Lệnh Vợ Số 1! Chồng Tổng Giám Đốc, Ở Trên Cao
-
Chương 38: Một Cái Tin Đáng Giá Ngàn Vạn
Cố An Hảo cầm lấy ly trà sữa, nâng cằm, bằng đôi mắt vô cùng chân thành nhìn bọn họ, thấp giọng nói: “Mình nói mình gả cho Tả Hàn Thành các cậu có tin không?”
Thần Thần cười một cách khiển trách: “Xem đi, mình đã nói nhất định là cậu ấy có tâm sự, hơn nữa sẽ không nói thật.”
Hoàng A Mao cũng dùng một tay nâng cằm tư thế giống hệt như cô gật đầu: “Đoán không chừng hôm nay sau khi uống hết ly trà sữa này, cái gì gọi là nói thật cũng không nghe được, chậc chậc.”
“...”
Cố An Hảo vô lực nằm soài ra bàn.
Cô thực sự nói thật mà mà mà mà!
Còn nữa, không ngạc nhiên ngày hôm đó Tả Hàn Thành cười nhạo nói cô diễn xuất kém cỏi, nói cô còn quá non.
Hóa ra lúc đó chỉ một câu tùy tiện của cô vậy mà đúng, chính xác hơn bình thường có không ít phụ nữ muốn trao thân cho anh, nào là nữ minh tinh, con gái của một nhà kinh doanh giàu có, các cô gái đẹp, đủ loại đủ kiểu, nối liền không dứt.
Vì vậy cô chỉ mới là một nữ sinh cấp ba còn một đóa hoa nhỏ của Tổ Quốc vẫn chưa được tốt nghiệp, thì sao anh có thể nhẫn tâm tàn phá?
Bên ngoài có biết bao thược dược mẫu đan các loại hoa hồ điệp không muốn, còn giả bộ đi bắt nạt một bông cúc dại chưa kịp nở như cô!
Giờ phút này nghĩ đến vị Tả tổng thần bí trong miệng mấy cô gái kia vài ngày nữa sẽ đích thân kiểm tra bài vở cô, cô liền hận đến mức cả hàm răng ngứa rạt.
Thật muốn vạch trần bộ mặt thật của anh ta ở trước mặt tất cả mọi người để cho bọn họ nhìn một chút rốt cuộc anh ta thuộc vào dạng lịch sự hay là cặn bã!
Nhưng cẩn thận suy nghĩ lại thì anh tựa hồ không có một điểm đen nào để cô có thể vạch trần, trái lại cho đến bây giờ đều là cô ở trước mặt anh làm trò hề, hết thảy các loại xấu hổ, các loại đáng bị khinh bỉ đáng bị dạy dỗ!
Điểm đen duy nhất đó chính là, tổng giám đốc tập đoàn Thịnh Lăng rất chú trọng đến khẩu vị, đặc biệt yêu thích dạy dỗ người bạn nhỏ!
Bị Thần Thần và Hoàng A Mao dùng ánh mắt bắt nạt dòm lom lom hồi lâu, Cố An Hảo khóc không ra nước mắt, định sẽ từ từ từng chút một giải thích cho hai cô, vừa muốn mở miệng, thì bỗng nhiên lại nghe thấy âm thanh hưng phấn của cô gái ngồi ngay bàn kế bên.
“Ôi ôi ôi các cậu mau nhìn nè! Một số phương tiện giải trí truyền thông muốn chạy theo xu hướng, còn nói muốn mời cho bằng được cái vị tinh anh đó gia nhập vào ngành giải trí, treo phần thưởng cao giá nếu bất kì ai có thể đào ra các loại tin tức nội bộ của đại BOSS thần bí Thịnh Lăng, hơn nữa còn dứt khoát bỏ ra ngàn vạn mua thành bản tin độc quyền! Trời má ơi! Với cái giá này còn cao hơn cả tin tức độc quyền của một minh tinh hot nhất nước ta đấy! Cái công ty truyền thông kia không phải muốn đóng cửa chứ?”
“Bây giờ tập đoàn Thịnh Lăng cũng bị bao kín rồi nhở!”
“Không thể nào, so với quảng trường hành chính F tập đoàn Thịnh Lăng còn nghiêm ngặt hơn, ai lại dám chạy đến cửa tập đoàn này chặn lối đi của đại BOSS cơ chứ, chắc chắn phải dùng mấy thứ bàng môn tà đạo mới có thể theo dõi thôi...”
Ngàn vạn đó nhé?
Cố An Hảo trừng mắt nhìn, đột nhiên liếc mắt qua chiếc di động của mình, tiện tay lướt vài cái trên màn hình.
Chỉ với một tin tức độc quyền có liên quan đến Tả Hàn Thành liền có ngàn vạn, vậy nếu đó là số điện thoại cá nhân của Tả Hàn Thành thì chắc cũng trị giá không ít tiền?
Ôi... không được! Lớn đến như thế này chút tiền cũng không thể kiếm ra, làm sao cô có thể chấp nhận lợi dụng một dãy số nhỏ nhoi đó được?
Cái gọi là gần quan được ban lộc, chắc chắn cô sẽ đào ra điểm đen của Tả Hàn Thành, đến lúc đó đừng nói là ngàn vạn, cho dù năm trăm vạn cũng đủ để cô vui vẻ nửa đời!
“An Hảo cậu cười gì vậy? Thường xuyên thừa nước đục thả câu hai chúng tớ, cậu còn không biết xấu hổ có thể cười được ư?”
Cố An Hảo nhếch miệng cười một cách vô cùng bí hiểm, nắm lấy ống hút nhẹ nhàng khuấy ly trà sữa, cúi đầu che đi vẻ hớn hở sắp không thể giấu nổi của mình.
...
Bên ngoài bãi đậu xe của quán rượu Đế Uy Tư, có một cái bóng bé nhỏ đang lén lén lút lút nương theo mấy chiếc xe chậm rãi đến gần cửa chính khách sạn.
Sau khi Cố An Hảo xuất viện trở lại trường ở ba ngày liền đến cuối tuần, làm sao cô có thể nghe lời mà đi học bài cơ chứ.
Học bài chính là lãng phí cuộc đời lãng phí thời gian lãng phí tiền tài! Đùa à, hiện tại chỉ cần ném hết sách vở rồi dùng vài phút đồng hồ là đã có thể kiếm được ngàn vạn đó nhé!
Tuy nhiên không bình thường ở đây, chính là hai ngày nay cô đang muốn tìm Tả Hàn Thành gây phiền phức, thì anh ta lại không liên lạc với cô.
Vậy thì cô không thể làm gì khác hơn là “tiên hạ thủ vi cường”(*), gọi điện thoại cho Mạc Bạch.
(*) Ra tay trước thì chiếm ưu thế.
Mặc dù Mạc Bạch là thư kí của anh, quan hệ của hai người bọn họ cũng không tệ, nhưng anh ta cũng không tường tận mối quan hệ giữa Cố An Hảo và Tả Hàn Thành, cho nên Cố An Hảo tương đối nhẹ tay với anh ta, dẫu sao tạm thời anh ta cũng coi cô là người mình.
Sau vài lần hỏi vòng vo trên dưới, cuối cùng cũng biết được hai ngày qua Tả Hàn Thành ở Đế Uy Tư hội ngộ cùng lão tổng của công ty đa quốc gia nào đó.
Ngay lập tức cô bắt một chiếc taxi chạy từ trường học tới tận địa điểm kia, sau một lúc trốn bên ngoài khách sạn, thì dường như phát hiện quanh đây không có phóng viên, bấy giờ mới thẳng lưng quang minh chính đại bước vào cửa chính khách sạn.
Sắp ra khỏi bãi đậu xe, bỗng nhiên, khóe mắt kịp giữ lại hình ảnh một chiếc SUV có biển số quân dụng đậu cách đó không xa.
Số hiệu trên bảng số xe kia cô rất quen thuộc, cô đột ngột dừng chân, mắt đảo tròn liền thấy mấy bóng người cực quen từ trên chiếc SUV đi xuống.
Đó là xe của Cố Thiên Minh, cũng chính là chiếc xe tư nhân của thị trưởng thành phố A.
Quả nhiên, bước xuống xe là Cố Thiên Minh, Cố Thi Thi, ngoài ra còn có Cố phu nhân, sau khi một nhà ba người bọn đi xuống xe, tài xế nhanh chóng lái xe đến đỗ ở một vị trí ít người chú ý.
Theo bản năng Cố An Hảo nghiêng mình trốn sau lưng một chiếc xe, âm thầm thò đầu ra nhìn bóng lưng ba người nhà bọn họ.
Năm nay Cố Thiên Minh năm mươi bốn tuổi, trên người mặc một bộ tây trang màu đen, bởi vì bản thân ngồi ở vị trí thị trưởng, nên nhiều năm liền đều chỉ mặc một kiểu trang phục như vậy, đeo thêm một đôi kính gọng vàng rất cân xứng, dáng người gầy gò cao cao trông qua cứ giống như một thị trưởng công chính liêm minh.
Chỉ có An Hảo mới biết rõ bản chất được ông ta cất giấu đằng sau lớp da hào nhoáng kia có bao nhiêu lạnh lùng ác độc thậm chí còn khiến cho người khác cảm thấy ghê tởm.
Nếu như không phải năm năm trước, thởi điểm cô mới vừa vào Cố gia, đã tận mắt thấy Cố Thiên Minh xấu xa tởm lợm đến thế nào, thì đời này cũng không tin rằng nhân tính của một con người có thể thoái hóa đến mức độ đó, mỗi khi nhớ lại, tóc gáy cô cũng dựng đứng tất thảy, đến nỗi buồn nôn muốn khạc cả ra, lại thêm chính mình mang họ Cố mà buồn ói.
Cố Thi Thi mặc chiếc váy ngắn củn mang phong cách hiện đại mà cô ta yêu thích kéo lấy cánh tay của Cố phu nhân, đồng thời bước chân cùng với Cố Thiên MInh hướng về phía khách sạn.
“Trong hai tháng anh đến Bắc Kinh tổ chức hội nghị, ở nhà có xảy ra chuyện gì không?” Cố Thiên Minh vừa đi vừa hỏi.
Cố phu nhân cười cười: “Anh chỉ đi Bắc Kinh có hai tháng mà thôi, cũng không phải hai năm, còn có thể xảy ra chuyện gì?”
“Không có là tốt, ngược lại tôi lại nghe nói phía bên khu A giống như xảy ra chuyện gì, nhưng lại không cụ thể cho lắm, vẫn chưa điều tra. Có thời gian sẽ hỏi. Chỉ biết là cái con nhỏ Cố An Hảo luôn khiến người ta không thể bớt lo lại đi xung quanh gây sự, lúc nào cũng khiến tôi phải mất mặt!”
“Bố, chuyện của Cố An Hảo bố cũng đừng cần quan tâm, con bé muốn làm gì cứ để cho nó làm như vậy, ngược lại chờ đến sau khi con bé tốt nghiệp xong thì nghĩa vụ nuôi nấng của ba đối với con bé có thể dừng, trực tiếp đuổi nó ra khỏi nhà chúng ta là được rồi.” Cố Thi Thì cười nói.
Thần Thần cười một cách khiển trách: “Xem đi, mình đã nói nhất định là cậu ấy có tâm sự, hơn nữa sẽ không nói thật.”
Hoàng A Mao cũng dùng một tay nâng cằm tư thế giống hệt như cô gật đầu: “Đoán không chừng hôm nay sau khi uống hết ly trà sữa này, cái gì gọi là nói thật cũng không nghe được, chậc chậc.”
“...”
Cố An Hảo vô lực nằm soài ra bàn.
Cô thực sự nói thật mà mà mà mà!
Còn nữa, không ngạc nhiên ngày hôm đó Tả Hàn Thành cười nhạo nói cô diễn xuất kém cỏi, nói cô còn quá non.
Hóa ra lúc đó chỉ một câu tùy tiện của cô vậy mà đúng, chính xác hơn bình thường có không ít phụ nữ muốn trao thân cho anh, nào là nữ minh tinh, con gái của một nhà kinh doanh giàu có, các cô gái đẹp, đủ loại đủ kiểu, nối liền không dứt.
Vì vậy cô chỉ mới là một nữ sinh cấp ba còn một đóa hoa nhỏ của Tổ Quốc vẫn chưa được tốt nghiệp, thì sao anh có thể nhẫn tâm tàn phá?
Bên ngoài có biết bao thược dược mẫu đan các loại hoa hồ điệp không muốn, còn giả bộ đi bắt nạt một bông cúc dại chưa kịp nở như cô!
Giờ phút này nghĩ đến vị Tả tổng thần bí trong miệng mấy cô gái kia vài ngày nữa sẽ đích thân kiểm tra bài vở cô, cô liền hận đến mức cả hàm răng ngứa rạt.
Thật muốn vạch trần bộ mặt thật của anh ta ở trước mặt tất cả mọi người để cho bọn họ nhìn một chút rốt cuộc anh ta thuộc vào dạng lịch sự hay là cặn bã!
Nhưng cẩn thận suy nghĩ lại thì anh tựa hồ không có một điểm đen nào để cô có thể vạch trần, trái lại cho đến bây giờ đều là cô ở trước mặt anh làm trò hề, hết thảy các loại xấu hổ, các loại đáng bị khinh bỉ đáng bị dạy dỗ!
Điểm đen duy nhất đó chính là, tổng giám đốc tập đoàn Thịnh Lăng rất chú trọng đến khẩu vị, đặc biệt yêu thích dạy dỗ người bạn nhỏ!
Bị Thần Thần và Hoàng A Mao dùng ánh mắt bắt nạt dòm lom lom hồi lâu, Cố An Hảo khóc không ra nước mắt, định sẽ từ từ từng chút một giải thích cho hai cô, vừa muốn mở miệng, thì bỗng nhiên lại nghe thấy âm thanh hưng phấn của cô gái ngồi ngay bàn kế bên.
“Ôi ôi ôi các cậu mau nhìn nè! Một số phương tiện giải trí truyền thông muốn chạy theo xu hướng, còn nói muốn mời cho bằng được cái vị tinh anh đó gia nhập vào ngành giải trí, treo phần thưởng cao giá nếu bất kì ai có thể đào ra các loại tin tức nội bộ của đại BOSS thần bí Thịnh Lăng, hơn nữa còn dứt khoát bỏ ra ngàn vạn mua thành bản tin độc quyền! Trời má ơi! Với cái giá này còn cao hơn cả tin tức độc quyền của một minh tinh hot nhất nước ta đấy! Cái công ty truyền thông kia không phải muốn đóng cửa chứ?”
“Bây giờ tập đoàn Thịnh Lăng cũng bị bao kín rồi nhở!”
“Không thể nào, so với quảng trường hành chính F tập đoàn Thịnh Lăng còn nghiêm ngặt hơn, ai lại dám chạy đến cửa tập đoàn này chặn lối đi của đại BOSS cơ chứ, chắc chắn phải dùng mấy thứ bàng môn tà đạo mới có thể theo dõi thôi...”
Ngàn vạn đó nhé?
Cố An Hảo trừng mắt nhìn, đột nhiên liếc mắt qua chiếc di động của mình, tiện tay lướt vài cái trên màn hình.
Chỉ với một tin tức độc quyền có liên quan đến Tả Hàn Thành liền có ngàn vạn, vậy nếu đó là số điện thoại cá nhân của Tả Hàn Thành thì chắc cũng trị giá không ít tiền?
Ôi... không được! Lớn đến như thế này chút tiền cũng không thể kiếm ra, làm sao cô có thể chấp nhận lợi dụng một dãy số nhỏ nhoi đó được?
Cái gọi là gần quan được ban lộc, chắc chắn cô sẽ đào ra điểm đen của Tả Hàn Thành, đến lúc đó đừng nói là ngàn vạn, cho dù năm trăm vạn cũng đủ để cô vui vẻ nửa đời!
“An Hảo cậu cười gì vậy? Thường xuyên thừa nước đục thả câu hai chúng tớ, cậu còn không biết xấu hổ có thể cười được ư?”
Cố An Hảo nhếch miệng cười một cách vô cùng bí hiểm, nắm lấy ống hút nhẹ nhàng khuấy ly trà sữa, cúi đầu che đi vẻ hớn hở sắp không thể giấu nổi của mình.
...
Bên ngoài bãi đậu xe của quán rượu Đế Uy Tư, có một cái bóng bé nhỏ đang lén lén lút lút nương theo mấy chiếc xe chậm rãi đến gần cửa chính khách sạn.
Sau khi Cố An Hảo xuất viện trở lại trường ở ba ngày liền đến cuối tuần, làm sao cô có thể nghe lời mà đi học bài cơ chứ.
Học bài chính là lãng phí cuộc đời lãng phí thời gian lãng phí tiền tài! Đùa à, hiện tại chỉ cần ném hết sách vở rồi dùng vài phút đồng hồ là đã có thể kiếm được ngàn vạn đó nhé!
Tuy nhiên không bình thường ở đây, chính là hai ngày nay cô đang muốn tìm Tả Hàn Thành gây phiền phức, thì anh ta lại không liên lạc với cô.
Vậy thì cô không thể làm gì khác hơn là “tiên hạ thủ vi cường”(*), gọi điện thoại cho Mạc Bạch.
(*) Ra tay trước thì chiếm ưu thế.
Mặc dù Mạc Bạch là thư kí của anh, quan hệ của hai người bọn họ cũng không tệ, nhưng anh ta cũng không tường tận mối quan hệ giữa Cố An Hảo và Tả Hàn Thành, cho nên Cố An Hảo tương đối nhẹ tay với anh ta, dẫu sao tạm thời anh ta cũng coi cô là người mình.
Sau vài lần hỏi vòng vo trên dưới, cuối cùng cũng biết được hai ngày qua Tả Hàn Thành ở Đế Uy Tư hội ngộ cùng lão tổng của công ty đa quốc gia nào đó.
Ngay lập tức cô bắt một chiếc taxi chạy từ trường học tới tận địa điểm kia, sau một lúc trốn bên ngoài khách sạn, thì dường như phát hiện quanh đây không có phóng viên, bấy giờ mới thẳng lưng quang minh chính đại bước vào cửa chính khách sạn.
Sắp ra khỏi bãi đậu xe, bỗng nhiên, khóe mắt kịp giữ lại hình ảnh một chiếc SUV có biển số quân dụng đậu cách đó không xa.
Số hiệu trên bảng số xe kia cô rất quen thuộc, cô đột ngột dừng chân, mắt đảo tròn liền thấy mấy bóng người cực quen từ trên chiếc SUV đi xuống.
Đó là xe của Cố Thiên Minh, cũng chính là chiếc xe tư nhân của thị trưởng thành phố A.
Quả nhiên, bước xuống xe là Cố Thiên Minh, Cố Thi Thi, ngoài ra còn có Cố phu nhân, sau khi một nhà ba người bọn đi xuống xe, tài xế nhanh chóng lái xe đến đỗ ở một vị trí ít người chú ý.
Theo bản năng Cố An Hảo nghiêng mình trốn sau lưng một chiếc xe, âm thầm thò đầu ra nhìn bóng lưng ba người nhà bọn họ.
Năm nay Cố Thiên Minh năm mươi bốn tuổi, trên người mặc một bộ tây trang màu đen, bởi vì bản thân ngồi ở vị trí thị trưởng, nên nhiều năm liền đều chỉ mặc một kiểu trang phục như vậy, đeo thêm một đôi kính gọng vàng rất cân xứng, dáng người gầy gò cao cao trông qua cứ giống như một thị trưởng công chính liêm minh.
Chỉ có An Hảo mới biết rõ bản chất được ông ta cất giấu đằng sau lớp da hào nhoáng kia có bao nhiêu lạnh lùng ác độc thậm chí còn khiến cho người khác cảm thấy ghê tởm.
Nếu như không phải năm năm trước, thởi điểm cô mới vừa vào Cố gia, đã tận mắt thấy Cố Thiên Minh xấu xa tởm lợm đến thế nào, thì đời này cũng không tin rằng nhân tính của một con người có thể thoái hóa đến mức độ đó, mỗi khi nhớ lại, tóc gáy cô cũng dựng đứng tất thảy, đến nỗi buồn nôn muốn khạc cả ra, lại thêm chính mình mang họ Cố mà buồn ói.
Cố Thi Thi mặc chiếc váy ngắn củn mang phong cách hiện đại mà cô ta yêu thích kéo lấy cánh tay của Cố phu nhân, đồng thời bước chân cùng với Cố Thiên MInh hướng về phía khách sạn.
“Trong hai tháng anh đến Bắc Kinh tổ chức hội nghị, ở nhà có xảy ra chuyện gì không?” Cố Thiên Minh vừa đi vừa hỏi.
Cố phu nhân cười cười: “Anh chỉ đi Bắc Kinh có hai tháng mà thôi, cũng không phải hai năm, còn có thể xảy ra chuyện gì?”
“Không có là tốt, ngược lại tôi lại nghe nói phía bên khu A giống như xảy ra chuyện gì, nhưng lại không cụ thể cho lắm, vẫn chưa điều tra. Có thời gian sẽ hỏi. Chỉ biết là cái con nhỏ Cố An Hảo luôn khiến người ta không thể bớt lo lại đi xung quanh gây sự, lúc nào cũng khiến tôi phải mất mặt!”
“Bố, chuyện của Cố An Hảo bố cũng đừng cần quan tâm, con bé muốn làm gì cứ để cho nó làm như vậy, ngược lại chờ đến sau khi con bé tốt nghiệp xong thì nghĩa vụ nuôi nấng của ba đối với con bé có thể dừng, trực tiếp đuổi nó ra khỏi nhà chúng ta là được rồi.” Cố Thi Thì cười nói.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook