*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương có nội dung hình ảnh
Cho đến khi nhìn thấy cô đã khóa cửa, bước đến chiếc xe của mình, khởi động xe rời khỏi, Hạ Tử Dục ngồi trong xe, liếc mắt nhìn cửa hàng của cô, cuối cùng đưa ra một quyết định đến bản thân cũng cảm thấy kì lạ, anh vậy mà khởi động xe đuổi theo cô.
Một đường này, An Nhược Mạn lái xe cũng không tính quá nhanh, chậm rãi lái xe, còn xe của anh cũng không nhanh không chậm theo sát phía sau.
Nói thật lòng tại sao phải làm như vậy, anh cũng không rõ.
Nhưng chính là muốn làm như vậy.
An Nhược Mạn cũng không suy nghĩ nhiều, vẫn luôn lái xe, một đường này không ngừng suy nghĩ khi khai trương cửa hàng sẽ có bao nhiêu người hoặc suy nghĩ đến vấn đề nên sắp xếp như thế nào, căn bản không hề cảm nhận được bản thân đang bị “theo dõi”.
Cho đến tận khi về nhà, An Nhược Mạn lái xe vào trong sân, Hạ Tử Dục lúc này mới dừng lại.
Tắt đèn ngồi bên trong xe, ánh
mắt vẫn nhìn theo bóng lưng của
-ạ
cô.
Chiếc xe dừng lại, An Nhược Mạn đẩy cửa xe bước xuống, sau đó bước vào nhà.
Hạ Tử Dục cũng không gấp gáp rời khỏi, chỉ cầm lên một điếu thuốc, châm lửa, cũng không gấp gáp rít thuốc, ngược lại kẹp vào giữa hai ngón tay, hạ thấp cửa sổ xe, khói thuốc từ trong xe dần tỏa ra, đôi mắt sâu thẳm ngược lại tràn ngập sự ưu thương.
Cũng không biết trôi qua bao lâu, anh rút điện thoại gọi đến cho
một người: “Alo Lý tổng, không biết ông đã từng nghe qua thương hiệu trang sức Fling hay chưa?”
“Rất ổn, tôi cảm thấy trung tâm thương mại của các ông nếu mở một cửa hàng kinh doanh nhất định sẽ thu được lợi nhuận lớn…”
“Vâng, được!” sau khi đơn giản trò chuyện vài câu mới ngắt điện thoại, Hạ Tử Dục đưa mắt nhìn lên lầu, hướng bên kia vẫn sáng đèn, nhưng từ đầu đến cuối đều không nhìn thấy bóng dáng của cô.
Ngày hôm sau chính là ngày khai trương của An Nhược Mạn.
Cửa hàng rất đơn giản, Fling -chữ cái tiếng anh đơn giản, nhưng nhìn lại vô cùng có phong cách.
Từ sớm đã có rất nhiều người đến tặng giỏ hoa, với khí thế này nói không chừng lát nữa trước cửa cũng không còn vị trí đặt giỏ hoa, Tĩnh Tĩnh vẫn còn tìm vị trí bốn phía, có điều với khí thế như vậy cũng thu hút vô số ánh nhìn của người khác.
Bà chủ của cửa hàng này lai lịch nhất định không nhỏ, nếu không chỉ cần nhìn lên tên của các công ty được biết trên giỏ hoa, những cái tên khiến người khác khó lòng tưởng tượng.
An Nhược Mạn lúc này đang bận rộn tiếp đón khách hàng, lúc này Tĩnh Tĩnh ôm lấy một giỏ hoa bước đến: “Chị Nhược Mạn…”
‘Hả?


“Trên giỏ hoa không có đề tên, cũng không biết là do ai mang đến tặng!” Tĩnh Tĩnh nhìn giỏ hoa trong tay nói.
“Có lẽ đã bị giỏ thổi bay, cứ đặt sang một bên đi!” An Nhược Mạn không suy nghĩ nhiều, chỉ về một bên nói.
Tĩnh Tĩnh gật đầu, sau đó đưa mắt nhìn bốn phía tìm vị trí, cuối cùng tìm được một vị trí trống liền đặt sang một bên.
Người đến đông đúc, An Nhược Mạn có chút không tiếp đón kịp.
Cô không biết rằng, bất kể là cố Mạc hay là An Mạc Thiên.. .còn có Hạ Tử Dục đều âm thầm giới thiệu không ít người đến đây.
Chỉ có điều, An Nhược Mạn không biết mà thôi.
Sau đó, An Nhược Mạn cũng âm thầm nhận thấy có điều không đúng, cũng vì những người này cô nhìn bọn họ có chút quen mặt, có điều hiện tại bận rộn như vậy, cô cũng không có thời gian suy nghĩ quá nhiều.
Thời gian buổi trưa, cố Mạc có ghé đến, cũng chỉ có thời gian này An Nhược Mạn mới có thể nghỉ ngơi một lát, Hoa cẩm cùng Tĩnh Tĩnh cũng đang bận rộn tiếp đón hai vị khách khác.
cố Mạc sau khi bước vào, quan sát bốn phía: “Cửa hàng không tệ!”
Giọng nói của anh thu hút ánh nhìn của An Nhược Mạn, khi xoay người lại nhìn thấy anh cô liền mỉm cười bước sang: “Anh như thế nào lại đến đây?”
“Nhìn việc kinh doanh của em khá tốt, cho nên đến xem có thể bàn bạc chút việc kinh doanh gì hay không.” cố Mạc nói.
An Nhược Mạn mỉm cười: “Cố tổng giám đốc anh như thế nào có thể nhìn trúng cửa hàng của
em được chứ!”
“Anh có thể nhận vào dưới trướng của mình, ngày sau còn có thể kiếm được một khoảng tiền?” Cố Mạc hứng thú nói.
An Nhược Mạn mỉm cười, cũng không xem như chuyện gì nghiêm trọng: “Như thế nào hiện tại liền đến đây?”
“Tất nhiên xem em có thời gian mời ăn anh cơm hay không!”
An Nhược Mạn quan sát xung quanh, sau đó lắc đầu: “Buổi trưa sợ rằng không ổn, không thì buổi
tối như thế nào?”
Cố Mạc gật đầu: “Được, vậy anh đặt nhà hàng trước, anh vậy mà đã hẹn trước được người bận rộn như em!”


Mật khẩu là 123 nhé cả nhà






- NhayHo.Com








Nội dung khóa


Vui lòng liên hệ để lấy password!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương