Màn đêm buông xuống, đại quân xuất phát. Tiêu Vân Trác một thân khôi giáp sáng chiếu lấp lánh ngồi trên thiên lý lương câu (ngựa), oai phong lẫm liệt. Mấy vạn đại quân hiên ngang hùng dũng nhanh chóng cất bước di chuyển, bụi đất dâng đầy trời khiến người ta cảm giác hư ảo như trong giấc mộng.

Sau khi đại quân đi được nửa canh giờ, đám người Thường Hy cũng thừa dịp ban đêm mà lên đường. Nàng vô cùng buồn bực nhìn mấy người đằng sau cứ bám dính không bỏ đi được, đành chấp nhận không thèm khuyên bảo mà để cho bọn họ đi cùng.

Dưới ánh trăng sáng ngời, tuấn mã chạy băng băng. Vó ngựa tung cao vượt cát bụi dặm trường, khiến cho ánh trăng trong trẻo lạnh lùng trên kia lại nhuốm thêm một tia sát khí.

Phóng ngựa hết tốc lựa chạy đi, bọn Thường Hy còn đến sớm hơn Tiêu Vân Trác tròn nửa canh giờ. Ngoài thành Lô Châu hơn ba mươi dặm thì trông thấy được Phi Long trận. Vừa nhìn thấy Phi Long trận đại danh đỉnh đỉnh, Thường Hy quả thật đã cả kinh. Phi Long trận này diện tích khổng lồ, sương mù lượn lờ, căn bản không nhìn ra bên trong đang xảy ra chuyện gì.

Thường Hy hiểu, Nạp Tháp đây là đang đốt một loại chất chế tạo khói mê làm thành chướng nhãn pháp, khiến người khác không thể thấy rõ tình thế trong trận. Đừng bảo là dưới ánh trăng như thế này, ngay cả nếu bây giờ là ban ngày, có khói xanh vòng quanh như vậy, muốn nhìn xem chỉ sợ cũng là si tâm vọng tưởng. Thật là một tên khốn khiến người ta cắn răng. Tiểu nhân mà đã chuẩn bị kỹ lưỡng thì người khác cũng đành chỉ thở dài không biện pháp!

Thần sắc mọi người không tốt, hiển nhiên đều nhìn ra được tình thế bất lợi. Hàng Nhạc Thủy nhìn Thường Hy nói: “Tối qua nơi này không có khói.”

Thường Hy sửng sốt, cẩn thận suy tư ý tứ trong lời này, nhất thời thần sắc đại biến, kinh hô: “Nạp Tháp thật là hèn hạ, tối qua chỉ sợ Lục nguyên soái xem qua chỉ là trận giả.”

Cái gọi là trận giả, chính là ở bên ngoài trận thật bố trí chướng nhãn pháp, không khác gì đang mê hoặc kẻ địch. Thế nhưng trận giả cũng phân làm mấy cấp bậc. Một là trận giả đơn thuần, cái này tương đối dễ, chỉ cần vòng qua trận giả là đi tới trận thật. Loại thứ hai tương đối khó khăn, đó chính là trong thật có giả, trong giả có thật. Loại trận thật giả liên hoàn này lợi hại nhất đó là có thể tùy ý điều trận, làm người ta khó lòng phòng bị, bước sai một bước là thua cả ván cờ!

Thường Hy đem suy nghĩ của mình đơn giản nói ra một lần. Thần sắc ai cũng không được tốt, không nghĩ tới lại xảy ra biến cố như thế này, trong lúc nhất thời tất cả đều trầm mặc. Những người này mặc dù võ công cao cường lại không hiểu kỳ môn độn giáp, giống như chim bay trên biển, chỉ có thể thở dài thôi.

“Vậy chúng ta làm sao bây giờ?” Vân Thanh liếc nhìn Hàng Nhạc Thủy, quay đầu hỏi Thường Hy.

Thường Hy lắc đầu một cái, nói: “Chỉ có thể chờ Lục nguyên soái đến. Ta muốn nhìn xem trận giả hôm qua ông ấy thấy được là như thế nào, lúc đó may ra nghĩ được cái gì.”

Mọi người ngồi trên sườn núi lặng lẽ chờ đại quân tới, gió đêm phơ phất nhưng cũng không cách nào thổi đi âm ai trong lòng. Thường Hy dõi mắt nhìn lại, Phi Long trận kia giống như đầu của một con cự thú, giương miệng há to, tùy thời mà có thể đem bọn họ cắn nuốt ở bên trong. Trong lòng nàng cực độ không thoải mái, có thể vừa nãy ngồi trên ngựa lắc lư nên giờ phút này có chút buồn nôn, sắc mặt cũng biến vàng.

“Cô làm sao vậy?” Mạnh Điệp Vũ ngồi bên cạnh Thường Hy, là người đầu tiên phát hiện ra nàng có chút không bình thường.

“Không sao. Có thể vừa nãy đi đường xóc nảy nên có chút không thoải mái thôi. Không cần lo lắng, một hồi là tốt.” Thường Hy không muốn ở đây lại làm mọi người phân tâm, hết sức bày ra bộ dáng bình thường.

“Chớ có gắng gượng, thần nữ hộ quốc chứ khôn phải thân kim cương bất hoại!” Mạnh Điệp Vũ trịnh trọng nói. Thường Hy cảm thấy trong lòng ấm áp, gật đầu nói: “Ta hiểu rồi, cảm ơn.”

Mạnh Điệp Vũ không nói thêm gì nữa, ánh mắt nhìn bầu trời đêm có chút mê ly, nhu nhược mang theo điểm kiên định. Xuyên thấu qua bầu trời đêm, nàng đã không còn biết mình đang hy vọng trông thấy người nào.

Xa xa bỗng nhiên truyền đến tiếng vó ngựa, cả vùng đất dần dần chấn động. Vậy là đại quân rốt cục đã đến.

Trong khoảnh khắc nhìn thấy Thường Hy, Tiêu Vân Trác cho rằng mình đang hoa mắt, hung hăng dụi mắt mấy lần rồi mới bắt lấy cánh tay nàng nói: “Nữ nhân không nghe lời này, lại dám trốn ta chuồn êm ra ngoài?”

“Ta nói rồi, chàng ở đâu thì ta sẽ ở đó.” Dung nhan tiếu lệ của Thường Hy dưới ánh trăng mát mẻ lộ ra một nụ cười. Hai mắt sáng chói như sao mang theo một vẻ kiên định không thể lu mờ.

“Ngốc nghếch!” Tiêu Vân Trác ẩn nhẫn hồi lâu, rốt cuộc cũng chỉ nói ra hai chữ này. Còn lại đều không phải nói, trong lòng sớm đã hiểu rõ tất cả rồi.

Thường Hy nhìn Tiêu Vân Trác, đem tình huống mình nghĩ được nói ra một lần. Thần sắc Tiêu Vân Trác ngưng trọng, dẫn Thường Hy đi thẳng đến lều chủ soái.

Lục Phụng Thiên đang ở trong trướng nhìn trận đồ Phi Long trận, thấy Thường Hy và Tiêu Vân Trác đi vào thì có chút kinh ngạc, hỏi: “Ngu thượng nghi? Sao cô lại tới đây?”

Thường Hy nhẹ nhàng cười một tiếng, nói: “Tiểu nữ bất tài, chỉ muốn vì Đỉnh Nguyệt quốc tận hiến một chút sức lực, vẫn hy vọng nguyên soái đồng ý.”

“Như thế nào, tại sao Ngu thượng nghi lại nói vậy?” Lục Phụng Thiên nhìn Thường Hy rất nghiêm cẩn nói. Hắn biết Thường Hy chính là thần nữ hộ quốc trong truyền thuyết, tự nhiên không thể khinh thường.

Thường Hy lại đem lời của mình lặp lại một lần nữa. Sắc mặt Lục Phụng Thiên tái xanh, ngay sau đó nói: “Thì ra là như vậy, khó trách ta cảm thấy khi vẽ bản đồ Phi Long trận thì thấy thiếu cái gì, nguyên nhân lại là nơi này.”

Thường Hy kinh ngạc, không nghĩ tới bản lãnh của Lục Phụng Thiên lại lớn như vậy, còn phát giác chính mình vẽ sơ đồ không ổn. Thật là một nguyên soái giỏi!

“Hy nhi đối với kỳ môn độn giáp có hiểu biết sơ qua, không bằng nguyên soái để cho nàng xem qua trận đồ. Nhiều người thì nhiều ý tưởng, phải không?” Tiêu Vân Trác nhẹ nhàng nói, không chút nào có ý cưỡng ép, đối với Lục Phụng Thiên thì hắn vẫn còn có chút kính trọng.

Lục Phụng Thiên gật đầu một cái, nói: “Ngay cả như vậy thì cứ đến đây nhìn đi, ta còn có chỗ chưa hiểu.”

Ba người trở lại bên thư án, phía trên xếp đầy giấy lụa, thứ vẽ trên giấy chính là trận đồ Phi Long. Thường Hy cẩn thận xem xét, chỉ nghe Lục Phụng Thiên nói: “Dưới tình huống bình thường mà nói, thiên, địa, phong, vân là bốn mặt chính; thanh long, bạch hổ, chu tước, huyền vũ là bốn kỳ, chính kỳ tương tác mới là đúng lý. Thế nhưng trận đồ Phi Long này lại hoàn toàn ngược lại, hơn nữa không tìm được trung tâm trận.”

Thường Hy nhìn trận đồ phác thảo có chút hiểu, gật gật đầu nói: “Nạp Tháp quả nhiên danh bất hư truyền, bố trí trận địa trong kỳ có chính, ngay giữa chính lại mang kỳ, tương hỗ lẫn nhau, biến ảo khôn lường. Quả thực chính là cao thủ trong cao thủ, khó trách lại cuồng ngạo như thế!”

Lục Phụng Thiên rất kinh ngạc nhìn Thường Hy, không nghĩ tới nàng cư nhiên có cùng suy nghĩ với bản thân. Hắn cũng nhìn ra được điều huyền diệu trong trận pháp, chẳng qua là bây giờ chưa có biện pháp phá giải, nhìn Thường Hy nói: “Ngu thượng nghi đã có cách phá trận hay chưa?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương