Hạ Tử Hy vừa dứt lời, Hứa Vy Nhân lập tức ngước mắt nhìn: “Hiện tại chửng cứ rõ ràng, anh trai con đã bị bắt, đợi đến khi sự việc này kết thúc, anh trai con sẽ bị phán tội…”
“Tiểu Hy, mẹ biết chuyện này do anh trai con không đúng trước, nhưng mà dù sao Tử Dục cũng là con trai mẹ, anh trai của con, từ nhỏ thằng bé yêu thương con nhất; Tiểu Hy con cứu anh trai con có được không…” Hứa Vy Nhân nhìn Hạ Tử Hy hỏi.
Trên khuôn mặt Hạ Tử Hy hiện lên nét khó xử, không biết nên


làm như thế nào.
Nếu như cô thật sự ra mặt, vậy thì tình cảm giữa cô cùng Mục Cảnh Thiên nhất định sẽ xảy ra ảnh hưởng, anh hiện tại như thế nào cũng không quay về, rõ ràng chính là không muộn lộ diện trước mặt cô, chỉ là nếu như cô không ra mặt…
Nhìn ra Hạ Tử Hy do dự, Hứa Vy Nhân lập tức đứng dậy, xuống giường, trực tiếp quỳ xuống trước mặt cô: “Tiểu Hy, mẹ cầu xin con, con cứu Tử Dục có được hay không?”


“Mẹ…mẹ đừng như vậy!” Hạ Tử Hy nhanh chóng bước lên đỡ Hứa Vy Nhân.
“Không, con nếu không đồng ý, mẹ sẽ không đứng dậy, mẹ chỉ có một đứa con trai, mẹ không thể không có Tử Dục!”
“Mẹ…”
“Tiểu Hy, mẹ cầu xin con, con nói với Mục Cảnh Thiên, cậu ta nhất định sẽ nghe, Cảnh Thiên yêu con như vậy, nhất định sẽ buông tha cho Tử Dục!”
“Mẹ, mẹ đứng dậy trước rôi nói!”


Hạ Tử Hy kéo tay Hứa Vy Nhân, nhưng bà như thế nào cũng không đứng dậy.
“Không, Tiểu Hy, mẹ cầu xin con, con giúp anh trai con có được hay không?”
“Mẹ, không phải con không muốn giúp…” Hạ Tử Hy không biết nên mở lời như thế nào.
“Tiểu Hy, mẹ cầu xin con, con giúp anh trai con có được hay không? Em nể tình nhà chúng ta nuôi con từ nhỏ đến lớn, hãy cứu lấy anh trai con, mẹ cầu xin con…” Hứa Vy Nhân nhìn Hạ Tử


Hy khổ sở cầu xin.
Chỉ là khi Hạ Tử Hy nghe câu nói này, nhất thời ngây người.
Ánh mắt vô cùng xa lạ nhìn Hứa Vy Nhân.
Nhưng Hứa Vy Nhân vẫn tiếp tục cầu xin cô: “Tiểu He, mẹ xin con, không lẽ con thật sự nhẫn tâm nhìn anh trai không màng đến sao?”
Những lời tiếp theo của bà khiến cho Hạ Tử Hy nghe vào cảm thấy choáng váng.


Cô vẫn luôn cho rằng dù cho một giọt máu đào hơn ao nước lã, nhưng trong thời gian dài như vậy, giữa bọn họ cũng đã không còn chút khúc mắc nào, nhưng không nghĩ đến Hứa Vy Nhân lại nói ra những lời như vậy…
Giây phút này, Hạ Tử Hy như thế nào lại không đau lòng.
Thì ra trong gia đình này, cô từ đầu đến cuối đều chỉ là một người ngoài.
Vốn dĩ bất kề nỗ lực như thế nào, cô từ đầu đến cuối cũng chỉ là một đứa con nuôi.


Những lời Hứa Vy Nhân từng nói với cô, không ngừng hiện lên trước mắt.
Nhưng hiện tại so sánh cô như thế nào cũng không biết nên nói như thế nào mới tốt.
Chính vào lúc cô đang hoảng hốt, Hạ Thiên liền bước vào bên trong, khi vừa bước đến cửa liền nhìn thấy Hứa Vy Nhân đang quỳ trước mắt.
Đôi mắt lóe lên tia kinh ngạc, nhìn Hạ Tử Hy cứng đờ đứng một bên, ông giống như đã biết xảy ra chuyện gì, lập tức bước


sang, nâng Hứa Vy Nhân đứng dậy: “Bà đang làm gì vậy?”
“Tiểu Hy, mẹ cầu xin con, cầu xin con…” Hứa Vy Nhân không ngừng khổ sờ cầu xin, cũng vì chuyện của Hạ Tử Dục, dáng vẻ đoan trang hào phóng của bà trước đây đã biến mất không chút dấu vết, nhìn có vài phần thê thảm.
Hạ Tử Hy cứng ngắt đứng một góc, đôi mắt có chút lấp lánh, nhìn Hạ Thiên cùng Hứa Vy Nhân, vội vàng bước lên nâng người đứng dậy.


“Ba, ba chăm sóc tốt cho mẹ, chuyện của anh trai, con sẽ nghĩ cách…” dứt lời, đưa mắt nhìn hai người bọn họ, Hạ Tử Hy liền xoay người chạy ra ngoài.
Nhìn theo bóng lưng của cô, Hạ Thiên nói không nên tư vị gì.
Tất cả những lời muốn nói đều mắc nghẹn nơi cổ họng, vào lúc này anh còn có thể nói được điều gì nữa chứ?
Nhìn thấy Hạ Tử Hy rời khỏi, ông lúc này mới khôi phục tinh thần, nhìn người phụ nữ trong lòng, bất lực lên tiếng: “Đến đây, trước


nằm trên giường đã!”
Từ sau khi rời khỏi Hạ gia, Hạ Tử Hy ngồi trên xe, trong lòng vô cùng hoảng loạn, lúc này màn đêm đã dần buông xuống, đèn đường đã bắt đầu chiếu sáng.
Người qua đường vẫn không ngừng qua lại, nhưng đã không còn ồn ào tấp nập như buổi sáng.
“Ngừng xe!” lúc này, Hạ Tử Hy đột nhiên lên tiếng.
Tài xế quay đầu nhìn Hạ Tử Hy,


cô ngược lại nhàn nhạt lên tiếng: “Tôi muốn xuống xe đi dạo một lát, ông cứ quay về trước đi!”
“Nhưng mà…” trên khuôn mặt tài xế lộ ra nét khó xử, dù sao Mục lão thái thái cũng đã dặn dò, tất cả mọi chuyện đều phải cẩn thận, lấy Hạ Tử Hy làm trọng.
Hạ Tử Hy nở nụ cười an tâm:
“Tôi không sao cả, chính là muốn đi dạo, ăn chút đồ ăn, lát nữa tôi gọi điện thoại, ông đến đón tôi là được!”
Tài xế lúc này mới yên tâm gật đầu, Hạ Tử Hy bước xuống xe,


tài xế lên tiếng: “Tôi ở nơi này đợi cô!”
“Không cần đâu, lát nữa sẽ có một người bạn ghé qua, có khả năng sẽ muộn một chút, tôi sẽ gọi điện thoại cho ông!”
“Được!”
Sau khi cửa xe khép lại, tài xế liền lái xe rời đi.
Hạ Tử Hy một mình đứng bên đường.
Có đôi khi một người đi dạo trên phố, có thể thay đổi tư tường,


con người cũng thoải mái hơn rất nhiều.
Cô bước trên đường chậm rãi bước đi, cũng không biết bản thân đang suy nghĩ điều gì, trong đầu không ngừng hiện lên vô số chuyện, nhưng đến cuối cùng tất cả suy nghĩ đó đều bị Mục Cảnh Thiên đẩy lùi.
Chỉ cần nghĩ đến anh, sau tận trong đáy lòng có chút đau lòng cùng khó chịu.
Cô như thế nào lại không biết rằng Mục Cảnh Thiên làm như vậy cũng chỉ vì sợ cô bị làm khó.


Khi cô biết được những chuyện này do Hạ Tử Dục gây ra, cô như thế nào không nghĩ đến Mục Canh Thiên đã sớm biết, nhưng vẫn chậm chạp không có hành động nào, tất cả đều là vì cô.
Hiện tại, hai người bọn họ đều không gặp mặt, anh cũng tránh không cần mở lời với cô.
Thở dài một tiếng.
Lúc này, ánh mắt Hạ Tử Hy nhìn về phía một cửa kiệm trước mặt.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương