Edit: Hanna
Beta: Heulwen
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Khi Tiết Thành bước vào sảnh đường, mọi ánh mặt đều không hẹn mà cùng nhất trí quay đầu nhìn lại đây.

Từ 5 năm trước chàng trở về từ chiến trường thì chưa từng được Tề Vương trọng dụng, vì vậy gần như không xuất hiện trước mặt mọi người. Lúc trước người Khổng gia tới từ hôn, chàng cũng không hề lộ mặt. Mọi người đều phỏng đoán có lẽ vì mặt mũi chàng đều bị mất sạch nên dứt khoát co đầu rụt cổ mà núp sâu nhất có thể.

Hiện giờ chàng vừa lập được công lớn nên mới dám ra gặp người khác.

Toàn bộ ánh mắt của mọi người đều đảo qua cánh tay phải trống rỗng của chàng, sắc mặt vô cùng cổ quái.

Chàng đã là kẻ tàn phế, làm sao còn có thể đông sơn tái khởi vậy?

Tiết Thành không nói một lời, tùy tiện tìm một vị trí trống rồi ngồi xuống, rót rượu, uống một hơi cạn sạch.

Trong sảnh đường lại khôi phục vẻ náo nhiệt.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Tiết phu nhân nhìn quan viên trong sân, ngẫm nghĩ một chút, sai người đi mời Minh Trăn đến đây.

Đích nữ Tiết gia sắp được gả cho Thái Tử, đây là việc vui mừng cỡ nào. Cho dù có việc gì xảy ra thì Tiết phu nhân vẫn muốn khoe khoang một trận trước mặt mọi người.

Tiết phu nhân khinh miệt liếc mắt nhìn Tiết Thành một cái, nghĩ thầm ‘Tiết gia cũng không phải chỉ có một mình Tiết Thành mày là người có thể diện.’

Chỉ sau chốc lát, Minh Trăn đã tới đây, bước chân chậm rãi, phong thái hòa nhã hào phóng.

Tiết Thành buông chén rượu, không chớp mắt mà nhìn nàng.

Chỉ mới mấy canh giờ trước, nàng còn trần như nhộng mà nằm trong lòng ngực chàng, cắn cổ chàng, cắn mút ngón tay chàng……

Tiết Thành lại duỗi tay rót thêm một ly rượu, sau đó hơi mất tự nhiên mà lôi kéo vạt áo, che dấu thân dưới khác thường.

“Đây là cô cô giáo tập mà Hoàng Hậu nương nương đích thân lựa chọn cho Văn Nhạn nhà ta.”

“Ai da, Hoàng Hậu nương nương thật sự rất coi trọng Văn Nhạn. Hiện tại còn mấy tháng mà mỗi ngày cô cô đã dạy lễ nghi cho Nhạn Nhi rồi.”

Tiết phu nhân cười đến không khép được miệng, chỉ hận không thể khua chiêng gõ trống mà nói to cho toàn thiên hạ biết. Minh Trăn bị đẩy đến giữa đám người, cúi đầu cười nhạt.

Mọi người sôi nổi khen cô nương Tiết gia có phúc có thể diện, không khí vui mừng náo nhiệt.

Mãi đến khi có một vị quan uống say, lung lay tới đây, đụng vào Minh Trăn.

Minh Trăn lui về phía sau một bước, ngẩng đầu nhìn thoáng qua. Vị quan kia nhìn khuôn mặt nhỏ thanh tú của Minh Trăn, lập tức vui vẻ.

“Vị cô cô này sao lại giống một tiểu cô nương như vậy?”

“Ôi chao, cũng thật mềm mại xinh đẹp!” Vừa nói còn vừa nâng tay lên muốn sờ mặt nàng.

Minh Trăn cuống quít lui về phía sau, bước chân không vững. Người bên cạnh cũng kịp thời kéo vị quan kia lại.

Cùng lúc đó, đột nhiên vang lên tiếng ly rượu vỡ tan ròn rã.


Tiết Thành đen mặt đi tới.

“Ôn đại nhân uống say rồi. Người đâu, đưa đại nhân đi tới phòng dành cho khách để nghỉ ngơi!”

“Ơ, ta không say……” Vị quan kia nói chưa dứt lời, đã bị hai hạ nhân nhanh chóng đi tới kìm cánh tay mà nâng ra ngoài.

Tiết Thành nhìn về phía Minh Trăn, vừa định mở miệng an ủi thì Tiết Trung Quý vỗ bàn đứng lên, mắng to:

“Tên nghịch tử này! Không được vô lễ!”

Người trong sân đều buông đũa đặt chén rượu xuống mà nhìn chằm chằm hai người. Tiết phu nhân vội vàng hoà giải:

“Tiết Thành, ngươi vẫn luôn không ra khỏi cửa, còn chưa từng gặp qua vị cô cô mới tới này. Còn không mau lại đây gặp qua cô cô.”

Tiết Thành xụ mặt không nhúc nhích.

Trong sân dần dần an tĩnh lại, tất cả mọi ánh mắt đều rơi xuống trên người chàng.

Không khí trở nên lắng đọng căng thẳng.

Sắc mặt Minh Trăn càng thêm tái nhợt, cắn môi không biết phải làm sao.


Vốn dĩ Tiết Trung Quý chỉ không vừa mắt việc Tiết Thành đuổi Ôn đại nhân đi, hiện tại lại thấy chàng không để cô cô bên người Hoàng Hậu vào trong mắt, càng thêm giận dữ, lớn tiếng kêu la.

“Cô cô.”

Tiết Thành mở miệng, thanh âm rầu rĩ.

Minh Trăn nghe thấy, trái tim đột nhiên run rẩy, nhẹ nhàng thở ra.

“Ừ.”

“Này không phải tốt rồi sao! Lão gia, ngài đừng tức giận……” Tiết phu nhân vội vàng chạy tới đỡ Tiết Trung Quý.

Minh Trăn đi đến vị trí bên cạnh các cô nương rồi ngồi xuống, cầm lấy đôi đũa, an tĩnh mà ăn vài miếng.

Bầu không khí trong sân lập tức lại náo nhiệt trở lại.

(ง •̀ω•́)ง(ง •̀ω•́)ง(ง •̀ω•́)ง

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương