Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!
-
Chương 403
Hương Chỉ cung.
Mạnh Điệp Vũ và Dương Lạc Thanh ngồi đối mặt nhìn nhau. Vẻ mặt Mạnh Điệp Vũ đã sớm khôi phục bình thường, khóe miệng cong lên mang theo ý cười nhàn nhạt, mắt không chớp chăm chú quan sát Dương Lạc Thanh. Thần thái trong ánh mắt nàng càng trở nên rực rỡ, chỉ nghe nàng nói: “Dương Lạc Thanh, à không Dương Cẩm Phượng, ngươi thật cho rằng kế hoạch của ngươi không có chút nào sơ hở? Thẩm Phi Hà thật sự sẽ cùng ngươi một lòng?”
“Ngươi có ý gì?” Dự cảm xấu trong lòng Dương Lạc Thanh càng trở nên mãnh liệt, ánh mắt nhìn Mạnh Điệp Vũ sắc bén dị thường, trên mặt cũng có chút vặn vẹo dữ tợn.
“Thẩm Phi Hà đã sớm đem toàn bộ kế hoạch cung khai ra ngoài trong khi ngươi vẫn còn ở đây ếch ngồi đáy giếng, thật sự là buồn cười!” Mạnh Điệp Vũ chậm rãi đứng dậy, nhìn sắc mặt Dương Lạc Thanh tái nhợt mà trong lòng thoáng lên giảo hoạt, ngay sau đó lại nói: “Thẩm Phi Hà là loại người gì còn cần ta nói sao? Ngươi bây giờ tốt nhất là nên nghĩ làm sao thu thập cục diện, ăn nói làm sao với hoàng thượng, như thế nào giữ được mệnh tiện của ngươi mới là quan trọng.”
Gân xanh trên trán Dương Lạc Thanh bạo động, gắt gao nhìn chằm chằm Mạnh Điệp Vũ, nói: “Ngươi cho rằng ta sẽ tin tưởng lời của ngươi? Chỉ bằng vài ba câu ngươi muốn khích bác ly gián? Ta biết rõ ngươi hận cha mẹ ta phá hủy gia đình ngươi, ta sẽ không mắc mưu ngươi đâu!”
“Có tin hay không là do ngươi, không liên quan đến ta.” Mạnh Điệp Vũ nhẹ nhàng cười một tiếng, nhìn Dương Lạc Thanh nói: “Ngươi sống có mệt không, cả ngày tính tính toán toán. Ngày trước ta cũng giống ngươi một dạng, nhưng bây giờ ta không chút vướng víu. Cha mẹ ngươi đã gánh lấy hậu quả, ta xem ngươi sẽ có kết cục như thế nào? Bị chính đồng bọn của mình bán đứng rất đau lòng chứ? Hiện tại Thẩm Phi Hà đã đến Minh Tín điện, ngươi suy nghĩ một chút xem thời điểm nàng đến sẽ là trường hợp gì? Ngươi hạ mê dược với trượng phu của nàng, ngươi nghĩ nàng ta sẽ đối phó với ngươi như thế nào? Có thể còn đem chuyện này nói cho hoàng thượng hay không? Ngươi quả thật là biết tự lừa mình dối người, vẫn còn ở đây làm đại mộng xuân thu!”
“Làm sao có thể như vậy? Nàng ta không được phép vào cung!” Dương Lạc Thanh giật mình: “Cửa cung không phải đã đóng sao? Nàng ta thế nào còn có thể vào cung?”
“Chính miệng hoàng thượng tuyên vào cung, ai dám không vào?” Mạnh Điệp Vũ cười, nhiệm vụ của nàng cuối cùng cũng hoàn thành, chỉ cần đem Dương Lạc Thanh dẫn đến Minh Tín điện thì nàng cũng có thể đến xem náo nhiệt rồi, lần này có thể như nguyện. Chẳng qua là Mạnh Điệp Vũ không biết được giờ khắc này Minh Tín điện so với lời Thường Hy nói đã loạn thành một đoàn.
Mạnh Điệp Vũ rất muốn một kiếm giết luôn Dương Lạc Thanh, nhưng Thường Hy đã nói gì, không người nào có thể tùy tiện. Đúng vậy, Dương Lạc Thanh là hạng người nào, nàng sao có thể hạ thấp bản thân mà giết nàng ta, làm dơ bẩn tay nàng. Nàng hoàn toàn có thể tượng tượng được kết cục của Dương Lạc Thanh. Trời tạo nghiệp chướng còn tránh được nhưng tự gây nghiệt thì không thể sống, nàng ta đã làm tất sẽ có báo ứng.
Mạnh Điệp Vũ ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn Dương Lạc Thanh đang lâm vào trạng thái chấn động, nghênh ngang rời đi. Hai quả đấm của Dương Lạc Thanh nắm chặt, nàng sẽ không để cho nữ nhân Thẩm Phi Hà kia đắc ý như vậy. Nếu dám phản bội nàng thì sẽ phải trả giá cao tương ứng. Nàng không dễ chịu, nàng ta cũng đừng mơ tưởng được tốt hơn!
………………………………………………..
Minh Tín điện.
Thường Hy quả thật không thể tin vào mắt mình nữa. Tiêu Vân Trác và Tiêu Vân Triệt làm sao lại có thể… Chật vật như vậy?
Thường Hy và Thẩm Phi Hà liếc mắt nhìn nhau, hiện tại hai người cũng không có thời gian mà dây dưa cùng đối phương, cùng sải bước vào Minh Tín điện. Thường Hy đẩy ra đám người đang cản đường, nhanh chóng đi tới trước mặt Tiêu Vân Trác. Tiêu Vân Trác thấy Thường Hy đột nhiên xuất hiện liền khó được có chút bối rối, đáng chết bị nàng nhìn thấy một thân nhếch nhác như vậy! Hắn muốn đợi bản thận thu thập sạch sẽ rồi mới đi gặp Thường Hy, nhưng là bây giờ…
“Sao nàng lại tới đây?” Tiêu Vân Trác lập tức cười hỏi, miệng vừa nhếch lên lại chạm tới vết thương, Tiêu Vân Trác ăn đau không khỏi hít không khí một tiếng.
Thường Hy nhìn cảnh này vừa thấy đau lòng vừa muốn nổi cáu nhưng trước mặt nhiều đại thần như vậy chỉ đành phải kìm nén lửa giận, thấp giọng hỏi: “Làm sao lại biết thành bộ dáng này? Chàng thế nhưng lại giống du côn đầu đường xó chợ đánh nhau với Đông Lăng vương? Chàng muốn tức chết ta có phải không?”
Tiêu Vân Trác kéo Thường Hy đi tới vừa muốn giải thích lại nghe được Thường Hy nhìn hắn hỏi: “Chàng thắng hay là thua?”
Nụ cười nơi khóe miệng của Tiêu Vân Trác lập tức cứng lại, tốn hơi thừa lời nói: “Dĩ nhiên là thắng. Nàng nhìn xem Đông Lăng vương so với ta thì thê thảm hơn bao nhiêu? Nhớ thương lão bà của người ta thì đáng nên chịu dạy dỗ!” Nói tới chỗ này liền dừng lại, nhìn Thường Hy hỏi: “Nàng không quan tâm ta bị thương thế nào, nhìn một chút vết thương của ta?”
Thường Hy quay đầu lại nhìn Đông Lăng vương một cái, quả nhiên hắn so với Tiêu Vân Trác thì chật vật hơn nhiều, lúc này mới có chút thăng bằng, nói: “Chàng nếu như không để ý thể diện đánh nhau ở đây ta còn gì muốn hỏi? Chàng là đáng đời, tự làm tự chịu, không gãy tay gãy chân có cái gì phải lo lắng?”
Nhìn về bên kia Thẩm Phi Hà một bộ dáng quan tâm đầy đủ hướng Tiêu Vân Triệt, khóe miệng Thường Hy nâng lên một nụ cười, hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình a… Thẩm Phi Hà tính toán cả đời, quay đầu lại ngay cả nam nhân của mình cũng giữ không nổi, nàng ta chính là kẻ thất bại nhất. Nàng tuyệt không cảm thấy đồng tình!
Tiêu Vân Trác vô cùng thất bại nhìn Thường Hy, hắn đánh nhau vì nàng như vậy cuối cùng lại chỉ nhận được một câu đáng đời. Nàng… Nàng vẫn nhìn Tiêu Vân Triệt làm cái gì? Tiêu Vân Trác mặc dù biết Thường Hy không thích Tiêu Vân Triệt nhưng đồng tình cũng không được. Tiêu Vân Triệt tuy ăn chút thua thiệt nhưng hắn cũng bị đánh, tại sao không thấy nàng quan tâm hắn?
“Không cho phép nàng nhìn hắn!” Tiêu Vân Trác quay đầu Thường Hy bá đạo nói.
Thường Hy nghe vậy thì có chút tức giận: “Chàng nói nhăng cái gì đó? Ta xem người nào?” Bởi vì Thường Hy trong lúc nhất thời quên không khống chế âm lượng, thanh âm cao bất thình lình đem ánh mắt của mọi người hấp dẫn tới đây, cũng có chút không giải thích được tại sao Thường Hy lại hô lớn như vậy.
Tiêu Vân Triệt thật sự là có chút say rồi. Tiêu Vân Trác giả say còn hắn lại uống nhiều quá. Hắn mới vừa rồi rõ ràng thấy được Thường Hy đang nhìn hắn, đột nhiên lại nghe nàng hô lên một câu như vậy cho nên mang theo men say chuếnh choáng vòng vo đi lại phía Tiêu Vân Trác. Thẩm Phi Hà vội vàng vịn lấy tay hắn, gấp gáp nói: “Chàng muốn làm gì?”
Tiêu Vân Triệt đẩy ra cánh tay của Thẩm Phi Hà, nhìn Tiêu Vân Trác cả giận nói: “Ngươi mới vừa rồi nói sẽ đối tốt với nàng cả đời, giờ tại sao lại quát nàng?”
Mạnh Điệp Vũ và Dương Lạc Thanh ngồi đối mặt nhìn nhau. Vẻ mặt Mạnh Điệp Vũ đã sớm khôi phục bình thường, khóe miệng cong lên mang theo ý cười nhàn nhạt, mắt không chớp chăm chú quan sát Dương Lạc Thanh. Thần thái trong ánh mắt nàng càng trở nên rực rỡ, chỉ nghe nàng nói: “Dương Lạc Thanh, à không Dương Cẩm Phượng, ngươi thật cho rằng kế hoạch của ngươi không có chút nào sơ hở? Thẩm Phi Hà thật sự sẽ cùng ngươi một lòng?”
“Ngươi có ý gì?” Dự cảm xấu trong lòng Dương Lạc Thanh càng trở nên mãnh liệt, ánh mắt nhìn Mạnh Điệp Vũ sắc bén dị thường, trên mặt cũng có chút vặn vẹo dữ tợn.
“Thẩm Phi Hà đã sớm đem toàn bộ kế hoạch cung khai ra ngoài trong khi ngươi vẫn còn ở đây ếch ngồi đáy giếng, thật sự là buồn cười!” Mạnh Điệp Vũ chậm rãi đứng dậy, nhìn sắc mặt Dương Lạc Thanh tái nhợt mà trong lòng thoáng lên giảo hoạt, ngay sau đó lại nói: “Thẩm Phi Hà là loại người gì còn cần ta nói sao? Ngươi bây giờ tốt nhất là nên nghĩ làm sao thu thập cục diện, ăn nói làm sao với hoàng thượng, như thế nào giữ được mệnh tiện của ngươi mới là quan trọng.”
Gân xanh trên trán Dương Lạc Thanh bạo động, gắt gao nhìn chằm chằm Mạnh Điệp Vũ, nói: “Ngươi cho rằng ta sẽ tin tưởng lời của ngươi? Chỉ bằng vài ba câu ngươi muốn khích bác ly gián? Ta biết rõ ngươi hận cha mẹ ta phá hủy gia đình ngươi, ta sẽ không mắc mưu ngươi đâu!”
“Có tin hay không là do ngươi, không liên quan đến ta.” Mạnh Điệp Vũ nhẹ nhàng cười một tiếng, nhìn Dương Lạc Thanh nói: “Ngươi sống có mệt không, cả ngày tính tính toán toán. Ngày trước ta cũng giống ngươi một dạng, nhưng bây giờ ta không chút vướng víu. Cha mẹ ngươi đã gánh lấy hậu quả, ta xem ngươi sẽ có kết cục như thế nào? Bị chính đồng bọn của mình bán đứng rất đau lòng chứ? Hiện tại Thẩm Phi Hà đã đến Minh Tín điện, ngươi suy nghĩ một chút xem thời điểm nàng đến sẽ là trường hợp gì? Ngươi hạ mê dược với trượng phu của nàng, ngươi nghĩ nàng ta sẽ đối phó với ngươi như thế nào? Có thể còn đem chuyện này nói cho hoàng thượng hay không? Ngươi quả thật là biết tự lừa mình dối người, vẫn còn ở đây làm đại mộng xuân thu!”
“Làm sao có thể như vậy? Nàng ta không được phép vào cung!” Dương Lạc Thanh giật mình: “Cửa cung không phải đã đóng sao? Nàng ta thế nào còn có thể vào cung?”
“Chính miệng hoàng thượng tuyên vào cung, ai dám không vào?” Mạnh Điệp Vũ cười, nhiệm vụ của nàng cuối cùng cũng hoàn thành, chỉ cần đem Dương Lạc Thanh dẫn đến Minh Tín điện thì nàng cũng có thể đến xem náo nhiệt rồi, lần này có thể như nguyện. Chẳng qua là Mạnh Điệp Vũ không biết được giờ khắc này Minh Tín điện so với lời Thường Hy nói đã loạn thành một đoàn.
Mạnh Điệp Vũ rất muốn một kiếm giết luôn Dương Lạc Thanh, nhưng Thường Hy đã nói gì, không người nào có thể tùy tiện. Đúng vậy, Dương Lạc Thanh là hạng người nào, nàng sao có thể hạ thấp bản thân mà giết nàng ta, làm dơ bẩn tay nàng. Nàng hoàn toàn có thể tượng tượng được kết cục của Dương Lạc Thanh. Trời tạo nghiệp chướng còn tránh được nhưng tự gây nghiệt thì không thể sống, nàng ta đã làm tất sẽ có báo ứng.
Mạnh Điệp Vũ ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn Dương Lạc Thanh đang lâm vào trạng thái chấn động, nghênh ngang rời đi. Hai quả đấm của Dương Lạc Thanh nắm chặt, nàng sẽ không để cho nữ nhân Thẩm Phi Hà kia đắc ý như vậy. Nếu dám phản bội nàng thì sẽ phải trả giá cao tương ứng. Nàng không dễ chịu, nàng ta cũng đừng mơ tưởng được tốt hơn!
………………………………………………..
Minh Tín điện.
Thường Hy quả thật không thể tin vào mắt mình nữa. Tiêu Vân Trác và Tiêu Vân Triệt làm sao lại có thể… Chật vật như vậy?
Thường Hy và Thẩm Phi Hà liếc mắt nhìn nhau, hiện tại hai người cũng không có thời gian mà dây dưa cùng đối phương, cùng sải bước vào Minh Tín điện. Thường Hy đẩy ra đám người đang cản đường, nhanh chóng đi tới trước mặt Tiêu Vân Trác. Tiêu Vân Trác thấy Thường Hy đột nhiên xuất hiện liền khó được có chút bối rối, đáng chết bị nàng nhìn thấy một thân nhếch nhác như vậy! Hắn muốn đợi bản thận thu thập sạch sẽ rồi mới đi gặp Thường Hy, nhưng là bây giờ…
“Sao nàng lại tới đây?” Tiêu Vân Trác lập tức cười hỏi, miệng vừa nhếch lên lại chạm tới vết thương, Tiêu Vân Trác ăn đau không khỏi hít không khí một tiếng.
Thường Hy nhìn cảnh này vừa thấy đau lòng vừa muốn nổi cáu nhưng trước mặt nhiều đại thần như vậy chỉ đành phải kìm nén lửa giận, thấp giọng hỏi: “Làm sao lại biết thành bộ dáng này? Chàng thế nhưng lại giống du côn đầu đường xó chợ đánh nhau với Đông Lăng vương? Chàng muốn tức chết ta có phải không?”
Tiêu Vân Trác kéo Thường Hy đi tới vừa muốn giải thích lại nghe được Thường Hy nhìn hắn hỏi: “Chàng thắng hay là thua?”
Nụ cười nơi khóe miệng của Tiêu Vân Trác lập tức cứng lại, tốn hơi thừa lời nói: “Dĩ nhiên là thắng. Nàng nhìn xem Đông Lăng vương so với ta thì thê thảm hơn bao nhiêu? Nhớ thương lão bà của người ta thì đáng nên chịu dạy dỗ!” Nói tới chỗ này liền dừng lại, nhìn Thường Hy hỏi: “Nàng không quan tâm ta bị thương thế nào, nhìn một chút vết thương của ta?”
Thường Hy quay đầu lại nhìn Đông Lăng vương một cái, quả nhiên hắn so với Tiêu Vân Trác thì chật vật hơn nhiều, lúc này mới có chút thăng bằng, nói: “Chàng nếu như không để ý thể diện đánh nhau ở đây ta còn gì muốn hỏi? Chàng là đáng đời, tự làm tự chịu, không gãy tay gãy chân có cái gì phải lo lắng?”
Nhìn về bên kia Thẩm Phi Hà một bộ dáng quan tâm đầy đủ hướng Tiêu Vân Triệt, khóe miệng Thường Hy nâng lên một nụ cười, hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình a… Thẩm Phi Hà tính toán cả đời, quay đầu lại ngay cả nam nhân của mình cũng giữ không nổi, nàng ta chính là kẻ thất bại nhất. Nàng tuyệt không cảm thấy đồng tình!
Tiêu Vân Trác vô cùng thất bại nhìn Thường Hy, hắn đánh nhau vì nàng như vậy cuối cùng lại chỉ nhận được một câu đáng đời. Nàng… Nàng vẫn nhìn Tiêu Vân Triệt làm cái gì? Tiêu Vân Trác mặc dù biết Thường Hy không thích Tiêu Vân Triệt nhưng đồng tình cũng không được. Tiêu Vân Triệt tuy ăn chút thua thiệt nhưng hắn cũng bị đánh, tại sao không thấy nàng quan tâm hắn?
“Không cho phép nàng nhìn hắn!” Tiêu Vân Trác quay đầu Thường Hy bá đạo nói.
Thường Hy nghe vậy thì có chút tức giận: “Chàng nói nhăng cái gì đó? Ta xem người nào?” Bởi vì Thường Hy trong lúc nhất thời quên không khống chế âm lượng, thanh âm cao bất thình lình đem ánh mắt của mọi người hấp dẫn tới đây, cũng có chút không giải thích được tại sao Thường Hy lại hô lớn như vậy.
Tiêu Vân Triệt thật sự là có chút say rồi. Tiêu Vân Trác giả say còn hắn lại uống nhiều quá. Hắn mới vừa rồi rõ ràng thấy được Thường Hy đang nhìn hắn, đột nhiên lại nghe nàng hô lên một câu như vậy cho nên mang theo men say chuếnh choáng vòng vo đi lại phía Tiêu Vân Trác. Thẩm Phi Hà vội vàng vịn lấy tay hắn, gấp gáp nói: “Chàng muốn làm gì?”
Tiêu Vân Triệt đẩy ra cánh tay của Thẩm Phi Hà, nhìn Tiêu Vân Trác cả giận nói: “Ngươi mới vừa rồi nói sẽ đối tốt với nàng cả đời, giờ tại sao lại quát nàng?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook