Thường Hy nhẹ nhàng lắc đầu một cái, nói: “Lục nguyên soái, ta chưa tự mình xem qua thì chưa biết được tường tận biến số bên trong, hiện tại không dám nói bừa. Vốn là muốn thừa dịp trời tối lén đi vào quan sát, nào ngờ Nạp Tháp lại giảo hoạt như vậy, cư nhiên dùng khói xanh bọc trận. Lúc này dù vào được trận cũng không thể nhìn rõ.”

“Nhìn địa đồ Lục nguyên soái vẽ cũng không tìm ra được chút manh mối nào sao?” Tiêu Vân Trác cau mày nhìn Thường Hy hỏi.

“Nhìn thì có thể nhìn ra. Trận đồ Lục nguyên soái vẽ rất rõ ràng, chỉ là chúng ta nhìn ra điều gì từ đó cũng chỉ vô dụng. Nạp Tháp chắc chắn biết chúng ta sẽ đi thăm dò trận, lại dùng khói xanh che trận như vậy, mục đích của hắn không ngoài việc tung hỏa mù đánh lừa chúng ta, đợi lúc tất cả đều tâm thần đại loạn thì hắn sẽ ra tay.” Thường Hy chậm rãi phân tích. Nàng chưa bao giờ xem nhẹ Nạp Tháp, hắn ta chỉ sợ không chỉ tinh thông kỳ môn độn giáp mà ngay cả binh pháp cũng nắm trong lòng bàn tay. Khó trách Tần Nguyệt Như lại coi trọng hắn ta như vậy!

“Mới vừa nhận được tin tức, Tần thái hậu đã phong Nạp Tháp là quốc sư Minh Khải quốc rồi!” Lục Phụng Thiên thần sắc nghiêm cẩn, trong ánh mắt để lộ ra trịnh trọng. Đại chiến sắp tới, người nào dám khinh tâm?

Trong chốc lát, cả doanh trướng đều rơi vào trầm mặc. Rốt cuộc Thường Hy lên tiếng hỏi: “Chuyên Tôn Nhạc Đan có đồng ý không?”

Nghe Thường Hy gọi thẳng tục danh của Hoàng đế Minh Khải quốc, Lục Phụng Thiên có chút sửng sốt, nghĩ rồi nói ra: “Mẹ con bọn họ hình như có chút bất đồng. Quốc chủ Minh Khải quốc tựa hồ không thích Nạp Tháp.”

Thường Hy cũng biết, lấy tính tình Chuyên Tôn Nhạc Đan, làm sao có thể thích một nam nhân cường thế ngang hắn ở bên cạnh, không có mâu thuẫn mới là lạ. “Chuyên Tôn Nhạc Đan không đồng ý nhưng Tần thái hậu vẫn che chở cho quốc sư, mẫu tử bọn họ chắc hẳn phải có mâu thuẫn chứ?”

“Cái này không nghe nói qua, nhưng so với suy đoán của Ngu thượng nghi thì cũng không sai biệt lắm.” Lục Phụng Thiên đột nhiên cười, nhìn Thường Hy đầy thâm ý. Thật là một cô nương tâm tư thấu đáo.

Thấy được thần sắc của Lục Phụng Thiên, Thường Hy biết ngài ấy đã hiểu được ý tứ của mình, quay đầu nhìn Tiêu Vân Trác nãy giờ không nói gì, nhẹ nhàng nói: “Ngày mai nhất định sẽ xảy ra đại chiến, chàng đi nghỉ ngơi đi.”

Tiêu Vân Trác lắc đầu một cái, nhìn Lục Phụng Thiên nói: “Lục nguyên soái đi nghỉ ngơi đi, ta ra ngoài xem một chút. Ta sợ kẻ địch đột nhiên tập kích, nên dự phòng sớm vẫn tốt hơn.”

Lục Phụng Thiên cười nói: “Thái tử gia xin cứ yên tâm, chúng ta đóng trại tại địa hình thế này, Nạp Tháp có ngu xuẩn cũng không đi tấn công. Hơn nữa bọn họ ỷ mình có Phi Long trận nên càng sẽ không làm như vậy. Ta còn bố trí Liễu Tam Trọng ngầm quan sát doanh trại địch, bọn chúng có gì dị động thì chúng ta cũng nhanh chóng biết được. Thái tử gia vẫn nên nghỉ ngơi đi, dưỡng súc tinh thần ngày mai ứng chiến.”

Lão tướng sa trường nhiều năm đã hình thành thói quen, trước khi đóng trại sẽ chọn địa thế, bố trí trạm gác, những thứ này đều đã làm thành thục cho nên giờ phút này nói ra cũng mang theo ba phần tự tin. Ngay cả Thường Hy và Tiêu Vân Trác cũng bị sự tự tin này lan sang, trên mặt nở một nụ cười.

Hai người từ biệt ra khỏi doanh trướng. Tiêu Vân Trác nắm tay Thường Hy hướng bên kia đi tới, nơi đó địa thế cao một chút, gió nhẹ thổi qua, làm cho đầu óc người ta cũng thanh tĩnh hơn.

“Nàng đúng là vẫn theo tới. Ta thật không còn cách nào với nàng nữa!” Tiêu Vân Trác lắc đầu than nhẹ. Hai người sóng vai ngồi xuống, Thường Hy chậm rãi nghiêng đầu tựa vào vai hắn.

“Để cho ta chịu loại đau khổ ở dịch quán mỗi giờ mỗi phút lo lắng an toàn của chàng, vậy thì ta thà sóng vai chiến đấu với chàng còn hơn.” Thường Hy nhắm mắt lại. Giờ phút này nàng vô cùng bình thản, cho dù thực sự gặp cái chết cũng không sợ. Chỉ cần có hắn ở bên cạnh, nơi nào cũng là thiên đường.

Khóe miệng Tiêu Vân Trác chậm rãi nâng lên. Nàng thật là khờ, ngốc đến tận xương. Rõ ràng là một người rất thông minh, gặp loại sự tình này lại cực kỳ cố chấp, thế nhưng loại cố chấp ấy lại khiến cho hắn cảm thấy hạnh phúc. Đưa tay vòng chắc lấy eo thon của nàng, Tiêu Vân Trác thấp giọng nói: “Tần Nguyệt Như thiếu ta một khoản nợ, bao nhiêu người vì bà ta mà chết. Mẫu thân ta, mợ, cậu, Tấn vương, những người này tất cả đều do bà ta hại, cho nên ta quả quyết sẽ không bỏ qua cho nữ nhân này.”

Thường Hy gật đầu một cái, lại không nói chuyện.

“Nếu như Chuyên Tôn Nhạc Đan cầu cạnh cho mẫu thân của hắn, nàng sẽ làm sao?”

Thường Hy sửng sốt, không nghĩ tới Tiêu Vân Trác sẽ hỏi như thế, trong lúc nhất thời có chút không nghĩ ra. Đúng vậy, nếu có một ngày Tần Nguyệt Như rơi vào tay bọn họ, Chuyên Tôn Nhạc Đan hướng nàng cầu cạnh, nàng sẽ làm gì bây giờ?

Đối với Chuyên Tôn Nhạc Đan, Thường Hy luôn có một loại đau thương không rõ ràng. Nhớ tới cô tịch u buồn của Chuyên Tôn Nhạc Đan, dung nhan khuynh thành nở rộ giữa biển hoa, ánh mắt thâm tình chăm chú nhìn nàng của hắn, Thường Hy trong lúc nhất thời thật sự có chút do dự.

Thấy Thường Hy im lặng, Tiêu Vân Trác cũng biết nàng sẽ không thống khoái mà nói rằng thiếp không thèm quản hắn! Tiêu Vân Trác tựa cằm ở đỉnh đầu của nàng, thấp giọng nói ra: “Nếu quả thật có ngày kia, nàng không cần lộ diện. Không để cho ân oán đời trước dính dáng lên thân nàng, đó là yêu cần duy nhất của ta!”

Tiêu Vân Trác để cho nàng tránh mặt? Trái tim Thường Hy căng thẳng, chỉ thấy trong lòng nặng tựa ngàn cân, một câu cũng không nói lên lời.

“Mà cũng chưa chắc, có thể tù nhân lại chính là chúng ta đấy.” Tiêu Vân Trác cười lạnh một tiếng, lúc này nghĩ đến những thứ kia vẫn còn quá xa vời.

“Không! Sẽ không!” Thường Hy có chút kinh hoảng, nàng không thích loại cảm giác này, không thích những lời như thế. Nàng dám khẳng định bọn họ nếu như rơi vào tay Tần Nguyệt Như thì sẽ không còn đường sống.

“Ai có thể nói trước được. Trên chiến trường, sự tình chỉ thay đổi trong chớp mắt. Nhưng nàng yên tâm, ta sẽ bảo hộ nàng chu toàn.” Tiêu Vân Trác nói. Dù gì trong bất kỳ tình huống nào hắn cũng không để cho Thường Hy chịu bất kỳ tổn thương gì.

Thường Hy cảm thấy tâm tình trong lòng loạn chuyển, chỉ cảm thấy ngũ tạng đều phát ra lửa nóng, ngay cả trái tim cũng đau. Trên trán Thường Hy có mồ hôi lạnh toát ra, sắc mặt cũng trở nên trắng bệch. Tiêu Vân Trác cảm thấy thân thể Thường Hy có chút run, cúi đầu nhìn xuống thì bất giác hoảng sợ, vội đỡ nàng nói: “Thế nào? Cảm thấy không khỏe ở đâu?”

Thường Hy lắc đầu một cái, nói: “Không sao, chỉ là vừa nãy cảm thấy trong lòng nóng như lửa đốt, trên trán lại đổ mồ hôi lạnh. Giờ thì tốt hơn rồi, chàng không cần phải lo lắng.”

Tiêu Vân Trác cũng không yên tâm, đỡ nàng đứng dậy nói: “Không được, phải đi tìm quân y xem một chút, tại sao có thể có triệu chứng kỳ lạ như vậy? Trước cứ bắt mạch rồi nói sau.”

Tiêu Vân Trác bất kể Thường Hy có đồng ý hay không liền cõng nàng đi tìm quân y. Hai người có chút lo lắng nhìn vị quân y, này là bệnh gì mà nhíu chặt chân mày hồi lâu cũng không có nói chuyện? Nàng không phải là mắc chứng nan y gì chứ?

“Thái tử phi của ta rốt cục là bị bệnh gì?” Tiêu Vân Trác chỉ sợ quân y không dám nói thật cho nên mới đem thân phận của Thường Hy nói ra.

Thường Hy sửng sốt. Thái tử phi? Người nào?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương