Thường Hy thấy chóp mũi ngứa ngáy khó chịu, không nhịn được đành vươn tay ra bắt, bị cảm giác tê tê dại dại kia làm cho tỉnh lại. Nàng vừa mở mắt ra nhìn liền thấy được khuôn mặt Tiêu Vân Trác gần trong gang tấc, không khỏi sẵng giọng hỏi: “Đường đường là Thái tử gia mà cũng biết làm chuyện này sao?”

Tiêu Vân Trác đỡ Thường Hy ngồi dậy, cười nói: “Không phải chuyện một Thái tử gia biết làm mà là chuyện một phu quân biết làm. Hiện tại ta không chỉ là Thái tử mà còn là phu quân của nàng, ta tại sao lại không thể làm?” Tiêu Vân Trác vừa nói vừa khẽ cắn lên môi Thường Hy một ngụm, lúc này mới hài lòng mỉm cười.

Thường Hy chỉnh búi tóc, ngủ một giấc cũng cảm thấy tóc hơi có chút rối loạn. Tiêu Vân Trác vừa thấy liền giúp nàng gỡ trâm cài xuống, nói: “Về sau lúc ngủ thì đem trâm ngọc, vòng tay tháo ra. Một đầu đầy châu bảo thế này thì ngủ làm sao?”

“Vốn ta chỉ định chợp mắt một lát, ai biết ngủ quên.” Thường Hy được Tiêu Vân Trác tháo trâm cài xong liền thuận thế dựa vào lồng ngực của hắn, hai tay vòng ôm chặt lấy thắt lưng hắn, nói: “Việc chàng làm đến đâu rồi?”

“Tạm ổn. Nhưng đợi mấy ngày nữa mới thật sự có hiệu quả.” Tiêu Vân Trác ngửi được hương hoa nhàn nhạt trên người Thường Hy không khỏi có chút rung động, ngón tay hữu ý vô tình, làm như không tự chủ được mà vuốt ve tấm lưng thon của nàng. Thân thể Thường Hy hơi cứng lại, cố gắng muốn lách mình tránh ra. Bây giờ còn chưa có tối hẳn, người này lại…

Tiêu Vân Trác cảm nhận được động tác của Thường Hy không khỏi cười một tiếng, khẽ cắn vành tai của nàng nói: “Chạy đi đâu? Lần trước nàng cự tuyệt, lần này nói gì đi nữa cũng không để cho nàng chạy thoát!”

Gương mặt Thường Hy đỏ bừng đến nỗi có thể nhỏ ra máu. Mặc dù hai người đã làm loại chuyện này không ít lần nhưng mỗi lần hắn nhắc tới nàng lại vẫn cảm thấy xấu hổ không thôi. Huống chi nàng đang có thai, phải tiết chế… Tiết chế a…

Thừa dịp Thường Hy mất hồn, Tiêu Vân Trác đã sớm thuần thục cởi ra áo ngoài của nàng, nhẹ nhàng đem nàng ngã ở bên giường. Hắn cẩn thận tránh đi bụng của nàng, đưa tay dò vào trong áo. Có lẽ bởi vì nàng đang mang thai nên trước ngực đẫy đà thêm không ít. Thường Hy muốn đẩy tay Tiêu Vân Trác ra nhưng lại nghe thấy hắn thấp giọng nỉ non nói: “Nam nhân khác lúc thê tử mang thai còn có thông phòng, thiếp thất, nhưng ta chỉ có một mình nàng. Nàng nói nên làm sao bây giờ?”

Thường Hy mày liễu dựng lên, hung hăng nhìn chằm chằm Tiêu Vân Trác hỏi: “Chàng muốn làm sao? Hả? Chẳng lẽ chàng cũng muốn có mấy Bảo lâm, Nhụ tần ở bên người hầu hạ?”

“Không có… Ta đây không muốn, cho nên chẳng phải ta đang đến tìm nàng sao?” Sau lưng Tiêu Vân Trác thấm ra một trận mồ hôi. Hắn cũng không thể tìm nữ nhân khác, nếu người này ăn dấm thêm một lần nữa hắn liền điên luôn. Cho nên hắn vội vàng bày ra bộ dáng trung thành với nàng dâu của mình, nói: “Ta sống có nàng là đủ rồi, nữ nhân khác không có quan hệ với ta, cho nên… Ta nói… Nàng cũng không thể cự tuyệt ta đi, có phải hay không?”

Thường Hy suy nghĩ một chút cũng thấy đúng, lại cảm thấy hình như có chút không phải với hắn, vì vậy lập tức cũng không cự tuyệt nữa, chỉ đành phải nghe lời hắn…

***

Trăng treo đầu cành liễu. Người hẹn lúc hoàng hôn.

Sắc trời vừa mới sẩm tối liền bắt gặp có vài đạo thân ảnh thoáng qua kiền môn, lại vòng qua đó không có đi Đông cung mà trực tiếp tiến vào Loan Minh cung. Loan Minh cung của Mị phi và Hương Chỉ cung của Lạc phi cũng coi như kề cận nhau cho nên chỉ cần hai cung có động tĩnh gì là đối phương ngay lập tức biết được vô cùng rõ ràng.

Dương Lạc Thanh tựa hồ không thể tin vào chính tai mình nữa, nhìn Họa Sắc hỏi: “Ngươi nói cái gì? Hoàng thượng tuyên Mị phi đi Trường Nhạc điện?”

“Dạ, nô tỳ vừa mới nghe thấy công công truyền chỉ nói vậy.” Họa Sắc thận trọng trả lời, biết tâm tình chủ tử mình không tốt nên cũng không dám nói nhiều.

Dương Lạc Thanh ngã ngồi ở trên giường, điều này làm sao có thể? Nàng rõ ràng đã cho Hoàng thượng dùng thuốc, làm sao có thể triệu hạnh nữ nhân khác? Hắn thế nào còn có thể thích nữ nhân khác? Chẳng nhẽ thuốc kia không có hiệu quả? Không phải, Tần Nguyệt Như đã dùng thử rồi cơ mà! Càng nghĩ Dương Lạc Thanh lại càng cảm thấy bất an, đã đi tới bước đường này rồi tuyệt đối không cho phép nàng thất bại. Nàng không còn đường lui, cách duy nhất chỉ có thể là tiến về phía trước, đoạt lấy ngôi vị Hoàng đế mới có thể khiến cho mình một đời vinh hoa phú quý.

Nghĩ tới đây Dương Lạc Thanh liền ngẩng đầu nhìn Họa Sắc, nói: “Ngươi đi hỏi thăm một chút xem hôm nay Hoàng thượng gặp những ai?”

“Dạ, nô tỳ lập tức đi ngay.” Họa Sắc vội vàng lui ra ngoài.

“Nương nương, chúng ta có cần tìm vương phi thương nghị một chút hay không? Dù sao vương gia cũng ở ngoài cung, nói không chừng còn có tin tức khác.” Dứu Vân thấp giọng nói ra. Đến thời điểm này vận mệnh của nàng và Dương Lạc Thanh đã buộc lại với nhau, chết thì cùng chết, nếu có thể thành công tương lai nàng cũng có thể an tâm sống nửa đời còn lại. Cầu phú quý trong nguy hiểm cũng chính là đem mạng đi đánh cược.

Dương Lạc Thanh gật đầu một cái, nói: “Ngươi tự mình đi làm, trước khi cửa cung đóng phải quay về.”

“Dạ, nương nương yên tâm, nô tỳ nhất định sẽ về ngay.” Dứu Vân nói sau đó xoay người rời đi.

Dương Lạc Thanh nắm thật chặt mười đầu ngón tay, Hoàng thượng làm sao lại đột nhiên triệu hạnh Mị phi? Nơi này đến tột cùng là có vấn đề gì? Nghĩ tới nghĩ lui cũng không đoán ra được nguyên nhân, sắc mặt Dương Lạc Thanh càng trở nên âm trầm. Kể từ khi Ngu Thường Hy trở về, nàng giống như chuyện gì cũng không thuận, trong hậu cung không bao giờ nữa giống như trước đây nàng nói gì nghe nấy. Hiện tại hậu cung này đã chia thành nhiều đảng phái, nếu muốn thực hiện được mục đích của mình chỉ sợ phải tốn thêm không ít công sức. Không chỉ thế, chỗ thuốc còn lại cũng phải tìm cách cho Hoàng thượng dùng nốt, nếu không thật sẽ thất bại trong gang tấc. Uống xong viên thuốc cuối cùng này, Hoàng thượng sẽ không tin lời bất kỳ kẻ nào cả, duy nhất chỉ có dựa vào nàng, yêu nàng như mạng. Như vậy tình hình sau đó sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Ngu Thường Hy… Ngu Thường Hy, coi như ngươi trở lại thì thế nào? Một ngày nào đó ngươi sẽ biết được thiên hạ này không phải bởi vì ngươi là thần nữ hộ quốc mà có cái gì thay đổi. Giang sơn này cũng không không nhất định thuộc về Tiêu Vân Trác. Chỉ cần một ngày thánh chỉ còn chưa có hạ xuống liền có thể thay đổi, các ngươi cứ chờ mà xem!

Dương Lạc Thanh đang suy nghĩ thì Họa Sắc đã trở lại, chỉ thấy nàng nhấc lên tấm rèm thêu uyên ương màu hồng cánh sen, nhìn Dương Lạc Thanh nói: “Nương nương, nô tỳ đã nghe ngóng, hôm nay Hoàng thượng triệu kiến Thái tử gia, Hải Hà vương, còn thêm một tên nhân sĩ từ ngoài cung vào không rõ tên họ, khuôn mặt cũng rất lạ, chưa gặp qua bao giờ.”

Dương Lạc Thanh chấn động trong lòng, người lạ mặt? “Người nọ là theo Thái tử gia, Hải Hà vương cùng nhau gặp mặt Hoàng thượng?”

“Dạ, cùng nhau đi vào. Sau đó ba người còn chưa ra liền có thái giám truyền chỉ buổi tối tuyên Mị phi thị tẩm.” Họa Sắc vừa nói vừa cảm thấy trong lòng bàn tay ướt dính khó chịu. Ai biết được sẽ xảy ra biến cố ngoài ý muốn như vậy, cho tới nay đều là chủ tử của mình độc sủng hậu cung, gặp chuyện này đương nhiên là sắc mặt khó coi rồi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương