Không biết từ lúc nào, Tiểu Thời Quang cũng đã tỉnh dậy, hai mắt nhìn quanh, cái tay bé nhỏ cho vào miệng mà cắn, không hề nghịch ngợm chút nào.
Mục Cảnh Thiên kéo con đến trước mặt, thỉnh thoảng trêu đùa con.
Lúc này Hạ Tử Hy từ phòng vệ sinh đi ra, thì thấy Mục Cảnh


Thiên đang ăn, vừa ăn, còn vừa chơi với Tiểu Thời Quang.
Nhìn thấy Hạ Tử Hy đi ra, anh ngẩng đầu lên: “Tới ăn một chút đi, bây giờ cũng đã trễ lắm rồi!”
Hạ Tử Hy vừa thấy, thì gật đầu đi tới.
“Ăn chút gì trước đi, sau khi xuống máy bay, chúng ta đi ăn một bữa ngon!”
“Vâng!” Hạ Tử Hy gật đầu.
Hai người họ đang ăn, nhìn Tiểu Thời Quang cuộn tròn, cảm giác


rất ngọt ngào, bàn tay Tiểu Thời Quang không ngừng vươn tới, nhưng thế nào cũng không với tới, gấp không được, nhưng cũng không khóc không quấy, cố gắng với tới, biết cảm rất bướng bỉnh, trong cực kỳ giống Mục Cảnh Thiên.
Bộ dạng đó, Mục Cảnh Thiên và Hạ Tử Hy nhìn thấy đều nhịn không được mà bật cười.
“Nào, bảo bối, ba đút con!” Nói rồi, Mục Cảnh Thiên bế Tiểu Thời Quang từ ghế lên.
“Những thứ này con đều không


ăn được, vẫn còn quá nhỏ!”
“Uống chút nước chắc có thể chứ!?” Mục Cảnh Thiên hỏi.
“Được!” Hạ Tử Hy gật đầu: “Uống ít thôi!”
“Yên tâm đi, con trai của Mục Cảnh Thiên anh không nuông chiều thế đâu, nào, bảo bối, uống chút nào!” Mục cảnh Thiên bưng ly lên đưa vào miệng Tiểu Thời Quang.
Tiểu Thời Quang vui vẻ không thôi, mấp môi uống, thậm chí hai tay còn bưng lấy ly nhất định


không buông.
“Nhìn xem, con uống vui biết bao nhiêu! Mục Cảnh Thiên cười nói.
Hạ Tử Hy ở bên cạnh xem, khóe miệng cũng mang theo một nụ cười.
Sau khi ăn uống no nê, tiếp viên hàng không đem tất cả dọn xuống hết.
Nhưng nhìn thấy Tiểu Thời Quang, cô tiếp viên hàng không cũng không nhịn được mà khen giống con gái quá, rất đáng yêu.


Chơi đùa được một lúc, Tiểu Thời Quang lại ngủ rồi.
Lần này, Hạ Tử Hy có chút buồn ngủ, Mục Cảnh Thiên nhìn cô: “Dựa vào vai anh ngủ một lát?”
Hạ Tử Hy cười rồi gật đầu, sau đó tựa lên vai Mục Cảnh Thiên, nhắm mắt lại, cảm giác an toàn không thể giải thích được, khiến cho cô rất nhanh chìm vào giấc ngủ.


Sau khi thuận lợi hạ cánh, A Kiệt sớm đã cùng mọi người ở sân bay chờ đợi.
Mục Cảnh Thiên ôm lấy đứa bé, cá người mặc quần áo màu đen, Hạ Tử Hy ngược lại mặc một bộ quần áo màu nhạt đi bên cạnh, phía sau có người chuyên đẩy hành lý.
“Mục tổng!” khi nhìn thấy hai người bọn họ, A Kiệt kích động hét lên một tiếng.
Mục Cảnh Thiên cùng Hạ Tử Hy trực tiếp bước sang.


“Mục tổng, Hạ tiểu thư!” A Kiệt khi nhìn thấy hai người bọn họ, vô cùng kích động: “Hạ tiểu thư, Mục tồng xem như đã tìm được cô trở về rồi!”
Hạ Tử Hy nhìn anh mỉm cười: “A Kiệt, đã lâu không gặp!”
A Kiệt liên tục gật đầu: “Đã lâu không gặp!”
Ánh mắt nhìn về phía Mục Cảnh Thiên: “Mục tổng, xe đang chờ bên ngoài, Mục lão thái thái cũng đang ở nhà chờ mọi người quay về!”


Mục Cảnh Thiên dẫn đầu, quay đầu lại nhìn Hạ Tử Hy: “Chúng ta trở về thôi!”
Hạ Tử Hy gật đầu, sau đó hai người bọn họ cùng nhau bước ra ngoài.
Nếu nói không căng thẳng thì chính là đồ ngốc, Hạ Tử Hy không nói lời nào đã rời đi một năm, như thế nào lại không sợ bị trách mắng chứ.
Đặc biệt hiện tại cô đã làm mẹ, càng có thể hiểu được cảm giác đó.


Giống như phát hiện ra cô có điểm không đúng, Mục Cảnh Thiên vươn tay nắm lấy bàn tay thon thả của cô: “Em đang căng thẳng sao?”
Hạ Tử Hy miễn cưỡng nỏ’ nụ cười, nhưng lại âm thầm thừa nhận chuyện này.
Mục Cảnh Thiên nhìn sang tặng cô một nụ cười an tâm: “Em yên tâm, bà nội cùng mọi người đều đang chờ em quay trở về, cũng sẽ không trách em, còn về phía bên kia…anh tạm thời vẫn không thông báo với bọn họ, có điều bọn họ đều sống rất tốt!”


Mục Cảnh Thiên nhắc đến bên kia, Hạ Tử Hy tất nhiên biết rõ.
Anh chỉ cần một ánh mắt, liền có thể thăm dò được trái tim cô, cũng biết được cô đang lo lắng sợ hãi điều gì.
Hạ Tử Hy lúc này mới yên tâm nở nụ cười, nhìn anh gật đầu: “Vâng!”
Giống như cảm nhận được không khí sôi nổi bên ngoài, Tiểu Thời Quang cũng từ trong giấc mơ tỉnh lại, giống như cảm nhận được môi trường xung quanh kỳ lạ, đôi mắt mờ to, quan sát bốn


phía.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương