Lúc này, Mục Cảnh Thiên đột nhiên bước đến, ngăn tay cô lại


sau đó kéo cô ngồi lên giường.
“Có chuyện gì vậy?” Hạ Tử Hy nhìn anh hỏi.
Mục Cảnh Thiên cũng không trả lời, chỉ lấy máy sấy tóc giúp cô sấy tóc.
Khi cơn gió ấm áp thổi lên mái tóc, không những là độ ấm từ máy sấy tóc, còn có độ ấm trên lòng bàn tay của anh, vẫn không ngừng thổi đến trái tim cô.
Hạ Tử Hy ngồi trên giường, để mặc Mục Cảnh Thiên giúp cô sấy khô tóc.


Cho đến khi kết thúc mọi chuyện, Mục Cảnh Thiên vừa muốn thu dọn đồ đạc, Hạ Tử Hy ngược lại nắm chặt cánh tay anh.
Từ sau khi tìm được cô, cho đến hiện tại, mỗi một việc Mục Cảnh Thiên làm đều khiến cho cô vô cùng cảm động, không giờ phút nào không cảm động.
Mục Cảnh Thiên nhìn Hạ Tử Hy, đợi cô lên tiếng.
“Mục Cảnh Thiên, anh như vậy sẽ khiến em học xấu, điều tốt đẹp của anh, sự ấm áp của anh, sự chu đáo của anh, khiến em phải


đối diện như thế nào?’ rất lâu sau, Hạ Tử Hy mới nhìn anh nói ra những lời này.
Mục Cảnh Thiên nhếch môi cười, ánh mắt thâm tình nhìn cô: “Cô chính là muốn chiều hư em, một năm nay em có biết điều duy nhất anh hối hận là gì không?”
“Là gì?” Hạ Tử Hy chớp mắt nhìn anh.
“Chính là một năm trước đây anh đối xừ với em không đủ tốt, khiến em có lý do rời xa khỏi anh, Hạ Tử Hy, em sau này sẽ không có cơ hội dùng lý do này nữa, cũng


vì những ngày tháng say này anh sẽ khiến em không nỡ rời khỏi anh!” Mục Cảnh Thiên nói.
Nước mắt không ngừng tuôn rơi, Hạ Tử Hy đứng dậy, ôm chặt lấy anh.
Cảm nhận được sức lực của cô, trong lòng Mục Cảnh Thiên cũng cảm thấy yên tâm phần nào.
Giúp cô lau khô nước mắt: “Chỉ có như vậy đã khóc rồi? Vậy anh sau này phải đối xử với em như thế nào đây?”
“Mục Cảnh Thiên, em yêu anh!”


Hạ Tử Hy ôm chặt lấy anh.
Mục Cảnh Thiên cũng ôm lấy cô: “Rất tốt, anh chính là muốn nghe ba chữ này!”
Giúp cô lau đi những giọt nước mắt, anh liền lên tiếng: “Được rồi, muốn cảm động thì những ngày tháng sau này vẫn còn dài, biết rằng em vừa mệt vừa đói rồi, chúng ta cùng nhau bước lầu ăn chút đồ ăn đi!”
Hạ Tử Hy lúc này mới gật đầu, lau đi nước mắt trên mặt, sau đó xem như không có chuyện gì cùng Mục Cảnh Thiên bước


xuống lầu.
Khi hai người cùng nhau bước xuống, Mục lão thái thái lúc này đang cùng Tiểu Thời Quan nô đùa, dáng vẻ vô cùng vui vẻ,
Hạ Tử Hy chưa từng tách ra khỏi Tiểu Thời Quang quá lâu, thật không nghĩ đến thằng bé như vậy mà không nghịch ngợm, ngược lại cùng Mục lão thái thái ngồi trên sofa chơi đùa.
“Mẹ, mẹ để con ôm một chút!” Mục Trăn một bên lên tiếng.
“Không được!” Mục lão thái thái


nhất quyết từ chối.
“Mẹ, con…”
“Mẹ nói rằng không được chính là không được, mẹ vẫn còn chưa ôm đủ!” Mục lão thái thái bá đạo nói, đem Tiểu Thời Quang ôm vào trong lòng, giống như có được bảo vật, nhất quyết không buông tay.
“Con là ông nội của bé, con ôm một chút, cũng không có gì quá đáng!” Mục Trăn bất lực nói, như thế nào là ông nội muốn ôm cháu của mình lại khó khăn đến như vậy.


“Mẹ còn là bà cố của bé, con còn là con trai của mẹ đấy, mẹ nói không được chính là không được!” Mục lão thái thái bá đạo nói, lời xin xỏ của ai đều bị từ chối, dù sao chính là không buông tay.
Mục Trăn:
Vô cùng bất lực lắc đầu, chỉ trơ mắt nhìn sang một bên.
Hạ Tử Hy cùng Mục Cảnh Thiên bước ra ngoài, đứng trên lầu liền nhìn thấy tình cảnh này.
Không nhịn được nhếch lên nụ


cười, hai người liền bước xuống lầu.
“Mẹ, con muốn ôm một lát!”
“Một lát cũng không được!”
Khi hai người bọn họ bước xuống lầu, Mục Trăn vẫn đang cùng Mục lão thái thái tranh giành, Mục phu nhân lúc này âm thầm cảm thấy vui mừng, bản thân may mắn ôm được một lát, mặc dù vẫn chưa ôm đủ, nhưng so với Mục Trăn cũng đã may mắn hơn rất nhiều.
Còn Tiểu Thời Quang cũng


không biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ mở to mắt nhìn từng người một, dáng vẻ giống như đang thắc mắc mọi người đang làm gì.
“Bà nội, ba, hai người đang làm gì vậy?” Mục Cảnh Thiên cùng Hạ Tử Hy bước xuống, nhìn bọn họ mỉm cười hỏi.
Lúc này, Mục phu nhân cũng mỉm cười trả lời: “Ba của con muốn ôm Tiểu Thời Quang một lát nhưng bà nội như thế nào cũng không đồng ý!”
Mục lão thái thái nhìn sang bọn họ: “Các người ai cũng đừng


nghĩ đến việc tranh giành với bà, bà sẽ không đưa cho mọi người đâu!” Mục lão thái thái trực tiếp hạ lệnh.
“Mẹ, mẹ đã lớn tuổi rồi, ôm như vậy không cảm thấy mệt sao?”
“Như thế nào? Con đang nguyền rủa mẹ sao? Mẹ nói cho con biết, đây là cháu nội của mẹ, mẹ không cảm thấy mệt!” giây phút này, Mục lão thái thái giống như một đứa trẻ, ôm chặt lấy bảo bối trong tay không để cho bất kỳ người nào cướp đi.
Cuối cùng Mục Trăn chỉ đành bất


lực.
Lúc này, Mục Cảnh Thiên nhìn sang Hạ Tử Hy: “Tiêu rồi, anh nghĩ rằng sau này ờ nhà chúng ta, nhiều nhất chính là khung cảnh này!”
Hạ Tử Hy nhìn anh mỉm cười.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương