anh chủ động mới đúng. Nhưng có nói như thế nào, tóm lại, bọn anh định đính hôn trước".

“…”

Đùa gì vậy, giờ như thế này thôi cô đã bị Tạ Tử Tu hành cho sống dở chết dở, nếu bọn họ kết hôn thật, cô còn đường sống ở công ty được chắc?

"Anh trai! Anh đừng để ma ám quỷ dụ nữa! Chuyện lớn như thế, anh cân nhắc lại đi, anh có thể từ chối mà!".

Nhan Tử Thanh lại thở dài: "Anh biết Đỗ Duy Duy trong ấn tượng của em không tốt, nhưng giờ cô ấy thay đổi thật rồi, thực ra anh còn hy vọng hai người có thể làm bạn.

“A a, cái đấy không quan trọng, anh, anh nghe em nói...".

"Giờ chưa chấp nhận được cũng không sao, đừng để bụng. Ngoan. Giờ anh phải gọi điện cho bố mẹ".

"... Này, em bảo...".

"Tút tút tút...".

“…”

Nhan Miêu trở lại sofa, dù đã hết sức kiềm chế, nhưng không làm cách nào kiềm chế dây thân kinh mặt của mình được. Đột nhiên nghe Tạ Tử Tu ngồi đối diện hỏi: “Có chuyện gì hả?”

"Không... không có gì".

"Có liên quan tới tôi?".

"... Sao lại liên quan tới anh được chứ".

Tạ Tử Tu lại liếc cô một cái: “Có phải, bọn họ chuẩn bị đính hôn không?

“Oa!” Trực giác của gã này thật đúng là chuẩn xác tới đáng sợ!

“Thế cơ đấy”. Tạ Tử Tu nghĩ một lát, buông hàng mi dày rậm xuống như đang suy nghĩ, “Hành động cũng nhanh thật. Là sợ đêm dài lắm mộng hay sao?"

“…”

“Mà, cô run gì hả, không phải cô nên vui mừng hay sao?".

Nhan Miêu không muốn bị anh ta chỉ chó mắng mèo nhưng thực sự không thể làm ra vẻ vui mừng nổi.

Nói thật, chỉ cần có thể tổ chức đám cưới thành công, dù bọn họ ly hôn ngay sau khi kết hôn, nhà cô cũng không chịu thiệt. Bác Đỗ xử lý chuyện kiểu này rất chuyên nghiệp. Dù như thế nào vẫn là chuyện tốt đối với nhà cô”.

Nhan Miêu vốn không nhận ra ý châm biếm của anh ta, chỉ một lòng một dạ lo lắng cho sự an toàn của người nhà mình.

Tạ Tử Tu đột nhiên mỉm cười: “Cô nhìn tôi như thế, là thế nào hả?

“…”

"Hay là, cô muốn bồi thường cho tôi thay Nhan Tử Thanh?". "Hả?".

Thấy Tạ Tử Tu đột nhiên đứng dậy, Nhan Miêu lập tức hoảng hốt nói: "Anh, anh muốn làm gì?".

Tạ Tử Tu khoái trá nói: "Cô làm việc dưới tay tôi, hẳn đoán được có ngày này rồi, phải không?".

Nhan Miêu lập tức trừng to mắt: "Cái, cái gì!".

Nhưng Tạ Tử Tu lại hào hứng: "Nói thật, nếu tôi làm này nọ ấy kia với cô, Nhan Tử Thanh nhất định sẽ căng thẳng nhỉ?".

“…”

"Tôi đem cô ra gây sức ép, Nhan Tử Thanh sẽ nhượng bộ thôi".

Mặt Nhan Miêu ngay lập tức đỏ bừng: "Tôi không muốn!".

Tạ Tử Tu cười đáp: "Đây không phải chuyện cô muốn hay không".

Nhan Miêu nhìn anh ta bước lại gần, chỉ thấy không thể cử đồng được dưới khí thế ấy của Tạ Tử Tu, sợ tới nỗi đờ người ra, lắp bắp nói: "Tôi, tôi nói thật đấy! Tôi được nhà họ Nhan nhận nuôi, tôi không phải em gái ruột của anh ấy, thực ra anh ấy không thương tôi tí nào đâu, anh có này nọ ấy kia với tôi thì anh ấy cũng không để tâm, không trả thù anh ấy được đâu!".

Tạ Tử Tu nở nụ cười gian ác tuyệt đỉnh, nói: "Thật à? Để tôi làm thử xem".

"Thật đấy thật đấy, anh không cần đích thân thử đâu. T_T".

"Khó nói lắm, không biết chừng anh ta thực sự thầm yêu cô, dẫu sao hai người không phải anh em ruột".

Nhan Miêu bị chọc đúng chỗ đau, không khỏi ngậm ngùi: “Nếu thế thật thì đã tốt rồi".

Tạ Tử Tu nhìn cô, lại chọc vào vết thương của cô lần nữa: “Lẽ nào cô thầm yêu anh ta?”

…Cô ghét nhất loại người có trực giác đáng sợ thế này. T_T

Tạ Tử Tu nói như đang suy nghĩ: “Hóa ra là thế. Thế thì càng tốt.”

“…”

“Cô tỏ tình với anh ta đi”.

“Á… tại, tại sao?"

“Không tại sao cả. Đi tỏ tình với anh ta, để anh ta đừng kết hôn với Duy Duy, hoặc bồi thường cho tôi thay anh ta, cô chọn đi”.

Nhan Miêu run rẩy: “Tôi.. tôi có thể không chọn được không?”

Tạ Tử Tu cười đáp: "Đương nhiên không được".

“…”

"Nhanh lên nào, gọi điện thoại tỏ tình đi".

Nhan Miêu mở tròn hai mắt ra sức lắc đầu. Tạ Tử Tu cười: "Nói thế thì, cô muốn anh nợ em trả hơn hả?”

Nhan Miêu sợ tới phát khóc thật: “Tôi không muốn!”

“Thế được, tôi gọi điện thoại, vừa làm vừa để Nhan Tử Thanh ở đó nghe là được rồi…”

Nhan Miêu thiếu chút nữa là suy sụp: "Oa a a a a a… ".

Trong tiếng la hét của Nhan Miêu, Tạ Tử Tu chỉ vươn tay ra đã dễ dàng kéo cô lại.

Nhan Miêu ngã nhào lên người anh ta không thể chống cự được, chỉ là đè lên những tư thế này đã đủ khiến cô sợ tới cứng cả người.

Cô có thể tranh luận với phần tử hung hãn, đòi bồi thường của tên dê xồm cơ bắp, nhưng với kiểu mỉm cười như Tạ Tử Tu thì chẳng khác gì con ếch nhìn thấy rắn độc, sợ hãi tới mức không khống chế được tay chân mình.

Tạ Tử Tu cảm thấy bộ dạng đơ ra như tượng của cô rất thú vị, một tay ôm eo cô khoái trá, tay kia với lấy di động, nằm nhởn nhơ cười nói: "Tôi sắp gọi điện đấy".

Cuối cùng Nhan Miêu cũng tỉnh trí lại: "Không được mà à à à à à... T_T".

Sức nặng của cô không đủ sức uy hiếp với Tạ Tử Tu, dù lấy cả hai tay giữ cô, Tạ Tử Tu vẫn dễ dàng mở di động, dò danh sách cuộc gọi tới của cô.

Rất nhanh, đầu đây bên kia đã vang lên giọng nói quen thuộc của Nhan Tử Thanh: "A lô?".

Nhan Miêu vốn đã sợ, vừa nghe giọng nói của Nhan Tử Thanh thì chẳng khác nào bị ấn công tắc, nước mắt tuôn ào ạt.

Dĩ nhiên Tạ Tử Tu không thể ngờ tới, vội vàng ngắt máy, nghiêng đầu tránh, nhưng nước mắt vẫn rơi tí tách lên mặt anh ta.

Đang phải cuộc công kích nước mắt chính tông này, Tạ Tử Tu không khỏi lẩm bẩm: “… Thật là. Gặp phải thứ này là xui rồi”.

Nhan Miêu khịt mũi nói: “Anh, anh quá đáng lắm…”

Tạ Tử Tu đành rướn người lên, rút khăn giấy ra đưa cho cô: “Này, đùa thôi mà, cô không nhận ra à?”

Nhan Miêu vẫn nghẹn ngào: “Đùa, đùa cái gì hả…”

Rốt cuộc anh ta có biết với bộ mặt gian ác như vậy, lúc nói mấy câu kiểu đó, khí thế dọa người cỡ nào không hả. T_T

Rõ rang là Tạ Tử Tu chẳng vì cô khóc lóc mà nảy ra long thong cảm, trái lại còn thấy thú vị: “Cô không nghĩ rằng tôi thực sự có hứng thú với cô đấy chứ?”

“…”

“Yên tâm, tôi làm người rất có nguyên tắc, cũng rất kén ăn”

“…==”

Chú thích:

(1) Lục Tiểu Phụng: là nhân vật nổi tiếng trong tiếu thuyết kiếm hiệp của Cổ Long với biệt hiệu "Tứ mi mao" - người có bốn hàng lông mày, bởi bộ ria mép của anh mảnh như lông mày vậy.

(2) Ý nói đừng trông mặt mà bắt hình dong, những anh nhìn nhút nhát lạnh lùng lại thường là những anh tán gái thành thần.

(3) DIY: viết tắt của cụm từ Did It Yourself, tự làm

(4) OL: viết tắt của từ Office Lady, chỉ những cô gái làm việc ở văn phòng

(5) E-Shopping: mua sắm trực tuyến trên mạng.

(6) Ngao Tạng - Chó ngao Tây Tạng - là giống chó được người Tây Tạng nuôi và huấn luyện đế bảo vệ gia súc. Chó ngao Tây Tạng được mệnh danh là “Chúa tể của thảo nguyên” với ngoại hình “to hơn sói, mạnh hơn báo và nhanh hơn nai”.

(7) Labrador: là một giống chó phổ biến ở Mỹ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương