Liên Hoa Bảo Giám
-
Chương 487: Con người của Ted
Quái lạ, không ngờ mình lại rung động với một huynh đệ thân thiết, thật sự là...
Nghĩ cái gì chứ? Đỗ Trần lắc mạnh đầu, đem cảm giác quái dị vứt ra khỏi óc, mặc kệ thế nào, Tuyết Cơ là vị hôn thê có mai mối cưới hỏi đính hôn của mình, nhà có kiều thê mình còn vướng vấn ở bên ngoài, thật sự là thứ không ra gì!
Chậm bước trở về quân trướng, Tuyết Cơ đang ở trong trướng chơi đùa với tiểu Bối Bối, sắc mặt vẫn lạnh lùng như cũ, Đỗ Trần mỉm cười:
- Còn tức sao? Có hứng thú cùng ta đi hậu doanh dạo một chút không?
Tuyết Cơ ngẩn ra, tiểu Bối Bối hiểu biết gật gật đầu, một nhà ba người đi tới hậu doanh nơi thương binh trị liệu, đập vào mặt là một mùi máu tươi!
Sau trận chiến, doanh thương binh là địa phương tàn nhẫn nhất, binh sĩ mất tay gẫy chân, khắp người thương tích là còn tốt. Khi Đỗ Trần tiến tới, một binh sĩ đang bị lời nguyền thương tổn bạo phát thương thế, phụt một tiếng, bụng khơi khơi bị nứt ra, gan ruột phun ra đầy mặt đất.
Những mỗi tế tư, mỗi thương binh đều giống như không thấy, chỉ có hai ba người có giao tình không tệ với thương binh bị nổ ra kia, lắc lắc đầu than thở, nhưng cũng chỉ có như thế, thậm chí có hai thương binh cười đùa nâng áo bào lên làm như cây dù, phạch phạch, máu tươi rơi xuống, âm thanh nội tạng vỡ nát ở trên cây dù hết sức "dễ" nghe .
Tế tư và thương binh tựa hồ không thấy Đỗ Trần đến, vẫn làm việc của mình như cũ - quân lệnh Duerkesi, thương binh không cần hành lễ đối với bất kỳ ai!
Tuyết Cơ nhìn thấy khung cảnh tàn nhẫn này, khẽ che miệng, vội đuổi tiểu Bối Bối đi ra ngoài.
- Rất tàn nhẫn phải không?
Đỗ Trần lạnh nhạt đứng bên người Tuyết Cơ, tay chỉ những thương binh kia:
- Trong mắt của nàng, bọn họ là cái gì?
Tuyết Cơ sửng sốt một chút:
- Những người đáng thương!
- Người đáng thương? Không phải chỉ là nhóm con số và một đống công cụ sao?
Đỗ Trần nhìn bộ dạng Tuyết Cơ không nói gì, trầm giọng nói:
- Ta không muốn tranh cãi với nàng, bình tâm tĩnh khí trả lời ta một vấn đề. Nhưng những người này, bọn họ có cha mẹ con cái, có huynh đệ tỷ muội! Nàng muốn sau khi về nhà nói cho người thân của bọn họ - xin lỗi, con, cha, huynh đệ, của các người, ở trên chiến trường đã bị bắn nát không?
- Nhưng…
Đỗ Trần ngắt lời nàng, tay chỉ một cỗ thi thể vừa mới vì trị thương không hiệu quả bị khiêng ra ngoài:
- Là bắn hủy một cái mộ giả, không phí một binh một tốt! Hay là làm nhiều người với thi thể như thế này không thể sống trở về nhà gặp người thân của mình... ta không muốn nói nhiều lời nữa, sáng mai nàng cho ta một đáp án chính xác!
Đỗ Trần nhìn bóng lưng trầm mặc của Tuyết Cơ một cái, xoay người rời đi, nhưng trong lòng lại cười khổ, ngày mai nếu đáp án của Tuyết Cơ vẫn là Thần Hoàng so với binh sĩ trọng yếu hơn, vậy mình tiếp tục dựa theo biện pháp của Liya, ngầm thay đổi chuyển hóa nàng, hay là...
Đang nghĩ ngợi, Bairu đến thẳng trước mặt.
- Francis lão đệ, ngươi, ngươi làm sao...
Hắn hung hăng dậm chân!
- Ta làm sao đem tù binh thả hết ra phải không?
Trong lòng Đỗ Trần cười lạnh lùng, mình thả hết tất cả tù binh, vậy Bairu thừa lệnh giáo hoàng "không để lại người sống" nhất định kiếm mình gây phiền toái, nếu hắn không đến, vậy mới gọi là không hợp tình hợp lý! Đỗ Trần căn bản không cho Bairu cơ hội mở miệng, trước tiên dùng đấu hồn phân phó Andy vài câu, lại cười nói:
- Phóng thích tù binh, là nghị quyết quân sự của Đỗ Đức. A, Bairu lão ca, việc trên bàn quân sự chúng ta không quản, ngày chiến tranh kết thúc, ta khẳng định cho ngươi một câu trả lời vừa ý được hay không?
Bairu nhướng mày:
- Nhưng giáo hoàng bệ hạ...
Đỗ Trần lại liên tiếp dùng đạo lý ngắt lời hắn. Dang nói, Andy kinh hô chạy tới:
- Chủ nhân, Alex thiếu gia xảy ra chuyện rồi!
Đỗ Trần thần sắc biến đổi:
- Bairu, mặc kệ việc gì đều để sau hãy nói!
Nói rồi, Đỗ Trần phi thân mà đi, còn Bairu âm lãnh nhìn bóng lưng Đỗ Trần:
- Đáng chết! Alex tiểu gia hỏa kia có thể xảy ra chuyện gì? Ngươi còn không phải đang làm trò với ta, không để ta tiếp tục hỏi tới ngươi vì sao phóng thích tù bình, thu mua nhân tâm? Francis, ngày chiến tranh kết thúc, nếu ngươi dám làm trậm chễ tiền đồ của ta... hừ!
Không thể không nói, Bairu thật sự đoán đúng rồi, Đỗ Trần vừa rồi chính là để Andy tới làm trò hề, dùng Alex mượn cớ chặn đường Bairu, còn Đỗ Trần liền đi ngay không rườm lời với hắn nữa.
Xoay người tránh khỏi Bairu, biểu tình lo lắng trên mặt Đỗ Trần liền biến mất sạch sẽ:
- Andy, ngươi làm rất tốt, sau này Bairu lại tới làm phiền ta, ngươi liền tức khắc chạy tới cho ta cái cớ để chặn đường hắn!
Andy cười hắc hắc:
- Ta, Chris Andy, sủng nhi của nguyệt chi nữ thần có một cái mộng ước nho nhỏ là...
- Được rồi, được rồi, tối nay bảo Alex làm cho ngươi một bữa tiệc lớn!
Andy vừa mới mở miệng, Đỗ Trần liền biết tâm tư của nó là gì rồi - mộng tượng của con Tuyết Lang này chỉ có một cái, thật sự là quá dễ đoán ra!
Alex thật sự không có việc gì sao? Ít nhất Đỗ Trần và Andy, và thậm chí cả Bairu tất cả mọi người đều cho rằng như vậy! Nhưng ở trong một doanh trướng nấu nướng nhỏ, Alex đứng trên một cái ghế gỗ, cố gắng với tới cái bếp cao bên cạnh, một tay cầm nồi, một tay khoằng thìa. Hai con ngươi của hắn không biết sao đã không còn là màu đen nữa, là màu hoàng kim lấp lánh cao quý! Còn trên hai cánh tay nhỏ như ẩn như hiện hoa văn vẩy giáp, ngón tay, càng đã biến thành móng vuốt sắc bén mà thú vật mới có!
- Cao thủ, phải rửa sạch sự sỉ nhục mà Thomas mang đến!
Tiểu gia hỏa hung hăng dậm chân một cái! Rầm, cái ghế gỗ nhỏ lật nhào, mông của Alex nện xuống đất, trạng thái khác lạ trên người biến mất hút, vẫn là dáng vẻ tiểu gia hỏa ngốc nghếch kia.
- Ba ba, má má, mông đít của Alex đau chết mất rồi... oa oa!
Trước khi mông tiểu gia hỏa kia bị đau xảy ra cái gì Đỗ Trần không biết, xoa mông cho con trai nửa ngày trời, lại xử lý một chút chính vụ lặt vặt của Đỗ thành mà Francesca đưa tới thì đã tối. Tính toán thời gian, Đỗ Trần gọi Liya đến, chuyển thân đi tới mộ Thần Hoàng, còn "người" trong liên hoa tất nhiên phải mang theo!
Nửa đêm, ba người cha con Ted lo lắng đi tới mộ Thần Hoàng đổ nát, chỉ thấy cả khu mộ âm u khủng bố, trống không không có một bóng người! Helen nhíu mày:
- Phụ thận, chẳng lẽ chúng ta bị lừa rồi! Francis chỉ là chẳng biết từ đâu có được mớ tóc và lệnh bài gia tộc, đêm nay cố ý sắp đặt cạm bẫy cố ý dẫn chúng ta mắc câu?
Đôi mắt của Ted nháy lên, trong lòng cũng nghĩ tới khả năng này, nhưng chính lúc đó, một người đi ra từ sau tấm bia mộ to, bộ dạng chừng bốn năm mươi tuổi, vóc dáng cao lớn, đưa mắt nhìn tới, dung mạo cực kỳ giống nhau với Ted, chỉ là thiếu đi một cỗ hào khí trên người Ted, có vẻ nhu nhược rụt tè, không thành đại khí!
- Lão. Lão Tam?
Ted như bị sét đánh, tức thì sững sờ tại chỗ!
Trong mắt Czech rưng rưng lệ, nhưng hết sức kiềm chế tâm tình của mình, thấp giọng nói:
- Đến đây cho ta, mẫu thân đang đợi ngươi và Helen!
Ted hấp tấp tiến lên, không để ý, dưới chân vấp ngã, lão đảo đứng dậy chạy tới vùng đất trống sau mộ. Vừa thấy một lão nhân mái tóc bạc già nua. Hắn liền nước mắt lã chã, liền quỳ xụp xuống, cổ họng nghẹn ngào hồi lâu mới ôm lấy hai chân lão thái thái, khàn khàn nói ra một tiếng:
- Mẹ...
Sắc mặt trắng Lão thái thái Elizabeth biến hóa, đau khổ, nhớ nhung, đau lòng, cuối cùng đột nhiên ánh mắt sắc bén. Sắc mặt âm lãnh, tát vào mặt Ted Bốp một cái:
- Ted, Elizabeth ta không có con trai như ngươi!
Ted kinh hãi,
- Mẹ, con, con...
Bốp lại là một cái tát nữa, lão thái thái tức giận quát lên:
- Sáu trăm bảy mươi ba người, sáu trăm bày mươi ba tinh anh của gia tộc! Liền, liền bởi vì tay ngươi không sạch sẽ mà bị Bowness sử tử lăng trì, cô nhi quả mẫu nhà ta càng bị trục xuất tới Phạt tội chi thành, 10 năm không nhìn thấy mặt trời... ngươi, ngươi có mặt mũi nào gọi ta là mẹ?
Dừng một chút lão thái thái lại khóc nói:
- Ngươi không biết sao? Muội muội của ta, con trưởng, cháu trưởng, con dâu, cháu họ… chỉ cần có vài phần bản lĩnh, tất cả đều bị Bowness giết chết, ở trước mặt ta bị lăng trì thành thịt vụn. Ngươi không biết, ta tám mươi tuổi, khi sắp phải xuống lỗ còn phải chính mặt nhìn thấy đứa cháu nhỏ yêu thương nhất bị, bị người ta ném vào bầy chó, kêu đám súc sinh kia ăn tươi nuốt sống!
Ted ngây ra như gà gỗ, sững sờ tại chỗ. Helen và Susan cũng đi tới, nghe được lão thái thái khóc lóc mắng mỏ, Helen ủ rũ cúi đầu.
Nếu không phải vì con mắt của mình, phụ thân và gia tộc cũng sẽ không...
Lão thái thái quát lớn một tiếng:
- Czech, gia pháp!
Czech do dự quỳ xuống, nâng cuốn trúc trong tay lên, lão thái thái cầm lấy, chợt đánh loạn lên đầu con trai, không phải bà không đau lòng con trai chia cách nhiều năm, nhưng nghĩ tới đứa con trai này đã hại gia tộc...
Đỗ Trần và Liya ẩn thân giữa không trung, nhìn thấy tất cả, Liya thấy Ted không dám dùng đấu khí đề kháng, bị đánh tới máu tươi dầm dề, không đành lòng nói:
- Ngươi gọi ta đến, chính là muốn để ta xem cái này sao?
Đỗ Trần lắc lắc đầu:
- Không! Ta gọi ngươi là để ngươi tự mắt nhìn thấy bọn họ, cho ba người cha con Ted một lời công bằng - Ted người này từng phản bội Bowness, ma chủ vẫn không thể làm hắn trung thành một dạ, mà ta một tiểu lưu manh kém xa Bowness hùng tài đại lược… làm sao dám yên tâm dùng hắn?
Liya gật gật đầu:
- Tổng hợp sự tình ngươi trước kia nói với ta, còn có những điều hôm nay chính mắt nhìn thấy, Susan con mãng xà này tuổi không lớn, tâm tư đơn thuần, thậm chỉ còn có chút không hiểu phương thức hành vi của nhân loại... ngươi khống chế Ted, liền khống chế dị thú có thể dùng tinh thần thao khống giun rắn chuột kiến, có tác dụng lớn này!
Đỗ Trần cười cười:
- Như vậy Ted sao đây?
Liya lại chỉ tay vào Ted:
- Ted, người này rất phức tạp! Dựa vào lý mà nói, ở trong lòng hắn, con gái lớn hơn gia tộc, gia tộc lại lớn hớn thế lực trung thành của hắn! Nhưng trong đại chiến hôm qua, Ted không ngờ chọn chết trong Kinh Ức Cốc, hơn nữa để con giá chết cùng hắn, cũng không phản bội thành Kinh Ức, từ đó xem ra, trong lòng hắn trật tự biến thành - trung thành lớn hơn con gái, con gái lớn hơn gia tộc...
Đỗ Trần nhướng máy:
- Nói như vậy trước kia Ted coi trọng con gái hơn, Ted bây giờ coi trọng trung thành hơn... vì sao có loại khác biệt này? Chẳng lẽ tính tình Ted thay đổi sao?
Liya mỉm cười:
- Không! Ted không hề thay đổi! Ta cho ngươi một giả thiết - nếu Ted là loại người yêu thương con gái hơn hết thảy, vì con gái có thể vứt bỏ hết thảy thì sao?
- Nếu hắn là loại người như thế...
Đỗ Trần nghiêm nghị chấn động, nắm chặt tay:
- Ta hiểu rồi, Ted là người thông minh chân chính, chỉ là trí tuệ của hắn đều dùng trên người con gái!
Liya cười:
- Đúng vậy! Nếu giả thiết của ta được thành lập, Ted là người thông minh chỉ quan tâm tới con gái, vậy hắn vì con gái trộm thứ hại chết gia tộc là hợp tình hợp lý, mà hắn sau khi đầu nhập Kinh Ức Cốc, vừa nghe tới đến thảo phạt Kinh Ức Cốc là ngươi, liền nghĩ trong lòng…
- Kinh Ức Cốc thủ không được, ta nếu không muốn con gái chết cùng Kinh Ức Cốc, lại không muốn để con gái tiếp tục đào vong, vậy không bằng đầu nhập bằng hữu cũ Francis có tư giao không tệ! Nhưng nếu đầu nhập Francis, ta không thể vô dụng quỳ xuống đầu hàng! Francis có ngu hơn, cũng sẽ không trọng dụng một tướng quân địch không có cốt khí! Vậy nên làm thế nào đây? Được, Francis muốn cốt khí sao? Vậy ta cho ngươi xem, Ted ta có đại bản lĩnh, nhưng lại bị xua đuổi, vậy ngươi mau lợi dụng tư giao chiêu hàng ta đi! Tới lúc đó, Ted ta làm ra vẻ không chịu gia nhập Đỗ thành của ngươi, liền thể hiện hết ta là đại tướng cốt khí, có năng lực, tất được Francis ngươi trọng dụng... ta được trọng dụng rồi, con gái cũng được hạnh phúc!
Nói xong một hơi dài này, Liya vỗ vỗ Đỗ Trần:
- Vì vậy, hôm trước Ted biết là tống tử nhưng vẫn xuất chiến, hơn nữa luôn mồm luôn miệng tỏ vẻ mình trung thành cỡ nào, thậm chí làm ra bộ dạng toàn gia chết cùng Kinh Ức Cốc! Kỳ thực lúc đó quân đội của Đỗ Đức nếu đủ để uy hiếp tới tính mạng của Helen, hắn có lẽ sẽ lộ khe hở, nhưng đáng tiếc Helen không có mối nguy sinh tử, vậy Ted tiếp tục giả bộ! Chỉ là hắn tuyệt đối không nghĩ đến, biện pháp ngươi chiêu hàng hắn là lão thái thái Elizabeth!
Đỗ Trần vuốt mũi cười âm u:
- Ta hiểu rõ rồi, hiểu rõ hoàn toàn rồi! Muốn khống chế Ted, lão thái thái Elizabeth chỉ có thể làm phụ trợ, ta nếu chỉ đơn thuần cho rằng khống chế lão thái thái liền có thể khống chế Ted, sau này nhất định sẽ gặp phải phiền phức lớn!
Liya gật mạnh đầu:
- Không sai, điểm mấu chốt muốn khống chế Ted chỉ có một - Helen! Ngươi làm cho Helen nở nụ cười, vậy bảo Ted đi tống tử, hắn cũng nguyện ý!
Nhún nhún vai, Liya lại cười nói:
- Bất quả hết thảy đều là giả thiết của ta, người kia rất phức tạp, lời ta nói cũng không nhất định là đúng, bất quá ngươi hạ thủ từ Helen khẳng định là không sai!
- Như vậy nên khống chế Helen như thế nào?
Đỗ Trần chợt trừng mắt nhìn Liya:
- Nếu ngươi là dám nói loại lời như dùng mỹ nam kế, ta bóp chết ngươi tại chỗ!
Liya ngây thơ ngẩng đầu lên:
- Ý? Ngươi làm sao biết ta định cho ngươi bán sắc? Hắc hắc, được rồi, cho ngươi một cái biện pháp nghiêm chỉnh -
Helen đào vong nhiều năm, khó tránh khỏi sinh tính đa nghi, nhưng trọng tình nghĩa. Ngươi dùng thân tình vô tư tới đả động nàng ta đi! Biểu hiện hữu tình, lão thái thái Elizabeth là người thông minh, bà ấy sẽ giúp ngươi!
Lúc này, lão thái thái vẫn đang trừng phạt Ted, Đỗ Trần đột nhiên hiện thân, giữ lấy cuộn tre trong tay lão thái thái, tiếc hận nói:
- Lão thái thái, quá khứ đều đã qua đi rồi, quý trọng hiện tại đi! Helen nghĩa muội, mau giữ nãi nãi ngươi lại!
Nghĩa muội? Ted, Helen, lão thái thái, Susan… tất cả mọi người đều sửng sốt!
Liên Hoa Bảo Giám
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook