Từng bước từng bước một, tiến lại gần.
Trong khi người con gái ây vừa


đang loay hoay với mấy món đồ trên tay, vừa trêu chọc đứa trẻ, sau đó thì nghe được tiếng y a, bi bô của đứa trẻ, âm thanh rất dễ nghe, vô cùng êm ái.
Cho đến khi Mục Cảnh Thiên tiến lại gần, người con gái ấy cũng không để ý đến sự xuất hiện của anh, mà ngược lại là đứa bé ngồi trên xích đu thấy Mục Cảnh Thiên, gương mặt nhỏ nhắn hồng hào, đáng yêu, bập bẹ nhìn anh cười.
Dường như nhận ra có gì đó không đúng, người con gái nhìn theo ánh mắt, quay đầu lại. Khi


nhìn thấy người đứng phía sau, nụ cười trên gương mặt trong nháy mắt cứng đờ.
Người cô từ từ đứng dậy…
Mục Cảnh Thiên đang đứng ở chỗ cách cô ba mét, nhìn thấy gương mặt của Hạ Tử Hy, gương mặt mà ngày đêm anh luôn nhung nhớ, cuối cùng thì bây giờ cũng đã xuất hiện trước mặt cô ấy…
Mà vào thời khắc này, trái tim vô cùng yên tĩnh.
Bước từng bước chậm rãi vê


phía cô.
Bốn mắt nhìn nhau, trước thời khắc đó không biết nên nói điều
gì.
Cuối cùng vẫn là Hạ Tử Hy mở lời trước, “Anh…”
Chữ anh của cô ấy còn chưa kịp nói xong, thì Mục Cảnh Thiên đã đưa một tay ra, trực tiếp ôm cô vào lòng.
Ôm cô thật chặt.
Cảm nhận mùi hương quen thuộc trên người cô.


Để xóa đi nỗi nhớ nhung suốt một năm nay của anh.
Cái ôm này, anh đã làm nó vô số lần ở trong giấc mơ, bây giờ, cuối cùng có thể ôm chặt cô rồi.
Hạ Tử Hy đứng ờ đó, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của Mục Cảnh Thiên, anh ta thật sự đang ôm mình, chầm chậm nâng tay lên, cuối cùng cũng ôm lấy anh ấy, sau cùng cũng ôm chặt anh ấy.
Trong một năm nay, làm sao cô lại có thể không nhớ.


Làm sao có thể không nhớ anh.
Nhớ đến cái ôm của anh, mùi vị cùng sự bá đạo.
“Rốt cuộc cũng tìm được em rồi, Hạ Tử Hy, em có biết anh hận em đến dường nào không?” Mục Cảnh Thiên ôm cô ấy mà nói trong sự oán hận, nhưng cũng không nỡ buông cô ra.
Hạ Tử Hy để cho anh ôm tùy ý, nghe thấy giọng nói quen thuộc của anh, lập tức vành mắt ươn ướt, khóe miệng cô cong lên, mang theo một nụ cười, “Anh hận em bao nhiêu, thì em lại nhớ anh


bấy nhiêu!”
Nghe thấy được câu này, Mục Cảnh Thiên càng ôm cô chặt hơn.
Cũng không biết đã qua bao nhiêu lâu, Mục Cảnh Thiên mới buông cô ra: “Cùng anh trờ về có được không?”
Hạ Tử Hy nhìn anh: “Chỉ cần anh không trách em, không giận em nữa, thì em sẽ cùng anh trở về!”
“Vậy nếu như anh còn trách em, còn giận em thì sao?” Mục Cảnh Thiên hỏi lại.


“Vậy thì em sẽ mặt dày mày dạn để anh ở lại cùng em!” Hạ Tử Hy nói, anh mắt lấp lánh, tinh nghịch.
Mục Cảnh Thiên nhịn không được mà bật cười, lại lần nữa ôm lấy cô:“Tiểu Hy, đừng rời xa anh nữa, anh không thể tiếp nhận đả kích như vậy thêm lần nào nữa đâu!”
Hạ Tử Hy cũng ôm chặt anh, gật đầu: “Cho dù anh có đuổi em đi, em cũng không đi nữa đâu!”
Hai cùng ôm chặt lấy nhau.
Cũng không biết đã qua bao lâu,


chỉ nghe thấy tiếng y y a a, còn có tiếng cười khúc khích.
Lúc này Mục Cảnh Thiên mới định thần lại, buông Hạ Tử Hy ra, Nhìn đứa bé ngồi 1 bên xích đu, nhìn đứa bé chỉ mới có vài tháng tuổi, mập mạp, hai má ửng hồ, đôi mắt thì vừa to vừa sáng, lúc này đứa bé đó cũng cười nhìn Mục Cảnh Thiên, “ Đứa bé này…”
Mục Cảnh Thiên có chút luống cuống, trong lòng vui mừng nhưng không biết nên làm thế nào.


Hạ Tử Hy cười, nhìn đứa bé: “Thời Quang, gọi ba đi, người này chính là ba con!”
Nhưng mới có mấy tháng, thì làm sao gọi được, Hạ Tử Hy nói cho Mục Cảnh Thiên biết, đây là con của bọn họ.
“Đứa bé này chính là con gái cùa anh sao?” Mục Cảnh Thiên có chút không biết làm gì.
Hạ Tử Hy: “Là con trai!”
Con trai?
Mục Cảnh Thiên nhìn đứa bé,


thấy những bộ phận ngỏ nhỏ của nó mới dám chắc chắn, anh cười vui vẻ, nhưng lại không biết nên làm thế nào: “Là con trai anh, là con trai anh..”
“Có muốn bế nó không?”
“Có thể không?” Mục Cảnh Thiên hòi một cách thận trọng, trong mắt tràn đầy sự kinh ngạc vui mừng.
Hạ Tử Hy không trả lời, mà trực tiếp đem đứa bé bế trong lòng đưa cho Mục Cảnh Thiên.
Trong thời khắc nhận lấy đứa bé,


thân thể trẻ nho nhỏ, dường như làm trái tim Mục Cảnh Thiên như muốn tan chảy.
“Thời Quang…”
Hạ Tử Hy gật đầu.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương