Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!
-
Chương 325
Doanh trướng của Tần Nguyệt Như nhất thời hoảng loạn cả lên. Binh sĩ đang nghỉ ngơi vội vàng cầm quần áo chạy ra ngoài, bộ dáng cực kỳ nhếch nhác. Thường Hy ở chỗ này nhìn thấy, thật là cảm thấy vô cùng cao hứng. Nếu như có một cây đuốc đốt cháy Tần Nguyệt Như thật tốt, thế giới này lại yên bình.
Đột nhiên Thường Hy thấy mấy thân ảnh quen thuộc hướng bên này chạy đến, sau lưng bọn họ còn có vô số kẻ địch đuổi giết. Sắc mặt Hàng Nhạc Thủy đại biến, hô lên: “Đi mau, kẻ địch đến!”
“Mấy người kia, là bằng hữu của ta… Ta muốn cứu bọn họ!” Thường Hy đã nhìn ra, trong đó có một thân ảnh quen thuộc không thể quen thuộc hơn nữa, là đại ca của nàng. Còn một người khác chính là kẻ đã phụ bạc nàng mà nàng muốn rời xa. Nhưng là đi sau bọn họ còn có thêm mấy người, bộ dáng xinh xắn lanh lợi, nhìn kỹ một chút thì chính là Vân Thanh và Mạnh Điệp Vũ. Ánh mắt Thường Hy nóng lên, nhìn bọn họ bị kẻ địch bao vây chặt chẽ liền muốn chạy về hướng đó.
Hàng Nhạc Thủy lập tức kéo nàng lại, nói: “Ngươi không có võ công, đến cũng chỉ gây thêm phiền toái, còn không bằng chạy trước!”
“Nhưng là ta không thể để mặc bọn họ, ta nhất định muốn đi!” Thường Hy cơ hồ là khóc lên, bọn họ gần trong gang tấc nhưng nàng lại không thể cứu, còn không bằng để cho nàng chết đi!
“Cứu người cũng phải có biện pháp! Xem ngươi thông minh mà lúc này thế nào lại hồ đồ như vậy! Lên xe!” Hàng Nhạc Thủy lôi kéo Thường Hy lên xe, đánh ngựa hướng đám người kia chạy lại. Trong lúc Tiêu Vân Trác cùng kẻ địch bất phân thắng bại thì bất chợt nghe thấy Hàng Nhạc Thủy quát lớn: “Lên xe!”
Đám người Tiêu Vân Trác không biết Hàng Nhạc Thủy, đương nhiên không thể dễ dàng lên xe. Thường Hy nhô đầu ra, vội vàng nói: “Mau lên xe! Mau lên một chút!” Tiếng nói vừa dứt thì một mũi tên nhọn bắn tới, sợ đến mức Thường Hy rụt đầu trở về.
Tiêu Vân Trác vui mừng quá đỗi, hướng về phía người đằng sau nói: “Lên xe!”
Xe ngựa nhanh chóng rời đi, đem đám binh sĩ đuổi theo cách xa sau lưng, chỉ nghe thấy tiếng hét phẫn nộ truyền tới. Đi thêm một đoạn nữa thì ngay cả một âm thanh cũng không nghe thấy.
Thường Hy ngồi dựa vào đầu gối Ngu Thụy Lân, chính là không thèm nhìn Tiêu Vân Trác, chẳng qua chỉ nói chuyện cùng Vân Thanh và Mạnh Điệp Vũ làm cho Tiêu Vân Trác rất là khó coi. Có mấy lời Tiêu Vân Trác cũng không thể nói trước mặt mọi người, huống chi còn có người xa lạ, chỉ đành phải mang khuôn mặt băng bó yên lặng không nói, thỉnh thoảng lại quét mắt qua nhìn Thường Hy.
Qua hỏi thăm mới biết, Vân Thanh và Mạnh Điệp Vũ cũng là trong trấn nhỏ gặp được Tiêu Vân Trác và Ngu Thụy Lân, đem bọn họ trong vòng vây của Tần Nguyệt Như cứu ra ngoài. Mấy người không cam lòng, buổi tối muốn tới phóng hỏa tiết hận mới xảy ra chuyện ban nãy.
Vân Thanh nhìn Thường Hy quở trách nói: “Ngươi cũng là người lớn rồi, làm sao có thể đùa giỡn giận dỗi giống như tiểu hài tử, còn liên lụy Thái tử gia mấy lần lâm vào hiểm cảnh. Đây chính là ngươi không đúng.”
Thường Hy cảm thấy biệt khuất, nhưng lý do lại không thể nói rõ ràng trước mặt mọi người. Chẳng lẽ nói cho người khác, nàng không muốn Tiêu Vân Trác có nữ nhân khác sao? Nhưng là Vân Thanh cũng biết được chuyện của thủy tổ Hoàng hậu, lúc này còn nói mấy lời như vậy càng làm cho Thường Hy thấy tủi thân, định giấu mặt vào ngực Ngu Thụy Lân, không bao giờ ra ngoài nữa.
Tiêu Vân Trác có chút không thoải mái. Mặc dù nói bọn họ là huynh muội, nhưng là nam nữ mười tuổi không chung chiếu, này đã lớn tướng rồi còn chui trong ngực ca ca của mình. Hắn rất muốn đem Thường Hy kéo ra ngoài, chặt chẽ trói lại bên cạnh mình. Nhưng là nhiều người không thể làm như vậy, cho nên gương mặt lại càng khó coi.
Mạnh Điệp Vũ chỉ cười không nói, nhìn thần sắc trong mắt Tiêu Vân Trác, trong lòng vẫn có một chút mất mát. Nhưng hiện tại thì tốt hơn nhiều, đã chẳng phải là đau đớn, buông ra chính là buông ra. Huống chi kẻ thù lớn nhất của nàng đang ở trước mặt, nàng còn phải suy nghĩ chuyện khác.
Thường Hy nghe lời Vân Thanh trách móc, mặc dù không muốn nói, nhưng cuối cùng vẫn lên tiếng: “Ta cũng không bảo hắn đến, liên quan gì đến ta?”
Ngu Thụy Lân nghe vậy thì có chút không vui, lôi muội tử nhà mình từ trong ngực ra, nghiêm khắc dạy bảo: “Hy nhi, không cho phép vô lễ như vậy! Thái tử gia có ân, muội phải tri ân đồ báo, sao lại có thể không biết suy nghĩ như vậy? Hơn nữa Thái tử gia cũng không làm chuyện gì có lỗi với muội, không nên oan uổng cho ngài!”
Ngu Thụy Lân mờ mịt giải thích, hy vọng muội tử nhà hắn hiểu chút.
Thường Hy nhìn ca ca nhà mình một cái, bất đắc dĩ liếc mắt, định không để ý đến hắn. Đã không biết sự tình còn nói cho người ngoài, tức chết nàng!
Xe ngựa vẫn lắc lư đi về phía trước, hồi lâu Vân Thanh mới nhìn Thường Hy hỏi: “Đây là muốn đi đâu?”
Thường Hy lắc đầu một cái, nói: “Không biết.”
“Không biết? Đây không phải là xe ngựa của ngươi sao? Làm sao ngươi lại không biết?” Vân Thanh kinh ngạc hỏi, nơi này nguy hiểm trùng trùng, phải cực kỳ cẩn thận.
“Xe ngựa của ta ta liền phải biết sao?” Thường Hy không có ý tốt trả lời, nhưng vẫn ngẩng đầu lên hướng ngoài xe hỏi: “Hàng tiên sinh, chúng ta đi đâu vậy?”
“Thủy Mộc sơn trang.” Cách rèm xe, thanh âm của Hàng Nhạc Thủy truyền vào.
Người khác thì không có thái độ gì mặc dù không biết thủy Mộc sơn trang là nơi nào, dù sao người Thường Hy tin tưởng thì bọn họ cũng an tâm.
Nhưng là cả người Vân Thanh run lên. Thanh âm này… Vân Thanh nhìn về phía Thường Hy cẩn thận hỏi: “Vị Hàng tiên sinh này tên là gì?”
“Hàng Nhạc Thủy.”
“Hàng Nhạc Thủy.” Vân Thanh yên lặng lặp lại. Hàng… Hàng… Nhạc Thủy… Thủy Mộc sơn trang… Tiêu Nhất Hàng… Vương gia?
Vân Thanh trong lúc bất chợt trở nên khẩn trương, nhìn Thường Hy hỏi: “Ngươi nói một chút xem hắn trông như thế nào?”
Thường Hy nhìn Vân Thanh có chút kinh ngạc nhưng là vẫn miêu tả một phen bộ dáng của Hàng Nhạc Thủy. Vân Thanh sau khi nghe xong có chút thất vọng, ngồi trong buồng xe yên lặng không nói. Không phải hắn, không phải hắn, nhưng là thanh âm kia nghe thật giống ca ca, chẳng lẽ trên thế gian này còn có người thứ hai có thanh âm giống như vậy sao? Hay là, hắn căn bản đã dịch dung? Nghĩ tới đây Vân Thanh lại có chút khẩn trương. Bất kể thế nào nàng cũng phải mượn cơ hội hỏi một câu, tra xét xem thế nào?
Năm đó ca ca chẳng qua là mất tích, cũng không truyền đến tin tức hắn đã chết, có lẽ hắn thật đúng là vẫn còn sống…
Xe ngựa trong lúc bất chợt ngừng lại. Đám người trong buồng xe không kịp đề phòng mà lao người về phía trước. Thật may là ai cũng có công phu, chỉ có Thường Hy thảm nhất, nàng không có chút võ công nào, từ trong lòng của Ngu Thụy Lân bị văng ra ngoài. Ngu Thụy Lân muốn kéo Thường Hy lại, Mạnh Điệp Vũ cũng đưa tay ra kéo, chẳng qua là không nghĩ tới tay hai người cứ thế nắm vào nhau.
Khuôn mặt tuấn tú của Ngu Thụy Lân đỏ lên, vội rút tay về. Mạnh Điệp Vũ nhíu chặt lông mày, cũng im lặng không nói.
Tiêu Vân Trác khẩn trương cũng muốn đi cứu Thường Hy, nhưng là vội vàng quá lập tức dẫm phải vạt áo, thân hình thoáng một cái lệch khỏi quỹ đạo, vừa đúng lúc này Thường Hy cũng lao tới…
Đột nhiên Thường Hy thấy mấy thân ảnh quen thuộc hướng bên này chạy đến, sau lưng bọn họ còn có vô số kẻ địch đuổi giết. Sắc mặt Hàng Nhạc Thủy đại biến, hô lên: “Đi mau, kẻ địch đến!”
“Mấy người kia, là bằng hữu của ta… Ta muốn cứu bọn họ!” Thường Hy đã nhìn ra, trong đó có một thân ảnh quen thuộc không thể quen thuộc hơn nữa, là đại ca của nàng. Còn một người khác chính là kẻ đã phụ bạc nàng mà nàng muốn rời xa. Nhưng là đi sau bọn họ còn có thêm mấy người, bộ dáng xinh xắn lanh lợi, nhìn kỹ một chút thì chính là Vân Thanh và Mạnh Điệp Vũ. Ánh mắt Thường Hy nóng lên, nhìn bọn họ bị kẻ địch bao vây chặt chẽ liền muốn chạy về hướng đó.
Hàng Nhạc Thủy lập tức kéo nàng lại, nói: “Ngươi không có võ công, đến cũng chỉ gây thêm phiền toái, còn không bằng chạy trước!”
“Nhưng là ta không thể để mặc bọn họ, ta nhất định muốn đi!” Thường Hy cơ hồ là khóc lên, bọn họ gần trong gang tấc nhưng nàng lại không thể cứu, còn không bằng để cho nàng chết đi!
“Cứu người cũng phải có biện pháp! Xem ngươi thông minh mà lúc này thế nào lại hồ đồ như vậy! Lên xe!” Hàng Nhạc Thủy lôi kéo Thường Hy lên xe, đánh ngựa hướng đám người kia chạy lại. Trong lúc Tiêu Vân Trác cùng kẻ địch bất phân thắng bại thì bất chợt nghe thấy Hàng Nhạc Thủy quát lớn: “Lên xe!”
Đám người Tiêu Vân Trác không biết Hàng Nhạc Thủy, đương nhiên không thể dễ dàng lên xe. Thường Hy nhô đầu ra, vội vàng nói: “Mau lên xe! Mau lên một chút!” Tiếng nói vừa dứt thì một mũi tên nhọn bắn tới, sợ đến mức Thường Hy rụt đầu trở về.
Tiêu Vân Trác vui mừng quá đỗi, hướng về phía người đằng sau nói: “Lên xe!”
Xe ngựa nhanh chóng rời đi, đem đám binh sĩ đuổi theo cách xa sau lưng, chỉ nghe thấy tiếng hét phẫn nộ truyền tới. Đi thêm một đoạn nữa thì ngay cả một âm thanh cũng không nghe thấy.
Thường Hy ngồi dựa vào đầu gối Ngu Thụy Lân, chính là không thèm nhìn Tiêu Vân Trác, chẳng qua chỉ nói chuyện cùng Vân Thanh và Mạnh Điệp Vũ làm cho Tiêu Vân Trác rất là khó coi. Có mấy lời Tiêu Vân Trác cũng không thể nói trước mặt mọi người, huống chi còn có người xa lạ, chỉ đành phải mang khuôn mặt băng bó yên lặng không nói, thỉnh thoảng lại quét mắt qua nhìn Thường Hy.
Qua hỏi thăm mới biết, Vân Thanh và Mạnh Điệp Vũ cũng là trong trấn nhỏ gặp được Tiêu Vân Trác và Ngu Thụy Lân, đem bọn họ trong vòng vây của Tần Nguyệt Như cứu ra ngoài. Mấy người không cam lòng, buổi tối muốn tới phóng hỏa tiết hận mới xảy ra chuyện ban nãy.
Vân Thanh nhìn Thường Hy quở trách nói: “Ngươi cũng là người lớn rồi, làm sao có thể đùa giỡn giận dỗi giống như tiểu hài tử, còn liên lụy Thái tử gia mấy lần lâm vào hiểm cảnh. Đây chính là ngươi không đúng.”
Thường Hy cảm thấy biệt khuất, nhưng lý do lại không thể nói rõ ràng trước mặt mọi người. Chẳng lẽ nói cho người khác, nàng không muốn Tiêu Vân Trác có nữ nhân khác sao? Nhưng là Vân Thanh cũng biết được chuyện của thủy tổ Hoàng hậu, lúc này còn nói mấy lời như vậy càng làm cho Thường Hy thấy tủi thân, định giấu mặt vào ngực Ngu Thụy Lân, không bao giờ ra ngoài nữa.
Tiêu Vân Trác có chút không thoải mái. Mặc dù nói bọn họ là huynh muội, nhưng là nam nữ mười tuổi không chung chiếu, này đã lớn tướng rồi còn chui trong ngực ca ca của mình. Hắn rất muốn đem Thường Hy kéo ra ngoài, chặt chẽ trói lại bên cạnh mình. Nhưng là nhiều người không thể làm như vậy, cho nên gương mặt lại càng khó coi.
Mạnh Điệp Vũ chỉ cười không nói, nhìn thần sắc trong mắt Tiêu Vân Trác, trong lòng vẫn có một chút mất mát. Nhưng hiện tại thì tốt hơn nhiều, đã chẳng phải là đau đớn, buông ra chính là buông ra. Huống chi kẻ thù lớn nhất của nàng đang ở trước mặt, nàng còn phải suy nghĩ chuyện khác.
Thường Hy nghe lời Vân Thanh trách móc, mặc dù không muốn nói, nhưng cuối cùng vẫn lên tiếng: “Ta cũng không bảo hắn đến, liên quan gì đến ta?”
Ngu Thụy Lân nghe vậy thì có chút không vui, lôi muội tử nhà mình từ trong ngực ra, nghiêm khắc dạy bảo: “Hy nhi, không cho phép vô lễ như vậy! Thái tử gia có ân, muội phải tri ân đồ báo, sao lại có thể không biết suy nghĩ như vậy? Hơn nữa Thái tử gia cũng không làm chuyện gì có lỗi với muội, không nên oan uổng cho ngài!”
Ngu Thụy Lân mờ mịt giải thích, hy vọng muội tử nhà hắn hiểu chút.
Thường Hy nhìn ca ca nhà mình một cái, bất đắc dĩ liếc mắt, định không để ý đến hắn. Đã không biết sự tình còn nói cho người ngoài, tức chết nàng!
Xe ngựa vẫn lắc lư đi về phía trước, hồi lâu Vân Thanh mới nhìn Thường Hy hỏi: “Đây là muốn đi đâu?”
Thường Hy lắc đầu một cái, nói: “Không biết.”
“Không biết? Đây không phải là xe ngựa của ngươi sao? Làm sao ngươi lại không biết?” Vân Thanh kinh ngạc hỏi, nơi này nguy hiểm trùng trùng, phải cực kỳ cẩn thận.
“Xe ngựa của ta ta liền phải biết sao?” Thường Hy không có ý tốt trả lời, nhưng vẫn ngẩng đầu lên hướng ngoài xe hỏi: “Hàng tiên sinh, chúng ta đi đâu vậy?”
“Thủy Mộc sơn trang.” Cách rèm xe, thanh âm của Hàng Nhạc Thủy truyền vào.
Người khác thì không có thái độ gì mặc dù không biết thủy Mộc sơn trang là nơi nào, dù sao người Thường Hy tin tưởng thì bọn họ cũng an tâm.
Nhưng là cả người Vân Thanh run lên. Thanh âm này… Vân Thanh nhìn về phía Thường Hy cẩn thận hỏi: “Vị Hàng tiên sinh này tên là gì?”
“Hàng Nhạc Thủy.”
“Hàng Nhạc Thủy.” Vân Thanh yên lặng lặp lại. Hàng… Hàng… Nhạc Thủy… Thủy Mộc sơn trang… Tiêu Nhất Hàng… Vương gia?
Vân Thanh trong lúc bất chợt trở nên khẩn trương, nhìn Thường Hy hỏi: “Ngươi nói một chút xem hắn trông như thế nào?”
Thường Hy nhìn Vân Thanh có chút kinh ngạc nhưng là vẫn miêu tả một phen bộ dáng của Hàng Nhạc Thủy. Vân Thanh sau khi nghe xong có chút thất vọng, ngồi trong buồng xe yên lặng không nói. Không phải hắn, không phải hắn, nhưng là thanh âm kia nghe thật giống ca ca, chẳng lẽ trên thế gian này còn có người thứ hai có thanh âm giống như vậy sao? Hay là, hắn căn bản đã dịch dung? Nghĩ tới đây Vân Thanh lại có chút khẩn trương. Bất kể thế nào nàng cũng phải mượn cơ hội hỏi một câu, tra xét xem thế nào?
Năm đó ca ca chẳng qua là mất tích, cũng không truyền đến tin tức hắn đã chết, có lẽ hắn thật đúng là vẫn còn sống…
Xe ngựa trong lúc bất chợt ngừng lại. Đám người trong buồng xe không kịp đề phòng mà lao người về phía trước. Thật may là ai cũng có công phu, chỉ có Thường Hy thảm nhất, nàng không có chút võ công nào, từ trong lòng của Ngu Thụy Lân bị văng ra ngoài. Ngu Thụy Lân muốn kéo Thường Hy lại, Mạnh Điệp Vũ cũng đưa tay ra kéo, chẳng qua là không nghĩ tới tay hai người cứ thế nắm vào nhau.
Khuôn mặt tuấn tú của Ngu Thụy Lân đỏ lên, vội rút tay về. Mạnh Điệp Vũ nhíu chặt lông mày, cũng im lặng không nói.
Tiêu Vân Trác khẩn trương cũng muốn đi cứu Thường Hy, nhưng là vội vàng quá lập tức dẫm phải vạt áo, thân hình thoáng một cái lệch khỏi quỹ đạo, vừa đúng lúc này Thường Hy cũng lao tới…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook