Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!
-
Chương 341
Minh Sắt vừa nói như thế, mặc dù nói rõ là loại độc gì nhưng Chuyên Tôn Nhạc Đan cũng hiểu, trong lúc nhất thời giống như tức giận công tâm, một câu cũng không nói lên lời.
Minh Sắt than nhẹ một tiếng, đứng dậy nhìn Chuyên Tôn Nhạc Đan nói: “Đối thủ một mất một còn của muội là Vân Thanh tới, tình địch của huynh là Tiêu Vân Trác cũng tới, người mà mẫu hậu nghi ngờ là Tấn vương cũng tới nữa. Thành Bình Giang thật là náo nhiệt!”
Chuyên Tôn Nhạc Đan nhìn Minh Sắt, đưa tay kéo lấy tay của nàng, nói: “Muội muội tốt, muội giúp huynh lần này, đem thuốc giải tìm ra. Ta không thể trơ mắt đứng nhìn Thường Hy biến thành một người vĩnh viễn không thể tỉnh lại. Muội giúp ta lần này, lần sau muội có chuyện gì ta đều đáp ứng, được không?”
“Ca, muội đem nàng ta đến nơi này cho huynh ngày ngày nhìn thấy không tốt sao? Nếu như nàng trở thành nữ nhân của huynh, là thần nữ hộ quốc của Minh Khải, huynh còn sợ mẫu hậu không cứu nàng?” Minh Sắt không hiểu tại sao ca ca của nàng lại không chịu làm như vậy. Đây là một biện pháp không thể tốt hơn, không phải sao? Nàng không thích những tính toán cong cong quẹo quẹo kia!
Chuyên Tôn Nhạc Đan nhìn muội tử của mình. Nàng thật là đẹp, vẻ đẹp không giống Thường Hy. Thường Hy đẹp nhưng lại mang theo giảo hoạt, cặp mắt kia cực kỳ sáng trong. Vẻ đẹp của Minh Sắt lại mang theo thẳng thắn, nàng không thích những suy tính rắc rối, chuyện gì cũng muốn theo cách đơn giản nhất mà làm. Một người tâm tư kín đáo, một người lại sảng lãng hào phóng, cả hai đều là những người mà hắn rất yêu thương.
“Sắt nhi, ta hỏi muội điều này. Nếu như muội thích một người, muội muốn ở cùng hắn cả ngày vui vẻ khoái lạc hay là lúc nào cũng chứng kiến bộ dáng người ấy âu sầu nhăn mi?”
“Dĩ nhiên là vui vẻ khoái lạc. Ai lại thích cả ngày nhìn bộ mặt đưa đám bao giờ!”
“Chỉ có là người trong lòng lẫn nhau, ở chung một chỗ mới có thể ngọt ngào như mật, mỗi ngày đều vui vẻ, trong lòng nàng có ta, trong lòng ta cũng có nàng. Trong thâm tâm Thường Hy chỉ có hắn, nếu như ở cùng ta một chỗ, nhất là muội lại dùng vũ lực ép buộc nàng ấy ở cùng ta một chỗ, như vậy nàng sẽ vui vẻ sao? Nàng ấy không vui vẻ, ta như thế nào lại vui vẻ? Hai người không vui vẻ ở chung một chỗ như thế nào lại có thể khoái hoạt đây?” Chuyên Tôn Nhạc Đan thấp giọng nói ra, trong thanh âm dấy lên sầu bi nhàn nhạt, nhưng là ánh mắt lại rất sáng, tựa như ánh sáng của ngôi sao duy nhất trên bầu trời kia.
“Sắt nhi, muội biết không, lần đầu tiên ta gặp nàng, nàng cũng không giống những kẻ khác mà khinh thường ta, cũng không e ngại ta. Nàng nói chuyện với ta, nói rất lâu, rất lâu. Ta ở Đỉnh Nguyệt quốc làm con tin, mười năm. Mười năm, ai là người đã từng coi trọng ta? Chỉ cần là cung nữ, thái giám hơi có địa vị một chút, ánh mắt khi nhìn thấy ta cũng mang theo châm chọc. Chỉ có nàng, ánh mắt nàng nhìn ta thủy chung như một! Muội hiểu được cảm xúc lúc đó trong lòng ta không? Muội chưa từng trải qua, cũng chưa từng sống trong hoàn cảnh ấy, muội không thể biết được nỗi tuyệt vọng ấy, cảm giác mỗi ngày đều nằm trong kế hoạch của người khác. Ta không biết mẫu hậu ở Minh Khải quốc chẳng qua chỉ làm bộ bị thất sủng, ta cho là bà thật sự bị giáng vào lãnh cung. Cho nên ta ở bên kia nuôi dưỡng lực lượng, muốn sau khi về nước tự mình đem mẫu hậu cứu ra. Hành động của ta tuyệt đối không thể để người khác biết. Những ngày như vậy thật không dễ chịu, cả đời này ta không bao giờ muốn nếm thử một lần nữa.
Kể từ khi gặp được Thường Hy, trong sinh mệnh của ta dường như đã xuất hiện lại ánh sáng mặt trời. Nụ cười của nàng vĩnh viễn mang theo ấm áp, thời điểm nói chuyện với ta vĩnh viễn đều là ôn hòa, ánh mắt nhìn ta cho đến bây giờ vẫn là tôn trọng. Lúc nàng làm được đồ ăn ngon gì đó đều mang đến cho ta một phần, sợ ta tịch mịch nên cứ có thời gian rảnh lại đến nói chuyện với ta.
Sau khi Dịch Dương biết được thân phận của nàng, luôn luôn tìm cách đem nàng đến chỗ ta. Nhưng ta hiểu rõ người nàng ấy thích là Tiêu Vân Trác, ta cũng biết rõ tên thái tử mặt lạnh đó chỉ vì nàng mà động chân tình. Ta chỉ hy vọng nàng vui vẻ, nếu như bắt nàng rời xa Tiêu Vân Trác khiến nàng ưu thương, vậy thì ta tình nguyện đứng từ xa bảo vệ nàng. Tâm tình đó muội không hiểu được. Nếu như Tiêu Vân Trác không thích nàng thì ta đã sớm mang nàng rời đi…”
Minh Sắt nhìn đại ca, hết sức không hiểu, nghi ngờ hỏi: “Ca, thích một người không phải là muốn nàng thời thời khắc khắc đều ở bên mình sao? Huynh nhìn nương đi, bà không phải là đều muốn Tấn vương ở bên cạnh, những năm qua chưa bao giờ từ bỏ việc tìm kiếm sao? Muội không hiểu, nếu như huynh đã thích nàng, làm sao lại có thể nhìn nàng cười vui bên nam nhân khác? Huynh không ghen sao? Huynh không buồn sao? Huynh không thương tâm sao? Muội biết nương không thể chịu đựng được điều này. Nhưng huynh tại sao lại có thể đây?”
Minh Sắt thật không hiểu, nương và ca ca giống như hoàn toàn trái ngược. Nàng không biết đến tột cùng là người nào đúng, người nào sai.
“Mẫu hậu đã dùng hết thủ đoạn, nhưng cuối cùng có lấy được Tấn vương không?” Chuyên Tôn Nhạc Đan châm chọc cười một tiếng, quay đầu nhìn Minh Sắt, đột nhiên nói: “Sắt nhi, nếu như năm đó mẫu hậu lùi về phía sau một bước, những năm gần đây muội làm sao phải giấu giấu diếm diếm, không dám thân cận cùng chúng ta? Nếu như năm đó mẫu hậu lùi về phía sau một bức, sao có thể có nhiều người chết như vậy? Cha mẹ của Mạnh Điệp Vũ, cha mẹ của Dương Lạc Thanh, mẫu hậu của Tiêu Vân Trác, ngay cả Tấn vương cũng thân bại danh liệt mà mất tích. Tất cả những điều này, nếu như có người lui về phía sau một bước, có lẽ kết cục sẽ không như vậy.”
“Càn rỡ! Lời này ngươi cũng dám nói ra miệng?! Theo ý ngươi, chuyện năm đó tất cả đều do lỗi của ta hay sao?” Tần Nguyệt Như vốn là muốn đến thăm con trai của mình, không ngờ lại nghe được những lời như thế, trong lúc nhất thời lửa giận khó nhịn đẩy cửa xông vào.
“Nương, người đừng tức giận! Ca chỉ nói vậy thôi, đừng nóng giận!” Minh Sắt vội vàng tiến lên khuyên. Nàng đều không có phát hiện có người đến gần, xem ra những năm gần đây võ công của nương lại tiến bộ không ít.
“Không tức giận? Nuôi một kẻ ăn cây táo rào cây sung như vậy!!! Ngươi nghe một chút xem nó nói cái gì, đây không phải là trong sáng ngoài tối ám chỉ ta là người xấu sao? Ta ngậm đắng nuốt cay đem đôi huynh muội các ngươi nuôi nấng thành người, bây giờ nó đối xử với ta như vậy sao?” Tần Nguyệt Như thực sự tức giận. Người khác nghĩ thế nào bà không quan tâm, cũng không thèm quan tâm. Nhưng bọn chúng là con trai, con gái của bà, không thể không quan tâm. Nghe những lời nói ấy, đến tâm cũng phát lạnh.
“Mẫu hậu, nhi thần không có ý tứ gì khác. Nhi thần chỉ mong mẫu hậu không quá câu chấp, có lúc chấp nhất một cách cực đoan cũng không phải là chuyện tốt. Tâm tâm niệm niệm cả đời một nam nhân, quay đầu lại còn không phải là công dã tràng? Nếu như năm đó mẫu hậu chịu buông tay, coi như trong lòng hắn có một nữ nhân khác, cưới một nữ nhân khác, nhưng là mẫu hậu có thể biết được hắn đang ở đâu, đang làm những gì, có vui vẻ hay không, hạnh phúc hay không? So với việc cái gì cũng không biết không phải là tốt hơn sao?” Chuyên Tôn Nhạc Đan hy vọng mình có thể thuyết phục mẫu hậu, buông tha cho Thường Hy, cũng là buông tha cho hắn.
Hai quả đấm của Tần Nguyệt Như nắm lại thật chặt, trong mắt khó nén khỏi thất vọng, hung dữ nói: “Ngươi chỉ cần làm chú rể cho tốt là được. Mặc dù không thể cưới nàng làm hoàng hậu nhưng một phi tử ta vẫn có thể cho nàng. Đây là nhượng bộ rất lớn rồi, tự giải quyết cho tốt!”
Minh Sắt than nhẹ một tiếng, đứng dậy nhìn Chuyên Tôn Nhạc Đan nói: “Đối thủ một mất một còn của muội là Vân Thanh tới, tình địch của huynh là Tiêu Vân Trác cũng tới, người mà mẫu hậu nghi ngờ là Tấn vương cũng tới nữa. Thành Bình Giang thật là náo nhiệt!”
Chuyên Tôn Nhạc Đan nhìn Minh Sắt, đưa tay kéo lấy tay của nàng, nói: “Muội muội tốt, muội giúp huynh lần này, đem thuốc giải tìm ra. Ta không thể trơ mắt đứng nhìn Thường Hy biến thành một người vĩnh viễn không thể tỉnh lại. Muội giúp ta lần này, lần sau muội có chuyện gì ta đều đáp ứng, được không?”
“Ca, muội đem nàng ta đến nơi này cho huynh ngày ngày nhìn thấy không tốt sao? Nếu như nàng trở thành nữ nhân của huynh, là thần nữ hộ quốc của Minh Khải, huynh còn sợ mẫu hậu không cứu nàng?” Minh Sắt không hiểu tại sao ca ca của nàng lại không chịu làm như vậy. Đây là một biện pháp không thể tốt hơn, không phải sao? Nàng không thích những tính toán cong cong quẹo quẹo kia!
Chuyên Tôn Nhạc Đan nhìn muội tử của mình. Nàng thật là đẹp, vẻ đẹp không giống Thường Hy. Thường Hy đẹp nhưng lại mang theo giảo hoạt, cặp mắt kia cực kỳ sáng trong. Vẻ đẹp của Minh Sắt lại mang theo thẳng thắn, nàng không thích những suy tính rắc rối, chuyện gì cũng muốn theo cách đơn giản nhất mà làm. Một người tâm tư kín đáo, một người lại sảng lãng hào phóng, cả hai đều là những người mà hắn rất yêu thương.
“Sắt nhi, ta hỏi muội điều này. Nếu như muội thích một người, muội muốn ở cùng hắn cả ngày vui vẻ khoái lạc hay là lúc nào cũng chứng kiến bộ dáng người ấy âu sầu nhăn mi?”
“Dĩ nhiên là vui vẻ khoái lạc. Ai lại thích cả ngày nhìn bộ mặt đưa đám bao giờ!”
“Chỉ có là người trong lòng lẫn nhau, ở chung một chỗ mới có thể ngọt ngào như mật, mỗi ngày đều vui vẻ, trong lòng nàng có ta, trong lòng ta cũng có nàng. Trong thâm tâm Thường Hy chỉ có hắn, nếu như ở cùng ta một chỗ, nhất là muội lại dùng vũ lực ép buộc nàng ấy ở cùng ta một chỗ, như vậy nàng sẽ vui vẻ sao? Nàng ấy không vui vẻ, ta như thế nào lại vui vẻ? Hai người không vui vẻ ở chung một chỗ như thế nào lại có thể khoái hoạt đây?” Chuyên Tôn Nhạc Đan thấp giọng nói ra, trong thanh âm dấy lên sầu bi nhàn nhạt, nhưng là ánh mắt lại rất sáng, tựa như ánh sáng của ngôi sao duy nhất trên bầu trời kia.
“Sắt nhi, muội biết không, lần đầu tiên ta gặp nàng, nàng cũng không giống những kẻ khác mà khinh thường ta, cũng không e ngại ta. Nàng nói chuyện với ta, nói rất lâu, rất lâu. Ta ở Đỉnh Nguyệt quốc làm con tin, mười năm. Mười năm, ai là người đã từng coi trọng ta? Chỉ cần là cung nữ, thái giám hơi có địa vị một chút, ánh mắt khi nhìn thấy ta cũng mang theo châm chọc. Chỉ có nàng, ánh mắt nàng nhìn ta thủy chung như một! Muội hiểu được cảm xúc lúc đó trong lòng ta không? Muội chưa từng trải qua, cũng chưa từng sống trong hoàn cảnh ấy, muội không thể biết được nỗi tuyệt vọng ấy, cảm giác mỗi ngày đều nằm trong kế hoạch của người khác. Ta không biết mẫu hậu ở Minh Khải quốc chẳng qua chỉ làm bộ bị thất sủng, ta cho là bà thật sự bị giáng vào lãnh cung. Cho nên ta ở bên kia nuôi dưỡng lực lượng, muốn sau khi về nước tự mình đem mẫu hậu cứu ra. Hành động của ta tuyệt đối không thể để người khác biết. Những ngày như vậy thật không dễ chịu, cả đời này ta không bao giờ muốn nếm thử một lần nữa.
Kể từ khi gặp được Thường Hy, trong sinh mệnh của ta dường như đã xuất hiện lại ánh sáng mặt trời. Nụ cười của nàng vĩnh viễn mang theo ấm áp, thời điểm nói chuyện với ta vĩnh viễn đều là ôn hòa, ánh mắt nhìn ta cho đến bây giờ vẫn là tôn trọng. Lúc nàng làm được đồ ăn ngon gì đó đều mang đến cho ta một phần, sợ ta tịch mịch nên cứ có thời gian rảnh lại đến nói chuyện với ta.
Sau khi Dịch Dương biết được thân phận của nàng, luôn luôn tìm cách đem nàng đến chỗ ta. Nhưng ta hiểu rõ người nàng ấy thích là Tiêu Vân Trác, ta cũng biết rõ tên thái tử mặt lạnh đó chỉ vì nàng mà động chân tình. Ta chỉ hy vọng nàng vui vẻ, nếu như bắt nàng rời xa Tiêu Vân Trác khiến nàng ưu thương, vậy thì ta tình nguyện đứng từ xa bảo vệ nàng. Tâm tình đó muội không hiểu được. Nếu như Tiêu Vân Trác không thích nàng thì ta đã sớm mang nàng rời đi…”
Minh Sắt nhìn đại ca, hết sức không hiểu, nghi ngờ hỏi: “Ca, thích một người không phải là muốn nàng thời thời khắc khắc đều ở bên mình sao? Huynh nhìn nương đi, bà không phải là đều muốn Tấn vương ở bên cạnh, những năm qua chưa bao giờ từ bỏ việc tìm kiếm sao? Muội không hiểu, nếu như huynh đã thích nàng, làm sao lại có thể nhìn nàng cười vui bên nam nhân khác? Huynh không ghen sao? Huynh không buồn sao? Huynh không thương tâm sao? Muội biết nương không thể chịu đựng được điều này. Nhưng huynh tại sao lại có thể đây?”
Minh Sắt thật không hiểu, nương và ca ca giống như hoàn toàn trái ngược. Nàng không biết đến tột cùng là người nào đúng, người nào sai.
“Mẫu hậu đã dùng hết thủ đoạn, nhưng cuối cùng có lấy được Tấn vương không?” Chuyên Tôn Nhạc Đan châm chọc cười một tiếng, quay đầu nhìn Minh Sắt, đột nhiên nói: “Sắt nhi, nếu như năm đó mẫu hậu lùi về phía sau một bước, những năm gần đây muội làm sao phải giấu giấu diếm diếm, không dám thân cận cùng chúng ta? Nếu như năm đó mẫu hậu lùi về phía sau một bức, sao có thể có nhiều người chết như vậy? Cha mẹ của Mạnh Điệp Vũ, cha mẹ của Dương Lạc Thanh, mẫu hậu của Tiêu Vân Trác, ngay cả Tấn vương cũng thân bại danh liệt mà mất tích. Tất cả những điều này, nếu như có người lui về phía sau một bước, có lẽ kết cục sẽ không như vậy.”
“Càn rỡ! Lời này ngươi cũng dám nói ra miệng?! Theo ý ngươi, chuyện năm đó tất cả đều do lỗi của ta hay sao?” Tần Nguyệt Như vốn là muốn đến thăm con trai của mình, không ngờ lại nghe được những lời như thế, trong lúc nhất thời lửa giận khó nhịn đẩy cửa xông vào.
“Nương, người đừng tức giận! Ca chỉ nói vậy thôi, đừng nóng giận!” Minh Sắt vội vàng tiến lên khuyên. Nàng đều không có phát hiện có người đến gần, xem ra những năm gần đây võ công của nương lại tiến bộ không ít.
“Không tức giận? Nuôi một kẻ ăn cây táo rào cây sung như vậy!!! Ngươi nghe một chút xem nó nói cái gì, đây không phải là trong sáng ngoài tối ám chỉ ta là người xấu sao? Ta ngậm đắng nuốt cay đem đôi huynh muội các ngươi nuôi nấng thành người, bây giờ nó đối xử với ta như vậy sao?” Tần Nguyệt Như thực sự tức giận. Người khác nghĩ thế nào bà không quan tâm, cũng không thèm quan tâm. Nhưng bọn chúng là con trai, con gái của bà, không thể không quan tâm. Nghe những lời nói ấy, đến tâm cũng phát lạnh.
“Mẫu hậu, nhi thần không có ý tứ gì khác. Nhi thần chỉ mong mẫu hậu không quá câu chấp, có lúc chấp nhất một cách cực đoan cũng không phải là chuyện tốt. Tâm tâm niệm niệm cả đời một nam nhân, quay đầu lại còn không phải là công dã tràng? Nếu như năm đó mẫu hậu chịu buông tay, coi như trong lòng hắn có một nữ nhân khác, cưới một nữ nhân khác, nhưng là mẫu hậu có thể biết được hắn đang ở đâu, đang làm những gì, có vui vẻ hay không, hạnh phúc hay không? So với việc cái gì cũng không biết không phải là tốt hơn sao?” Chuyên Tôn Nhạc Đan hy vọng mình có thể thuyết phục mẫu hậu, buông tha cho Thường Hy, cũng là buông tha cho hắn.
Hai quả đấm của Tần Nguyệt Như nắm lại thật chặt, trong mắt khó nén khỏi thất vọng, hung dữ nói: “Ngươi chỉ cần làm chú rể cho tốt là được. Mặc dù không thể cưới nàng làm hoàng hậu nhưng một phi tử ta vẫn có thể cho nàng. Đây là nhượng bộ rất lớn rồi, tự giải quyết cho tốt!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook