Trực tiếp đưa ra lời mời như vậy khiến bọn họ không có cách nào cự tuyệt. Thứ nhất bọn họ nhất thiết phải biết được vị trí của Hải Hà vương, hắn bây giờ thế nào, còn sống hay không? Quan trọng nhất là Thái hậu cư nhiên đưa thuốc giải ra làm lời dẫn, Tiêu Vân Trác đã đồng ý rồi.

Thường Hy nhìn Tiêu Vân Trác, lo lắng hỏi: “Làm sao chàng lại có thể đáp ứng? Chúng ta đi như vậy chẳng phải là dê vào miệng cọp? Phải cẩn thận suy nghĩ sách lược an toàn mới đúng!”

Tiêu Vân Trác nhìn Thường Hy, lại múc một chén canh đưa cho nàng, lúc này mới lên tiếng: “Không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con? Huống chi nội bộ Minh Khải quốc cũng không phải là bền chắc như thép, phản đối Tần Nguyệt Như có không ít người. Chúng ta tới thành Bình Giang được mấy ngày nhưng đã có người đến liên lạc rồi.”

Thường Hy nhìn Tiêu Vân Trác nói: “Chàng muốn dùng người của bọn họ đánh bọn họ?”

“Tình cảnh trước mắt thì đây là biện pháp tốt nhất, huống chi Chuyên Tôn Diệp Thành cũng thực sự đang chống lại Tần Nguyệt Như, nếu không ta cũng không đi mạo hiểm như vậy.” Tiêu Vân Trác nói, trong đôi tròng mắt toát ra hai ngọn lửa nhỏ.

Thường Hy vẫn có chút lo lắng, nhìn Tiêu Vân Trác nói: “Không được, vẫn còn quá mạo hiểm. Ta cuối cùng vẫn cảm thấy Tần Nguyệt Như không phải là nữ nhân đơn giản, chúng ta vẫn phải suy nghĩ cẩn thận lại đã.”

“Người của chúng ta mặc dù ít nhưng đều là tinh binh lương tướng. Tối qua Vân Thanh đã tìm được tai mắt chúng ta cài ở thành Bình Giang, cũng đã thám hiểm qua một chút địa hình trong cung.” Nói tới chỗ này liền dừng lại, đỡ Thường Hy nằm xuống rồi mới tiếp tục: “Nàng thật sự cho rằng chúng ta đơn thương độc mã mà xâm nhập thành Bình Giang?”

Thường Hy không rõ chân tướng, nhìn Tiêu Vân Trác hỏi: “Chẳng nhẽ chàng còn có bố trí khác?”

“Nàng còn nhớ rõ chuyện trước khi xảy ra đại chiến, đại ca của nàng rời đi không?” Tiêu Vân Trác cũng tự mình tháo giày, ngồi lên giường đưa tay ôm chặt Thường Hy vào trong ngực, trên mặt nở một nụ cười thâm sâu.

“Biết, chẳng lẽ?”

“Đúng vậy.” Tiêu Vân Trác tiếp lời nói, thanh âm gọn gàng linh hoạt, mặt mày mang theo nụ cười nồng đậm. “Ca ca của nàng phụng mệnh ta, thừa dịp thời điểm hai nước giao chiến đã cải trang toàn bộ, từ hậu phương xâm nhập thành Bình Giang. Cho nên chúng ta không phải cô binh, nàng sợ hãi cái gì?”

Thường Hy có chút do dự nhìn Tiêu Vân Trác, hồi lâu mới lên tiếng: “Thật sao? Nhưng chỉ như vậy cũng không thể so với nhân mã của Tần Nguyệt Như được.”

“Chừng đó chỉ là một phần thôi, còn có binh mã của Chuyên Tôn Diệp Thành, binh mã của phụ hoàng ta dùng mật thư phái đến. Còn có, trước khi vào thành Bình Giang ta đã cùng Lục nguyên soái bàn bạc, binh mã bị bắt làm tù binh lúc trước không vội vã trở về mà từ từ tản ra bao vây thành Bình Giang. Như vậy chúng ta có thể trong ngoài giáp công, hy vọng có thể thành sự.”

Không trách được Tiêu Vân Trác muốn quang minh chính đại tiến vào thành Bình Giang, mọi sự hắn đã sắp xếp đâu vào đấy rồi. Khóe miệng Thường Hy nhếch lên, khẽ nói: “An bài rất kín đáo, trong thời gian ngắn chàng có thể suy nghĩ cặn kẽ như vậy, thật là giỏi!”

Tiêu Vân Trác nghe vậy thì ôm chặt Thường Hy rồi mới lên tiếng: “Nàng chỉ cần an tâm, không nên suy nghĩ nhiều. Ngày mai nàng theo ta cùng đi, nàng một mình ở lại chỗ này ta không an lòng. Tần Nguyệt Như giảo hoạt như hồ, ta sợ bà ta lại giở thủ đoạn gì.”

Tầm mắt Thường Hy mơ màng, hơi gật đầu một cái rồi nặng nề chìm vào giấc ngủ, nàng nhất định phải đi đấy!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương