Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!
-
Chương 352
Chuyên Tôn Nhạc Đan hồ nghi nhìn Tiêu Vân Trác, hắn không biết hắn ta muốn làm cái gì nhưng vẻ mặt của Tiêu Vân Trác lại khiến hắn cảm thấy trong lòng mơ hồ bất an, muốn hỏi thêm điều gì nữa thì Tiêu Vân Trác đột nhiên lại lên tiếng: “Ngài còn muốn làm ngôi vị quốc chủ này nữa hay không?”
Chuyên Tôn Nhạc Đan sững sờ mất mấy giây, ngay sau đó nói: “Thời điểm trước kia đã từng muốn như vậy, không muốn ở dưới kẻ khác, muốn là người trên vạn người. Nhưng là bây giờ ngài cũng thấy tình hình của ta rồi, cả ngày không được thoải mái, thay bằng vậy ta thà hưởng thụ thú vui điền viên còn hơn.”
Thường Hy nhìn Chuyên Tôn Nhạc Đan, hỏi: “Huynh không muốn làm quốc chủ nữa à?”
Chuyên Tôn Nhạc Đan lẳng lặng nhìn Thường Hy rồi lại quay sang nhìn Tần Nguyệt Như đang sải bước đi đến bên cạnh Hàng Nhạc Thủy, không biết bọn họ đang trò chuyện những thứ gì. Lúc sau hắn lại quay đầu lại nhìn Thường Hy, nói: “Không có ý nghĩa, cuộc sống như vậy thì còn sống làm gì? Bà ấy là mẫu hậu của ta, là mẹ ruột của ta, ta đến cuối cùng cũng không thể chống lại bà. Trung hiếu vẹn toàn là chuyện cực kỳ khó.” Nói tới chỗ này liền dừng lại, ngay sau đó hắn lại nhìn Tiêu Vân Trác và Thường Hy, tiếp tục nói: “Hôm nay các ngươi vào cung có phải đã có kế hoạch rồi hay không? Ta biết Tiêu Vân Trác ngài không phải là người chịu lâm mình vào quẫn cảnh, càng không phải là người để cho người khác dễ dàng định đoạt. Ngài luôn luôn tìm được biện pháp khiến mình thoát khỏi tình thế bất lợi.”
“Đúng vậy, ta sẽ không bị Tần Nguyệt Như vây khốn. Huống chi ta và mẫu hậu của ngài còn có một mối ân oán cần giải quyết. Bà ta cho rằng chúng ta vào thành Bình Giang là có thể khống chế được chúng ta? Bà ta cho rằng Nạp Tháp thật sự cam tâm tình nguyện giúp đỡ bà ta? Trên thế gian này không có tình cờ, chỉ có tất nhiên.” Tiêu Vân Trác nói tới chỗ này liền dừng lại một lúc rồi nói tiếp: “Cám ơn ngài đã cứu bọn ta một mệnh ở thạch trận. Nơi này dù xảy ra bất cứ chuyện gì cũng sẽ không dính líu đến ngài, cứ yên tâm.”
Tiêu Vân Trác kiên định như thế, ngay cả Thường Hy cũng cảm thấy sợ hãi, nàng không có nghe qua Tiêu Vân Trác có kế hoạch gì. Thấy được ánh mắt kinh nghi của Thường Hy, Tiêu Vân Trác nắm lấy tay của nàng, nói: “Mấy ngày nay nàng không có tinh thần, có một số việc ta cũng chưa nói cho nàng biết. Trước khi vào cung ta đã an bài tất cả, nếu không ta làm sao dám dẫn nàng dấn thân vào chốn này?”
Thường Hy cũng không nói gì, chẳng qua là chỉ nhẹ nhàng gật đầu một cái. Nàng biết cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì thì nam nhân này vẫn ở bên cạnh nàng, không bỏ rơi nàng. Trong lúc bất chợt nhớ tới Hàng Nhạc Thủy dễ dàng tìm được vị thuốc kia, trong mắt lóe lên ánh sáng, hé miệng hỏi: “Chẳng lẽ?”
“Hàng Nhạc Thủy có thể lấy được thuốc, nàng nghĩ là tại sao?” Tiêu Vân Trác hơi nhướng môi cười. Hắn đã sớm nói mọi chuyện không có tình cờ, chỉ có tất nhiên.
Sắc mặt Chuyên Tôn Nhạc Đan trắng nhợt, nhìn Tiêu Vân Trác nói: “Ngươi làm thế nào mà lấy được? Phải biết rằng trong cung này đều là thị vệ cận thân của mẫu hậu, không có lệnh bài là tuyệt đối không được đi qua.”
“Tần thái hậu những năm này đắc chí tự cao, luôn cho rằng mọi việc mình làm đều kín kẽ đến giọt nước cũng không lọt. Nhưng là bà ta quên rằng, quá tự tin cũng sẽ dẫn đến mầm tai họa.” Tiêu Vân Trác không có nói rõ ràng nhưng Thường Hy và Chuyên Tôn Nhạc Đan đều hiểu được, Tiêu Vân Trác có thể nói ra những lời này nhất định là đã khống chế được tình hình trong hoàng thành, chỉ có Tần Nguyệt Như là không biết mà thôi.
“Nếu như… Ta tự nguyện từ bỏ ngôi vị hoàng đế thì xin ngài hãy giữ cho mẫu thân ta một mạng.” Chuyên Tôn Nhạc Đan không chút nào lưu luyến nhìn ghế rồng một cái. Nếu như có thể hắn đã sớm rời khỏi nơi này.
“Cái này không phải do ta, mà là do mẫu hậu ngài lựa chọn.” Tiêu Vân Trác nhìn Tần Nguyệt Như cách đó không xa một cái, lại nói: “Người phạm lỗi thì luôn luôn phải trả nợ, mẫu hậu của ngài cũng không ngoại lệ. Món nợ của ta, nhìn vào tình cảnh và ân tình của ngài thì có thể cho qua, nhưng người khác thì chưa chắc.”
Chuyên Tôn Nhạc Đan cười khổ một tiếng, nói: “Cần biết rằng lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, có lẽ vẫn sẽ có tình huống đột biến xảy ra. Mẫu thân của ta từ xưa đến nay làm việc vẫn luôn kín kẽ.”
“Ai chết vào tay ai còn chưa biết, chẳng qua là ta thích đối thủ thông minh.” Tiêu Vân Trác cười nhạt một tiếng, tay nắm Thường Hy khẽ dùng lực một chút. Bất kể là ai, nếu dám làm tổn hại đến người hắn yêu thương đều phải trả giá thật lớn, cho dù cái giá này không cao cũng phải do tự hắn đi lấy.
“Ngươi rốt cục là ai?” Tần Nguyệt Như đột nhiên hô to một tiếng, đem toàn bộ người trong đại điện đều hù dọa, mười mấy đạo ánh mắt đều hướng về phía bên này. Chỉ thấy Tần Nguyệt Như hung hăng nhìn Hàng Nhạc Thủy, hai quả đấm nắm lại thật chặt, chậm rãi muốn vươn tay ra muốn bắt hắn lại bị Hàng Nhạc Thủy lách mình tránh được.
Lúc này Vân Thanh xông ra đứng chắn trước mặt Hàng Nhạc Thủy, nhìn Tần Nguyệt Như cười lạnh nói: “Đại tỷ, ngươi còn nhớ rõ ta?”
“Ta chết cũng không quên ngươi!” Tần Nguyệt Như nhìn Vân Thanh, khuôn mặt tràn đầy phẫn hận. Bà ta thật hận chết nữ nhân này, đều là do nàng ta dẫn đi ánh mắt của hắn.
Vân Thanh nghe giọng bàn tán xung quanh cao dần, tăng thêm âm lượng, nói: “Chư vị xin yên lặng một chút. Hôm nay đúng là ngày tốt, tỷ muội chúng ta được gặp lại ở nơi này quả là do ông trời khoản đãi. Không biết chư vị có tò mò Tần thái hậu cao cao tại thượng này tại sao lại có một muội muội như ta không?”
“Đúng vậy, không nghe qua Thái hậu còn có muội muội. Đây là có chuyện gì đang xảy ra?”
“Ngươi đến tột cùng là người nào? Thật sự là muội muội của thái hậu hay sao?”
Mọi người chất vấn liên tiếp khiến sắc mặt Tần Nguyệt Như tái nhợt, lớn tiếng quát lên: “Không được nghe nàng ta nói hươu nói vượn, bổn cung không có muội tử. Chư vị ái khanh đều lui ra đi, buổi triều đến đây chấm dứt. Có chuyện gì để hôm sau bàn tiếp.”
Tần Nguyệt Như nhìn thấy tình thế hiện tại không tốt, bà ta cho là nhiều năm như vậy, Vân Thanh sẽ không đề cập đến chuyện cũ nhưng nàng ta lại công khai nhắc tới, chắn hẳn là đã có chuẩn bị mà đến, bà ta không thể không đề phòng. Những đại thần này dĩ nhiên là không biết chuyện của của bà ta, nếu không thì đừng bảo là vị trí Thái hậu, ngay cả chỗ đặt chân trong Minh Khải quốc này cũng không còn nữa. Bà ta ẩn nhẫn nhiều năm như vậy ở đây chỉ vì một lí do duy nhất là báo thù, mắt thấy mục tiêu sắp đạt được, tuyệt đối không cho bất luận kẻ nào ngáng chân.
“Tần Nguyệt Như, ngươi đang sợ hãi phải không? Ngươi sợ những vị thần tử này biết được chuyện xấu trước kia của ngươi, sợ bọn họ biết được bên dưới khuôn mặt ra vẻ từ bi hiền lành này là một lòng dạ độc ác đến mức nào? Sợ bọn họ biết được để ngồi lên được vị trí thái hậu này ngươi đã làm không biết bao nhiêu chuyện thương thiên hại lý?!” Giờ phút này Vân Thanh giống như đã thay đổi trở thành một người khác, không còn là người trầm ổn, tĩnh lặng như Thường Hy vẫn biết, cả thân mình đều tản ra ánh sáng sắc lạnh khiến người ta không dám đến gần.
“Chư vị không cần đi. Nói vậy mọi người đều tò mò Tần thái hậu đến tột cùng là nhân sĩ phương nào, tại sao lại đến Minh Khải quốc, tại sao quốc chủ Minh Khải quốc vừa qua đời liền phát động chiến tranh với Đỉnh Nguyệt. Tất cả mọi người ở đây đều muốn biết phải không?” Thanh âm Mạnh Điệp Vũ không bén nhọn mà lại mang theo một chút nhu hòa. Âm lượng mặc dù không cao nhưng từng câu từng chữ đều truyền vào trong tai mỗi người. Vì ngày hôm nay nàng đã bỏ ra rất nhiều, tuyệt đối không để cho Tần Nguyệt Như chạy trốn.
Chuyên Tôn Nhạc Đan sững sờ mất mấy giây, ngay sau đó nói: “Thời điểm trước kia đã từng muốn như vậy, không muốn ở dưới kẻ khác, muốn là người trên vạn người. Nhưng là bây giờ ngài cũng thấy tình hình của ta rồi, cả ngày không được thoải mái, thay bằng vậy ta thà hưởng thụ thú vui điền viên còn hơn.”
Thường Hy nhìn Chuyên Tôn Nhạc Đan, hỏi: “Huynh không muốn làm quốc chủ nữa à?”
Chuyên Tôn Nhạc Đan lẳng lặng nhìn Thường Hy rồi lại quay sang nhìn Tần Nguyệt Như đang sải bước đi đến bên cạnh Hàng Nhạc Thủy, không biết bọn họ đang trò chuyện những thứ gì. Lúc sau hắn lại quay đầu lại nhìn Thường Hy, nói: “Không có ý nghĩa, cuộc sống như vậy thì còn sống làm gì? Bà ấy là mẫu hậu của ta, là mẹ ruột của ta, ta đến cuối cùng cũng không thể chống lại bà. Trung hiếu vẹn toàn là chuyện cực kỳ khó.” Nói tới chỗ này liền dừng lại, ngay sau đó hắn lại nhìn Tiêu Vân Trác và Thường Hy, tiếp tục nói: “Hôm nay các ngươi vào cung có phải đã có kế hoạch rồi hay không? Ta biết Tiêu Vân Trác ngài không phải là người chịu lâm mình vào quẫn cảnh, càng không phải là người để cho người khác dễ dàng định đoạt. Ngài luôn luôn tìm được biện pháp khiến mình thoát khỏi tình thế bất lợi.”
“Đúng vậy, ta sẽ không bị Tần Nguyệt Như vây khốn. Huống chi ta và mẫu hậu của ngài còn có một mối ân oán cần giải quyết. Bà ta cho rằng chúng ta vào thành Bình Giang là có thể khống chế được chúng ta? Bà ta cho rằng Nạp Tháp thật sự cam tâm tình nguyện giúp đỡ bà ta? Trên thế gian này không có tình cờ, chỉ có tất nhiên.” Tiêu Vân Trác nói tới chỗ này liền dừng lại một lúc rồi nói tiếp: “Cám ơn ngài đã cứu bọn ta một mệnh ở thạch trận. Nơi này dù xảy ra bất cứ chuyện gì cũng sẽ không dính líu đến ngài, cứ yên tâm.”
Tiêu Vân Trác kiên định như thế, ngay cả Thường Hy cũng cảm thấy sợ hãi, nàng không có nghe qua Tiêu Vân Trác có kế hoạch gì. Thấy được ánh mắt kinh nghi của Thường Hy, Tiêu Vân Trác nắm lấy tay của nàng, nói: “Mấy ngày nay nàng không có tinh thần, có một số việc ta cũng chưa nói cho nàng biết. Trước khi vào cung ta đã an bài tất cả, nếu không ta làm sao dám dẫn nàng dấn thân vào chốn này?”
Thường Hy cũng không nói gì, chẳng qua là chỉ nhẹ nhàng gật đầu một cái. Nàng biết cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì thì nam nhân này vẫn ở bên cạnh nàng, không bỏ rơi nàng. Trong lúc bất chợt nhớ tới Hàng Nhạc Thủy dễ dàng tìm được vị thuốc kia, trong mắt lóe lên ánh sáng, hé miệng hỏi: “Chẳng lẽ?”
“Hàng Nhạc Thủy có thể lấy được thuốc, nàng nghĩ là tại sao?” Tiêu Vân Trác hơi nhướng môi cười. Hắn đã sớm nói mọi chuyện không có tình cờ, chỉ có tất nhiên.
Sắc mặt Chuyên Tôn Nhạc Đan trắng nhợt, nhìn Tiêu Vân Trác nói: “Ngươi làm thế nào mà lấy được? Phải biết rằng trong cung này đều là thị vệ cận thân của mẫu hậu, không có lệnh bài là tuyệt đối không được đi qua.”
“Tần thái hậu những năm này đắc chí tự cao, luôn cho rằng mọi việc mình làm đều kín kẽ đến giọt nước cũng không lọt. Nhưng là bà ta quên rằng, quá tự tin cũng sẽ dẫn đến mầm tai họa.” Tiêu Vân Trác không có nói rõ ràng nhưng Thường Hy và Chuyên Tôn Nhạc Đan đều hiểu được, Tiêu Vân Trác có thể nói ra những lời này nhất định là đã khống chế được tình hình trong hoàng thành, chỉ có Tần Nguyệt Như là không biết mà thôi.
“Nếu như… Ta tự nguyện từ bỏ ngôi vị hoàng đế thì xin ngài hãy giữ cho mẫu thân ta một mạng.” Chuyên Tôn Nhạc Đan không chút nào lưu luyến nhìn ghế rồng một cái. Nếu như có thể hắn đã sớm rời khỏi nơi này.
“Cái này không phải do ta, mà là do mẫu hậu ngài lựa chọn.” Tiêu Vân Trác nhìn Tần Nguyệt Như cách đó không xa một cái, lại nói: “Người phạm lỗi thì luôn luôn phải trả nợ, mẫu hậu của ngài cũng không ngoại lệ. Món nợ của ta, nhìn vào tình cảnh và ân tình của ngài thì có thể cho qua, nhưng người khác thì chưa chắc.”
Chuyên Tôn Nhạc Đan cười khổ một tiếng, nói: “Cần biết rằng lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, có lẽ vẫn sẽ có tình huống đột biến xảy ra. Mẫu thân của ta từ xưa đến nay làm việc vẫn luôn kín kẽ.”
“Ai chết vào tay ai còn chưa biết, chẳng qua là ta thích đối thủ thông minh.” Tiêu Vân Trác cười nhạt một tiếng, tay nắm Thường Hy khẽ dùng lực một chút. Bất kể là ai, nếu dám làm tổn hại đến người hắn yêu thương đều phải trả giá thật lớn, cho dù cái giá này không cao cũng phải do tự hắn đi lấy.
“Ngươi rốt cục là ai?” Tần Nguyệt Như đột nhiên hô to một tiếng, đem toàn bộ người trong đại điện đều hù dọa, mười mấy đạo ánh mắt đều hướng về phía bên này. Chỉ thấy Tần Nguyệt Như hung hăng nhìn Hàng Nhạc Thủy, hai quả đấm nắm lại thật chặt, chậm rãi muốn vươn tay ra muốn bắt hắn lại bị Hàng Nhạc Thủy lách mình tránh được.
Lúc này Vân Thanh xông ra đứng chắn trước mặt Hàng Nhạc Thủy, nhìn Tần Nguyệt Như cười lạnh nói: “Đại tỷ, ngươi còn nhớ rõ ta?”
“Ta chết cũng không quên ngươi!” Tần Nguyệt Như nhìn Vân Thanh, khuôn mặt tràn đầy phẫn hận. Bà ta thật hận chết nữ nhân này, đều là do nàng ta dẫn đi ánh mắt của hắn.
Vân Thanh nghe giọng bàn tán xung quanh cao dần, tăng thêm âm lượng, nói: “Chư vị xin yên lặng một chút. Hôm nay đúng là ngày tốt, tỷ muội chúng ta được gặp lại ở nơi này quả là do ông trời khoản đãi. Không biết chư vị có tò mò Tần thái hậu cao cao tại thượng này tại sao lại có một muội muội như ta không?”
“Đúng vậy, không nghe qua Thái hậu còn có muội muội. Đây là có chuyện gì đang xảy ra?”
“Ngươi đến tột cùng là người nào? Thật sự là muội muội của thái hậu hay sao?”
Mọi người chất vấn liên tiếp khiến sắc mặt Tần Nguyệt Như tái nhợt, lớn tiếng quát lên: “Không được nghe nàng ta nói hươu nói vượn, bổn cung không có muội tử. Chư vị ái khanh đều lui ra đi, buổi triều đến đây chấm dứt. Có chuyện gì để hôm sau bàn tiếp.”
Tần Nguyệt Như nhìn thấy tình thế hiện tại không tốt, bà ta cho là nhiều năm như vậy, Vân Thanh sẽ không đề cập đến chuyện cũ nhưng nàng ta lại công khai nhắc tới, chắn hẳn là đã có chuẩn bị mà đến, bà ta không thể không đề phòng. Những đại thần này dĩ nhiên là không biết chuyện của của bà ta, nếu không thì đừng bảo là vị trí Thái hậu, ngay cả chỗ đặt chân trong Minh Khải quốc này cũng không còn nữa. Bà ta ẩn nhẫn nhiều năm như vậy ở đây chỉ vì một lí do duy nhất là báo thù, mắt thấy mục tiêu sắp đạt được, tuyệt đối không cho bất luận kẻ nào ngáng chân.
“Tần Nguyệt Như, ngươi đang sợ hãi phải không? Ngươi sợ những vị thần tử này biết được chuyện xấu trước kia của ngươi, sợ bọn họ biết được bên dưới khuôn mặt ra vẻ từ bi hiền lành này là một lòng dạ độc ác đến mức nào? Sợ bọn họ biết được để ngồi lên được vị trí thái hậu này ngươi đã làm không biết bao nhiêu chuyện thương thiên hại lý?!” Giờ phút này Vân Thanh giống như đã thay đổi trở thành một người khác, không còn là người trầm ổn, tĩnh lặng như Thường Hy vẫn biết, cả thân mình đều tản ra ánh sáng sắc lạnh khiến người ta không dám đến gần.
“Chư vị không cần đi. Nói vậy mọi người đều tò mò Tần thái hậu đến tột cùng là nhân sĩ phương nào, tại sao lại đến Minh Khải quốc, tại sao quốc chủ Minh Khải quốc vừa qua đời liền phát động chiến tranh với Đỉnh Nguyệt. Tất cả mọi người ở đây đều muốn biết phải không?” Thanh âm Mạnh Điệp Vũ không bén nhọn mà lại mang theo một chút nhu hòa. Âm lượng mặc dù không cao nhưng từng câu từng chữ đều truyền vào trong tai mỗi người. Vì ngày hôm nay nàng đã bỏ ra rất nhiều, tuyệt đối không để cho Tần Nguyệt Như chạy trốn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook