Lệnh Vợ Số 1! Chồng Tổng Giám Đốc, Ở Trên Cao
-
Chương 11: Tả Hàn Thành! Anh là một ông già!
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Bốn mươi phút sau.
Đứng trước tấm gương to lớn, trên người bị đổi hết bộ quần áo này đến bộ quần áo khác, phần lớn đều là loại phù hợp với thiếu nữ thanh xuân, từ váy vóc sang trọng đến quần áo ngày thường...
Cuối cùng, lúc An Hảo buồn bực sắp mắng người, sau khi thử xong bộ quần áo cuối cùng đã có thể giải thoát, đi ra khỏi phòng thử quần áo.
Đứng ngoài cửa phòng thử đồ, nhìn bản thân trong kính, trang phục trên người nữ tính đến nỗi không thể nữ tính thêm được nữa, thật sự tức đến bể phổi!
Nhưng nghĩ đến Tả Hàn Thành đang ngồi bên ngoài, cô nhịn xuống cảm giác muốn mắng nhân viên bán hàng một trận, hung hăng trợn mắt nhìn họ mấy lần, lửa giận ngút trời xoay người đi ra ngoài.
Tả Hàn Thành đang ngồi bên ngoài phòng nghỉ, nhìn thấy Cố An Hảo đang nổi giận đùng đùng đi ra.
Vốn dĩ, An Hảo có bàn tay trắng noãn, khuôn mặt nhỏ nhắn, trừ lúc trang điểm trong quán bar, ngày thường cô đều để mặt mộc. Mặc dù sở hữu mái tóc ngắn, nhưng mái tóc kia rất mềm mại, có thể nhìn ra được, đợi khi tóc cô dài ra, nhất định sẽ là một đại mỹ nhân.
Mặc trên người một bộ quần áo đơn giản rất phù hợp với học sinh, áo thun tay ngắn màu hồng, bên dưới mặc chiếc váy trắng gần đến đầu gối, dưới chân là một đôi giày thể thao màu trắng, từ trên xuống dưới không có lớp trang điểm đậm cùng các loại trang sức kỳ quái.
Hiện ra vẻ hoạt bát, thanh tú, tràn đầy sức sống. So với vừa rồi giống như mới lột xác.
Chỉ là ánh mắt lại đầy vẻ tức giận cùng không cam lòng, nhìn thấy Tả Hàn Thành có vẻ rất hài lòng với cách ăn mặc này, cô trực tiếp sãi bước đi đến trước mặt anh.
“Tôi thay xong rồi, hiện tại có thể đi chưa?”
Tả Hàn Thành biết, ngày thường An Hảo ngang bướng, phản nghịch, trừ việc không chịu mặc đồng phục khi ở trường học cùng trang phục quái dị lúc trong quán bar, thì không có gì khác thường, anh biết cô cố ý khiến mình trở nên chướng mắt, trở nên buông thả như vậy.
Nhưng sau khi cô tháo xuống hoàn toàn các lớp ngụy trang, trước mắt An Hảo chỉ thay bộ quần áo phù hợp với lứa tuổi của mình, so với trước kia dường như là hai người khác nhau.
Trông bộ dạng đang phát cáu, cặp mắt đỏ cả lên nhưng vẫn ngấm ngầm chịu đựng đứng trước mặt anh mà lặng lẽ nắm quyền, thậm chí các đốt ngón tay của cô nhóc này đã trắng bệch, từ đầu đến cuối đều dùng hết sức lực, loại ngấm ngầm chịu đựng này khiến cho Tả Hàn Thành khẽ nhíu mày, quay đầu cầm chiếc áo khoác phía sau ghế sô pha đi thẳng đến sau lưng cô.
Bởi vì đột nhiên thân thể cảm thấy ấm áp, An Hảo thất thần giây lát, cả người đã bị Tả Hàn Thành kéo ra cửa.
Hiện tại là tháng mười một, mặc dù thành phố A là thành thị ở giữa vùng duyên hải, nhưng nhiệt độ ban đêm cũng thật sự rất thấp, mới ra cửa An Hảo đã không nhịn được run lập cập.
Tả Hàn Thành dẫn cô lên xe, thuận tiện đem mấy túi đồ vừa rồi nhân viên bán hàng thử giúp cô đều bỏ vào xe.
Trong xe, người đàn ông điều chỉnh nhiệt độ ấm áp.
Nhưng biểu cảm của An Hảo đang ngồi cạnh ghế lái vẫn chưa từng có chút ấm áp nào, giận dỗi nhìn thẳng phía trước, thề hôm nay là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng cô dính líu đến người đàn ông này, sau này cô tuyệt đối không muốn có chút dây dưa vào với anh!
Càng nghĩ càng buồn bực, lại càng không muốn đi cùng anh, xoay người định xuống xe, nhưng phát hiện Tả Hàn Thành đã sớm khóa cửa xe lại.
Đêm hôm khuya khoắt, chẳng lẽ muốn biểu diễn tiết mục thiên sứ hóa thân cầm thú tấn công thiếu nữ mềm yếu xinh đẹp như hoa?
Trong đầu cô càng nghĩ càng không đàng hoàng, càng nghĩ càng cảm thấy dường như hôm nay bản thân đã lên thuyền của kẻ cướp, vì vậy nhanh chóng lấy điện thoại muốn gọi cho các anh chị em cùng chí hướng để họ đến cứu.
Kết quả, điện thoại di động mới vừa xuất hiện đã bị Tả Hàn Thành trực tiếp cướp đi, ném vào bên trong hộp xe.
Động tác An Hảo cứng đờ, ngước mắt lên: “Anh làm gì vậy? Trả điện thoại di động lại cho tôi! Tôi muốn trở về trường học!”
“Giờ này đã không thể vào trường nữa rồi, em trở về thế nào? Leo tường? Nhảy cửa sổ?”
“...” Mi mắt An Hảo run lên, có chút xấu hổ khi bị người khác nhìn thấu: “Anh quản trở về bằng cách nào làm gì? Chuyện của tôi không cần anh quan tâm!”
Hiện tại, cô cứ cảm thấy Tả Hàn Thành này rất giống cầm thú, hơn nữa, tuyệt đối là không có ý tốt với cô.
An Hảo bật dậy, chồm người qua định ấn nút mở khóa xe.
“Cố An Hảo, em vẫn chưa chịu an phận.”
Bởi vì tư thế hiện tại, cô không thể ổn định thân thể, lập tức bị cánh tay anh ôm lấy ngang hông, thân thể trực tiếp ngã vào người anh.
Mùi hương mát mẽ dễ chịu trên thân thể người đàn ông phả vào mũi cô, bầu không khí trong xe ấm áp, tràn đầy hơi thở xa lạ mà độc nhất của anh.
Thân thể An Hảo cứng đờ, lúc hoàn hồn thì cả người đã ngã vào thân thể anh, sau đó hô to định thoát khỏi sự khống chế của anh, rõ ràng tay anh không dùng nhiều lực cho lắm, nhưng vẫn có thể khắc chế được các động tác giãy giụa và ra quyền của cô.
Không dùng được hết sức lực, bị cưỡng chế áp vào ngực anh, tức giận ngẩng đầu lên, không ngờ rằng khuôn mặt anh tuấn kia lại sát đến vậy.
Cô trợn to mắt nhìn anh, cằm liền bị ai đó bắt lấy, anh áp sát mặt đến, sau đó, môi hai người cách nhau càng ngày càng gần.
“Tả Hàn Thành!” Phát hiện không phải anh đang trêu chọc mình, An Hảo lập tức kêu to: “Tôi cảnh cáo anh! Anh đặc biệt... ưm...”
Đôi môi mềm mại, ấm áp chiếm hữu cánh môi cô, buộc cô nuốt lại những lời định nói ra.
Suy nghĩ bị đông cứng, cô mở to mắt, chống lại đôi mắt sâu thẳm dường như lúc nào cũng có thể cuốn cô vào đó.
Tim bỗng nhiên nhảy loạn trong lòng ngực, dường như có thể nghe cả tiếng tim đập.
Trong lúc cô còn ngây ngẩn, Tả Hàn Thành đã buông cô ra, khi nhìn thấy cô gái nhỏ đang đỏ bừng mặt tựa như bị kích thích, anh liền hứng thú nheo mắt.
Ngón tay vuốt ve cằm cô, khẽ bóp chiếc cằm trơn nhẵn mềm mại: “Sao lại ra vẻ như đang bị cướp đi nụ hôn đầu vậy? Em trinh liệt như vậy sao? Lần trước ở trong quán bar, ai đã giống như một tiểu yêu tinh quấn lấy tôi?”
Nhưng vẻ mặt cô hiện tại lại vô cùng chân thật, dường như chưa từng làm loạn qua với người đàn ông nào, ánh mắt Tả Hàn Thành dần dần có chút hứng thú.
Cho đến khi An Hảo lấy lại tinh thần, bỗng nhiên cô nâng tay lên che miệng, mặt đầy bi phẫn trợn to mắt, thả tay xuống liền mắng to: “Tả Hàn Thành! Anh là một tên cầm thú!”
Cô định thoát khỏi lồng ngực anh lần nữa, rõ ràng cô đã học Tae Kwon Do năm năm, nhưng lại bị anh khống chế dễ như trở bàn tay, cô hận đến nỗi muốn cắn chết anh.
Cô đang chật vật muốn thoát khỏi Tả Hàn Thành. Ra tay muốn tấn công vào mặt anh, trong nháy mắt đã bị anh khống chế cổ tay.
“Có cần anh dùng cách trực tiếp hơn để nhắc nhở thân phận hiện tại của em không?”
Người đàn ông bắt lấy cổ tay cô, trong con người u ám đều là bóng dáng đang giương nanh múa vuốt của cô.
Bốn mươi phút sau.
Đứng trước tấm gương to lớn, trên người bị đổi hết bộ quần áo này đến bộ quần áo khác, phần lớn đều là loại phù hợp với thiếu nữ thanh xuân, từ váy vóc sang trọng đến quần áo ngày thường...
Cuối cùng, lúc An Hảo buồn bực sắp mắng người, sau khi thử xong bộ quần áo cuối cùng đã có thể giải thoát, đi ra khỏi phòng thử quần áo.
Đứng ngoài cửa phòng thử đồ, nhìn bản thân trong kính, trang phục trên người nữ tính đến nỗi không thể nữ tính thêm được nữa, thật sự tức đến bể phổi!
Nhưng nghĩ đến Tả Hàn Thành đang ngồi bên ngoài, cô nhịn xuống cảm giác muốn mắng nhân viên bán hàng một trận, hung hăng trợn mắt nhìn họ mấy lần, lửa giận ngút trời xoay người đi ra ngoài.
Tả Hàn Thành đang ngồi bên ngoài phòng nghỉ, nhìn thấy Cố An Hảo đang nổi giận đùng đùng đi ra.
Vốn dĩ, An Hảo có bàn tay trắng noãn, khuôn mặt nhỏ nhắn, trừ lúc trang điểm trong quán bar, ngày thường cô đều để mặt mộc. Mặc dù sở hữu mái tóc ngắn, nhưng mái tóc kia rất mềm mại, có thể nhìn ra được, đợi khi tóc cô dài ra, nhất định sẽ là một đại mỹ nhân.
Mặc trên người một bộ quần áo đơn giản rất phù hợp với học sinh, áo thun tay ngắn màu hồng, bên dưới mặc chiếc váy trắng gần đến đầu gối, dưới chân là một đôi giày thể thao màu trắng, từ trên xuống dưới không có lớp trang điểm đậm cùng các loại trang sức kỳ quái.
Hiện ra vẻ hoạt bát, thanh tú, tràn đầy sức sống. So với vừa rồi giống như mới lột xác.
Chỉ là ánh mắt lại đầy vẻ tức giận cùng không cam lòng, nhìn thấy Tả Hàn Thành có vẻ rất hài lòng với cách ăn mặc này, cô trực tiếp sãi bước đi đến trước mặt anh.
“Tôi thay xong rồi, hiện tại có thể đi chưa?”
Tả Hàn Thành biết, ngày thường An Hảo ngang bướng, phản nghịch, trừ việc không chịu mặc đồng phục khi ở trường học cùng trang phục quái dị lúc trong quán bar, thì không có gì khác thường, anh biết cô cố ý khiến mình trở nên chướng mắt, trở nên buông thả như vậy.
Nhưng sau khi cô tháo xuống hoàn toàn các lớp ngụy trang, trước mắt An Hảo chỉ thay bộ quần áo phù hợp với lứa tuổi của mình, so với trước kia dường như là hai người khác nhau.
Trông bộ dạng đang phát cáu, cặp mắt đỏ cả lên nhưng vẫn ngấm ngầm chịu đựng đứng trước mặt anh mà lặng lẽ nắm quyền, thậm chí các đốt ngón tay của cô nhóc này đã trắng bệch, từ đầu đến cuối đều dùng hết sức lực, loại ngấm ngầm chịu đựng này khiến cho Tả Hàn Thành khẽ nhíu mày, quay đầu cầm chiếc áo khoác phía sau ghế sô pha đi thẳng đến sau lưng cô.
Bởi vì đột nhiên thân thể cảm thấy ấm áp, An Hảo thất thần giây lát, cả người đã bị Tả Hàn Thành kéo ra cửa.
Hiện tại là tháng mười một, mặc dù thành phố A là thành thị ở giữa vùng duyên hải, nhưng nhiệt độ ban đêm cũng thật sự rất thấp, mới ra cửa An Hảo đã không nhịn được run lập cập.
Tả Hàn Thành dẫn cô lên xe, thuận tiện đem mấy túi đồ vừa rồi nhân viên bán hàng thử giúp cô đều bỏ vào xe.
Trong xe, người đàn ông điều chỉnh nhiệt độ ấm áp.
Nhưng biểu cảm của An Hảo đang ngồi cạnh ghế lái vẫn chưa từng có chút ấm áp nào, giận dỗi nhìn thẳng phía trước, thề hôm nay là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng cô dính líu đến người đàn ông này, sau này cô tuyệt đối không muốn có chút dây dưa vào với anh!
Càng nghĩ càng buồn bực, lại càng không muốn đi cùng anh, xoay người định xuống xe, nhưng phát hiện Tả Hàn Thành đã sớm khóa cửa xe lại.
Đêm hôm khuya khoắt, chẳng lẽ muốn biểu diễn tiết mục thiên sứ hóa thân cầm thú tấn công thiếu nữ mềm yếu xinh đẹp như hoa?
Trong đầu cô càng nghĩ càng không đàng hoàng, càng nghĩ càng cảm thấy dường như hôm nay bản thân đã lên thuyền của kẻ cướp, vì vậy nhanh chóng lấy điện thoại muốn gọi cho các anh chị em cùng chí hướng để họ đến cứu.
Kết quả, điện thoại di động mới vừa xuất hiện đã bị Tả Hàn Thành trực tiếp cướp đi, ném vào bên trong hộp xe.
Động tác An Hảo cứng đờ, ngước mắt lên: “Anh làm gì vậy? Trả điện thoại di động lại cho tôi! Tôi muốn trở về trường học!”
“Giờ này đã không thể vào trường nữa rồi, em trở về thế nào? Leo tường? Nhảy cửa sổ?”
“...” Mi mắt An Hảo run lên, có chút xấu hổ khi bị người khác nhìn thấu: “Anh quản trở về bằng cách nào làm gì? Chuyện của tôi không cần anh quan tâm!”
Hiện tại, cô cứ cảm thấy Tả Hàn Thành này rất giống cầm thú, hơn nữa, tuyệt đối là không có ý tốt với cô.
An Hảo bật dậy, chồm người qua định ấn nút mở khóa xe.
“Cố An Hảo, em vẫn chưa chịu an phận.”
Bởi vì tư thế hiện tại, cô không thể ổn định thân thể, lập tức bị cánh tay anh ôm lấy ngang hông, thân thể trực tiếp ngã vào người anh.
Mùi hương mát mẽ dễ chịu trên thân thể người đàn ông phả vào mũi cô, bầu không khí trong xe ấm áp, tràn đầy hơi thở xa lạ mà độc nhất của anh.
Thân thể An Hảo cứng đờ, lúc hoàn hồn thì cả người đã ngã vào thân thể anh, sau đó hô to định thoát khỏi sự khống chế của anh, rõ ràng tay anh không dùng nhiều lực cho lắm, nhưng vẫn có thể khắc chế được các động tác giãy giụa và ra quyền của cô.
Không dùng được hết sức lực, bị cưỡng chế áp vào ngực anh, tức giận ngẩng đầu lên, không ngờ rằng khuôn mặt anh tuấn kia lại sát đến vậy.
Cô trợn to mắt nhìn anh, cằm liền bị ai đó bắt lấy, anh áp sát mặt đến, sau đó, môi hai người cách nhau càng ngày càng gần.
“Tả Hàn Thành!” Phát hiện không phải anh đang trêu chọc mình, An Hảo lập tức kêu to: “Tôi cảnh cáo anh! Anh đặc biệt... ưm...”
Đôi môi mềm mại, ấm áp chiếm hữu cánh môi cô, buộc cô nuốt lại những lời định nói ra.
Suy nghĩ bị đông cứng, cô mở to mắt, chống lại đôi mắt sâu thẳm dường như lúc nào cũng có thể cuốn cô vào đó.
Tim bỗng nhiên nhảy loạn trong lòng ngực, dường như có thể nghe cả tiếng tim đập.
Trong lúc cô còn ngây ngẩn, Tả Hàn Thành đã buông cô ra, khi nhìn thấy cô gái nhỏ đang đỏ bừng mặt tựa như bị kích thích, anh liền hứng thú nheo mắt.
Ngón tay vuốt ve cằm cô, khẽ bóp chiếc cằm trơn nhẵn mềm mại: “Sao lại ra vẻ như đang bị cướp đi nụ hôn đầu vậy? Em trinh liệt như vậy sao? Lần trước ở trong quán bar, ai đã giống như một tiểu yêu tinh quấn lấy tôi?”
Nhưng vẻ mặt cô hiện tại lại vô cùng chân thật, dường như chưa từng làm loạn qua với người đàn ông nào, ánh mắt Tả Hàn Thành dần dần có chút hứng thú.
Cho đến khi An Hảo lấy lại tinh thần, bỗng nhiên cô nâng tay lên che miệng, mặt đầy bi phẫn trợn to mắt, thả tay xuống liền mắng to: “Tả Hàn Thành! Anh là một tên cầm thú!”
Cô định thoát khỏi lồng ngực anh lần nữa, rõ ràng cô đã học Tae Kwon Do năm năm, nhưng lại bị anh khống chế dễ như trở bàn tay, cô hận đến nỗi muốn cắn chết anh.
Cô đang chật vật muốn thoát khỏi Tả Hàn Thành. Ra tay muốn tấn công vào mặt anh, trong nháy mắt đã bị anh khống chế cổ tay.
“Có cần anh dùng cách trực tiếp hơn để nhắc nhở thân phận hiện tại của em không?”
Người đàn ông bắt lấy cổ tay cô, trong con người u ám đều là bóng dáng đang giương nanh múa vuốt của cô.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook