Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!
-
Chương 354
Tần Nguyệt Như năm đó đã từng là thủ lĩnh Trâm Mẫu đơn của Mười tám cây trâm hoa, danh đúng như thực, hoàn toàn xứng đáng đứng thứ nhất, võ công lợi hại vô cùng. Lần này ra tay liền nhanh như chớp. Tiêu Vân Trác cũng nhanh không kém, lập tức kéo Thường Hy tránh đi. Biến hóa như thế thật khiến chúng thần Minh Khải quốc bị dọa sợ, ai nghĩ tới Tần thái hậu lại biết võ công. Nhất thời trong đại điện loạn thành một đoàn.
Vân Thanh và Mạnh Điệp Vũ cũng ngay lập tức chạy đến giúp một tay. Ngu Thụy Lân thừa dịp tình thế hỗn loạn đem Thường Hy từ trong tay Tiêu Vân Trác kéo ra phía sau bảo hộ, phòng bị giống như lâm đại địch sợ có người muốn hại Thường Hy. Riêng Hàng Nhạc Thủy, trước tình thế hỗn loạn tựa hồ vẫn không để ý, chỉ chăm chú nhìn kẻ vẫn núp sau lưng mọi người – Nạp Tháp, sải bước đi tới.
Nạp Tháp mặc dù thông hiểu kỳ môn độn giáp, tinh thông tinh tượng tuy nhiên lại không biết võ công. Hàng Nhạc Thủy không tốn chút sức nào liền bắt được hắn, dùng sức nắm chặt cánh tay hắn. Chỉ thấy hắn bị đau mày nhíu chặt, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, cắn răng nói: “Ngươi muốn gì?”
Hàng Nhạc Thủy lạnh lùng cười một tiếng, nói: “Chỉ cần ngươi khai ra việc Tần Nguyệt Như sai ngươi làm những việc kia ta liền giữ cho ngươi một mạng, nếu không… Ngươi nhìn tình hình hiện tại, ai còn có thể giữ được mạng cho ngươi?”
Thường Hy đứng ở xa nhìn thấy hết được một màn này, mặc dù nàng không nghe rõ bọn họ nói gì nhưng nhìn bộ dáng chật vật của Nạp Tháp cũng biết là không có chuyện tốt, nhìn Ngu Thụy Lân nói: “Đại ca, huynh đi giúp Thái tử gia, muội ở góc trong này là an toàn rồi.”
Ngu Thụy Lân nào đồng ý, nói: “An toàn của muội so với cái gì cũng quan trọng hơn, ta không thể đi ra. Mặc dù võ công của ta không cao nhưng dù sao vẫn có thể bảo vệ được muội.”
Thường Hy gấp gáp nói: “Huynh xem, muội dùng rèm che lấy người, ai còn có thể nhìn thấy? Huynh mau đi đi!” Ngu Thụy Lân nhìn thấy Thường Hy dùng tấm rèm rủ xuống mặt đất che kín người, lúc này mới tâm một chút, lại vẫn lo lắng nói: “Muội đừng động, đứng đây đợi ta, ta rất nhanh sẽ trở lại.”
Thường Hy gật đầu một cái thúc giục hắn mau đi. Nàng nhìn trong đại điện loạn thất bát tao, trong lòng vô cùng lo lắng. Ngu Thụy Lân đỡ Thường Hy đến một góc kín hơn, dùng rèm phủ kín người nàng rồi nhanh chóng rời đi.
Thường Hy thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi tựa vào góc tường, chỉ thấy thân thể run muốn chết. Mới vừa rồi chẳng qua là mạnh mẽ chống đỡ, trong lòng vẫn có chút sợ hãi. Người nào biết được Tiêu Vân Trác lại có thể bày ra được ván cờ như vậy. Nàng đang suy nghĩ thì trong lúc bất chợt, trên cổ một hồi lạnh như băng. Thường Hy giật mình một cái, đang muốn quay đầu, chỉ nghe đằng sau vang lên một giọng nói: “Không được động, nếu không đao này của ta sẽ cứa đứt cần cổ của ngươi!”
Thanh âm này rất quen thuộc… Thường Hy đột nhiên dần dần nhớ ra, chủ nhân của thanh âm này không phải là từ đám nữ nhân lần trước nàng trốn sau tấm rèm nghe được bọn họ nói chuyện sao? Thật là khéo, lần này nàng ta cũng núp sau tấm rèm, hai người lại cùng ở một chỗ, đúng là có duyên a!
“Ngươi muốn làm gì?” Nếu biết là người nào thì Thường Hy cũng không sợ, người này sẽ không thương tổn nàng. Nàng là lợi thế trong tay nàng ta.
“Ngươi thật ra rất tỉnh táo, khó trách lần trước có thể trốn thoát từ trong tay nương của ta!” Người tới chính là Minh Sắt. Nàng thấy Thường Hy lãnh tĩnh như thế đúng là có chút thưởng thức, chẳng qua là trong lòng cũng có hơi ưu thương, tại sao nàng và Ngu Thường Hy lại lấy thân phận là kẻ địch mà đối diện nhau? Thật ra thì nàng rất thích Ngu Thường Hy, kể từ lần trước nàng ta có thể chạy trốn từ trong tay của nương đã cảm thấy rất thích!
“Chỉ tiếc lần trước không được nhìn thấy khuôn mặt thật của tiểu thư. Đáng tiếc a!” Thường Hy cười nói, tâm tình chậm rãi thanh tĩnh lại. Nàng không thấy được địch ý từ trong giọng nói của Minh Sắt, ngược lại lại cảm thấy một chút rối rắm khiến Thường Hy giật mình. Thật đúng là một cô gái mâu thuẫn!
“Ngươi biết ta sao?” Minh Sắt lấy làm kinh hãi. Thời điểm nàng đến rõ ràng Thường Hy đã chạy trốn, tại sao còn biết được sự tồn tại của nàng?
“Dĩ nhiên, nếu không vừa rồi ta đã hô cứu mạng rồi! Biết ngươi là ai sẽ không cần kêu.” Thường Hy cười nói, nhẹ nhàng tựa vào tường, tựa hồ không chút nào để ý đến sự lạnh lẽo nơi cần cổ. Tiểu nha đầu này rất thiện tâm, nào có chuyện uy hiếp người ta mà lại dùng cán đao kề cổ? Nếu là lưỡi đao sắc bén cũng không thể ép chặt vào cổ nàng như vậy được, chỉ có thể là cán đao mới tùy ý như vậy.
Minh Sắt có điểm rối rắm, nàng ta biết được quả thật là không ít, cau mày hỏi: “Làm sao ngươi biết? Chẳng lẽ ngươi có thiên lý nhãn?”
Thường Hy sửng sốt! Nàng ta đã trưởng thành rồi chứ? Sao lại còn nói mấy câu ngây thơ như vậy? Nhất thời nàng cảm thấy đối với cô nàng này đúng là… Không còn gì để nói!
“Thật ra thì ngày đó lúc các ngươi vào phòng ta cũng chưa chạy trốn.” Thường Hy cười nói: “Cho nên ta nghe thấy thanh âm của ngươi, vì vậy hôm nay vừa nghe giọng là ta đã biết ngươi là ai rồi. Ta không hô cứu mạng, cũng không chạy bởi vì ta biết ngươi sẽ không làm thương tổn đến ta, đúng không?”
“Ngươi nói bậy, ta không phải là người tốt. Ta thật sự sẽ giết người!” Minh Sắt ngẩng đầu lên nói, ánh mắt nhìn Thường Hy có chút tức giận, nàng ta làm sao mà biết được? Thật sự nàng cũng không muốn giết người, cho nên những năm này mặc dù đứng đầu một nhánh của Mười tám cây trâm hoa nhưng cũng có rất ít người biết tới nàng.
“Kẻ thích giết người sẽ mang trong mình sát khí không giấu được, nhưng ngươi lại không có. Nương của ngươi thì khác, cả ngày một bộ ôn hòa nhưng trong ánh mắt luôn có sự lạnh lẽo khiến người ta run rẩy. Ngươi rõ ràng là một cô gái tốt, tại sao lại cứ muốn biến mình thành kẻ ác?” Thường Hy thả chậm giọng điệu nói, ngồi mãi có chút không thoải mái.
Minh Sắt xoay người cầm lấy một cái gối đệm lên phía sau lưng Thường Hy, nói: “Ca ca bảo ta mang đến, dựa lên đi.”
Thường Hy cả kinh, Chuyên Tôn Nhạc Đan thế nhưng biết nàng trốn ở chỗ này, lại còn sai muội muội của hắn đưa tới gối dựa cho nàng, trong lúc nhất thời có chút trầm mặc, nói: “Tại sao ngươi không đi giúp một tay?”
Minh Sắt đã sớm thu hồi đao trong tay mình, thản nhiên nói: “Ca ca bảo không cho ta nhúng tay.”
Thường Hy vén rèm lên lướt nhìn ra ngoài, chỉ thấy bên ngoài vẫn như cũ đánh nhau thành một đoàn nhưng nàng nhìn không rõ là phe nào đang chiếm thế thượng phong. Trong đại điện tựa hồ còn tăng thêm rất nhiều khuôn mặt xa lạ, nàng cũng không quay đầu lại, hỏi luôn: “Những ai đang đi vào kia? Thế nào trong đại điện lại có nhiều người như vậy?”
Vân Thanh và Mạnh Điệp Vũ cũng ngay lập tức chạy đến giúp một tay. Ngu Thụy Lân thừa dịp tình thế hỗn loạn đem Thường Hy từ trong tay Tiêu Vân Trác kéo ra phía sau bảo hộ, phòng bị giống như lâm đại địch sợ có người muốn hại Thường Hy. Riêng Hàng Nhạc Thủy, trước tình thế hỗn loạn tựa hồ vẫn không để ý, chỉ chăm chú nhìn kẻ vẫn núp sau lưng mọi người – Nạp Tháp, sải bước đi tới.
Nạp Tháp mặc dù thông hiểu kỳ môn độn giáp, tinh thông tinh tượng tuy nhiên lại không biết võ công. Hàng Nhạc Thủy không tốn chút sức nào liền bắt được hắn, dùng sức nắm chặt cánh tay hắn. Chỉ thấy hắn bị đau mày nhíu chặt, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, cắn răng nói: “Ngươi muốn gì?”
Hàng Nhạc Thủy lạnh lùng cười một tiếng, nói: “Chỉ cần ngươi khai ra việc Tần Nguyệt Như sai ngươi làm những việc kia ta liền giữ cho ngươi một mạng, nếu không… Ngươi nhìn tình hình hiện tại, ai còn có thể giữ được mạng cho ngươi?”
Thường Hy đứng ở xa nhìn thấy hết được một màn này, mặc dù nàng không nghe rõ bọn họ nói gì nhưng nhìn bộ dáng chật vật của Nạp Tháp cũng biết là không có chuyện tốt, nhìn Ngu Thụy Lân nói: “Đại ca, huynh đi giúp Thái tử gia, muội ở góc trong này là an toàn rồi.”
Ngu Thụy Lân nào đồng ý, nói: “An toàn của muội so với cái gì cũng quan trọng hơn, ta không thể đi ra. Mặc dù võ công của ta không cao nhưng dù sao vẫn có thể bảo vệ được muội.”
Thường Hy gấp gáp nói: “Huynh xem, muội dùng rèm che lấy người, ai còn có thể nhìn thấy? Huynh mau đi đi!” Ngu Thụy Lân nhìn thấy Thường Hy dùng tấm rèm rủ xuống mặt đất che kín người, lúc này mới tâm một chút, lại vẫn lo lắng nói: “Muội đừng động, đứng đây đợi ta, ta rất nhanh sẽ trở lại.”
Thường Hy gật đầu một cái thúc giục hắn mau đi. Nàng nhìn trong đại điện loạn thất bát tao, trong lòng vô cùng lo lắng. Ngu Thụy Lân đỡ Thường Hy đến một góc kín hơn, dùng rèm phủ kín người nàng rồi nhanh chóng rời đi.
Thường Hy thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi tựa vào góc tường, chỉ thấy thân thể run muốn chết. Mới vừa rồi chẳng qua là mạnh mẽ chống đỡ, trong lòng vẫn có chút sợ hãi. Người nào biết được Tiêu Vân Trác lại có thể bày ra được ván cờ như vậy. Nàng đang suy nghĩ thì trong lúc bất chợt, trên cổ một hồi lạnh như băng. Thường Hy giật mình một cái, đang muốn quay đầu, chỉ nghe đằng sau vang lên một giọng nói: “Không được động, nếu không đao này của ta sẽ cứa đứt cần cổ của ngươi!”
Thanh âm này rất quen thuộc… Thường Hy đột nhiên dần dần nhớ ra, chủ nhân của thanh âm này không phải là từ đám nữ nhân lần trước nàng trốn sau tấm rèm nghe được bọn họ nói chuyện sao? Thật là khéo, lần này nàng ta cũng núp sau tấm rèm, hai người lại cùng ở một chỗ, đúng là có duyên a!
“Ngươi muốn làm gì?” Nếu biết là người nào thì Thường Hy cũng không sợ, người này sẽ không thương tổn nàng. Nàng là lợi thế trong tay nàng ta.
“Ngươi thật ra rất tỉnh táo, khó trách lần trước có thể trốn thoát từ trong tay nương của ta!” Người tới chính là Minh Sắt. Nàng thấy Thường Hy lãnh tĩnh như thế đúng là có chút thưởng thức, chẳng qua là trong lòng cũng có hơi ưu thương, tại sao nàng và Ngu Thường Hy lại lấy thân phận là kẻ địch mà đối diện nhau? Thật ra thì nàng rất thích Ngu Thường Hy, kể từ lần trước nàng ta có thể chạy trốn từ trong tay của nương đã cảm thấy rất thích!
“Chỉ tiếc lần trước không được nhìn thấy khuôn mặt thật của tiểu thư. Đáng tiếc a!” Thường Hy cười nói, tâm tình chậm rãi thanh tĩnh lại. Nàng không thấy được địch ý từ trong giọng nói của Minh Sắt, ngược lại lại cảm thấy một chút rối rắm khiến Thường Hy giật mình. Thật đúng là một cô gái mâu thuẫn!
“Ngươi biết ta sao?” Minh Sắt lấy làm kinh hãi. Thời điểm nàng đến rõ ràng Thường Hy đã chạy trốn, tại sao còn biết được sự tồn tại của nàng?
“Dĩ nhiên, nếu không vừa rồi ta đã hô cứu mạng rồi! Biết ngươi là ai sẽ không cần kêu.” Thường Hy cười nói, nhẹ nhàng tựa vào tường, tựa hồ không chút nào để ý đến sự lạnh lẽo nơi cần cổ. Tiểu nha đầu này rất thiện tâm, nào có chuyện uy hiếp người ta mà lại dùng cán đao kề cổ? Nếu là lưỡi đao sắc bén cũng không thể ép chặt vào cổ nàng như vậy được, chỉ có thể là cán đao mới tùy ý như vậy.
Minh Sắt có điểm rối rắm, nàng ta biết được quả thật là không ít, cau mày hỏi: “Làm sao ngươi biết? Chẳng lẽ ngươi có thiên lý nhãn?”
Thường Hy sửng sốt! Nàng ta đã trưởng thành rồi chứ? Sao lại còn nói mấy câu ngây thơ như vậy? Nhất thời nàng cảm thấy đối với cô nàng này đúng là… Không còn gì để nói!
“Thật ra thì ngày đó lúc các ngươi vào phòng ta cũng chưa chạy trốn.” Thường Hy cười nói: “Cho nên ta nghe thấy thanh âm của ngươi, vì vậy hôm nay vừa nghe giọng là ta đã biết ngươi là ai rồi. Ta không hô cứu mạng, cũng không chạy bởi vì ta biết ngươi sẽ không làm thương tổn đến ta, đúng không?”
“Ngươi nói bậy, ta không phải là người tốt. Ta thật sự sẽ giết người!” Minh Sắt ngẩng đầu lên nói, ánh mắt nhìn Thường Hy có chút tức giận, nàng ta làm sao mà biết được? Thật sự nàng cũng không muốn giết người, cho nên những năm này mặc dù đứng đầu một nhánh của Mười tám cây trâm hoa nhưng cũng có rất ít người biết tới nàng.
“Kẻ thích giết người sẽ mang trong mình sát khí không giấu được, nhưng ngươi lại không có. Nương của ngươi thì khác, cả ngày một bộ ôn hòa nhưng trong ánh mắt luôn có sự lạnh lẽo khiến người ta run rẩy. Ngươi rõ ràng là một cô gái tốt, tại sao lại cứ muốn biến mình thành kẻ ác?” Thường Hy thả chậm giọng điệu nói, ngồi mãi có chút không thoải mái.
Minh Sắt xoay người cầm lấy một cái gối đệm lên phía sau lưng Thường Hy, nói: “Ca ca bảo ta mang đến, dựa lên đi.”
Thường Hy cả kinh, Chuyên Tôn Nhạc Đan thế nhưng biết nàng trốn ở chỗ này, lại còn sai muội muội của hắn đưa tới gối dựa cho nàng, trong lúc nhất thời có chút trầm mặc, nói: “Tại sao ngươi không đi giúp một tay?”
Minh Sắt đã sớm thu hồi đao trong tay mình, thản nhiên nói: “Ca ca bảo không cho ta nhúng tay.”
Thường Hy vén rèm lên lướt nhìn ra ngoài, chỉ thấy bên ngoài vẫn như cũ đánh nhau thành một đoàn nhưng nàng nhìn không rõ là phe nào đang chiếm thế thượng phong. Trong đại điện tựa hồ còn tăng thêm rất nhiều khuôn mặt xa lạ, nàng cũng không quay đầu lại, hỏi luôn: “Những ai đang đi vào kia? Thế nào trong đại điện lại có nhiều người như vậy?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook