“haha tin hay không tùy cô, nhưng đây chính là sự thật!” ủy viên Lý nhấn mạnh từng chữ.
Hạ Tử Hy ngồi im nhìn ông: “ủy viên Lý, ông cảm thấy chiêu ly gian này của ông tôi sẽ tin hay sao?”
“Nếu như không tin, cô quay về có thể hỏi Mục Cảnh Thiên, anh ta thông minh như vậy, nhất định sẽ biết!” ủy viên Lý âm mưu tính toán nói.
Sắc mặt Hạ Tử Hy càng lúc càng trở nên khó coi, không lẽ thật sự là anh trai sao?


Không!
Cô vẫn là không tin!
Nhưng tại sao Hạ Tử Hy lại không nhịn được suy nghĩ theo chiều hướng đó?
Đây cũng trùng hợp nói rõ tại sao khi Vân Duệ xảy ra chuyện, Mục Cánh Thiên cho đến hiện tại vẫn không phản kích, không lẽ thật sự là…?
Chính vào lúc Hạ Tử Hy đang miên man suy nghĩ, ủy viên Lý chép miệng, sau đó đứng lên, đến cả chào hỏi cũng không nói,


cho đến sau khi ông ta rời khỏi, Hạ Tử Hy mới phản ứng lại.
Ngồi im bất động, có chút mơ màng.
Cô đột nhiên nghĩ, nếu như thật sự là do Hạ Tử Dục vậy thì phải nên làm như thế nào?
Đáp án chính là cô không biết! Cô cũng không biết nên làm như thế nào!
Vừa suy nghĩ, Hạ Tử Hy liền rút ra điện thoại, cuối cùng vẫn không kìm chế được gọi điện thoại cho Hạ Tử Dục.


Điện thoại vang lên một lát liền kết nối.
“Alo!”
“Anh trai, là em!” Hạ Tử Hy lên tiếng.
“Tiểu Hy? Có chuyện gi sao?”
Hạ Tử Hy cũng không biết nên mờ lời như thế nào, nếu như không phải Hạ Tử Dục, vậy thì chính là do ủy viên Lý đang bày trò ly gián, rất có khả năng khi hỏi chuyện này, cô sau này cũng sẽ không biết nên đối diện với Hạ Tử Dục như thế nào.


Nhưng mà nếu như không hỏi, thì làm sao cô có thể yên tâm được?
“Tiểu Hy? Đã xảy ra chuyện gì?” nghe thấy Hạ Tử Hy vẫn không lên tiếng, Hạ Từ Dục có chút lo lắng hỏi han đến.
“Anh trai, anh biết Vân Duệ gần đây xây ra chuyện hay không?” Hạ Tử Hy hòi.
Hạ Từ Dục không nghĩ đến, có một ngày Hạ Tử Hy sẽ đột nhiên gọi điện thoại hỏi anh vấn đề này.
Ngồi dựa trên ghế khiến bản thân thoải mái: “Biết chứ, hiện tại tin


tức khắp nơi đều đưa tin, tại sao em lại hỏi như vậy?”
Hạ Tử Hy trực tiếp hỏi sao?
“Em muốn hỏi anh trai có suy nghĩ gì về chuyện này?”
“Suy nghĩ? Tại sao đột nhiên hỏi như vậy?” Hạ Tử Dục hỏi ngược lại, trực giác nói cho cô biết, Hạ Từ Hy gọi điện thoại đến, nhất định có vấn đề.
“Không có gi, chỉ là muốn hỏi han một chút!”
“Đây cũng không phải là công ty


của anh, anh không có cách nào nói ra suy nghĩ của mình được!”
Câu trả lời của Hạ Tử Dục, mập mờ nước đôi, Hạ Tử Hy cũng không biết nên nói như thế nào, cô nắm chặt điện thoại: “Anh trai, em tin rằng anh nhất định sẽ không làm ra chuyện gi gây hại đến em!”
Câu nói này vừa dứt lời, phía bên kia đầu điện thoại ngược lại im lặng.
Hạ Từ Dục cũng nắm chặt điện thoại, không biết nên nói như thế nào.


Rất lâu sâu anh mới lên tiếng: “Tất nhiên, anh như thế nào có thể làm hại đến em?” làm hại đến ai, anh cũng sẽ không làm hại đến Hạ Tử Hy.
Chỉ là, anh vĩnh viễn không hiểu được lời này của Hạ Tử Hy có ý gì, hoặc có thể nói trong mắt anh, những chuyện anh làm, không phải là gây hại đến Hạ Tử Hy mà đang cứu cô.
Cuối cùng, Hạ Tử Hy cũng ngắt điện thoại.
Nhưng cũng vì không vì cuộc điện thoại này khiến cho tâm


trạng được giải tỏa, ngược lại càng thêm nặng trĩu.
Giống như điều cô không muốn nhất bắt đầu dần dần xảy ra biến hóa.
Đêm khuya, Mục Cảnh Thiên đến hơn một giờ sáng mới quay trở về.
Trước đây, khi Vân Duệ vẫn chưa xảy ra chuyện, có muộn hơn nữa trước mười một giờ anh cũng sẽ trở về, nhưng mà hiện tại…


Nhận ra mùi rượu trên người anh, Hạ Tử Hy chân mày nhíu chặt.
“Anh trờ về rồi?” Hạ Tử Hy nhàn nhạt lên tiếng.
Trong phòng ngủ không hề mở đèn, Mục Cảnh Thiên nghiêng đầu nhìn, không nghĩ đến cô vẫn chưa nghỉ ngơi.
“ừ, em tại sao vẫn còn chưa đi ngủ?” anh hỏi.
“Em đợi anh!” Hạ Tử Hy nhàn nhạt nói.


Mục Cảnh Thiên ngồi xuống, cũng không mở đèn, chỉ là thông qua màn đêm nhìn ngắm cô: “Có chuyện gì sao?”
“Chuyện kia giải quyết như thế nào rồi?”
Mục Cảnh Thiên ngược lại mỉm cười: “Không có gì, anh có thể xử lý, em đừng lo lắng!”
Nhưng mà cô như thế nào lại không lo lắng được chứ.
Nếu như hôm nay không đi tìm ủy viên Lý, có lẽ có còn có thể được an ủi bời những lời này,


nhưng mà hiện tại cô không cách nào tin tưởng được.
“Cảnh Thiên, có phải đã xảy ra chuyện gì hay không? Nếu như có…anh có thể nói với em!” Hạ Tử Hy nhìn cô hỏi.
Những lời kia của ủy viên Lý, cô căn bản không dám hỏi trực tiếp Mục Cảnh Thiên, cũng vì cô sợ rằng kết quả chính là chuyện cô không muốn nghe nhất.
Mục Cảnh Thiên nhìn Hạ Tử Hy, có một giây phút, anh muốn nói, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía phần bụng của cô…cuối cùng


liền từ bỏ.
Mỉm cười vươn tay xoa nắn khuôn mặt cô: “Được rồi, đừng lo lắng lung tung, dù cho chồng của em phá sản, cũng có thể nuôi được em!”
“Cảnh Thiên…”
“Tiểu Hy!” lúc này, Mục Cảnh Thiên nắm chặt tay cô, “Em đừng quá lo lắng, anh không có vấn đề gì cả, anh đi tắm trước đây…” dứt lời, liền đứng dậy bước vào phòng tắm.
Lời Hạ Tử Hy muốn nói hoàn


toàn mắc nghẹn nơi cổ họng, cũng không biết nên nói như thế nào.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương