Ngu Thụy Lân nhất thời bị hù dọa giật mình, lập tức lui về phía sau một bước, đứng vững lại quát hỏi: “Người nào?”

“Ngu đại nhân?”

“La công công?” Ngu Thụy Lân nghe được thanh âm của La công công thì kinh ngạc hỏi.

“Ai u, chính là nô tài, không có đụng vào ngài chứ? Mới vừa rồi thật đúng là làm nô tài sợ muốn chết!” La công công lau mồ hôi lạnh trên trán nói.

Ngu Thụy Lân lúc này mới yên lòng, lại hỏi: “La công công, ngài thế nào lại tới nơi này? Thái tử gia đâu?”

La công công vừa nghe thấy thế liền như lại chịu kích động, ôm lấy tay Ngu Thụy Lân nói: “Ngu đại nhân ngài mau đi xem một chút, đánh nhau! Bọn họ đánh nhau!”

“Ai đánh nhau?” Ngu Thụy Lân bị La công công lôi kéo đi về phía trước, cố gắng chen lời vào hỏi, thanh âm có chút vội vàng.

“Thái tử gia cùng Đông Lăng vương đánh nhau. Ngài mau đi xem một chút, nô tài không dám nói cho Thái tử phi. Chu tổng quản cũng bị khóa tại bên ngoài, chỉ nghe bên trong tiếng đồ đạc vỡ vụn truyền ra, ai cũng không vào được…” La công công còn chưa có nói hết liền thấy Ngu Thụy Lân lao như bay về phía trước, hắn ngây người rồi cũng lập tức chạy đuổi theo, trong lòng âm thầm cầu nguyện vạn sự đừng xảy ra chuyện gì nếu không cái đầu của bọn họ cũng không giữ được.

……………………………………………

Minh Sắt len lén từ đằng sau cửa sổ đi vào vốn là muốn nghe trộm huynh đệ hai người trong lúc tâm sự sẽ nói cái gì, ai biết lại để nàng nhìn thấy một màn như vậy, thật bị hù dọa muốn chết! May là Thường Hy không có ở đây nếu không chỉ có muốn ngất đi.

Để tiện cho huynh đệ bọn họ tâm sự, thái giám cung nữ hầu hạ đều bị đuổi ra ngoài, đại điện to lớn cũng chỉ có Tiêu Vân Triệt và Tiêu Vân Trác. Trên bàn tròn bằng gỗ đỏ khắc hoa đặt rượu và thức ăn, hai người cũng đã uống có bảy tám phần say. Vừa mới bắt đầu không khí còn rất tốt nhưng sau đó lời lẽ lại từ từ có chút sắc bén. Nguyên nhân rất đơn giản, núp phía sau rèm Minh Sắt nghe được rõ ràng, tất cả là bởi vì nhắc đến Thường Hy…

“… Rõ ràng ta so với ngươi thích nàng sớm hơn, tại sao đến cuối cùng nàng lại trở thành người của ngươi? Ngươi dám nói ngươi không có động tay động chân? Đánh chết ta cũng không tin!” Tiêu Vân Triệt uống rất nhiều rượu, thoạt nhìn không biết mình đang nói cái gì, thần sắc có chút oán giận.

“Nhị ca, ngươi nói chuyện thì chú ý điểm, Thường Hy bây giờ là Thái tử phi của ta, tục danh của nàng ngươi cũng có thể tùy tiện gọi hay sao?” Tiêu Vân Trác có chút không vui, cái khác có thể nhịn, duy chỉ có hắn không thích người khác mơ ước tới Thường Hy.

“Những năm này ta luôn đi theo sau mông ngươi, vì ngươi bày mưu tính kế, vì ngươi ngăn mưa cản gió, vì ngươi mà chịu bao nhiêu uất ức… Những thứ này ngươi không phải không biết nhưng tại sao phụ hoàng lại vẫn thiên vị ngươi? Biết rõ ta thích Thường Hy nhưng vẫn đưa nàng đến Đông cung, ta có thể không hận sao?” Tiêu Vân Triệt lại uống một ngụm rượu, há mồm liền nói ra một đống lời đại nghịch bất đạo, căn bản không giống tác phong cẩn trọng của hắn trước kia. Ánh mắt Tiêu Vân Trác chợt lóe, chẳng lẽ hắn say thật?

“Nhị ca đối với ta tốt ta vẫn nhớ, ta cũng đối với nhị ca tôn kính có thêm, những thứ này nhị ca cũng biết?” Tiêu Vân Trác nhìn hắn nói, gương mặt có chút ửng đỏ nhưng ánh mắt vẫn còn tỉnh táo.

Tiêu Vân Triệt nhìn Tiêu Vân Trác, trước mắt tựa hồ có vô số Tiêu Vân Trác đang bay lượn. Hắn chống cái bàn đứng lên, một phát bắt được Tiêu Vân Trác, quát: “Đứng im, ai cho ngươi động? Ngươi chạy cái gì, ta cũng không đánh ngươi!”

Tiêu Vân Trác cúi đầu, khóe mắt giật giật, xem ra Tiêu Vân Triệt thật sự là say. Tiêu Vân Trác đưa tay đỡ lấy rồi kéo hắn ngồi xuống: “Nhị ca, ta không chạy. Những năm gần đây ngươi đối tốt với ta ta đều hiểu. Ta với ngươi là huynh đệ ruột thịt, ta vẫn luôn hy vọng chúng ta là huynh đệ tốt, hiểu chưa?” Xét đến cùng, Tiêu Vân Trác vẫn không muốn Tiêu Vân Triệt đi vào con đường sai lầm, chỉ cần hắn nghĩ thông, hắn sẽ đến trước mặt phụ hoàng cầu xin tha thứ cho Tiêu Vân Triệt.

Tiêu Vân Triệt nghe được lời nói của Tiêu Vân Trác thì hơi sững sờ, nhấc chân muốn đi về phía Tiêu Vân Trác lại thình lình dẫm phải bầu rượu lăn lóc bên dưới. Hắn vốn đã uống nhiều không đứng vững, nay lại vấp một cái té ngã trên mặt đất vừa đúng xô phải cái bàn tròn, chỉ nghe thấy thanh âm răng rắc rồi tất cả đổ sập xuống đất.

Minh Sắt nhìn một màn này mà trợn to hai mắt, nàng quả thật chính là không thể tin vào mắt mình nữa. Lịch sự nho nhã Đông Lăng vương, nghiêm khắc lạnh lùng Thái tử gia sau khi uống say lại thành cái đức hạnh này. Khóe mắt nàng giật giật, có chút đồng tình với Thường Hy, nàng gả cho thể loại người gì a… Hoàn hảo… Hoàn hảo Ngu Thụy Lân không phải là dạng uống rượu đập đồ… Vẫn là nàng có mắt nhìn người!

Tư tưởng này vừa chạy được một vòng trong đầu Minh Sắt, thời điểm nhìn trở lại đã thấy Tiêu Vân Triệt không biết vì cái gì lại lao vào đánh nhau với Tiêu Vân Trác. Hai đại nam nhân ngươi kéo ta ta túm ngươi, cong chân, duỗi tay, bóp cổ, vung đấm… Chiêu số đánh nhau của mấy tên lưu manh phố phường đều trình diễn một lượt. Minh Sắt xem đến nỗi quên mất việc phải đến tách bọn họ ra, tâm thần vẫn còn đang trong trạng thái ngừng hoạt động.

Trong điện đã không thể nhìn, kệ tủ toàn bộ sai lệch, đồ sứ vàng ngọc phía trên đều đã tan nát. Rèm cửa màu vàng nơi góc tường cũng bị kéo xuống, duy nhất may mắn còn sống sót là bàn đọc sách cách xa nhất, thỉnh thoảng còn truyền tới tiếng kêu gào của hai người.

“…Tại sao ngươi lại là bảo vật trong lòng phụ hoàng mà chúng ta chỉ là cỏ rác? Bởi vì mẫu hậu của ngươi sao?”

“Do ngươi ngay cả bản sự cũng không có, suốt ngày chỉ híp mắt cười. Ngay cả ta là phụ hoàng cũng không thích ngươi!!!…”

“Ta không cười chẳng lẽ khóc?! Đừng châm chọc ta, cái dạng ngươi từ nhỏ liền mặt như đít nồi, há miệng cũng không cười một ngụm!…”

“Ta chính là thích thế! Đừng cho là ta không biết, các ngươi vẫn luôn chằm chằm nhìn ngôi vị Thái tử của ta, hận không thể lôi ta đi xuống. Ta liền không như các ngươi mong muốn, thì làm sao???”

“Ai thèm… Ta chỉ muốn phụ hoàng nhìn ta một cái, tựa như nhìn ngươi chính là nhìn ta!!! Cái gì chó má ngôi vị hoàng đế, ta không cần!!!”

“Ngươi nếu như không cần… Vậy ngươi sau lưng đùa bỡn mấy thủ đoạn kia tưởng người khác cũng không biết?”

“. . .”

Thời gian đột nhiên yên tĩnh trở lại, toàn thân Tiêu Vân Triệt cứng đờ chậm rãi buông ra cánh tay đang nắm chặt cổ áo Tiêu Vân Trác. Hắn đang muốn nói chuyện thì đột nhiên cửa phòng mở ra, bốn cung tỳ xinh đẹp bưng rượu và thức ăn tiến vào.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương