Liên Hoa Bảo Giám
-
Chương 464: Kinh Ức
Lúc xảo ngộ cùng Đỗ Trần, bệnh tình luyện công tẩu hỏa nhập ma của băng nhân dường như bộc phát. Toàn thân hắn chỗ nào cũng kết băng sương, thậm chí ngay cả hơi thở cũng mang theo một chút sương ý.
Lạnh lẽo như thân thể, băng nhân cười nói:
- Chúng ta còn ở đây chờ làm cái gì? Quỷ bức (dơi quỷ), ngươi nói xem nên chọn phương pháp thú vị nào để giết hai tiểu quỷ đây? Dùng thuật tinh thần ám sát của ngươi, hay dùng bệnh độc của ta?
Quỷ bức đảo người trên vai băng nhân, bất đắc dĩ lắc đầu nói:
- Nhưng thưa chủ nhân, ta còn phát hiện thêm một chuyện - tuy phụ cận phòng ngủ của Francis không nhiều vệ binh, nhưng bên trong chí ít cũng có hơn mười cao thủ tinh thần lực, ngoài ra còn có tế tự chuyên khoa chuyên khắc chế bí pháp bệnh độc của ngài!
Trong mắt băng nhân quang mang chợt lóe lên:
- Ý tứ của ngươi là… Ziege đã tổ chức phòng chống năng lực của chúng ta, hắn quả nhiên là quyết tâm muốn ta đây phải đối nghịch cùng huynh đệ, có phải không?
Quỷ bức ngượng ngùng gật đầu.
Băng nhân càng thêm tức giận, hắn đột nhiên giơ tay ầm, ầm một tiếng đập nát một khối băng cao chừng nửa người ở bên Ziege! Ngươi có thật đã quên chính mình là ai chăng? Ngăn ta diệt khẩu? Hừ, trong mắt ngươi còn có nghĩa mẫu quá cố hay không chứ?
Quỷ bức bị ép phải bay ra, cười khổ không dám đáp lại.
Nhưng quỷ bức cũng hiểu được phẫn nộ của chủ nhân, chẳng may lộ mặt phải giết Francis cả bọn diệt khẩu, quy định này do cốc chủ tiền nhiệm Kinh Ức Cốc quy định, mà cũng chính là nghĩa mẫu của băng nhân và đồng thời cũng là của… Ziege, của đương đại Kinh Ức Cốc chủ Senna nữ sĩ, bọn họ ba người đều có chung nghĩa mẫu!
Ziege, Kinh Ức Cốc chủ Senna, băng nhân, huynh muội ba người vốn là cô nhi được lão cốc chủ thu dưỡng từ nhỏ. Mặc dù không phải là thân sinh mẫu thân, nhưng băng nhân luôn coi quy định của nghĩa mẫu là thiên lý chánh đạo, tuyệt không dám phá vỡ. Hôm nay Ziege biết rõ quy định này của nghĩa mẫu, nhưng lại trương mắt to gan ngăn cản hắn diệt khẩu, chuyện này… đúng là cũng có chút không để nghĩa mẫu quá cố vào trong mắt.
Băng nhân đi qua đi lại, phẫn nộ khiến băng sương trên người vỡ ra lách cách, sắc mặt càng ngày càng kém!
Quỷ bức sợ chủ nhân đang trong lúc phải giữ bí mật thân phận lại làm ra một số chuyện quá khích, nhỏ giọng kiên nhẫn nói:
- Chủ nhân, quỷ bức đi theo ngài đã 60 năm, cùng ngài không có phân biệt, có chút lời chẳng biết có thể nói ra được không…
Băng nhân hung hăng vung tay:
- Ngươi ngắn gọn đi, nói!
- Chủ nhân, ngài truy sát Francis diệt khẩu như vậy thực sự là vì di mệnh quy định của nghĩa mẫu lão nhân gia sao?
Quỷ bức không dám nhìn thẳng vào sắc mặt của băng nhân, cúi đầu nói:
- Năm đó, lão cốc chủ thu nhận Ziege, Senna cốc chủ và ngài - Thomas là ba cô nhi. Đặc biệt là ngài, lão cốc chủ biết rõ ngài là dư nghiệt của Tử Huyết Nhân, nhưng vẫn bỏ qua tị hiềm chủng tộc mà đối đãi với ngài bình thường như con ruột…
Kinh Ức Cốc, Ma tộc… hiển nhiên băng nhân Thomas này là người đã được Adams nhắc tới từ trước, đương kim nhị đương gia Kinh Ức Cốc!
Thomas nhíu mày nói:
- Ngươi nhắc lại những chuyện cũ này với ta để làm cái gì vậy? Tình cảm của nghĩa mẫu, ta đương nhiên nhớ nằm lòng. Chẳng phải ta muốn giết Francis chính là đang tuân thủ quy định của nghĩa mẫu đây sao?
Quỷ bức cười khổ, nói:
- Nhưng điều ta muốn nói đó là, chủ nhân, sau khi lão cốc chủ quá thế, ngài cùng Ziege vì ghen tuông mà tranh phong đấu đá hơn 10 năm đã là đủ lắm rồi! Bây giờ đã là lúc nào vậy? Ngài bỏ ân oán cùng Ziege đi thôi!
Dừng một chút, Quỷ bức giọng cầu khẩn nói:
- Chủ nhân, có lẽ người khác chẳng biết, nhưng đối với chủ nhân tự mình còn không biết sao? Ngài muốn giết Francis, đích xác là tuân thủ di mệnh ý tứ của nghĩa mẫu, nhưng mà sâu xa hơn chẳng phải là ngài vẫn cùng Ziege đấu khí sao?
Thomas quay phắt đầu đột nhiên giơ tay lên, môi hắn bị kích động giật giật, một hồi lâu rồi hạ tay xuống:
- Ai, có lẽ ngươi nói đúng!
Quá khứ một màn bàng bạc tựa hồ như ở ngay trước mắt, sau khi nghĩa mẫu quá thế, mình cùng Ziege vì tranh giành Senna mà trước Kinh Ức Cốc môn quyết đấu, ước định kẻ thua phải cút khỏi Kinh Ức Cốc… cuối cùng mình đã thắng. Ziege bỏ đi tới tận Đấu Thần đảo làm chân giảng sư nho nhỏ, nhưng mà cuối cùng Senna vẫn không chịu nhận cưới mình a!
Ngược lại hơn 10 năm sau, vết thương lưu lại trên mình từ năm quyết đấu với Ziege bục phát, đấu khí hoàn toàn bị phế bỏ, chỉ có thể tu luyện được bí pháp cấm kỵ của Kinh Ức Cốc, dùng băng sương đầy người mà hoán đổi lực lượng. Trong khi Ziege… một gã xuất thân từ ác nhân Kinh Ức Cốc, lại bình bộ thanh vân, bước đường rộng mở trở thành thiên hạ đấu thần chi phụ, được vạn người kính ngưỡng, thanh danh đi vào sử sách, được vào thần điện do giáo đình cung phụng!
So sánh hai đường, ai có thể nói được người nào trong lòng thoải mái?
Mặc dù mấy năm nay có Senna cốc chủ làm trung gian hòa giải, cư xử giữa Ziege cùng Thomas cũng vô sự, Thomas không bán đứng thân phận của Ziege, mà Ziege cũng không thừa dịp hắn luyện công tẩu hỏa nhập ma mà ra tay báo thù. Hai người gặp mặt vẫn xưng huynh gọi đệ, nhưng những chuyện vụn vặt vẫn là ám chiến không ngừng, đấu đến thiên hôn địa ám.
Thomas lắc đầu thật mạnh cho chuyện xưa văng khỏi óc, hừ một tiếng nói:
- Cho dù ta cùng Ziege đấu khí thì có làm sao? Hắn không cho ta động tới Francis, ta càng phải làm. Mẹ kiếp, xem hắn làm gì được ta?
Quỷ bức sầu mi khổ kiểm, chủ nhân sao vẫn không nghe lời khuyên a!
- Chủ nhân, ngài cùng Ziege ân oán hết thảy cũng là vì Senna cốc chủ có phải không? Nhưng hôm nay Senna cốc chủ thân thể đã… ai, người sống không còn được mấy ngày! Lần này nàng muốn chính ngài đến Đấu Thần đảo, cũng chính là muốn ngài đón Ziege trở về, trước lúc người lâm chung huynh muội ba người tụ họp một lần a! Nhưng ngài, ngài đến nay vẫn chưa cùng Ziege nói chuyện tình hình Senna cốc chủ, mà ngược lại, lại cùng hắn sinh sự. Chuyện này nếu để Senna cốc chủ biết được,… ai… chuyện Senna cốc chủ yên tâm, chính là dạo này ngài cùng Ziege đã không còn sinh sự nữa.
Nhắc đến tình hình Kinh Ức Cốc chủ Senna bây giờ, Thomas cau mày âm lệ vị đạo trong mắt nhất thời tiêu tán, thần sắc buồn bã.
- Ai, ta làm sao mà không biết là ngươi nói đúng chứ! Chỉ là, chỉ là ta vừa nghĩ đến nhị tỷ cho dù sắp chết cũng không tiếp nhận lời cầu hôn của ta, ngược lại còn cầu khẩn ta đi tìm Ziege đưa về cho nàng gặp mặt lần cuối. Ta, ta trong lòng cũng không tư vị, nhưng đến khi gặp Ziege lại nói không nên lời được!
Quỷ bức cũng bồi chủ nhân thở dài, chẳng biết nên nói cái gì - chỉ biết nói với chính mình, tình cảm loài người thật sự rất phức tạp!
- Chủ nhân, nói…, ta chỉ có thể nói đến vậy. Nếu ngài vẫn còn muốn đi thịt 2 tiểu quỷ, Quỷ bức… hắn kẽ cắn răng Quỷ bức sẽ bồi ngài cùng đi!
Thomas trong hầm băng cúi đầu chắp tay bồi hồi, trong lòng cũng nặng nề, Senna đã không còn được mấy ngày, mình lại còn ở đây cùng Ziege tranh hơi, nếu Senna Ra đi liệu có an tâm được không? Trong lòng nghĩ vậy, hắn thở ra một tiếng thật dài, Thôi, nể mặt Senna…
Oanh long… một tiếng!
Cửa trước hầm băng đột nhiên mở.
Thomas đầu mày căng thẳng, kéo quỷ bức tới ẩn thân vào giữa khối băng, nhanh chóng cùng băng tiết hòa thành một thể. Chó chết thật, bây giờ mới là rạng sáng, lúc này sao lại có người vào hầm băng làm gì? Vốn phải che dấu hàn khí trên người, hắn đã phải đặc ý chọn hầm băng dưới đất bảo quản đồ đông lạnh này, suốt hai ngày cũng không thấy có kẻ nào mò đến. Như thế nào lúc này vừa định rời đi thì lại có người đến vậy?
Quá đen!
Thomas âm thầm nhún vai, đánh mắt nhìn thử người đến là ai, thần sắc của hắn đột nhiên chấn động.
Một tiểu nam hài cao đến đầu gối nghêng ngang lãnh khốc tiến vào hầm băng. Tóc ngắn màu đen chải ngược, võ phục ngắn đen nhánh toàn thân, mặt phấn nhỏ nhắn như tạc bằng ngọc đầy ngạo khí, chắp tay sau lưng rảo bước, tà nhãn nhìn người bộ dáng… vừa đáng yêu lại vừa đáng ghét khiến người chịu không được muốn tới cắn cho hắn hai miếng!
Đó là đại cao thủ của chúng ta, Alex!
Chesini gà gật phía sau theo sát Alex, thì thầm:
- Bối Bối cũng là nghịch ngợm quá đi, nửa đêm rồi còn muốn ngươi đi lấy cho nó băng điểm để ăn, lại chỉ muốn loại tối thâm tầng cửu long huyền băng… ai, Alex, ngươi đúng là, tỷ tỷ nói cái gì là ngươi làm cái nấy sao?
Alex lãnh khốc cong môi nói:
- Cao thủ, đôi mắt thông thái uyên thâm, có thể nhìn xuyên băng điểm thấy được nguy hiểm ẩn nấp.
Lời này vừa nói ra, Thomas ẩn nấp trong băng cả kinh:
- Chả lẽ tiểu tử này lại phát hiện ra ta sao?
Nhưng một câu chê cười của Chesini khiến bao nhiêu nghi vấn của Thomas tan biến hết:
- Ta biết, ngươi nếu không làm, Bối Bối tất sẽ vì ngươi mà làm ra một đại nguy hiểm, haha...
Mẹ kiếp, hóa ra vừa nãy là tiểu hài tử làm nháo kịch, Thomas cười cười tự giễu. Hắn liếc mắt Alex lại lần nữa, cảm giác tranh đấu trong lòng vừa mới dẹp yên, nay lại trở lại.
Vốn ta đã định tha cho các ngươi, nhưng tiểu quỷ này lại tự mò đến trước cửa, vậy chớ trách ta không khách khí…
Lúc này Alex đã bắt đầu lựa chọn khối băng lấy băng điểm cho Bối Bối. Tiểu gia hỏa nhìn qua toàn hầm, chọn một khối băng, đi đến rồi lấy ngón tay nhỏ chấm một chút băng thủy đưa lên miệng nếm nếm, lắc đầu rồi lại chuyển sang khối băng khác.
Thấy tình hình như vậy, Thomas đang ẩn trong một khối băng cười lạnh lùng:
- Quỷ bức, ngươi đừng có nói bất cứ thứ gì, ta trực tiếp độc chết tiểu quỷ này để xem Ziege có quản được không?
Quỷ bức bất đắc dĩ thở dài, hắn quá hiểu tính tình chủ nhân, một khi tính cố chấp của chủ nhân bị đánh thức, nói cái gì cũng là vô dụng!
Thomas nhắm đến một khối cự băng mà Alex đang đến, đầu ngón tay khe khẽ bắn ra, vô thanh vô sắc, độc chất hắn am hiểu nhất đã đậu lên khối băng.
- Pandora độc tố?
Quỷ bức dùng đấu hồn thất thanh nói:
- Chủ nhân, nó chỉ là một đứa nhỏ, ngài sao lại dùng tới Pandora độc chất vậy? Loại độc chất này chính là ngài vì đối phó với phong hào đấu thần mà phát triển a!
- Hừ, nghe nói bí pháp của Đỗ Trần thần giáo chuyên khắc chế vong linh cùng hắc ám bệnh độc, tiểu quỷ này tuổi không lớn, nhưng ai mà biết được Francis có lưu lại trên người nó bí pháp hay không?
Thomas cười lạnh nói
- Lúc giết người ta không thích có chuyện xảy ra ngoài ý muốn.
Thấy tiểu tư kia vẫn như trước nếm nếm kịch độc băng thủy, Thomas tiếu ý càng đậm. Đến khi tiểu tử kia đưa miếng băng thủy tới đầu lưỡi,… Thomas tự nhiên bĩu môi, giết một cái tiểu quỷ, vô luận là làm rất gọn cũng không phải là chuyện đáng để kiêu hãnh.
Lẳng lặng, Thomas chờ tình huống phát sinh như trong tưởng tượng – tiểu gia hỏa kia trên mặt tự nhiên trắng bệch, ôm ngực mềm mại ngã xuống, hơi thở tắt mất, bất luận là ai cũng không thể tra ra được nguyên nhân của cái chết…
Nhưng khi Alex nếm một chút độc thủy, ánh mắt đột nhiên sáng lóe lên, lại dùng ngón tay nhỏ chấm chấm vài lần rồi đưa lên miệng chẹp chẹp:
- Ừm, khối băng này mùi vị rất được, Chesini thúc thúc, chính là nó.
Một cảm giác lạnh chạy dọc sống lưng Thomas xông thẳng lên não, hắn chỉ cảm thấy… thực sự kinh hãi
Đây là lượng Pandora độc tố đủ để độc chết phong hào đấu thần a.
Lúc này, Alex nhẹ nhàng liếc vào khối băng Thomas đang ẩn nấp.
Liên Hoa Bảo Giám
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook