Lời nói của Mạnh Điệp Vũ cứ ong ong bên tai nàng. Aii, aii, Thường Hy nhìn Tiêu Vân Trác ở phía xa đang lột da thú mà đau đầu. Lần này tốt lắm, làm sao để nhận lỗi cùng hắn đây?

Xế chiều, Vân Thanh và Hàng Nhạc Thủy trở lại, chỉ là xe ngựa không còn, hai người cùng nhau cưỡi một con ngựa. Thì ra vì không muốn kẻ địch đuổi theo nên hai người trực tiếp tháo xe ngựa, cùng nhau cưỡi ngựa chạy trốn tầm truy kích.

Nướng thịt thỏ, mọi người cùng nhau tụ tập một chỗ cười cười nói nói rất là vui vẻ. Bây giờ tình thế mặc dù không tốt nhưng đám người này toàn là người có thể tìm niềm vui trong đau khổ của người khác nên tình huống không có gì là bất thường cả.

Trong khi ăn tối, tất cả đều đã bàn bạc xong, sáng ngày mai sẽ đến nhìn tận mắt Phi Long trận đại danh đỉnh đỉnh, xem xem có biện pháp nào cứu được Lệ tướng quân và binh sĩ hay không? Vì vậy sau khi dùng xong cơm ai cũng về phòng đi ngủ, dưỡng tinh súc nhuệ.

Thường Hy nằm trên giường lăn qua lộn lại mà không có cách nào ngủ được. Nhìn bên ngoài trăng sáng sao thưa, nàng khẽ cắn răng đi giày, mặc vào áo khoác, nhẹ nhàng đẩy cửa đi ra ngoài. Nàng nhớ Tiêu Vân Trác nằm ở phòng cách vách mình.

Nghĩ lại năm đó, Tiểu Chu hậu cùng Lý Dục gặp gỡ riêng tư, tình chàng ý thiếp, dịu dàng lưu luyến cỡ nào. Hôm nay nàng cũng gặp gỡ tình lang dưới ánh trăng, thế nào lại cảm thấy giống như đang từng bước đi lên đoạn đầu đài vậy? Cùng người không cùng mạng, ô hô thương thay, cầu mong Tiêu Vân Trác sẽ không trực tiếp đuổi thẳng nàng ra khỏi cửa!

Nhẹ nhàng gõ cửa, Thường Hy đứng ở ngoài khẩn trương muốn chết, lặng lặng nghe hồi âm. Thật lâu không có tiếng trả lời, Thường Hy nói thầm trong lòng, chẳng lẽ đã ngủ rồi? Lại duỗi tay ra gõ một cái, lần này lực đạo hơi lớn nhưng vẫn như cũ không có người nào trả lời. Thường Hy có chút giận, người này dầu gì cũng phải nói một câu chứ! Vừa giận dỗi nàng vừa đưa tay đẩy cửa một cái, cư nhiên mở được. Cửa thế mà không có đóng nha!

Thường Hy cười đỏ mặt, tim đập lợi hại, nghĩ xem mình có nên đi vào hay không? Theo bản năng nhìn xung quanh một chút, bây giờ nửa đêm, ngay cả một cái lông chim cũng không thấy, suy nghĩ một chút mình đã oan uổng người ta trước, thôi thì nói xin lỗi một câu cũng không có gì. Thế là nhấc chân đi vào.

Trong phòng không có đốt đèn, Thường Hy mượn ánh trăng chậm rãi đi vào, nhỏ giọng hô: “Thái tử gia? Chàng… Ngủ chưa?”

Vẫn không có người nào trả lời. Thường Hy đứng ngoài màn, không biết có nên đưa tay kéo ra hay không? Đang trong lúc do dự thì bất chợt một bàn tay to vươn ra đem nàng kéo đi vào. Thường Hy cả kinh, chỉ thấy thân thể xoay tròn, trầm xuống, mở mắt ra liền đối diện với một đôi tròng mắt lấp lánh sáng như sao.

Thường Hy thở phào nhẹ nhõm, nhìn Tiêu Vân Trác, chỉ cảm thấy tim đập liên hồi, lâu sau mới lên tiếng: “Ta cho rằng chàng đã ngủ rồi!”

“Ta đang đợi nàng tới.” Tiêu Vân Trác nhìn Thường Hy nói.

“Chàng biết ta nhất định sẽ tới sao?” Thường Hy có chút bực mình, tại sao hắn lại có thể đoán trước được hành động của nàng như thế?

“Ừ, nhất định. Buổi chiều ánh mắt nàng nhìn ta có chút không giống, ta biết là biểu muội chắc hẳn đã nói với nàng cái gì. Lấy tính cách của nàng thì nhất định sẽ tới, cho nên, ta đang đợi.” Tiêu Vân Trác chậm rãi nói, thanh âm vô cùng tự tin.

“Nếu ta không tới thì sao?” Thường Hy hỏi ngược lại.

“Nàng nếu không đến… Vậy thì ta sẽ đến phòng nàng, đánh mông nàng!”

“…” Thường Hy há hốc miệng không nói lời nào. Rõ ràng nên cảm thấy tức giận nhưng lại cứ dâng lên ngọt ngào trong lòng.

Ánh trăng nhu hòa xuyên thấu qua màn lụa mỏng đi vào, chiếu lên thân thể đã gắn chặt của hai người, phủ thêm một tầng bạc sáng. Đêm lặng như nước. Cách bức màn lụa, hai người thâm tình dào dạt, Thường Hy chủ động ôm lấy cổ Tiêu Vân Trác, ngẩng đầu dán lên gương mặt của hắn, nói: “Thật xin lỗi, ta không nên không tin chàng. Ta không nên bốc đồng khiến chàng gặp nguy hiểm, đều là ta không tốt…”

Nói còn chưa dứt lời, đôi môi đỏ của nàng đã bị một mảnh mềm mại lạnh như băng ngậm lấy, trằn trọc cắn mút ôn hương nhuyễn ngọc, nhiễu loạn hơi thở nàng. Bàn tay lần đến trước ngực nàng, nhẹ nhàng xoa nắn nơi đẫy đà. Tương tư nồng đậm như vậy để cho hắn một khắc cũng không thể đợi được, nhanh chóng thoát ra xiêm y của nàng, cúi đầu gặm cắn thỏa thích.

Gió đêm lay động màn lụa gợn lên tầng tầng sóng cuộn, khiến cho màn đêm trong trẻo lạnh lùng thêm một phần đáng yêu. Trong trướng gấm rèm che, hai người mải mê quấn quít, đến ánh trăng cũng phải thẹn thùng mà nấp sau rặng mây.

Chiến đấu xong một hồi, hai người ôm nhau nằm xuống. Thường Hy dính lên ngực Tiêu Vân Trác, ngón tay không ngừng vẽ vòng tròn trên khuôn ngực cường tráng của hắn. Nàng mệt đến nỗi không nói được một câu, chỉ muốn cùng hắn ôm nhau như vậy đến thiên hoang địa lão. Yêu cầu của nàng vốn chỉ rất đơn giản nhưng bây giờ lại lọt vào khốn cảnh nặng nề không thể thoát ra được.

Tiêu Vân Trác bắt lấy bàn tay không an phận của Thường Hy, thanh âm khàn khàn nói: “Đừng động. Còn động nữa thì tự gánh lấy hậu quả.”

Mặt Thường Hy đỏ lên, định không thèm để ý đến hắn, thu tay lại nhắm mắt dưỡng thần, nhưng nào có buồn ngủ? Còn có rất nhiều chuyện phiền lòng phải đi làm. Bên ngoài sơn trang nàng không biết có bao nhiêu chuyện hung hiểm đang chờ bọn họ. Ngày mai xảy ra chuyện gì ai có thể đoán trước được?

“Ta đưa nàng trở về Vân Đô trước được không?” Tiêu Vân Trác rốt cuộc vẫn phải đem những lời này nói ra, hắn không thể để cho Thường Hy chịu mạo hiểm, đưa về Vân Đô vẫn là tốt nhất.

Thường Hy không trả lời hắn, nhưng Tiêu Vân Trác lại cảm nhận được phiến mềm mại đang dán chặt lên mình kia có chút cứng ngắc. Hắn đưa tay nhẹ nhàng vỗ lên tấm lưng bóng loáng của nàng, giải thích: “Nơi này hung hiểm vạn phần, không ai biết một khắc sau sẽ xảy ra chuyện gì. Ta thân là Thái tử, không thể lâm trận lùi bước, ta muốn đồng cam cộng khổ với các tướng sĩ. Nhưng nàng không giống thế, nàng ở nơi an toàn sẽ khiến ta bớt lo âu. Cho nên nàng trở về trước được không?”

“Bởi vì nguy hiểm nên bắt ta trở về, vậy còn chàng? Nếu chàng gặp bất trắc, chàng cho rằng ta có thể còn sống sao? Không cần khuyên ta trở về, chàng ở đâu ta ở đó, đồng sinh cộng tử không thể chỉ nói ngoài miệng. Hơn nữa Phi Long trận phá như thế nào? Chàng lại bắt ta đi nơi nào?” Thường Hy không có trách cứ Tiêu Vân Trác, ngược lại chỉ cảm thấy ấm áp trong lòng. Nam nhân này đáng giá để nàng yêu, dùng tâm, dùng tính mạng để yêu.

“Phụ hoàng đã hạ chỉ khiến tướng quân Lục Phụng Thiên hỏa tốc đến đây. Hắn tinh thông kỳ môn độn giáp, năm đó ở Bắc Cương uy chấn biên quan, cái đó cũng không phải là hư danh. Nàng còn gì phải lo lắng nữa?” Tiêu Vân Trác không buông tha, khuyên.

Thường Hy chẳng qua là lắc đầu một cái, chậm rãi nói: “Không cần nói nữa. Con người ta ít khi cố chấp, nhưng chuyện đã quyết định thì sẽ không thay đổi. Ta nói rồi, chàng ở đâu ta ở đó.”

Tiêu Vân Trác thở dài một tiếng, đem Thường Hy ôm chặt vào trong ngực, không biết trải qua bao lâu mới lên tiếng: “Cũng được, Vân Đô cũng không an toàn, còn có mấy tên sài lang hổ báo lúc nào cũng nhìn chằm chằm nàng!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương