Trên ghế sofa, Mục lão thái thái ôm lấy Tiểu Thời Quang, còn cậu nhóc ngược lại mở to mắt nhìn xung quanh, dáng vẻ vô cùng tò mò.
“Ayda, thật sự là giống y như Cảnh Thiên hồi nhỏ!” Mục lão thái thái vui vẻ nói: “Đến đây, tiểu bảo bối, gọi bà cố, bà…cố!”
Mục Cảnh Thiên cùng Hạ Tử Hy đưa mắt nhìn nhau cười.
Mục phu nhân ngồi xuống bên cạnh Mục lão thái thái, một bên trông Tiểu Thời Quang, một bên nhìn sang Hạ Tử Hy: “Tiểu Hy,


một năm nay của con trải qua như thế nào?”
“Con sống rất tốt!”
“Một mình nuôi con nhất định rất cực khổ, nhìn xem con hiện tại đã ốm đi rất nhiều!”
“Tiểu Thời Quang rất tốt, không chút nghịch ngợm nào cả, cho nên con cũng đỡ lo phần nào!”
“Tiểu Hy!”
“Vâng?”
“Bất kể như thế nào, bất kể từ


nay về sau xảy ra chuyện gì, đều không được làm như vậy nữa!” Mục phu nhân nói
Không nghĩ đến, những lời này không hề có ý trách cứ, ngược lại là an ủi cùng quan tâm, Hạ Tử Hy như thế nào lại không cảm động.
Cô gật đầu: “Mẹ, mẹ yên tâm, bất kể vì nguyên nhân gì, con cũng sẽ không giống như trước đây nữa!” Hạ Tử Hy trả lời.
Mục phu nhân lúc này mới yên tâm gật đầu: “Con có thể nói như vậy, mẹ cũng yên tâm rồi!”


Mục Cảnh Thiên ngồi phía sau Hạ Tử Hy, bàn tay hai người bất tri bất giác đã đan xen vào nhau.
Mục Trăn cũng lên tiếng: “Được rồi, tôi cũng biết hiện tại mọi người đều có rất nhiều chuyện muốn nói, nhưng hai đứa cũng đã mệt mỏi cả đường rồi, trước cứ để chúng lên lầu tắm rửa nghỉ ngơi, lát nữa ăn cơm rồi lại nói tiếp!”
“Đúng vậy, đúng vậy, Tiểu Hy, con lên lầu nghỉ ngơi trước, tắm rửa thay quần áo, đợi lát nữa đến giờ ăn cơm lại gọi con!”


“Được, cảm ơn mẹ!”
“Thời Quang hiện tại cứ để mẹ chăm sóc, trước khi các con trở về, bà nội sớm đã cho người chuẩn bị phòng em bé trong đêm, đợi lát nữa mẹ sẽ mang bé đi chơi!” Mục phu nhân nói.
Hạ Tử Hy yên tâm gật đầu: “Được, nếu như bé nghịch ngợm, mẹ cứ tìm con!”
“Được!”
Mục Cảnh Thiên đứng dậy, kéo tay Hạ Tử Hy bước lên lầu.


Trong phòng ngủ vẫn giữ dáng vẻ như trước khi Hạ Tử Hy rời khỏi.
Đến cả chăn nệm cũng vậy.
Tất cả mọi thứ Mục Cảnh Thiên đều chưa từng thay đổi, cũng vì muốn lưu lại cảm giác khi Hạ Tử Hy vẫn ờ đây.
Khi Hạ Tử Hy bước vào bên trong, không biết tại sao lại cảm thấy vô cùng cảm động, tất cả mọi thứ giống như chỉ vừa mới xảy ra vào ngày hôm qua, không có gì thay đổi.
Giống như cô căn bản chưa từng


rời khỏi.
“Trước tắm rửa, thay quần áo, lát nữa xuống lầu ăn cơm!” Mục Cảnh Thiên nói.
Hạ Tử Hy quay đầu nhìn sang Mục Cảnh Thiên, giây kế tiếp liền nhón chân hôn nhẹ lên môi anh.
Mục Cảnh Thiên thoáng ngây người, sau đó từ bị động chuyển thành chủ động, trực tiếp ôm lấy cô đẩy về bức tường phía sau, càng tăng thêm nụ hôn.
Trải qua rất lâu, Mục Cảnh Thiên lúc này mới buông cô ra, hai


người dán sát thân thể vào nhau, hô hấp có chút gấp gáp: “Như thế nào?” anh nhìn cô hỏi, ánh mắt thâm thúy.
“Cảnh Thiên, cảm ơn anh…” Hạ Tử Hy nhìn anh nói, trong ánh mắt tràn ngập cảm động.
Mục Cảnh Thiên nhìn cô cười, bàn tay xoa nhẹ lên mái tóc:
“Điều anh muốn không phải là lời cảm ơn, mà là em, Hạ Tử Hy không được rời xa khỏi anh!” Mục Cảnh Thiên thật sự cảm thấy sợ hãi.
Hạ Tử Hy lắc đầu: “Sẽ không,


sau này cũng sẽ không!”
Mục Cảnh Thiên tiến lại gần, tiếp tục hôn lên môi cô.
Khi cảm xúc dâng trào, lúc này cánh cửa đột nhiên vang lên.
“Thiếu gia, phu nhân muốn cậu xuống lầu một lát!” dì Lý bên ngoài nói.
Chuyện tốt bị cắt ngang, Mục Cảnh Thiên tất nhiên có chút không vui, nhưng nghĩ đến Hạ Tử Hy cũng đang mệt mỏi, liền buông tha cho cô.


“Em đi tắm trước, anh xuống nhà một chút!”
“Được!” Hạ Tử Hy gật đầu, Mục Cảnh Thiên lúc này mới quyến luyến buông cô ra, sau đó mở cửa bước ra bên ngoài.


Hạ Tử Hy sau khi tắm rửa xong liền đổi sang một bộ quần áo màu nhạt thoải mái, lúc này Mục Cảnh Thiên cũng đã quay lại.
Hạ Tử Hy lau khô tóc nhìn anh: “Có chuyện gì?”
“Sửa lại giường cho Tiểu Thời Quang!” Mục Cảnh Thiên mỉm cười nói, trong ánh mắt tràn ngập sự thỏa mãn.
Hạ Tử Hy gật đầu, tiếp tục dùng khăn lông lau khô tóc.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương