Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!
-
Chương 333
“Thái tử phi có thể đã từng ăn nhầm một loại thực vật gọi là hoa châu bích la cho nên mới xuất hiện tình huống hiện tại này.” Quân y do dự nửa ngày mới nói ra miệng, mặc dù không có mười phần chắc chắn nhưng cũng khẳng định đến tám phần.
Thường Hy sửng sốt, hoa châu bích la? Ba chữ này hiện lên lại làm nàng nhớ tới một mảnh châu bích la rộng lớn trong vườn hoa phía tây, rực rỡ sáng chói, mùa thu kia nhìn lại giống như một biển lửa ngút trời. Còn có thân ảnh cô đơn đứng lặng lẽ giữa biển hoa kia nữa.
Thường Hy lắc đầu một cái, nói: “Ta biết rõ về hoa châu bích la, cũng đã gặp, nhưng chưa bao giờ ăn nó. Hoa châu bích la này… Có độc tính gì?”
“Hồi bẩm Thái tử phi, hoa châu bích la này nếu một mình nó thì cũng không có độc tính gì, nhưng trong thân thể Thái tử phi còn có một loại độc gọi là mộc kha. Mộc kha gây ra sự tổn thương không lớn, nhưng khi kết hợp với hoa châu bích la thì không quá ba tháng sẽ có triệu chứng như của Thái tử phi. Đây cũng là một loại độc mãn tính, mặc dù không ngay lập tức hại đến tính mạng người nhưng sẽ làm cho ngũ tạng nóng như lửa, trán lại lạnh như băng rồi từ từ thích ngủ.”
“Vậy đối với đứa nhỏ trong bụng có ảnh hưởng gì không?” Thường Hy gấp gáp hỏi. Đây cũng không phải là chuyện nhỏ, nàng nôn nóng muốn biết.
“Không sao, nhưng nếu trong vòng nửa năm không tìm được thuốc giải thì thời gian ngủ của Thái tử phi sẽ càng ngày càng dài.”
Trong doanh trướng an tĩnh đến quỷ dị, ai cũng không nói lời nào. Quân y quỳ ở trên đất không dám thở mạnh. Tiêu Vân Trác nhìn Thường Hy, trên mặt là đau thương không nói thành lời, nắm thật chặt tay nàng nhưng không lên tiếng. Hắn không biết từ lúc nào nàng đã bị ám toán, đau lòng, tự trách, đủ loại tâm tình dội vào trong lòng, cơ hồ làm cho hắn đau đến không thở được.
Lục Phụng Thiên qua một lúc lâu mới hồi phục lại tinh thần, hỏi quân y: “Độc này có giải được không?”
Vị quân y kia lau lau mồ hôi lạnh trên trán, cân nhắc nói: “Hoa châu bích la sinh trưởng ở Minh Khải quốc, nước ta rất ít thấy, hơn nữa loài hoa này cũng không độc. Còn mộc kha là độc dược mà chỉ có hoàng thất Minh Khải quốc mới có được, dân gian không cách nào điều chế. Cho nên thảo dân thật sự là không có cách nào, nếu như tìm được mộc kha thì may ra mới có thể chế được thuốc giải.”
Độc dược chỉ hoàng thất Minh Khải quốc mới có? Mọi người ngây ngẩn cả người, Thường Hy cũng cả kinh, nhìn vị quân y kia hỏi: “Nhưng thời gian ta trúng độc mộc kha kia là từ bao giờ?”
“Lấy tính toán của thảo dân thì khoảng nửa năm trước.”
“Nửa năm trước?” Thường Hy lặng lẽ lặp lại. Nửa năm trước nàng ở trong hoàng cung nơi nào cũng không có đi, vậy có phải nói rằng kẻ hạ độc chính là Chuyên Tôn Nhạc Đan hay không? Độc dược chỉ có ở hoàng thất Minh Khải quốc, vậy thì Chuyên Tôn Nhạc Đan ắt hẳn cũng có chứ?
“Chuyên Tôn Nhạc Đan, chẳng lẽ là hắn?” Tiêu Vân Trác cắn răng nói, thật sự không thể tin được là hắn đã hạ độc.
Thường Hy im lặng không nói. Trừ đáp án này ra thì nàng không còn nghĩ được gì khác nữa, trong lúc bất chợt cảm thấy trái tim đau nhức, cái trán lạnh toát, không nhịn được nằm gục ở trên bàn. Tiêu Vân Trác kinh hãi, nhìn quân y quát: “Ngươi không nghĩ được biện pháp khác à?”
“Thái tử phi tâm tình không được kích động, một khi kích động sẽ xuất hiện tình trạng như thế. Trước tiên cứ ổn định tâm tình liền vô sự, thảo dân ngay lập tức sẽ đi sắc thuốc.” Quân y nói xong liền vội vã chạy ra ngoài, những người còn lại cũng bị xua ra. Lục Phụng Thiên nhìn Tiêu Vân Trác nói: “Có cần xin Hoàng thượng đưa ngự y thúc ngựa chạy đến hay không?”
“Không cần!” Thường Hy khó khăn nói, nỗ lực để cho mình trấn định lại tâm tình, không suy nghĩ thêm những chuyện bực bội kia nữa, một hồi lâu mới nói tiếp: “Quân y cũng nói không có gì đáng lo ngại, thật ra thì cũng không ảnh hưởng đến tính mạng, không phải sao? Đại chiến sắp tới, chờ qua được cửa ải này liền chữa trị cũng không muộn. Quốc sự trước mặt, không thể rối loạn quy củ. Nếu lòng người đã rối loạn thì trận này không cần đánh nữa rồi!”
Tiêu Vân Trác không đồng ý, đang muốn khuyên Thường Hy thì nàng lại giành nói trước hắn: “Thân là Thái tử một nước, không có biết bao đôi mắt đang dõi nhìn chàng. Ta cũng không phải ngày mai sẽ chết, chàng vội cái gì? Nhiều lắm chỉ là thích ngủ mà thôi, thật ra thì cũng không tồi, vừa dịp dưỡng thai!”
Dưới tình huống như thế mà Thường Hy còn có thể trấn tĩnh được, Lục Phụng Thiên than nhẹ một tiếng, quả nhiên là nữ trung hào kiệt. Danh hiệu nhân đức của thần nữ hộ quốc không nhường cho ai được!
Bệnh tình của Thường Hy rất nhanh mọi người đều biết được, mỗi người một thần sắc, tuy nhiên ai cũng không nói ra được gì để an ủi nàng. Thường Hy cười bảo tất cả đều về đi, dù sao cũng còn một trận ác chiến, không thể khiến mọi người phân tâm.
Ánh mắt Hàng Nhạc Thủy chợt lóe, muốn nói gì đó rồi lại nhịn xuống không nói ra. Vân Thanh thấy được động tác vừa rồi của hắn, vội vàng đuổi theo, nhìn bóng lưng của hắn hô: “Tiên sinh xin dừng bước!”
Thân thể Hàng Nhạc Thủy chấn động, chậm rãi dừng lại. Vân Thanh đuổi theo hỏi: “Mới vừa rồi nhìn thấy tiên sinh muốn nói lại thôi, có vấn đề gì không thể mở miệng nói được sao?”
“Cô nương thật thông tuệ. Đúng vậy!” Hàng Nhạc Thủy cũng không giấu giếm, trực tiếp nói.
“Nếu đã như vậy xin tiên sinh vui lòng cho biết, Vân Thanh vô cùng cảm kích.” Vân Thanh có chút kích động. Nếu như có biện pháp thì tốt lắm, tránh cho bọn họ suốt ngày đem vẻ mặt ủ ê.
“Tháo chuông phải tìm người buộc chuông. Nếu như người hạ độc đã biết được, đem người đó bắt lại, còn sợ không có thuốc giải?” Hàng Nhạc Thủy khẽ cười, nhìn Vân Thanh nói: “Thật ra thì ta cảm thấy người hạ độc chưa chắc đã là hắn. Cô nương suy nghĩ một chút không phải còn có một vị có thể có hoa châu bích la sao?”
Ánh mắt Vân Thanh sáng lên. Đúng vậy a, điểm này làm sao có thể quên. “Ý của tiên sinh là?”
“Cô nương rất thông minh, đã biết người ta nói là ai. Được rồi, ta muốn đi ngủ, ngày mai vào trận cũng muốn đi tham gia náo nhiệt!” Hàng Nhạc Thủy cười ha hả xoay người bước đi.
Vân Thanh cẩn thận suy tư một phen, ánh mắt híp lại, lặng lẽ xoay người đi đến doanh trướng của Mười tám cây trâm hoa, có một số việc cần bàn bạc lại.
Ngày thứ hai, trời vừa hừng đông, tù và kêu liên hồi. Quân sĩ tất cả đều xếp hàng tề chỉnh, tay mang binh khí chờ phân phó. Liếc nhìn lại, người ngựa một đoàn trông vô cùng uy phong. Vốn là ở trong doanh trướng, Thường Hy lại không hề báo trước xuất hiện ở trước mặt mọi người. Tiêu Vân Trác tung người xuống ngựa, nhìn Thường Hy nói: “Nàng về đi. Có Lục nguyên soái chỉ huy nhất định sẽ khải hoàn trở về, nàng không cần lo lắng, tự chăm sóc cho mình tốt là được.”
Thường Hy cũng không phản ứng gì trước lời nói của Tiêu Vân Trác, đi tới trước mặt Lục Phụng Thiên thấp giọng nói mấy lời. Lục Phụng Thiên nhìn thật sâu Thường Hy một cái, lại quay đầu hướng Tiêu Vân Trác nói: “Thái tử gia, không bằng ta phái thêm mấy người cận thân bảo vệ Thái tử phi, ngài xem thế nào?”
Lời này ý tứ chính là muốn cho Thường Hy đi. Mọi người đều tò mò không biết Thường Hy đã nói cái gì mà khiến Lục Phụng Thiên lại nhanh chóng đổi ý như vậy.
Thường Hy sửng sốt, hoa châu bích la? Ba chữ này hiện lên lại làm nàng nhớ tới một mảnh châu bích la rộng lớn trong vườn hoa phía tây, rực rỡ sáng chói, mùa thu kia nhìn lại giống như một biển lửa ngút trời. Còn có thân ảnh cô đơn đứng lặng lẽ giữa biển hoa kia nữa.
Thường Hy lắc đầu một cái, nói: “Ta biết rõ về hoa châu bích la, cũng đã gặp, nhưng chưa bao giờ ăn nó. Hoa châu bích la này… Có độc tính gì?”
“Hồi bẩm Thái tử phi, hoa châu bích la này nếu một mình nó thì cũng không có độc tính gì, nhưng trong thân thể Thái tử phi còn có một loại độc gọi là mộc kha. Mộc kha gây ra sự tổn thương không lớn, nhưng khi kết hợp với hoa châu bích la thì không quá ba tháng sẽ có triệu chứng như của Thái tử phi. Đây cũng là một loại độc mãn tính, mặc dù không ngay lập tức hại đến tính mạng người nhưng sẽ làm cho ngũ tạng nóng như lửa, trán lại lạnh như băng rồi từ từ thích ngủ.”
“Vậy đối với đứa nhỏ trong bụng có ảnh hưởng gì không?” Thường Hy gấp gáp hỏi. Đây cũng không phải là chuyện nhỏ, nàng nôn nóng muốn biết.
“Không sao, nhưng nếu trong vòng nửa năm không tìm được thuốc giải thì thời gian ngủ của Thái tử phi sẽ càng ngày càng dài.”
Trong doanh trướng an tĩnh đến quỷ dị, ai cũng không nói lời nào. Quân y quỳ ở trên đất không dám thở mạnh. Tiêu Vân Trác nhìn Thường Hy, trên mặt là đau thương không nói thành lời, nắm thật chặt tay nàng nhưng không lên tiếng. Hắn không biết từ lúc nào nàng đã bị ám toán, đau lòng, tự trách, đủ loại tâm tình dội vào trong lòng, cơ hồ làm cho hắn đau đến không thở được.
Lục Phụng Thiên qua một lúc lâu mới hồi phục lại tinh thần, hỏi quân y: “Độc này có giải được không?”
Vị quân y kia lau lau mồ hôi lạnh trên trán, cân nhắc nói: “Hoa châu bích la sinh trưởng ở Minh Khải quốc, nước ta rất ít thấy, hơn nữa loài hoa này cũng không độc. Còn mộc kha là độc dược mà chỉ có hoàng thất Minh Khải quốc mới có được, dân gian không cách nào điều chế. Cho nên thảo dân thật sự là không có cách nào, nếu như tìm được mộc kha thì may ra mới có thể chế được thuốc giải.”
Độc dược chỉ hoàng thất Minh Khải quốc mới có? Mọi người ngây ngẩn cả người, Thường Hy cũng cả kinh, nhìn vị quân y kia hỏi: “Nhưng thời gian ta trúng độc mộc kha kia là từ bao giờ?”
“Lấy tính toán của thảo dân thì khoảng nửa năm trước.”
“Nửa năm trước?” Thường Hy lặng lẽ lặp lại. Nửa năm trước nàng ở trong hoàng cung nơi nào cũng không có đi, vậy có phải nói rằng kẻ hạ độc chính là Chuyên Tôn Nhạc Đan hay không? Độc dược chỉ có ở hoàng thất Minh Khải quốc, vậy thì Chuyên Tôn Nhạc Đan ắt hẳn cũng có chứ?
“Chuyên Tôn Nhạc Đan, chẳng lẽ là hắn?” Tiêu Vân Trác cắn răng nói, thật sự không thể tin được là hắn đã hạ độc.
Thường Hy im lặng không nói. Trừ đáp án này ra thì nàng không còn nghĩ được gì khác nữa, trong lúc bất chợt cảm thấy trái tim đau nhức, cái trán lạnh toát, không nhịn được nằm gục ở trên bàn. Tiêu Vân Trác kinh hãi, nhìn quân y quát: “Ngươi không nghĩ được biện pháp khác à?”
“Thái tử phi tâm tình không được kích động, một khi kích động sẽ xuất hiện tình trạng như thế. Trước tiên cứ ổn định tâm tình liền vô sự, thảo dân ngay lập tức sẽ đi sắc thuốc.” Quân y nói xong liền vội vã chạy ra ngoài, những người còn lại cũng bị xua ra. Lục Phụng Thiên nhìn Tiêu Vân Trác nói: “Có cần xin Hoàng thượng đưa ngự y thúc ngựa chạy đến hay không?”
“Không cần!” Thường Hy khó khăn nói, nỗ lực để cho mình trấn định lại tâm tình, không suy nghĩ thêm những chuyện bực bội kia nữa, một hồi lâu mới nói tiếp: “Quân y cũng nói không có gì đáng lo ngại, thật ra thì cũng không ảnh hưởng đến tính mạng, không phải sao? Đại chiến sắp tới, chờ qua được cửa ải này liền chữa trị cũng không muộn. Quốc sự trước mặt, không thể rối loạn quy củ. Nếu lòng người đã rối loạn thì trận này không cần đánh nữa rồi!”
Tiêu Vân Trác không đồng ý, đang muốn khuyên Thường Hy thì nàng lại giành nói trước hắn: “Thân là Thái tử một nước, không có biết bao đôi mắt đang dõi nhìn chàng. Ta cũng không phải ngày mai sẽ chết, chàng vội cái gì? Nhiều lắm chỉ là thích ngủ mà thôi, thật ra thì cũng không tồi, vừa dịp dưỡng thai!”
Dưới tình huống như thế mà Thường Hy còn có thể trấn tĩnh được, Lục Phụng Thiên than nhẹ một tiếng, quả nhiên là nữ trung hào kiệt. Danh hiệu nhân đức của thần nữ hộ quốc không nhường cho ai được!
Bệnh tình của Thường Hy rất nhanh mọi người đều biết được, mỗi người một thần sắc, tuy nhiên ai cũng không nói ra được gì để an ủi nàng. Thường Hy cười bảo tất cả đều về đi, dù sao cũng còn một trận ác chiến, không thể khiến mọi người phân tâm.
Ánh mắt Hàng Nhạc Thủy chợt lóe, muốn nói gì đó rồi lại nhịn xuống không nói ra. Vân Thanh thấy được động tác vừa rồi của hắn, vội vàng đuổi theo, nhìn bóng lưng của hắn hô: “Tiên sinh xin dừng bước!”
Thân thể Hàng Nhạc Thủy chấn động, chậm rãi dừng lại. Vân Thanh đuổi theo hỏi: “Mới vừa rồi nhìn thấy tiên sinh muốn nói lại thôi, có vấn đề gì không thể mở miệng nói được sao?”
“Cô nương thật thông tuệ. Đúng vậy!” Hàng Nhạc Thủy cũng không giấu giếm, trực tiếp nói.
“Nếu đã như vậy xin tiên sinh vui lòng cho biết, Vân Thanh vô cùng cảm kích.” Vân Thanh có chút kích động. Nếu như có biện pháp thì tốt lắm, tránh cho bọn họ suốt ngày đem vẻ mặt ủ ê.
“Tháo chuông phải tìm người buộc chuông. Nếu như người hạ độc đã biết được, đem người đó bắt lại, còn sợ không có thuốc giải?” Hàng Nhạc Thủy khẽ cười, nhìn Vân Thanh nói: “Thật ra thì ta cảm thấy người hạ độc chưa chắc đã là hắn. Cô nương suy nghĩ một chút không phải còn có một vị có thể có hoa châu bích la sao?”
Ánh mắt Vân Thanh sáng lên. Đúng vậy a, điểm này làm sao có thể quên. “Ý của tiên sinh là?”
“Cô nương rất thông minh, đã biết người ta nói là ai. Được rồi, ta muốn đi ngủ, ngày mai vào trận cũng muốn đi tham gia náo nhiệt!” Hàng Nhạc Thủy cười ha hả xoay người bước đi.
Vân Thanh cẩn thận suy tư một phen, ánh mắt híp lại, lặng lẽ xoay người đi đến doanh trướng của Mười tám cây trâm hoa, có một số việc cần bàn bạc lại.
Ngày thứ hai, trời vừa hừng đông, tù và kêu liên hồi. Quân sĩ tất cả đều xếp hàng tề chỉnh, tay mang binh khí chờ phân phó. Liếc nhìn lại, người ngựa một đoàn trông vô cùng uy phong. Vốn là ở trong doanh trướng, Thường Hy lại không hề báo trước xuất hiện ở trước mặt mọi người. Tiêu Vân Trác tung người xuống ngựa, nhìn Thường Hy nói: “Nàng về đi. Có Lục nguyên soái chỉ huy nhất định sẽ khải hoàn trở về, nàng không cần lo lắng, tự chăm sóc cho mình tốt là được.”
Thường Hy cũng không phản ứng gì trước lời nói của Tiêu Vân Trác, đi tới trước mặt Lục Phụng Thiên thấp giọng nói mấy lời. Lục Phụng Thiên nhìn thật sâu Thường Hy một cái, lại quay đầu hướng Tiêu Vân Trác nói: “Thái tử gia, không bằng ta phái thêm mấy người cận thân bảo vệ Thái tử phi, ngài xem thế nào?”
Lời này ý tứ chính là muốn cho Thường Hy đi. Mọi người đều tò mò không biết Thường Hy đã nói cái gì mà khiến Lục Phụng Thiên lại nhanh chóng đổi ý như vậy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook