“Tên thật là Mục Đằng, còn tên ở nhà cứ gọi là Thời Quang!”
Mục Cảnh Thiên: “…đồng ý!”
Hai người trong văn phòng cùng nô đùa với Tiểu Thời Quang, cho đến tận buổi tối, Mục Cảnh Thiên
mới dẫn theo Hạ Tử Hy sang một địa điểm khác.
Sau khi bước đến, Hạ Tử Hy lúc này mới nhận ra được ý đồ của Mục Cảnh Thiên.
Nơi nay tập hợp rất nhiều người.
Trên có cổ đông công ty, dưới có nhân viên, còn có những người bạn thân thiết của Mục gia.
May mắn Mục Cảnh Thiên còn biết để Hạ Tử Hy thay sang một bộ áo dạ hội, nếu không thì thật sự mất mặt.
Khi bọn họ bước vào bên trong, Mục lão thái thái, Mục phu nhân còn có Mục Trăn đang tiếp đón khách mời.
Mục lão thái thái cả khuôn mặt tươi cười, gặp bất kỳ ai đều nhắc đến cháu cố quý báu đáng yêu của mình, hài lòng không thôi.
Hạ Tử Hy và Mục Cảnh Thiên cùng nhau xuất hiện, đầu tiên liền nhìn thấy tam thiếu, Huống Thiên Hựu, Tiêu Ân còn có Mạc Thiệu Thần.
“Hạ Tử Hy, đã lâu không gặp!” Huống Thiên Hựu dẫn đầu bước
về phía Hạ Tử Hy chào hòi.
“Đã lâu không gặp!”
“Cô đi như vậy, cũng cực khổ cho Cảnh Thiên rồi!” Tiêu Ân bổ sung.
“Nào có chỉ cực khổ, suýt chút nữa hóa tương tư rồi!” Mạc Thiệu Thần liền tiếp lời.
“Nào có chỉ cực khổ, suýt chút nữa hóa tương tư rồi!” Mạc Thiệu Thần liền tiếp lời.
Ba người bọn họ ở một bên trêu ghẹo nói.
Hạ Tử Hy chỉ mỉm cười, cũng không nói quá nhiều, một năm này, cô như thế nào không phải như vậy chứ, chỉ là ngoại trừ Tiểu Thời Quang, ai có thể làm chứng cho sự nhung nhớ của cô chứ.
Lúc này, Mục Cảnh Thiên lên tiếng: “Bớt nói nhảm lại, con trai đã mang đến đây, nhanh chóng đưa bao lì xì!” vừa nói, liền từ
vòng tay Hạ Tử Hy ôm lấy con trai giới thiệu với bọn họ.
Giọng nói bá đạo của Mục Cảnh Thiên, bao lì xì nhất định phải đòi được.
“Thời Quang, con trai của mình, bao lì xì cứ mà liệu lấy!” Mục Cảnh Thiên nhanh gọn mở lời.
Hạ Tử Hy đứng một bên bật
cười.
Lúc này, Huống Thiên Hựu nhìn sang: “Thật sự không nghĩ đến, trong bốn người chúng ta cậu vậy mà lại là người đầu tiên lên chức
ba, nhưng cậu chắc chắn đây không phải là con gái?” Huống Thiên Hựu nhìn hỏi.
“Tất nhiên, xác định một trăm phần trăm!” Mục Cảnh Thiên nói, “Cũng không có cách nào khác, gene quá tốt, con trai lớn lên quá xinh đẹp, có điều các cậu cũng không cần quá hâm mộ, chỉ cần tìm một người có gene tốt, nói không chừng vẫn có cơ hội này!”
Đây rõ ràng chính là đang khoe khoang.
Lúc này, Tiêu Ân lên tiếng: “Thiên Hựu, mình nhớ trước đây cậu
từng nói muốn cùng Cảnh Thiên trở thành thông gia, hiện tại con trai nhà người ta cũng đã được sinh ra, cậu có phải nên nỗ lực rồi không?”
Huống Thiên Hựu nhíu mày: “Chuyện này cũng không phải mình gấp gáp là được!”
Vừa nói, cả bồn người đều bật cười.
Huống Thiên Hựu trực tiếp từ vòng tay của Mục Cảnh Thiên cướp lấy bé con đi chơi, Mục Cảnh Thiên không yên tâm cũng bước theo.
Lúc này, chỉ còn lại Mạc Thiệu Thần cùng Hạ Tử Hy.
Mạc Thiệu Thần nhìn cô: “Nhìn thấy dáng vẻ này của Cảnh Thiên, tôi mới biết rằng, cậu ấy rốt cuộc đã trở lại!”
Hạ Tử Hy mỉm cười, ánh mắt từ đầu đến cuối đều nhìn theo bóng lưng của hai người đằng kia.
Mạc Thiệu Thần nâng ly rượu vang nhẹ nhàng nhấp môi: “Tôi tin rằng, Cảnh Thiên nhất định vẫn chưa từng nói với cô những
chuyện sau khi cô rời khỏi!”
Lời nói này…có ẩn ý.
Hạ Tử Hy ngước mắt nhìn Mạc Thiệu Thần: “Cái gì?”
“Thật ra khi vừa phát hiện cô mất tích, cả người Cảnh Thiên đều như phát điện, không ngày không đêm đều uống rượu, tìm cô, không ăn không uống, cũng là thời gian tôi nhìn thấy anh ấy suy sụp tinh thần như vậy!”
Khi nghe thấy những lời này của Mạc Thiệu Thần, Hạ Tử Hy có chút đau lòng, đến mức cũng có thể nghĩ ra rằng, một người kiêu ngạo như anh ấy, như thế nào lại
có mặt này.
“Vì cô, cậu ấy quả thật đã từ bỏ đi cơ hội trả thù Hạ gia, cậu ấy nói rằng bất kỳ chuyện gì cũng không quan trọng hơn với cô, hơn nữa sau khi cô rời khỏi, anh ấy buông bỏ tất cả mọi chuyện tại công ty, đi khắp nơi trong ba tháng!”
Những lời này Mục Cảnh Thiên quả thật chưa từng nhắc qua.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương