Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!
-
Chương 347
Hàng Nhạc Thủy nở một nụ cười ôn hòa, nói: “Thiên cơ không thể lộ, ngươi nếu tin ta thì lấy đi, không tin có thể không cầm.”
Thần sắc mọi người không đồng nhất, cũng có chút khẩn trương, dù sao đối với Hàng Nhạc Thủy bọn họ cũng không phải quá quen thuộc. Ngu Thụy Lân nhìn Hàng Nhạc Thủy, hỏi: “Tiên sinh, thuốc này đến tột cùng là thuốc gì? Ngài tốt xấu cũng nên tiết lộ một chút chứ, chúng ta cũng dễ an tâm không phải sao?”
Hàng Nhạc Thủy nhìn Ngu Thụy Lân lo lắng, cười nhẹ: “Không thể nói.”
Thường Hy nhìn Hàng Nhạc Thủy, mặc dù trong lòng có chút nghi ngờ nhưng vẫn nhận lấy bình ngọc, nói: “Ta rõ rồi, đa tạ tiên sinh.”
Tiêu Vân Trác không có phản đối, tựa hồ đối với Hàng Nhạc Thủy rất tín nhiệm. Vân Thanh cười nhạt không nói. Mạnh Điệp Vũ nhìn sâu một cái Hàng Nhạc Thủy, trong mắt lóe lên một tia nghi ngờ, tựa hồ hoài nghi cái gì nhưng cuối cùng vẫn im lặng không lên tiếng.
Mấy người đang nói chuyện thì Lục Phụng Thiên và Tiêu Vân Dật cũng đến đây. Mọi người dùng qua điểm tâm, lúc này mới cùng nhau ra cửa, ngồi xe ngựa hướng hoàng cung Minh Khải thẳng tiến.
Hoàng cung của Minh Khải cũng không có được vẻ to lớn, đại khí, phong phạm đế quốc như của Đỉnh Nguyệt. Trái lại cung điện nơi này uyển nhã khéo léo, không có bố cục đồng nhất, ráp nối như của Đỉnh Nguyệt. Kiến trúc ở đây giống như trăng sao trên trời tùy ý mà xây, thật sự là có một phen phong tình khác biệt. Bên trong hoàng cung Minh Khải có tất cả mười mấy hồ nước tự nhiên lớn nhỏ, bên trong trồng đầy hoa sen, xa xa nhìn lại rất đẹp mắt. Cung điện giống như núp mình trong đám ngó sen, khiến cho người ta không thể dời mắt.
Theo nội thị dẫn đường, mọi người nhanh chóng bước vào một cung điện có vẻ to lớn nhất. Cửa điện canh phòng sâm nghiêm làm cho người ta có cảm giác từ một khung cảnh điền viên lại biến đổi ngay thành vẻ lẫm liệt nơi sa trường.
Đi vào đại điện. Lúc Thường Hy ngẩng đầu lên nhìn thấy người ngồi trên bảo tọa cao cao kia, trong lòng vẫn không nhịn được mà run rẩy một trận. Chuyên Tôn Nhạc Đan một thân áo bào màu vàng sáng ngồi trên long ỷ. Hắn lúc này cũng có mấy phần uy nghiêm cao cao tại thượng, nhưng là… Tại sao lại tiều tụy như vậy?
Chuyên Tôn Nhạc Đan kể từ khi thấy Thường Hy bước vào đại điện liền không rời mắt đến kẻ khác. Hắn đã rất lâu không nhìn thấy nàng, xa xôi giống như đã cách nhau mấy đời mấy kiếp rồi. Hắn không nhịn được mà lộ ra một nụ cười nhẹ nhàng, ngay cả trong ánh mắt cũng hiện lên mấy phần thần thái.
Thường Hy đối với hắn gật đầu một cái, lại nhìn sang nữ nhân bên cạnh, đó chính là Tần thái hậu của Minh Khải quốc, cầm trong tay quyền trượng thật cao. Thấy được gương mặt đó rõ ràng là người đã bắt cóc mình nhưng Thường Hy vẫn cảm thấy trong lòng có vài phần cổ quái.
Tần Nguyệt Như nhìn Thường Hy một cái, khóe miệng lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, nụ cười kia mang theo đắc ý cùng hài lòng kiêu ngạo.
Tiêu Vân Trác tiến lên một bước, một thân ngạo khí nói: “Hôm nay Tần thái hậu và quốc chủ tìm ta đến không biết có việc gì?”
Chuyên Tôn Nhạc Đan đang muốn nói chuyện thì Tần Nguyệt Như lại giành nói trước: “Ta đang tự hỏi đường đường là Thái tử Đỉnh Nguyệt quốc làm sao lại đầu hàng nhân nhượng một tiểu quốc như của chúng ta đây?”
Đã biết rõ rồi còn hỏi, Tần Nguyệt Như đây chính là muốn khiến cho bọn họ khó coi. Thường Hy nhìn bà ta mặc phượng bào dương dương tự đắc, trong lòng phát hỏa không thôi, đưa tay nhẹ nhàng kéo ống tay áo Tiêu Vân Trác, lúc này mới tiến lên một bước nói: “Tần thái hậu đã biết rồi còn hỏi, chúng ta đến đương nhiên là vì chuyện của Hải Hà vương.”
“Nơi này có chỗ để ngươi nói chuyện sao? Không nghĩ tới thiên quốc lại có chuyện gà mái gáy sáng!” Tần Nguyệt Như châm chọc nói, rõ ràng muốn hạ uy phong của Thường Hy, lời nói ra cực kỳ khó nghe.
Đám người Tiêu Vân Trác nghe vậy thì thần sắc khẽ biến, ai cũng tỏ ra bất mãn, không nghĩ tới Tần Nguyệt Như lại có thể trực tiếp tỏ thái độ như vậy. Tất cả mọi người đều nhìn về phía Thường Hy, ngay cả đám đại thần Minh Khải cũng nhìn về phía nàng, trong mắt tràn đầy giễu cợt.
Chỉ thấy Thường Hy cũng không giận, cười nhạt một tiếng, không chút nào lùi bước hướng Tần Nguyệt Như nói: “Không nghĩ đến Tần thái hậu còn biết đến gà mái gáy sáng, đúng là được mở rộng tầm mắt! Tần thái hậu nếu như nói ta gà mái gáy sáng, vậy hành động của ngài thì là gì? Chẳng lẽ Tần thái hậu không cho mình là nữ nhân hay vẫn nhận mình là nam nhân?”
“Ngươi nói bậy gì đó?” Tần Nguyệt Như sắc mặt âm lãnh quát lên.
“Nói bậy? Ta cũng chỉ là trả lễ lại thôi. Thái tử gia chúng ta chính là đại biểu cho Đỉnh Nguyệt quốc cùng hoàng đế Minh Khải quốc nói chuyện, Thái hậu lại giành mở miệng trước cả quốc chủ. Thái tử nước ta địa vị tôn quý, há có thể cùng đám phụ nhân bàn chuyện quốc sự? Thái hậu có thân phận cố nhiên là cao quý, nhưng ta cũng là Thái tử phi của Đỉnh Nguyệt, tuy không thể coi là ngang hàng với ngài nhưng cũng không tính là bôi nhọ ngài chứ?” Thường Hy không nhanh không chậm nói, mang theo nồng đậm nụ cười.
Những lời này của Thường Hy thật là sắc bén. Từ xưa đến nay chưa có tiền lệ nữ nhân chấp chính, trừ phi là hoàng tử còn nhỏ. Nhưng Chuyên Tôn Nhạc Đan đều đã trưởng thành, vậy mà Tần thái hậu vẫn còn nắm giữ triều chính. Thường Hy chính là muốn bới móc một chút khuyết điểm của bà ta để gây sự phản ứng của triều thần Minh Khải. Minh Khải quốc càng loạn thì bọn họ càng có lợi. Hơn nữa, trong triều đình này nhất định là có nhiều người nhìn không thuận mắt nữ nhân cầm quyền. Thường Hy vừa nói như thế chính là xem thường Minh Khải quốc, quốc quân không còn nhỏ mà vẫn bị một nữ nhân cầm giữ triều chính. Cứ như vậy những vị đại thần trong triều sẽ cảm thấy không còn mặt mũi, càng khiến bọn họ xung đột cùng Tần Nguyệt Như.
Chủ yếu nhất là từ trước đến nay Minh Khải quốc vẫn phụ thuộc vào Đỉnh Nguyệt quốc. Bọn họ đến từ nước lớn, lại dùng giọng điệu cao cao tại thượng như vậy châm chọc, đám triều thần Minh Khải nhất định sẽ cảm thấy bị coi thường. Nam nhân vốn đã không muốn bị nữ nhân coi thường.
Trong đáy sâu ánh mắt của Chuyên Tôn Nhạc Đan thổi qua một tia ấm áp. Tần Nguyệt Như lại bị chọc tức đến điên người. Thời điểm gặp lần trước không thấy nàng ta nhanh mồm nhanh miệng như vậy, không nghĩ tới lần này gặp lại khó dây dưa đến thế, cho nên há miệng hỏi: “Ngươi là đang khiêu chiến bổn cung sao? Đừng quên các ngươi đang ở trên địa bàn Minh Khải quốc, muốn cho các ngươi tan xương nát thịt là chuyện dễ như trở bàn tay.”
Thường Hy tựa hồ không chút nào sợ hãi, lại dùng ánh mắt đùa cợt nhìn Tần Nguyệt Như, nói: “Tần thái hậu thật đúng là khiến người ta giật mình. Ta đã sớm trúng độc do thái hậu hạ, chết sớm hay muộn thì có gì khác nhau? Nếu hôm nay ta sợ chết thì cũng không đến nơi này. Trước kia vốn nghĩ các ngươi là kẻ địch chính đại quang minh, bây giờ nhìn lại cũng chỉ là một đám tiểu nhân, Thái tử nước ta há lại có thể cùng tiểu nhân đối thoại? Có thể nói chuyện với thiên quốc bọn ta phải là quốc chủ Minh Khải quốc, nhưng Tần thái hậu lại nhiều lần ngăn cản quốc chủ nói chuyện, không biết có dụng ý gì? Chẳng nhẽ đúng như bên ngoài đồn đãi quốc chủ chỉ là một con rối?”
Thần sắc mọi người không đồng nhất, cũng có chút khẩn trương, dù sao đối với Hàng Nhạc Thủy bọn họ cũng không phải quá quen thuộc. Ngu Thụy Lân nhìn Hàng Nhạc Thủy, hỏi: “Tiên sinh, thuốc này đến tột cùng là thuốc gì? Ngài tốt xấu cũng nên tiết lộ một chút chứ, chúng ta cũng dễ an tâm không phải sao?”
Hàng Nhạc Thủy nhìn Ngu Thụy Lân lo lắng, cười nhẹ: “Không thể nói.”
Thường Hy nhìn Hàng Nhạc Thủy, mặc dù trong lòng có chút nghi ngờ nhưng vẫn nhận lấy bình ngọc, nói: “Ta rõ rồi, đa tạ tiên sinh.”
Tiêu Vân Trác không có phản đối, tựa hồ đối với Hàng Nhạc Thủy rất tín nhiệm. Vân Thanh cười nhạt không nói. Mạnh Điệp Vũ nhìn sâu một cái Hàng Nhạc Thủy, trong mắt lóe lên một tia nghi ngờ, tựa hồ hoài nghi cái gì nhưng cuối cùng vẫn im lặng không lên tiếng.
Mấy người đang nói chuyện thì Lục Phụng Thiên và Tiêu Vân Dật cũng đến đây. Mọi người dùng qua điểm tâm, lúc này mới cùng nhau ra cửa, ngồi xe ngựa hướng hoàng cung Minh Khải thẳng tiến.
Hoàng cung của Minh Khải cũng không có được vẻ to lớn, đại khí, phong phạm đế quốc như của Đỉnh Nguyệt. Trái lại cung điện nơi này uyển nhã khéo léo, không có bố cục đồng nhất, ráp nối như của Đỉnh Nguyệt. Kiến trúc ở đây giống như trăng sao trên trời tùy ý mà xây, thật sự là có một phen phong tình khác biệt. Bên trong hoàng cung Minh Khải có tất cả mười mấy hồ nước tự nhiên lớn nhỏ, bên trong trồng đầy hoa sen, xa xa nhìn lại rất đẹp mắt. Cung điện giống như núp mình trong đám ngó sen, khiến cho người ta không thể dời mắt.
Theo nội thị dẫn đường, mọi người nhanh chóng bước vào một cung điện có vẻ to lớn nhất. Cửa điện canh phòng sâm nghiêm làm cho người ta có cảm giác từ một khung cảnh điền viên lại biến đổi ngay thành vẻ lẫm liệt nơi sa trường.
Đi vào đại điện. Lúc Thường Hy ngẩng đầu lên nhìn thấy người ngồi trên bảo tọa cao cao kia, trong lòng vẫn không nhịn được mà run rẩy một trận. Chuyên Tôn Nhạc Đan một thân áo bào màu vàng sáng ngồi trên long ỷ. Hắn lúc này cũng có mấy phần uy nghiêm cao cao tại thượng, nhưng là… Tại sao lại tiều tụy như vậy?
Chuyên Tôn Nhạc Đan kể từ khi thấy Thường Hy bước vào đại điện liền không rời mắt đến kẻ khác. Hắn đã rất lâu không nhìn thấy nàng, xa xôi giống như đã cách nhau mấy đời mấy kiếp rồi. Hắn không nhịn được mà lộ ra một nụ cười nhẹ nhàng, ngay cả trong ánh mắt cũng hiện lên mấy phần thần thái.
Thường Hy đối với hắn gật đầu một cái, lại nhìn sang nữ nhân bên cạnh, đó chính là Tần thái hậu của Minh Khải quốc, cầm trong tay quyền trượng thật cao. Thấy được gương mặt đó rõ ràng là người đã bắt cóc mình nhưng Thường Hy vẫn cảm thấy trong lòng có vài phần cổ quái.
Tần Nguyệt Như nhìn Thường Hy một cái, khóe miệng lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, nụ cười kia mang theo đắc ý cùng hài lòng kiêu ngạo.
Tiêu Vân Trác tiến lên một bước, một thân ngạo khí nói: “Hôm nay Tần thái hậu và quốc chủ tìm ta đến không biết có việc gì?”
Chuyên Tôn Nhạc Đan đang muốn nói chuyện thì Tần Nguyệt Như lại giành nói trước: “Ta đang tự hỏi đường đường là Thái tử Đỉnh Nguyệt quốc làm sao lại đầu hàng nhân nhượng một tiểu quốc như của chúng ta đây?”
Đã biết rõ rồi còn hỏi, Tần Nguyệt Như đây chính là muốn khiến cho bọn họ khó coi. Thường Hy nhìn bà ta mặc phượng bào dương dương tự đắc, trong lòng phát hỏa không thôi, đưa tay nhẹ nhàng kéo ống tay áo Tiêu Vân Trác, lúc này mới tiến lên một bước nói: “Tần thái hậu đã biết rồi còn hỏi, chúng ta đến đương nhiên là vì chuyện của Hải Hà vương.”
“Nơi này có chỗ để ngươi nói chuyện sao? Không nghĩ tới thiên quốc lại có chuyện gà mái gáy sáng!” Tần Nguyệt Như châm chọc nói, rõ ràng muốn hạ uy phong của Thường Hy, lời nói ra cực kỳ khó nghe.
Đám người Tiêu Vân Trác nghe vậy thì thần sắc khẽ biến, ai cũng tỏ ra bất mãn, không nghĩ tới Tần Nguyệt Như lại có thể trực tiếp tỏ thái độ như vậy. Tất cả mọi người đều nhìn về phía Thường Hy, ngay cả đám đại thần Minh Khải cũng nhìn về phía nàng, trong mắt tràn đầy giễu cợt.
Chỉ thấy Thường Hy cũng không giận, cười nhạt một tiếng, không chút nào lùi bước hướng Tần Nguyệt Như nói: “Không nghĩ đến Tần thái hậu còn biết đến gà mái gáy sáng, đúng là được mở rộng tầm mắt! Tần thái hậu nếu như nói ta gà mái gáy sáng, vậy hành động của ngài thì là gì? Chẳng lẽ Tần thái hậu không cho mình là nữ nhân hay vẫn nhận mình là nam nhân?”
“Ngươi nói bậy gì đó?” Tần Nguyệt Như sắc mặt âm lãnh quát lên.
“Nói bậy? Ta cũng chỉ là trả lễ lại thôi. Thái tử gia chúng ta chính là đại biểu cho Đỉnh Nguyệt quốc cùng hoàng đế Minh Khải quốc nói chuyện, Thái hậu lại giành mở miệng trước cả quốc chủ. Thái tử nước ta địa vị tôn quý, há có thể cùng đám phụ nhân bàn chuyện quốc sự? Thái hậu có thân phận cố nhiên là cao quý, nhưng ta cũng là Thái tử phi của Đỉnh Nguyệt, tuy không thể coi là ngang hàng với ngài nhưng cũng không tính là bôi nhọ ngài chứ?” Thường Hy không nhanh không chậm nói, mang theo nồng đậm nụ cười.
Những lời này của Thường Hy thật là sắc bén. Từ xưa đến nay chưa có tiền lệ nữ nhân chấp chính, trừ phi là hoàng tử còn nhỏ. Nhưng Chuyên Tôn Nhạc Đan đều đã trưởng thành, vậy mà Tần thái hậu vẫn còn nắm giữ triều chính. Thường Hy chính là muốn bới móc một chút khuyết điểm của bà ta để gây sự phản ứng của triều thần Minh Khải. Minh Khải quốc càng loạn thì bọn họ càng có lợi. Hơn nữa, trong triều đình này nhất định là có nhiều người nhìn không thuận mắt nữ nhân cầm quyền. Thường Hy vừa nói như thế chính là xem thường Minh Khải quốc, quốc quân không còn nhỏ mà vẫn bị một nữ nhân cầm giữ triều chính. Cứ như vậy những vị đại thần trong triều sẽ cảm thấy không còn mặt mũi, càng khiến bọn họ xung đột cùng Tần Nguyệt Như.
Chủ yếu nhất là từ trước đến nay Minh Khải quốc vẫn phụ thuộc vào Đỉnh Nguyệt quốc. Bọn họ đến từ nước lớn, lại dùng giọng điệu cao cao tại thượng như vậy châm chọc, đám triều thần Minh Khải nhất định sẽ cảm thấy bị coi thường. Nam nhân vốn đã không muốn bị nữ nhân coi thường.
Trong đáy sâu ánh mắt của Chuyên Tôn Nhạc Đan thổi qua một tia ấm áp. Tần Nguyệt Như lại bị chọc tức đến điên người. Thời điểm gặp lần trước không thấy nàng ta nhanh mồm nhanh miệng như vậy, không nghĩ tới lần này gặp lại khó dây dưa đến thế, cho nên há miệng hỏi: “Ngươi là đang khiêu chiến bổn cung sao? Đừng quên các ngươi đang ở trên địa bàn Minh Khải quốc, muốn cho các ngươi tan xương nát thịt là chuyện dễ như trở bàn tay.”
Thường Hy tựa hồ không chút nào sợ hãi, lại dùng ánh mắt đùa cợt nhìn Tần Nguyệt Như, nói: “Tần thái hậu thật đúng là khiến người ta giật mình. Ta đã sớm trúng độc do thái hậu hạ, chết sớm hay muộn thì có gì khác nhau? Nếu hôm nay ta sợ chết thì cũng không đến nơi này. Trước kia vốn nghĩ các ngươi là kẻ địch chính đại quang minh, bây giờ nhìn lại cũng chỉ là một đám tiểu nhân, Thái tử nước ta há lại có thể cùng tiểu nhân đối thoại? Có thể nói chuyện với thiên quốc bọn ta phải là quốc chủ Minh Khải quốc, nhưng Tần thái hậu lại nhiều lần ngăn cản quốc chủ nói chuyện, không biết có dụng ý gì? Chẳng nhẽ đúng như bên ngoài đồn đãi quốc chủ chỉ là một con rối?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook