Liên Hoa Lâu Ngoại
-
Chương 6
Chủ sạp cá còn đang ngơ ngác, thì người áo trắng đã dứt khoát bước liền mấy bước, lúc này trên sào chỉ còn mình hắn, dưới đất thì nằm xếp lớp như cá khô, toàn bộ đều bỏ cuộc, tươi ngon nhưng ăn không nổi.
Người áo trắng càng lên cao càng cẩn trọng, hắn dang hai tay để giữ thăng bằng, mắt nhìn chăm chăm lá cờ, bước từng bước chậm rì rì.
Gió lớn thổi bay góc áo của hắn, tóc dài đến thắt lưng, vẻ mặt ôn hòa, bày ra một bộ thư sinh nho nhã.
Hắn càng lên cao tiếng reo hò càng lớn, hắn không biết tỷ muội bên dưới nhìn hắn với ánh mắt ao ước đến thế nào đâu.
Chỉ còn vài bước là lên đến nơi với tới lá cờ, khi hắn chầm chậm đưa tay về phía trước, đám đông gần như im bặt, mọi người đều tốt bụng, ai cũng hồi hộp thay cho hắn, không biết hắn có lấy được không, lấy rồi có xuống được không, ở độ cao đó mà rơi xuống thì không chết cũng gãy xương đấy.
Người áo trắng nét mặt vô cùng tập trung, vươn tay với lấy lá cờ, còn chưa kịp nắm thì đã bị tiếng gầm từ đâu vang tới làm cho giật mình.
Tiếng gầm phi thường phi thường phẫn nộ:
- Trời ạ!!! Tức chết lão tử rồi!!!
Không cần phải nói, trong không khí im lặng căng thẳng lại vang lên tiếng gầm giận dữ như thế, ai chẳng giật mình, mà người đang trên ngọn cây kia chính là giật nảy mình, không nghi ngờ liền sẩy chân rơi xuống, làn da trắng xanh thân thể mỏng manh cứ như một mảnh lụa.
- Ôi ôi ôi, chết mất thôi, tiểu huynh đệ!
Chủ sạp cá có cái răng mẻ thất kinh hồn vía hét toáng lên, lời chưa hết đã cảm thấy có ai đó ném vào tay mình con cá to, trong thoáng chốc hình như có cái gì đó bay vụt qua.
Một bóng người lao về phía trước vừa vặn đón lấy kẻ đang rơi xuống, hai tay hứng lấy như hứng một con mèo con.
Người này mặc một bộ y phục màu xanh lam đơn giản mà sang trọng, đôi lông mày cau chặt, nhìn cái đống trắng trắng đang ôm trong tay mà thở dài bất lực, ánh mắt thoắt hiện lên lo lắng không thể che giấu.
- Có biết rơi xuống sẽ thế nào không?
Người trong tay y vậy mà không vùng vẫy, chỉ nhỏ giọng đáp:
- Sẽ gãy xương.
Người áo xanh hỏi tiếp:
- Sẽ thế nào nữa?
Người nọ ánh mắt tránh đi nơi khác giọng càng thêm nhỏ:
- Sẽ không sống nổi.
Người áo xanh nhìn nhìn thấy hắn dường như rất thất vọng, lại lặng lẽ thở dài.
Đám đông bấy giờ mới phản ứng trở lại, ban nãy vì quá sợ hãi nên đồng loạt đứng hình, bắt kịp nhịp rồi mới không ai bảo ai mà thở phào nhẹ nhõm, cũng chẳng ai thắc mắc một người từ đâu bay tới với tốc độ thần kỳ như vậy, lại đỡ lấy một người mà nhẹ tựa hư không.
Người không sao là tốt rồi, chỉ đáng tiếc phần thưởng sắp vào tay lại trôi tuột trở ra.
- Đáng tiếc!
Ngay chính lúc này cách hai dặm về phía tây lại vọng đến tiếng gầm, xem chừng là nộ khí xung thiên.
- A Phi!!! Lý Hồ Ly lại trốn đi rồi!!!
Đám đông lần nữa giật mình, thật ra người thường cùng lắm chỉ nghe được tiếng gầm như sư tử, hoàn toàn không nghe ra nội dung, bất quá cũng đủ dọa người rồi.
Người áo trắng giật thót, hai tay bưng chặt tai núp vào người áo xanh, ra vẻ ủy khuất nói:
- Tiểu tử mặt trắng càng ngày càng hung dữ, không phải nói ta tên Liên Hoa sao, Hồ Ly gì chứ?
Người áo xanh cười khổ:
- Hắn hung dữ còn không phải vì ngươi khiến hắn lo lắng?
Người áo trắng lẩm bẩm:
- Nhưng ngươi đâu có hung dữ.
Người áo xanh thoáng kinh ngạc rồi lại bất đắc dĩ bật cười.
Ngày đó đi tìm hẳn, ròng rã suốt ba tháng không có tung tích, trong lòng lạnh lẽo như tro tàn, chỉ hận không sớm một chút hiểu ra chân tướng, sớm một chút đứng về phía hắn, tuyên bố với cả thiên hạ sẽ bảo vệ hắn.
Đợi đến khi hắn lặng lẽ rời đi mới vỡ lẽ Minh Nguyệt Trầm Tây Hải hóa ra không quan trọng đến thế.
Hóa ra tặng hắn hoa Vong Xuyên cũng không phải chỉ vì một trận so tài.
Đến bây giờ thỉnh thoảng nghĩ lại vẫn sẽ cảm thấy có chút hối hận, biết thế ngày đó cứ bám dính lấy hắn trực tiếp ép hẳn uống hoa Vong Xuyên luôn cho xong, chắc sẽ không bị hắn lừa một vố đau lòng như vậy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook