Liên Hôn Cùng Tổng Tài Xấu Xa
-
Chương 1267
Hiện tại có rất nhiều người đều đang tìm cô ấy.
Cho dù là người khác có thể tìm được cô ấy, chỉ cần có một chút tin tức của cô ấy, thế nhưng ba tháng nay, không hề có một chút tin tức nào, Mục Cảnh Thiên đã dùng hết tất cả các biện pháp rồi
Lúc này anh mới biết, thế giới này lớn thế nào, lớn đến mức một chút tin tức của cô ấy cũng không có được…
“Ông tìm cô ấy, có lẽ chỉ là để che
giấu đi sự thật là ông đã tìm thấy cô ấy!” Mục Cảnh Thiên nói.
Vinh Cẩm cười, nhìn anh, “Mục Cảnh Thiên, có lẽ cô ấy không muốn để cậu tìm thấy chăng? Sao cậu không để cô ấy được tự do!”
Mục Cảnh Thiên cười giễu cợt, “Chuyện khác thì tôi không dám nói, nhưng tôi biết, cô ấy nhất định rất nhớ tôi, rất muốn trở lại bên cạnh tôi!”
Cũng không biết nên nói anh tự tin hay tự luyến.
“Nếu đã như thế, vậy tại sao cô ấy lại rời xa cậu?”
“Bời vì, yêu…” Nói đến đây, Mục Cảnh Thiên lúc này có thể tưởng tượng được lúc đó Hạ Tử Hy đã bất lực, không biết phải làm sao.
Anh luôn nghĩ đến sự khó khăn khi cô bị mắc kẹt ở giữa, nhưng anh không đặt mình vào hoàn cảnh của cô để thông cảm cho sự bất lực của cô.
Bây giờ nghĩ lại, cô rời đi, để bọn họ đều bình tĩnh trờ lại, cũng để cho tình yêu của họ, đạt được sự tồn tại hoàn mỹ nhất.
Vinh Cẩm cười lên: “Cậu chắc chắn?”
Lúc này, Mục Cảnh Thiên ngước lên nhìn ông ta, “ Nếu như lúc ông thật sự yêu một người, ông mới có thể hiểu được!”
Nói đến đây, nụ cười trên mặt Vinh Cẩm cứng đờ.
Trong đầu, không khỏi nghĩ đến Tiêu Nhạc.
Lúc trước ông đuổi bà ấy đi, cũng là vì tốt cho bà ấy, tuy chuyện của ông không giống với Mục Cảnh Thiên và Hạ Tử Hy cho lắm,
nhưng ông cũng đủ để có thể hiểu được là vì yêu, họ có thể làm những chuyện khó tin, người khác nhìn vào trông có vẻ tàn nhẫn, nhưng chỉ có chính bản thân họ tự biết, đó là biện pháp và cách xử lý mà tốt nhất.
“Mục Cảnh Thiên, tôi chỉ có thể nói, nếu như cô ấy muốn để cậu tìm thấy, cậu nhất định sẽ tìm thấy!”
Có thể nói, cũng chỉ có bao nhiêu đó thôi.
Mục cảnh Thiên cũng không cưỡng cầu, gật đầu.
“Nếu đã như vậy, vậy tôi đi trước đây!”
“Tôi muốn biết, tại sao cậu lại tìm đến tôi!?” Mục Cảnh Thiên vừa định đứng dậy, Vinh cẩm liền nói, Mục Cảnh Thiên nghe xong, thì tiếp tục ngồi.
“Một người phụ nữ dáng dấp giống Hạ Tử Hy, xem như trùng hợp đi, ông điều tra ba tôi, cũng cho là trùng hợp đi, nhưng ông có cùng nhóm máu với Hạ Tử Hy, mà còn vì cô ấy liều mạng truyền máu, thì điều đó không thề nào là trùng họp được…”
Vinh Cẩm nhìn anh, mắt híp lại, nhưng cũng vô cùng bình tĩnh, dù sao người thông minh như Mục Cảnh Thiên thì ông cũng không cảm thấy bất ngờ: “Cậu biết chuyện này từ lúc nào?”
“Từ lần trước khi ông liều mạng truyền máu cho cô ấy, thì tôi đã bắt đầu nghi ngờ rồi!”
Có thể vội vàng làm chuyện như vậy, chỉ có thể là tình thân.
Dù cho Vinh cẩm có cảm kích Hạ Tử Hy là ân nhân cứu mạng đi nữa, thì anh không tin ông ta có thể vì Hạ Tử Hy mà không đến
mạng sống của mình.
Chỉ có điều này…
Anh không nghĩ ra còn lý do nào khác nữa.
Vinh Cẩm tiếp tục rót trà:“Thật không ngờ, cậu lại là người đầu tiên biết chuyện này, nếu đã biết như vậy tại sao không đến tìm tôi!?”
“Trước kia là không cần thiết, ông không muốn nói ra, chắc có nguyên nhân nhân của mình, còn bây giờ thì không còn cách nào khác nữa!”
Vinh Cẩm gật đầu, “Cậu đoán không sai chút nào, tôi chính là ba ruột cùa Tiểu Hy!”
“Mà người phụ nữ ông tìm hẳn là mẹ của cô ấy!”
Vinh Cẩm nhìn anh, ánh mắt mang một chút kinh ngạc và không hiểu.
Dường như nhìn ra sự nghi ngờ của ông ta, Mục Cảnh Thiên cười nhạt: “Từ lúc ông cho người điều ta ba tôi, ông ấy đã nói cho tôi biết, năm đó ông ấy quả thật đã từng chăm sóc cho bà ấy!”
Biết được tin tức của Tiêu Nhạc, Vinh Cẩm có chút kích động.
Dù gì đã nhiều năm như vậy rồi, đây là lần đầu tiên có người nhắc đến Tiêu Nhạc.
“Vậy bây giờ người đâu?”
“ Ba tôi nói rằng sau một khoảng thời gian, thì bà ấy đã bỏ đi, còn đi đến nơi nào, thì ông ấy cũng không biết, chỉ biết vào ngày nào đó, đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại, bảo ông ấy phải chăm sóc Tiểu Hy, cũng là bà ấy mang Tiểu Hy đặt trước cửa nhà Hạ gia!”
Nói đến chuyện này, khóe miệng Mục Cảnh Thiên lại nhếch lên một nụ cười bất lực, đây cũng là nguyên nhân tại sao lúc đầu Mục Trăn nhất định để Mục Cảnh Thiên cưới Hạ Tử Hy.
Hạ gia thì cần vốn, mà nhà bọn họ thì cung cấp vốn, nên điều kiện duy nhất là để Hạ Tử Hy gả cho Mục Cảnh Thiên.
Lúc đầu anh không hiểu tại sao Mục Trăn lại muốn làm như vậy, nhà bọn họ hoàn toàn không cần làm như vậy, thế nhưng Mục Trăn rất kiên trì, nhưng mà đến bây giờ, anh đột nhiên hiểu ra giữa
toàn bộ mọi việc đều có lý giải của nó.
Không, anh là may mắn, khi năm đó mục Trăn đã kiên quyết đưa ra quyết định này.
Để anh có cơ hội cưới Hạ Tử Hy.
Mặc dù giữa bọn họ từng có khoảng trống hai năm, nhưng đó cũng là tiền đề của bọn họ, lúc đầu hôn nhân không có tinh cảm thì không có hạnh phúc, thật may bọn họ lại lần nữa gặp nhau, rồi yêu nhau.
Vinh Cẩm nghe những lời Mục
Cảnh Thiên nói, đôi mắt không khỏi có chút thất vọng.
Vốn cho là có thể nghe ngóng được chút gì đó, nhưng không ngờ rằng điều gì cũng không có.
Nhưng ông cũng đã quá quen thuộc với chuyện này.
“Là tôi hại mẹ con bọn họ!” Mỗi lần nhớ lại, Vinh cẩm vẫn luôn tự trách bản thân.
“Năm đó, tôi bị ám ảnh bời quyền lực và sức mạnh, bước vào thế giới ngầm, một khi bước vào thì không có cách nào để thoát ra,
lúc đó tôi có rất nhiều kẻ thù, tôi sợ họ tìm Tiêu Nhạc để báo thù, nên cũng không còn cách nào mới phải đuổi bà ấy đi, chỉ là tôi không ngờ, lúc bà ấy đi thì đã có thai rồi…”
“Nếu lúc đó ông biết chuyện, ông vẫn sẽ quyết định như vậy không?” Mục Cảnh Thiên nhìn ông hỏi, tuy rằng không đi con đường này, nhưng trong thế giới ngầm, anh quen biết rất nhiều người, anh biết rõ trong đó rất phức tạp, anh mới cảnh báo chính mình, mà không bước vào.
Nghe thấy điều này, Vinh cẩm
ngước lên nhìn Mục Cảnh Thiên, ánh mắt mang chút kinh ngạc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook